Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Yến Nguyên cũng chẳng vội rút tay về, cô không nhất thiết phải làm thế. Ánh mắt cô đơn thuần nhưng sâu thẳm, khẳng định một sự kiên định đến khó tin mà nhìn người đang quỳ trước mặt mình, dùng tay mình đặt ở tim anh ta. Cô – đến cuối cùng vẫn sẽ từ chối tình cảm này.

- Đủ chưa? – Cô quay mặt đi nơi khác lạnh lùng lên tiếng.

- Không đủ! Sẽ không bao giờ đủ! Trừ khi em là của tôi! – Rick đứng bật dậy ôm lấy Yến Nguyên.

  Yến Nguyên không chống trả lại anh, cơ thể chỉ giống như búp bê gốm sứ, bất động bất tĩnh, ở bên tai Rick thều thào:

- B-u-ô-n-g-r-a!

- Tại sao? Tại sao chứ hả? Tại sao qua bao nhiêu chuyện mà em vẫn không thể chấp nhận tôi? Nói cho tôi biết, tại sao chứ hả? – Rick vẫn ghì chặt cô không chịu buông khiến Yến Nguyên vô cùng khó chịu.

  Cô dùng sức đẩy mạnh Rick ra, chỉ tay và anh, nói:

- Tôi hỏi cậu đủ chưa? Cậu không phiền nhưng tôi thấy rất phiền đó! Cậu biến đi cho tôi! – Yến Nguyên bắt đầu nổi nóng. Cô vốn dĩ đang không vui, cũng là Rick tự chui đầu vào rọ.

- Tôi không đi!

- Không đi chứ gì? Vậy tôi đi!

  Yến Nguyên nói rồi chạy lao ra giữa dòng xe tấp nập đó, vừa ngang tầm một chiếc taxi khác chạy phóng đến…

  3s…

  2s…

  1s…

  Kít!

  Bịch!

  Nhìn cảnh tượng đó, Rick nhanh chóng lao đến chỗ Yến Nguyên.

  Cô chỉ cảm nhận được một ánh đèn xe sáng rực, sau đó là mình bị cái gì đó quật ngã xuống, sau đó là...

- Cậu không sao chứ? – Một giọng nói thều thào kéo Yến Nguyên về thực tại.

- Nam Phong? – Cô chớp chớp đôi mắt, nhìn người đang bị mình đè lên.

- Cậu không sao thì tốt rồi! – Nam Phong khẽ cười một cái, lật người Yến Nguyên rồi đỡ cô đứng dậy.

- Yến Nguyên! Cậu không sao chứ? Sao đột nhiên lại phóng ra như thế? – Rick gương mặt thất thần chạy đến đỡ tay Yến Nguyên cùng với Nam Phong.

- Còn không phải vì anh? – Nam Phong phủi phủi bụi đất trên người, lại lo lắng nhìn Yến Nguyên.

- Cậu nói cái…

- Sao cậu lại xuất hiện ở đây? – Đôi mắt mang theo một tầng sương mù dày đặc, Yến Nguyên nghiên đầu nhìn Nam Phong.

- Lúc nãy tôi đến nhà tìm cậu, nhưng quản gia…

- Im đi! Tôi không muốn nghe! Lại càng không muốn gặp cậu! Cậu – biến đi cho tôi!

  Ngón tay Yến Nguyên chỉ vào mặt Nam Phong mang theo run rẩy, khóe mắt cô lại xộc lên một cảm giác cay cay. Những tấm ảnh, nội dung đĩa CD lại hiện lên trong đầu cô.

  Dùng tay bịt miệng, Yến Nguyên quay đầu bỏ chạy.

- Yến Nguyên! Cậu làm sao vậy hả? – Nam Phong rối rắm định chạy thoe Yến Nguyên nhưng một cánh tay khác đã kéo anh lại.

- Cậu muốn đuổi theo cô ấy sao? Đừng hòng! – Rick níu tay Nam Phong lại, giọng nói mang theo muôn vàn giễu cợt.

- Lại là anh! Tôi còn chưa tìm anh thì anh đã xuất hiện rồi! Được lắm! – Nam Phong nhíu mày, quay người nhìn trực diện Rick.

- Haha! Tìm tôi làm gì? Chẳng phải tôi đã cho cậu một đêm mặn nồng sao hả? ( T/g: Xịt máu mũi…)

  Bụp!

  Nam Phong nghe Rick nói xong thì bụp một cái, anh nện ngay nắm đấm vào mặt anh ta.

- Cmn! Được lắm! – Rick lau máu ở khóe miệng, cười đểu nhìn Nam Phong.

- Đừng tưởng tôi đây không biết mục đích của anh! – Nam Phong đang tức giận. Đôi mắt của anh đậm dần, nhìn chẳng khác nào một ác quỷ.

- Biết? Biết thì làm cái quái gì? Tôi cho cậu biết, ngủ với con gái nhà người ta thì cậu phải có trách nhiệm. Còn nữa, cậu cũng thấy thái độ của Yến Nguyên rồi còn gì! Cô ấy tin cậu sao? – Rick nhún nhún vai.

- Khốn khiếp! Rốt cuộc anh với cô ta đã làm gì? – Nam Phong túm cổ áo Rick xốc lên.

- Buông ra! – Rick đẩy Nam Phong ra, phủi phủi cổ áo.

- Làm gì? Không làm gì cả! Chỉ cho Yến Nguyên xem những gì cần xem, biết những gì cần biết thôi!

  Nam Phong đủ thông minh để hiểu những gì Rick vừa nói. Đó cũng là chuyện anh đang lo sợ. Muộn thật rồi sao? Không đúng! Như thề thì phỉ tìm Yến Nguyên giải thích.

- Đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ cái gì! Nhưng vô ích thôi! Cậu – Game Over rồi! – Rick cười khẩy, đi sượt qua Nam Phong rồi dụng vào bả vai anh một cách cố ý.

  Trong khi đó Nam Phong như người mất hồn. Thì ra là vậy! Cũng vì vậy Yến Nguyên mới bỏ chạy khi nhìn thấy anh. Là anh làm cô ấy buồn. Lúc nãy hình như cô ấy đã… khóc! Đúng! Lúc nãy cô ấy đã khóc! Nhưng cô ấy ghét anh mà? Sao lại phải buồn? Sao lại phải khóc? Chẵng lẽ… cô ấy cũng có tình cảm với anh?

  Một cảm giác ấm áp nào đó chợt len lỏi trong lòng Nam Phong với những suy nghĩ vừa rồi của bản thân anh. Nhưng anh nghĩ như vậy là có lí do, có cơ sở.

  Bây giờ phải làm gì? Phải tìm Yến Nguyên giải thích! Vì anh và Thanh Thúy thật sự chưa xảy ra bất cứ chuyện gì!

  Nghĩ tới đây, Nam Phong nhằm ngay hướng chạy lúc nãy của Yến Nguyên mà đuổi theo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro