Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Anh theo Trác thị cả đời, mắt thấy Trác thị để tang con trai cũng chồng

Trác thị trong lòng có khổ, thường xuyên ưu sầu liền đọng lại thành bệnh, nếu là gặp được sự tình không hài lòng, mặt ngoài không biểu tình gì, thời gian dài liền sẽ trở nên hồ đồ, lôi kéo Tống Thanh Phỉ kêu Thanh Chí tố khổ.

Thanh Chí là tên đứa con cả đã chết của nàng, cũng là đứa nhỏ nàng yêu nhất .

Tống Thanh Phỉ sợ mẫu thân hồ đồ thậm chí phát điên, mọi việc có thể theo nàng liện tận lực đều là theo nàng , cho nên liền thuận theo mẫu thân cưới một đống nữ nhân.

Trước mắt mẫu thân muốn hắn sinh hài tử, hắn lại không nghĩ sinh, cảm thấy có một mình Tống Tiêu cũng rất tốt.

Giản ma ma nhìn thấu ý nghĩ của hắn, mềm giọng khuyên nhủ: "Lão thái thái là mất quá nhiều người thân, bên người ít người trong lòng liền trống trãi"

Tống phủ nhân mạch thưa thớt chỉ có mình Tống Thanh Phỉ kế thừa hương quả, mạng người quá yếu ớt, nàng như thế nào yên tâm Tống gia chỉ có một mình Tống tiêu độc đinh?

Tống thanh phỉ có thể lý giải, nhưng kêu hắn cùng nữ nhân tiếp xúc, hắn vẫn là làm không được.

Hắn cũng không thể nói rõ mình là sợ nữ nhân hay là ghét nữ nhân, chỉ là vừa nghĩ tới những nữ nhân mỹ lệ, cất giấu các loại âm độc xảo trá hắn liền không nghĩ tiếp cận.

Trong cung nữ nhân hãm hại lẫn nhau,lúc trước một quý nhân có thai, phụ thân phụ trách an an thai cho nàng nhưng nào ngờ sau khi hồi phủ nàng lại sẩy thai ,sau đó phụ thân cũng theo đứa con của nàng mà xuống hoàng tuyền.

Còn có đại ca cũng là cuốn vào hậu cung tranh đấu , trở thành vật hi sinh của mấy nữ tử tranh sủng. Thậm chí ngay cả hắn cũng như nhau, bị Cốc tần uy hiếp cùng nàng cùng nhau phạm tội khi quân.

Tống Thanh Phỉ ngón tay thon dài xoa xoa thái dương làm cho mình thả lỏng.

Sau khi tiễn Giản ma ma ra về, một người một mình ngồi lại thư phòng suy nghĩ rất lâu.

———————————————————-

Tẫn dật viên trung, bạch Phù nhi đợi hồi lâu cũng không có chờ đến Đỗ Trọng mang đến cho mình canh tịch nhan hoa

Vốn dĩ một ngày ba lầnđều đặn uống canh tinh nhan, tối hôm qua không uống, sáng nay không uống, sau giờ ngọ này lại không uống .

Bạch Phù nhi trong lòng nặng nề.

Như vậy cũng tốt so với tiểu nhị ở tửu quán kiếm tiền, chào hỏi khách nhân hắn kiếm kế sinh nhai cũng như nhau, Bạch Phù Nhi tự nhận công việc của mình là uống những thứ có độc như canh tịch nhan kia.

Hiện tại tình huống này liền tương đương với Tống Thanh Phỉ cùng nàng nói: Ngươi công việc này cũng không làm tốt , còn cần làm gì nữa.

Bạch Phù Nhi mắt phượng lưu chuyển, quan sát bên trong phòng bày biện. Nếu như thật bị đuổi ra ngoài, có thể hay không mang những thứ này theo!

Quần áo là ấn theo số đo của nàng mà làm, Tống thái y hẳn là sẽ cho nàng, nhưng đống trang sức này đều là vàng thật bạc trắng, Tống Thanh Phỉ có thể bỏ được sao?

Trong phòng tranh chữ, bình sứ cũng rất quý hiếm đáng tiền,bất quá lúc trước Bạch Phù Nhi chỉ biết xin cơm cũng không thật sự trải qua trộm cắp, hiện tại làm sao để lấy đồ vật quý giá của Tống thái y đây?

Bạch Phù nhi nghĩ tới nghĩ lui, giống như thứ gì cũng không lấy đi được.

Nhưng mà có chút không giống nha!

Đồ vật ăn đến trong bụng mình rồi thì chính là của mình, lấy không đi đồ vật liền không tính, nàng ăn còn không được?!

Nghĩ như thế, Bạch Phù nhi một khắc đều luyến tiếc chậm trễ, chạy nhanh tới phòng bếp nhỏ tìm đầu bếp nữ.

Tẫn dật viên vốn dĩ không có bao lớn, nhưng Bạch Phù Nhi sốt ruột vẫn là xách váy chạy tới hậu viện.

Nàng quen đường, chạy nhanh không kiêng dè gì, vẻ mặt nghiêm túc lại hưng phấn chạy đến phòng bếp nhỏ ,căn bản là không chú ý cửa viện xuất hiện bóng dáng.

"Diệp ma ma!"

Cửa phòng bếp nhiệt khí nóng bức, Bạch Phù Nhi nghe thấy được một cỗ ngọt ngấy ngấy hương vị, suy đoán đây là chính mình buổi tối có thể ăn được gì đó ngon ngon, vui vẻ mà tại chỗ quơ quơ.

Diệp ma ma một bên cầm tạp dề sát tay một bên cất bước tới, thấy Bạch Phù Nhi bộ dạng chẹp miệng thèm ăn, không khỏi che miệng cười cười.

"Bạch cô nương như thế nào tới? Chính là có cái gì muốn ăn?"

Lão gia đã sớm đã phân phó nàng, rất chăm sóc vị này

Lão gia đã sớm phân phó qua nàng, chăm sóc tốt vị Bạch cô nương này, nếu là Bạch cô nương muốn ăn cái gì chỉ cần không tổn thương dạ dày, nàng chỉ cần làm là được.

Chỉ là vị Bạch cô nương này trước nay đều là làm cái gì liền ăn cái đó không bắt bẻ, hôm nay xem nàng cùng tiểu hài tử giống nhau chạy tới, Diệp ma ma cũng rất tò mò nàng thèm cái gì.

Bạch Phù Nhi hắng giọng một cái bắt đầu gọi món ăn.

"Ta muốn ăn canh dê hầm , tay gấu hầm, chưng lộc đuôi nhi, thiêu hoa vịt, thiêu gà con, thiêu tử ngỗng, lỗ nấu hàm vịt, tương gà, thịt khô, trứng muối......"

Diệp ma ma cười đến đỡ khung cửa, tiểu nha đầu mồm mép kia kêu một cái trôi chảy đồ ăn phố phường , nàng liên mồm kêu như vậy không phải pha trò, là thật muốn ăn.

Bạch Phù Nhi nhìn Diệp ma ma nháy mắt mấy cái, nàng lúc trước chỉ mong lấp đầy bụng là được, cũng chưa từng ăn mấy thứ tốt, đây không phải là muốn nếm thử vài món ngon vật là trên đời sao?

Từ trước ngồi xổm bên đường lớn nghe người trong gánh hát nhắc mãi, liền tưởng đời này có thể ăn những món đó đời này sống không uổng phí

Diệp ma ma cười hai tiếng, phát hiện Bạch Phù Nhi là vẻ mặt thành thật nhìn mình, một đôi mắt phượng lãnh đến lợi hại, Diệp ma ma bị nàng như vậy nhìn chằm chằm, liền cười không nổi.

"Thật muốn ăn a?"

Bạch Phù nhi gật gật đầu, nàng cũng không biết chính đưa ra yêu cầu có bao nhiêu làm khó một đầu bếp nhỏ ở hậu viện.

Những cái gà vịt ngỗng còn dễ, tay gấu lộc đuôi...... Diệp ma ma hôm nay là đào không tới.

Diệp ma ma nhíu mày trầm ngâm sau một lúc lâu"Kia bà già này tận lực chuẩn bị cho cô nương?" Đáp án này, khiến Bạch Phù Nhi cảm thấy mỹ mãn liền rời đi.

Trên đường trở về, Bạch Phù Nhi trầm ổn rất nhiều, không có chạy loạn loạn trở về chính sảnh.

Tống Thanh Phỉ tránh ở cổng vòm mặt sau xem nàng.

Này có lẽ là hắn thấy qua nữ nhân dễ dàng thỏa mãn nhất chỉ là nghe thấy được bánh nếp liền vui vẻ giậm chân.

......

Tống Thanh Phỉ cùng Tống Tiêu ở Đoan Nhàn viện dùng cơm tối, sau đó trở về , Bạch Phù Nhi bên này ăn trước.

Diệp ma ma đêm nay làm nhiều món ngon, bạch Phù Nhi nghe thấy hương vị liền nghĩ có thế há mồm to mà nuốt hết, chỉ là nhớ đến Tống Thanh Phỉ nửa canh giờ nữa sẽ trở lại, nàng cũng không dám ném quy củ.

Nàng dựa theo Tống Thanh Phỉ giáo huấn , nhai kỹ nuốt chậm.

Chỉ là càng là cái miệng nhỏ không cưỡng lại được mùi vị của đò ăn mê người, tràn ngập ở môi răng nhàn nhạt cay càng câu đến nàng ăn xong trong một ngụm.

Nàng ăn đến quên mình, căn bản không chú ý tới Tống Thanh Phỉ thúc cháu hai người đã đã trở lại.

Tống thanh phỉ vừa vào cửa liền thấy bạch Phù nhi đôi mắt cong cong, miệng nhỏ ăn đến tỏa sáng, nguyên bản gương mặt nhỏ gầy bởi vì trong miệng tắc đồ ăn mà phình phình.

Bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn ngồi ở trên ghế thảnh thơi thảnh thơi lắc chân ngắn.

Khi đó nàng mới vào phủ chính là bộ dáng như vậy ,ăn đến quên mình, kích động đến khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một đoàn. Khi đó Tống Thanh Phỉ không cảm thấy đáng yêu như thế, chỉ là không muốn tạo thành thói quen không tốt, nhất định là muốn sửa đúng . Nhưng bây giờ lại nhìn nàng như vậy, Tống Thanh Phỉ lại không nghĩ quấy rầy nàng.

Tống Tiêu ghét bỏ mà một bĩu môi.

Nhìn xem nữ nhân này không có tiền đồ, chính là một đạo thịt vịt mà thôi, nàng ăn đến như vậy hưởng thụ.

Ngon như vậy?!

Tống Tiêu ngẩng mặt, "Nhị thúc, ta muốn cùng Tiểu bạch di cùng nhau ăn món kia"

Hắn thanh âm không lớn không nhỏ, bất chờ Tống Thanh Phỉ trả lời, Bạch Phù Nhi đã nghe thấy, phản xạ có điều kiện tựa địa chi khởi thắt lưng, ngừng đôi chân.

Giây tiếp theo, nàng buông chiếc đũa cúi đầu đứng lên.

Tống Thanh Phỉ lôi kéo Tống tiêu đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Tống Thanh Phỉ kéo Tống Tiêu đi đến bên cạnh bàn tọa hạ. Hắn ngồi, nàng đứng, hắn vừa vặn có thể nhìn thẳng nàng cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng, có lẽ là món ăn hơi cay, môi của nàng đỏ rất nhiều, khiến nàng trong có vẻ trắng hơn rất nhiều.

Cánh môi của nàng không mỏng không dày, nhưng lại thập phần no đủ, cùng với sẹo nơi cằm càng thêm thần bí dã tính, mạc danh mà mê người muốn đụng vào.

Tống Thanh Phỉ biết nữ nhân có một loại gì đó để bôi lên miệng, Triệu di nương dường như có không ít, sắc môi của nàng liền luôn luôn đổi đi đổi lại , hắn không khỏi nghĩ nếu như Bạch Phù Nhi cũng dùng thứ đó thì sẽ có bộ dạng gì.

Thấy hắn nhìn chằm chằm vào miệng mình, Bạch Phù Nhi có chút xấu hổ.

Có phải hay không trên miệng có cái gì a?

Hảo nghĩ lau lau, nhưng nàng cũng không thể trực tiếp dùng tay? Như thế Tống thái y sẽ lại nói nàng không có quy củ .

"Ngồi xuống ăn cơm." Tống Thanh Phỉ nhẹ giọng nói.

Bạch Phù Nhi như được đại xá, ngồi trở lại đến vị trí của mình.

Nhưng hiện tại trên bàn không chỉ có một mình nàng, nàng nghĩ nghĩ nói: "Lão gia cùng thiếu gia muốn hay không nếm thử đồ ăn, ăn rất ngon."

Trong mắt nàng sáng lấp lánh, Tống Thanh Phỉ đã đoán được có bao nhiêu ăn ngon.

Tống Tiêu cũng nhìn ra miệng nàng nói nếm thử, trên thực tế là không muốn chia sẻ thức ăn nha!

Vì thế Tống tiêu trực tiếp gắp một đũa lớn thức ăn.

Quả nhiên, hắn mới động đũa một chút , Bạch Phù Nhi đôi mắt đều trừng lớn.

Tống Tiêu cái miệng nhỏ nhấm nháp, ngay sau đó mắt sáng lên, "Nhị thúc, món này ăn rất ngon, người cũng nếm thử."

Bạch Phù nhi: "......"

Không cần nếm! Nàng còn không có ăn đủ đâu! Vạn nhất bị bọn họ một ngụm một ngụm nếm hết không còn thì làm sao!

Tựa hồ nhìn thấu nàng tâm tư, Tống Thanh Phỉ vỗ vỗ TốngTiêu, "Ở chỗ tổ mẫu mới vừa ăn qua, ngươi cũng không cần ăn."

Bạch Phù nhi ở trong lòng điên cuồng phụ họa: Đúng đúng đúng! Các ngươi đều là ăn cơm xong, liền đừng tới cướp đồ ăn của nàng!

Tống tiêu méo miệng, vẻ mặt không cao hứng .

Bạch Phù nhi tâm cả kinh, Tống tiêu được sủng ái đã quen nàng sớm có nghe qua, bởi vì một lưỡng đạo đồ ăn chọc tiểu tổ tông không vui, không có lời.

"Tiểu thiếu gia, cái này bánh gạo nếp cũng ăn rất ngon, sau khi ăn xong ăn cũng thích hợp, ngài nếm thử?"

Bộ dáng thịt đau như cắt của Bạch Phù nhi, xem đến Tống thanh phỉ cúi đầu câu môi cười một cái, chỉ có khi ăn nàng biểu tình mới có thể trở nên sinh động.

Bạch Phù nhi cung cung kính kính mà đưa ra một khối điểm tâm, thái độ lấy lòng thấy rõ, Tống tiêu rất là hưởng thụ, hắn nhéo một khối nếm.

Cũng không tệ lắm, nhưng luôn là cảm thấy không ngon bằng lúc nảy!

Đột nhiên truyền đến hai tiếng gõ cửa thanh, là Đỗ Trọng đưa tới đêm canh tịch nhan.

Uống dược thời gian đều đã định tốt, bất quá tối hôm qua Bạch Phù Nhi độc phát một lần, Tống Thanh Phỉ liền ngừng nàng hai lần , chỉ là dược không thể ngừng lâu nếu không công sức trước đây liền uổng phí

Bạch Phù nhi thấy Đỗ Trọng đứng ở cửa, ngây ngẩn cả người.

Nàng đây là lại có thể tiếp tục duy trì kế sinh nhai?

Nàng còn thất thần, Tống Thanh Phỉ đã tiếp nhận canh thuốc, kiểm tra không có sai lầm liền đặt trước mặt nàng

Đem biểu tình của Bạch Phù nhi để vào trong mắt , Tống Tiêu hoài nghi đây là thuốc dưỡng thai, bất quá nghe nói bạch Phù nhi không mang thai.

Nhưng vô luận thế nào, hắn cũng chưa gặp qua nhị thúc đối với ai săn sóc như vậy, ngay cả hắn sinh bệnh cũng là Lan Tâm đưa thuốc , hiện giờ hắn đối bạch Phù nhi tốt như vậy, Tống tiêu có điểm ghen ghét.

"Nhị thúc, tiểu bạch di uống chính là cái gì a? Nàng sinh bệnh sao?"

Tống thanh phỉ thấp giọng nói: "canh bồi bổ mà thôi mà thôi."

Tống tiêu không biết nghĩ tới cái gì, đứng lên đi đến bạch Phù nhi bên người hỏi:

"Tiểu bạch di, ta cũng muốn nếm thử canh bổ của người."

Tưởng uống là giả, muốn cho bạch Phù nhi uống không thành là thật sự, dựa vào cái gì hắn nhị thúc phải cho một cái mới đến trong nhà không bao lâu người xa lạ chuẩn bị bổ dưỡng canh đâu? Hắn Tống tiêu chưa từng có quá đãi ngộ, những người khác cũng không thể có!

Muốn uống là giả, muốn cho Bạch Phù Nhi uống không thành là thật, dựa vào cái gì mà nhị thúc của hắn phải chuẩn bị canh bổ cho một người mới vào nhà?

Tống Tiêu hắn còn chưa từng có đãi ngộnày, những người khác cũng không thể có!

Tống tiêu cho rằng hắn đã mở miệng, bạch Phù nhi khẳng định tung ta tung tăng mà bưng qua đây.Nhưng lần này, bạch Phù nhi lại dị thường khẩn trương mà bảo vệ kia chén.

"Không được!"

Tống tiêu không dự đoán được sẽ bị cự tuyệt, "Liền nếm một ngụm ~"

Bạch Phù nhi kiên định mà lắc đầu, nàng ngày hôm qua đều uống hộc máu, làm sao dám đưa cho tiểu tổ tông nếm qua?

Nàng ngước mắt xin giúp đỡ tựa mà nhìn về phía Tống thanh phỉ.

"Lão gia, này không thể cấp thiếu gia uống."

"Lão gia, ngươi khuyên nhủ thiếu gia, đây là dược của ta, người khác uống không được......"

Nàng nôn nóng thanh âm truyền vào trong tai làm Tống Thanh Phỉ thương xót.

Bạch Phù Nhi là người không giấu được tâm sự, nàng nghĩ cái gì, cặp mắt trong suốt kia liền thể hiện rõ, Tống Thanh Phỉ liền minh bạch nàng sợ cái gì .

Nàng sợ canh tịch nhan có độc thương đến Tống tiêu.

Tống thanh phỉ yết hầu phát khẩn.

Nguyên lai nàng vẫn luôn biết, biết hắn cho nàng uống canh dược có độc.

Hắn tuy rằng độc nàng, lợi dụng nàng lại cũng dưỡng nàng, giáo nàng, tận lực bảo hộ nàng, thỏa mãn yêu cầu của nàng cung đệ đệ, lấy điều này trừ khử trong lòng ác cảm.Hắn cho là mình làm được còn có thể, hàng đêm bảo hộ nàng, không cho hoa độc chân chính thương đến nàng.

Hắn cho rằng ít nhất đưa nàng vào cung có thể thay đổi số mệnh của nàng , nàng hẳn là có một đoạn áo cơm vô ưu vui sướng .

Nhưng nàng đã sớm cái gì đều đã biết.

Một ngày ba lần, biết rõ có độc cũng ngoan ngoãn lưu loát mà uống xong canh độc, trước nay không hỏi qua vì cái gì, thậm chí tối hôm qua thiếu chút nữa bị độc chết, cũng ỷ lại mà dựa vào trong lòng ngực hắn chờ hắn nghĩ cách.

Trên đời này vậy mà còn có người ngốc như thế ?

Tống thanh phỉ thần sắc phức tạp mà nhìn bạch Phù nhi liếc mắt một cái, trầm ngâm một lát, đối với cố chấp nếm thử của Tống Tiêu nói: "Tiêu nhi đem canh bổ bưng qua đây."

Bạch Phù nhi khẩn trương mà lắc đầu, không rõ Tống thanh phỉ là nghĩ như thế nào, nàng duỗi tay muốn ngăn cản Tống tiêu, chính là Tống tiêu đã bưng lên chến canh.

Tống tiêu chính cân nhắc như thế nào rời tay đây? Đúng lúc đuổi kịp bạch Phù nhi một hồi tay ngăn trở, leng keng một trận giòn vang, chén canh liền nện ở trên mặt đất.

Tống thanh phỉ nhìn nước canh rải rác dưới đất, tchân mày chậm rãi giãn ra .

Bạch Phù nhi yên lặng vốc hai thanh nước mắt.

Xong rồi, miếng cơm của nàng !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro