Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haruno Sakura trong lòng cả kinh, hoảng loạn nói: "Ý, ý ngài là......?"

"Kỳ thật cô đã rất rõ ràng, tiểu thư Haruno." Tộc trưởng Imori lại không có ý định giải thích thêm, chỉ là thần bí khó lường nói, "Kẻ hèn kết giới thuật, còn không đủ để làm tộc ta ẩn cư tị thế, để ngừa người ngoài mơ ước, còn phải mời cô không cần nói với bất kỳ ai về cảnh trong mơ lần này, đây bí tân của tộc ta."

"Đây là điều tất nhiên." Haruno Sakura vội vàng gật đầu.

Rời đi tộc địa Imori, cô miễn cưỡng đem lực chú ý của chính mình chuyển dời đến những sự tình khác ngoài cảnh trong mơ.

Xem ra, tộc Imori sở dĩ ẩn cư, là bởi vì huyết kế giới hạn hoặc là nhẫn thuật đặc thù của gia tộc, có thể để người nhìn đến một góc của tương lai.

Tuy rằng không biết vì cái gì sẽ phát sinh ở trên người mình, hiện tại nghĩ đến, có lẽ là bởi vì cô ngủ lại ở tộc địa của đối phương, bản thân ở vào trong kết giới đặc thù nào đó, lại hoặc là cảm tạ cô cứu con gái duy nhất của tộc trưởng.

Trên đường trở về, Haruno Sakura không thể khống chế chính mình không nghĩ đến ' tương lai ' kia.

Tất cả những thứ kia...... là cô muốn sao?

Ở trong mơ, cô có vô số lần đứng bên bờ vực sắp sụp đổ, nếu không phải vì Sarada, cô nghĩ chính mình căn bản không có khả năng có thể tiếp tục gánh vác.

Không có cách nào, cô chỉ có thể một lần lại một lần tự tẩy não chính mình rằng ' mình yêu Sasuke-kun, tất cả đều đáng giá, mình thật sự hạnh phúc '.

Bằng không, cô thậm chí không biết phải làm sao để có thể chống đỡ tiếp, cô cảm thấy chính mình không sống nổi nữa.

Hiện tại, Haruno Sakura ngồi ở nơi cao nhất của Konoha, ôm hai tay của mình vuốt ve, muốn khiến cho bản thuân có một tia ấm áp.

Nhưng cô lại thấy tủi thân đến mức muốn rớt nước mắt.

Tại sao chứ?

Rõ ràng gả cho người trong lòng của mình Sasuke-kun, vì sao những gì cô trải qua, một chút cũng không hạnh phúc chứ?

Ở trong mơ, cô như là một u linh bay bổng trên không trung, nhìn xuống bản thân bận rốt suốt mười lăm năm này, sau khi tỉnh lại chỉ có mờ mịt.

Sau khi sinh Sarada, khi đó con bé còn nhỏ, ban đêm cần cho sữa, mỗi hai giờ liền phải cho một lần, mà ban ngày cô không thể không đi làm ở bệnh viện — cô còn có khoản vay mua nhà cần trả.

Mãi đến sau này mệt đến mức té xỉu ở bệnh viện, mọi người sôi nổi đến thăm cô, Naruto cùng thầy Kakashi mới biết được là chuyện như thế nào.

Naruto đã kết hôn cùng Hinata, cần chăm lo cho gia đình của mình, cậu ấy lại còn là Hokage, đã vội đến mức không thể phân thân ra được nên chỉ có thể biểu đạt sự quan tâm với cô, không làm được thêm cái gì khác nữa.

Vì thế thầy Kakashi liền tới giúp cô chăm đứa trẻ —— cô căn bản không dám nói cho cha mẹ chính mình thế mà lại sống những ngày tháng như vậy.

Cô không biết phải nói với bọn họ như thế nào.

Con gái rời đi Konoha hai năm, thời điểm trở về đã sinh con, nhưng bọn họ vẫn chưa thấy được nam nhân kia trở về. Lúc ấy ánh mắt của cha mẹ, chẳng sợ hiện tại Haruno Sakura chỉ là nhìn thấy lúc nằm mơ, cả đời cô cũng đều không quên được.

Cha mẹ yêu cô, bọn họ đương nhiên sẽ không trách cô, chỉ là khi đó tự tôn của cô làm cô bỏ qua sự đau lòng cùng bất mãn trong mắt cha mẹ.

Đúng vậy, bọn họ vẫn luôn rất không vừa lòng với Sasuke-kun.

Trên đời này, nào có cha mẹ của con gái vừa lòng với con rể chưa bao giờ về nhà, nói là đã kết hôn nhưng trên thực tế không biết có phải thật sự hay không, sau khi kết hôn cũng chưa một lần gặp mặt?

Nhưng mà con gái thích, bọn họ chỉ có thể nhượng bộ.

Cô ngượng ngùng làm phiền cha mẹ, cũng không muốn nhìn đến ánh mắt vừa thất vọng lại thương tiếc của bọn họ, chỉ có thể tự mình gánh chịu.

Ngay cả Tsunade đại nhân cũng không thích Sasuke.

Chỉ là mỗi lần nhìn thấy nữ học trò duy nhất này, bà cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, cái gì cũng không nói nên lời.

Thầy Kakashi có thể tới giúp đỡ chăm sóc Sarada, cô vô cùng cảm kích.

Buổi tối ngày nọ, cô sớm đã dưỡng thành thói quen ngủ không sâu, vài giờ tỉnh một lần, đi tiểu đêm nhìn thấy Hokage Đệ Lục đang ôm tã lót, dùng bình sữa đút cho Sarada.

Thầy Kakashi xin lỗi cô: "Sakura-chan, thật xin lỗi."

Lúc ấy, cô không hiểu thầy ấy xin lỗi vì điều gì.

Hiện tại tỉnh mộng, Haruno Sakura rõ ràng.

Thầy Kakashi vẫn luôn xem trọng cô cùng Sasuke-kun, cũng nói qua rất nhiều lời nói với Sakura, hiện giờ một khi có tin tức gì về Sasuke-kun đang bị giam giữ ở trong lao ngục, thầy ấy đều sẽ nói cho cô trước tiên.

Trong mơ, khi cô cùng Sasuke-kun rời đi Konoha, thầy Kakashi chân thành cảm thấy cao hứng vì bọn họ.

Haruno Sakura, nữ học sinh duy nhất của hắn, ước muốn vào ngày đầu tiên được phân đến đội Kakashi, lập tức sắp thành hiện thực.

Trong mơ Haruno Sakura rất yêu Sarada, Sarada cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuy rằng có đôi khi cũng sẽ phản nghịch.

Nhưng cô hiện tại còn không phải ' Haruno Sakura trong mơ '.

Cô chỉ cảm thấy sợ hãi.

Thậm chí cả người phát run, dạ dày quay cuồng muốn nôn.

Hết thảy những thứ kia, thật sự là điều cô muốn từ trước tới nay sao?

Là ...... ước mơ của cô sao?

Hoặc là nói, trong mơ cô đã một bước sai, từng bước sai, vậy nên ngoài trừ tiếp tục sai tiếp, đã không có phương pháp có thể thay đổi hiện trạng?

Cô không biết.

Haruno Sakura cho rằng, bản thân cần một đoạn thời gian rất dài để một mình tự hỏi, mới có thể suy nghĩ cẩn thận chính mình rốt cuộc muốn cái gì.

Nếu ở lại Konoha, rất nhanh cô không thể không đối mặt Sasuke-kun lần nữa, mà hiện tại cô còn không biết phải đối mặt hắn như thế nào.

Mơ thấy tương lai Haruno Sakura, hiện tại còn yêu Uchiha Sasuke sao?

*

"Thật là đau đầu ...... hiện tại mỗi người đều có nhiệm vụ của mình, sao có thể còn có người rảnh rỗi được?"

Trong phòng truyền ra thanh âm bực bội của Hokage Đệ Lục.

Một thanh âm nữ tính hào sảng mà cười nhạo không chút lưu tình nói: "Ha ha, dù sao ta hiện tại đã thoát ly biển khổ, rốt cuộc không cần đau đầu vì loại chuyện này."

"Đệ Ngũ đại nhân......"

Sau cánh cửa, Haruno Sakura đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng bất đắc dĩ thả mắt cá chết của thầy mình.

"Bất quá, nhẫn thuật kết giới kỳ quái này tốt nhất vẫn phải mau chóng phái người đi tra một chút, tuy rằng cách làng rất xa, nhưng lại ở gần tuyến đường quan trọng, nói không chừng sẽ liên lụy đến rất nhiều thường dân." Công chúa Tsunade nói.

Nghe đến đó, Haruno Sakura không chút do dự mở cửa đi vào.

Nàng cười tủm tỉm chắp tay sau lưng tới gần, gằn từng chữ một: "Thầy ~ Ka ~ ka ~ shi ~~"

Nam nhân đầu bạc sụp đổ bắt lấy tóc: "Không tốt, thế mà bị em bắt được, Sakura-chan!"

Hắn hiện tại bắt đầu may mắn chính mình là trời sinh tóc bạc, bằng không người khác đều phải nói, Hokage Đệ Lục kế nhiệm không bao lâu tóc đã bạc, rốt cuộc tại sao lại như vậy?

"Ngày hôm qua không phải đã nói rồi sao, có nhiệm vụ ngoài làng liền giao cho em." Nói, cô không khách khí mà giơ bàn tay ra trước mặt thầy Kakashi.

Thấy thầy ấy vẫn dùng mắt cá chết nhìn chằm chằm mình, Haruno Sakura lại duỗi tay về phía trước một chút, hận không thể duỗi đến trên mặt hắn.

"Sakura." Tsunade có chút giật mình, nghi hoặc hỏi Kakashi, "Sao lại thế này?"

Hắn làm sao có thể đoán được tâm tư của thiếu nữ trẻ tuổi, Kakashi bất đắc dĩ nói: "Không thể hiểu được, nói muốn một mình đi bên ngoài giải sầu."

Nhưng mà, những gì hắn có thể làm cũng chỉ có theo nguyện vọng nữ học sinh, đặt quyển trục nhiệm vụ mà cô muốn vào lòng bàn tay cô.

Công chúa Tsunade đột nhiên xem không rõ.

"Sakura, còn một ngày nữa chính là giải phẫu của Naruto và Sasuke."

Bà kinh ngạc nói, "Địa điểm nhiệm vụ ở trên đường biên cảnh Hoả quốc lận."

Ý ngoài lời, ngày mai khẳng định không kịp trở lại.

Haruno Sakura lộ ra rộng rãi tươi cười: "Em biết, sư phụ."

Nếu không phải nghe được là địa phương rất xa, cô còn không cần đâu!

Công chúa Tsunade thật sự sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, đây là lần đầu tiên —— Sakura-chan không phải vừa thấy bà liền hỏi tay giả cùng giải phẫu, đặc biệt là tình huống thân thể hiện tại của Sasuke.

Hôm nay con bé làm sao vậy?

"Có sư phụ ở đây, ta rất yên tâm." Haruno Sakura nói, "Naruto cùng Sasuke-kun làm phiền ngài!"

Thấy nữ đồ đệ không còn há mồm ngậm miệng đều là Uchiha Sasuke, Tsunade trong lòng bắt đầu vui mừng cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro