Chương 50+51+52+53+54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50:

  - Cô ta dám không thắng, tớ đuổi ra khỏi nhà! Tốt nhất là đừng làm tớ mất mặt!


- Cậu còn nói! Một người mới chơi như Yến Vy làm sao mà trong 1 tuần đánh thành thạo bản sonata đó. Cả tớ còn mất không ít thời gian đây này.

- Trong 1 tuần thành thạo được thì mới xứng đáng là em tớ. Còn cậu, chủ đề gì đây? – Yến Nguyên quay sang nhìn Diệu Anh rồi cười cười.

- Đề tài tự do mà. Học sinh thích gì thì vẽ đó. Tớ cũng chưa biết. Đến hôm đó thì tùy vào cảm xúc là được. Nhưng tớ cần một bộ màu vẽ thật chuẩn, khi lên màu phải thực một chút mới có cảm xúc. Hiện giờ vẫn chưa tìm được! – Diệu Anh thở dài một cái. Cô vốn dĩ rất kĩ tính trong mọi việc, lần này chọn màu vẽ cũng thế. Không cần hàng hiệu, nhưng màu phải đẹp.

Nghe những gì Diệu Anh vừa nói, Yến Nguyên suy nghĩ một ít rồi lại nháy mắt với Diệu Anh, nói:

- Màu vẽ? Ok! Tớ sẽ có cách đem cho cậu bộ màu chuẩn nhất, đẹp nhất.

- Cách? Cách gì?

- Đợi tới khi đó rồi biết! – Yến Nguyên nói xong, cắm tai nghe vào tiếp tục nghe nhạc, Diệu Anh cũng trở về chỗ ngồi.

Được một lát sau, Thanh Thúy và Phương Linh vào lớp. Hai nhỏ không tiếc lườm cho Yến Nguyên và Diệu Anh một cái, đi đến chỗ ngồi thì mạnh tay mạnh chân kéo ghế, cố ý chọc phá Yến Vy.

- Vy! Coi chừng! Nếu không sẽ vấy bẩn vào người đấy! – Yến Nguyên chẳng cần quay đầu nhìn xuống, miệng vừa nhai kẹo vừa thong dung ( thong thả ung dung) nói.

- Ý cô là gì hả? – Phương Linh phủi phủi tay, ngồi xuống ghế.

- Em biết rồi! Chị! – Yến Vy khéo léo trả lời.

Gì chứ Thanh Thúy và Phương Linh chưa có cửa để chơi khăm nhỏ đâu! Tuy bây giờ nhỏ rất ngoan, lại rất nghe lời, nhưng chỉ có người nhà của nhỏ, ngoài ra thì ai cũng đừng hòng.

- Biết thì tốt. Vậy mà vẫn có nhiều kẻ không hiểu!

Yến Nguyên nói xong thì kéo ghế đứng dậy định đi rửa tay, nhưng vừa đi đến cửa thì Nam Phong và Bảo Khánh bước vào. Nam Phong thì vẫn như thường ngày, còn Bảo Khánh nhìn rất là khác. Hai gò má hình như là hóp vào, sắc mặt cũng kém.

- Chào! – Nam Phong cất tiếng chào hỏi, vừa bắt gặp cả Diệu Anh và Phương Linh đều đã vào lớp.

- Chào! – Trong khi cả Yến Nguyên cũng lên tiếng chào hỏi thì Bảo Khánh lại trầm mặt lách qua người cô, thẳng vào lớp. Yến Nguyên nhìn cậu, mày đẹp chợt nhíu lại. Quái lạ, thường này cậu ta đâu có như thế này.

- Cậu định đi đâu? – Nam Phong nhận ra Yến Nguyên đang có nghi hoặc với Bảo Khánh nên lấy cớ bắt sang chuyện khác.

- Rửa tay! Đi trước!

Sau khi Yến Nguyên đã rời khỏi lớp học, Nam Phong liền đi lại chỗ Diệu Anh, nhỏ giọng nói:

- Cậu không bận gì chứ?

Diệu Anh ngước nhìn Nam Phong đầy khó hiểu.

- Không! Có chuyện gì sao?

Nam Phong bất an nhìn Bảo Khánh một cái, thấy cậu đang nghe nhạc thì mới yên tâm.

- Có một chuyện tớ muốn nói với cậu, nhưng không phải chỗ này! Ok?

- Được! Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện!

Diệu Anh nói xong thì cùng Nam Phong rời khỏi lớp đi đâu đó. Những gì vừa xảy ra, Bảo Khánh hoàn tòa không có để ý tới vì cậu cứ gục đầu xuống bàn, nhưng lại thu hết vào tầm mắt của Phương Linh. Nhỏ đứng dậy, đi lại ngồi cạnh Bảo Khánh, gỡ một bên tai nghe của cậu, giọng nhỏ nhẹ, hỏi:

- Anh sao khỏe sao?

Bảo Khánh vẫn chưa chịu ngẩn mặt lên, chỉ cười lạnh một cái.

- Tránh xa tôi ra! – Nói xong liền giật lại tai nghe của mình.

Phương Linh nhìn cậu rồi cười khẩy, nhét vào tay Bảo Khánh một tờ giấy, sau đó bình thản rủ Thanh Thúy xuống căn-tin, trước khi đi còn liết nhìn biểu hiện của Bảo Khánh một cái.

Sau khi nhỏ rời khỏi lớp, Bảo Khánh ngẩn mặt lên, vò tờ giấy trong lòng bàn tay định ném đi nhưng chợt suy nghĩ lại rồi mở nó ra đọc.

"Em nhất định cho anh thấy, người anh yêu là em!"

Bảo Khánh đọc xong nội dung trong tờ giấy, hung hăng ném nó qua cửa sổ. Phương Linh, cô đang thách thức sự nhẫn nại của tôi à? Giỏi lắm! Lê Gia Bảo Khánh tôi chống mắt lên xem cô diễn.

[...]

- Hai người đó thật sự từng yêu nhau?

Diệu Anh chấp tay trước ngực hỏi Nam Phong một lần nữa cho bảo đảm sau khi nghe anh kể chuyện giữa Bảo Khánh và Phương Linh

Nam Phong tay đút túi quần, dựa lưng vào lang can của sân thượng, nói:

- Đúng! Và bây giờ tôi cần cậu giúp!

- Giúp? Cậu bảo tôi giúp cái gì được?

- Giúp Bảo Khánh thừa nhận cậu ấy thích cậu!

Pằng!

Diệu Anh đang tiêu hóa câu nói của Nam Phong đấy! Gì mà thích cô hả? Cậu ta rõ ràng là thích Phương Linh. Cho dù là thích thật, nhưng chỉ gương mặt là cùng.

- Cậu đùa à? – Diệu Anh nhíu mài, tự hỏi rằng cái tên Nam Phong này hết chuyện để nói rồi à?

- Nhìn tôi, giống đùa lắm sao?

- Cho dù là vậy, tôi cũng không tin những gì cậu nói! Tôi đi trước!

Diệu Anh nói xong, toan bước đi thì Nam Phong lại lên tiếng:

- Đợi đã! Cậu biết tối qua đã xảy ra chuyện gì không hả? Cậu biết Bảo Khánh đã nói gì không?

Diệu Anh khựng người lại sau cái nhấc chân. Cảm xúc của cô lúc này là thế nào nhỉ? Vừa vui, vừa lo, lại tò những gì mà Nam Phong vừa nói. Diệu Anh liền xoay người, hỏi:

- Cậu sẽ cho tôi biết?

- Tất nhiên! Tối hôm qua, Bảo Khánh đã... 

Chương 51:

  - Trở lại tối hôm qua...-

Nam Phong đỡ Bảo Khánh ra khỏi cái nơi xập xình xập xình tiếng nhạc, vừa xuống tới hầm xe thỉ Bảo Khánh đã nôn thốc nọn tháo. Đúng là! Uống cho lắm vào. Anh dùng tay vuốt vuốt lưng Bảo Khánh, hỏi:

- Cho chừa! Có thất tình đâu mà uống ghê vậy hả?

Bảo Khánh nôn hết toàn bộ rượu, mệt lả người rồi gạt tay Nam Phong ra, loạng choạng mà bước đi.

- Đừng... đừng đi theo... tớ! – Bảo Khánh vì mất sức mà nói muốn không ra hơi.

- Được! Vậy tớ sẽ gọi cho Diệu Anh, để cậu ấy đi theo cậu! – Nam Phong không hề động chân, đứng im chỗ đó, tay đút túi quần nhìn Bảo Khánh với dáng đi xiêu quẹo, khóe miệng cười thách thức.

- Im đi! Đừng nhắc tới, đừng nhắc tới! – Bảo Khánh xoay người, chỉ vào Nam Phong rồi quát to, kinh động cả hầm xe.

- Cậu đang sợ Diệu Anh trong lòng cậu chỉ là thế thân, hay cậu sợ mình còn yêu Phương Linh? Quen biết cậu hơn 2 năm, lần đầu tiên Trần Hùng Nam Phong này thấy một bộ dạng thảm thương như thế của cậu! – Nam Phong từ từ tiến lên, trong khi Bảo Khánh sượng cả người vì những gì anh vừa nói.

- Cậu thì biết gì hả? Đúng! Là tôi sợ! Nhưng tôi còn chẳng biết tôi đang sợ cái gì, làm sao đến lượt cậu quản! – Bảo Khánh tức giận nhìn từng bước chân của Nam Phong, hét lên lần nữa.

- Nếu cậu đã biết mình sợ thì cậu còn không biết mình sợ cái gì? Nhìn trực diện đi Bảo Khánh! Lúc nảy chính cậu cũng nói với Phương Linh một cách lạnh nhạt như vậy, thì liệu cậu còn yêu cô ta? Tôi đúng là chưa từng yêu ai, nhưng nếu tôi có yêu thì tôi dám đối mặt! – Nói tới đây, Nam Phong chợt vẽ lên một nụ cười nhẹ. Gương mặt cao ngạo lạnh lùng lại hiện lên trong đầu anh, người có một vị trí không hề nhỏ trong tim anh.

Bảo Khánh chợt ngồi khụy xuống, đầu cậu lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi của Nam Phong. " Tôi đúng là chưa từng yêu ai, nhưng nếu tôi có yêu thì tôi cam đoan mình dám đối mặt".

Nam Phong đi đến đối diện Bảo Khánh, nhìn bộ dạng chẳng ra làm sao đang ngồi xổm dưới đất, miệng lại cười tự mãn trông rất oai phong.

- Nếu tớ thật sự thích Diệu Anh, cũng chắc gì cô ấy sẽ có tình cảm với tớ!

Sau một hồi vật vã suy nghĩ, Bảo Khánh buộc miệng phải nói ra một câu. Cậu tỉnh, giây phút này cậu rất tỉnh. Nếu thật sự cậu thích Diệu Anh chỉ vì gương mặt thì cậu đã không khó xử như thế, đã không hèn nhát như thế. Và nếu cậu cần một người thay thế thì cậu chỉ là một thằng tồi.

- Cậu xác định, cậu không cần người thay thế? – Nam Phong tự mãn nhìn xuống hỏi.

Bảo Khánh nhíu mày, dùng gương mặt chẳng mấy thiện cảm lên nhìn anh rồi khí thế đứng dậy, nói:

- Xác định! Nhưng tôi không biết, cuộc tình này là tốt hay xấu!

- Được! Nếu cậu đã cam đoan như thế thì tôi chắc chắn Diệu Anh sẽ nhận ra!

Nam Phong nói xong, đưa nấm tay lên đập tay với Bảo Khánh một cái rồi cả hai cùng cười một cách cao ngạo.

- Trở lại hiện tại...-

Sau khi nghe Nam Phong kể hết đầu đuôi cuộc nói chuyện hôm qua, đầu Diệu Anh như là bị người ta gián cho một cú. Sau lại có thể như thế? Nghĩ tới đây, gương mặt vốn dĩ trắng hồng của cô bây giờ lại chuyển thành đỏ hồng như trái cà chua.

- Diệu Anh! Tôi biết Bảo Khánh thật sự chưa nguôi ngoai được chuyện của cậu ấy với Phương Linh. Cậu ấy là thật sự thích cậu nhưng lại sợ ngã đau một lần nữa nên không dám đối diện. Không biết có thể nhờ cậu giúp?

Diệu Anh vẫn còn đang " sock" với những gì Nam Phong vừa kể nhưng khi nghe anh nói như thế thì liền lấy lại vẻ mặt như bình thường, nói:

- Giúp những gì?

- Nói vậy là cậu nhận lời?

- Được!

- Vậy thì tốt rồi! Thật ra chỉ cần cậu...

[...]

Giờ học kết thúc, Yến Nguyên và Diệu Anh vẫn như thường ngày, ưu nhã cùng nhau bước ra khỏi cửa lớp, Yến Vy cũng vội thu dọn sách vở chạy theo.

- Vy! Cô có thể tự láy xe về nhà hay không? – Yến Nguyên cất giọng hỏi khi cả 3 đang đi trên hành lang.

- Được! Nhưng em vẫn chưa có bằng láy xe! – Yến Vy rụt rè, giọng nói lí nhí.

- 17 tuổi! Cô tưởng tôi cũng có? Chìa khóa này! Láy xe cẩn thận! Lúc tối tự đánh lại đoạn mà tôi đã dạy cô hôm qua! – Yến Nguyên vừa nói vừa đưa chìa khóa cho Yến Vy.

- Hôm nay cậu đi đâu à? – Diệu Anh thay Yến Vy nói lên thắc mặc của cả 2.

- Hẹn hò! – Yến Nguyên nháy mắt tinh nghịch, không ngờ tới anh chàng Nam Phong cách đó không xa vẻ mặt đang trở nên khó coi.

- Hay nhỉ? Với ai? – Diệu Anh cười cười lại hỏi.

- Bí mật! – Yến Nguyên vừa nói xong cũng là lúc cả 3 người đi đến khúc rẽ của hành lang, lại bắt gặp Khải Hoàng đang chỉnh tề đứng đó.

Cả 3 như không nhìn thấy bất kỳ ai, định đi lướt qua nhưng vừa đến đối diện, Khải Hoàng liền lên tiếng:

- Yến Nguyên! Anh có thể gặp riêng em một chút, được chứ? – Khải Hoàng nói xong còn cố gắng cười thật tươi lấy lòng.

Yến Nguyên? Tên này là ai mà dám gọi tên cô kiểu đó.

- Tôi chẳng có thời gian! Còn nữa, không cho phép anh tùy tiện gọi tên tôi như thế! – Yến Nguyên nói xong, định đi lướt qua người Khải Hoàng thì bị anh ta giật cánh tay, bước ngược về sau.

Cả ba người, nhất là Yến Nguyên, cùng trừng mắt nhìn Khải Hoàng. Một màn như thế lại lọt hết vào mắt Nam Phong. Anh khó chịu cùng Bảo Khánh bước lên phía trước.

- Bẩn! – Yến Nguyên lạnh tanh nói ra một chữ, vừa lúc sự chú ý xung quanh cũng bắt đầu nổi lên.

- Xin lỗi! Nhưng anh thật sự có chuyện muốn nói! Em cho anh 3 phút, 3 phút thôi!

Yến Nguyên nhìn vẻ mặt thành khẩn của Khải Hoàng, lại nhìn thấy xung quanh, fan của anh ta như muốn tức điên lên thì đột nhiên cảm thấy hứng thú, chấp tay trước ngực, nói:

- Ok! 3 phút! Cứ nói!  

Chương 52:

  Khải Hoàng nghe câu trả lời của Yến Nguyên, trong lòng mừng đến không tả nổi, liền lấy ra một hộp socolate, loại dành cho tình nhân, còn có cả một lá thư, lấy hai tay cầm rồi đưa đến trước mặt Yến Nguyên, tự tin nói:

- Anh biết em chưa có bạn trai! Không biết em có thể nhận, rồi chúng ta tìm hiểu nhau!?

Mấy chữ thôi nhưng là tất cả dũng khí của Khải Hoàng. Từ lần đầu gặp Yến Nguyên, Khải Hoàng đã hoàn toàn bị chinh phục. Nhưng do cô là một người khó gần nên anh chỉ dám quan sát, tiếp theo là chần chừ. Ngày trước cứ ngỡ Thanh Thúy là chủ nhân của lòng anh, nhưng sau khi gặp Yến Nguyên thì tình thế hoàn toàn thay đổi, một lòng một dạ qua sát cô từ xa.

Lần này thu hết can đảm tỏ tình với cô trước nhiều người như thế, nghĩ chắc cô sẽ vì sĩ diện mà đồng ý với anh.

Ngay bây giờ đây, có thể liệt kê được rằng Bảo Khánh, Diệu Anh, Yến Vy và toàn thể học sinh đang có mặt ở đấy cứ ngây ngây ngẩn ngẩn ra, cứ ngỡ Khải Hoàng thích Thanh Thúy.

Sắc mặt Nam Phong bây giờ rất đáng sợ. Tròng mắt anh vốn dĩ màu huyết, nay vì đè nén tức giận và bực dọc mà càng ghê sợ hơn, thật là dọa người.

Tích tắc! Tích tắc!

Thời gian trôi qua như thể đang ngừng lại, Khải Hoàng thì vẫn chưa thu tay về, sắc mặt kiên định đối với biểu hiện một không cười, hai không cảm xúc, ba im lặng của Yến Nguyên.

17 năm sống trên đời của cô, nói không ngoa thì số lần được tỏ tình như thế này là không hề ít. Nhưng chưa ai nhận được bất kỳ một câu nói khách khí nào của cô, hoàn toàn là ê mặt mà bỏ cuộc.

Trong khi Yến Nguyên còn lạnh nhạt đứng nhìn như thế thì Thanh Thúy cùng Phương Linh đi tới.

Thanh Thúy nhìn cảnh tượng trước mắt, sự ghen tức coi như là bùng phát, đỉnh đầu xém tí nữa thì nghi ngút khói. Cố đè nén tức giận, nhỏ kéo tay Phương Linh lại gần Khải Hoàng, bộ mặt thùy mị cất giọng:

- Hoàng! Chào anh! Tìm em sao?

Khải Hoàng đã thấy nhỏ từ xa, nhưng quả thật là anh không để ý tới, đáp qua loa:

- Không! Anh tìm Yến Nguyên!

Phăng!

Ranh giới cuối cùng của Thanh Thúy bị xé nát, định chồm lên " cấu xé" Yến Nguyên, trong khi Phương Linh chưa kịp phản ứng thì một cánh tay khác đã kéo nhỏ lại, quay đầu thì bắt gặp cái nhìn sắc bén của Yến Vy, vừa lúc Yến Nguyên lên tiếng:

- Lấy tư cách gì mà yêu cầu Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này? Hả?

Rầm một cái, tất cả những ngời chung quanh như muốn bật ngửa vì sock. Chắn chắn một điều là, ngày mai cả trường sẽ loan đi thông tin " Hội trưởng hội học sinh tỏ tình thất bại dưới tay một nữ sinh lớp dưới".

Khải Hoàng sững cả người. Cô ấy từ chối anh sao? Lí do gì chứ? Khải Hoàng vừa là Hội trưởng, gương mặt cũng thuộc hàng ưu tú, gia đình thì giàu có, cô sao lại không chấp nhận?

Chỉ thấy bên cạnh, tâm trạng Nam Phong đã trở nên ổn hơn bao giờ hết. Không ngờ Yến Nguyên lại cao tay như thế, phen này sẽ có người bẻ mặt thật nặng cho xem. Anh chính là khán giả đang chờ xem kịch hay.

- Em... em vừa nói gì? Có gì hiểu lầm sao? Hay em nhận socola rồi mình nói chuyện sao? – Khải Hoàng vừa nói, gương mặt lại cảm thấy lạnh lạnh. Đôi mắt đối diện anh là mang ý gì hả?

- Đưa! – Yến Nguyên lạnh nhạt nói một chữ, tay chìa ra một cách lười biếng.

Khải Hoàng nghe cô nói, tâm trạng khá hơn một chút, liền dúi hộp socola vào tay Yến Nguyên. Mọi người đứng xung quanh thì đang chăm chú và tỉ mỉ dõi theo từng hành động của " ai kia".

Yến Nguyên nhận hộp socola, lại cười tươi với Khải Hoàng một cái làm anh xém tí thì đứng tim mà chết.

Tiếp theo sao đó, Yến Nguyên buông tay một cái, một tiếng " bốp" liền vang dội trên dãy hành lang. Khải Hoàng cùng toàn thể học sinh trợn to hai mắt nhìn cô, trong khi Nam Phong thì cười đắt chí.

- Tôi đã nhận! – Yến Nguyên lạnh lùng nói xong, không thương tiếc dùng sức giậm mạnh lên hộp kẹo một lần nữa khiến nó bể tan tành.

- Còn cái này, tôi đã đọc! – Yến Nguyên " xử lí" hộp socolate xong, đưa lá thư lên trước mặt Khải Hoàng, nhàn nhã xé nát thành nhiều mảnh vụn, lại thẳng tay ném vào mặt anh.

- Đừng bao giờ làm trò trước mặt tôi. Nhớ cho kỹ, tôi là Nguyễn Hoàng Yến Nguyên! – Yến Nguyên chấp tay trước ngực, lạnh lùng nói ra mấy chữ như cảnh cáo, nói xong lại bình thản lướt qua người Khải Hoàng bước đi về phía cổng.

Từ đầu tới cuối, Khải Hoàng ê mặt tới mức không nói được một chữ. Nguyễn Hoàng Yến Nguyên, tôi nhất định sẽ nhớ cái tên này! Nhớ cô đã làm tôi bẻ mặt như thế nào! Nhớ cái gương mặt kiêu ngạo của cô. Rồi sẽ có ngày, tôi bắt cô trả giá.

Khải Hoàng tức tới mức trán nổi gân xanh, hung hăng nện nấm đấm vào cây cột đến nổi tay bật máu, lãnh khốc bước đi.

Diệu Anh và Yến Vy nhìn nhau một cái, thái độ cũng bình thường mà bước đi.

Nam Phong thõa mãn cười cười, cùng Bảo Khánh rời khỏi chỗ này, học sinh chung quanh cũng từ từ giải tán, chừa lại Thanh Thúy đang ngây ngẫn còn Phương Linh thì bị sock.

Nam Phong và Bảo Khánh lấy moto xong, ra đến cổng thì lại thấy Yến Nguyên cười cười nói nói, trong khi Rick đang mở cửa xe mời cô vào rồi anh ta cũng trở lại tay láy, trước khi đóng cửa còn đắt chí nhìn Nam Phong một cái.

Chết tiệt! Mày làm sao lại tức giận hả Nam Phong? Mày và cô ấy chẳng là gì hết! Việc gì phải bận tâm.

Bảo Khánh đẩy kính của mũ bảo hiểm lên, nhìn Nam Phong vẻ mặt kỳ lạ như đang phân vân tự tránh thì lắc đầu thở dài. Người ta hay nói, người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn người trong cuộc là vậy, huống hồ lại là chuyện tình cảm

- Phong! Sao hả? Bực mình sao? – Bảo Khánh vặn vặn tay ga như đang gọi Nam Phong.

- Mình việc gì phải bực! Đi! Chúng ta đua một chuyến với tụi Star School! – Nan Phong nói xong, dùng bàn tay phải đang đeo găng tay của anh đẩy kính của mũ bảo hiểm xuống, rồ ga như phóng điện rời đi. Bảo Khánh lại lắc đầu một cái, ngay lập tức chỉ còn vọng lại tiếng xe moto phân khói lớn đang vang dội. 

Chương 53:

  - Tới rồi! – Rick thắng xe trước nhà hàng món Nhật lớn nhất thành phố, quay sang cười miền nở với Yến Nguyên.

- Tớ đợi cậu! – Yến Nguyên cười vui đáp lại, mở dây an toàn bước xuống.

- Bắt cậu phải đợi rồi! Đi thôi! – Sau khi gửi xe, Rick trở lại với một túi gì đó trên tay, cùng Yến Nguyên bước vào nhà hàng.

- Xin hỏi, quý khách dùng phòng bao, sân vườn hay bàn tự do? – Một nữ tiếp viên mặc Kimono, vừa thấy Yến Nguyên và Rick bước vào liền lịch sự tiếp đón.

- Phòng bao! – Yến Nguyên tiện miệng nói, tay đang thao tác với chiếc điện thoại.

- Được rồi! Cô ấy nói vậy thì chúng tôi sẽ lấy phòng bao! – Rick ga-lang nói, miệng còn cười với nữ tiếp viên một cách chói lóa.

- Mời quý khách đi theo lối này! – Nữ tiếp viên bị nụ cười của chàng trai ngoại quốc làm cho đỏ mặt, cúi sầm mặt dẫn cả hai tới gian phòng bao.

Sau khi chọn món, Yến Nguyên mới bỏ điện thoại xuống, nhìn ngó xung quanh một chút. Cũng không tệ, rất đúng phong cách Nhật Bản. Nhưng chỉ có điều là ở đây không có hoa anh đào.

- Cậu điện hẹn tớ, không đơn giản chỉ đi ăn thôi chứ? – Rick cười cười, không hề khách khí nói.

- Đúng là có chuyện cần nhờ cậu đây! Bộ màu vẽ F5 của cậu, không biết đã dùng qua chưa hả?

Màu vẽ F5, một bộ màu vẽ với độ lên màu vô cùng chuẩn, được sản xuất chỉ 1000 hộp trên toàn thế giới. Rick là người thích sưu tầm những sản phẩm với số lượng có hạn như thế nên chắc chắn có. Nhưng anh không hiểu, một người không dùng màu vẽ mà chì thích bút chì hay chì màu như Yến Nguyên hỏi nó để làm gì?

- Cậu cần nó làm gì? – Rick tò mò hỏi lại.

- Để làm việc! Cậu không cần biết nhiều, đồng ý cho tớ mượn, ok? – Yến Nguyên chống tay lên mặt, hai má phúng phính cực kỳ dễ thương nói.

- Nhưng tớ không có mang sang đây! Cậu cần gấp à? – Rick nhìn bộ dạng dạng vô cùng đáng yêu của Yến Nguyên, tim đạp liên hồi, cố gắng điều chỉnh trạng thái mà trả lời.

- Ừm... Thứ 6 tuần sau, vì thừ 7 là phải dùng rồi!

- Ok! Vậy không thành vấn đề! Vài ngày nữa ba tớ sẽ bay sang Việt Nam có việc, tớ sẽ nhờ ông ấy lấy giúp!

- Cảm ơn cậu! Tớ biết là nhất định cậu sẽ giúp tớ! – Yến Nguyên ngồi thẳng dậy nhìn Rick.

- Thế, cậu định cảm ơn suông thôi sao? – Rick đưa tay lên véo hai má của Yến Nguyên, cười nói.

- Cho cậu 1 yêu cầu đó! – Yến Nguyên gỡ tay Rick ra, đắt thắng nói.

Nắm bắt cơ hội, Rick lấy chiếc túi mà lúc nãy anh mang vào đây, để lên bàn rồi đẩy sang phía Yến Nguyên, nói:

- Vậy cậu lấy cái này đi! Tớ tặng cho cậu.

- Cái gì vậy? – Yến Nguyên không đụng tới chiếc túi đó, quay sang hỏi Rick.

- Cậu mở ra thử xem! Bảo đảm cậu sẽ thích.

Yến Nguyên nghe giọng nói dường như là rất vui vẻ của Rick thì cũng mở chiếc túi ra xem. Một chiếc hộp bọc da màu đen, không lớn không nhỏ.

Mở hộp ra, Yến Nguyên phải nhíu mày lại vì vật trong hộp. Một sợi dây chuyền bạch kim. Mặt dây chuyền là một bông hoa hồng đường viền có đính kim cương trắng. Còn nhụy hoa lại là một viên đá màu đỏ.

- Đây là dây chuyền Tiffany, đúng không hả? – Yến Nguyên bỏ chiếc hộp có lót nhung đen đó xuống, có ý như là không nhận.

- Đúng là con nhà nòi có khác. Đây đích thực là dây chuyền Tiffany. Cậu nhận đi, tớ tặng cho cậu.

- Tớ sẽ nhận, nếu đây không phải là kim cương đỏ! – Yến Nguyên bình thản nói, đưa tay đẩy chiếc hộp về phía Rick sau đó đóng lại, tiện miệng uống một ít trà.

Kim cương đỏ, cô làm sao không biết. Rất đẹp, rất hiếm lại rất đắt. Yến Nguyên dĩ nhiên là có sỡ hữu một hai món đồ có kim cương đỏ nhưng không thể nhận từ người khác. Cô lại đang đeo sợi dây chuyền đá đỏ biểu tượng cho Y&N, nhận thêm lại càng thừa.

- Tại sao lại không nhận? Nó rất hợp với cậu. Hơn nữa, cậu đã nói sẽ cho tớ một yêu cầu còn gì! Yêu cầu của tớ là cậu hãy nhận nó đi!

- Rick này, cậu đã đi làm chưa? – Yến Nguyên buông cốc trà, hỏi một câu làm Rich thoáng sững sờ.

- Tớ hiểu ý cậu! Nhưng sợi dây chuyền này, tớ không mua. Nó được truyền qua 3 thế hệ của nhà Jackson tớ rồi đấy! – Rick trầm tĩnh nói, ánh mắt mong chờ nhìn Yến Nguyên.

Nghe từng câu từng chữ từ miệng Rick, Yến Nguyên xém sặc cả trà bên trong miệng. Truyền qua 3 đời, vậy là gia truyền còn gì! Mà gia truyền thì thường được truyền cho...

- Rick! Cậu đùa tớ sao! Như thế tớ càng không thể nhận! – Yến Nguyên khá là bối rối, bản thân của biết Rick đang làm gì.

- Nguyên, tớ thật sự rất thích cậu. Lần này tớ đã mang nó sang Việt Nam cũng vì cậu. Tại sao trong khi tớ chân thành như vậy thì cậu lại luôn thờ ơ, luôn xem tớ là bạn? – Rick bất ngờ nắm lấy bàn tay của Yến Nguyên khiến cô giật nảy cả mình, vội vàng thu tay lại.

- Tớ đã nói rất nhiều lần rồi còn gì. Tớ không thích hợp với cậu đâu Rick. Tớ thật sự cũng chỉ thích một người bạn giống như cậu. Cậu xem, từ khi cậu về Việt Nam, cậu còn pha café nữa hay không, còn vẻ thân thiện như khi chúng ta còn ở Úc hay không? Hôm nay tớ hẹn cậu, thật sự chỉ muốn nhờ cậu về bộ màu vẽ, nhưng cậu đã phá hỏng không khí chỉ vì cảm xúc của cậu rồi đấy!

Yến Nguyên từ tốn nói, nói xong lại quay mặt đi chỗ khác mà thở hắc. Làm bạn, theo đuổi, tỏ tình rồi lại thất bại, sau đó tiếp tục làm bạn. Tại sau lại phá hỏng hình tượng một anh chàng Rick thích pha café và có đôi mặt ấm áp một cách đặt biệt trong mắt cô chứ hả? Bạn bè, hoàn toàn không thể tin tưởng và đặt hy vọng.

CHương   54:

  - Tớ biết là hôm nay cậu tìm tớ vì lí do gì, nhưng tớ đã quyết định nhân cơ hội này mà nói rõ với cậu. Cậu thật sự không thích tớ? Tại sao? Tớ bắt đầu pha café là cũng vì muốn theo đuổi cậu. Trước khi tiếp xúc với cậu, hàng ngày tớ đều âm thầm nhìn cậu mua một loại café duy nhất của cửa tiệm ở ngoại ô. Tớ là muốn làm cho cậu vui, tớ học pha café vì cậu, làm biết bao nhiêu là việc vì cậu, vậy tại sao cậu không nghĩ cho tớ, không đặt tớ trong lòng hả?

Rick chán nản nhìn Yến Nguyên quay mặt chỗ khác mà im lặng, trong lòng bắt đầu len lỏi một tia giận dữ và nguy hiểm.

- Quý khách! Chúng tôi có thể mang thức ăn vào không ạ? – Tiếng của nữ tiếp viên truyền vào từ ngoài cách cửa kéo.

- Mang vào đi! – Rick nén lại cảm xúc, hằng giọng nói.

Nữ tiếp viên cùng 2 người khác mang thức ăn đặt ngay ngắn trên chiếc bàn bệt, lại bắt gặp một gương mặt đẹp trai hừng hực lửa giận cùng với một gương mặt thiên sứ băng tản thì hết tâm trạng mà hó hé gì nữa, gấp rúc lui ra ngoài, không quên liếc nhìn sợi dây chuyền lần cuối.

- Nguyên! Cậu mau nói gì đi chứ, tại sao lại im lặng? Làm ơn cho tớ một cơ hội, không được sao? – Rick đổi giọng, lần này là ngữ điệu tha thiết cầu xin.

Yến Nguyên quay sang nhìn anh. So với thái độ trò chuyện lúc nãy thì giờ đây, đôi mắt màu tro đã thay đổi nhiệt độ và thần khí, trong rất âm lãnh.

- Tớ không muốn nhắc tới chuyện này nữa. Về phần màu vẽ, coi như tớ chưa nói. Buổi hẹn hôm nay cũng coi như chưa từng có. Để tớ nhớ mãi hình ảnh đôi mắt màu xanh nồng ấm và nụ cười của cậu. Nếu được, cậu hãy về nước và quên tớ đi. Xin lỗi, tớ đi trước!

Yến Nguyên lạnh lùng nói, nói xong liền cầm balo lên, kéo cánh cửa bước đi.

Còn lại Rick trong phòng, cậu giận tới mang tai cũng đỏ, hung hăng đẩy đổ hết tất cả đồ ăn trên bàn và cả sợi dây chuyền Tiffany, tròng trắng của đôi mắt ấm áp đỏ ngầu như quỷ, nghiến răng lẩm bẩm:

- Nguyễn Hoàng Yến Nguyên! Tôi nhất định sẽ cho cậu biết, từ chối tôi sẽ có hậu quả thế nào! Tôi sẽ lột lớp mặt nạ kiêu ngạo của cậu sớm thôi, Yến Nguyên à!

Rick nói xong, đứng dậy rút bóp, lấy ra một tờ set rồi ném lại xuống chiếc đệm, mạnh tay nhặt sợi dây chuyền lên rồi rời đi.

Lúc anh ra đến cồng cũng không thấy Yến Nguyên đâu thì liền nhấn ga thật mạnh, vụt đi đâu đó.

Xe rời khỏi nhà hàng Nhật cũng là lúc Yến Nguyên xuất hiện sau thân cây đại thụ. Hôm nay thật phiền phúc, bọn họ đều giống nhau, chết tiệt.

Bước ra khỏi tán cây, Yến Nguyên cố thả lỏng mà bước đi trên con đường rợp bóng cây xanh. Đi bộ được môt lát, do cảm thấy nóng nên cô liền gỡ bỏ cavar đã được nới lỏng và mở nút tay áo, xoắn lên, trông rất là bụi bặm, tiếp tục thong thả đi tới.

Chỗ này thật đẹp, khá giống với công viên ở Úc vào mùa hè, không nóng không lạnh, lại có ánh mắt trời chiều tà. Nắng chiều thật đẹp, nhưng lại thật ảm đạm, giống như lòng cô vậy.

Rick bây giờ đã thay đổi, bên cạnh Yến Nguyên dường như đã mất đi một người bạn tốt. Tình yêu có gì hay mà tại sao ai cũng thích đương đầu vào thế không biết. Cô lớn đến chừng này, quả thật cô chưa từng thích ai đó. Nhưng quả thật, nếu cô thích ai thì liền chấp nhận đối diện.

( Quen không? Thấy câu giống giống thế nào chưa nhỉ?)

Yến Nguyên đi được một đoạn nữa thì gặp ngay một xe nước mía. Cô tò mò không biết là nước mía bán thế nào, ép thế nào thì liền lại gần xem.

Trên một chiếc xe đẩy cao hơn đầu người có một buồng gồm 2 con lăn, lại dán trên tủ kính dòng chữ " Nước mía siêu sạch" khiến Yến Nguyên không khỏi nghi ngờ chất lượng ở chỗ này.

- Nước mía hả cô? Mấy ly? – Vừa thấy bóng dáng Yến Nguyên, người bán là một người đàn ông ngoài 50 tuổi liền hồ hởi hỏi.

Yến Nguyên chợt cảm thấy kì lạ, lại lúng túng. Bán ly à? Cô không có ý định uống, nhưng mùi vị thế nào nhỉ?

Yến Nguyên còn chưa kịp trả lời người bán thì từ phía sau, một giọng nói đã truyền tới:

- Cho tụi con 2 ly đi chú!

- Đợi một chút! – Người đàn ông đó vui vẻ quay vào ép nước.

Yến Nguyên thì ngạc nhiên quay lại, vừa bắt gặp gương mặt cao ngạo lạnh lùng của Nam Phong.

- A! Sao cậu lại ở chỗ này? – Cô ngạc nhiên hỏi, nhìn anh như sinh vật lạ.

- Tôi vô tình đi ngang! – Nam Phong nói dói không chớp mắt.

- Trùng hợp! – Yến Nguyên nói xong liền quay vào xem người ta ép mía lấy nước.

Lúc nãy sau khi rời trường, anh đã lập tức phóng xa theo sau cô và Rick, tách khỏi rồi nói với Bảo Khánh là công chuyện, lại thấy họ vào nhà hàng này thì đứng bên ngoài chờ. Được một lát Yến Nguyên lại chạy trốn sau cây đại thụ, Rick cũng ra không lâu sau đó. Rồi Rick đi mất, Yến Nguyên cũng tản bộ xung quanh chỗ này nên Nam Phong liền gửi xe vào nhà hàng, đi bộ theo sau cô.

- Đây! 2 ly 8 ngàn! – Người bán nước mía chìa hay ly nhựa ra trước mặt Yến Nguyên sau một hồi cô vì coi ông ta ép mía mà ngây ngẩn cả ra.

Yến Nguyên định đưa tay ra nhận lấy thì nhanh hơn, Nam Phong đã dúi tờ tiền vào tay người đó rồi một tay cầm hai ly, tay còn lại kéo Yến Nguyên đi.

- Của cậu này! – Nam Phong đưa cho Yến Nguyên một ly. 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro