Chương 1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầm danh thiếp và cuốn catalogue lên, Đạm Dung đứng dậy về phòng, ra đến cửa lại bị Dư Thái Quân gọi giật lại:" Dung Dung, đây là bạn thân của huynh hồi nhỏ, nên muội theo sát công trình này nhé? Nếu có trở ngại gì thì muội cố gắng ha!"

Đạm Dung cau mày đầy vẻ thắc mắc, trở ngại gì chứ? Nghe có vẻ như đối phương là tay rắc rối thì phải. "Vị khách này khó chiều lắm sao?"

" À không! Không phải thế! Muội cũng biết là con người đôi khi cũng có yêu cầu cao, muội cứ rộng lượng một chút là được, huynh tin vào khả năng của muội! Thôi đi đi, nghe nói là cũng muốn làm gấp, đợi lát nữa rồi gọi điện thoại cho cậu ấy."
Đạm Dung ngoái lại nhìn Dư Thái Quân, anh chàng đã vẫy tay đuổi khéo, mặt tỉnh bơ. Chắc chắn là có ý đồ gì đó, quay về phòng thiết kế, mấy người kia đều đã đi ăn cơm. Đạm Dung về bàn mình rồi móc danh thiếp đó ra và bấm số.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới có người nghe máy, một giọng đàn ông trầm ấm cất lên kèm theo một chút bực bội:" Mười phút sau gọi lại." Sau đó liền cúp máy ngay.
Đạm Dung nhìn ống nghe rồi lại liếc đồng hồ ở góc phải phía dưới màn hình điện thoại, 5 giờ 40 phút, đã hết giờ làm việc cô làm phiền anh ta ư?

Tranh thủ mười phút chờ đợi vẽ phác hai bức ảnh rồi gọi lại cho anh ta, lần này đối phương nhấc máy ngay:
" Chào anh, tôi là Đạm Dung ở công ty Thiết kế Trang trí Nội thất Tinh Thái, tôi..."
" Nử hả? Tôi không cần nữ!" Đối phương buông thõng một câu rồi cúp máy ngay lập tức.

Đạm Dung lại nhìn ông nghe, nghĩ trong bụng chẳng lẽ mình gọi nhầm ư? Chưa nản, cô lại gọi thêm lần nữa, giọng người đầu bên kia điện thoại lộ rõ vẻ bực bội:" Tôi đã nói là tôi không cần phụ nữ rồi mà!"

Cuộc nói chuyện liền chấm dứt, Đạm Dung ngoẹo đầu nhìn điện thoại hồi lâu rồi than thầm: Hóa ra là một gã gay! Thôi khôn sao, thực ra cô cũng không có sự kỳ thị đối với những người lệch lạc về giới tính, anh ta không thích phụ nữ, cô cũng chẳng biết làm thế nào, nhưng đây là công việc, kiểu gì cũng phải tìm cơ hội trao đổi cho ra vấn đề.

Và thế là Đạm Dung liền tạm gác thành kiến sa một bên,nhẫn nại  gọi thêm lần nữa.
" Cô còn chưa chịu thôi à? Tôi đã bảo khôn cần phụ nữ rồi cơ mà!"
Nghe giọng gắt như mắm thối của đối phương, Đạm Dung bình thản hắng giọng đáp:" Mẹ, con đây mà!"
" Hả?" Đối phương ngớ người.

Sau khi đã tìm được điểm tiếp cận để nói chuyện, Đạm Dung liền chậm rãi giải thích: "Bác sĩ Vạn Tuế đúng không ạ? Tôi là Đạm Dung ở công ty thiết kế nội thất Tinh Thái, sếp của tôi là anh Dư Thái Quân bảo tôi liên hệ vs anh, công trình nhà anh do tôi phụ trách."

" Thằng cha Dư Thái Quân vớ vẩn thật, đã vỗ ngực hứa sẽ lo cho tôi vụ này rồi cơ mà? Sao giờ lại đổi sang phụ nữ!"

Giọng đối phương nghe rất gay gắt, rõ ràng là anh ta vẫn nghĩ vụ thiết kế nội thất nhà anh ta sẽ do sư huynh phụ trách? Không ngờ , hóa ra vụ yêu hận tình thù khó gỡ, lão sư huynh kia gây họa lớn rồi.

" Bác sĩ Vạn Tuế, nếu anh muốn tìm một nhà thiết kế nam thì tôi sẽ bảo đồng nghiệp của tôi lo việc này." Người ta phân biệt giới tính, cô cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo mẹ cô không chắp thêm cái đó cho cô.

" Tôi không cần! Cô cứ bảo Dư Thái Quân trực tiếp trao đổi vs tôi!" Vừa nói dứt lời, điện thoại đã ' tút tút ' ngay.

Lại cúp máy rồi, thật bất lịch sự! Đạm Dung lắc đầu, đặt điện thoại trở về chỗ cũ. Cô nghĩ một lát rồi bấm số của sư huynh:" Anh chàng Bác sĩ Vạn Tuế đó không chấp nhận giới tính của tôi, bảo huynh đích thân gọi điện thoại cho anh ta để giải thích."

" Vậy hả? Quả nhiên không sai. Thế thôi để huynh nói vs anh ta trước đã, muội đợi chút nhé."

Sau khi trao đổi xong xuôi, Đạm Dung thu dọn đồ đạc rồi xách túi rời văn phòng.

Cuối tháng Mười, trời tối sớm, mới hơn sáu rưỡi mà đèn đường đã sáng rực. Lát nữa vẫn phải làm thêm giờ, cô liền vào siêu thị gần đó mua ít đồ ăn chính, nhờ họ hâm nóng rồi quay về công ty. Một tuần ít nhất có năm ngày sống cuộc sống tẻ nhạt như thế này, thực lòng cũng rất nhàm chán, nhưng thực ra mọi người sống trong thành phố này chẳng khác gì cô, suốt ngày tất bật, chỉ vì phải lo toan cho gia đình. May mà cô chỉ có một mình, không có gánh nặng gia đình, đợi tiết kiệm được một khoản tiền rồi, cô sẽ rời chốn này.

Đang ăn cơm thì Linh Lung - cô bạn thuê nhà cùng gọi điện đến:" Tiểu Dung, tớ đánh mất chìa khóa rồi, cậu cho tớ mượn chìa khóa cổng vs!"

Tháng này không biết làm mất  chìa khóa mấy lần rồi? Đạm Dung bất lực lắc đầu:" Cậu đến công ty tớ mà lấy."

Bỏ điện thoại di động xuống, vừa mới xúc được một thìa cơm lên cho vào miệng, điện thoại bắt đầu đổ chuông.

" Dung Dung, huynh đã nói chuyện vs Vạn Tuế rồi, vẫn thống nhất là để muội phụ trách. Chắc khoảng tám rưỡi cậu ta sẽ đến công ty, muội cứ nói chuyện trước đi, hỏi xem cậu ta yêu cầu những gì." Dư Thái Quân nói một lèo như bắn súng liên thanh.

" Sao tự nhiên anh ta lại đồng ý vậy?" Đạm Dung khá tò mò.

" Haizz, chắc là anh chàng nghĩ huynh không tôn trọng anh ta, thay người cũng không báo trước một tiếng. Muội cố gắng chiều lòng hắn ta nhé, sau này làm việc sẽ dễ hơn. Thôi thế đã nhé, huynh phải đi ăn đã, phải buôn điện thoại mãi, mệt quá."

Chắc vừa nãy anh chàng phải gọi cho ông bác sĩ Vạn Tuế đó chăng? Hóa ra ông ta cũng thích làm nũng nhỉ. Đạm Dung tay vân vê cằm, đoán già đoán non sở thích của kẻ thích làm nũng  nịu này.

Buông điện thoại xuống, cơm canh đã nguội ngắt từ lâu. Cô thu dọn bàn ghế, mấy người kia đã lục đục quay lại. Đáng lẽ buổi tối phải là thời gian nghỉ ngơi hoặc xả hơi, nhưng trong gian phòng thiết kế chẳng rộng rãi gì này, một cuộc tác chiến mới vừa bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro