Chương 75+76+77+78+79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 75:

- Hôm nay cô có một tin không khả quan là mấy muốn thông báo cho các em. Đó là... phần thi hội họa sẽ được hủy bỏ trong lễ hội! – Cô My giữ thái độ ôn hòa nói.

Bên dưới thoáng qua cả một trận ngỡ ngàng. Khóe miệng Phương Linh kéo ra một nụ cười vô cùng đểu giả. Hủy bỏ sao? Vậy là con Diệu Anh bị đưa ra làm trò hề còn gì?

Diệu Anh nghe xong những gì cô My nói, thái độ vẫn bình tĩnh như nước. Không có gì là to tát đối với cô cả, huống hồ chỉ là một phần thi.

- Nhưng thay vào đó sẽ là phần thi Ca hát. Và như đề cử thì bạn Diệu Anh sẽ tiếp tục đảm nhiệm phần thi này.

Cả lớp nghe thế thì lại " Ồ!" lên một tiếng như sấm vang.

- Em không tán thành! – Một giọng nói phát ra và tiếp theo sau đó là cách tay đưa lên.

Cả lớp nhốn nhào nhìn xuống chỗ Phương Linh.

- Linh, em có ý kiến gì?

- Em đương nhiên là có ý kiến! Làm sao chúng ta biết Diệu Anh hát hay mà vẫn giữ nguyên đề cử cho phần thi Ca hát. – Phương Linh liếc xéo Diệu Anh rồi nói.

Hai đầu chân mày Bảo Khánh không vui nhíu lại. Cậu nhìn sang Diệu Anh rồi lạnh lùng nói:

- Vậy làm sao cô biết Diệu Anh hát không hay?

- Tôi...

Phương Linh không ngờ Bảo Khánh sẽ đích thân nói giúp Diệu Anh nên chỉ có thể ú ơ. Gương mặt xinh xắn của nhỏ vì tức giận mà trở nên vặn vẹo khó coi.

- Em còn muốn nói gì sao Phương Linh? – Cô My diệu dàng hỏi.

- Dạ không! – Phương Linh nói lí nhí.

- Vậy coi như thông qua...* Quay sang Diệu Anh*... Có thể là thông báo hơi gấp một chút nhưng cô mong em sẽ cố gắng nha Diệu Anh. – Cô My cười.

- Em biết rồi thưa cô! – Diệu Anh nhỏ nhẹ trả lời rồi lại quay sang cười với Bảo Khánh thay cho một lời cảm ơn.

Dưới này, Phương Linh nắm chặt hai bàn tay. Nhỏ ghét tới thấu xương gương mặt tươi cười của Diệu Anh. Từ lúc gặp Diệu Anh đến giờ, Phương Linh một mực cho rằng tuy nhỏ và Diệu Anh giống nhau nhưng nhỏ vẫn đẹp hơn cô, nhất là nụ cười. Sau chuyện này e là nhỏ càng tìm cách hủy hoại gương mặt xinh đẹp của Diệu Anh.

[...]

Tan học...

- Hôm nay đi taxi về đi, tôi bận chút truyện! – Yến Nguyên nhét tai nghe nhạc vào tai, đeo balo, kéo ghế đứng dậy.

Yến Vy nghe xong cũng gật đầu một cái rồi bước theo cô.

- Diệu Anh, chúng ta đi ăn món Nhật có được không? Tớ biết một nhà hàng Nhật rất ngon! – Bảo Khánh tươi cười cùng Diệu Anh bước ra khỏi lớp.

- Tớ không ăn cá hồi được. Dị ứng từ nhỏ! – Diệu Anh vẻ tiếc nuối nói.

- Vậy sao? Thế mà tớ cũng không biết! Vậy cậu muốn ăn gì không?

- Ừmm... Để xem... Chúng ta đi ăn lẩu Thái nha?

- Được thôi!

- Có cần rủ thêm Yến Nguyên với Yến Vy không đây? – Diệu Anh nhìn xung quanh như đang tìm ai.

- Chị ấy đi rồi! – Yến Vy bất thình lình xuất hiện từ phía sau.

- Đi đâu? – Bảo Khánh và Diệu Anh đồng thanh.

- Không biết! – Yến Vy nhún nhún vai.

- Vậy cậu đi ăn lẩu với chúng tôi không? – Bảo Khánh.

- Tôi không thích ăn lẩu. Hơn nữa ai đời đi phá cuộc hẹn của hai người! – Yến Vy cười cười.

- Vậy chúng tôi đi trước! Bái bai! – Diệu Anh.

- Bái bai! – Yến Vy.

[...]

Yến Nguyên ngồi dựa người vào cửa xe, ánh mắt mang một chút mông lung, tay láy cũng không cầm chắc. Trong lòng cô bây giờ có một chút lo lắng, cũng có một chút rối bời. Nam Phong nghỉ học, điện cho cậu ta thì Thanh Thúy bắt máy. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nhạc trong tai phone đột nhiên tắt. Tiếp theo là tiếng nhạc chuông vang lên. Vốn dĩ không muốn nghe máy nhưng Yến Nguyên theo phản xạ lướt nhìn màn hình. Số lạ. Hai đầu chân mày hơi nhíu lại, Yến Nguyên giữ tai phone rồi nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạ lẫm:

- Alo! Xin hỏi cô có phải là Nguyễn Hoàng Yến Nguyên không ạ?





- Là tôi! Có chuyện gì? – Giọng nói lạnh lùng.

- Chúng tôi gọi đến từ công ty chuyển phát nhanh X. Có một kiện hàng không ghi tên người gửi được chuyển đến cho cô. Chúng tôi gọi để thông báo rằng hàng sẽ được giao trong 30ph nữa đến biệt thự Nguyễn Hoàng. Xin hỏi cô sẽ nhận hàng trực tiếp hay có người ký nhận thay?

- Ok! Tôi sẽ nhận!

- Vậy được! Chào cô!

Bíp!

Tiếng tắt điện thoại vang lên. Yến Nguyên lạnh lùng nhìn điện thoại. Kiện hàng? Không đi tên người gửi? Lại tìm chính xác Nguyễn Hoàng Yến Nguyên cô là thế nào?

Không nghĩ gì nhiều, Yến Nguyên bỏ dở ý định đi tìm Nam Phong rồi chay thẳng về nhà.

[...]

- Bà chủ! – Quản gia Quân nhận balo và chìa khóa xe từ tay Yến Nguyên rồi cúi người chào cô.

- Chuẩn bị cho tôi một tách café! – Yến Nguyên ngồi xuống sofa, nói.

- Được! Đợi tôi một chút!

Quản gia Quân nói xong, vừa định quay lưng vào nhà bếp thì chuông cửa reo lên. Ông xoay người bước đi mở cổng.

Lát sau, quản gia Quân dẫn vào một chàng trai có vẻ ngoài thư sinh, trên tay cầm một gói hàng không lớn cũng không nhỏ. Hai mắt anh ta sáng rỡ khi nhìn thấy nội thất của căn nhà, cuối cùng ánh mắt rơi lại trên người Yến Nguyên.

Quản gia Quân thấy anh ta vẫn chưa có vẻ gì là mở lời, liền hắng giọng, nói:

- Bà chủ ở đây rồi, cậu có thể giao hàng rồi về!

- À... Được! Mời cô ký nhận!

Chương 76:

  Quản gia Quân thấy anh ta vẫn chưa có vẻ gì là mở lời, liền hắng giọng, nói: - Bà chủ ở đây rồi, cậu có thể giao hàng rồi về!

- À... Được! Mời cô ký nhận!

Yến Nguyên nửa hí mắt nhìn anh chàng chuyển hàng, một ánh mắt lạnh lùng không chút kiên kị. Thoáng một cái, trán chàng ta đổ mồ hôi vì... lạnh. Đẹp, nhưng đáng sợ.

Nhận cây bút Waterman từ tay quản gia Quân cùng xấp giấy, Yến Nguyên nhẹ nhàng ký nên một nét chữ " rồng bay phượng múa".

- Dạ, hàng của cô đây. Người gửi còn nhờ tôi chuyển lời, nói đây là đồ tươi sống, phải xem ngay nếu không sẽ hỏng. – Anh ta vừa nói vừa đặt xuống bàn.

- Rốt cuộc là ai gửi? - Yến Nguyên tra nắp vào cây bút rồi đặt xuống, tay khoanh trước ngực rồi dựa người ra sau nhìn anh chàng chuyển hàng.

- Thành... thành thật xin lỗi! Tôi không được phép tiếc lộ. Xin phép cô, tôi về! – Anh chàng chuyển phát nhanh thoáng lau một chút mồ hôi trên trán rồi ngã mũ chào, rối rít bước nhanh ra xe. Nơi này không thể ở lâu được. Cô gái xinh đẹp kia quá lạnh lùng. Nhìn ánh mắt cô ta xe! Đẹp đến vô hồn.

- Bà chủ, tôi đi chuẩn bị café cho bà! – Quản gia Quân nói rồi nhanh chóng quay lưng bước vào nhà bếp.

Yến Nguyên nhìn chiếc hộp không lớn cũng không bé trên bàn trà, đột nhiên một dự cảm không tốt xuất hiện trong đầu cô, kèm theo một giọng nói như đang bảo cô rằng: " Mở nó ra!".

Dùng ngón cái cùng ngón trả day day thái dương, Yến Nguyên với tay lấy chiếc hộp, từng bước từng bước mở nó ra.

Đầu tiên là một lớp giấy lót, tiếp theo sau đó là một phong bì lọa trung bình màu vàng.

Cầm phong bì trên tay, Yến Nguyên nhẹ nhàng tháo sợi dây buộc, lấy ra đồ vật bên trong đó.

Vài giây sau, ánh mọi cử chỉ của cô cùng với nhịp tim như ngưng trệ khi nhìn nó – tấm ảnh một nam một nữ cởi trần nửa thân trên nằm cùng nhau. Cô gái đó là Thanh Thúy, còn người kia không ai khác là Nam Phong.

Ngay lúc này đây, tim cô giống như bị bóp nghẹn, khó thở đến mức sắp nghẹt thở. Cô chỉ biết nó là một thứ cảm giác mất mác, mất mác đến lặng người.

Người trong ảnh là Nam Phong cùng Thanh Thúy, tức là hai người họ xảy ra quan hệ, đó là những gì cô biết trong lúc này.

Bàn tay có một chút run rẩy, Yến Nguyên lật tiếp các tấm hình còn lại. Đều chung một nội dung, tất cả đều là sự thật. Hai người bọn họ thật sự phát sinh quan hệ. Lồng ngực của cô như muốn vỡ nát ra rồi. Tất cả đều ở trước mắt. Vậy mà cô vẫn lo lắng cho cậu ta từ sáng đến giờ.

Yến Nguyên thật sự không muốn tin vào những tấm ảnh trước mắt, cô dùng sức ném nó lên bàn, cùng lúc phát hiện bên trong chiếc hộp còn một chiếc đĩa ghi dòng chữ: " Gửi Yến Nguyên thân yêu của tôi!".

Một ý đến rất nhanh trong đầu cô: " Gửi cho tôi cảnh ân ái của hai người hay sao?", cùng với một giọng nói như ma ánh: " Coi đi!".

Cầm đĩa CD trên tay, Yến Nguyên đi đến chỗ đầu đọc, nhấn nút rồi cho đĩa vào. Rất nhanh sau đó, trên màn hình tinh thể lỏng lại hiện lên dòng chữ: " Gửi Yến Nguyên thân yêu của tôi!".

Nội dung đĩa bắt đầu diễn ra, Yến Nguyên chỉ có thể đưa tay lên che miệng. Cô đúng là bị quỷ ám. Tại sau đón trúng nội dung của chiếc đĩa mà vẫn mở nó ra xem? Tại sao cô lại thấy khó chịu, thậm chí là xen lẫn cảm gián đau xót khi nhìn thấy những cảm đó? Tại sao? Tạo sao? Tại sao?

Lúc quản gia Quân mang café lên phòng khách cho Yến Nguyên, ông chỉ nhìn thấy Yến Nguyên ngồi bệt trước kệ tivi, gương mặt mang theo hốt hoảng cùng kinh sợ. Liếc nhìn tivi và " Choang!" một tiếng, ly café rớt xuống nền gạch.

Mặt kệ dưới đất có mảnh vỡ của gốm sứ, quản gia Quân đi sượt qua nó, nhanh thật nhanh tắt nội dung " Phim người lớn" đang chiếu đó đi.

Ngồi xổm trước mặt Yến Nguyên, quản gia Quân rối rít:

- Bà chủ?! Yến Nguyên! Cháu có sao không? Người trong đoạn phim đó không phải là Nam Phong chứ hả?

Ánh mắt màu tro của Yến Nguyên vốn dĩ đã cô hồn thì nay lại càng mông lung hơn, cô thều thào:

- Cháu khó thở! – Vừa nói vừa nắm chậc nắm tay để ở lồng ngực.

- Cháu có sao không? Sao đột nhiên lại khó thở? Còn nữa, sao cháu lại xem đoạn phim đó?

- Không biết! Đỡ cháu đứng dậy đi! – Mặt Yến Nguyên từ trắng bệnh lại mang theo một chút xanh tái, cô cố gắng nhỏ giọng.

Đỡ Yến Nguyên ngồi lên sofa một cách dễ dàng vì cô rất gầy, lúc này quản gia Quân lại phát hiện một thứ nữa ở trên bàn: những tấm ảnh.

Yến Nguyên đột nhiên nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh gồm những tấm ảnh " đen" và phim ân ái đó, " nam chính" trong những thứ đó lại là Nam Phong. Nhìn Yến Nguyên lại có biểu hiện như bị sốc một việc gì đó nên quản gia Quân nhanh chóng đoán được là vì Nam Phong.

Nhưng tại sao người như Nam Phong lạ làm những chuyện như thế kia chứ? Tuy không tiếp xúc nhiều nhưng ông biết Nam Phong là người tốt, nhìn anh ta lại có biểu hiện " thích" Yến Nguyên kia mà?

Còn nữa, tại sao những thứ này lại gửi thắng tới chỗ Yến Nguyên? Không phải là cố ý còn gì?

- Cháu thấy đỡ chưa? Còn khó thở không? – Quản gia Quân lo lắng hỏi sau một " mớ" nghi vấn hiện ra trong đầu.

- Cháu không sao! Chú giúp cháu đem những thứ đó đốt hết, cháu không muốn thấy chúng! – Nén lại những cảm xúc hỗn loạn đang chạy ngang chạy dọc trong lòng mình, Yến Nguyên vẫn nói bằng thứ giọng lạnh lùng vốn cố của cô.

Quản gia Quân lần nữa liếc nhìn mấy tấm ảnh trên bàn, sau đó mím môi, dùng hết an đảm hỏi Yến Nguyên:

- Cháu quan tâm Nam Phong lắm sao?

Bị hỏi đột ngột, Yến Nguyên có một chút khó xử. Đúng! Cô lo lắng, thậm chí là quan tâm Nam Phong. Nhưng cô không biết đó gọi là gì cho đúng. Vui khi ở cạnh anh ta, cảm thấy an toàn khi tiếp xúc gần gũi. Lại còn những cảm xúc đau đến nghẹt thở khi nhìn những thứ vừa được gửi tới. Rốt cuộc đó là gì? 

Chương 77:

Bị hỏi đột ngột, Yến Nguyên có một chút khó xử. Đúng! Cô lo lắng, thậm chí là quan tâm Nam Phong. Nhưng cô không biết đó gọi là gì cho đúng. Vui khi ở cạnh anh ta, cảm thấy an toàn khi tiếp xúc gần gũi. Lại còn những cảm xúc đau đến nghẹt thở khi nhìn những thứ vừa được gửi tới. Rốt cuộc đó là gì?

- Cháu không biết! Cháu chỉ biết bây giờ mình cảm thấy rất mất mác. Giống như niềm tin của cháu bị khoét một lỗ thật lớn! – Yến Nguyên cười nhạt khi nói ra những lời đó. Cô thật sự không biết, không biết gì cả.

- Nếu chú nói, cháu đã thích Nam Phong thì cháu có tin chú không? – Quản gia Quân nghiêm túc.

- Cháu... thật không biết! – Yến Nguyên nghẹn ngào.

- Nguyên! Cháu nghe chú nói! Những cảm giác của cháu là thích! Là bước đầu của tình yêu. Cháu phải hiểu lòng cháu thì cháu mới sáng suốt trong tình cảm của cháu được. Chú tin là cháu có tình cảm với Nam Phong!

- Vậy thì được gì?... * Yến Nguyên ngưng lại, nhết mép một cái rồi nói tiếp*... Cho dù cháu có thích, có tình cảm thì cháu sẽ được gì? Chú cũng thấy rồi đó, anh ta và cô gái khác...

Yến Nguyên đây là nói thật. Cô sốc. Cô có cảm giác tim mình bị bóp nghẹn. Đó gọi là đau đớn trong tình yêu. Ai rồi cũng sẽ trải qua cảm giác đó.

Nhưng Yến Nguyên không thể hiểu được rằng, khi đau đớn như thế thì phải cố gắng vượt qua, cố gắng che lấp nỗi đau đó. Còn cô, cô buông xuôi vì cô rất đơn thuần trong tình yêu, đơn thuần tới mức, cô trong tình yêu và cô trong chuyện gia đình như hai người khác xa nhau.

- Tạm thời cháu đừng nghĩ nhiều nữa. Chú biết cháu đang khủng hoảng. Quên những thứ này đi. Chú nghĩ những việc này là nhằm vào cháu và Nam Phong thôi. Đi! Chú đỡ cháu lên phòng!

- Không cần đâu! Cháu tự đi được! – Yến Nguyên gạt tay quản gia Quân ra, xoay người đi lên lầu.

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn gầy tong của Yến Nguyên biến mất ở khúc rẽ cầu thang, quản gia Quân thật thấy cầm lòng không đạnh. Yến Nguyên thật sự vướng vào tình cảm rồi. Cô bé mà ông xem như con gái ruột của mình đang đau khổ. Nếu phu nhân biết được sẽ thế nào? Không được! Ông nhất định phải giúp Yến Nguyên trong chuyện này.

Thu dọn một chút những thứ ở trước mặt, quản gia Quân quyết định điều tra kĩ việc này.

[...]

Chiều tối...

Yến Vy cùng ba nhỏ đang ngồi dùng cơm ở phòng ăn thì Yến Nguyên từ trên lầu đi xuống.

- Ba! Chào buổi tối! – Yến Nguyên nói rồi ngồi xuống bàn ăn, quản gia Quân nhanh chóng mang cho cô một ly sữa pha với mật ong.

- Con không được khỏe sao Nguyên? – Ba cô buông đũa xuống, lo lắng nhìn cô.

Hớp vội một ngụm sữa, Yến Nguyên cố cười:

- Không có! Đột nhiên con không muốn ăn gì cả!

- Nhìn sắc mặt chị rất không khỏe đó. Có cần đi bác sĩ không chị?

Yến Vy nói đến đây thì chuông cửa reo lên khiến cuộc nói chuyện bị gián đoạn, người làm nhanh chóng chạy đi mở cổng.

- Không cần đâu! Con lên phòng nghỉ một lát! Ba ngon miệng!

Yến Nguyên nói mấy câu rồi lại quay lưng bước lên lầu. Nhưng chưa đặt bàn chân lên tới bậc cầu thang thì vị khách không mời đã vào tới nhà – Rick.

Yến Nguyên không có ý gì là ngừng lại nên Rick vội vã gọi cô trước khi cô khuất bóng:

- Yến Nguyên! Đã lâu không gặp!

Yến Nguyên, Yến Vy và ba cô theo phản xạ ngoái đầu nhìn về phía vị khách vừa xuất hiện đó. Rick vội vã thu hồi tầm mắt, đi thẳng đến phòng ăn chào hỏi ba Yến Nguyên vài câu.

Quay gót chân, Yến Nguyên nhíu mày quay ngược xuống.

Sau màn chào hỏi, Rick như người quen đi thẳng ra phòng khách, nơi đặt bộ sofa mà Yến Nguyên đang ngồi chễm chệ như nữ hoàng.

Cô lạnh lùng nói:

- Sao lại tới đây?

- Tìm cậu! Sao? Không vui à?

- Đúng! Lại còn không muốn chào đón!

- Chúng ta là bạn mà! Bỏ qua chuyện cũ, làm bạn?

Trên môi Yến Nguyên vẽ lên một nụ cười nhết mép đầy khinh bỉ với những gì Rick vừa nói. Làm bạn? Bỏ qua chuyện cũ? Cô đã mất lòng tin với người bạn là anh rồi. Lại còn chuyện Nam Phong vừa mới xảy đến. Như thế khác nào bảo cô bán rẻ lòng tin của mình?

Lần này Yến Nguyên không nói gì, chỉ lạnh lùng đứng dậy toan bỏ đi nhưng Rick nhanh chóng kéo cánh tay thon gầy của cô lại, nói:

- Cậu đang có chuyện không vui đúng không?

- Nói nhảm! – Yến Nguyên toan hất tay Rick ra nhưng anh ta vẫn gì chặt không buông.

- Cả đi dạo với một người bạn cũ cũng không được?

Yến Nguyên nhìn anh, hai đầu chân mày hơi nhíu lại...




[...]

- Café hạt dẻ! – Rick đưa ly café cho Yến Nguyên rồi ngồi xuống cạnh cô.

Yến Nguyên không trả lời, chỉ gật nhẹ một cái, dùng hai bàn tay cầm tách café như đang giữ ấm.

Ánh mắt cô nhìn ra lòng đường, nơi có thật nhiều xe cộ đang qua lại. Những chiếc xe chạy rất vội vã, không để lại một chút nào là vấn vương, thật nhanh, thật chóng váng.

Còn lòng cô, tình cảm của cô cũng sẽ như vậy? Thật nhanh? Thật chóng váng? Cô thật sự có tình cảm với Nam Phong thì sao chứ? Lúc này đây mọi thứ bằng 0.

- Sao lại buồn? – Rick chủ động lên tiếng, phá tan sự yên lặng của cả hai.

- Sao lại nghĩ tôi buồn? – Yến Nguyên hớp một ít café, nhẹ giọng nói.

- Đôi mắt cậu nói cho tôi biết! – Rick hơi nghiên đầu nhìn cô, nhưng cô lại đang nhìn ra dòng xe.

- Vậy cậu tìm tôi là có chuyện gì?

- Nhớ cậu! Muốn gặp cậu! – Rick nói bằng thứ giọng rất ấm áp, ấm áp tới mức thừa hơi ấm để sưởi cho Yến Nguyên lạnh giá lúc này, chỉ tiết cô không bao giờ chấp nhận.

- Nhảm nhí! – Yến Nguyên cười nhạt.

- Cậu không tin?

- Tôi không quan tâm! – Yến Nguyên khẽ đưa mắt nhìn Rick.

Rick cũng nhìn cô, ngay sau đó liền đổi tư thế, nhanh chóng quỳ xuống, cầm bàn tay nhỏ bé của Yến Nguyên đặt ở tim anh, hỏi:

- Cậu thật sự không tin?

Yến Nguyên cũng chẳng vội rút tay về, cô không nhất thiết phải làm thế. Ánh mắt cô đơn thuần nhưng sâu thẳm, khẳng định một sự kiên định đến khó tin mà nhìn người đang quỳ trước mặt mình, dùng tay mình đặt ở tim anh ta. Cô – đến cuối cùng vẫn sẽ từ chối tình cảm này.

Chương 78:

  Yến Nguyên cũng chẳng vội rút tay về, cô không nhất thiết phải làm thế. Ánh mắt cô đơn thuần nhưng sâu thẳm, khẳng định một sự kiên định đến khó tin mà nhìn người đang quỳ trước mặt mình, dùng tay mình đặt ở tim anh ta. Cô – đến cuối cùng vẫn sẽ từ chối tình cảm này. - Đủ chưa? – Cô quay mặt đi nơi khác lạnh lùng lên tiếng.

- Không đủ! Sẽ không bao giờ đủ! Trừ khi em là của tôi! – Rick đứng bật dậy ôm lấy Yến Nguyên.

Yến Nguyên không chống trả lại anh, cơ thể chỉ giống như búp bê gốm sứ, bất động bất tĩnh, ở bên tai Rick thều thào:

- B-u-ô-n-g-r-a!

- Tại sao? Tại sao chứ hả? Tại sao qua bao nhiêu chuyện mà em vẫn không thể chấp nhận tôi? Nói cho tôi biết, tại sao chứ hả? – Rick vẫn ghì chặt cô không chịu buông khiến Yến Nguyên vô cùng khó chịu.

Cô dùng sức đẩy mạnh Rick ra, chỉ tay và anh, nói:

- Tôi hỏi cậu đủ chưa? Cậu không phiền nhưng tôi thấy rất phiền đó! Cậu biến đi cho tôi! – Yến Nguyên bắt đầu nổi nóng. Cô vốn dĩ đang không vui, cũng là Rick tự chui đầu vào rọ.

- Tôi không đi!

- Không đi chứ gì? Vậy tôi đi!

Yến Nguyên nói rồi chạy lao ra giữa dòng xe tấp nập đó, vừa ngang tầm một chiếc taxi khác chạy phóng đến...

3s...

2s...

1s...

Kít!

Bịch!

Nhìn cảnh tượng đó, Rick nhanh chóng lao đến chỗ Yến Nguyên.

Cô chỉ cảm nhận được một ánh đèn xe sáng rực, sau đó là mình bị cái gì đó quật ngã xuống, sau đó là...

- Cậu không sao chứ? – Một giọng nói thều thào kéo Yến Nguyên về thực tại.

- Nam Phong? – Cô chớp chớp đôi mắt, nhìn người đang bị mình đè lên.

- Cậu không sao thì tốt rồi! – Nam Phong khẽ cười một cái, lật người Yến Nguyên rồi đỡ cô đứng dậy.

- Yến Nguyên! Cậu không sao chứ? Sao đột nhiên lại phóng ra như thế? – Rick gương mặt thất thần chạy đến đỡ tay Yến Nguyên cùng với Nam Phong.

- Còn không phải vì anh? – Nam Phong phủi phủi bụi đất trên người, lại lo lắng nhìn Yến Nguyên.

- Cậu nói cái...

- Sao cậu lại xuất hiện ở đây? – Đôi mắt mang theo một tầng sương mù dày đặc, Yến Nguyên nghiên đầu nhìn Nam Phong.

- Lúc nãy tôi đến nhà tìm cậu, nhưng quản gia...

- Im đi! Tôi không muốn nghe! Lại càng không muốn gặp cậu! Cậu – biến đi cho tôi!

Ngón tay Yến Nguyên chỉ vào mặt Nam Phong mang theo run rẩy, khóe mắt cô lại xộc lên một cảm giác cay cay. Những tấm ảnh, nội dung đĩa CD lại hiện lên trong đầu cô.

Dùng tay bịt miệng, Yến Nguyên quay đầu bỏ chạy.

- Yến Nguyên! Cậu làm sao vậy hả? – Nam Phong rối rắm định chạy thoe Yến Nguyên nhưng một cánh tay khác đã kéo anh lại.

- Cậu muốn đuổi theo cô ấy sao? Đừng hòng! – Rick níu tay Nam Phong lại, giọng nói mang theo muôn vàn giễu cợt.

- Lại là anh! Tôi còn chưa tìm anh thì anh đã xuất hiện rồi! Được lắm! – Nam Phong nhíu mày, quay người nhìn trực diện Rick.

- Haha! Tìm tôi làm gì? Chẳng phải tôi đã cho cậu một đêm mặn nồng sao hả? ( T/g: Xịt máu mũi...)

Bụp!

Nam Phong nghe Rick nói xong thì bụp một cái, anh nện ngay nắm đấm vào mặt anh ta.

- Cmn! Được lắm! – Rick lau máu ở khóe miệng, cười đểu nhìn Nam Phong.

- Đừng tưởng tôi đây không biết mục đích của anh! – Nam Phong đang tức giận. Đôi mắt của anh đậm dần, nhìn chẳng khác nào một ác quỷ.

- Biết? Biết thì làm cái quái gì? Tôi cho cậu biết, ngủ với con gái nhà người ta thì cậu phải có trách nhiệm. Còn nữa, cậu cũng thấy thái độ của Yến Nguyên rồi còn gì! Cô ấy tin cậu sao? – Rick nhún nhún vai.

- Khốn khiếp! Rốt cuộc anh với cô ta đã làm gì? – Nam Phong túm cổ áo Rick xốc lên.

- Buông ra! – Rick đẩy Nam Phong ra, phủi phủi cổ áo.

- Làm gì? Không làm gì cả! Chỉ cho Yến Nguyên xem những gì cần xem, biết những gì cần biết thôi!

Nam Phong đủ thông minh để hiểu những gì Rick vừa nói. Đó cũng là chuyện anh đang lo sợ. Muộn thật rồi sao? Không đúng! Như thề thì phỉ tìm Yến Nguyên giải thích.

- Đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ cái gì! Nhưng vô ích thôi! Cậu – Game Over rồi! – Rick cười khẩy, đi sượt qua Nam Phong rồi dụng vào bả vai anh một cách cố ý.

Trong khi đó Nam Phong như người mất hồn. Thì ra là vậy! Cũng vì vậy Yến Nguyên mới bỏ chạy khi nhìn thấy anh. Là anh làm cô ấy buồn. Lúc nãy hình như cô ấy đã... khóc! Đúng! Lúc nãy cô ấy đã khóc! Nhưng cô ấy ghét anh mà? Sao lại phải buồn? Sao lại phải khóc? Chẵng lẽ... cô ấy cũng có tình cảm với anh?

Một cảm giác ấm áp nào đó chợt len lỏi trong lòng Nam Phong với những suy nghĩ vừa rồi của bản thân anh. Nhưng anh nghĩ như vậy là có lí do, có cơ sở.

Bây giờ phải làm gì? Phải tìm Yến Nguyên giải thích! Vì anh và Thanh Thúy thật sự chưa xảy ra bất cứ chuyện gì!

Nghĩ tới đây, Nam Phong nhằm ngay hướng chạy lúc nãy của Yến Nguyên mà đuổi theo...

[Đồi lời Ken muốn gửi tới mọi người.

Truyện "Tiểu Thư Hoàn Hảo và Công Tử Lạnh Lùng" là 1 trong số 2 tác phẩm đang trong quá trình hoàn thành của Ken. Tác phẩm còn lại là "Đồ ngốc! Em chính là của anh!".

Đối với các bạn đọc truyện của Ken thông qua trang web "sstruyen.com" thì Ken xin được nói như thế này. Khi các bạn nhấn vào tên tác giả Ngân Ken thì có thể sẽ hiện ra 2 truyện là "Đồ Ngốc! Làm ơn đừng đi!" và "Tiểu Thư Hoàn Hảo và Công Tử Lạnh Lùng". Riêng truyện "Đồ Ngốc! Làm ơn đừng đi!" thì hiện tại đã ngưng updowload và thay vào đó là truyện mới "Đồ ngốc! Em chính là của anh!", tức là bản mới của "Đồ Ngốc! Làm ơn đừng đi!".

Hiện giờ thì trên "sstruyen.com" vẫn chưa cập nhập "Đồ ngốc! Em chính là của anh!" nên mọi người có thể qua trang web chính của Ken là "santruyen.com".

Còn phần mấy vấn đề mọi người đề cập đến dạo này Ken xin được trả lời hết.

Thứ 1, Ken đăng truyện chậm vì Ken còn là học sinh cấp II, vừa học vừa phụ gia đình nên tốc độ đăng truyện khi vào học là rất chậm so với ngày hè, giờ đăng bình thường cửa Ken là tầm 11h hoặc 12h tối. Nếu Ken làm mọi người mất hứng khi đọc thì Ken thành thật xin lỗi.

Thứ 2, có thể mọi người đã nhầm lẫn tính cách và thái độ của Yến Nguyên cùng Nam Phong. Yến Nguyên có thái độ lạnh lùng chứ đó không phải tính cách của cô. Còn cụm từ "...Công Tử Lạnh Lùng" là đang ám chỉ tính cách của Nam Phong.

Thứ 3, Ken nói " Hoàn Hảo" không phải là một người tốt về mọi mặt mà là " Hoàn Hảo" trong tính cách. Ken cố-gắng-xây-dựng Yến Nguyên là một người BIẾT tha thứ, bằng chứng là cô đã tha thứ cho Yến Vy và vài chuyện sau này. Đó là định nghĩa " Hoàn Hảo" mà Ken ám chỉ.

Thứ 4, Ken không quên lễ hội của trường.

Thứ 5, mọi người đọc thì cứ cho Ken ý kiến, để Ken rút kinh nghiệm mà sửa Nhưng cũng xin mọi người tôn trọng Ken. Ken biết Ken không bằng ai, nhưng Ken cũng có lập trường của mình.

Chương 78 này ngoài lề hơi nhiều nhưng đó là những gì Ken muốn nói. Lần nữa Ken thành thật xin lỗi mọi người vì việc chậm trễ. Ken sẽ cố gắng nhanh nhất có thể. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và cảm ơn đã ủng hộ.] 

Chương 79:

Bây giờ phải làm gì? Phải tìm Yến Nguyên giải thích! Vì anh và Thanh Thúy thật sự chưa xảy ra bất cứ chuyện gì! Nghĩ tới đây, Nam Phong nhằm ngay hướng chạy lúc nãy của Yến Nguyên mà đuổi theo.

Sau khi rời khỏi chỗ lúc nãy, Yến Nguyên chạy một mạch trên đường, cuối cùng cô tự dẫn dắt bản thân ra lối đi ven sông. Yến Nguyên thả bộ theo đó.

Đêm thật rồi. Có một chút lạnh. Lòng cô cũng lạnh, nhưng không phải một chút mà là nhiều.

Ừ thì có tình cảm với Nam Phong. Nhưng sao chứ? Hai người vốn dĩ chẳng là gì. Cậu ta có xảy ra quan hệ với ai cũng không liên quan tới cô, vậy mà cô cũng buồn vì cậu ta đến như thế.

Có tình cảm với một người thì khó khăn đến như vậy sao?

- Coi chừng lạnh đó! – Một giọng nói bất thình lình vang lên từ phía sau Yến Nguyên, sau đó là một chiếc áo khoác da choàng lên vai cô. Theo phản xạ, Yến Nguyên đưa mắt nhìn ra sau.

Nam Phong!

Cô nhíu mày, dùng tay gạt áo khoác xuống rồi vội vã bước đi. Nam Phong nhanh không đuổi theo cô, chỉ nhanh chóng lên tiếng:

- Cậu buồn sao?

Đúng! Tôi buồn đó! Là vì cậu! – Những lời này là cô tự nói với bản thân mà thôi.

- Tại sao lại buồn? - Yến Nguyên khựng lại, lạnh lùng hỏi.

Nghe vậy, Nam Phong từ từ bước lên, một lần nữa choàng áo khoác da lên vai cô rồi từ phía sau thì thầm:

- Đừng buồn! – Anh đặt hai tay lên vai cô, nhẹ nhàng xoay người Yến Nguyên lại.

Điều đầu tiên mà anh nhìn là đôi mắt. Đôi mắt cô hôm nay rất lạ, đỏ hoe và so với hàng ngày càng vô hồn

- Buông ra!

Yến Nguyên đẩy tay Nam Phong ra, xoay người định chay nhưng anh nhanh chóng kéo được cánh tay gầy tong lạnh buốt của Yến Nguyên rồi ôm cô vào lòng.

Yến Nguyên sửng sờ với những gì vừa xảy ra. Đầu óc cô trống rỗng. Mọi chuyện là sao hả?

- Làm ơn cho tôi biết, trong lòng cậu, tôi là gì chứ hả? – Nam Phong tựa cằm lên đầu Yến Nguyên, giọng nói nhẹ tênh như gió. Anh rất rất chân thành trong câu hỏi này, cô làm ơn hãy cho anh biết, làm ơn!

- Là một người rất quan trọng! Quan trọng tới mức tôi còn chẳng biết bản thân mình! – Yến Nguyên phá bỏ ranh giới cuối cùng mà khóc nấc lên.

Từ khi cô xem những bức hình, rồi cho tới đoạn phim đó, ngoài cảm giác niềm tin bị khoét một lỗ lớn cùng tim mình bị bóp nghẹn thì cô chẳng còn biết gì! Lúc gặp Nam Phong, cô thật sự rất muốn hỏi xem thật sự giữa cậu và Thanh Thúy đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng vì không chịu nổi đã kích mới vừa xảy đến nên cô đã yếu đuối quay đầu bỏ chạy. Vậy tại sao anh còn đuổi theo cô làm gì chứ hả? Phải ép cô nói ra mới được sao hả?

- Đừng khóc! Tôi biết họ đã cho cậu xem những gì! Nhưng cậu phải tin tôi! Tôi và cô ta chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì cả! Hoàn toàn không có! – Nam Phong ôm cô thật chặt vì cô khóc tới mức đôi vai phát run. Anh lại càng sợ cô khóc. Cô khóc, anh là người đầu tiên đau lòng.

- Không có khả năng! Tôi không thể tin được! – Yến Nguyên vụt khỏi cái ôm của Nam Phong, dùng tay lau nước mắt rồi kìm nén lại tiếng nấc của chính mình.

- Làm ơn! Có cả Bảo Khánh, cậu ấy có thể làm chứng cho tôi! Tôi không có làm gì cả! Từ đầu tới cuối đều là tôi bị người khác gài bẫy! – Nam Phong vừa nói vừa đi tới. Nhưng anh tiến lên bước nào thì cô cứ lùi lại bước đó.

- Hai người là bạn, hà cớ gì tôi phải tin! Còn nữa, tại sao lại giải thích cho tôi làm gì? Trong lòng tôi thì có cậu, nhưng ngược lại thì sao chứ? Ai sẽ cho tôi đáp án hả?

Cô nói thật lớn những câu cuối, giây sau thì định chạy đi nhưng chưa được 3 bước, chân cô đã như bị giữ lại với một giọng nói nhẹ tênh gần như bất lực của Nam Phong:

- Đáp án nằm ở tim tôi! Làm ơn đừng khóc, cũng đừng bỏ chạy có được hay không?

Thời gian lúc này như ngừng trôi. Gương mặt anh cúi sầm xuống như một người không còn gì để mất. Nước mắt từ khóe mi cô cũng đọng lại rồi những giọt trên má cũng bị gió thổi khô hẳn. Ngoài đường, xe cộ vẫn thi nhau mà chạy, chạy như những cơn gió, thoáng qua vô tình và hời hợt một cách lạnh người...

[...]

Trên vỉa hè của con đường dẫn về khu dân cư cao cấp, một cô gái thân hình nhỏ nhắn, trên vai khoác một chiếc áo khoác da màu đen của Ý bước từng bước ão nhão mà nhẹ nhàng.

Phía sau cô gái, một chàng trai xỏ tay vào túi quần cũng đang bước đi nhẹ nhàng như thế, ánh mắt vẫn hướng về phía cô gái phía trước.

- Cậu về đi! – Yến Nguyên lạnh nhạt nói, bước chân cũng ngừng hẳn.

- Tôi muốn đi bộ một lát! – Nam Phong quay mặt đi hướng khác trả lời.




- Nhưng bây giờ rất lạnh! – Yến Nguyên đặt một bàn tay ở vai áo, giọng hơi nhỏ so với bình thường.

- Cậu quan tâm sao? – Nam Phong đáp trả bằng thái độ ngang bướng.

- Cậu nghĩ nhiều hơn tôi tưởng! – Yến Nguyên cởi áo khoác da ra rồi đi về phía Nam Phong.

- Trả cậu! – Cô đưa áo khoác cho Nam Phong nhưng anh có ý không nhận.

- Từ đây đi bộ về nhà cậu còn xa, cậu giữ lấy! Còn nếu cậu vẫn không thích thì tôi đi trước! Ngủ ngon!

Nam Phong đưa ánh nhìn về hướng khác, giọng nói lạnh lùng đến lại. Nói xong, anh xoay người rời đi.

Yến Nguyên nhìn tấm lưng rắn chắc của anh, bất đắc dĩ thở dài rồi cầm áo khoác của anh xoay người bước đi.

Phía sau lưng cô, Nam Phong đột nhiên dừng bước. Anh chờ bóng dáng cô khuất hẳn rồi cầm điện thoại gọi cho Bảo Khánh.

- Alo! Bảo Khánh nghe! – Đầu dây bên kia, Bảo Khánh đang tự hỏi giờ này rồi mà còn có số lạ gọi cho cậu.

- Là tớ, Nam Phong! Ra gặp một chút được không?

- Úi ùi! Mất tích cả ngày hôm nay, cuối cùng cũng chịu liên lạc với tớ! Tất nhiên là được! – Bảo Khánh nhảy phóc khỏi giường đi thay quần áo.

- Ok! Chỗ cũ!

- Ừ! Bye! – Bảo Khánh nói rồi cúp máy....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro