Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy nàng cuối cùng cũng nhận lấy thuốc bột, Lâm lão đầu một bộ biểu tình   trẻ nhỏ dễ dạy  gật gật đầu.
 "Tiểu bạch ngươi nhớ, thợ săn giỏi thường thường luôn có tiểu xảo để săn thú , ngươi uống thuốc bột này , lão viên ngoaị sau này chính là vật trong túi ngươi!"

 Bạch Phù Nhi: ...  "Ngươi có thể nói lời dễ hiểu  một chút để ta nghe hiểu được không?" 

 Lâm lão đầu bị nghẹn  cơ hồ thổ huyết, hắn vứt bỏkhông muốn  đối  với Bạch Phù Nhi truyền thụ  tư tưởng, chậm một hồi, nói:"Uống cái này lúc đầu  có một chút không thoải mái, nhớ chuẩn bị sẵn sàng."Hắn nếu như sớm biết có một ngày Bạch Phù Nhi có thể đi đến hậu trạch tranh sủng , hắn nhất định  giáo dục nàng một ít tâm cơ thủ đoạn, lúc đó chỉ giáo nàng một ít công phu quyền cước, cũng không đến mức như  hiện tại , hài tử ngốc  nghe không hiểu.

 ... 

 Bạch Phù Nhi thu tốt  thuốc bột  sau đó quay trở lại gặp  Diệp ma ma , lại thấy Diệp ma ma nhìn chằm chằm cách đó không xa trà lâu.Nàng dư quang thoáng nhìn Bạch Phù Nhi   vội vàng nói: "Bạch cô nương, ta vừa mới nhìn thấy lão gia! Hắn vừa tiến vào trà lâu bên kia."

 Bạch Phù Nhi lập tức vỗ tay một cái, nàng nhớ Tống thái y đã mấy ngày , đã hôm nay vô tình gặp được, không biết có hợp đạo lý thường tình hay không , dự định sang đó hỏi hắn bao giờ mình có thể hồi phủ đâu!Nàng bước nhanh đi vào trà lâu, nhưng vừa tiến đến nàng liền đứng lặng ở tại chỗ. Địa phương này nàng chưa bao giờ tới nha, lại làm thế nào biết trước nên đi đâu tìm Tống Thanh Phỉ đây?

Diệp ma ma cùng tiểu nhị hỏi thăm gian phòng liền dẫn Bạch Phù Nhi lên lầu.Bạch Phù Nhi thế mới biết, uống trà xem hát cũng không phải là ngồi sát nhay chen chúc mà xem , còn có  thể nhàn nhã ngồi trên lầu thưởng thức.Lúc này cũng không phải là thời gian náo nhiệt nhất, trong trà lâu khách nhân không nhiều, trên sân khấu cũng vắng vẻ , chỉ có mấy người ở quét tước vì buổi tối sinh ý  chuẩn bị.Không phải như trong tưởng tượng người người ồn ào, trong trà lâu có chút yên tĩnh, Bạch Phù Nhi tò mò quan sát , còn không được  thấy mấy lần, nàng đã đến nhã gian của  Tống Thanh Phỉ . 

 Diệp ma ma biết nàng mấy ngày nay hoảng loạn, nghĩ thầm mình nếu là không ở cùng, Bạch cô nương còn có thể cùng lão gia thân cận hơn một chút liền dừng ở cửa thang hướng nàng làm một  chút động tác khuyến khích . 

 Bạch Phù Nhi tiếp nhận được Diệp ma ma khuyến khích bỗng nhiên có chút không hiểu ý tứ ,  Bạch Phù Nhi chậm rãi đưa tay ra.Nàng đang định gõ cửa gọi người, chỉ nghe bên trong lờ mờ truyền đến thanh âm một nữ nhân. 

 Bạch Phù Nhi tay gõ cửa tức khắc ngưng  tại chỗ. 

 Có nữ nhân ở trong phòng?Tống Thanh Phỉ cùng một nữ nhân ở trong phòng sao?Bạch Phù Nhi vô ý thức đưa tay  gần kề một chút, thanh âm bên trong như trước nghe không rõ ràng, bất quá lần này nàng lại nghe thấy thanh âm quen thuộc. 

 Hắn hỏi: "Tống Tiêu ở đâu?"Hình như là hắn thanh âm  lo lắng, nữ nhân thanh âm liền  đắc ý: "Người ta muốn lại ở đâu?"

 Bạch Phù Nhi chân mày cau lại, đè nén  kinh hoàng ngực tĩnh tĩnh nghe bên trong phòng loáng thoáng đối thoại. 

Trong phòng, Tống Thanh Phỉ ánh mắt như hàn băng  không giống bình thường hướng người ngồi đối diện Cốc tần, hắn không chút che giấu sát ý của chính mình , Cốc tần  cả kinh âm thầm hối hận hôm nay lỗ mãng.Nhưng nàng dù sao cũng là đường cùng, không xuống tay mạnh  làm sao có đường lui đây? 

 "Ta biết ngươi dẫn theo một ăn xin hồi phủ, không phải đã điều dưỡng nàng hơn một tháng ư? Vì sao dừng dược , không tiếp tục?"Mặc dù nàng chỉ là một tần phi không có thế lực, không có sủng ái , nhưng nàng ở Bình đô  sống nhiều năm như vậy, nghĩ tra một người cũng không phải việc khó gì.Nàng nguyên bản  là sợ Tống Thanh Phỉ không làm việc tận tâm , không nghĩ đến nam nhân đáng chét rõ ràng tìm được người thích hợp, cũng tiến hành kế hoạch lại nửa đường đình chỉ. 

 "Thế nào? Cùng nàng sinh ra cảm tình, không nỡ  đưa nàng tiến cung thay ta chịu khổ?"Cốc tần nâng trà lên nhấp một miếng, "Ngươi đã không nỡ đưa nàng đi ,  chính là không tiếc Tống Tiêu .""Đáng thương tiểu Tống Tiêu, ta nếu như sớm biết nhị thúc của hắn cũng không đau hắn, còn không bằng năm đó trực tiếp đem hắn ở lại trong cung cùng ta làm bạn , hoặc là, đem hắn đưa đi phi lăng làm bạn với mẫu thân hắn cũng tốt!" 

 Nàng mỗi một câu nói ra , Tống Thanh Phỉ sát ý liền nồng một tầng.Trong phòng rõ ràng là có than củi  nước nóng , nhưng bốc hơi ra nhiệt khí đều bị ánh mắt sát khí của  nam nhân cấp đông lạnh , chỉ chừa một mảnh sâu hàn.Hắn từng một lầnlại một lần  nói với mình không thể xung động, Tống Tiêu bị dẫn tới địa phương nào còn không biết, hôm nay cho dù có thể trực tiếp giết nữ nhân này lại cũng không có ích gì. 

 Tống Thanh Phỉ lặng im rất lâu, Cốc tần đắc ý nhìn chăm chú kẻ bại trân trước mặt, bắt đầu chịu thua."Thần, biết sai." 

 Cốc tần câu môi cười, "Kia Tống thái y định như thế nào đây?" 

 Tống Thanh Phỉ: "Thần sẽ nhanh chóng đưa người vào cung." 

 Cốc tần hài lòng nheo mắt lại. 

 Hắn thanh âm trầm thấp không mang theo một tia cảm tình, coi sinh mệnh con người như một công cụ mà thôi,  lúc ban đầu hắn cầu chính mình tương trợ người trong cung mang theo ngiệt chủng đại ca hắn như nhau. 

 "Tống Thanh Phỉ, ngươi thủy chung phải nhớ được, là ngươi nợ ta , lúc trước nếu không phải ta dùng hài nhi trong bụng đổi lấy  Tống Tiêu, đại ca ngươi liền tuyệt hậu ! Ngươi nợ ta một cái mạng, hiện tại nên nhớ !" 

 Tống Thanh Phỉ cắn chặt răng cúi đầu , ánh mắt rơi  màu trắng trên gấu váy của Cốc tần màu , trong đầu đã nhìn thấy nữ nhân này mặc trang phục liệm tang mà vào quan tài.Hắn  không nên niệm tình ân huệ ngày xưa, sớm nên giết chết nàng !

 ...

 Bạch Phù Nhi mất hồn mất vía ra khỏi trà lâu.Tùy ý Diệp ma ma thế nào truy vấn nàng vì sao không đi vào nhã gian , nàng cũng không nói một chữ.Nàng nghe được câu có câu không.Bất quá  từng câu từng chữ đủ  để nàng hiểu rõ.Tống Thanh Phỉ đem nàng mang về không phải muốn nàng làm người thử dược, mà là muốn đem thân thể của nàng điều dưỡng thích hợp sau đó  đưa vào trong cung thay thế tần phi.Bạch Phù Nhi không khống chế được  phát run.Nàng không ngừng nói với mình tỉnh táo một , lúc đầu nàng vốn là đáp ứng giao mạng sống cho hắn, cho nên  hắn đem nàng đưa vào cung cũng không có gì không đúng.Nhưng hắn dường như vì  mình chọc giận vị phi tần kia .Chọc giận người kia còn làm hại đến Tống Tiêu.Nghĩ đến chính mình vừa nghe thấy thân thế của Tống Tiêu, cùng với về Tống Tiêu là thế nào bị mang xuất cung ,Bạch Phù Nhi giật mình một thân mồ hôi lạnh.Nếu như nữ nhân kia thực sự chó cùng rứt giậu, đem sự tình của  Tống Tiêu nói ra, có phải hay không Tống gia cửu tộc đều phải gặp tai ương. 

 Bạch Phù Nhi lần đầu tiên trong đời cảm thấy nhân sin thật rối rắm.Vì bản thân  cảm thấy đáng buồn, vì Tống thái y lo lắng hãi hùng.

Trở lại Như Ý viện, Bạch Phù Nhi đem chính mình và Bạch Đại Phúc khóa lại trong phòng, nàng ngồi ở kháng biên lẳng lặng nhìn Bạch Đại Phúc.Nghĩ thầm hiện tại nếu như Bạch Đại Phúc khỏe mạnh, nàng hẳn là chuẩn bị mang theo Bạch Đại Phúc chạy trốn .Nhưng Bạch Đại Phúc hiện tại chạy không được, nàng cũng không thể chính mình chạy.Hơn nữa, nàng ngạc nhiên phát hiện mình cũng không muốn chạy.Nếu như nàng chạy trốn, nữ nhân hung dữ kia  có thể hay không trong cơn tức giận muốn mạng Tống thái y.

Bạch Phù Nhi suy nghĩ rất lâu, trong đầu lóe lên suy nghĩ mà nàng cho rằng từ trước tới giờ mình chưa bao giờ làm.

. . .

Không chờ Tống Thanh Phỉ tới đón nàng, Bạch Phù Nhi đêm đó mang theo Diệp ma ma hồi Tống phủ .

Nàng hỏi người gác cổng biết Tống thái y còn chưa có trở lại , ngay tại  cửa phủ đợi hắn.

Ban đêm gió lớn, Bạch Phù Nhi mặc quần áo dày nhất mà từ trước nàng được mặc đứng ở cổng đợi  gió lớn thổi khiến nàng run lẩy bẩy.Này nếu như năm ngoái, nàng khẳng định còn có thể kháp eo uống hai cái gió tây bắc, bất quá năm nay nàng bị Tống thái y dưỡng đượcthành yếu ớt , gió thổi qua đã nghĩ trốn ở trong ngực hắn sưởi ấm.

Không biết qua bao lâu, trên đường cuối cùng xuất hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Bạch Phù Nhi dụi dụi mắt thò đầu ra nhìn kỹ, quả nhiên là Tống Thanh Phỉ ôm  Tống Tiêu  đang mê man về .

Bạch Phù Nhi mũi đau xót.Tống Tiêu năm nay bảy tuổi , Tống thái y năm nay hai mươi bốn tuổi.Nghĩa là hắn mới mười sáu, mười bảy tuổi năm ấy không chỉ mất đi huynh trưởng, còn vì đứa nhỏ của huynh trưởng đau khổ trù tính  mang Tống Tiêu ra ngoài , càng chọc tới vị phi tần hung dữa kia"

Lão gia..."Bạch Phù Nhi mềm yếu kêu hắn một tiếng, chạy chậm hướng hắn nghênh đón.

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc , Tống Thanh Phỉ hô hấp bị kiềm hãm, tâm trạng buồn bực cả ngày cũng biến mất , hắn câu môi cười cười, nụ cười hiếm hoi trong ngày, hình như chỉ có  đối mặt Bạch Phù Nhi mới xuất hiện trạng thái này.

"Còn biết về ?" Hắn thùy con ngươi nhìn chằm chằm Bạch Phù Nhi .

Bạch Phù Nhi viền mắt đỏ rực , "Ta nhớ lão gia."Ngày đầu tiên nhớ, ngày hôm sau nhớ

...

 Hôm nay phá lệ nghĩ.Lão gia số khổ ,nàng như thế nào có thể bỏ mặc hắn đây! Trong lòng có khổ còn có thể treo ý cười với nàng nữa, tội lão gia.Nàng đau lòng vô cùng, hướng Tống Thanh Phỉ ánh mắt ôn nhu i, dính người vô cùng  lợi hại, lại một đường thiếp ở bên cạnh hắn  hồi Tận Dật viên.

Tận Dật viên hạ nhân đổi hết một lượt, thấy Bạch Phù Nhi theo về , không khỏi có chút kinh ngạc, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt liền ung kính xưng một tiếng "Bạch cô nương."

Thay đổi nhanh như vậy Bạch Phù Nhi còn  không thích ứng .

Tống Thanh Phỉ bố trí ổn thoả cho Tống Tiêu sau đó hồi chính phòng, Bạch Phù Nhi đang đợi hắn, trong tay còn cầm một bát không.Tư thái thế   giống lúc trước ăn xin không khác mấy .

Bạch Phù Nhi lần đầu tiên  kiếm cớ:"Lão gia, cái  tịch nhan hoa kia, rất lâu không uống, ta nghĩ có chút nhớ, còn muốn mỗi ngày uống."

Nói xong, trong nội tâm còn âm thầm giơ ngón tay: Bạch Phù Nhi ngươi trưởng thành ! Ngươi còn biết động não !

Tống Thanh Phỉ ánh mắt một mảnh đen tối, yên lặng nhìn Bạch Phù Nhi ánh mắt trong suốt. Ánh mắt một tia thanh thuần  không có giấu giếm được!

Nàng nhất định là phát hiện cái gì, mới tới cùng hắn đưa  loại  yêu cầu này.Hay là Cốc tần tra được Bạch Phù Nhi , dùng an nguy của Bạch Đại Phúc uy hiếp nàng ?Chỉ là lần này, vô luận là nàng sợ bị vứt bỏ,hay là Cốc tần uy hiếp nàng, Tống Thanh Phỉ cũng không tính toán lại uy nàng uống mấy thứ kia .

Hắn khẽ cười hỏi nàng: "Có độc, ngươi còn uống sao?"

Bạch Phù Nhi: ...Này!nói thế  rồi làm sao tiếp? !Tống thái y xảy ra chuyện gì vậy? Nàng bắt đầu động não , hắn thế lại không cho đường lui !

Tống Thanh Phỉ dù bận vẫn nhàn nhã ngồi ở ghế bành , như cười như không nhìn Bạch Phù Nhi, quá một hồi, Bạch Phù Nhi phủng phĩnh chính mình đem bát không tiến tới trước mặt hắn.

"Lão gia, ta đều biết ."Nàng vô lực rủ xuống vai, không dám nhìn Tống Thanh Phỉ.

"Tiến cung, cũng rất tốt, ta nguyện ý đi."

Nghe nàng âm thanh nhỏ bé yếu ớt, Tống Thanh Phỉ ngồi thẳng người ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.Không biết nàng là thế nào biết được sự tình này, bất quá cái gì gọi  là tiến cung rất tốt?"

Ngươi nguyện ý vào cung?" Hắn lạnh giọng hỏi.

Bạch Phù Nhi tự nhiên nghe ra hắn mất hứng, nhưng so với an nguy của Tống thái y thì có là gì.Nàng hít một hơi thật dài khí, âm thanh mặc dù khinh hãi lại rất kiên định.

"Ta nguyện ý." Chỉ cần Tống thái y bình yên ,nàng tiến cung liền tiến cung đi, ăn xin ở nơi nào kiếm ăn cũng đều giống nhau.Vừa dứt lời, Bạch Phù Nhi cổ tay bỗng nhiên bị  bàn tay to lớn của nam nhân nắm lấy, chén sứ đập xuống đất  âm thanh lanh lảnh ở trong không khí xoay quanh rất lâu dần dần tan biến, thay vào đó là tiếng tim đập thình thịch của nàng lại nghe rất rõ.

Nàng bị Tống Thanh Phỉ ôm vào lòng, tay lớn đặt ở eo nhỏ  đem nàng ngồi ở trên đùi hắn.

Tống thái y người luôn ôn hòa nay như đổi thành người khác, con ngươi đen sâu thẳm như biển cơ hồ đem nàng nuốt vào , làm cho nàng không hiểu cũng không dám nhìn vào ánh mắt của hắn.

Hắn quả nhiên rất hư, phát hiện nàng  cúi đầu im lặng, cư nhiên cánh tay căng thẳng bức bách nàng không thể không ngẩng đầu nhìn hắn.

Bạch Phù Nhi hô hấp loạn cả lên, ngực phập phồng cũng không biết nói gì, phát hiện mình vậy mà  nhìn chằm chằm Tống thái y lại càng thở hổn hển, ánh mắt lơ lửng rơi vào đuôi mắt của hắn  , lại phát hiện chỗ đó  một mảnh hồng, Tống thái y say rồi.Nàng nuốt nuốt nước miếng, Tống thái y thật là nơi nào cũng đẹp.Bạch Phù Nhi nghiêng đầu thu lại ánh mắt của mình .

Hắn nhìn chằm chằm nàng rất lâu,ánh mắt càng ngày càng sâu, u ám , chậm rãi rơi vào tai nhỏ nhỏ của nàng, cuối cùng không thể ức chế phủ phục .Lại mềm cắn nhẹ dái tai nhỏ nhắn của nàng, Bạch Phù Nhi trong cổ họng khó chịu âm thanh tràn ra,  cảm giác từ bên tai truyền khắp toàn thân , âm thanh trầm ấp vang lên bên tai:"Ta không muốn ngươi vào cung." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro