Chương 8:"Ơ, lớp trưởng, lại vẽ báo tường sao?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji-eun lại có bạn cùng nói chuyện, cùng đi vệ sinh, tuy rằng Jin Ae không hoạt bát như Hyejin, lúc nào nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhưng Ji-eun thật ra rất thích cô vì Hyejin thường xuyên nhiệt tình đôi lúc làm Ji-eun chịu không nổi.

Nếu nói Hyejin nhiệt tình như một ngọn lửa thì Jin Ae chính là dòng nước, nhẹ nhàng thanh khiết, làm việc gì cũng ôn hòa, có thể dễ dàng bỏ qua tất cả.

Jeon Jungkook phát hiện ra hai ngày này Ji-eun tâm tình rất vui vẻ.

Giữa trưa, nhà ăn vẫn ồn ào như mọi ngày.

Hai người ngồi đối diện nhau, Ji-eun chuyên tâm cúi đầu đẩy đẩy cà rốt đến một góc của mâm cơm, một lúc sau bị người đối diện dùng muỗng múc lên toàn bộ đưa đến môi cô:

“Há miệng.”

“Không ăn”, Ji-eun mặt đầy cự tuyệt.

“Cà rốt có nhiều vitamin, tốt cho cơ thể.” Jeon Jungkook tận tình khuyên nhủ, Ji-eun vẫn liên tục lắc đầu.

Chưa kịp mở miệng giằng co, chiếc muỗng nhựa đã cạy môi cô ra, Ji-eun khuôn mặt gắt gao, vẫn không chịu mở miệng.

Jeon Jungkook lại đem cái muỗng kia nhét vào miệng cô rồi mới hài lòng thu tay lại.

Ji-eun phồng má, giống như một con sóc nhỏ chầm chậm nhai nuốt, ánh mắt yếu đuối, lông mi hơi rủ xuống càng thêm vài phần đáng thương.

Jeon Jungkook dừng lại vài giây, lại cúi đầu múc một muỗng nấm hương đưa đến, Ji-eun ánh mắt ghét bỏ, lẩm bẩm: “Không thích ăn nấm hương..”

Cái muỗng trước mặt khẽ giật giật, ý bảo nhanh lên.

Cô chỉ có thể ngoan ngoãn mà ăn hết.

“Thật ngoan.” Jeon Jungkook cười nhẹ khen một tiếng.

Ji-eun không thèm nói chuyện.

“Gần đây em có vẻ rất vui”, Jeon Jungkook dùng đũa gắp một miếng đồ ăn, thuận miệng hỏi.

Ji-eun nhìn cái muỗng đang đặt trên bàn, không buồn mở miệng.

“Có chuyện gì sao?” Jeon Jungkook duỗi tay gõ gõ lên chén.

“Em được đổi chỗ ngồi.” Ji-eun nói nhỏ.

“Cho nên?”

“Cho nên cũng đổi bạn cùng bàn! Hứa Tường nghỉ chơi với em rồi, nhưng em lại có thêm một người bạn mới!” Ji-eun không giấu được niềm vui sướng, nói được vài câu liền cười to.

“Thật ra ngày đầu tiên đi học cậu ấy ngồi gần em, nhưng Hyejin lại muốn đổi chỗ nên cậu ấy phải dọn đi, không nghĩ lần này lại được gặp lại”.

“Em kể cho anh nghe, cậu ấy rất tốt, nói chuyện rất ôn nhu..”

Ji-eun lải nhải một đống ưu điểm của bạn cùng bàn mới, Jeon Jungkook chỉ có thể kiên nhẫn nghe, khóe miệng vẫn luôn tươi cười, đợi cô nói xong, Jeon Jungkook mới bình tĩnh hỏi:

“Giữa trưa cậu ấy có rủ em đi ăn trưa không?”

“Đương nhiên là có, nhưng em nói đã đi ăn cùng anh nên cậu ấy đã tìm người khác rồi”.

Jeon Jungkook gật gật đầu.

“Anh ơi, Jin Ae có giận em không?” Ji-eun tròn mắt hỏi.

Lúc trước bởi vì cô không ăn cơm cùng Hyejin, hôm sau liền lập tức bị ngó lơ, Ji-eun có chút lo lắng.

“Sẽ không”, Jeon Jungkook trả lời một cách chắc chắn, sau đó lên giọng dạy dỗ: “Ji-eun, một người bạn thân thật sự sẽ không vì việc nhỏ này mà xa cách em”.

“À..”, Ji-eun cái hiểu cái không gật đầu.

Mấy ngày sau hai người vẫn như cũ cùng nhau ăn cơm, nhưng điều làm Ji-eun vui vẻ chính là Jin Ae thật sự không có giận cô.

Hai cô gái nhỏ vẫn cùng nhau nói chuyện, cùng nhau đi vệ sinh như thường.

Ji-eun hưng phấn chia sẻ cùng Jeon Jungkook: “Em rốt cuộc cũng tìm được một người bạn thân chân chính!”

Anh cười xoa xoa đầu cô, vô cùng ôn nhu: “Chúc mừng Ji-eun của chúng ta”.

“Anh Jungkook thật là lợi hại”, Ji-eun mặt đầy ngưỡng mộ nhìn anh.

Ji-eun hồi còn học tiểu học có bạn thân là Joojoo, sau này lên trung học hai người đều học trường khác.

Ji-eun đau lòng muốn chết, đem chính mình nhốt ở trong phòng nằm trên giường khóc, cuối cùng vẫn là Jeon Jungkook khuyên can dỗ dành hồi lâu mới ngừng.

Ji-eun nhớ rõ, lúc ấy anh có nói.

Anh nói, Ji-eun, duyên phận giống như là một chuyến xe buýt, trên đường đi sẽ có rất nhiều người lên xe cũng sẽ có người xuống xe, có người rời đi nhưng cũng sẽ có người đến, cho nên qua một thời gian dài, em sẽ lại tìm thấy bạn tốt của cuộc đời mình.

Ji-eun cứ như vậy mà được khai thông, cô bình tĩnh bước xuống dưới nhà, nỗi buồn cứ thế mà biến mất không để lại dấu vết.

Hóa ra, những điều anh nói khi ấy là sự thật
---·---

Khai giảng gần nửa tháng.

Là con gái của chủ nhiệm lớp, Ji-eun ở trong lớp như là nhân vật đặc biệt, ví dụ như một đám người tụ tập nói chuyện phiếm nhưng vừa thấy cô đến liền lập tức ngừng.

Ví dụ như những người cuối lớp kia, không kiêng nể gì nam nữ, nhưng ở trước mặt cô sẽ luôn có vài phần khiêm nhường.

Và.. còn được đối xử tốt hơn so với những bạn cùng lớp.

“Lớp trưởng, có muốn ăn kem không, mình mua cho cậu”.

“Không cần, cảm ơn”.

“Lớp trưởng hôm nay thật xinh đẹp”.

“Mỗi ngày mình đều xinh đẹp như vậy, cảm ơn”.

“Lớp trưởng đang làm gì vậy?”

“……”

Chỉ có Taeyang vẫn đối xử với cô như thế.

Đối với con trai, thân thể phát triển luôn vượt trội hơn các bạn nữ, Ji-eun đi học sớm nên cô được xem như là nhỏ nhất trong lớp.

Nhưng so với Taeyang thì cô cũng không bé lắm.

Vừa lúc ngồi xuống bàn phía sau cô, mỗi ngày đều quen việc giật tóc cô, kéo quần áo, trêu đùa.

Ji-eun khi rảnh sẽ cùng cậu đùa giỡn vài câu, còn không thì lại coi như xa lạ. Đã biết rõ tính Ji-eun, Taeyang lúc này liền ngoan ngoãn thu hồi động tác không quấy rầy cô nữa.

Thỉnh thoảng cậu còn giúp cô giữ lớp.

Một câu cậu nói tương đương với mười câu Ji-eun nói, mọi người đều kiêng nể cậu vài phần.

Mỗi lần Taeyang mở miệng, cả lớp đều lặng ngắt như tờ.

Bởi vậy Ji-eun dùng tiền tiêu vặt của mình thỉnh thoảng đãi cậu uống nước.

Jeon Jungkook nghe đến việc này, khẽ nhíu mày một cái, Ji-eun quen tâm sự cùng anh, mỗi ngày chuyện lớn nhỏ đều kể với anh.

Mà cái người tên Taeyang này, càng ngày càng xuất hiện nhiều lần.

Jeon Jungkook biết cậu là đứa nhỏ hay giật tóc cô hồi kia, sau này bị anh tìm giáo viên đổi chỗ đến năm lớp bốn lại ngồi gần.

Ji-eun thường xuyên kể đến cậu, cùng nhau chơi đùa, Jeon Jungkook đó giờ vẫn chưa để trong lòng nhưng càng lớn lên, sự bình thường kia dần dần trở nên không bình thường.

Ánh mắt anh ngày càng nghiêm túc nhưng vẫn chưa mở miệng nói, chỉ là lặng lẽ nghe cô kể chuyện.

Chương trình học của trung học khác hẳn với tiểu học, đặc biệt là qua ngày khai giảng, mọi việc đều đi vào quỹ đạo, các bài tập cũng kéo nhau mà đến.

Lúc này ngay cả truyện tranh cũng không dám đọc, tiểu thuyết đem bỏ xó, mỗi ngày về nhà liền ăn cơm tắm rửa làm bài tập.

Nhưng may mắn của Ji-eun chính là, gặp những khó khăn không cần phải suy nghĩ mà có vị học trưởng ngay bên cạnh nhà chỉ bài.

Làm ít mà công to.

Ji-eun cảm thấy những lúc ở bên Jeon Jungkook ngay cả việc làm bài tập cũng trở nên thú vị.

Huống chi mỗi ngày đều có dì Kim bồi bổ ăn khuya, ăn xong lập tức động lực tăng lên mười phần.

Ji-eun đã nắm được những kiến thức cơ bản, hơn nữa có Jeon Jungkook bên cạnh chỉ đạo, làm bài cũng không tốn nhiều sức lực, đôi khi còn có thời gian rảnh rỗi.

Mỗi lúc này, Ji-eun sẽ ở trong phòng anh mà tập vẽ, vẽ vật bày trí trong phòng, tùy tay phác họa, nhưng là thường xuyên vẽ chân dung nên ánh mắt không nhịn được mà nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Jeon Jungkook.

Lúc lấy lại tinh thần, giấy vẽ trước mặt đã phác thảo được khuôn mặt của anh, sinh động như thật.

Jeon Jungkook thường cười cô, “Tiểu hoa si”.

Ji-eun ngay lập tức cãi lại: “Tại thầy bảo phải tập vẽ chân dung”. Chứ không phải vì anh đẹp trai như vậy đâu.

Dần dà phòng Jeon Jungkook càng có thêm nhiều bản vẽ chân dung của anh, lúc làm bài tập, lúc nằm trên giường, lúc đọc sách.

Đủ loại, nhưng thần sắc rất chân thực. Mỗi lần vẽ xong, Ji-eun đều tùy tay ném trên bàn, Jeon Jungkook sẽ từ từ đem cất ngay ngắn trong tủ.

Thời gian học hành trôi qua nhanh, việc vặt vãnh trong lớp cũng dần dần nhiều lên, trong chớp mắt đã có vụ báo tường.

Tổng cộng có tám lớp, Ji-eun đứng nhất, sau đó sẽ chọn cờ đỏ tạo thành một đội ngũ đến các lớp chấm điểm.

Điểm càng nhiều thứ tự càng cao, việc này sẽ liên quan đến việc chọn cờ đỏ hiện tại.

Ủy viên tuyên truyền của lớp là Jin Ae.

Jin Ae tuy rằng thoạt nhìn trắng nõn ngoan ngoãn, nhưng viết chữ rất đẹp, khác với vẻ bề ngoài của cô ấy, sắc chữ mạnh mẽ, góc cạnh rõ ràng, hết sức đẹp.

Jin Ae biết được Ji-eun từ nhỏ đã học vẽ vì vậy Ji-eun cũng được chọn vào.

Tan học, buổi chiều bầu trời đầy nắng.

Phòng học chỉ có hai người bận rộn ở phía sau, mọi người đều đã sớm về nhà, Jin Ae đứng ở một bên viết trên bảng còn Ji-eun đứng trên ghế cầm phấn vẽ.

Lớp học chỉ có hai người cùng với vài nét vẽ.

Phòng học thật im lặng, lâu lâu truyền đến vài câu nói chuyện làm người ta càng tập trung tinh thần, Ji-eun nhìn cuốn sách trong tay, dùng phấn trắng vẽ một chút liền ra hình dạng.

Ánh mắt chuyên chú, cực kỳ nghiêm túc, màu cam hoàng hôn vừa lúc từ bên ngoài chiếu vào phía sau lưng cô như là mạ lên một tầng kim quang.

Khuôn mặt trắng nõn bị chiếu đỏ cả một khối to, da thịt đầy đặn, hàng lông mi dài bị nhuộm thành vàng.

Bên ngoài dần truyền đến âm thanh ồn ào, một đám người Taeyang sau khi đá cầu tiến vào, vừa lúc thấy một màn như vậy.

Taeyang đã thấy dáng vẻ Ji-eun vẽ tranh vô số lần nhưng không có lần nào giống như lần này, làm người ta khó có thể dời mắt.

Hô hấp nặng nề, tim đập loạn xạ, cảm giác lạ lạ thổi quét qua toàn thân.

Taeyang hít một hơi, giả bộ cười, bước về phía Ji-eun đứng trên ghế ra chân đạp một cái, thanh âm tùy tiện khàn khàn:

“Ơ, lớp trưởng, lại vẽ báo tường sao?”


_⁰¹/²²/²⁰²³_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro