Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta by : cathuhanoi_1508

»Chap27«

Một ngày mới lại đến, cả đêm qua Zan ở nhà 1 mình buồn ơi là buồn , muốn tìm 1 người tâm sự cũng chả có.Chẳng lẽ lại ngồi nói chuyện 1 mình , không khéo người ta lại bảo Zan bị bệnh mất. Nó tuy rất ít nói chuyện nhưng cũng có người ngồi lắng nghe Zan nói đỡ hơn là ngồi nói 1 mình.

Thở dài, bước từng bước nặng nhọc vào trường, 1 số học sinh nhìn Zan với ánh mắt lạ lẫm. Họ thấy lạ là Zan hàng ngày đến trường đều luôn líu lo nói chuyện huyên thuyên, và còn lạ hơn nữa là hôm nay không có nó đi cùng.

Zan đang hết sức là ủ rũ thì đột nhiên tươi tỉnh , khiến những người đang nhìn theo Zan cũng phải giật mình " nhỏ này thay đổi nhanh thật"- đó là suy nghĩ của mọi người. Zan không để ý đến những ánh mắt đó, nhỏ chạy nhanh đến nơi có thể tìm người nói chuyện với mình. Chay tới đám đông trước mặt, thật là 1 đám ồn ào, nhưng không sao, miễn ở nơi trung tâm kia có người Zan cần tìm là được rồi. Nhanh chóng tìm cách lách vào bên trong, dùng thân hình nhỏ bé của mình nhỏ chen lấn xô đẩy đám con gái hám trai xung quanh, khiến mấy con nhỏ đó không khỏi cất câu chửi rủa. Sau 1 hồi vất vả nhỏ cũng chen được vào trong, nhìn 2 người con trai đang chật vật với đám người hám trai này, Zan nở nụ cười và cất tiếng chào:

-" Hi!!!".

Quay lại nơi vừa phát ra tiếng nói quen thuộc kia, không khỏi khiến cho hắn và Gin phải giật mình. Nhìn Zan bây giờ không ai dám nghĩ đây chính là cô gái xinh đẹp trong sáng, được khối lũ đàn ông yêu mến- tóc thì hơi rối và xù lên do phải chen lấn, quần áo thì xốc xếch , miệng thì nở nụ cười theo mọi người là cực kì ngố. Tóm lại trong Zan rất thảm.

-" Ờ....Hi...!!!". Nở nụ cười méo mó cả 2 người đều chào lại.

-" Cô bị sao vậy.?" Hắn hỏi Zan.

-" Không sao chỉ là do chen lấn thôi!". Lại tiếp tục nở nụ cười ngố tàu lá đó Zan trả lời.

-" Làm gì mà phải chen lấn vậy?". Đến lượt Gin hỏi.

-" Không có gì chỉ là tại do nhớ mấy anh quá thôi nên muốn gặp liền ý mà!". Zan cười tươi rồi chạy đến choàng lấy tay Gin khiến anh chàng hoá đá tại chỗ.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì Zan nhà ta đã chết ngay tại chỗ vì những viên " kẹo bọc sắt " này rồi. Bỏ qua những ánh mắt đó Zan tiếp tục dùng chiêu " mĩ nhân kế " của mình, lấy đầu dụi vào cánh tay của Gin như con mèo con đang làm nũng với chủ, khiến mặt Gin đỏ lại càng đỏ hơn. Chỉ có hắn là còn tỉnh táo mà ngưởi thấy mùi nguy hiểm toả ra từ Zan, nhanh chóng lùi ra vài bước hắn hỏi Zan:

-" Chuyện gì đây? Mà khoan! Hôm nay sao cô đi có 1 mình vậy cô ta đâu?". Hắn hỏi nhưng chợt nhớ từ nãy giờ ko thấy nó.

-" Yun á hả? Nó về M........... Ái.......". Zan giật mình mém xíu nữa nói ra rồi nhanh chóng bỏ tay Gin ra Zan bịch miệng mình lại rồi tự chưởi mình.

-" Về đâu?". Hắn đang lắng nghe Zan nói thì đột nhiên Zan im lặng khiến hắn càng tò mò về nó. Hắn đã cho người điều tra về nó nhưng không tìm được bất cứ thông tin nào ngoài cái tên của nó. Hắn rất muốn biết về nó , tất cảm mọi chuyện liên quan đến nó hắn đều muốn biết.

-" Về....về?...về quê rồi! Yun nó về quê rồi!". Nhanh chóng dùng cái đầu IQ cao ngất ngưỡng ra Zan tìm 1 lời giải thích cho nó.

-" Quê? Quê cô ta ở đâu?". Hắn lại tiếp tục hỏi.

-" Sao anh hỏi nhiều vậy? Thôi tôi đói rồi chúng ta xuống căn-tin thôi!". Nhanh chóng Zan đánh trống lảng và la lớn lên, và lại tiếp tục nhận lại những ánh mắt hình viên đạn.

-" Thôi 2 người đi đi tôi vào lớp trước!". Hắn nói rồi bước đi. Đột nhiên hắn cảm thấy trống vắng, thiếu thiếu khi nghe Zan nói nó nghĩ học nên cũng không còn tâm trạng làm gì. Thấy hắn đã đi Zan nhìn nhanh qua Gin , dùng nước mắt cá sấu:

-" Đừng nói anh cũng bỏ tôi nha!" Mắt rướm nước mắt nhìn vô cùng đáng thương không ai có thể từ chối và Gin cũng là nạn nhân:

-" Ừ....đi thôi!". Gin định về lớp nhưng nhìn Zan như vậy anh cũng phải gật đầu.

-" Yeahhhhh!! Yêu cậu nhất!". Nhảy cẩn lên , thơm lên má Gin 1 cái rồi lôi tuột Gin đi. Zan không biết hành động này đã làm Tim ai đó lỗi 1 nhịp.

3 ngày sau.........

Mấy ngày nay , Jen không hề suất hiện ở trường. Từ khi nó nghĩ Anh chàng cũng biến mất hình như anh đi học là vì nó, nên không có nó Anh cũng nghĩ học luôn. Hắn thì khỏi nói cả ngày cứ ủ rũ nằm dài trên bàn mà thở dài. Lyly thì suốt ngày ve vãn hắn rủ hắn đi chơi nhưng lần nào cũng chỉ nhận lại câu trả lời của hắn-" tôi không hứng!" Lần nào cô nàng cũng ủ rũ bỏ về bàn với những người xung quanh bụm miệng cười.

Hôm nay cũng vậy, cái lớp mệnh danh là tập trung những học sinh xuất sắc nhất lại có cái không khí ngột ngạt kinh khủng Ai cũng mong nhanh chóng kết thúc giờ học nặng nề này. Cuối cùng tiếng chuông tan trường cũng đến, tất cả mọi người ùa nhau ra về. Zan ủ rũ xách cặp đi về, lại phải ở nhà 1 mình. Vừa về nhà , Zan đã bắt gặp nó ngồi chễm chệ trên ghế sofa mà đọc tạp chí. Zan vui sướng chạy nhanh tới nó ôm chầm lấy nó mà mừng rỡ:

-" Không phải tuần sau cậu mới về à? Vui quá đi!"

-" Au......". Chợt nó kêu lên khiến Zan giật mình buông nó ra. Thấy gương mặt nhợt nhạt, chân mày nheo lại tay thì ôm lấy vai phải của nó Zan lo lắng hỏi hang.

-" Cậu sao vậy? Bị thương ở đâu à?".

-" Không có gì đâu!". Sợ Zan lo lắng nên nó nói dối.

-" Như vậy mà không sao hả? Cậu bị khi nào vậy?". Không tin lời nó, Zan kéo vai áo nó xuống và thấy 1 dải băng trắng dài và đang rướm máu , chứng minh vết thương này rất sâu và dài.

-" Không có gì đâu. Chỉ là lúc xử lí bọn chó hoang vô tình bị đánh lén thôi.". Nó tiếp tục an ủi Zan khi thấy nhỏ mắt ươn ướt sắp khóc.

-" Cậu còn bướng hả? Biết vậy không cho cậu đi.". Zan vẫn tiếp tục lo lắng cho nó.

-" Thôi mà....tớ xin lỗi!". Nó nói

-" Chắc đau lắm! Thôi lên phòng tớ thay băng cho.". Zan nói rồi không cần nó đồng ý mà lôi nó đi luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro