Chương 27: ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm nhiệt độ cũng không tăng lên là bao, đi trên đường một lúc thì gương mặt cũng mau chóng trở nên lạnh lẽo. Ji-eun ban nãy cởi khăn quàng cổ ra để trên tay, bây giờ gió lạnh thổi qua nhịn không được mà hít một hơi.

Jeon Jungkook cực kỳ thuận tay mà rút khăn quàng cổ từ tay cô ra, tiếp theo quấn từng vòng quanh cổ cô, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Ji-eun nhìn anh nghiêm túc, không biết phải làm thế nào.

"Đi thôi." Nhìn cô sững sờ, Jeon Jungkook vỗ nhẹ đầu cô, nhẹ giọng nói.

"À, dạ." Ji-eun hoàn hồn, ánh mắt trốn tránh, không dám đối diện anh.

Hai người chậm rãi một đường đi về nhà, trong lòng đầy tâm sự.

Nghỉ đông rồi khai giảng, mọi người đều có chút thay đổi. Ji-eun tóc dài ra phía sau lưng, mặt cũng thêm đầy đặn. Jin Ae rõ ràng cũng đã tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt đỏ đỏ đáng yêu.

Làm người ta kinh ngạc nhất là Taeyang, cậu cao lên giống như cây bạch dương, đứng ở bên cạnh Ji-eun thế mà cao hơn cô cả một cái đầu.

Cậu nhìn Ji-eun từ trên xuống, chỉ vào cô mà cười ha ha: "Lớp trưởng, cậu béo lên rồi ha ha ha"

"Đồ quỷ nhà cậu" Ji-eun cầm vở ném tới phía cậu: "Nói chuyện đàng hoàng có được không thế!"

"Ai da, mình sai rồi" Taeyang vội vàng ôm đầu, chạy quanh phòng học bắt đầu tránh né, một bên chạy một bên xin tha: "Béo lên một chút thì cũng tốt mà, đáng yêu hơn đó oa oa"

Ji-eun tay chống nạnh, tức giận bốc hỏa.

Học kỳ mới khai giảng không bao lâu thì chủ nhiệm lớp liền nhắc đến chuyện phân ban, chủ yếu là để cho học sinh suy nghĩ kỹ rồi đưa ra quyết định sau này. Jin Ae quay đầu lại hỏi Ji-eun, cô không nghĩ ngợi gì mà chọn xã hội.

Cô còn nói, chỉ cần không học Vật lý cùng Hóa học là hạnh phúc rồi.

Huống hồ cô còn là mỹ thuật sinh, học xã hội cũng càng thêm thích hợp.

Nghe cô trả lời như vậy, Jin Ae nhíu mày tự hỏi mình vài giây lúc sau cũng không hề do dự mà chọn xã hội.

Tan học, Taeyang cùng đám bạn của cậu cũng lại đây thảo luận. Biết được lựa chọn của hai người thì cậu cũng dứt khoát quyết định chọn xã hội.

Lý do của cậu là...

Dù sao cái gì cậu cũng học không giỏi nên chọn cái nào đơn giản hơn một tí.

Đúng vậy, Taeyang là người không quan tâm đến việc học hành lắm, bởi vì nhà cậu khá giả, đời này không cần lo ăn lo mặc, người nhà cậu cũng cực kỳ thoải mái.

Việc này làm cho Ji-eun - người có cha mẹ đều là giáo viên, cô thực sự rất ghen tị.

Jeon Jungkook khi trở về nghe xong lý do quyết định của cô thì cũng không trách, chỉ là muốn cô thi đậu đại học, tương lai hai năm liền đều vì cái này mà nỗ lực.

Hai người ngồi trên thảm nghiên cứu hồi lâu cuối cùng Ji-eun cũng quyết định thi vào trường Đại học Mỹ Thuật A.

Là trường mỹ thuật nổi tiếng nhất cả nước.

Buổi tối tới lớp học vẽ tranh, Ji-eun cố ý ở lại một lúc để hỏi Min Taeho về việc này, bởi vì cô nghe nói thầy Min trước kia cũng tốt nghiệp ở đây cho nên cô cảm thấy hứng thú.

Min Taeho biết vậy cũng vui mừng, mấy năm nay Ji-eun thi vẽ quốc nội đều đạt giải, lấy không ít bằng khen, trình độ cũng ngày càng thành thục, hơn nữa dần dần có phong cách của riêng chính mình.

Nếu Ji-eun cứ phát triển như vậy thì tương lai cái gì cũng có thể xảy ra.

Hơn nữa, bây giờ cách tuyển chọn của trường Đại học Mỹ Thuật A cũng rộng mở, Ji-eun vào được là chuyện đương nhiên.

Học sinh trong lớp của thầy Min rất nhiều, chỉ có Ji-eun kiên trì từ bé, khi vừa mới được đưa đến đây, bây giờ đã có khí chất của riêng mình.

Huống hồ cô vẫn là như vậy có thiên phú.

"Trường Đại học Mỹ Thuật A là trường mỹ thuật tốt nhất trong nước, các giáo viên đều là họa sĩ có tiếng, đặc biệt là Lee Seung Gi , là một người lão luyện trong trường..."

Min Taeho tinh tế kể cho Ji-eun nghe về sự tích của trường, nói mãi kim đồng hồ đã chỉ chín giờ lúc nào chẳng hay, thầy Min nhìn đồng hồ cũng bắt đầu đi vào đoạn kết.

"Ở đó đánh giá cao thể loại tranh sơn dầu, mà em mấy năm nay vẫn luôn tài trong việc vẽ thể loại này nên việc cũng không có gì khó khan, chủ yếu là các môn trong ban xã hội, quan trọng đến điểm thi."

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi, hôm sau có gì thắc mắc thì lại đây hỏi thầy."

"Dạ, em cảm ơn thầy."

Tuổi trẻ là như vậy, tùy tâm mà động, chỉ cần bản thân mình thoải mái thì việc gì cũng làm không suy màng đến kết quả, nhưng một khi đã xác định mục tiêu cho chính mình thì luôn luôn cố gắng không ngừng.

Ngay cả lúc đi học làm bài tập, đều tràn ngập sự cố gắng, từng câu từng chữ, một bút một thước, nghiêm túc đem nó khắc vào xương vào cốt, sau đó vào ngày quan trọng thì lại bung xõa.

Choi Ji-woo phát hiện con gái bà đột nhiên chăm chỉ học tập lên, trước kia cũng ngoan ngoãn làm bài tập nhưng toàn là sự không kiên nhẫn, chán ghét.

Hiện tại chỉ có tinh thần phấn chấn, thần thái sáng láng.

Cuối kỳ, Ji-eun từ top 30 vọt lên top 20 của trường, chẳng qua là vì cô đã thông minh chỉ cần chăm chỉ học tập thì sẽ làm người ta mở rộng tầm mắt.

Vui nhất là Choi Ji-woo, vừa được nghỉ liền lập tức mang Ji-eun đi ra ngoài mua sắm mấy bộ quần áo mới.

Ngày hè nắng chói chang, Ji-eun cầm cây kem ngồi trong phòng Jeon Jungkook, một bên bật quạt, một bên cùng Jin Ae nói chuyện phiếm.

Trước khi nghỉ hè, Taeyang ý kiến lập ra một group chat thêm mọi người vào, nói là đây là cách liên lạc dài hạn. Ji-eun lại không nghĩ vậy, kết quả là hôm sau liền nhận được 99+ tin nhắn từ điện thoại.

Một đám người nhắn không ngừng, Ji-eun xem lịch sử trò chuyện xong cũng hứng thú nhắn lại mấy câu, sau đó mấy người càng thêm hưng phấn, nói từ sáng đến trưa.

Jeon Jungkook ngồi trên bàn sách, bên cạnh có một notebook, hầu hết thời gian anh đều nghiêm túc gõ bàn phím, lâu lâu quay lại nhìn Ji-eun chơi điện thoại cười ngây ngô ngồi ở trên giường.

Dạo gần đây nhà máy phát điện cung cấp không đủ, vì việc làm ăn của Jeon JungHoon nên có một máy phát điện nhỏ, thiết bị điện trong nhà cũng hoạt động bình thường.

Trong nhà Ji-eun liền biến thành một cái lò, không thể bật quạt hay chơi điện thoại.

Bởi vì không có điện...

Choi Ji-woo cùng Lee Dongseo thì mở lớp bổ túc vào kỳ nghỉ hè nên luôn ở bên ngoài, nhưng thật ra cũng không có ảnh hưởng gì đến Ji-eun, cô cũng chỉ có thể ôm di động qua nhà Jeon Jungkook chơi, nếu không thì cũng bị chết nóng.

Ji-eun đang cười ngây ngô, còn lăn trên thảm ở dưới đất, hai chân trắng nõn uốn lượn, thân mình cuộn lại như con tép riu, Jeon Jungkook nhịn không được mà lên tiếng.

"Ji-eun, em làm gì mà ôm điện thoại cười cả một buổi sáng thế?"

"Dạ?", Ji-eun từ trong màn hình ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt vẫn còn ý cười: "Em cùng bạn học nói chuyện phiếm!"

"Bạn học em vui tính đến như vậy à?" Jeon Jungkook ngón trỏ nhẹ nhàng gõ bàn phím, bình tĩnh hỏi.

"Rất vui, Jin Ae này, có cả Taeyang nữa đó."

Taeyang? Jeon Jungkook con mắt khẽ giật, trầm giọng nói: "Hôm nay làm bài tập xong rồi sao?"

"Ai da, mới ngày nghỉ đầu tiên mà, thời gian còn nhiều lắm!" Ji-eun tiếp tục chuyên tâm bấm điện thoại, không quan tâm đến anh. Jeon Jungkook ngây ra vài giây, ngữ khí trở nên không được, xía vào.

"Đi làm bài tập!"

Vừa dứt, anh lại bổ sung: "Còn chơi nữa là anh nói dì thu điện thoại bây giờ đấy."

Ji-eun cảm thấy sợ lời nói của anh, ngẩng đầu mờ mịt nhìn thì thấy Jeon Jungkook vô cùng bình thản cùng cô đối diện, an tĩnh một cái chớp mắt, Ji-eun mới phát hiện anh không phải nói đùa.

"Không phải đâu... Anh tàn nhẫn như vậy sao?"

"Mau đi."

Jeon Jungkook nhíu mày liếc xéo cô một cái, từ nhỏ đến lớn cô cũng đều sợ mà làm theo. Ji-eun không dám phản kháng, ngoan ngoãn cất điện thoại, lấy ra vở bài tập để trên bàn.

Căn phòng yên lặng, tiếng của quạt máy rất nhỏ. Jeon Jungkook nhìn người ngồi cách mình không quá 10cm mới yên tâm bắt đầu làm việc.

Nghỉ hè qua đi thì vào lớp 11, phân ban xong trong lớp không ít gương mặt xa lạ. Ji-eun tuy rằng không cần học vật lý hóa học, nhưng toán học vẫn luôn đáng sợ như thế.

Thứ sáu tan học, Jeon Jungkook đêm nay trở về, thuận đường đón cô về nhà. Ji-eun mang cặp sách ở trước cổng trường chờ anh.

Tan học, học sinh nối liền không dứt mà ồ ạt ra, trước mắt bị màu đồng phục trắng xanh bao phủ.

Ji-eun chán đến chết đứng ở nơi đó, tầm mắt di chuyển. Bỗng dưng ngừng lại ở nơi nào đó.

Năm sáu thiếu niên tụ lại một góc, ăn mặc quần jean cùng áo thun, trên cổ đeo dây chuyền, tóc nhuộm đầy màu sắc, mái dài che khuất đôi mắt.

Bên cạnh còn có mấy cô gái đang cùng họ trò chuyện vui vẻ, không biết nói gì mà trong đó một người giơ tay đập vai đối phương hai cái, người sau bắt lấy tay cô gái một cách khó chịu.

Trong đó một cô gái cởi áo khoác đồng phục ra, lộ áo thun đen bó sát người, hình như là Misoo. Ji-eun nheo mắt tìm, quả nhiên bên cạnh là Hyejin.

Ji-eun tóc đen nhánh ở phía sau người, cô mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, thoạt nhìn nhu nhược ngoan ngoãn. Ji-eun thở dài nhẹ nhõm, rồi bỗng nhiên ra về.

Ji-eun thấy điếu thuốc lá trên tay Hyejin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro