Chương 34: [Thật xin lỗi!]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn một ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ đông, không biết Misoo có được số điện thoại của Ji-eun từ đâu, hẹn cô gặp mặt ở dưới lầu. Ji-eun nhớ rõ, lúc ấy trời trong vắt, hoàng hôn nơi chân trời phát ra nhu nhược lại ấm áp.

"Mình và cậu ấy có xích mích."

Misoo cúi đầu dựa vào tường, đôi tay để trong túi quần, trong mắt không có một tia sáng.

Misoo cũng không tin lời Ji-eun nói, nhưng sau mấy ngày Hyejin lại đột nhiên hẹn gặp mặt, Misoo nhớ rõ kể từ khi thôi học thì Hyejin cũng không liên lạc nhiều với cô nữa.

Không, phải nói là kể từ lúc xảy ra chuyện đó thì Hyejin bắt đầu xa cách cô.

Misoo vẫn luôn cảm thấy mình rất ngốc, nếu không thì tại sao lại đến đường cùng như thế này, thật ra cô chỉ cho rằng chỉ là bạn bè đi chơi cùng nhau, kết quả là bị người ta chuốc thuốc, còn liên lụy đến Hyejin.

Ngu ngốc hơn nữa là bị người ta cưỡng hiếp còn quên uống thuốc tránh thai, Misoo không quên biểu tình của Hyejin lúc ấy, trào phúng, thương hại, và có vẻ vui sướng khi cô gặp họa...

Bị cảm xúc khống chế quá nhiều, Misoo còn chưa kịp ổn định tinh thần thì Hyejin lại bất ngờ tỏ ra bình thường, giúp cô tìm cách giải quyết, tìm bệnh viện đáng tin cậy, đúng là chị em tốt.

Lúc ấy Misoo chỉ có thể dựa vào Hyejin.

Nhưng không nhận ra rằng hai người dần xa cách.

"Lily, chuyện này cậu định giải quyết như thế nào?"

"Giải quyết chuyện gì cơ?"

"Nếu lúc ấy chuyện này không bị tung ra thì cậu cũng không phải bị thôi học..." Hyejin vẻ mặt lo lắng sốt ruột: "Chẳng lẽ cậu định như vậy sao?"

"Chứ còn thế nào nữa?"

"Lily, chuyện này chỉ có cậu ấy biết."

Khuôn mặt Hyejin vô cùng bình tĩnh, đồng tử đen nhánh thâm thúy, bên trong lại là một tia tàn nhẫn. Misoo đột nhiên cảm thấy người trước mặt có chút xa lạ, cô nhẹ nhàng cười cười, quay đầu lại, thanh âm vô cùng bình tĩnh.

"Không phải còn có cậu à?"

"Cậu nghi ngờ mình?" Hyejin khó tin hỏi lại: "Cậu là chị em tốt của mình, sao mình có thể nói ra chuyện này?"

"Phải không?" Misoo lấy điện thoại ra, nhấn mở. Một giọng nữ phát ra, chỉ có hai câu đối thoại đơn giản.

"Sao cậu biết chuyện của tôi?"

"A, tại lần đó vô tình nghe Hyejin nói chuyện điện thoại ở ký túc xá, xin lỗi nhé, Mi...", cuộc ghi âm ở chỗ này đột nhiên im bặt.

"Ha", Misoo cười lạnh một tiếng, giương mắt nhìn người trước mặt, giọng nói bình tĩnh: "Hyejin, cậu chưa bao giờ gọi điện thoại ở ký túc xá."

"Chuyện này coi như chúng ta huề nhau, cắt đứt quan hệ từ đây."

"Huề nhau?" Sắc mặt Hyejin lập tức thay đổi, giọng nói lạnh băng, biểu tình có chút vặn vẹo, lớp ngụy trang như bị xé rách: "Misoo, không phải do cậu mà tôi trở nên đê tiện như vậy à? Hiện tại còn dám nói huề nhau?"

"So với cậu thì tôi mất mát nhiều hơn!" Misoo mất kiểm soát rống lên.

"Đó là do cậu ngu ngốc!"

Đúng vậy, là rất ngu ngốc, ở thời niên thiếu không có việc gì phải lo, lại trở nên phản nghịch, kết nhiều bạn cho rằng mình rất có thế lực, chỉ để thỏa mãn thói xấu hư vinh.

Misoo kể lại mọi việc, Ji-eun nghe xong hoàn toàn trầm mặc. Mặc dù hai người họ không bị tổn thương về thể xác, nhưng lại rất đau về mặt tinh thần.

Ji-eun mười mấy năm qua đây là lần đầu gặp chuyện này.

"Đúng rồi, chắc cậu không biết chuyện này..." Misoo cười khẽ một tiếng bổ sung.

"Lúc trước Hyejin xa cách cậu, kỳ thật là bởi vì cậu ấy thích Jeon Jungkook mà thôi, cậu ấy tiếp cận cậu chính là muốn nói chuyện với anh ấy, nhưng một câu anh ấy cũng không đáp lại cho nên Hyejin không muốn lãng phí thời gian bên cậu nữa."

"Jeon Jungkook bảo vệ cậu thật tốt, người ngoài nhìn vào đều thấy anh ấy rất cưng chiều cậu."

"Chỉ có người thật lòng yêu cậu mới như thế."

Ji-eun trước kia mẫn cảm, tự ti, không dám vượt qua ranh giới của hai người, không dám thay đổi hiện trạng.

Gặp được người ưu tú hơn, cô liền lùi về một bước, đáy lòng chua xót quay cuồng, hoài nghi.

Nhưng thật ra, từ trước cho đến nay người bên cạnh cô từ nhỏ đến lớn, từ hồi trẻ con ngây thơ cho đến lúc trưởng thành, vẫn luôn là anh ấy.

Chỉ cần thích thì sẽ không còn sợ hãi.

Ji-eun ngày đó đến trường nhận thông báo trúng tuyển gặp Hyejin.

Ngày mùa hè ánh mặt trời sáng chói, hai người như lần đầu gặp nhau, Hyejin vẫn xinh đẹp như thế, tươi cười sáng lạn.

Hai người gật đầu rồi đi ngang qua nhau, bên tai Ji-eun vang lên giọng nói của Hyejin, nhu mềm êm tai, dư âm lượn lờ.

"Cậu khôn ngoan hơn tôi tưởng."

Ji-eun mỉm cười đáp lại.

"Còn cậu thì ngu ngốc hơn tôi tưởng."

Cô nói xong, không thèm xem biểu cảm Hyejin ra sao, vội bước về phía trước.

Cách đó không xa, Jeon Jungkook đang đậu xe chờ cô.

Lên xe, Jeon Jungkook chuyên tâm chú ý tình hình giao thông ở phía trước, lúc chờ đèn xanh thì anh lơ đãng mở miệng: "Đúng rồi, lúc nãy em có nhận ra mấy bạn cùng lớp không?"

"Có, rất nhiều luôn.", Ji-eun một bên cúi đầu chơi di động một bên trả lời, lại không nghe anh nói tiếp nên ngẩng hai mắt nghi hoặc lên nhìn anh.

Jeon Jungkook không được tự nhiên nghiêng mặt đi, ho nhẹ một tiếng: "Cái kia, có Taeyang không?"

"Taeyang..." Ji-eun tắt điện thoại, thần sắc phiền muộn nhìn về phía trước, sau đó thở dài: "Haiz, em từ chối cậu ấy rồi!"

Ji-eun hôm đó nhắn tin cho Taeyang, chỉ đơn giản ba chữ.

[ Thật xin lỗi! ]

Cậu ấy cũng không hồi đáp lại.

Hôm nay cũng không thấy.

Đỉnh đầu bị xoa một cách mạnh mẽ, Ji-eun vội vàng che đầu, tức giận nhìn qua.

"Còn nhớ thương người cũ đúng không!" Jeon Jungkook bất mãn nhíu mày.

"Em không có mà!"

"Hừ", anh hừ nhẹ, giẫm chân ga tăng tốc, vài phút sau dừng ở ven đường, cởi bỏ dây đai an toàn đè ép người xuống phía dưới.

Ji-eun bị ấn trên chỗ ngồi, bị bắt ngửa đầu lên nhận lấy nụ hôn của anh. Nức nở hai tiếng cuối cùng cũng nhẹ nhàng ôm lấy anh.

"Thật ngoan", Jeon Jungkook cảm thấy hài lòng khen ngợi.

Ji-eun mặt đỏ lên.

Việc hai người ở bên nhau là do Kim Ara phát hiện đầu tiên, mọi người chỉ cảm thấy gần đây hai đứa có vẻ thân với nhau rất nhiều, giống như trước đây, đến chỗ nào cũng dính lấy nhau.

Lần này Kim Ara làm món giò heo hầm Ji-eun thích ăn, sau đó Jeon Jungkook cùng Ji-eun ở phòng khách, một đứa ăn đến miệng dính mỡ, một đứa dịu dàng cầm khăn giấy lau cho.

Kim Ara vào bếp bưng thức ăn mà suy nghĩ, tại sao qua nhiều năm như vậy mà hai người vẫn chưa có biến hóa gì. Ai ngờ vừa bưng mâm đi ra liền nhìn thấy Jeon Jungkook khom lưng hôn chụt một cái trên môi Ji-eun.

"..."

Chuyện này đúng là sét đánh giữa trời quang, nhưng thần kỳ là Kim Ara nhanh trấn định tinh thần, để đồ ăn trên bàn, bà nói: "Hai đứa bên nhau từ khi nào?"

Động tác hai người đồng thời dừng lại, Ji-eun đánh nhẹ vào tay của Jeon Jungkook, trộm trừng mắt nhìn anh, ý là: [ Thấy chưa, em đã bảo dì Kim ở phòng bếp kia mà, bị bắt gặp mất rồi! ]

Jeon Jungkook cười nhìn lại cô: [ Dù sao bị bắt gặp cùng là chuyện sớm muộn. ]

"Mẹ, là mấy ngày trước", anh cực kỳ tự nhiên trả lời, Kim Ara ồ một tiếng, cúi đầu sửa sang lại thần sắc: "Chú Lee có biết hay không?"

"Còn chưa kịp nói."

"Đợi lát nữa cơm nước xong gọi ba con về nhà, cùng nhau qua bên kia nói chuyện."

Kim Ara dường như không có việc gì nói, thần sắc bình tĩnh. Ji-eun cùng Jeon Jungkook yên lặng nhìn nhau, trầm mặc không có tiếng động, cuối cùng vẫn là Jeon Jungkook mở miệng trước: "Dạ được"

Bữa cơm hôm nay có chút kỳ lạ, không khí không khác gì trước kia, chỉ là Kim Ara để Ji-eun ăn xong bất ngờ hỏi vài câu.

Hai đứa thích nhau khi nào?

Là đứa nào tỏ tình trước?

Nghĩ kỹ chưa?

Hai người trả lời xong chỉ thấy Kim Ara vẻ mặt suy tư gật đầu, "Cũng tốt, trừ việc tuổi kém nhau hơi nhiều thì mặt khác rất hợp nhau, đến lúc Ji-eun tốt nghiệp đại học là có thể kết hôn."

"Sinh con cũng có mẹ đây hỗ trợ chăm sóc, hai nhà cũng gần nhau nha, thật tốt!"

Bà lúc này có chút cảm động, đột nhiên buôn chiếc đũa, hoan hô: "Đúng là không thể tốt hơn!"

"..." Ji-eun nghiêng đầu nhìn Jeon Jungkook, không biết phải làm sao.

Sau khi ăn xong, tại phòng khách người lớn bên hai nhà ngồi cùng nhau, trông như một cuộc họp quan trọng. Ji-eun đứng ngồi không yên, Jeon Jungkook trấn an cô.

Bốn người, ngươi hỏi một câu, ta trả lời một câu, từ từ tiếp nhận sự thật rồi mới ra vẻ vui mừng.

Trước kia luôn là cảm thấy hai người tuổi cách nhau quá lớn, hơn nữa là lúc ở chung càng giống anh em ruột, trước nay không hề nghĩ tới chuyện này, hiện tại đột nhiên nói là đang hẹn hò với nhau, cũng không phải là sự lựa chọn tồi.

Hai cặp vợ chồng nhìn nhau, hai bên đều vui sướng, vừa lòng.

Kỳ nghỉ hè trôi qua, trường Đại học Mỹ Thuật A cũng khai giảng. Jeon Jungkook lái xe đưa cô tới trường, làm thủ tục xong còn dẫn cô đến siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt, sau đó đưa cô về ký túc xá.

Cầm theo bao lớn bao nhỏ đi lên lầu, ký túc xá không đông lắm, theo tiêu chuẩn là bốn người một phòng. Ji-eun tới sớm, nhanh chiếm lấy vị trí bên cạnh cửa sổ.

Chào hỏi nhau lúc sau, Ji-eun bắt đầu sắp xếp đồ vật, trải nệm Jeon Jungkook mới mua cho, sau đó xếp bốn bộ đồ ngủ ở nhà ra.

Đây là đồ ngủ của Ji-eun mấy năm qua, cô thích ô vuông đầy màu sắc và hoa văn. Đây là lần đầu Ji-eun ở ký túc xá, Choi Ji-woo sợ cô ngủ không quen nên cố ý giặt sạch rồi cất vào hành lý cho cô mang đi.

Tháng chín có hơi lạnh, vừa rồi nệm Jeon Jungkook mua có hơi mỏng, anh vừa trải ra trên giường xong lúc sau động tác lưu loát lấy chăn ra.

Lúc anh làm chuyện này vô cùng nghiêm túc lại tinh tế, sắc mặt kiên nhẫn lại ôn hòa, ba người trong ký túc xá nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.

Bộ dáng cưng chiều bạn gái như thế này cũng đẹp trai quá đi!

Bốn năm trong tương lai sau này phải xem cẩu lương hằng ngày, quả thực là làm người ta phải tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro