Chương 22: "Anh nhất định sẽ tìm được em!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa quế trước dãy phòng học đã nở rồi, mùi hương nồng đậm tỏa ra khắp sân vườn trường, gió theo mát lạnh thổi qua từ ngoài cửa sổ, mang theo nhẹ nhàng ôn nhu.

Ji-eun nhìn Jeon Jungkook đang ăn cơm trước mặt mà có chút sững sờ. Ngày xưa quen thuộc bây giờ lại trở nên xa lạ biết bao nhiêu.

Cảm giác kỳ quái.

“Ji-eun, dùng bữa đi.” thấy cô phát ngốc, Jeon Jungkook gắp một miếng sườn vào trong chén cô.

Ji-eun cúi đầu, nhai một cách chậm rì. Một hồi lâu nói: “Về sau em sẽ gọi anh là anh Jungkook đi.”

Jeon Jungkook dừng đũa, ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy?”

“Em cũng lớn rồi, không thể tùy tiện gọi một cách thân thiết mãi được”, Ji-eun nhỏ giọng trả lời, nhớ tới những lời Jin Ae nói lúc sáng.

“Như vậy cũng được thôi.” Jeon Jungkook gật đầu, ánh mắt bình tĩnh.

Một lúc sau, Ji-eun lại thấy Hei Ran.

Lần gặp thứ hai, Ji-eun đêm qua vẽ tranh mà không để ý thời gian nên ngủ quên mất. Báo thức kêu cũng không tỉnh, Jeon Jungkook đứng ở dưới lầu đợi cô một hồi lâu mới thấy cô vội vàng chạy ra.

Rõ ràng hôm nay tốc độ đạp xe có chút nhanh. Ji-eun ở phía sau nắm chặt góc áo anh, sợi tóc hơi ướt trên trán bị gió thổi chẻ ra hai bên, khuôn mặt ảo não.

“Về sau không dám ngủ quên nữa!”

“Em không ăn sáng à?”

“Vâng. Dì Kim hôm nay có cho em sữa bò không?”

“Có, anh mang theo.”

“Vậy tốt quá, lát nữa em sẽ uống.”

Cô nói xong liền dựa vào lưng Jeon Jungkook nhắm hai mắt lại mơ màng. Cảm giác tốc độ xe chậm lại, Ji-eun nghĩ là sắp tới trường rồi. Mở mắt ra, liền thấy Hei Ran cùng mấy người đứng cách đó không xa.

Ji-eun sợ tới mức lập tức ngồi thẳng dậy, buông góc áo Jeon Jungkook ra.

Mặc dù xe đi về phía trước, khoảng cách được cách xa nhưng Ji-eun vẫn thấy rõ gương mặt kia tức giận cỡ nào.

Đặc biệt là đôi mắt, đen kịt mà nhìn chằm chằm cô.

“Làm sao vậy?” Nhận thấy được sự khác thường, Jeon Jungkook nghiêng đầu hỏi.

“Không có việc gì.”’ Ji-eun lắc đầu.

Buổi chiều tan học, Misoo đột nhiên tới tìm cô nói là có chuyện quan trọng muốn nói, có thể đi ra ngoài hay không. Ji-eun lúc này đang thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà, nghe vậy sửng sốt nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa.

“Ở đây nói không được sao?”

“Nơi này...hơi nhiều người…”

Misoo khó xử ra mặt, Ji-eun nghĩ xong quyết định vẫn đi ra ngoài. Jin Ae ở một bên lo lắng cho cô, Ji-eun chỉ nhẹ nhàng vỗ vai trấn an bạn mình.

“Chúng ta đi đâu?” Ra khỏi phòng học, cô nhìn bóng dáng Misoo phía trước, không nhịn được mà hỏi.

“Ở phía trước, nơi đó không có ai.” Misoo nghiêng đầu trả lời, còn cười nhạt một cái.

Ji-eun lần đầu thấy cô bạn cười với mình, hơi có chút sợ hãi. Mặc dù từ trước đến nay hai người chưa có xung đột gì nhưng cô cảm giác được là Misoo không ưa mình.

Bỗng nhiên đối phương trở nên tốt với cô, tâm tình có chút nhảy nhót.

“À, được.” Ji-eun ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người vẫn đi dọc theo hành lang, khu dạy học này rất lớn, ở giữa là hoa viên nhỏ có rất nhiều loại cây cối.

Hành lang bên ngoài cũng có ban công dài hẹp, mặt trên dưỡng cây xanh hoa hồng, trên tường còn có mấy dây leo đan chéo, dây đằng quấn quanh, cành lá tươi tốt, cây lá sum suê như một khu rừng nhỏ.

Bên hai góc khu dạy học có một cái cầu thang, một bên là phòng học, một bên là phòng thí nghiệm, nhà vệ sinh cũng phân bố hai nơi, ngày thường mọi người đều đi ở bên này.

Misoo dẫn Ji-eun đi qua phòng thí nghiệm, tới bên cửa nhà vệ sinh.

Thực ra nơi này rất ít người, hiện tại đã là tan học nên không có một bóng dáng. Hành lang an tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân.

Hiện tại, tiếng bước chân dừng lại.

“Có thể nói chưa?” Ji-eun mắt hơi mở to, tò mò hỏi.

Misoo ánh mắt lại thẳng tắp nhìn phía sau cô, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, Misoo nhìn Ji-eun, thấp giọng nhanh chóng nói: “Tôi cũng là bị người khác ép buộc, đừng trách tôi.”

Misoo nói xong, lập tức xoay người rời đi, Ji-eun còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người phía sau đẩy mạnh một phen vào nhà vệ sinh, tiếp theo cánh cửa được đóng lại, loảng xoảng một tiếng khóa từ bên ngoài.

Ji-eun hoảng loạn tiến lên cố mở cửa, nhưng không động đậy gì. Cô vội vàng sờ vào túi đồng phục lại phát hiện di động đã bỏ ở trong cặp.

Không gian yên tĩnh trước đây giờ có chút lành lạnh, hoàng hôn theo chân trời buông xuống trở nên vô cùng u ám. Từ cửa sổ trông ra, chỉ nhìn thấy cây xanh từ bên ngoài.

Ji-eun dùng sức đập cửa, nhưng cũng vô dụng.

Không biết qua bao lâu, bàn tay đã sưng đỏ lên. Cô tuyệt vọng ngồi xổm xuống, dựa vào cạnh cửa ôm lấy đầu gối, chôn mặt vào sâu bên trong.

Sắc tối chậm rãi bao trùm, Ji-eun vươn tay bật điện lên, gương mặt trong gương lộ ra nhợt nhạt, ở dưới ánh đèn có chút quỷ dị.

Ji-eun dời mắt đi, trong đầu không ngừng tưởng tưởng những cảnh tượng xấu có thể xảy ra.

Cô từ nhỏ đã sợ ma, năm sáu tuổi còn ngủ cùng Jeon Jungkook, cho tới bây giờ cũng còn nghi thần nghi quỷ, buổi tối tắt đèn xong là chạy như bay lên giường.

Trước kia cô có xem vài bộ phim kinh dị, trong đó có một bộ chính là xảy ra ở nhà vệ sinh. Nghe nói nhà vệ sinh nữ âm khí cực nặng, rất dễ xuất hiện ma quỷ.

Ji-eun nhìn trên cửa sổ, bên ngoài trời đã tối om, không biết tiếng giọt nước bắt đầu từ đâu mà rơi tí tách. Từng giọt từng giọt, không gian yên tĩnh như bị phá vỡ.

Đói khát, mệt mỏi, sợ hãi, đó là những gì Ji-eun phải chịu đựng lúc này. Trong đầu vẫn luôn căng chặt, Ji-eun hốc mắt đau xót, nước mắt liền rơi xuống.

“Hức…hức…hức…” Nhà vệ sinh nữ trống trải, truyền đến từng đợt tiếng khóc, cô gái ôm đầu gối ngồi cạnh cửa khóc đến ruột gan đứt từng khúc, bả vai nho nhỏ run lên, rất đáng thương.

Jeon Jungkook kết thúc tiết tự học buổi tối mới phát hiện ra Ji-eun còn chưa trở về nhà. Buổi chiều anh nhận được tin nhắn cô bảo muốn cùng Jin Ae đi mua đồ nên kêu anh về trước.

Jeon Jungkook không có hoài nghi nhưng vừa rồi nhận được điện thoại của Choi Ji-woo hỏi Ji-eun có bên anh hay không, tan học đến bây giờ còn chưa về nhà, gọi điện cũng không bắt máy.

Anh lúc này mới nhận thấy không đúng, lập tức gọi điện cho Jin Ae.

“Không thấy Ji-eun sao? Cậu ấy lúc tan học bị Misoo kêu ra ngoài có chuyện muốn nói!”

“Có cách nào liên hệ với Misoo không?”

“Để em hỏi, anh chờ một chút.”

Vài phút trôi qua, Jeon Jungkook cầm điện thoại không ngừng đi qua đi lại. Park Jimin thấy thế mở miệng an ủi: “Mấy nữ sinh ấy mà, không có chuyện gì đâu, đừng nóng vội.”

Vừa lúc Yeonjun cùng Soo Ah lại đây, vài giây lên tiếng: “Để bọn mình qua phòng học em ấy xem thử, nếu cặp sách còn ở đó thì nhất định sẽ không đi xa, rất có khả năng còn ở trong trường.”

“Đúng.” Park Jimin vỗ tay một cái, kích động nói: “Dù sao cũng còn hơn là ở nơi này đứng trơ ra, đi, đi xem.”

Như là tỉnh mộng, Jeon Jungkook lập tức cất bước chạy như bay ra ngoài, mấy người vội vàng đuổi kịp. Vừa đến khu dạy học, Jeon Jungkook nhận được tin nhắn của Jin Ae, anh bấm số gọi, đầu bên kia rốt cuộc cũng nhận máy.

“Alo, ai vậy?”

“Là Misoo đúng không?”

Nhận được câu trả lời anh mới đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là Jeon Jungkook, lúc tan học nghe nói cậu cùng Ji-eun ra ngoài, vậy tôi muốn hỏi, Ji-eun bây giờ đang ở đâu?”

Nói xong, anh tạm dừng vài giây rồi trầm giọng nói: “Yêu cầu suy nghĩ kỹ rồi trả lời, nếu có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Jeon Jungkook cúp điện thoại lúc sau, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Anh bước nhanh lên lầu, ba người phía sau nhìn nhau lập tức đuổi kịp. Park Jimin hỏi: “Làm sao vậy? Có tin gì sao?”

Jeon Jungkook không khống chế được cảm xúc của mình, anh im lặng một lúc lâu sau mới trả lời, giọng nói trầm thấp dọa người: “Bị Hei Ran nhốt ở phòng vệ sinh nữ bên kia phòng thí nghiệm.”

Park Jimin như hít phải một ngụm khí lạnh, anh tưởng tượng ra cô gái nhỏ kia một mình ngồi ở trong phòng tối tăm, khong biết sợ hãi như thế nào.

Jeon Jungkook chạy lên lầu ba, hướng nhà vệ sinh chạy tới. Cánh cửa ngày càng gần, mọi người cũng nghe được tiếng khóc.

Ai nấy cũng đều căng thẳng.

“Ji-eun...” Jeon Jungkook thở phì phò, khom lưng chống tay ở đầu gối kêu lên: “Ji-eun…”

Thanh âm thực trầm lại vừa ôn nhu rõ ràng. Ji-eun sửng sốt, động tác khó tin ngẩng đầu lên.

Giọng nói kia lại lần nữa vang lên: “Ji-eun, em ở đâu?”

“Em ở đây!” Ji-eun mừng rỡ kêu lên, bởi vì ngồi xổm trên mặt đất đã lâu mà chân trở nên tê liệt, cô lảo đảo, duỗi tay dựa vào cửa, dùng sức đập đập.

“Anh...” Giọng nói như còn nức nở, Jeon Jungkook ánh mắt tối sầm lại, khóe mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: “Em tránh ra xa đi.”

Ji-eun nghe lời anh lui về phía sau, Jeon Jungkook thấy cửa bên ngoài bị khóa, trực tiếp dùng chân đạp, loảng xoảng, khóa bị vỡ, cửa cũng theo tiếng mà mở ra.

Ji-eun mắt sưng đỏ đứng đó, quần áo nhăn nhúm, đầu tóc hỗn loạn, trên gương mặt trắng nõn còn có vài vết đỏ do gục mặt đã lâu. Jeon Jungkook vội vàng tiến tới, ôm bả vai cô xem xét.

“Có bị thương hay không?”

“Không có”, Ji-eun lắc đầu, uể oải nói: “Em đói lắm, rất sợ, sợ không ai tìm ra em, phải ở chỗ này cả một buổi tối.”

“Nơi này ghê lắm.”

Cô còn chưa ổn định tinh thần, trong mắt đều là sợ hãi. Jeon Jungkook đau lòng muốn chết, anh ôm lấy Ji-eun vào trong ngực, vỗ đầu cô nhẹ giọng trấn an.

“Ji-eun đừng sợ…”

“Đừng sợ, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì đều có anh ở đây.”

“Anh nhất định sẽ tìm được em.”

_⁰¹/²⁷/²⁰²³_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro