Tiểu thư lạnh lùng& Hoàng tử hống hách !(@_@)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu nhân vật:

Nữ nà:

Vũ Hà Anh(nó): 17t, con gái độc nhất của tập đoàn C.A.T lớn nhất thế giới. Cao 1m75. Gương mặt xinh ko tả nổi. Nước da trắng hồng, tóc màu hạt dẻ càng tăng vẻ đẹp của nó( ko nhuộm nha bà con). Học cực đỉnh, giỏi các loại võ, nó có huyền đai karate. Tình tình: lạnh lùng vs mọi người trừ bạn thân hay người trong gđ nó.

Lê Ánh Hương:17t, cô chủ của tập đoàn M.B lớn thứ 3 thế giới. Là bạn thần của nó. Gương mặt cũng xinh nhưng kém nó. Học cung giỏi, có hồng đai Judo, đánh nhau ko kém nó. Tính tình: lúc nắng lúc mưa, dễ nổi nóng.

Hoàng Kim Hồng:17t, con nhỏ chảnh choẹ, luôn cho mình là số 1 (Ặc). Cao 1m65 .Thích nhân vật nam chính (lát giới thiệu sau). Là kì đà cản mũi giữa nó và hắn. Con của 1 công ti nhỏ thuộc tập đoàn nhà nó.

Nam nà:

Trịnh Hoàng Kiệt(hắn): 18t, con trai của ông trùm mafia, bên ngoài là tập đoàn Trịnh Vương lớn thứ 2 thế giới. Đương nhiên là giỏi võ, đánh nhau thì khỏi cần nói. Hotboy số 1 trường Lạc Tiên - trường dành cho giới quý tộc. Kua gái cực siêu. Tính tình : hống hách, ko coi con gái ra gì .( trừ mama)

La Dương Phong: 18t, con trai tập đoàn F.M lớn thứ 3 thế giới. Bạn thân của hắn. Giói võ, đánh nhau thì khỏi cần bàn. Hotboy số 2 trường Lạc Tiên. Kua gái chẳng kém gì hắn( bạn thân có khác). Tình tình: hoà đồng nhưng ko yêu ai thật lòng . (Cứ chờ xem, rồi bít yêu thì ....)

***********

Hương và nó là bạn thân nên sống chung vs nhau từ hồi 12t, gọi pama của nhau là pama lun !

Chap 1:

Tại Anh - biệt thự nó và Hương

Reeng reeng reeng.... Hà Anh xinh đẹp ơi dậy đi, sáng ùi, Hương xinh gái ơi dậy đi, sáng rồi....

Bụp...bụp...

2 chiếc đồng hồ phi thẳng vào tường. Dười nhà:

- Chậc châc, 2 tiểu thư lại ném đồng hồ rồi, ko biết đây là lần thứ bao nhiêu nữa, đành phải dùng biện pháp vậy . - Bà quản gia.

Bà quản gia lên p' 2 tiểu thư và bắt đầu bài ca:

Các tiểu thư, dậy mau, ông bà chủ đến thăm.- Bà quản gia cầm nguyên cái loa mà hét.

- Ặc, mới sáng ko biết con nào sủa thế nhỉ - Hương than vãn.

- Bà quản gia đấy chữ còn ai, dậy đi, pama đến thăm kìa ! - nó lay người Hương.

Nghe đến pama, Hương giật bắn người kéo nó lao thẳng vào p' tắm làm VSCN. Nó & và Hương bước ra. Nhìn cả 2 kute cực lun. Hương mặc 1 chiếc váy hồng chấm bi, còn nó mặc quần soóc và áo phông.

Nó và Hương đi xuống nhà thấy pama ngồi ở ghế salong. Hương rùng mình nói vs nó:

- Mày ơi, tao thấy bất an quá, tự nhiên pama đến đây làm gì dzạ !

- Tao biết chết liền -Nó

- Các con ra đây pama có chuyện muốn nói - Papa 1

- Vâng - đồng thanh.

- Papa mún nói chuyện gì ạk - Hương

- Các con sẽ về Việt Nam - Mama 1

- Cái gì, chúng con sẽ về Việt Nam á - Nó

- Uh, các con sẽ ở căn biệt thự chúng ta xây - Mama 2

- Mọi chi phí sinh hoạt của các con, xe riêng và thủ tục nhập học ta đã làm hết rồi.

- Ẹc, nhưng tại sao chúng con lại phải sag Việt Nam chứ - Hương

- Vả lại ở Anh, chúng con sống rất tốt mà -Nó

- Pama đã quyết định rồi, các con ko cần ý kiến đâu - All ( trừ nó và Hương )

- Vâng - Nó và Hương ỉu xìu.

- Các con sẽ học trường Lạc Tiên, trường đó chỉ dành cho giới quý tộc - Pama 2

- Ko còn gì nữa thì chúng con lên p' đây- Nó

- Sáng mai là đi đó nha - Mama 1 gọi theo

Nó và Hương bỏ lên p'

- Đi bar ko mày - Hương bức xức

- Đi luôn, đag bực - Nó

Nó và Hương xuống gara lấy 2 chiếc xe mui trần phóng đến bar Artion( em bịa ạk ).

Trong bar:

Nó và Hương bước vào trong bar và ngồi ở 1 góc khuất.

- Các vị uống gì ạk - Bồi bàn

- Cho chúng tôi như cũ - Nó

- Vâng

Vì bây h là sáng nên bar ko nhộn nhịp như tối mà là sự yên tĩnh .

Nó và Hương ngồi trong bar chán chê rùi về nhà ngủ và ko quên dặn người hầu chuẩn bị quần áo cho chuyến bay ngày mai.

Sáng hum sau

- Cô ch

ủ, dậy đi, sắp muộn rồi - Tiếng người hầu gọi nó và Hương.

- Ơ ờ, dậy ngày đây mà, cho 1p' nữa thui-Nó và hương

- Chào ÔNG BÀ CHỦ, 2 tiểu thư ko chịu dậy ạk - Cô hầu cố tình nhấn mạnh chữ ông bà chủ.

Nghe đến đấy, 2 đứa nó phóng nhanh vào nhà tắm. Làm VSCN xog, nó và Hương ra ngoài sắp xếp hành lí rồi phóng xe ra sân bay.

Ở sân bay nó và Hương đến sân bay thì thấy pama mình đag đứng đợi.Nó và Hương chạy đến ôm chầm lấy pama mình.

- Xin thông báo : Chuyến bay từ Anh - Việt Na sắp cất cánh, mọi người hãy nhanh lên máy bay - Tiếng cô phát thanh.

- Thôi các con đi đi kẻo muộn - Pama 1

- Vâng ạk, tạm biệt pama - Nó

- Pama nhớ ghé qua thăm bọn con nha - Hương.

- Uh, pama sẽ sang thăm - Pama 2

Nó và Hương xách hành lí lên máy bay.

Máy bay cất cánh. Nó và Hương mỗi người 1 suy nghĩ khác nhau.

- Ko biết Việt Nam như thế nào nhỉ - Nó nghĩ t

- Ko biết biệt thự đó to bằng biệt thự của mình vs Hà Anh ko nhỉ - Hương nghĩ ( tất nhiên là đẹp rồi )

Nó và Hương cứ nghĩ mãi và chìm vào giấc ngủ.

Chap 2:

- Quý khách chú ý máy bay sắp hạ cánh, xin hãy thắt dây an toàn - Tiếng cô tiếp viên vang lên .

Nó và hương bây h đã tỉnh. Máy bay đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Nó và Hương bước xuống sân bay. Nhìn vòng quanh 1 hồi Hương thấy 1 người đàn ông trung niên giơ tấm bảng có chữ : HÀ ANH - ÁNH HƯƠNG.

Hương kéo nó đến chỗ người đàn ông và hỏi:

- Ông có phải là quản gia Trương ko ?

- Vâng là tôi, cô có phải là tiểu thư Ánh Hương ko ạk - Ông quản gia- Còn đây chắc là tiểu thư Hà Anh.

- Vâng là chúng tôi - Nó lạnh lùng đáp

- Mời các tiểu thư lên xe về biệt thự ạ - Ông quản gia kính cẩn nói vs bọn nó

Nó và hương ko nói gì bước lên xe.

Chiếc xe đỗ tại căn biệt thự có màu kem nhìn rất bắt mắt. Đường từ ngoài vào biệt thự lát rât nhiềusỏi. Hai bên trồng hoa anh thảo và hoa diên vĩ - loài hoa mà nóvà hương yêu thích . Ngoài biệt thự còn có cổng làm bằng hoa hồng xanh. Ngôi biệt thự này còn có 1 khu vườn trồng cây ăn quả và các loài hoa khác.

Nó và Hương bước vào nhà thì tất cả người hầu trong nhà đều đồng thanh :

- Chào hai tiểu thư .

- Chào mọi người - Hương tí tởn đáp lại . Còn nó ko nói gì ( lạnh trước mọi người mà)

- Chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho hai tiểu thư rồi ạk, phòng hai tiểu thư ở lầu 2, hai tiểu thư tắm rửa rồi xuống dùng bữa tối - Ông quản gia nói

- Vâng - Nó vẫn cái giọng đó

Nó và hương lên p' của mình. P' của nó đc sơn màu xanh biển, còn p' của hương đc sơn màu hồng nhạt đúng vs tính cách của cả 2. Sắp xếp đồ đạc, tắm rửa xog, nó và hương bước xuống nhà ăn tối.

Trong bữa ăn tối nó hỏi ông quản gia:

- Bao h thì chúng tôi phải đi học ?

- Dạ là thứ 2 tuần sau hai tiểu thư phải đi học , ông chủ đã chuẩn bị hết thủ tục nhập học, sáng mai sẽ có đồng phục ạk

- Chẹp, hôm nay là thứ 7 ùi, mai mày đi shopping mua đồ dùng vs tao ko - Hương nói mà miệng vẫn nhai đồ ăn.

- Uh - nó đáp gỏn lọn

*************************

Thứ 7:

Nó và hương sau khi làm VSCN liền leo lên xe SH phóng đến khu mua sắm lớn nhất nhì thành phố.

Nó mua một vài đồ dùng lặt vặt và 1 đống kẹo,bánh,nước uống. Còn Hương thì mua 5,6 vài cái váy cho mình và 3,4 cái quần cho nó. Ko hiểu tại sao đồ hương chọn cho nó bao h cũng mặc vừa hết nên đồ của nó và hương đều là hương chọn và mua.Còn bánh kẹo và đồ dùng của nhau đều là nó mua. Nó và hương ra quầy tính tiền.

Trả tiền xog nó và hương khệ nệ ôm đống đồ ra xe và về nhà. Mỗi người đều có 1 dự tính khác nhau .Vừa về đến nhà nó và hương đã thở dốc như chưa từng đc thở ( đương nhiên ôm 1 đống đồ như thế ko mệt mới là lạ ).

- Trời đất ơi, sao mà nặng dzữ, biết thế cho người đi cùng cầm giúp có phải hơn ko - Hương kêu ca

- Kêu gì nữa, lấy gì ăn đi, đói qúa rồi - Nó

- Uh - Hương trả lời - �

�ể tao lấy còn đống bánh kẹo này thì sau bữa ăn tối xử lí sau ( Ặc, ăn khỏe quá )

Nó và hương lon ton như con chó con cầm đồ ăn ra ngoài vườn. Vừa ăn vừa huyên thuyên chuyện trên trời dưới đất

- Sao tao thấy mày đổi vs người khác thì lạnh như tảng băng Nam Cực, nhưng đổi vs người trong gđ và tao thì ko có lạnh lùng vậy - Hương hỏi nó

- Àh, tao cũng chẳng biết nữa, tao cảm thấy bọn họ có điều gì đó ko đc thật cho lắm, à mà mày hỏi làm chi - Nó

- Àh, tao thắc mắc nên hỏi mày thui - Hương

- Uh, mà ko biết ngôi trường của bọn mình ra sao nhỉ - Nó hỏi

- Tao có biết đâu, tên trường thì kì cục, cái gì mà Lạc vs chả Tiên - Hương bĩu môi nói t

- Thôi kệ đi, lên p' xem đồng phục đi mày - Nó khều tay hương

- Òm - Hương trả lời

Nó và Hương lên p' và thấy bộ đồng phục đc đặt trên giường.

Bộ đồng phục chủ yếu là màu trắng và đỏ . Chiếc áo dài tay ở cổ màu trắng có viền đỏ, tay áo cũng màu trắng và ở chỗ cúc áo thì màu đỏ cùng vs chiếc cà vạt màu đỏ nhỏ ở cổ áo. Còn váy thì ngắn ngang đùi chưa tới gối. Màu trắng có sọc kẻ đỏ.

Nó và Hương cùng chung một suy nghĩ:

- Đồng phục cũng đẹp đấy chứ !!!

- Mời 2 tiểu thư xuống dùng bữa tối ạk - Tiếng một cô hầu từ dưới nhà gọi lên.

- Đợi chút xíu, chúng tôi tắm xog đã- Nó và Hương

Sau khi tắm xog, nó vs hương xuống nhà và ăn tối. Sau khi đánh chén no nê, bọn nó vẫn còn bụng để ăn đống bánh kẹo hòi chiều. Xử lý xog, tụi nó bật máy tính và ngồi đọc chuyện đến 10h. Tụi nó tắt máy và đi ngủ.

Chap 3:

Sáng hum sau, ko biết trời xui đất khiến thế nào mà nó và hương dậy sớm dzữ. Mới 6h15p' đã bật ngay khỏi giường như cái lò xo ùi ( kì tích, kì tích ).VSCN xog, nó và hương bước ra khỏi p' tắm vs bộ đồng phục làm cho bọn nó đã đẹp bây h đẹp hơn. Nó và hương bước xuống nhà và ăn sáng. Xog xuôi, nó nhìn đồng hồ và thấy mới 6h45p'.

- Ẹc, bây h còn sớm chán, 8h mới vào học mà. Bây h ra vườn tưới hoa đi mày - Nó tự nhiên nổi hứng

- Uh, tao cũng đag chán - Hương trả lời

Nó và hương mỗi người xách 1 xô nước chưa đến nửa mà đã khó nhọc rồi ( Con nhà giàu có khác )

Vì từ bé chưa lam gì nên cũng ko biết tưới hoa lun, nó và hương chỉ nhìn mấy cô giúp việc làm thui nên bây h nổi hứng tưới kiểu mới: đổ nguyên xô nước và hoa đến nỗi gần ngập bồn hoa ( Amen, tội nghiệp cây hoa)

Hai bọn nó hì hục tưới đến 7h15p' tụi nó mới vào nhà.

- Vui ghê mày nhỉ, công nhận tao tưới nhiều thế mà nó ko lớn, lần sao phải cho cả chậu mày ạk ( đại hồng thuỷ sắp đến vs ,mấy cây hoa trong vườn )

- Uh, thui đi học đi mày, tao mún tham quan trường mới một chút - Hương nói

- Uh, đợi xíu tao đi lấy xe - Nó

Nó và hương mỗi người 1 xe nhưng đều là xe mui trần và có màu xanh và hồng , tất nhiên xanh là của nó, hồng là của hương.

Trên đường, bọn nó phóng vs tốc độ ko biết diễn tả ra sao nữa, chỉ biết là nhanh, mọi người đi đường đều tránh cho tụi nó đi vì ko ai muốn chầu diêm vương sớm

Gió phả vào mặt tụi nó đến rát da nhưng tụi nó vẫn thản nhiên. Mặc dù gió to như thế mà tụi nó vẫn mở trần xe.

Kit....kit

Hai chiếc xe mui trần phanh ngay tại cổng trường của ngôi trường có tên ''Lạc Tiên''.

Đó là một ngôi trường rất to pha chút cổ kính. Trường đc chia thành 2 khu. Khu một dành cho các h/s nhà nghèo nhưng lại giỏi, khu hai dành cho các h/s con nhà quý tộc.

Nó và hương bước xuống xe. Mọi h/s trong trường đều bị vẻ lạnh lùng của nó và sự tinh nghịch của hương hút hồn.

- Trời đất ơi, tui chưa nhìn thấy ai đẹp như thế á (chưa thấy thì bây h thấy rùi ) - Nam sinh A

- Uh, ko ngờ trên đời này lại có người đẹp đến thế - Nam sinh B

- Ôi, nàng tiên của đời anh (oẹ ) - Nam sinh C

................

Nó và hương bước vào trường và đi thẳng đến p' hiệu trưởng.

- Cốc cốc cốc

- Mời vào - Tiếng nói từ trong p' vọ

ng ra.

Nó và hương bước vào.

- Thầy hiệu trưởng, chúng em học lớp nào ạk - Hương lên tiếng hỏi.

Bây h ông hiệu trưởng mới ngẩng mặt nhìn tụi nó và nói bằng giọng kính cẩn:

- Dạ, các tiểu thư sẽ học lớp 11AVIP ạ !

- Chúng tôi biết rồi, bây h ông cứ gọi chúng tôi như những hs bt khác và nhớ tuyệt đối ko đc để lộ thân phận của chúng, ko là ông....tự hiểu - Nó nói giọng lạnh hơn băng ( Khí thế bấy lâu nay bắt đầu rồi )

-Dạ, vâng thưa tiểu thư - Ông hiệu trưởng toát mồ hôi hột trước câu nói của nó .

Nó và hương đi ra khỏi p' hiệu trưởng và tìm lớp.

- Thái độ của mày thay đổi 180 độ làm tao ko đỡ kịp - Hương nói móc nó

- Xì, kệ tao - Nó nói

- Đi thang máy cho nhanh đi mày - nó đánh trống lảng

- Uh - hương cũng ko nói nữa

Nó và hương đag đi tìm lớp thì bỗng:

- Các em có phải là h/s mới của lớp 11AVIP ko ?

- Vâng là chúng em, cô là..... - Hương hỏi

- Cô là Trâm, giáo viên chủ nhiệm lớp 11AVIP - Cô giáo tên Trâm nói

- Vậy cô chỉ lớp cho bọn em đc chứ ạk - nó nói bằng giọng lạnh

- Uh - cô trâm cũng bất ngờ về nó.

.................................................

Trong lớp:

Cô trâm bước vào, lớp lúc này như cái chợ vỡ.

- Bộp bộp bộp - Tiếng thước gõ vào bàn của cô trâm nhưng ko lay chuyển đc. Bức xúc quá, cô trâm vặn hết volume quát:

-CẢ LỚP TRẬT TỰ, HÔM NAY LỚP CHÚNG TA SẼ CÓ THÀNH VIÊN MỚI !!!!

Quả nhiên có hiệu quả, cả lớp im bặt ko dám ho he.

- Hai em vào đi - giọng trâm lúc này dịu dàng hơn hắn.

Nó và hương bước vào lớp.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó và hương. Ngưỡng mộ có, ghen tị có và tất nhiên..... trái tim cũng có.

- Hai em giới thiệu đi - cô trâm lên tiếng

- Chào các bạn, mình là Lê Ánh Hương, rất vui đc làm quen vs các bạn - Hương nói và nở 1 nụ cười tươi rói như ánh mặt trời làm bọn con trai ( đoạn này hơi quá )

- Chào, tôi tên Vũ Hà Anh - nó nói làm cho cả lớp ko lạnh thì cũng run.

- Trời ơi, hương dễ thương chưa kìa - Nam sinh 1 lên tiếng

- Xí, Hà Anh cũng kool chứ bộ - Nam sinh 2 chen vào

- Tao thấy cả 2 nàng đều tuyệt - Nam sinh 3 mơ mộng

- Đồ hám gái, thích thì chỉ 1 thôi chứ cả 2 àh - Nam sinh 1 + nam sinh 2

- Kệ tao - Nam sinh 3 cãi lại

............

- Cả lớp trật tự - cô trâm quát, rồi quay sag nó và hương nói vs giọng ngọt hơn mía lùi - Hai em ngồi vàp bàn ở cuối lớp nhé

- Vâng - nó + hương

Chap 4:

Nó và hương bước xuống bàn cuối. Cô trâm bắt đầu giảng bài, nó đeo headphones vào tai rồi lấy sách vở ra, ghi ghi chép chép chứ thực ra nó có nghe gì đâu,còn ghi chép đấy là nó vẽ loằng ngoằng ra vở. Còn hương rút cái mobile ra chơi trò chơi.

Ba tiết học nhàm chán trôi qua (có nghe đâu thì lo chẳng chán), cuối cùng thì cũng :

-Reeng...reeng...reeng...

Cuối cùng tiếng chuông báo hiệu h nghỉ giải lao đã đến,Hương quay sang nói vs nó:

- Cănteen ko mày ?

- Ok- nó đáp nhưng ko lạnh ( tát nhiên )

................

Nó và hương xuống cănteen trong sự ngưỡng mộ và ganh tị của mọi người. Bỗng nhiên:

Rầm....

Nó đâm sầm vào một người, nó ngã ra đất. Hương thấy thế chạy lại đỡ nó và nói:

- Hà Anh, mày có sao ko - Hương ngước lên nhìn thủ phạm và quát - này, mắt anh để dưới chân àh mà ko nhìn thấy bạn tôi, xin lỗi mau !

- Bạn cô là cái thá gì mà tôi phải xin lỗi hả - Tên đó cũng ko vừa quát lại

Bỗng nhiên ở đâu chạy ra một chàng trai cao khoảng 1m80, đằng sau có rất nhiều con gái đuổi theo nói:

- Kiệt, tìm đc mày rồi, giúp tao vs, tụi con gái này bám dai như đỉa ý

Vâng, thủ phạm đâm vào tảng băng Nam Cực Hà Anh ko ai khác là Trịnh Hoàng Kiệt ( hắn ).

- Tao ko giúp đc mày đâu Phong, tự xử lý đi, có ng' phải bắt tao xin lỗi nè mày - Hắn đáp = giọng mỉa mai.

- Oh oh, ai thế nhỉ - Phong thắc mắc

- Đâu 2 con bé khố rách áo ôm - Hắn T

- Nè anh nói ai là khố rách áo ôm

hả - Hương nổi sùng.

- Thôi đi mày, tao ko sao, đi ăn đi - Nó nói vs giọng lạnh hơn băng

Hắn bây h mới nhìn rõ mặt nó.

- Con bé này lạnh thật - Suy nghĩ của hắn

- Anh ăn hên đó - Hương nói rồi kéo tay nó xuống cănteen.

......................

Tại chỗ hắn và Phong:

Lúc này Phong đã giải quyết xog tụi con gái và cũng kịp nghe những lời hương nói. Quay lại nói vs hắn:

- Chà, lần đâu tiên có ng' ko bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của mày đó ( tự tin thấy ớn ) !

- Uh, mà mấy con nhỏ đó láo thật,dám gân cổ kên cãi lại tao.

- Thôi, đừng nghĩ nữa, chiều nay đi bão ko ?

- Đi chứ sao ko, lâu ko bão rùi, sợ tụt nghề, mà đi ở đâu ?

- Àh, đừng XY, bữa trước tao bão ở đấy, vui phết !

- Tao vào lớp đây, mày đứng đó độc thoại một mình đi !

- Ây, chờ tao vs !

Chạp 5:

Ở cănteen:

Nó và hương ăn xog thì cũng là lúc chuông reo vào lớp

Nó phóng lên luôn còn hương thì đag tiếc nuối mấy em thức ăn ( Ăx, heo có khác, ăn hoài mà ko mập lên )

2 tiết cuối trôi qua nhàm chán ( cái lớp này thì lúc nào chả chán )

Cuối cùng thì cũng đến h về. Nó và hương sắp xếp sách vở rùi đi ra cổng trường. Bỗng nhiên, nó thấy thiếu thiếu cái gì, chợt nhớ ra và hét toáng lên:

- Ák, hương ơi, xe của tụi mình ?

- Trời đất ơi, quên mất ( pótay, có cái xe mà cũng quên )

- Làm sai bây h, tao quên mất đỗ xe ở đâu rùi ( thường ngày IQ cao lắm sao bây h ko hoạt động đi )

- Éc, thui, để tao hỏi cho

- Mày hỏi = cách nào, nhỡ đâu....

Nó chưa nói hết câu thì đã thấy hương chạy đến bên 1 thằng con trai, nở một nụ cười như thiên thần và nói:

- Bạn gì ơi, bạn có thể chỉ cho tụi mình bãi đỗ xe ở đâu ko !

- Ơ, àh bãi đô xe bạn đi thẳng rùi quẹo trái đi thêm 5m nữa là tới - Thằng con trai nói (haizzz, mỹ nhân kế có khác )

- Tks bạn nha !

Hương nói rùi tí tởn chạy đến bên nó. Nó nãy h vẫn còn cứng đơ vì hành động của hương. Dù gì thì hương rất ghét con trai ( trừ họ hàng ) mà bây h , chậc chậc.

- Đi thôi mày - Hương nói làm cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.

- Ờ - Nó đáp

Hương kéo nó đi theo sự chỉ dẫn của thằng con trai kia. Sau 20p', cuối cùng tụi nó cũng tìm đc.

Aishi, sao lại xây bãi đỗ xe ở cùng hẻo lánh này chứ - Hương than vãn

- Thôi đi mày, lấy xe rùi còn về. Tao đối quá - Nó giục hương.

- Uh

Nó và hương lấy xe. Trên đường về, nó có ghé qua 1 tiệm bánh ngọt mua 2,3 cái cỡ to. Rồi mang về nhà, còn hương thì ghé qua cửa hàng bánh kẹo mua 4,5 bịch kẹo mỗi loại.

Về đến nhà, đỗ xe vào gara. Nó đưa hương hộp bánh và nói:

- Nè mày cầm lấy mang lên p' tao trước đi, để tao lấy nước hoa quả và kem cho ( má, ăn khiếp hơn heo )

- Uh, bữa nay fê rùi - Hương hí hửng đáp rùi đi lên p' nó.

Nó lấy kem và nước trái cây xog rùi thì mang lên p' nó.

- CHIẾN ĐẤU THÔI - nó và hương hét to

1 tiếng sau:

- Ui chà, nó quá mày, lây lắm rùi mới đc ăn thế này. - Hương

- Uh, no quá, thui tao đi tắm đây, mày gọi ng' lên dọn chiến trường đi - Nó

- Òm.

Rồi nó bước vào p' tắm.

Rào...rào...rào

Tiếng nước xả vào cơ thể nó làm cho nó có cảm giác thoái mái. Bỗng nhiên nó nghĩ đến hắn.

- Ko biết hắn là ai mà kiêu thế nhỉ, vả lại ng' thì xấu ( trời , ng' ta đẹp vậy mà nói xấu ), còn nói mình là khố rách áo ôm nữa, thù này ko trả, ta ko còn là Vũ Hà Anh nữa. Cái tên chết bầm cứ đợi - Nó lẩm nhẩm.

.............

Trong khi đó, tại nhà hắn:

- Ắt xì, ắt xì......

- Ko biết ai đag nói xấu mình vậy ta ( Chị Hà Anh chớ còn ai ) - Suy nghĩ của hắn

................

Sau khi tắm xog, nó và hương xuống nhà ăn cơm tối ( ăn nhìu thế mà vẫn còn bụng để ăn tiếp, chậc chậc )

_ Mày ơi, hồi nãy ăn no quá nên bây h tao chỉ ăn đc có 4 chén à - Hương than vãn( Ít quá nhỉ )

- Tao hơn gì mày - Nó cằn nhằn

..............

Thui mệt quá, lên p' đây - nó và hương đồng thanh.

Lên tới p

', ko hẹn mà nó và hương đều lăn ra giường ngủ.( hai con này hợp nhau thật )

Sáng hum sau:

Đồng hồ của nó và hương cùng kêu:

Tò tí te, dậy đê.... 2 con kia ( ặc cài giống nhau lun )

- Bụp...bụp

Hai cái đồng hồ phi thẳng vào tường ( Ghê ghê )

2 p' sau:

2 cái đồng hồ cũng bay thẳng vào tường lun.

Hoá ra là ông quản gia đã dự p' số đồng hồ bị ném nên cài lun 10 cái đồng hồ 1 lúc. Mỗi cái hơn kém nhau 2p'

----------------

Hai bọn nó 8 cái đồng hồ mỏi tay quá nên đành phải ''lết'' cái thân xác vào nhà tắm làm VSCN. 1 lúc sau, nó và hương bước ra vs bộ đồng phục chỉnh tề tuyở2p'khácnhaunhưngt

Nó bước xuống nhà ăn sáng, 1 lúc sau, hương cũng xuống. Nhìn thấy hương ,thức ăn trong miệng nó phun ra hết và phá lên cười:

- Hahaha, có phải mày ko vậy hương.

Để t/g miêu tả hương nhé:

Tóc làm xuăn hơn mì tôm lun, môi thì đánh son đỏ loét, nhưng mùi hương trên ng' hương vẫn ko thay đổi - hương của hoa diên vĩ. Nó cũng vậy, trên người nó luôn luôn có mùi hương của hoa anh thảo. Trở lại chuyện nhé !

- Thì là tao đó, sao mày thấy tao thế này - Hương hỏi

- Nhìn mày giống mầy con vịt bầu hồi ở Anh lắm, haha

- Mày...- Hương tức nói ko nên lời.

- Thui, mày định đổi gu àh, xoá hết phấn son mau lên, còn cái tóc của mày ý, cột lên kèm theo cái kẹp nơ màu hồng nữa là ok - Nó nói mà miệng vẫn cười

- Ờ, thui đc òy, nghe theo mày.

Hương vào p' tắm , sau 5p' bước ra. Nhìn hương như một con búp bê vậy

- Đc rùi đó, nhìn mày vừa nãy hơn cả Thị Nở nữa đó - Nó nói

- Thui kệ mày, giận mày lun - Hương làm bộ mặt giận

- Thui cho tao xin, cầm lấy bánh mỳ nè, chìu về tao đãi chầu kem, ok - Nó

- Ok lun, yêu mày nhứt _ Hương nói mà mắt sáng lên như cái đèn pha

- Nhanh lên, 7h30p' rùi đấy, mày mún trễ học ko - Nó giục hương

- Đợi tao xíu, tao kêu ông quản gia đưa đi cho nhanh - Nói rùi hương kêu ông quản gia.

Nó ko nói gì chỉ cười nhẹ, nụ cười mà chỉ dành cho những ng' nó yêu quý

3p' sau, xe đã có ở cổng biệt thự, nó và hương lon ton như con chó chạy ra xe.

---------------------

Trong xe ko ai nói lời nào.

Một lúc sau, xe đã đỗ trước cổng trường. Nó và hương bước xuống làm cho bọn con trai mắt hình trái tim.

Đag đi lên lớp thì bỗng nhiên nó và hương thấy bọn con gái bu quanh cái gì đó ( Eo ơi, cứ như kiến thấy đường ý )

Nó thấy lạ bèn hỏi 1 bạn gái đag đứng đó = giọng lạnh :

- Bạn ơi, có gì mà các bạn gái ở đây đông thế ?

- Bạn mới vào trường nên ko bít thui, đây là 2 hotboy của trường mình đó ! - Cô bạn đó nói mà mắt cứ hiện rõ hình trái tim

Hương nghe thế liền nhảy lên xem, nhìn thấy mặt hắn và Phong thì hương chợt hét lên:

- Hà Anh ơi, ra đây mà coi, ng' xô cậu ngã này.

Nó nghe thế cũng ra coi, còn hắn và phong đã nghe đc câu nói của hương. Liền tách tụi con gái ra để tìm lới nói đó.

- Hư, lại là bọn khố rách áo ôm - Hắn nhếch mép nhìn nó khinh bỉ.

- Đây là 2 ng' hôm qua bắt mày xin lỗi hả Kiệt - Phong bon chen.

Bọn con gái ồ lên rồi nhìn nó và hương vs ánh mắt hình viên đạn.

Bỗng nhiên từ đâu đi ra 1 con bé ẻo lả, cái váy đồng phục bị nó cắt cho gần hở hết, cất cái giọng chanh chua lên nói:

- Chúng mày là cái thá gì mà bắt hoàng tử của tao xin lỗi.

Nó nhếch mép nhìn con bé đó đầy khinh bỉ nói vs giọng lạnh hơn sắt đá:

- Hoàng tử của mày á, tao nghe mà nổi da gà rùi nè, tao nói thật nha. Nhìn xa mày giống quỷ, nhìn gần mới biết tinh tinh xổng chuồng.

Nó vừa nói xog hương và cả đám con trai trong trường kể cả hắn và phong cười ầm cả lên.

Con nhỏ đó giận tin tái mặt, cất cái giọng chua hơn cả chanh ấy lên:

- Gruu, con này láo, có ngon thì cuối h mày và con kia (chỉ vào hương) lên sân thượng đánh nhau vs tụi tao.

- Phải đó Hồng, cho nó biết thế nào là lễ độ đi

Vâng, thưa quý vị, con nhỏ chảnh choẹ đó là '' Kì đà cản mũi '' - Hoàng Kim H�

�ng.

- Ok - nó và hương đồng thanh.

Hắn và phong chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện và ngạc nhiên trước thái độ bình thản của nó và hương.

- Ê, Phong, hết h theo 2 con này đi - Hắn nói thầm vào tai phong

- Uh - Phong

Trong đầu nó và hương đag có chung 1 suy nghĩ : '' Sắp có trò vui rùi, kakaka ''

Chap 6:

Sau khi nc vs nhỏ Hồng thì tụi nó vào lớp học, hắn và phong cũng lên lớp luôn

Tua thời gian đến cuối h:

Nó đag xếp sách vở thì thấy hương chạy đi đâu đó

- Lại là cănteen rồi - Nó nghĩ ( chuấn ko cần chinh luôn ) rồi lắc đầu cười con bạn thân của mình.

Một lúc sau, hương quay lại, trên tay thì....má ơi, đống thức ăn luôn.

Hương đưa cho nó 1 ổ bánh mì kẹp và 1 hộp sữa.

- Sao mày keo thế, mua bao nhiu mà....- Nó nhăn mặt nói

- Thế mày có ăn ko đây - Hương khoanh tay như là mafia .

- Dạ, em ăn, chị tha cho em - Nó

- Em ngoan, ăn đi rùi đi vs chị lên sân thượng - Hương xoa đầu nó nhưng phải kiễng (đương nhiên, hương cao có 1m72 thui àh, còn nó thì 1m75 )

- Thui đi bà, xoa đầu ng' ta mà còn phải kiễng thì xao làm giề - Nó móc họng hương

- Ờ thì, thui mày ăn nhanh lên đi - hương đánh trống lảng

- Vừa đi vừa ăn lun - Nó đáp

- Ok

--------------------

Nó và hương xách đống đồ ăn lên sân thương.

Trên sân thượng thì đã nhìn thấy con nhỏ hồng và hơn 50 con khác.

- Đánh nhau kém mà cứ thích đánh cơ - Nó vừa nói vừa ăn nhìn nhỏ hồng vs ánh mắt khinh bỉ.

- Hơhơ, có ng' đánh hội đồng nè bà con ơi -hương giả bộ sợ sệt

- Grru, tụi nhãi nhép kia (Nhãi nhép ák, lát nữa 2 chị cho con nhỏ này vô bệnh viện, đếm thời gian sống qua ngày mất ), ăn mau lên ko thì bảo - Con nhỏ hồng gầm ghè

- Đợi tí, sắp xog ùi - Nó và hương đồng thanh

Ăn xog, hương nói :

- Lên đi, tui chấp hết

- Thế còn con kia, hay là nó ko biết đánh nhau - Hồng nói giọng mỉa mai

- Mày im đi nhá, tao ko đánh bọn mày là may lắm rùi. Còn con hương cùng lắm thì chỉ cho bọn mày vào bệnh viện 1 năm thui, chứ tao cho bọn mày tàn phế khỏi đi luôn, bây h tao buồn ngủ rùi, xử lý đi nhá hương -Nó phán 1 câu xanh rờn làm cho bọn con gái rùng mình

- Lên tụi bây - con hồng hét to

Cả đám con gái xông lên như mấy con thú xổng chuồng. Hương né tụi nó còn nó thì nằm lăn ra ngủ .

Hương né mãi chán quá ko chịu đc liền quá to:

- Hà Anh, ném tao khúc gỗ, né bọn này mệt quá.

Nó ko nói gì chỉ ném cho hương khúc gỗ. Mà phải nói là nó ngủ nhưng chưa ngủ hản vả lại nhắm mắt còn ném rát chuẩn nữa.

Hương cầm khúc gỗ phang cho mấy đứa kia vài phát làm bọn nó nước mắt nước mũi tèm lem. Thấy tình hình ko ổn, nhỏ Hồng chạy đến chỗ nó định đạp cho nó vài phát cho bõ tức. Ai ngờ, vừa mới đưa chân lên. Thì nhỏ hồng đã bị nó cầm lấy chân và đẩy mạnh về phía sau làm cho nhỏ đập đầu vào cách cửa sắt ( Amen )

- Trời đất, đag ngủ thì ko biết có con dog nào ra cắn lén - Nó nói xog cũng đứng dậy tiến về phía nhỏ hồng, xách cổ áo nó lên và nói = giọng lạnh:

- Mày biết điều thì đừng có dây vào tụi tao, ko là tao cho mày ăn xin ngoài đường đó ! Nói rồi, nó thả phịch nhỏ hồng xuống.

Nhỏ hồng sợ quá chạy luôn. Mấy nhỏ kia cũng chạy theo

................................

Nói về hắn và phong, 2 ông này đã chứng kiến hết hoạt động của tụi nó. Hai ng' này há hốc mồm kinh ngạc, ko ngờ 2 nhỏ này lại mạnh đến thế (tất nhiên ).

Bỗng nhiên chuông điện thoại nó reo lên:

- Alo,con đây ạk - nó bắt máy và nói = giọng dịu dàng vì nó biết ng' gọi nó chính là mama

[ Con gái cưng ơi, mama báo cho con tin vui.">

- Tin gì thế ạk - Nó hỏi

[ Ngày mai pama và pama của hương sẽ về Việt Nam tiện thể ở luôn căn biệt thự vs con và hương 5 tháng vì papa con và papa hương đag có dự án bên đó ">

- AAAAAAAAAAaa, vui quá - Nó hét lên trong điện thoại.

[ Thui, mama cúp máy đây, êu con - Mama nó ">

- Vâng, bye mama .

- Gì vậy mày - Hương hỏi.

-

Mai pama tao và mày sẽ bay từ Anh sang đây đến ở chung 5 tháng - Nó nói vs khuôn mặt tươi như hoa.

- Thật hả, vui quá, đi - Hương cũng reo lên như nó.

- Àh quên còn 1 chuyện - Nó chợt nhớ ra điều gì liền về trạng thái lạnh hư băng.

- Uh, tao cũng quên mất - Hương nói

- Bây h thì ra đc chưa - Nó và hương đồng thanh mắt thì nhìn về phía hắn và phong.

.........................................

- Éc,sao 2 cô biết hay vậy ,tụi tôi trốn kĩ lắm mà - Hắn nói và bước ra.

- Cứ như 2 ng' là phù thuỷ ý.- Phong nói rồi cũng bước ra.

- Tụi tôi mà ko biết 2 anh ở đó thì còn mặt mùi nào nhìn sư phụ nữa - Nó nói

- Ák, quên mất - Hương hét lên và chuyển ánh mắt về nó , còn nó thì đag cảm thấy lạnh sương sống - Hà Anh, lời hứa của mày thế nào nhỉ.

- Lời hứa nào - Nó nói vs giọng tỉnh bơ.

- Mày nói đãi tao ăn mà, sao mày ok thực hiện, huhuhuhu - Nói rồi hương khóc rống lên như con nít vậy làm phong và hắn cùng nó cười ầm cả lên.

- Thôi đi mày,tao dẫn mày đi ăn là đc chứ gì, đừng khóc nữa - Nó nói nhưng vẫn cười mà ko hề biết nụ cười của mình đã làm tim ai đó xao xuyến.

Nó quay sang hỏi hắn và phong:

- Hai anh đi ko,tôi bao !

- Có chứ - Hắn và phong đồng thanh.

Rồi bốn người cùng đi ăn kem !

Chap 7:

Tại tiệm kem Livioon: (em bịa ạk )

- Quý khách dùng gì ạk - Chị tiếp viên nhìn có vẻ xinh xắn hỏi.

- Ăn gì - nó hỏi cộc lốc.

- Tôi ăn kem socola - Hắn

- Cho em 20 ly kem vani ạk - hương

- What - hắn và phong đồng thanh

- Thế còn ít chán - Hương phấy phẩy tay

- Còn anh - nó hỏi phong

- Tôi ăn kem bạc hà - Phong

- Chị ơi cho em 1 kem socola, 21 ly kém vani, 1 kem bạc hà và 25 kem dâu chị nhé - Nó nói tỉnh bơ

- Trời , 2cô là heo àh - hắn và phong

- Xời , thế còn ít chán - nó và hương đồng thanh

- Rầm... Hắn và phong té ghế lun .

Một lúc sau, kem đc đưa ra. nó, hắn, phong vàhương đag ăn thì:

- Tôi tưởng 2 cô nghèo lắm mà - Hắn hỏi 1 câu đủ làm cho nó và hương phun hết kem trong miệng ra và hậu quả thì phong là người dính chưởng.

- Này, con gái ăn gì mà ko có ý tứ gì hết, hỏng mất khuôn mặt đẹp trai của tôi rùi - Phong quát lên và lau hết khăn trên mặt.

Nó và hương ko để ý gì đến lời của phong quay sang hắn và đồng thanh:

- Bộ anh thấy chúng tôi nghèo lắm hả, chúng tôi chỉ muốn che dấu thân phận thui !

- Nhưng tại sao lại phải che dấu - Hắn lại hỏi

- Tại sao thì kệ tụi tôi, tò mò - Nó nói vs giọng lạnh băng.

- Thì chỉ muốn biết thui mà - Phong bây h đã lau xog cái mặt hết sức là ''đẹp'' của mình

- Tự tìm hiểu - Hương nói gỏn lọn rùi gọi

- Hơhơ, nói cho tụi tôi biết đi, đăng nào tụi tôi cũng đâu có nói cho ai đâu - Phong

- Uh, nếu mà các anh nói cho ai thì chết vs tụi tôi -

Nó nói

- Đc rùi, tụi tôi hứa, bây h các cô nói đi - Hắn giục

- Tôi là Vũ Hà Anh, con gái tập đoàn C.A.T lớn nhất thế giới - nó nói

- Tôi là Lê Ánh Hương, con gái tập đoàn M.B lớn thứ ba thế giới.

- Oh, các cô cũng giàu quá ha - Phong gật gù.

- Còn phải nói - Hương

- Hương, coi đồng hồ mấy h rùi - nó hỏi hương

- Ờ, hình như là 7h20p' - Hương đáp.

- Cái gì, về nhanh, mai pama về rùi, pama mà biết là chết chắc - Nó giục hương rùi để 4 tờ 500k lên bàn

- Ờ ha - Hương bây h mới hiểu ra và cũng cuống cuồng như nó làm cho 2 chàng ngẩn tò te, ko hiểu gì hết.

- Các cô làm sao vậy - Hắn và phong

- Kệ tụi tôi, ăn đi rùi về, tôi trả tiền rùi đó, tụi tôi về trước đây - Nó đáp rùi kéo hương chạy ra xe và phóng về nhà.

......................................

Tại biệt thự nó và hương:

Vừa bước vào nhà thì nó đã nghe cái giọng oanh vàng từ ông quản gia:

- E hèm... các tiểu thư đi đâu h này mới về, chắc mai các tiểu thư cũng biết thế nào rùi đấy.

Nó và hương nghe mà mồ hôi túa ra như tắm.

Hương bắt đầu giở giọng ngọt hơn mía lùi của mình ra :

- Bác quản gia yêu

quý ơi, bác làm ơn tha cho tụi cháu lần này đi nha bác !

-Bác quản gia àh, bác tha cho tụi cháu đi mà, tụi cháu ko phạm lần thứ hai đâu - Nó nói vs giọng ngọt hết mức làm cho bác quản gia sởn gai ốc.

- Thui đc rùi, lần này tui sẽ tha cho 2 tiểu thư, lần sau đừng như thế nữa.

- Dạ, chúng cháu biết rồi, àh mà mai ông xin cho chúng cháu nghỉ học nha, mai pama tụi cháu về mà - Hương nói

- Vâng, thưa các tiểu thư - Ông quản gia đáp.

Rồi nó và hương lên p' ngủ để chuẩn bị sáng mai ra sân bay đón pama.

.....................................

Sáng hum sau:

Tại sân bay Tân Sơn Nhất.

Nó và hương đag ''ngó'' pama, thì bỗng nhiên nó reo lên:

- Ah, Hương ơi, pama kìa mày !

Rùi nó kéo hương chạy đến chỗ pama kêu to:

- PAMA YÊU QUÝ, TỤI CON Ở ĐÂY !

Chạy đến chỗ pama, nó và hương ôm chầm lấy pama của mình.

- Con gái yêu, đi về thui - Mama nó nói

- Dạ - nó và hương đồng thanh.

---------------------------------------

Thời gian cứ thế trôi, đã đc 1 tháng pama của nó và hương ở chung nhà vs nó và hương.

Hương và phong ko biết từ lúc nào lại cãi nhau như chó vs mèo, còn nó và hắn chỉ nói qua loa, mà nó cũng chẳng nói nhìu lằm, hắn thì cứ thấy nó là lại móc họng nó.

................................

Hôm nay, trời trong xanh, nắng cũng ấm áp, mấy cây hoa trong vườn còn vương sương đêm.

Nó và hương gồi trong p', nó thì đọc chuyện, hương thì lên internet. Nó bỗng nhiên nảy ý định, liền chạy sang p' hương, ko cần gõ cửa xôg vào p' hương nói:

- Hương, tao bảo nè, hay mày nỏi vs pama là chúng ta chung p' đi, mở rộng p' của tao bằng p' mày + p' tao. Bên mày thì là màu hồng, bên tao màu xanh, đc ko mày !

- Ok luôn, ý tưởng quá tuyệt - Hương.

Rồi hai tụi nó dọn đồ của hương sag p' của nó. Rùi kêu bác quản gia bảo pama mở rộng p'.

Hôm sau, nó và hương đã có căn phòng tuyệt hơn cả công chúa. Nó và hương đag đùa vs nhau (như con nít).

Đột nhiên, bác quản gia vào phòng và nói làm cho nó và hương thót tim:

- Hai tiểu thư, ông chủ gọi hai tiểu thư xuống nhà, có chuyện ạk !

- Vâng ạk, ông xuống trước đi, chúng cháu xuống liền - Nó nói.

Một lúc sau, nó và hương xuống nhà và vào p' papa mình. Cả 2 đoán là chuyện chẳng lành.

- Các con ngồi đi - Papa 1

- Vâng, papa có chuyện muốn nói gì ạk - Nó hỏi.

- Papa muốn nói vs con 2 chuyện - Papa 2

- 2 chuyện gì ạk - hương hỏi.

- Chuyện thứ nhất là pama sẽ ở lại 2 năm để mở rộng thị trường - Papa 1

- Yeah, thế thì tốt quá - Nó và Hương reo lên.

- Thế còn chuyện thứ 2 ạk - Nó hỏi.

- Chuyện thứ 2 là....... - Papa 2 ngập ngừng.

- Là gì ạk - hương sốt ruột

Chap 8:

- Chuyện thứ 2 là.... - papa 2 ngập ngừng - Chuyện thứ 2 là các con sẽ kết hôn.

- WHAT, chúng con két hôn ák - nó và hương đồng thanh.

- Uh -Papa 1

- Papa ko đùa đấy chứ ạk - Nó hỏi

- Papa ko đùa - Papa 2

- Nhưng phải cho tụi con lí do chứ - Hương

- Àh, lí do ấy hả, nghe đây: Từ khi các con chưa sinh ra, chúng ta đã đặt hôn ước vs con của nhà bên đó rằng:

- Nếu mama của các con sinh con gái thì đến tuổi sẽ cho các con kết hôn, còn nêu là con trai thì cho làm bạn thân. Hết..

- Ặc, chỉ có thế thui ạk - Nó nghe papa nói mà té lun ghê,

- Chớ sao - 2 Papa đồng thanh.

- Nhưng con ko đồng ý - Hương.

- Ko đồng ý thì ta sẽ khoá tài khoản thẻ của 2 con vào ngày mai, chọn cái nào thì tuỳ - Papa 1 đành phải dùng biện pháp.

- Ép người quá đáng mà - Nó và hương chung suy nghĩ.

- Thôi đc, con đồng ý - đòng thanh.( nó và hương )

- Phải thế chứ, chiều mai sẽ gặp bên đó, nhớ ăn mặc đẹp nha - Papa 2 nói vời theo.

Nó và hương ko nói gì chỉ hậm hực đi về p'. Ở dưới nhà có 2 ông già đag khúc khích cười vì kế hoạch của mình.

.................................

Bên nhà hắn và Phong 0

br /> - Uh - Papa của hắn và phong.

- Nhưng tại sao ạk - Hắn hỏi

- Thì là:......................... ( kể giống vs nó và hương ). Hết.

- Nhưng con đâu biết mặt 2 nhỏ đó ra sao đâu - Phong nói

- Ko biết thì mai ra mắt - Papa phong

- Nhưng....- hắn định nói nhưng bị papa cắt ngang.

- Ko nhưng nhị gì hết, nếu ko đồng ý thì các con phải ra ngoài sống ko nhờ lấy một xu của ra đình( bên này chơi ác hơn ).

- Ngu gì, thà đồng ý còn hơn là chịu đói - Hắn và phong cùng suy nghĩ.

- Thui đc, con đồng ý -đồng thanh, rùi cả 2 lên p'.

Dưới nhà 2 ông già này cũng đag thâm cười cho kế hoạc của mình thành công mĩ mãn .

...................................

Chiều hôm sau:

Nó và hương bị 2 mama lôi vào p' để makeup.

1 tiếng sau:

Nó và hương bước ra. Cả hai còn đẹp hơn cả công chúa, àh không, đẹp hơn cả nức hoàng mới phải.

Nó mặc một chiếc đầm trắng ko dây để lộ bờ vai trắng và nhỏ của nó. Ngực áo xếp thành hình cánh hoa. Còn ở dưới đính rất nhiều đá quý, phần trên xếp từng tầng hơi nới ra, còn phần dưới thì bó lại. Nó cũng đeo một chiếc dây chuyền bằng bạc có đính đá ruby và chiếc giày búp bê cũng màu trắng càng toát thêm cho nó vẻ lạnh lùng.

Còn hương mặc chiếc đầm màu xanh. Cổ chiếc đầm hơi cao và đc bẻ ra. Phần trên có đính một bông hoa màu vàng đc may rất tỉ mỉ càng tôn lên vẻ đẹp của chiếc đầm. Ở giữa đầm có đính đá quý còn phần dưới cùng cũng đc thiết jế như nó nhưng ko có đá quý. Hương đeo dây chuyền bằng vàng có đính đá topaz và đeo đôi giày búp bê màu xanh lam càng tăng vẻ đáng yêu cho hương.

Nó và hương bước ra xe rồi đi đến nhà hàng.

...........................

Tại nhà hắn và phong:

Hai ông này cũng chuẩn bị xog. Hắn mặc bộ vest màu trắng(nó và hắn cùng màu trắng ), mái tóc thì vuốt keo mấy tiếng mới đc . Còn phong thì mặc bộ vest màu đen, tóc cũng chẳng khác gì hắn.

Cả 2 cùng bước lên xe và tới nhà hàng.

......................................

Tại nhà hàng 5 sao Hial:

Nó và hương đã đến trước và đag chờ gia đình xui gia.

- Chào 2 anh chị , anh chị đợi lâu chưa - Một tiếng nói cất lên.

- Oh, ko lâu đâu, chúng tôi cũng vừa mới tới thôi - Pama nó đáp

Nó và hương chẳng hiểu gì cũng nhìn ra phía cửa và thấy 4 ông bà có khuôn mặt phúc hậu .

- Chúng cháu chào bác ạk - Nó và hương đồng thanh.

- Chào các cháu, 2 cháu đẹp hơn ta tưởng đấy - Pama hắn khen.

- Anh chị nói thế thui chứ con tôi còn non lắm - Papa hương.

- Bây h chúng ta vào vấn đề chính, mời anh chị ngồi ! - Mama nó

- Uh, để tôi gọi các con vào - Mama Phong.

- Vào đây đi, các con đứng đó làm gì - Papa hắn

Hắn và phong bước vào. Cả 2 đều ngạc nhiên và cảm nắng. Ngạc nhiên vì ko ngờ vị hôn thê lại là tụi nó, cảm nắng vì tụi nó quá đẹp.

Trong đầu 2 ông này đag cùng có 1 suy nghĩ :'' Hai nhỏ này đẹp thật ( Xời còn phải nói )

Nó và hương cũng ngạc nhiên ko kém hắn và phong nhưng ko cảm nắng.

- Sao lại là các anh - Nó và hương đồng thanh.

- Ko là chúng tôi thì còn là ai - Hắn và phong đồng thanh.

- Vậy các anh là...... - Nó chưa nói hết thì đã bị hắn chặn họng.

- Đúng, tụi tôi là vị hôn thê của các cô !!!!!!!

Trong đầu nó và hương chung một suy nghĩ: '' Noooo, ko thể nào ! ''

- Các con biết nhau hả - Các papa và mama đồng thanh.

- Quá biết là đằng khác ý - Nó, hắn, phong, hương đồng thanh.

-Thế thì tốt quá rùi - Mama nó + mama hương + mama hắn + mama phong nói và nhìn bọn nó cười nham hiểm.

- Quá tốt là đằng khác - Papa hắn + papa nó + papa phong + papa nó.

- Hix, đời mình từ nay tiêu rồi - Suy nghĩ của nó và hương.

- Haha, số mày rùi, phải cho 2 nhỏ này bít thế nào là cực khổ - Suy nghĩ của hắn và phong.

Bốn tụi nó cứ suy nghĩ mãi cho đến lúc có tiếng nói của mấy vị phụ huynh:

- Các con sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau và từ mai, các con sẽ đến biệt thự khác

- Cái gì, tụi con kết hôn ư - Hắn và phong đồng thanh ( gióng quá )<

mà pama đã mua sẵn, còn căn biệt thự các con ở thì, hehe, nhường lại cho bọn ta

( khiếp, giàu có khác ).

- Vâng - nó và hương đáp tiu nghỉu còn hắn và phong đáp vs tâm trạng đag rất vui.

Sau 1 hồi nói chuyện 0 thì bọn nó cũng về.

-----------------------------

Về đến nhà nó hét lên:

- Aishi, kiếp trước tụi mình nợ tụi hắn hay sao mà phải kết hôn vs tụi hắn chứ, bực mình quá.

- Thui, ăn kem hạ hoả nè mày, đành nào cũng phải cưới thì cứ chơi hết mấy ngày còn lại đi.- hương nói và đưa kem cho nó ( Pó tay 2 bà này, tham ăn hết chỗ nói )

- Uh - nó nói và cầm lấy cây kem.

Ăn xog, nó và hương lên p' tắm rửa rồi đi ngủ.

......................................

Tạm đến đây đã và mình xin thông báo giời như sau

Chap 9:

Sáng hum sau:

Nó và hương thức dậy trong tâm trạng ko mấy vui.

Sau khi VSCN, xuống nhà nó nói:

- Thưa pâm con đi học !

- Ăn sáng đã con ! - Papa nó

- Dạ thui ạk, tụi con ăn ở cănteen trường cũng đc ạk - Hương đáp thay lời nó rùi kéo nó ra xe đi học lun.

...........................

Kitttttttttttt............

Chiếc xe dừng lại ở cổng trường.

Nó và hương bước xuống xe.Mọi h/s trong trường đag bàn tán cái gì đó.

Nó và hương nghe liến thoắng đc mấy câu:

- Tụi mày biết tin gì chưa, có một học sinh mới chuyển vào trường mình đấy, nghe nói là mới du học từ Pari về đấy - Nữ sinh 1

- Uh, tao có nghe rùi, mà nghe nói anh chàng đó handsome lắm - Nữ sinh 2

- Ôi, ước gì mình đc lọt vào mắt xanh của các chàng nhỉ - Nữ sinh 3

.................

- Hương, mày nhớ ông anh của mày ko, hình như ổng cũng du học ở Pari mà -Nó quay sang hỏi hương

- Uh, ổng có du học ở Pari, nhưng ổng đi 5 năm mới về. Chắc chỉ trùng hợp thui - Hương nói mà ánh mắt đợm buồn. ( Đương nhiên rùi hai anh em hương thương nhau thế mà ).

- Thui mày đừng buồn nữa, chỉ còn 1 năm nữa thôi, mày cố chờ đi, bây h xuống cănteen nào - Nó an ủi con bạn.

- Ok - hương đáp và cười tươi.

.........................

Đến căn teen nó và hương nghe tiếng hét của tụi con gái.

- Lại 2 tên hot rác - Nó và hương nghĩ nhưng:

- Anh gì ơi, đi bar vs em nha - Một con nhỏ õng ẹo nói.

- Cái gì, anh gì ơi ư, chẳng phải là chỉ cóteen kiệt và phong thui sao - Nó ngạc nhiên.

- Ra xem đi mày - Hương nói

- Uh - Nó

Nó và hương chen lấn mãi cuối cùng cũng nhìn đc mặt của 3 người, trong đó có hắn, phong và....và....

- Anh Long - Hương và nó hét lên.

Người tên Long nhìn theo hướng tụi nó hét:

- Hương, Hà Anh - Nói rùi Long chạy ra ôm 2 tụi nó.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tụi nó và Long, 2 chàng nhà ta cũng ko ngoại lệ. Tụi con gái thì bắn ánh mắt hình viên đạn vào nó và hương.

Long bây h đã buông nó và hương ra và thốt lên:

- Hai đứa lớn lên đẹp quá !

- Còn phải nói, tụi em đẹp từ bé rùi - Nó tự đắc.

- À mà, anh về hồi nào vậy, pama bít chưa, sao anh ko báo cho em, anh ở đâu, việc học của anh xog chưa, em tưởng anh đi 5 năm mà sao về sơm 1 năm vậy,.... - Hương hỏi Long 1 loạt

- Từ từ nào, em hỏi thế thì làm sao mà anh trả lời đc.

Anh mới về hum quá, pama chưa bít, anh ko mún báo cho em vì mún em bất ngờ, anh ở khách sạn,còn việc học thì, e hèm.... anh đã có bằng tốt nghiệp, lúc đầu anh nghĩ học 5 năm bên đó nhưng chỉ cần 4nawm là anhok rùi, hehe - Long trả lời.

- Long này, 3 ng' quen nhau sao - Hắn hỏi

- Ko phải là quen mà là anh em ruột thịt - Hương và Long đồng thanh.

- ANH EM - toàn bộ mọi người trong cănteen đều ngạc nhiên.

- Nói vậy chẳng phải nhỏ hương là nhị tiểu thư của tập đoàn M.B đứng thứ 3 thế giới sao - Một con nhỏ nói

- Đúng rùi, nhưng còn cô ta thì sao nhỉ (nói Hà Anh ý ) - Một nhỏ khác nói

- Àh quên, chưa chưa nói vs mọi người, Hà Anh là con gái độc nhất của tập đoàn C.A.T đứng thứ nhất thế giới - Long hãnh diện khoe thâ

n thế của nó.

- WHAT, CON GÁI TẬP ĐOÀN C.A.T ĐỨNG NHẤT THẾ GIỚI - Mọi người trong cănteen hét to như mún sập lun cái cănteen.

- Đúng - Nó và hương gật đầu.

Lúc này, nhỏ hồng cũng đã nghe đc thân thế của nó và hương nên cũng hơi run/

- Àh mà Ngọc về chưa dzạ - Long quay sag hỏi

- Chưa, ko bít lúc nào nó về nữa, mà anh ''cảm nắng'' nó hay sao mà quan tâm nó dzị - Nó chọc Long

- Đúng đó, 4 năm trước anh còn nói: '' Khi nào Ngọc về thì font anh, còn tụi em sag Anh, font cho anh thì anh nói:'' Mặc kệ'' là sao hả - Hương

- Ơ, anh....anh - Long đỏ ,ặt lắp bắp nói

- Khai mau trước khi anh bị khóa tài khoản, nên nhớ những gì tụi em nói pama đều tin là thật - Nó và hương đồng thanh

- Anh, anh thích ngọc nhưng ko bít ngọc thích anh ko - Long khai thật

- Haha, thế thì tốt - Nó và hương cười làm ai đó xao xuyến và bọn con trai thì xịt máu mũi bởi vì nụ cười của hương rất đẹp, còn nó thì lần đầu thấy nó cười.

- Àh, quên, anh quen vs 2 ông này hả - Nó nói và chỉ sang hắn và phong.

- Uh, tụi anh chơi thân từ bé - Long đáp

- Sao em ko bít nhỉ - Hương

- Em làm sao bít đc - Long

- Còn một chuyện nữa - Nó nói

- Chuyện gì - Long hỏi

- Tụi em sẽ phải kết hôn vs 2 đứa bạn thân của anh đây - Hương thì thâm vào tai Long và kể lại mọi chuyện

- Cái gì - Long hét lên và nhìn sag nó. Nó gật đầu.

Rùi Long lại nhìn hắn và phong rùi phán một câu:

- Tụi nó cũng đc đấy chứ, em phản đối àh.

- Đc, cái đầu anh ý, anh ta xấu như thế mà làm chồng em àh - Nó và hương đồng thanh.

- Cái gì, tụi tôi mà xấu ák, xem lại các cô đi - Hắn và phong nghe thấy liền phản bác ngay.

- Kệ các anh - Nó nói

- Thui, kệ đi, tháng sau mới kết hôn mà - Long

- Nhưng ko phải cái đó, mà là ngày mai tụi em sẽ sống chung anh hỉu ko - Nó

- Àh, hỉu, nhưng kệ đi, ở chung nhà thui mà - Long

- Hix - Nó

- Thui, tụi em vào học đây, chìu nhớ đợi tụi em nha - Hương nói rùi kéo nó lên lớp.

..................................

Trong lớp học:

Tụi nó vừa lên lớp là bắt đầu tiết Hóa của mụ Simla nổi tiếng đanh đá và khó ưa.

Nó chẳng bít làm gì ngoài ngủ,còn hương thì ngồi nghe ( chăm chỉ ghê ).

Đag ngủ thì bỗng:

- Hà Anh,trả lời cho tôi câu 4 trang 21 - Mụ Simla bắt gặp nó ngủ thì hỏi nó câu khó nhất.

Cả lớp ai cũng tiếc thương cho số phận của nó thì bỗng há hốc miệng khi nghe nó nói trả lới dành dọt ko sai một chữ.

Mụ simla ko làm gì đc nó đành phải cho nó ngồi xuống.

Cuối cùng, chuông reo ra về cũng đến:

Nó và hương đi ra ngoài cửa thì :

Hù - Nó và hương giật thót tim hét lên:

- Anh Long, anh tới số rùi !!!

Rùi nó và hương cùng rượt Long chạy khắp sân trường.

Chap 10:

Sau khi rượt Long chán chê, nó và hương, Long về nhà.Vừa về đến nhà thì pama hương và nó nhìn thấy Long liền chạy ra ôm chầm lấy Long và nói:

- Long, ôi con trai của mm, sao con lại về sớm 1 năm thế, mà con lại còn ko báo cho pama nữa, con hư quá đi.

Rùi các bậc phụ huynh dẫn long vào nhà ngồi nói đủ chuyện trên trời dưới đất.

Nó và hương nhìn chỉ mỉm cười. Bỗng một cô hầu nói vs nó và hương:

- Thưa 2 tiểu thư, có người cần gặp 2 tiểu thư ở trong p' ạk !

- Ai mà cần gặp tụi mnìh thế nbỉ - hương thắc mắc

- Thui kệ đi, tụi mình đi coi - Nói rùi nó kéo hương lên p' và ko quên cảm ơn cô hầu.

.......................

Lên tới p', nó và hương mở cửa ra thì thấy tối om.

- Ơ, sao ko bật đèn lên nhỉ ! - Nó hỏi

- Ko biết, mày cứ mở đèn đi, để còn coi ng' cần gặp chúng ta chứ - Hương giục nó

- Uh - Nó

Đèn đc bật lên, trước mặt nó và hương là một cô gái có mái tóc màu vàng dài ngang lưng và khuôn mặt xinh xắn.

- Ngọc, cuối c�

�ng mày cũng về - Nó và hương hét lên.

- Mày có bít tao nhớ mày lắm hok - Nó nói mà tay vẫn ôm chặt ngọc.

- Khụ khụ, mày bỏ ra để tao thở - Ngọc nói

- Haha, con Anh nó vui quá hoa điên ấy má

Nó bây h đã buông tay ngọc ra và vì một mục đích:'' Hương thẳng tiến'' và thọc lét hương. Cuối cùng là một tràng cười man rợ do hương sáng tác vang lên

- Haha, hihi, hehe,hoho, tha cho tao đi !

- Ok, bao tao ăn 1 tuần - Nó nói mà tay vẫn hoạt động.

- Uh, tao sẽ bao tha cho tao - Hương nói mà miệng vẫn cười sặc sụa.

- Đc rùi - Nó nói và tay thôi ko thọc lét hương.

Ở dưới nhà, Long đag trò chuyện vs pama thì nghe tiếng hét của nó và hương. Vội vàng nói:

- Thưa pama, con xin phép lên p' 2 em ạk - Nói rùi phóng lun lên p' nó (để đc gặp ng' êu)

Lên tiới p' nó:

Long chạy thẳng vào mà ko quên gõ cửa và ôm chầm lấy Ngọc :

- Cuối cùng em cũng trở về rùi !

- E hèm, có người ko quan tâm đến chúng ta kìa hương - Nó nhìn thấy cảnh đó và tằng hắng giọng chọc tức long.

- Ờ ha, tình tứ quá nhỉ - Hương cũng theo nó chọc long

Long bây h mới bít hành động của mình, mặt đỏ hơn cả quả gấc nói:

- Anh xin lỗi !

- Hihi, có gì phải xin lỗi, chẳng phải anh thích ngọc sao, nói thật đi, ngọc cũng thích anh đấy, cần tụi em mai mối ko - Nó và ngọc đồng thanh

- Hả, anh long / ngọc thích anh/ tao ák - Long và ngọc đồng thanh

- Uh , 2 ng' ko bít hả - Nó hỏi lại

- Bít chít lìn - Long và ngọc

- Hợp nhau quá, hy là tổ chức đám cưới cùng vs tụi tao đi ngọc - Hương nói

- Hả, tụi mày cưới ák, ai cưới tụi mày chắc kẻ đó điên - Ngọc chọc lại nó và hương

- Mày mún ko, tao cho mày nói lại - Hương

- Dạ, thui em ko dám, mà tụi mày kể lại mọi chuyện đi - Ngọc thắc mắc

- Uh, chuyện là @#$%^&*(!~.?, thế đó ! - nó và hương kể một lèo

- Àh hỉu rùi, ok nhưng tụi tao phải hỏi ý kiến pama đã - Ngọc nói

- Uh, pama tao chắc là đồng ý - Hương

- Mày gọi cho pama mày đi ngọc - Nó giục ngọc

- Từ từ - Ngọc đáp

Chap 11:

Tại biệt thự Ngọc:

Reeng….reeng….reeng. Tiếng chung điện thoại nhà ngọc vang lên ( ko bít đúng hơm ).

-Alo, tập đoàn nhà họ Huỳnh xin nghe – Quản gia lý bắt máy .

-Quản gia Lý hả, tôi đây – Ngọc trả lời

-Là tiểu thư hả, ôi sao tiểu thư về nước mà ko báo trước để sai nười đi đón tiểu thư ạk – Quản gia Lý vui mừng.

-Ko cần, hiện h tôi đag ở nhà bạn nên bà yên tâm, bây h bà chuyển máy cho pama tôi đi – Ngọc

-Vâng, tiểu thư đợi một chút ạk !

Rùi bà quản gia ra ngoài p' khách nói vs pama ngọc:

-Thưa ông bà chủ, cô chủ gặp ạk !

-Sao, nó cần gặp ư – Papa ngọc lên tiếng

-Vâng ạk, tiểu thư cũng đã về nước và đag ơ nàh một người bạn ạk

-Trời ơi, sao nó ko nói vs chúng ta cơ chứ, đúng là…. – Mama ngọc

-Thưa ông bà chủ, xin nghe máy ạk – Nói rồi bà quản gia chuyển cho chuyển máy cho pama ngọc

…………………….

- Alo, ngọc hả, con khoẻ không, sao về ko nói vs pama một tiếng, làm pama tưởng con bị chết dí ở cái nước đó chứ, ở đó có ai bắt nạt con ko, con ăn uống có đầy đủ ko, con gầy đi hay mập lên – Mama ngọc nói một loạt còn papa ngọc thì đành ngồi đọc báo ( có đc nghe đâu, pà vợ ko cho nghe thì đành chiều chứ ko bả nổi cáu sập lun cái biệt thự này quá. )

- Mama àh, con vẫn khoẻ nên mama ko cần nói nhìu thế đâu, mama cứ yên tâm nhưng bây h con gọi cho mama đâu phải để hỏi thăm đâu, con có chuyện cần làm – Ngọc nghe mama hỏi mà phát sock.

- Đc rùi, thế bây h con có chuyện gì cần nói .

- Chuyện là thế này: ………………… - Ngọc kể hết mọi chuyện về mình và long

- Hả, thật ư, ôi con gái iu, mama đồng ý nhưng để mama hỏi papa con nha – Mama nó vui mừng vì dù gì bà đã chấm - long từ lâu ùi .

- Vâng, mama hỏi đi ạk – Ngọc cũng vui mừng ko kém vì đc chấp nhận

- Uh – Rùi mama Ngọc nói hết mọi chuyện vs papa ngọc

- Tôi ko đồng ý, con ngọ

c đã có hôn ước rồi !

- Hôn ước ư, sao tôi ko biết – Mama ngọc cũng giận dữ quát lại

- Đc rùi, nếu như con ngọc mún lấy thằng long thì con ngọc phải đấu kiếm vs ck tương lai của nó (chậc, chọn ngọc thì thắng là cái chắc, mà chọn ngọ cũg đúng các bậc phụ huynh đều ko hề biết con cái của mình có võ, chỉ biết mỗi mình Long thui )

- Đấu….đấu kiếm, ông điên àh, con ngọc nó có biết võ đâu mà đấu kiếm chứ - Mama ngọc lắp bắp

- Thế thì kêu nó chịu thua đi – Papa

- Hứ, còn lâu, tôi sẽ nói vs nó.

Rồi mama ngọc lại nói chyện tiếp vs ngọc

-Con àh, papa con ko đồng ý, ổng nói con dã có hôn ước và bắt con phải đấu kiếm vs chống tương lai của con !

-Giờ cơ, đấu kiếm ák – Ngọc hét lên trong đt làm cho mama ngọc tưởng ngọc ko dám

-Uh, nếu con ko làm đc thfi đành kết hon vs thằng kia .

-Haha, đấu kiếm àh, tưởng gia, dễ thui, mama cứ nói thời gian vs con đi – Ngọc cười vì sở trường là đấu kiếm mà

-Hử, ko đùa đâu, con đâu có học võ hay kiếm đâu .

-Mama ko cần lo, đến hôm đó thì hãy banh 2 con mắt của papa ra mà nhìn con đi.

-Thôi đc rùi, thời gian là 3h tại võ đường Hitako vào chủ nhật tuần này.

-Ok, bye mama nha !

Nói rùi ngọc cúp máy.

-Sao rùi mày – Cả bọn hỏi ngọc tới tấp

-Hehe, mama tao đồng ý nhưng papa tao ko đồng ý – Ngọc thản nhiên nói

-Hả, sao lại thế - Lon nói mà ánh mắt buồn

-Này, anh đừng có buồn, em chưa nói hết. nghe đây nà:………… Ngọc kể hết cuộc nc giữa 2 mẹ con của ngọc và mama

-Xời ơi, khỏi lo ùi, mày giỏi nhất về kiếm đạo còn gì – Hương phẩy phẩy tay

-Uh, thắng chắc – Long cũng mừng ra mặt

-Ủa, võ đường Hitako, chẳng phải là nơi mà ngọc đạt giải vô địch kiếm đạo sao – Nó

-Ừ ha, mà Hà Anh nè, nơi mày vs hương đạt giải vô địch karate và judo ở đâu vậy – Ngọc hỏi nó

-Tao là đấu trường Nikola, còn hương là đấu trường Riena .

-Uh, mà sao mày vs con hương lại sắp xếp đồ đạc vào va li vây – Ngọc ngây ngô hỏi nó và hương

-Hix, quên chưa nói, hum nay tao phải chuyển đến biệt thự khác sống vs mấy tên quỷ dạ xoa ùi – Nó và hương

-Ăx, pama chơi thâm quá, hay để anh xin cho anh và ngọc ở cùng để mấy thằng bạn anh ko làm hại các em nha – Long đề nghị

-Ok, quá tuyệt – nó và hương tập 2

Rùi long đi xuống nhà dắt theo ngọc.

Xuống dưới nhà, Long lên tiếng:

-Pama àh, chẳng phải pama cũng muốnn ngọc là con dâu hay sao, con đem con dâu về cho pama nè.

Pama nó và hương đag 8 cũng phải dừng lại khi nghe câu nói của Long cũng phải ngẩng lên.

-Trời, ngọc cháu về rùi sao, sao ko báo vs bác, à quên, long, còn vừa nói cái gì, con và ngọc yêu nhau và xin cưới hả .

-Vâng, pama đồng ý ko ạk

-Pama – Pama long nhăn trán làm cho long và ngọc toát mồ hôi – đồng ý

-Yeah đồng ý rùi – Long nhẩy cẫng lên

-Uh, mà các con báo vs pama ngọc chưa

-Rùi ạk, nhưng có một sự cố .

-Sự cố gì, các con nói đi

-Là ……………………… - kể hết mọi chuyện trong cuộc nc

-Àh thì ra là thế, nhưng ngọc, con có biết đấu kiếm ko

-Đương nhiên là có chứ ạk

Nó và hương đag đứng ở lan can thành nhnf xuống dưới nghe hết câu chuyện từ nãy tới h nghe câu nói của ngọc cả hai đồng thanh hét:

-Ngọc, mày có biết là mày vừa nói gì ko, mày bị lộ là kéo thêm cả bọn tao đấy !

-Hả, lộ hả, àh, tao hỉu rùi, thì ra các con có học võ mà giấu bọn ta, mau kể đi, ko đừng trách ta

-Dạ tụi con kể liền – Nó sợ sệt – Con có huyền đai karate và nhìu loại võ khác con thông thạo hết.

-Con có hồng đai Judo và mấy loại khác cũng thông thạo hết, còn ngọc nó cũng giỏi võ nhưng giỏi nhất là kiếm đạo ạk – Hương nói mà cứ như mếu.

-Àh thì ra là thế, thui đc, pama ko trách các con, mà chút xíu nữa Hà Anh và hương đi rùi, long và ngọc có mún đến ở cùng để tháng sau tổ chức lễ c">ới cùng em ko .

-Hả, pama đúng là số 1 mà, tụi con cũng đag định nói đó

> -Thui đc rùi,các con sắp xếp quần áo đi, xe sắp đến rùi

-Dạ, thưa pama – All (trừ các pama) Rùi chạy lên p' sắp xếp quần áo ( trừ long vì phải đến khách sạn để lấy đồ )

Chap 12:

Sau khi nó, hương và ngọc sắp xếp quần áo vào vali thì cũng là lúc hắn, phong và long đến.

Tụi nó xách vali xuống nhà chào pama rùi ra ngoài.

- Ủa, ai đây - Hắn hỏi.

- Đây là ngọc, bạn thân của tụi tôi và là người ấy của anh long nữa - Nó trả lời.

- Oh, long ơi, mày có người iu mà ko báo nha - Phong chọc long.

- Ờ thì,... - Long đỏ mặt gãi đầu.

- Thôi, các ang đừng chọc anh long nữa, xách giúp chúng tôi hành lí đi - Hương giải vây cho long

- Uh - Hắn và phong nói và cầm lấy vali của nó và hương.

Sau khi để vali của tụi nó vào cốp xe thì nó ngồi xe hắn, hương ngồi xe phong, ngọc ngồi xe long rùi đi về biệt thự.

Trên đường đi.

Bên hắn và nó:

- Này, sao nc vs ng' ngoài cô cứ lạnh vs họ vậy - Hắn hỏi nó

- Tò mò - nó đáp lạnh lùng

- Nhưng tôi là ck của cô mà, tôi phải đc quyền biết chứ - Hắn cãi lại

- Anh ko phải là chồng của tôi, tôi và anh chưa cưới nhau nên anh ko cần biết - Nó vẫn giữ khuôn mặt ko cảm xúc.

Hắn thì biết là cãi ko đc lại nó nên đành ngậm ngùi .

Bên hương và phong thì rất là ''sôi nổi ''

- Cô đúng là phước ba đời mới lấy đc tôi đó - Phong chọc ngoáy hương

- Hơ hơ, có cho vàng tôi cũng chẳng thèm lấy anh, tôi nói thật nhá, anh vừa sĩ vừa **, vừa yêu vừa kiều, vừa điêu vừa điệu, đứa con gái nào mà lấy anh thì bất hạnh cả đời chứ chẳng phải là phước ba đời, ko biết kiếp trước tôi có nợ anh gì ko mà lại lấy phải anh thế nhỉ - Hương ko vừa cũng xả một tràng mưa vào mặt phong

Phong chọc quê liền đốp chát lại hương:

- Cô là loại con gái đanh đá, chua ngoa,xấu xí, bẩn tính, bla...bla...

- Anh là loại con trai....bla...bla - Hương

- Hứ, ko thèm cãi nhau vs anh / cô nữa - Hương và phong đồng thanh

- Ai cho anh/cô bắt chước tôi - tập 2

- Xí - tập 3 .

Bên Ngọc và long thì êm đềm vì 2 người này đag trong tình trạng love.

Kit...kit...kit...

Ba chiếc xe mui trần cùng đỗ trước một ngôi biệt thự màu đỏ.t.

Nó , hắn, hương, phong ,ngọc, long bước xuống xe.

Hai hàng người hầu đứng chờ sẵn đồng thanh nói :

- Chào mừng các cậu chủ / cô chủ đến biệt thự.

Tụi nó ko nói gì còn hắn, phong,long đều nở một nụ cười làm cho bao cô hầu ..

Vào bên trong biệt thự có một bà nhìn khoảng 50 - 52 tuổi chạy ra và nói:

- Chào cô chủ, cậu chủ, tôi là quản gia ngô, p' của các cô chủ, cậu chủ ở tầng 2, ông bà chủ đã dặn cậu chủ và cô chủ sẽ ở chung p'.

- Hả, chung p', ko lầm chứ - Đồng thanh.

- Ko ạk, cô Hà Anh và cậu Kiệt ở p' thứ 1, cô Hương và cậu Phong ở p' 2, còn cô Ngọc và cậu Long ở p' 3. Các cô cậu lên sắp xếp đồ đạc, rồi tắm rửa và xuống dùng bữa tối !

4 đứa :nó, hắn, hương và phong thì ủ rũ, còn ngọc và long thì tươi như hoa.

- Bộ vui lắm hay sao mà 2 người cười suốt thế - All (trừ long và ngọc)

- Tất nhiên - Long + ngọc

- Đúng là người đag yêu - All (trừ long và ngọc)

Rồi đi vào p' mình.

P' nó và hắn:

- Tôi tắm trước hay anh/cô tắm trước - Tập 1

- Cô/anh tắm trước đi - Tập 2

- Cô vào tắm trước đi, dù gì cô cũng là con gái mà - Hắn

- Thank you - Nó nói rùi lấy quần áo vào nhà tắm.

30p' sau:

Nó bước ra vs bộ đầm màu đen và thắt lưng màu trắng. Ở ngực áo còn đính một bông hoa màutrawngs ở bên trái. Hắn nhìn nó ko chớp mắt:

- Này, tôi tắm xog rùi, anh vào đi - Nó gọi hắn nhưng hồn vẫn còn bay trên chín tầng mây.

- NÀY - nó vặn hết volume để gọi hắn.

Hắn bây h mới hoàn hồn nói:

- Ơ, ờ, tôi vào tắm đây.

......................................

Bên p' hương và phong.

Hương nói:

- Tôi tắm trước nhá - Hương giở bộ mặt cún con làm cho phong ko đồng ý ko đc.

- Uhm, cô vào tắm trước đi !

/> - Tks.

Hương tắm xog rùi cũng đến lượt phong.

Phong cũng nhìn hương ko chớp mắt. Cũng phải thôi, hương mặc một chiếc đầm màu thiên thanh nhìn rất bắt mắt. Lần này thì nặng hơn, hương gọi phong cỡ nào cũng ko nghe liền phi cho phong cái dép vào mặt.

- Này, sao cô phi dép vào mặt tôi - Phong quát lên

- Tôi gọi anh bao nhiêu lần anh có nghe đâu - Hương

Phong đầu bốc khói ngùn ngụt liền đi lấy quần áo và vào p' tắm.

.......................................

Bên p' của ngọc và long thì rất êm đềm:

Ngọc vào tắm trước .

Sau khi tắm xog, ngọc bước ra vs bộ đầm màu vàng chanh, ở phía cuối có đính nhiều bông hoa rất đẹp.

Long thì ko như 2 tên kia mà thốt lên:

- Em đẹp thật .

Ngọc ngượng đỏ cả mặt nói:

- Cảm ơn anh, thui, anh vào tắm đi.

Long mỉm cười lấy quần áo và vào tắm.

Sau khi long tắm xog, long và ngọc bước xuống bàn ăn đã thấy nó, hắn, phong, hương xuống trước.

Ngọc + Nó + hương ngồi gần nhau, Long + hắn + phong ngồi đối diện.

Bữa tối diễn ra ''êm đềm'' vs sát khí của hương và phong + thêm cái nhìn băng giá của nó và cái liếc đến rách mặt của hắn.

Vì long và ngọc ngồi giữa nên hưởng tất mùi thuốc nổ.

Sau bữa ăn, nó và hương lên p' làm cái gì đó và đi xuống cầm theo một tờ giấy.

Nó đưa cho hắn và nói :

- Đây là hợp đồng kết hôn, anh và phong coi đi.

Hắn và phong cầm lấy tờ giấy và đọc:

- Điều 1. Ko đc cho ai biết chúng ta có hôn ước.

- Điều 2. Ko đc xen vào cuộc sống của nhau.

- Điều 3. Trước mặt pama phải diễn kịch vợ chồng.

- Điều 4. Ko đc phép yêu nhau.

- Điều 5. Không ngủ chung giường (trừ trường hợp bất đắc dĩ.

- Chỉ có thế thôi sao - Hắn hỏi.

- Đúng - Nó

- Chúng tôi đồng ý - Phong.

- Thế thì kí vào đi - Hương nói và đưa bút cho hắn và phong.

Sau khi kí xog hắn và phong đưa bút hương.

Long và ngọc đag nc thì thấy hắn và phong kí cái gì đó tò mò nên ra xem.

Đọc xog bản hợp đồng. Ngọc và long phá lên cười.

- Cười gì thế - Nó hỏi

- Cười cái bản hợp đồng này chứ sao - Ngọc

- Có gì mà cười - Hương

- Em ko để ý sao, điều 5 ấy, nếu ko ngủ chung giường thì em ngủ đất hả - Long

- Tất nhiên - Nó + hương

- Nhỡ cảm thì sao - Ngọc

- Chẳng sao - Nó đáp

- Mà mày chuẩn bị đi, mai là chủ nhật đấy - Hương

- Biết rồi !

- Chuẩn bị gì dzạ - Phong

- Mai đi cùng chúng tôi thì biết, bây h đi ngủ thôi - Nó

- Ok.

Rùi cả bọn lên p'.

Tới p' :

Nó lấy chăn, mền và gối ra trải xuống đất rồi ngủ luôn.

P' hương :

Hương cũng lấy chăn, mền và gối ra trải xuống đất ròi ngủ.

P' Ngọc thì cả 2 đều ngủ chung giường.

Chap 13:

Sáng hum sau:

- AAAAAAAAAAAAAA - Tiếng la thất thanh từ 2 p' khác nhau.

- Sao tôi lại nằm ở đây - Tiếng 2 cô gái khác p' vang lên ( 2 p' này có thần giao cách cảm hay sao ý )

- Ơ thì - Tiếng 2 chàng trai khác lại vang lên từ 2 p' khác nhau.

- Thì cái gì, anh bế tôi lên hả - 2 cô gái khác p' quát lại.

- Đâu có đâu, đếm cô rên lạnh nên tôi mới bế cô lên, đúng là ăn dưa bở - Tiếng chàng 2 chàng trai ( khác p' )

- May mà quần áo tôi vẫn còn, nếu ko thì - Hai cô gái ( khác p' ) tay lăm le quả đấm.

- Biết rồi - Tiếng 2 chàng trai ( khác p' )

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

2 chàng trai ( khác p' ) bước ra khỏi giường mở cửa thì:

Bộp....bộp....

2 chiếc gối ko hẹn mà gặp bay thẳng vào mặt 2 chàng trai.

Chủ nhân của chúng lên tiếng giọng gầm ghe:

- Mới sáng sớm, gà chưa gáy (má, gà gáy lâu rùi) mà ồn áo hết cả lên. Thứ hỏi : AI MÀ NGỦ ĐC HẢ .

- Thôi sr, về p' đi, đag bận chuyện - Nói rùi 2 chàng trai ( khác p' ) đóng ''rầm'' lun cái cửa lun.

Và những nhân vật trong câu chuyện là những gương mặt tiêu biểu đó là: tiếng la thất thanh của 2 cô gái khác p': Nó và hương.

Tiếng 2 chàng trai khác p' là :hắn và

phong.

Còn chủ nhân 2 chiếc gối ''đáp'' vào mặt 2 chàng là: long và ngọc.

E...hèm...Sự việc thế này:

- Sáng hum nay tình dậy thấy mình đag ôm cái gì đó. Nó nhìn xuống thì thấy chân hắn đag gấc lên nó.

Bất ngờ quá nó hét lên. Ai dè bên hương cũng ko khá là mấy: hương gác lên phong, phong ôm hương thế là hét lên.

Chẳng hỉu sao mà mấy người này đồng thanh hoài. Thấy ồn ào bên 2 p' mà p' long thì 2 người đag ôm nhau ngủ rất là tình tứ. Ko ngủ đc liền bật dậy nghĩ ngay đến cảnh cãi nhau nên cầm lun gối sang 2 p' đó.

Ngọc thì phang cho hắn cái gối vào mặt, còn long thì phang cho phog cái gối khác nhưng là gối ôm mới đau nên mặt long hơi trày một tí ( Vì long bắn súng giỏi nên bắn ném lực mạnh hơn ngọc, còn ngọc quen cầm kiếm ném lực nhẹ hơn phong.

Trở lại chuyện :

Sau khi đóng cửa . hắn vào nhà tắm làm VSCN . Đi ra hắn thấy nó đag đứng ở ban công. Hắn gọi:

- Cô vào làm VSCN đi.

- Uh.

Hương thì ko nói gì chri đi thẳng vào p' tắm để VSCN.

Phong thì biết là hương giận nên ko mún chọc vào ổ kiến lửa.

Xog xui, tất cả xuống nhà ăn bữa sáng: Một chiếc bánh hamberger cỡ vừa, 1 chai siro tuỳ loại theo sở thích và một chiếc bánh kem phết mứt. Kểmànướcmiếngt

Đang ăn, nó hỏi ngọc:

- Ngọc, mày biết tên đó là ai ko, mà chắc cũng phải giỏi đấu kiếm giống như mày thì pama mày mới chọn nhỉ .

- Tao ko biết, tao chỉ biết là pama tao ko biết tao có võ nhưng hồi bữa tao.... - Ngọc

- Thui, mày đừng nhắc nữa, dù sao thì cũng sẽ biết thui mà - Hương

- Mấy cô nói gì vậy - Hắn ngơ ngác hỏi .

- Chiều nay kể cho - Nó nháy mắt tinh nghịch làm cho tim hắn như muốn vỡ tung ra. Hắn ko còn cảm thấy nó lạnh lùng nữa và hắn cũng bớt phần kiêu ngạo. Nó bây h dễ thương hơn trước nhiều ( Nghi ông này quá )

Hắn đag mải suy nghĩ ko để ý nó đag hươ hươ tay trước mặt mình. Nó tức quá tát cho hắn một cái.

Bây h hắn mới tỉnh mộng. Hắn rút ngay suy nghĩ nó dễ thương sau khi bị ăn cái tát . Hắn rú lên:

- Con bé kia đứng lại !

Hắn rượt nó chạy khắp căn biệt thự.

4 người kia nãy h ngồi coi phim mà ko tốn tiền thì cười như nắc nẻ.

Hương chán quá nói:

- Pp mọi người, đi shopping đây .

Phong lon ton đi theo gọi vs:

- Tôi đi vs.

Xog đôi này, đến đôi của long và ngọc.

Hai ông bà này cũng đi shopping nhưng ko phải là mua quần áo mà là mua...kiếm vs súng. Kiếm cho ngọc, súng cho long.

Chủ nhật: 3h45p'

- Đi thôi, tụi tôi cho các anh 5p' để chuẩn bị, lát gặp nhau ngoài đại sảnh - nó và hương

- Ok -hắn và phong.

Còn long và ngọc thì đã chuẩn bị trước và đag chờ ở đại sảnh.

5p' sau. Hắn và phong xuống. Cả bọn leo lên xe moto phân phối lơn và đi theo cặp.

Hắn + nó, phong = hương, long + ngọc

Vì ngọc, nó,hương đi xe moto quen rùi nên lúc xuống cũng ko chao đảo gì cả.

Võ đường Hitako là nơi mà ngọc đã dành chức vô địch kiếm đạo và nổi tiếng vì đánh thắng 35 tuyển thủ to hơn mình đến gấp đôi ánh chứ.

Cả bọn bước vào trong. Mọi người ai cũng nhìn bọn họ rồi xì xầm. Cũng phải thôi, vì tụi nó mặc kimono cơ mà. Mà mặc kimono đấu kiếm ko dễ nhưng đó là sở trường của ngọc khi đấu kiếm và cũng là sở trường của nó, hương khi đánh nhau trên võ đài. Còn hắn, phong ,long mặc bộ trang phục truyền thống của dòng họ.

Ngọc bước vào lễ đài, vì cả 2 chưa ( ngọc và đối thủ ) đều chưa đeo mặt nạ. Còn đối thủ của ngọc thì lại quay lưng.

Bất chợt, tên đó quay ra.

- HI...HI..HIKO - Nó + hương + ngọc hét lên.

Chap 13:

- Ơ,chị Lida, chị Haru, chị Vila, các chị về nc' hồi nào dzậy - Hiko ngạc nhiên

- Thì ra mày là cái tên hôn phu của ngọc - nó lăm le quả đấm

- Ơ, chị Lida, đừng nóng đừng nóng, em thua là hết chứ gì - Hiko xua tay

- Biết thế là tốt, mày mà thắng thì chuẩn bị quan tài đi - Hương đe doạ

- Vâng, thế là mất vk - Hiko than vãn - Hix, bà

Haru này vẫn chằn như mọi năm ( nói nhỏ )

- Nói cái gì hả Hiko chết tiệt kia - Hương quát lên

- Hơhơ, em nói bao năm rồi mà chị vẫn đẹp (xấu) như xưa - Hiko

- Thôi đc rùi, chị sẽ đấu vs mày, ko cần nể chị đâu - Ngọc

- Ơ, chị Vila, nhỡ em thắng thì chị lấy em hả - Hiko ngơ ngác

- Nói lại con thằng oắt kia - Long bây h mới lên tiếng (vì phải cùng hắn và phong đi cất xe)

- Ah, Anh Math, ủa còn anh Ken và anh Kuny đâu ạk - Hiko

- Tao đây, mà đây là thằng ''lào''nhỉ - Hắn giả bộ ko quen biết

- Anh Ken, sao anh lại nỡ quên mất đứa em bé bỏng này chớ - Hiko ''sụt sịt''

- Haha, thui đi Kiệt, thằng Hiko nó giỡ thói ẻo lả rồi - Phong vỗ vai Kiệt

- Thui, Hiko, có đấu ko thì bảo - Ngọc quát lên

- Vâng, pp các anh nha - Hiko lon ton đi theo ngọc

Trong võ đường:

- BẮT ĐẦU - Ngọc và Hiko hét to

Cả hai xông lên.

Cây kiếm trong tay ngọc theo lệnh chủ nhân mà đâm vào áo giáp của Hiko nhưng rất nhẹ vì đó chỉ là thử thôi.

- Sao ngọc ra đòn nhẹ thế - Long lo lắng

- Yên tâm, ngọc chỉ thử Hiko thôi sẽ thắng, nên nhớ ngọc đứng đầu nên Hiko thứ 2 - Nó

Gần cuối trận đấu, Hiko cầm kiếm lao thẳng vào ngọc. Cây kiếm chỉ cách ngọc 30 cm nữa thì ngọc lấy 2 tay cầm lấy lưỡi kiếm và đẩy ngược ra đằng sau. Hiko mất đà ngã lun ra cây kiếm. May ko bị say sát nhìu.

Ngọc đến bên Hiko cầm tay kéo lên và nói:

- Có đau nhìu ko, cần chị băng bó ko !

- Dạ ko sao, chị thắng rồi - Hiko

- Uh

Pama của nó + hương + ngọc cũng đến và ngạc nhiên trước đường kiếm của ngọc. Nhưng ngạc nhiên nhất vẫn là pama ngọc, ko ngờ đứa con gái yểu điệu thục nữ ngày nào bây h lại .

Ngọc và long đến chỗ pama ngọc nói:

- Thưa pama, con có một bí mật giấu pama đó là con lén theo Anh và hương học võ nhưng con giỏi nhất là kiếm đạo nên pama đã sai lầm tkhi chọn môn này để thử thách con đó.

- Đc rồi pama đồng ý cho 2 con cưới nhau - Papa ngọc thở dài

- Yeeeeeeeee, đồng ý rồi - Long và ngọc ôm nhau.

- E hèm, đây là nơi công cộng đấy - Nó lên tiếng chọc quê long và ngọc

Long và ngọc ko nói gì chỉ cúi gằm mặt vì ngượng.

- Nhân tiện hôm nay, chúng ta ăn mừng đi - Hương giải vây cho long và ngọc

- Đúng đó, ăn kem đi - Long và ngọc tán thành nhìn hương vs đôi mắt cún con

- Nhưng ai khao - Hắn

Cả lũ chỉ vào phong đag tán mấy em . Phong thấy bọn nó chỉ vào mình ngơ ngác hỏi:

- Mặt tao dính gì hả !

- Bao kem đi mày - Nó + hắn + hương + long + ngọc lên tiếng

- Éc, nhưng tại sao - Phong thắc mắc

- Khao ko thì bảo - Nó + hắn + hương + long + ngọc trừng mắt làm cho phong run rẩy

- Đc...r..rồi....khao...khao thì khao .

- Ok, quán kem ''Bồ công anh'' thẳng tiến - Nó + hắn + hương + long + ngọc mắt sáng lên và kéo phong đi.

-----------------------------------

Giới thiệu nhân vật:

- Nguyễn Thiên Lâm :còn đc gọi là Hiko, gọi nó, hương, ngọc là chị vì nó ,hương,ngọc có một bang nhóm ở Anh (tụi nó sinh ra ở Anh mà) trong đó Hiko là người thân tín của tụi nó.Đẹp trai, lâu lâu tính tình hơi ẻo lả. Giỏi võ.

Chap 15:

Sau khi doạ nạt + tra tấn, cả bọn đã đc ăn kem no ne, mỗi ng' khoảng chục ly ( đa số đều thích kem mà ) và ra về để lại phong cái đầu bốc khói vs số tiền khủng bố. Sau khi thanh toán, phong hậm hực ra xe. Cả bọn cùng về nhà.

.........................

Biệt thự tụi nó:

Nhìn đồng hồ nó thấy đã 5h ùi liền lên p' tắm rửa, còn hương thì nán lại bếp tìm đồ ăn. Ngọc cũng lên p' chơi game.

Mấy chàng ko biết làm gì đành ngồi 8 (như con gái)

Tắm xog, nó mặc bộ quần áo và nhảy tót xuống dưới nhà bếp. Ngọc đã xuống trước nó khoảng 5 - 6 p'.

- Mày ơi, hay túi nay mở tiệc đi mày - Nó đề nghị

- Tiệc gì - Ngọc thắc mắc

- Trời ơi, còn tiệc gì nữa, tiệc của mày và anh tao chứ sao - Hương hiểu ý nó

- Gì , tiệc của tao và anh long hả, thôi đi mày - Ngọc xua tay

- Mày có đồng ý ko. nếu ko

thì đừng có trách - Nó và hương xắn tay

- Ơ, hạ hoả ,hạ hoả. Tao đồng ý - Ngọc vội nói

- Ok, bây h bắt mấy tên kia mua đồ đi - Hương nói rùi cả 3 ra ngoài đến chỗ mấy chàng và nói:

- Mấy anh đi mua vật liệu đi, tôi đã ghi vào giấy rồi - Nó nói rồi đưa cho hắn tờ giấy.

- Anh đi mua đồ đi, tôi ghi vào giấy rồi - Hương nói rồi đưa cho phong.

- Anh đi mua những thứ này nhé, em ghi vào giấy rồi - Chỉ có ngọc là nhẹ nhàng nhất.

- Tại sao chúng tôi phải đi mua -hắn và phong

- Uh, anh sẽ đi - Long

- Anh ko cần biết, ko mua thì đừng về nhà - Nó và hương nói rồi đá hắn và phong ra khỏi nhà

- Anh nhớ về sớm nhé - Ngọc nói rồi đưa long ra cửa

Hắn và phong bị đá ra khỏi nhà nhìn lại căn nhà một lần nữa rồi tiếc nuối nghĩ '' Nhà ơi đợi ta nhé ''

Còn long thì nghĩ :'' Vợ ơi đợi anh nhé ''

.............................

7h3p'

Hắn, long ,phong lê cái xác tàn tạ về nhà

- TẠI SAO H NÀY MỚI VỀ HẢ - Nó, hương, ngọc quát ngay

- Hix, bị fan đuổi, mãi mới mua đc - Hắn, phong ,long

- Ăx, nổi tiếng chi cho khổ, thôi, các anh lên p' tắm rửa đi - Nó, hương, ngọc nói rồi cầm lấy túi đồ và vào bếp.

Hôm nay, ngôi biệt thự vắng tanh, lí do vì 3 tụi nó đã cho người làm kể cả ông quản gia nghỉ ngày hum nay.

- Ê, tụi mày địh làm gì - Ngọc

- Bánh kem socola - Nó

- Tao làm đồ ăn - Hương

- Vậy thì tao làm đồ uống - Ngọc

Cả bọn bắt tay vào làm.

1 tiếng sau.

- Xog - Nó, hương, ngọc đồng thanh.

- Này. mấy anh tắm xog chưa dzạ, xuống ăn đi - Nó gọi.

Cả 3 xuống nhìn thấy những thứ mà bọn nó đã làm. Hắn và phong thì ngạc nhiên, còn long thì chả có gì cả, biết rùi mà.

- Có ăn đc ko - Hắn e dè hỏi

- Đừng lo, ngon lắm đó, ko ăn phí lắm - Long

- Thiệt hả - Phong

- Chứ sao, tụi tôi học từ nhỏ rùi mà, ăn thử đi - Hương

Hắn và phong nếm thử bánh, đồ ăn, nước trái cây

- Ngon quá - Cả 2 cùng thốt lên

- Tất nhiên rồi - Nó, ngọc, hương tự đắc

- ĂN THÔI - All

Bữa tiệc kết thúc cũng là lúc 10h. Cả bọn mệt lả và lên p' đi ngủ.

Chap 16:

Sáng hum sau, nó thức dậy và ''lê'' cái ''thân tàn ma dại'' vào p' tắm làm vscn.

Xuống nhà, thấy mọi người đã chớ ở bàn ăn.

- Ng' đâu mà lề mề - Hắn

- Vậy thì sao - Nó vênh mặt lên cãi

- Thôi, mới sáng sớm 2 ông bà đã cãi nhau rồi, ăn sáng đi rồi còn đi học - Ngọc can

- Ờ - Nó.

Ăn sáng xong, nó, hương, ngọc lên xe của hắn, phong, long. (Xe của cả 3 bị pama đá xuống âm phủ rồi ).

Ba chiếc xe phóng như bay trên đường. Ai cũng tránh cho xe đi vì ko muốn vào bệnh viện đếm thời gian sống qua ngày.

Kit...........

Chiếc xe đỗ tại cổng trường. Hắn, phong, long bước xuống xe tất cả ns trong trường đều bu quanh như kiến thấy đường (eo ơi). Nhưng bỗng im bặt khi thấy nó, hương, ngọc bước xuống xe từ của 3 chàng.

Nam sinh và nữ sinh đều tiếc nuối nghĩ :''Thế là mất cơ hội''

- Mọi người nghe đây, từ nay ko ai đc đụng vào các cô ấy - Hắn, phong, long đồng thanh (khiếp, dám đụng vào mới phục)

- Tại sao chứ, tụi nó đâu là gì của anh - 1 nữ sinh

- Phải đó, chỉ cậy là con của tập đoàn lớn nhất thế giới sao - Nữ sinh khác

- Vì đó là vợ tương lai của chúng tôi - Phong thản nhiên đáp.

- Haaaaaaaaaaaaaaaa - Toàn bộ hs trong trường hét lên

Trên sân thượng, nhỏ hồng đã nghe thấy bọn hắn nói.

- Đc lắm, các cô chết đến nơi rồi.

1 tháng trôi qua, mỗi ngày cả bọn đều phải chịu những anh mắt soi mói của hs trong trường. Nhỏ hồng thì im lặng khiến tụi nó ngạc nhiên.

Và cuối cùng, ngày cưới của cả bọn đã đến.

Mới sáng sớm, cả bọn đã bị cho ra lìa. Hắn,phong,long đều về nhà để chuẩn bị. Nó, hương, ngọc thiof vẫn ở nhà cũ.

Sau khi vscn.

Nó, hương, ngọc xuống dưới nhà và thấy những chuyên gia trang điểm hàng đầu nước đã chớ sẵn. Một chị có

mái tóc màu vàng nói:

- Mời các tiểu thư vào p' để chúng tôi makeup ạk .

- Vâng- ngọc đáp nhỏ nhẹ (vốn dĩ là như thế mà)

Cả 3 vào p' trang điểm.

1 tiếng sau, mọi người vẫn chưa thấy ai ra đều lo lắng ko biết có chuyện gì ko. Bỗng thấy 1 chị bước ra và nói:

- Ba tiểu thư sẽ ra ngay ạk

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm thì bỗng bật cưới trước một tiếng nói:

- Chị ơi, cái váy này nó làm sao ý ạk, lòe xòe quá đi - Nó

- Cái này vướng quá chị ơi - Hương

- Cái này sao lại ko có dây hả chị - Ngọc

- Các em ra đi - Chị trang điểm cười

- Chúng em ko ra đâu - Nó + hương + ngọc

- Thôi nào, ra đi, có gì phải ngại chứ - Chị trang điểm nói rồi kéo tay cả ba lôi ra.

- Oh -Mọi người thốt lên nhìn ba công chúa trước mặt àh ko, tiên nữ mới đúng.

Cả ba ra xe đến lễ đường. Nhưng chiếc xe ko đi đến lễ đường mà đi theo hướng ngược lại.

- Này, anh đưa chúng tôi đi đâu vậy hả - Nó lo lắng nói

- Rồi các cô sẽ biết - Tên tài xế đáp

- Này, thả chúng tôi xuống mau - Hương quát lên

- Các cô có bết đánh vần chữ ''mơ'' ko - Tên tài xế

Ngọc thì ko nói gì.

1 lát sau, chiếc xe dừng lại tại một ngôi nhà hoang có vẻ ít người qua lại và cũng hơi xa lễ đường.

- Xuống xe -Tài xế.

Nó, ngọc, hương bước xuống xe .

Chiếc xe thì đã chạy đi mắt. Cả ba đều ko quan tâm, quan trọng là làm sao về kịp lễ đường đúng h.

Ko biết làm sao, cả ba đành phải đi vào trong ngôi nhà hoang.

Nó, hương,ngọc kinh ngạc khi nhìn thấy nhỏ hồng và 1 đám côn đồ khác khoảng hơn 100 ng' cùng vs 1 người nữa, người mà nó ko thể ngờ tới.

- Anli, sao lại là em, về nước khi nào vậy - Nó kinh hãi thốt lên (Hết ông Hiko lại đến bà Anli, ko biết là người xấu hay ng' tốt đây)

- Thì ra cô còn nhớ tôi sao, Vũ Hà Anh - Anli cười khẩy

- Lúc đó, chị ko cố ý hại em, là chị sai, tha lỗi cho chị - Nó.

- Mày quen nó sao - Hương + ngọc

- Uh, Anli là em tao nhưng do 1 sự cố tao đã dẫn Anli đến chỗ chết.

Tạm đến đây đã, lát sau post típ, chap sau sẽ kể về kí ức của Anli và nó, yêu mọi người nhìu.

........................

Giới thiệu nhân vật:

- Vũ Hà Mi (Anli): đc pama nó nhận làm con nuôi và đc nuôi bí mật ko cho ai biết cả. Cũng giỏi võ nhưng kém tụi nó. Do 1 hiểu lầm nên đã chết nhưng bây h đã từ cõi chết trở về.

Chap 17:

Trong một ngôi biệt thự trồng rất nhiều hoa anh thảo và hoa oải hương có hai cô bé đag chơi đùa với nhau bỗng nhiên, cô bé thứ nhất dừng lại và nói:

- Anli àh. chúng ta ra sông chơi đi - Một cô bé nói

- Ko đc đâu, ra sông chơi nguy hiểm lắm, Selina àh - Cô bé tên Anli

- Đi mà, chúng ta chỉ chơi gần bờ thôi, sẽ ko sao đâu, đi nha - Selina nũg nịu

- Đc rồi, chúng ta chỉ chơi gần bờ thôi nha - Anli

- Ok, đi nào - Selina nắm tay Anli chạy ra bờ sông.

.......................

- Oa, thích quá - Selina nhảy cẫng lên vui sướng rồi chạy nhảy khắp nơi.

Anli lắc đầu cười và ra ngồi ở bờ sông (vừa nói chỉ chơi gần bờ, h lại ra hẳn bờ sông )

Bỗng nhiên:

- Bộp - Selina đập tay vào vai Anli làm cô bé giật nảy mình và......

Tùm.

Anli rơi xuống sông. Cô bé ko biết bơi nên đag cố gắn chống cự khỏi dòng nước đag đưa cô đến nơi pama mình.

Dòng nước chảy rất mạnh mà Anli đag dần kiệt sức .

Một lát sau, Anli chìm dần.

Nó hốt hoảng nhìn Anli đag chìm dần mà ko làm đc gì. Nó liền cạy về nhà báo vs pama và cho người đi tìm Anli và kết quả là con số 0 tròn trình. Nó còn nghe đc thêm người ta nói là ko tìm thấy đc xác chắc cô bé chết rồi.

..................................

Bây h, người đứng trước mặt nó là Anli, phải là Anli mà nó đã hại chết .

- Bây h, cô tính sao , cô nợ tôi một mạng, bây h đã đến lúc tôi trả thù cô rồi, lựa chọn đi nếu ko muốn bạn cô bị thương, SELINA - Anli nhấn mạnh chữ Selina.

- Chị...đồng ý

Nó nói ngập ngừng.

- Mày ko thể - Ngọc và Hương ngăn cản nó

- Sao lại ko, giết người thì phải đền mạng thôi - Nó nói cương quyết

- Mày....

- Đc rồi, lôi 2 nhỏ đó ra ngoài đi chị hồng - Anli nói rồi kéo nó vào trong.

Chap 18:

- Đc rồi ,lôi 2 nhỏ đó ra ngoài đi chị hồng - Anli nói rồi kéo nó vào trong.

- Ok- nhỏ hồng nói rồi cho bọn đàn em kéo ngọc và hương ra ngoài ( 2 người này biết võ mà ko làm gì ).

Bên trong, Anli trói nó vào một chiếc cột mục nát và vung chiếc roi da dùng để đánh ngựa ( hàng độc đấy, đánh đau lắm á ) lên và......

Chát....

Chiếc roi vung thẳng lên nó. Chiếc váy cưới đã thấm một chút máu chứng tỏ Anli dùng hết sức để đánh nó.

Tuy đau nhưng nó vẫn ko kêu vì nó biết, nó chịu như vậy là đáng để bù lại cho Anli.

Anli càng vung roi mạnh thì máu của nó chảy ra càng nhiều.

Bên ngoài, hương và ngọc ko làm đc gì, hai người này toàn thân bất động vì bị trói chặt.

............................

Tại lễ đường:

Hắn, phong, long, Hiko đag nói chuyện vs nhau.

- Sao vẫn chưa đến nhỉ, sắp đến h rồi mà - Hắn lo lắng.

- Haizzz, chắc lại ngủ quên cho mà coi- Hiko phẩy phẩy tay như ko có chuyện gì.

Bỗng nhiên có một người chay jđến và nói:

- Thưa cậu chủ có bức thư nặc danh gửi cho 3 cậu ạk !

- đưa đây nào - Phong chìa tay ra nhận lấy bức thư và đọc:

- Nếu muốn cứu cô dâu của mấy người thì đến đường xxx, chậm chân, 1 người sẽ mất mạng.

- Hả - Cả 4 hét to

- Mau đi thôi -Hắn nói và chạy ra ngoài lấy xe.

Cả 4 lấy xe moto và phóng nhanh đến đường xxx.

............................

Tại chỗ nó:

Sau khi đánh đến mỏi tay, Anli mới dừng lại. Trên người nó có rất nhiều vết xước và có cả những vết thương nhìn thấy luôn cả thịt (khiếp con này đánh ác quá) .

Anli đi ra ngoài và mang vào một gói muối, nó biết Anli định làm gì nhưng nó ko chịu phản kháng.

Anli tiến lại chỗ nó, đổ một chút muối lên tay và xát vào tất cả các vế thương của để lại nguyên vết thương nhìn thấy thịt.

Anli cất gói muối và mang vào 1 bát ớt đã xắt nhỏ ra và bôi lên vêt thương nặng nhất của nó. Mục đích của Anli chính là làm cho nó khóc. Nhưng ko, nó ko nhỏ một giọt nước mắt nào cả mặc dù rất đau.

Nó muốn khóc bây h lắm nhưng ko thể, nó ko thể khóc vì nó ko muốn Anli coi thường mình.

- Bị như thế mà ko khóc, cô cũng mạnh mẽ đấy chứ Selina - Anli nhếch môi.

Nó cúi đầu và ko nói gì.

Anli ra ngoài cất bát ớt và lấy 1 con dao đã đc mài sắc bén.

Đặt con dao lên gò má hồng của nó . Cảm giác sắc lạnh chạy dọc sống lưng nó.

Anli định dí con dao vào má của nó thì bỗng nhiên.

....Rầm....

Cánh cửa bị bật tung ra. Hắn chạy đến chỗ nó và đẩy Anli ra . Đúng lúc đó, nó cũg ngất, hắn bế nó lên, bộ váy cưới màu trắng đã biến thành màu đỏ của máu.

Anli bị đẩy ra đã đứng dậy nhìn theo bóng hắn bế nó :

- Xem ra cô may !

Bên ngoài, phong, long và Hiko đã cứu đc hương và ngọc. Đag đến bệnh viện để đặt p' trước chưa nó.

Chap 19.1:

Đám cưới đã đc hoãn lại, pama nó cùng pama mấy người kia khi nghe tin phóng ngay đến bệnh viện.

- Sao rồi, Hà Anh sao rồi, đã có kết quả chưa, nó có bị làm sao ko, sao lại ra nông nỗi này, nó bị ai đánh vậy, nó có võ mà, haizzz - mấy vị phụ huynh tuôn một tràng rồi cùng thở dài.

- Từ từ nào, pama làm sao thế - Phong.

-Phải đợi kết quả giám định đã chứ, bây h chúng ta đi thăm hương và ngọc đã - long

Hắn chẳng nói gì chỉ ngồi yên trước p' cấp cứu của nó.

Mọi người đến p' hương và ngọc, vì ko có xây xát gì nên chỉ cần nằm nghỉ thôi.

- Em có làm sao ko - Long dịu dàng hỏi

Ngọc lắc đầu

- E hèm, em gái anh ở đây này, chỉ biết lo cho vợ thôi sao - Hương hắng giọng

- Cô khoẻ như trâu thì ko cần phải lo đâu - Phong chọc hương.

- K

hoẻ như trâu mà vẫn có người cưới đấy - Hương đáp lại

Ngọc và hương chợt nhớ ra diều gì đó liền nói:

- Àh hình như, con bé đánh Hà Anh là Anli thì phải, nhỏ đó còn gọi Hà Anh là Selina nữa.

Pama nó ngạc nhiên, Anli sao, từ lúc Anli rơi xuống sông nó ko cho phép gọi mình là Selina nữa.

Còn hắn đến p' hương và ngọc bỗng sững lại khi nghe hương và ngọc nói.

Selina chẳng phải là cô bé hắn gặp ở dòng sông sao, nhưng sao lại có thể là nó đc.

............

9 năm trước:

Kể từ khi Anli mất, ngày nào nó cũng ra bờ sông ngồi nhìn xuông dòng sông.

- Selina, Selina, chị nghe em gọi ko, Selina, em vui quá - Tiếng của Anli lại vang trong đầu nó.

Bỗng có một bàn tay đặt lên vai nó, quay lại nó nhìn thấy một cậu bé hình như hơn nó 1 tuổi. Cậu bé có mái tóc

màu vàng nhạt ôm gọn lấy khuôn mặt thiên thần, nhưng đối vs nó, khuôn mặt ấy như có mụn ý (ăx, mặt người ta đẹp thế mà)

Nó gạt tay cậu bé đó ra và nói vs bộ mặt lạnh (Từ sau khi Anli mất ấy)

- Có chuyện gì ko ?

- Bạn có chuyện gì buồn àh - Cậu bé đó hỏi

- Ko có chuyện gì thì bạn đi đc rồi đó .

Câu bé vẫn lì và nói:

- Bạn đi chơi vs mình nha, mình sẽ làm cho bạn hết buồn.

- Thật sao - bây h nó mới nói đc một câu tử tế.

- Uh, bạn đi chơi vs mình nha

- Tất nhiên rồi

- Bạn tên gì vậy - Cậu bé vừa đi vừa hỏi

- Selina, mọi người thường gọi mình thế

- Tên bạn đẹp quá

- Cảm ơn

Cứ thế, mỗi ngày, cậu bé đều qua nhà nó và đãn nó đi chơi và rồi đến một ngày:

- Tóc vàng, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu - Nó hỏi cậu bé

- Selina này, mình muốn nói vs bạn một chuyện - Cậu bé buồn.

- Sao vây tóc vàng, cậu ko đc khoẻ hả - Nó lo lắng

- Ko phải, hôm nay, mình phải đi Nhật vs pama để thăm ông bà rồi và mình cũng sẽ ở đó luôn để học - Cậu bé

- Sao cậu lại phải đi, cậu ở lại vs Selina đi - Nó

- Mình xin lỗi - Cậu bé

- Thôi đc rồi, mình ko ép cậu đâu, mà cậu đi bao lâu - Nó

- 12 năm .

- Hả, 12 năm

- Uh, thôi trễ h rồi, mình ra sân bay đây, tạm biệt cậu nhé Selina, tóc vàng sẽ nhớ mãi cậu

- Selina cũng sẽ nhớ mãi tóc vàng - Nó vẫy tay trước khi cậu bé lên xe.

..........................

Đag suy nghĩ bỗng nhiên hăn giật mình bởi tiếng nói của mọi người:

- Hương và ngọc ko sao, có thể đi đc nên bây chúng ta đi ăn nhé, ăn xog rồi về nhà tắm rửa chúng ta sẽ đến bệnh viện để xem tình hình của Hà Anh.

- Đc, chúng ta đi thôi.

Rồi mọi người cùng nhau đến một quán ăn nào đó để dùng bữa.

...................

- Anli này, bây h chị đến p' bệnh của cô ta và rút máy trợ tim đi, làm như thế chị và em sẽ thả thù đc cô ta - Nhỏ hồng nói vs Anli

-Vâng, em đi trước nhé - Anli nói rồi bước đi

Nghĩ rằng Anli đã đi rồi, nhỏ hồng cười nham hiểm:

Nhỏ hồng cười nham hiểm mà ko biết rằng Anli định quay lại nói vs nhỏ một điều gì đó và đã vô tình nghe đc câu nói của nhỏ hồng:

- Ha, cô tưởng ta coi cô như chị em sao, cô chỉ là một con rối trong tay tôi mà thôi, đợi cô ta chêt rồi ta cũng sẽ thủ tiêu cô thôi . Nói rồi nhỏ đi đến p' bệnh của nó và rút máy trợ tim mà ko ai biết.

Anli nắm chặt tay và nói:

- Cô đc lắm, Hoàng Kim Hồng, tôi cũng biết sẽ có ngày cô phản lại tôi mà, rồi tôi sẽ cho cô biết thế nào là kết cục để lừa dối tôi .

.............................

Sau khi ăn uống và tắm rửa mọi người quay lại phòng bệnh để xem tình hình của nó. Bỗng có một cô y tá chạy đến nói vs mọi người:

- Bệnh nhân đag trong tình hình nguy cấp, vừa rồi có ai đã rút máy trợ tim của cô ấy suýt mất mạng, may là bác sĩ đã vào kịp, hiện h đag cần chuyền máu cho cô ấy nhưng bệnh viện đã hết máu, trong khi đợi lấy máu từ bệnh viện khác, ai có nhóm máu AB thì hãy theo tôi.

Mọi người lắc đầu, ai bảo nó nhóm máu AB làm gì chứ, pa nó thì nhóm máu A, mama thì nhóm máu B, k

ết quả sinh ra đứa con nhóm máu AB.

- Tôi nhóm máu AB - tiếng của một người vang lên.

Mọi người nhìn theo tiếng nói và sock, người đó chẳng phải là..............

Ko biết người đó là ai mà có nhóm máu trùng vs nó nhỉ, muốn biết hãy đọc chap 19.2 vào 18h hôm nay

Chap 19.2:

- Tôi có nhóm máu AB.

Mọi người nhìn ra , người đó chẳng chẳng phải là...Anli sao.

- An, anli - Pama nó

- Cô ở đây làm gì - Hương và ngọc nói mà ko thèm nhìn mặt Anli

- Đến hiến máu - Anli nói thản nhiên

- Cô có nhóm máu AB sao - Cô y tá quay sang hỏi.

- Phải - Anli

- Vậy mời cô theo tôi nói rồi cô y tá dẫn Anli đến một phòng.

- Này - hương định cản lại nhưng bị tay ngọc chặn.

- Sẽ ko sao đâu .

- Thật chứ

- Uh.

........................................

Vài tiếng sau:

Đã 8 tiếng trôi qua, khi thấy bác sĩ bước ra ngoài mọi người xùm lại hỏi:

- Bác sĩ, con tôi có sao ko .

- Tình hình bệnh nhân rất nguy cấp, nếu sau 8 ngày bệnh nhân ko tỉnh lại thì mọi người hãy chuẩn bị tâm lý đi.

Đoàng.

Tiếng sét như nổ bên tai mọi người. Anli đã nghe đc và nói:

- Em nhất định sẽ cứu chị.

................................

Đã 7 ngày trôi qua nhưng vẫn ko có kết quả gì, ngày nào hương và ngọc đến cũng thấy chiếc vòng làm bằng hoa oải hương và hoa anh thảo.

Mọi người đều ko biết của ai cả.

Cuối cùng ngày thứ 8 đã đến, từ sáng sớm mọi người đã đến .

Cảnh cửa p' từ từ bật mở. Mọi người kinh hãi khi nhìn vào cản phòng bệnh trống trơn.

Ngọc chạy đến hỏi cô y tá:

- Cho hỏi bệnh nhân Vũ Hà Anh ở phòng số 102 đâu rồi ạk.

- Từ nửa đêm hôm qua đã có một người đưa cô ấy đi rồi ạk, cô ấy còn nói: Ko cần lo cho cô ấy đâu.

- Ủa vậy là bệnh nhân đã tỉnh rồi sao - Hương

- Sau khi mọi người về thì bệnh nhaan đã tỉnh ạk

- Yahoo, tỉnh rồi, chưa chết, chưa chết.

- Chưa chết nhưng sức khoẻ yếu như vậy nhỡ bị bắt cóc thì sống đc một chút cũng như không.

- Ờ ha .

- Bây h phải tìm nó thôi.

Tâm trạng của hắn bây h đag rất rối bời , nó đã mất tích sao, nó ở đâu chứ.

..............................

Ba tháng sau, mọi người tìm kiếm khắp nơi mà ko thấy nó đâu, lục tung cả đất nước việt nam mà ko thấy nó. Chẳng lẽ nó đã bay hơi rồi sao.

Tại nơi của nó:

Ánh nắng chiếu vào cửa sổ . Mặt nó nhăn lại. Mắt từ từ mở. Cả đêm qua đầu nó đau buốt.

Bỗng một ginọg nói vang lên:

- Chị tỉnh rồi hả .

Nó nhìn ra và cất giọng yếu ớt :

- Anli...

Chap 19.3

- Chị uống sữa đi này - Anli nhẹ nhàng đưa cốc sữa nóng cho nó.

- Chị ngủ bao lâu rồi - Nó cầm cốc sữa uống một ngụm

- Ba tháng - Giơ ngón tay ra

- Khụ...khụ - Đag uống thì suýt sặc

- Ấy, từ từ !

- Ba....ba tháng .

- Uh .

Nó nhìn lại mình thì thấy mình đag băng bó khắp người, hét lên:

- Ăx, sao chị lại trở thành xác ướp Ai Cập thế này !

- Nắm im nào, chị đag băng bó đó - Anli

- Ko im đc - Nó cựa mình và ''Rắc'' - AH .

- Bảo rồi mà, hết tuần này là chị khỏi thôi !

- Huhu, đau quá - Nó mếu máo - Ah, em có xe lăn ko, ra ngoài chơi đi .

- Đợi xíu để em đi lấy - Anli nói rồi chạy đi đâu đó rồi trở ra vs chiếc xe lăn màu xanh .

Anli đỡ nó ngồi lên chiếc xe và hỏi:

- Ra ngoài nha chị

Nó im lặng gật đầu.

Đã lâu lắm rồi, nó ko đc nói chuyện vs Anli thoải mái như thế này. Mấy năm rồi nhỉ, aishi, nó chẳng nhớ nữa.

- Sao em lại giúp chị, chẳng phải em sống lại là muốn trả thù sao - Nó hỏi Anli

Anli khựng lại, ngước đôi mắt màu cà phê nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám tro của nó và nói:

- Đúng là em đã có ý định trả thù chị, nhưng khi em biết nhỏ hồng chỉ coi em là con rối, em đã nghĩ lại, thực ra hồi đó chị ko cố ý, em biết nếu như để chị ở lại, chị cũng sẽ chết, nên em đưa chị sang Anh để chăm sóc, may mà chị vẫn còn sống.

- Vậy là

em đã tha thứ cho chị rồi hả - Nó vui sướng reo lên

- Tất nhiên rồi, đợi chị khỏi hẳn, em sẽ trở về báo thù vs nhỏ hổng (nhỏ này ưa báo thù quá ) - Anli

- Cả chị nữa chứ, hí hí - Nó cười

.......................

1 tuần sau:

- Yahoo, cuối cùng cũng đc tháo băng rồi, chị đi tắm đây - Nó chân sáo nhảy vào p' tắm.

Khi tắm xog định nói Anli vào tắm thì Anli đã cướp lời nói trước:

- Ngày mài em và chị sẽ bay về Việt Nam

- Sao sớm vậy - Nó ỉu xìu

- 4 tháng rồi mà chị, vả lại chị ko nhớ ck của mình và mọi người sao, àh, còn cả cái ý định trả thù nữa .

- Uh nhỉ, thui, chị sắp xếp quần áo đây em đi tắm đi.

............................

Tại Việt Nam:

Tình hình đag rất hỗn loạn:

- Hương và Ngọc lúc nào cũng khóc và tự nhốt mình trong p' ko ra ngoài chỉ trừ bữa ăn( mà ăn đủ 3 bữa lun ý, H & N: tất nhiên phải ăn rồi, ăn thì mời có sức khóc chứ ), hắn thì đã tìm đc người con gái mình yêu nhưng cô ấy đã ''bốc hơi'' khỏi thế giời này ( ai biểu thế ).

Nhỏ hồng thì khỏi nói, vui sướng cực độ, vừa trừ khử đc nó, vừa trừ khử đc luôn Anli , hời quá còn gì .....

Chap 20

Tại Việt Nam:

Tình hình đag rất hỗn loạn:

Hương và Ngọc lúc nào cũng khóc và tự nhốt mình trong p' ko ra ngoài chỉ trừ bữa ăn( mà ăn đủ 3 bữa lun ý, H & N: tất nhiên phải ăn rồi, ăn thì mời có sức khóc chứ ), hắn thì đã tìm đc người con gái mình yêu nhưng cô ấy đã ''bốc hơi'' khỏi thế giời này ( ai biểu thế ).

Nhỏ hồng thì khỏi nói, vui sướng cực độ, vừa trừ khử đc nó, vừa trừ khử đc luôn Anli , lời quá còn gì ….

Gia đình nó thì gần như tuyệt vọng, lúc nào cũng gào thét trong nhà, khiến cho hàng xóm cũng phải khóc theo lun…

Vì nhỏ Hồng cứ tưởng đã trừ khử dc nó nên lúc nào cũng đeo bám hắn và Phong, khiến cho hắn và Phong lúc nào cũng bực tức vì ko cắt dc cái đuôi này:

- Anh Kiệt, đi ăn sáng với em nha!

- Anh Phong, chở em về dc ko?

- Anh Kiệt, em có cái này cho anh nè

- Anh Phong, đi bar với em ko

- …

Ngày nào cũng thế, hắn và Phong lun bị những lời nói chanh chua của nhỏ Hồng rót vào tai. Có lúc tức quá, hắn và Phong cùng hét lên “đồ mặt dày, trơ trẽn, tránh xa tui ra” dù nhỏ Hồng có sợ thật nhưng cứ vẫn đi theo hắn và Phong…

- Anh làm cái gì vậy, Hà Anh chết rùi mà, sao anh vẫn cứ lạnh lùng với em thế- Nhỏ làm mặt xịu xuống nhưng vẫn ko thay dc lòng của hắn.

- CÔ NÓI CÁI GÌ? CÔ KO DC NÓI NHƯ THẾ. HÀ ANH CHƯA CHẾT, CHƯA CHẾT, CÔ NGHE RÕ CHƯA? – Hắn hét vào mặt nhỏ Hồng làm nhỏ sợ chết khíp. Hắn vẫn còn chút hy vọng rằng nó chưa chết. Nên nghe bất cứ ai nói là nó đã chết, chắc ngừi ấy ko còn nghĩ hắn còn là con ngừi nữa đâu.

Tại nơi của nó…

- Anli này, sao chị hồi hộp quá, mặc dù đã đến sân bay rùi mà chị cứ thấy run run thế nào ấy. – Nó lo lắng, khuôn mặt nhăn lại hỏi Anli.

- Hehe, chị lo là đúng rùi, sắp dc gặp mặt ck với ngừi thân mà, ko hồi hộp sao dc. – Anli cưởi tinh nghịch

- Em này, kì quá – Nó đỏ mặt xoay qua hướng khác, Anli dc một dịp cười đến đau cả bụng

- THÔNG BÁO, CHỈ CÒN 5 PHÚT NỮA CHUYẾN BAY TỪ ANH SANG VIỆT NAM CHUẨN BỊ KHỞI HÀNH, MỜI QUÝ KHÁCH LÊN MÁY BAY.

- Mình đi thui chị - Anli nói nhẹ

- Uk, mình đi. – Nó cừi tưi

Bỗng nó khựng lại, bụng nó bộng đau quằn quại. Bây giờ khuôn mặt của nó là một khuôn mặt nhăn nhó và đau đớn thay cho khuôn mặt tươi tỉnh khi nãy. Anli nhìn thấy sự bất thường trên khuông mặt nó liền lay ngừi nó hỏi:

- Chị, chị ko sao chứ?- Anli lo lắng hỏi nó

- Anli, chị…chị đau bụng quá.

- Hả, cái gì, máy bay gần chạy rùi, giờ sao đây

- Hay là…em đợi chị một chút dc ko.

- Uhm, vậy chị nhanh lên nhé.

- Uk

Thế là nó vào phòng vệ sinh. Anli ko đi theo, ở lại giữ đồ và chờ nó. Chỉ còn 5 phút nữa thui là máy bay cất cánh rùi. Mọi ngừi gần như dã lên máy bay hết. Từng giây, từng phút Anli sốt ruột.

1 phút…

r />

2 phút…

3 phút…

4 phút…

Chap 20.2

Cúi cùng, 1 phút ấy cũng trôi qua trong sự sốt ruột và lo lắng của Anli và cả nó nữa. Anli ko bít nó có bị làm sao ko, lúng túng quá. Anli bước lên máy bay mà lòng tự trách mình. Vậy là, Anli về Việt Nam một mình mà ko có nó.

Nó bước ra khỏi phòng vệ sinh với một khuôn mặt hy vọng máy bay chưa cất cánh. Nhưng nhìn quanh quẩn, nó mới đờ đững khi gần như ko còn một bóng ngừi. Nhìn lại bên cửa kính. Tiếng máy bay làm lòng nó đau đớn. Nó nhìn mà mún khóc.

- Anli… - Nó nói nhỏ gần như tuyệt vọng.

Bổng cái điện thoại của nó reo lên. Nó bắt máy, vẫn là cái giọng nói êm đềm và nhẹ nhàng ấy.

“ Chị, em xin lỗi chị, vì ko chờ chị dc nên em đã…”

“ Ko sao đâu, em cứ về trước đi, có gì chị mua vé cho chuyến ngày mai cũng dc” – Nó cười gượng.

“ Dạ, vậy có gì tối nay em gọi cho chị nhá”

“ Uk, về Việt Nam rùi thì nhớ gọi cho chị đấy”

“ Dạ, em bít rùi, bye bye chị”

“ Bye em”

Vậy là bây giờ nó phải về nhà một mình, chờ chuyến bay tiếp theo vào ngày mai.

0o0

Hiện tại, Anli đã về tới Việt Nam và đang trên đường đến một khách sạn để chờ đến nó về. Vì Anli bít, nếu như cô đi một mình về nhà nó thì ko ai tin Anli cả. Có lẽ có cả nó thì tốt hơn.

Bây giờ đang là 8.00 sáng. Tối qua đi máy bay làm Anli đau khắp cả ngừi. Định gọi cho nó thì có một tiếng hét vang lên ở phòng bên cạnh. Thực ra Anli ko phải là ngừi nhìu chuyện nhưng nghe tiếng la ấy rất quen. Nên Anli đi qua xem thử coi có chuyện gì. Mở cửa phòng ra mà ko gõ cửa (lich sự ghê) Anli sững sờ khi đập vào mắt cô bây giờ là 1 cái giường. Trên cái gường ấy là 2con ngừi rất quen thuộc. Là nhỏ Hồng và….hắn. Xung quanh cái gường là quần áo nằm la liệt. Qúa tức giận, Anli bay lại ngừi hắn đấm vào mặt hắn. nhỏ hồng thì giật mình khi thấy Anli (tưởng là chết lun rùi chứ gì). Hắn thì chẳng hìu chuyện gì cả. Những câu hỏi cứ bủa vây lấy hắn, và kí ức hum qua chợt hiện về.

0o0

Vì quá nhớ nó nên hắn đã vào 1 quán bar có tiếng trong thành phố. Hắn uống rựu nhìu đến nỗi mà chẳng bít gì nữa. Định ra sàn nhảy thì vô tình hắn va vào một cô gái. Dù đã rất say nhưng hắn vẫn còn nhìn thoáng thấy khuôn mặt của nhỏ Hồng.

Còn nhỏ Hồng, sau khi “được” hắn va phải. Nhỏ dìu hắn và bắt một chiếc taxi về khách sạn.

Mọi chuyện sau đó chắc là các bạn cũng đã bít.

0o0

- Anh Kiệt, em bắt đền anh, anh đã lấy đi cái thứ quý giá nhất của em rùi. – Nhỏ giả bộ khóc. ( đồ nước mắt cá sấu)

- CÔ IM ĐI CHO TUI, CHÍNH CÔ, CHÍNH CÔ ĐÃ ĐƯA TUI VÀO ĐÂY, CÔ CÒN MÚN GÌ NỮA HẢ?

- Anh nói gì kì vậy, chính anh đã đưa em vào đây mà, bây giờ em bắt anh phải cưới em.

- Em yêu ạ ( mắc ói quá) anh nói em nghe cái này nhá. KHÔNG BAO GIỜ CÓ CHUYỆN ĐÓ…KHÔNG BAO GIỜ TUI LẤY MỘT NGỪI XẤU XA NHƯ CÔ, NGỪI TUI YÊU KO PHẢI LÀ CÔ, CÔ ĐI ĐI.

- ĐỦ RỒI. – Anli hét lên – 2 ngừi xem tui là ngừi vô hình à, Trịnh Hoàng Kiệt, tui ko ngờ anh lại là loại ngừi như vậy, ANH KO XỨNG ĐÁNG VỚI CHỊ SELINA. Còn cô, cô ko xứng đáng để làm ngừi.- Nói xong, anli quay về phòng, thực sự cô ko tin những gì mình vừa thấy, cô thấy đau xót cho chị mình lắm.

Còn hắn, hắn chắc chắn rằng mọi chuyện là nhỏ Hồng bày ra, nhưng giờ có nói gì đi nữa, nhỏ Hồng cũng bắt hắn cứi cho mà xem, ko nói một lời hắn cầm quán áo của mình vào phòng vệ sinh, thay xong, hắn ngoảnh mặt quay đi vào phòng Anli trong sự căm giận của nhỏ Hồng.

Chap 20.3

Về đến phòng, Anli giận đến cả đỏ mặt, cô ko tin rằng ngừi ck sắp cứi của chị cô lại là một loại ngừi như vậy. Nhưng cô tin, tin là cha nuôi của cô ko nhìn lầm ngừi, với lại, nhỏ Hồng thù chị cô như vậy, chắc chắn nhỏ Hồng đã bài mưu này để bắt hắn cứi. Sau khi thấy chuyện đó, Anli ko còn mún gọi điện cho nó nữa, bởi cô ko mún, ko mún nó p

hải nghe thấy cái giọng bực tức và trong đó có chút gì đó bùn bùn của cô lúc này. Nếu như cô nói ko sao, ko có chuyện gì thì chắc chắn rằng nó sẽ hỏi cho đến khi cô nói ra mới thui. Dù cô là con nuôi, em gái ko ruột rà máu mủ gì với nó. Nhưng cô bít, nó rất thương cô, vì từ nhỏ, nó lun mong mún có 1 ngừi em để mà yêu thương, nên nó cưng cô như em gái ruột vậy. Nghĩ lại, cô thấy mình thạt có lỗi với nó. Đang chìm đấm trong những suy nghĩ. Anli ko bít, đã có tiếng gọi cửa từ bên ngoài nãy giờ, hắn thấy Anli lâu mở cứa quá, tức giận, hắn đá mạnh vào cái cửa. Anli giật mình. Cánh cửa hé mở, trong đôi mắt màu cà fe của Anli bây giờ đang in bóng của một chàng trai với khuôn mặt nhăn nhó và bực tức đang…nhảy lò có với cái chân đá cửa của mình. Dù đang tức đến đâu, Anli cũng phải cười mún vỡ bụng.

- Này, cười đủ chưa ấy. – Hắn hét lên

- Đ..đủ.. rùi – Anli rặng ra từng chữ khó khăn, vì đang bụm miệng cười

- Thui đi, vào trong rùi nói chuyện.

- Uk

Hắn bước vào trong, 2 ngừi ngồi đối diên với nhau ở ghế sofa.

- Có chuyện gì, nói đi. – Anli lấy lại giọng nói lạnh lùng.

- Cô là Anli?

- Phải, có gì ko

- Cô là em của…Hà Anh à ko, Selina?

- Đúng

- Có lẽ chúng ta có nhìu chuyện cần phải nói đây

- Có gì thì nói nhanh đi, tui ko thích dài dòng

- Tại sao cô lại làm vậy với Selina vào ngày đám cứi.

- Tui bít tui là ngừi có lỗi, tui đã quá đa nghi, khi nhỏ, tui và Selina ra bờ sông chơi, ko may tui bị té xuống sông và mất tích cho đến bay giờ. Lúc ấy, tui cứ nghĩ là chị Selina xô tui, nên tui rất căm giận chị Selina và vào phe của nhỏ Hồng. – Anli cúi mặt xuống, nói với vẻ rất hối hận.

- Vậy…cô chính là ngừi đã đưa Selina đi vào ngày thứ 8 đúng ko. – Hắn nói với giọng tức giận.

- Uhm, đúng

- Vậy Selina đâu?

- Sau khi chị ấy tỉnh dậy, tui đã đưa chị ấy sang Anh để chữa trị tốt hơn. Đang lẽ chị ấy phải về nước chung với tui, nhưng lúc chuẩn bị lên máy bay, chị ấy bị đau bụng và ko kịp lên máy bay, phải chờ chuyến bay tiếp theo vào hôm nay.

- Tại sao cô theo phe nhỏ Hồng, bây giờ cô lại mún giúp Selina, cô có âm mưu gì? – Hắn gần như hét lên

- Tôi…thật ra, có lẽ…tôi nói anh sẽ ko tin tôi, nhưng, vô tình tôi bít dc, tôi chỉ là con rối trong tay nhỏ Hồng. Khi trừ khử dc Selina, nhỏ Hồng cũng sẽ trừ khử cả tui. Nên tôi…

- Cô nói thật chứ?

- Tôi ko nói dối, tất cả là sự thật, ko tin, anh cứ chờ Selina trở về mà hỏi.

- Dc rùi, tui tin cô

- Nhưng…tại sao anh lại bít chị Hà Anh tên là Selina, và tại sao anh lại bít tui?

Hắn ko trả lời, hắn lại nhớ đến hùi nhỏ hắn gặp nó, tình yêu ngây ngô thời nhỏ của hắn.

- Này, anh trả lời đi chứ.

- Vô tình tui bít dc thui, thực ra, khi nhỏ tui đã gặp Hà Anh, lúc đó, cô ấy hình như đang bùn bực chuyện gì đó, tui thấy cô ấy ngày nào cũng ra bờ sông. Tui ko ngờ cô bé đó lại là Hà Anh, tui ko ngờ Hà Anh và Selina lại là một, và…tui yêu cô bé đó.

- Vậy là anh yêu chị Hà Anh sao?

Gật đầu

- Thực ra, tui trở về đây là mún trả thù nhỏ Hồng, nhưng tui mún hỏi anh chuyện này.

- Cô cứ nói đi

- Anh và nhỏ Hồng thực ra có quan hệ gì, tại sao…

- Thực ra tui ko làm chuyện đó, chính nhỏ Hồng đã bày mưu để bắt tui cưới.

- Dc, tạm thời tui tin anh, dù sao con nhỏ Hồng cũng cáo già lắm.

Chap 21

- Vậy khi nào Selina về đây, cô báo cho tui bít nhá!

- Anh yên tâm, chị ấy về nước là tui sẽ đưa chị ấy về nhà ngay, mà chắc là Hương và Ngọc lo lắng cho chị ấy lắm nhỉ?

- Suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng mà khóc. Mà thui, tui đi đây.

- Uk, mà chuyện nhỏ Hồng anh định giải quyết như thế nào?

- Tui cũng chưa bít, nhưng chắc chắn là sẽ có cách.

Dứt lời, hắn bước ra khỏi phòng với khuôn mặt ko chút biểu cảm. 1 phần lo cho nó, 1 phần là chuyện của nhỏ Hồng. Như lời của Anli nói thì nhỏ Hồng là 1 con cáo già, tuy ko phải dễ chơi, như

ng chỉ cần 1 chút khôn ngoan là hạ dc.

Còn Anli, sau khi nói chuyện với hắn xong, cô quên béng mất chuyện gọi điện cho nó, mãi đến khi điện thoại cô đỗ chuông cô mới sựt nhớ. Trên màn hình điện thoại của cô bây giờ là hiện lên tên của nó. Lấy lại cái giọng nhẹ nhàng như hằng ngày nhất có thể, cô bắt máy.

“ Alo, chị Selina hả, chị mua vé chưa?”

Uk, chị đây, chị mua vé rùi, chị đang trên máy bay về Việt Nam, khoảng ngày mai chị về”

“ Dạ, chị đi nhớ cẩn thận nhá, ko thì coi chưng đau bụng như hum bữa ấy” –Anli cười lớn

“Con nhỏ này, chị bít rùi”

“ Dạ, vậy em tắt máy nhá”

“ Uk, à mà nè, em về nhà chưa”

“ Em về để ngừi ta ko tin em à, em đang ở khách sạn”

“Ờ, ờ, chị quên mất”

“ Vậy thui, bye bye chị”

“ Uhm, bye em”

Anli tắt máy cùng 1 tiếng thở dài. Ko bít nó sẽ như thế nào khi bít tin con Hồng gài bẫy ck của nó đây. Nhưng có lẽ con Hồng sẽ ko dừng ở lại đây đâu, chắc nhỏ sẽ có nhìu trò mới nữa đây. Mà ko bít giờ nhỏ Hồng thế nào rùi, Anli đi qua phòng nhỏ Hồng, ko vào lun mà khẽ nhìn qua khe cửa.

“ Một lát nữa anh gặp tui ở quán cả fe xx dc ko”

“…”

“Tui có chuyện mún nhờ anh đây, chắc chắn là sẽ có lợi cho 2 chúng ta”

“…”

“Yên tâm đi, anh ko phải thiệt thòi gì đâu”

“…”

Cúp máy cùng một nụ cười nham hiểm, Anli thấy lạnh cả sóng lưng.

- Trịnh Hoàng Kiệt, để tui xem anh còn lạnh lùng với tui dc bao lâu.

TRỊNH HOÀNG KIỆT, cái tên khá bất ngờ với Anli, vậy ko lẽ ngừi khi nãy nói chuyện với nhỏ Hồng là hắn sao? Cuộc nói chuyện điện thoại của nhỏ Hồng đã khiến cho Anli có điều đó ko ổn. Bất ngờ, thấy nhỏ Hồng đi ra, Anli nép vào trong cánh cửa phòng mình, thấy ko yên tâm, Anli đi theo nhỏ Hồng đến quán cà fe xx.

0o0

- Anh quả thật đúng giờ. – Nhỏ Hồng cười khiêu khích.

- Ồ, pé Hồng lâu rùi ko gọi điện cho anh, hum nay kêu anh đến có chuyện gì ko nhề?

- Thui đi, tui ko dài dòng với anh nữa. Anh vẫn còn làm trong ngành báo chí chứ?

- Em thừa bít là anh mê ngành đó mà. Mà có chuyện gì ko?

Nhỏ Hồng lấy từ trong giỏ xách của nhỏ ra một phong bì.

( từ bây giờ nhỏ Hồng sẽ dc gọi tắt là nhỏ nhé)

- Đây là phần của anh, nếu như anh làm tốt, thì nhiu đây ko nhầm nhò gì đâu.

- Em mún nhờ anh chuyện gì?

- Công việc của anh là…

- Anh hỉu ý tui rùi chứ?

- Em làm như anh ngok lắm vây, tất nhiên là anh hiểu.

2 ngừi cứ thế, vẫn cứ trò chuyện với nhau mà ko bít tất cả hành động của họ đã lọt vào một ống kính.

Anli thì đang ngồi một bàn khá gần bàn của 2 ngừi đó, ngồi khá gần nhưng lại khó phát hiện vì Anli đeo một cặp kính khá to ( cải trang ấy mà).

- Hoàng Kim Hồng, để tui xem cô giở trò gì. - Anli nói

Kết thúc cuộc nói chuyện, ngừi con trai ấy ra về. Còn nhỏ thì ngồi lại, vẻ mặt suy tư, nhưng trong ánh mắt hiện rõ lên vẻ căm thù, cay đắng.

Nhỏ ngồi nhớ lại chuyện sáng nay, nhớ lại ánh mắt tức giận của hắn, nghĩ lại hành động bất cần của hắn, nhỏ càng căm giận.

- TRỊNH HOÀNG KIỆT, anh nhất định phải iu tui, nhất định phải thuộc về tui.

Anli ngồi nhìn nhỏ, nhỏ đã yêu mù quáng mất rùi, yêu đơn phương ko có gì là xấu, ngược lại nó còn rất đẹp, nhưng nhìu ngừi quá lạm dụng vào nó, khiến nó ko còn dc đẹp nữa.

Quay về nhỏ Hồng, bỗng nhỏ sực nhớ đến Anli, thực sự Anli chưa bị trừ khử. Nhỏ nắm chặt tay thành nấm đấm.

- Chết tiệt.

Anli giật mình.

- Ngồi gần thế này nguy hiểm thật.

Nhỏ Hồng thầm **** rủa Anli trong miệng. Khiến cho Anli bị at-xi hoài.

- Anli, cô ko dc sống, cô phải chết.

........................................

Vậy là ngừi con trai đó ko phải là hắn, mà là một ngừi bạn cũ của nhỏ. Đang làm phóng viên của một trong những tờ báo nổi tiếng ở Việt Nam. Tên này có thể sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì tiền. Nên ko khó để

nhờ vả tên đó.

Còn Anli, thì khá khó khăn khi ngồi gần bàn nhỏ như vậy, vì vừa phải cầm máy chụp hình ( chụp lại cho chắc ăn). Vừa phải đề phòng để ko bị phát hiện. ( haizzz....khổ cho Anli)

Lúc này, nhỏ đang ngồi khá suy tư, tại sao Anli vẫn chưa chết, tại sao Anli và nó đã mất tích một thời gian khá lâu rùi bây giờ lại đột nhiên xuất hiện/ Những câu hỏi cứ bủa vây lấy nhỏ. Nhưn dù câu trả lời có ra sao, thì điều duy nhất mà nhỏ mún nhất lúc này là...

PHẢI TIU DIỆT ANLI

Rút điện thoại ra gọi đàn em. Nhỏ lấy cái giọng đanh đá hằng ngày mà nói.

"Alo, mày còn nhớ con nhỏ Anli chứ?"

"..."

"Xử nó cho tao"

"..."

"Càng mạnh càng tốt"

"..."

"Này, nhớ xử cho gọn đấy"

"..."

Tắt máy cùng nụ cười nham hiểm, ánh mắt vẫn giữ nguyên một nỗi ghét cay ghét đắng. Anli cảm nhận bây giờ người ngồi đó ko phải là một con ngừi nữa, mà gần như là một con quỷ đội lốt ngừi.

Biết là có điều chẳng lành xảy ra với mình. Đợi cho nhỏ Hồng đi khuất, Anli cũng rời quán.

Anli đi vào hẻm để về khách sạn, con hẻm này khá vắng, nhưng lại rất dài và khá rộng. Nhưng đi chừng 10 phút. Bỗng từ đâu một đứa con gái khá to con, mặt mày bậm trợn đón đường Anli, theo sau con nhỏ đó là đàn em khá đông. Tay đứa nào cũng cầm gậy, côn.

" HOÀNG KIM HỒNG, cô đúng là đồ hèn mà, mún xử tui bằng mấy con nhỏ tầm thường này à?" - Anli nghĩ.

- Mày là Anli? - Nhỏ đầu đàn hất mặt hỏi Anli.

- Thì sao, các ngừi mún gì?

- Mún xử mày, ko dc à?

- Dc thui, dù sao thì tui cũng đang ngứa tay.( quên nói với các bạn Anli cũng là một đứa rất giỏi võ đấy)

- Mày láo thế, dc mún thế thì tao chìu.

Dứt lời, cả đám xông vào, nhưng Anli chưa đụng gì vào tụi nó. Thì đã có một ngừi bay vào đánh tới tấp tụi nó. Khiến tụi nó sợ quá, bỏ chạy. Nhưng trước khi chạy đi, con đầu đàn vẫn không quên nói một câu.

- Hãy đợi đấy, tao ko bỏ qua chuyện này đâu.

Sau khi tụi nó đã bỏ chạy. Anli mới nhìn kĩ ngừi này. Và hốt hoảng là lên.

- Chị Selina.

Lúc này, nó và Anli ngồi trên một bãi cỏ xanh mượt sau khách sạn nói chuyện với nhau.

- Sao? Em ngạc nhiên lắm à? – Nó cừi ranh ma.

- Em ko ngạc nhiên, mà là hốt hoảng. – Anli làm vẻ mặt hờn dỗi.

- Hehe, thui cho chị sorry

- Mà nè, sao chị về mà ko báo em, với lại hum qua, hết máy bay rùi mà, sao chị lại về sớm vậy, đáng lẽ phải ngày mai chị về chứ? – Anli ngây ngô hỏi

- Uk, chị mún cho em bất ngờ mà, với lại nếu chị ko về sớm như vậy thì làm sao bít dc tin con Hồng với hắn chứ. Chị bít hết rùi, sau khi em lên máy bay chị cũng đã bí mật lên chuyến bay khác.

- Nhưng…sao chị lại làm vậy?

- Chị bít là sau mấy tháng điều trị bên Anh, khi quay về Việt Nam mọi chuyện sẽ rất rối bời, chị mún mọi ngừi chưa bít chị về để chị có thể bít mọi chuyện như thế nào.

- Vậy là chị theo dõi em à?

- Em vốn vĩ rất thông mình mà Anli. – Nó ra vẻ ngây thơ, ánh mắt nhìn lên bầu trời, cười mỉm chi.

- Vậy sau khi xuống máy bay chị đi đâu?

- Chị ở ngay trong khách sạn của em ấy.

- À, vậy em sẽ phải phạt chị vì chị ko cho em bít nha, HÌNH PHẠT CỦA CHỊ LÀ…

Vừa mới dứt lời, Anli đã bay vào thọt lét nó. Hai chị em nó vẫn thế, vẫn cứ zui đùa với nhau như hồi nhỏ vậy. Nó ước thời gian ngừng trôi, để cho khoảnh khắc này dc mãi mãi.

- À, mà quên nữa. – Anli sực nhớ ra điều gì đó liền ngồi dậy.

- Sao vậy em?

- Nếu như chị bít mọi chuyện rồi, chị ko thấy ghen tức với nhỏ Hồng à?

- Ghen sao? – Nó cười - Ai cũng bít đó là cái bẫy của nhỏ Hồng mà, với lại – Nó ngừng một chút rùi nói típ – chị với hắn…đâu có tình cảm với nhau. – Nó cười, nụ cười có chút cay đắng, giọng nó như nghẹn lại, ko bít sao mà tim nó lại ĐAU khi nói câu ấy.

Anli lặng ngừi khi nghe nó nói như thế, vậy là nó vs hắn ko có tỉnh cảm gì với nhau cả, Anli thấy bùn cho nó.

r /> - Vậy là… chị ko iu hắn sao? – Anli nói rất nhỏ, chỉ có thể nó và Anli nghe dc.

- Uk. – Nó gật đầu.

- Nhưng…hắn iu chị, hắn là cậu bé khi nhỏ mà chị gặp, hắn chính là cậu bé đã chơi đùa với chị khi em rơi xuống sông. – Anli hét lên

Nó lặng ngừi, ngước đôi mắt to tròn nhìn Anli, tim nó đập thình thịch.

- Em…em nói sao…hắn chính là TÓC VÀNG ư?

- Phải. – Anli gật đầu.

Nhưng cuộc đời đâu có đơn giản như thế. Vừa mới nhận ra ngừi mình yêu thương thì nó đã gặp phải một chuyện đau đớn…

Chap 22

Khi nó bít dc hắn chính là cậu bé TÓC VÀNG của nó khi còn nhỏ, nó nhận ra rằng nó iu hắn. Nhưng cuộc đời đâu dẽ dàng như vậy, khi bít dc ngừi nó iu thương, cũng là lúc nó phải gánh chịu một chuyện đau lòng…

- Chị khát nước ko?

- Ừhm – Nó gật nhẹ đầu.

- Vậy chị chờ ở đây, em đi mua nha.

- Ừ.

Anli chạy đi mua nước, sở dĩ Anli ko đưa nó vào khách sạn vì Anli bít, mội khi nó bùn nó thích dc yên tĩnh, thích dc ở những nơi thoáng đãn, yên tỉnh như bãi cỏ sau khách sạn khi nãy.

Anli vừa mới mua nước xong, đang cầm trên tay 2 lon nước ngọt, nhưng cô bán hàn vừa mới đưa thì như có một tác động vô hình nào đó, 2 lon nước rơi xuống đất, âm thanh nghe thật khủng khiếp. Anli bất chợt giật mình. Tựa hồ như đang xoáy vào đầu óc cô, đau nhói. Linh cảm nguy hiểm đang hiện diện…

Anli vội vã chạy vế bãi cỏ sau khách sạn, bỏ cả hai lon nước đang nằm dưới đất. Mặc cho cô bán hàng gọi í ới ở đằng sau.

Con đường từ cửa hàng bán nước đến bãi cỏ ấy vốn dĩ rất ngắn. Nhưng ko hỉu tại sao, càng chạy, Anli lại càng thấy con đường ấy xa vời quá. Như ko thể nào đến dc vậy.

Chừng 5 phút sau. Anli đến nơi, trước mặt cô bây giờ là một người con gái quen thuộc, mái tóc óng ả, đang nằm trên bãi cỏ. Đi thêm vài bước nữa. Anli nhìn thấy máu bê bết, loang lổ ra từ vùng đầu của nó.

Anli là một ngừi mạnh mẽ, nhưng ko vì thế mà Anli ko khóc. Vội vã bế nó vào bệnh viện, Anli cầu mong cho nó ko xảy ra chuyện gì.

Ò E Ò E …

Chiếc xe cấp cứu lao nhanh trên đường. Anli nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nó áp vào má Anli, nói với nó:

- Chị, chị nhất định ko dc có chuyện gì, nhất định nha chị.

0o0

Cốc cốc cốc

- Ai đó nhỉ, để tui ra mở cửa – Hắn đứng lên rồi đi ra phía cửa. – Ơ, Anli, sao cô lại ở đây, tại sao cô lại… - Hắn chưa nói hết câu, Anli đã hét lên.

- Chị Hà Anh bị ngừi ta lấy cây đập vào đầu rùi.

- Cô nói cái gì? Hà Anh bị làm sao, khi nào? – Hắn đặt 2 tay lên vai của Anli, hỏi dồn dập, có lẽ hắn ko còn bình tĩnh dc nữa.

- Chị ấy bị tụi con Hồng đập cây vào đầu, vào chìu hum qua. – Anli khóc, hét lên.

Trong nhà lúc này, Phong, Hương, Long và Ngọc đã nghe hắn kể lại hết mọi chuyện. Rằng nó chưa chết, rằng Anli bồng bột. Papa và mama của nó cũng đã bít hết tất cả mọi chuyện. Mặc dù rất giận Anli nhưng dù sao Anli cũng đã hối hận. Nên mọi ngừi ko nhắc đến chuyện này nữa.

Phong, Hương, Long và Ngọc nghe tiếng khóc của Anli, mọi ngừi đều đã bít tin nó bị tụi con Hồng đập cây vào đầu.

Cả 6 ngừi vội vã vào bệnh viện, có cả Hiko và pama nó.

Đến bệnh viện, mọi ngừi ngồi xung quanh trong phòng nó, nó đã hôn mê từ hum qua tới giờ rùi. Anli, Ngọc, Hương và mm nó thì vẫn cứ khóc. Hắn ngồi kế bên nó. Ap1 tai nó vào ma hắn, thì thào:

- Vk ngốc của anh à, cúi cùng anh cũng đã tìm dc em rùi, anh sẽ ko bao giờ rời xa em nữa đâu. Chính vì thế, em ko dc xảy ra chuyện gì đâu đấy nhé, khi em tỉnh lại rùi, mình sẽ làm đám cưới một lần nữa nhé. Em sẽ là cô dâu đẹp nhất đấy.

Mọi người trong phòng bây giờ đã ko kìm dc nước mắt. Ngay cả hắn, Phong, Long và Hiko. Giờ đây, nước mắt của 4 người con trai và papa nó đã tuôn trào. Ko thể nào mà kìm dc cảm xúc này.

Anli ngồi trên ghế sofa kế giường nó. Hồi tưởng lại chuyện hôm

qua.

0o0

Sau khi đã đưa nó vào phòng bệnh viện. Anli đi ra ngoài mua đồ ăn cho nó. Sau khi mua xong, định đi về nhưng có tiếng trò chuyện làm Anli chú ý. Lại một lần nữa, Anli nghe giọng nói này rất quen thuộc. Tiếng nói tuy nhỏ, nhưng giữa buổi chiều vắng vẻ này, tiếng nói vang lên rõ mồn một. Lần mò đi theo, Anli lén nhìn, và ngạc nhiên khi thấy nhỏ Hồng cùng một thằng đàn em, dáng vẻ lén lút của cả hai làm cho Anli càng tò mò hơn, cô nép mình để nghe rõ cuộc đối thoại:

- Việc tao nhờ mày đập đầu con Anli, mày làm sao rùi?

- Dạ, việc chị nhờ em, em đã làm xong hết rùi ạ.

- Tốt, vậy chắc là giờ này con Anli nó mất trí nhớ rùi. – Nhỏ Hồng cười đắc ý

Anli giật mình khi nge đến tên mình. Nhưng Anli cũng là 1 ngừi thông mình. Chẳng mấy chốc cô đã hìu ra mọi chuyện. thực ra ngừi bị hại đáng lẽ phải là cô, nhưng thằng đàn em đó có lẽ ko bít mặt Anli vs nó, nên đã đánh trúng nhầm nó.

0o0

Anli tự trách mình, tất cả tại cô, tại cô nó mới ra như zậy. Đáng lẽ ngừi bị đánh là cô chứ ko phải nó. Nghĩ đến cảnh nó bị đập cây vào đầu. Anli khóc nhìu hơn.

Hắn gục mặt vào bàn tay trái trắng trẻo nhưng đã có chút xanh xao của nó. Anli ngồi, cứ mãi ngắm nhìn nó. Lúc nó ngủ, tựa như một thiên thần. Ngay cả lúc nó đang nằm trên giường bệnh. Nằm trong một căn phòng một màu trắng xoá. Nó vẫn cứ như ngày nào. Vẫn đẹp, vẫn vô tư. Nhìn nó như một đứa con nít vậy. Tuy nó là một đứa con gái mạnh mẽ. Nhưng có lẽ ở bên hắn, nó cảm thấy nhỏ bé vô cùng khi có ngừi con trai bên cạnh nó, che chở cho nó. Bất giác, nó mỉm cười. Một nụ cười vô thức khi đang ngủ chăng? Ko, có lẽ nó đang mơ, mơ đến một giấc mơ có hắn và nó.

Ngón tay nó khẽ cử động. Anli nhìn thấy thế, ko thể nào nói nên lời, chỉ lấy tay ngăn những tiếng nấc. Tay còn lại Anli chỉ vào ngón tay đang cử động của nó. Papa nó vội vàng gọi bác sĩ.

- Tốt quá, cô bé có thể tỉnh lại. – Vị bác sĩ với khuôn mặt đầy những vết nhăn của cuộc sống, vui vẻ cười bảo.

Khỏi phái nói, bây giờ tất cả đều mừng rỡ. Ánh mắt loé lên tia hy vọng. Môi của hắn và của Anli đều vẽ một đường cong trên mặt. Tất cả như dc tươi tỉnh trở lại. Sau cơn mưa trời lại sáng.

Chap 23

- Thui, bây giờ ta đi ăn đi, rùi hãy quay lại. – Papa nó đề nghị

- Nếu đi rùi thì lấy ai canh chừng cho nó đây? – Mama nó hỏi

- Tôi sẽ canh chừng cho cô ấy. – Hắn nói.

- Ko, để tôi. – Anli giành

- Mọi người đi ăn đi, để tui canh cho. – Hương. ( lần đầu tiên mới thấy chị Hương nhà ta ko ko màng đến việc ăn uống )

Cứ thế, mọi người hết người này đến ngừi kia giành nhau. Cúi cùng, vì hắn quá “quyết liệt” nên đành nhường cho hắn.

Nhưng…cái gì đến thì nó sẽ đến. Dù ta ko mún, nhưng ta cũng ko thể nào ngăn cản dc nó…

Qủa đúng như lời của vị bác sĩ nói, chỉ chừng 5 phút sau. Nó đã mở mắt. Nhưng câu đầu tiên nó nói ko phải là câu mà hắn mong muốn:

- Anh…là ai?

- Em…em nói gì vậy, anh là Hoàng Kiệt đây, anh là ck của em đây. – phải nói là hắn rất sock khi nghe nó nói như zậy. Nhưng hắn tin là nó vẫn còn nhớ hắn, nó đang giỡn với hắn. Hắn nắm chặt đôi bàn tay nó hơn. Ánh mắt như cầu xin nó hãy nhớ ra hắn.

- Này, anh bị bệnh tâm thần à? Tui chưa có ck nha. Mà tui có bít anh đâu sao anh lại nắm tay tui chứ? Thả ra coi, đau quá. – Nó quát

Câu nói của nó tựa như một ngàn mũi dao ghim sâu vào trái tim hắn, đau nhói. Hắn ko nói gì cả. Vẫn cứ ngước nhìn nó. Ánh mắt hắn hiện rõ sự đau khổ. Người con gái hắn iu đang nói cái gì vậy. Ko quen hắn, ko bít hắn, xem hắn như người bị bệnh tâm thần. Hắn vẫn cứ nắm chặt tay nó, hắn ko mún buông bàn tay này. Vì hắn sợ. Sợ rằng chỉ cần buông lỏng bàn tay này thì nó sẽ biến mất. Biến mất khỏi cuộc đời hắn. Người con gái mà hắn iu thương…

ĐAU sao?

Phải, hắn ĐAU…

KHÓC ư?

Có lẽ h

ắn ko còn nước mắt đâu mà KHÓC…

GHÉT nó?

Ừ, thì hắn GHÉT nó bởi nó ko nhớ hắn…

HẬN nó à?

Đúng, hắn HẬN nó…

LẠNH?

Không sai, hắn ko còn cảm giác sự ấm áp trong tim mình nữa mà thay vào đó là cảm giác LẠNH…

Chap 24.

Hắn ĐAU…

Hắn KHÓC…

Hắn GHÉT…

Hắn HẬN…

Hắn LẠNH…

Nhưng dù hắn có như thế nào thì có lẽ nó cũng ko thể nào mà bít dc, mà hỉu dc. Hắn tự hỏi, sao cuộc đời lại trớ trêu đến thế, vừa mới tìm thấy dc ngừi con gái hắn iu thì hắn đã phải chấp nhận một sự thật đau lòng, đó là NÓ ĐÃ QUÊN HẮN. Câu nói ấy càng làm hắn đau hơn. Tại sao chứ? Tại sao lại cho nó đến cuộc đời hắn, để hắn iu nó, mong nó, nhớ nó, để rồi để nó ra đi, ra đi một cách dễ dàng như vậy. Nhưng nó đã rạch vào trái tim hắn một vết thương, sâu, rất sâu, phải nói là sâu lắm. Sâu đến nỗi có lẽ hắn sẽ ko bao giờ iu ai dc nữa. Thà rằng nó cứ trách hắn, mắng hắn, **** hắn vì hắn vô tình, hắn đã nhận ra nó quá trễ thì có lẽ hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhìu lắm.

Hắn cứ ngồi như thế, vẫn cứ ngước nhìn nó, nước mắt hắn như chực trào ra. Nhưng hắn là một ngừi che dấu cảm xúc rất giỏi. Nên ko khó để hắn nuốt nước mắt vào trong.

- Này, tên điên, làm cái gì mà ngồi hoài thế hả, tôi đã nói là buông tay tôi ra, có nghe ko hả, điếc à? – Nó tức giận, hét lên.

- Em thực sự ko nhớ anh à? – Hắn mún hỏi chắc chắn lại một lần nữa.

- Anh có bị điên ko, tui đã nói rùi, TUI KO QUEN BÍT ANH.

Đúng lúc đó, mọi ngừi đi ăn xong. Đã nghe dc câu nói khi nãy của nó. Tât cả đều rất ngạc nhiên khi nó nói câu đó, một số thì ko tin. Nhưng vào thì bắt gặp cái ánh mắt đau thương của hắn thì mọi ngừi đều tin cả.

- Hà Anh, mày ko nhớ đây là ai sao, đây là ck mày đó. – Hương hét lên.

- Hương, sao đến cả mày cũng nói vậy. Mày thừa bít là tao chưa có ck mừ. - Hà Anh, cô nhớ tui là ai chứ? – Phong đưa mặt mình sát vào mặt nó.

- Anh bị khùng à, anh là La Dương Phong chứ ai.

- Mọi người chờ đây, tui đi hỏi bác sĩ. – Long vội và chạy vào phòng bác sĩ.

- Có lẽ cô bé đang đau bùn chuyện đó về anh chàng ấy, nên 1 phần ký ức đã bị mất đi. Nếu mún khôi phục lại 1 phần ký ức ấy. Thì phải cho cô bé ấy nhớ lại một chuyện gì đó. Nếu cảm xúc đủ mạnh, thì ký ức của cô bé sẽ dc khôi phục. – Vị bác sĩ già giải thích.

- Vậy cám ơn ông. – Long nói.

Vậy là sau ngày hôm ấy, tất cả mọi ngừi đều làm tất cả những việc hắn vs nó đã xảy ra để hy vọng nó có thể nhớ lại…nhưng vô ích. Chẳng lẽ những việc ấy ko gây ra cho nó chút cảm xúc nào ư? Cứ mỗi lần nó mắng hắn vì hắn chăm sóc cho nó, là một lần nó lại ghim một cây dao vào tim hắn. Sao nó lại vô tình như thế chứ? Sao nó lại lạnh lùng như vậy chứ?

Một phút bối rối, trống vắng, vỡ nát trong anh,

Thoáng qua bao nhiêu mộng mơ đã vụt mất.

Thấy ai kia đang bên cạnh em đi ngoài phố,

Nắm tay nhau, môi em cười tươi trong hạnh phúc.

Ngày tháng cứ thế mãi giấu tiếng nói yêu em

Để hôm nay anh phải đau thêm người hỡi.

Nhớ mong em yêu em từ lâu em nào biết

Trách cho anh yêu nhưng lại không nói nên lời.

Đêm hay ngày cũng nhớ em,

Thời gian qua từng ngày đợi mong tin em,

Tại sao anh, lặng im, chỉ biết yêu trong lòng,

Giọt lệ anh theo em bước ra đi…

[ Mất em – Noo Phước Thịnh">

- Mọi người bít tin gì chưa? – Ngọc lật đật chạy vào, khuôn mặt đanh lại, mồ hôi nhễ nhại, thở gấp, trong ánh mắt hiện rõ vẻ tức giận.

- Có chuyện gì vậy em. – Long từ phòng bệnh nó đi ra, thấy Ngọc như vậy, Long ko khỏi xót xa.

- Anh xem đi. – Ngọc chìa ra một tờ báo.

Long lật đật mở ra xem, và hốt hoảng khi thấy những hình ảnh mà ko thể nào ko khiến ngừi khác sock…

Mọi ngừi đều hốt hoảng nhìn

những tấm hình trong tờ báo số sáng nay. Từng dòng chữ như từng cái gai trong mắt mọi ngừi.

“ Trịnh Hoàng Kiệt – con trai của tổng giám đốc tập đoàn Trịnh Vương “quan hệ” với cô Hoàng Kim Hồng?”

Ko phải chỉ một tờ báo, tất cả các tờ báo sáng nay đều có những nội dung na ná với nhau. Nào là hắn đã có hôn ước nhưng lại “cặp kè” với nhỏ Hồng. Nào là hắn bắt cá 2 tay…Đủ thứ. Danh tiếng của gia đình hắn và nó còn ra cái gì nữa chứ.

- Rốt cuộc ai đã làm việc này. – Hương hét lên. Nắm chặt tay thành nấm đấm, đập tay mình xuống bàn.

Hiện giờ Hiko, Anli, Hương, Ngọc và Phong đang ngồi ở trong căn-teen của bệnh viện. Còn hắn thì đi mua đồ ăn cho nó rùi. Long thì đi kím hắn, nên ko ngồi cùng mọi ngừi. Mama và papa nó ở trong phòng bệnh của nó.

- Chắc chắn là nhỏ Hồng. – Anli nói.

- Sao cô bít. – Hiko hỏi.

- Mọi ngừi xem đây. – Anli lấy trong túi xách của mình ra một chiếc máy chụp hình. Cho mọi ngừi xem những tấm hình mà nhỏ Hồng vs thèn cha nhà báo nói chiện vs nhau lúc trước. ( Ai ko nhớ, xem lại chap 21.3)

Mọi ngừi sững sờ nhìn những tấm hình mà Anli chụp dc.

- Nhỏ Hồng cáo già lắm. – Anli phụ hoạ thêm 1 câu.

- Ko phải là cáo già, mà là mụ simla – Hiko nói.

- Chắc chắn những tấm hình trong báo sáng nay là hình ghép. – Ngọc nghi ngờ.

- Sao mày chắc chắn thế? – Hương hỏi.

- Tao ko tin hắn là ngừi như thế, mày thấy đấy, con Hồng mê hắn đến như thế, chắc chắn là phải gài bẫy hắn rùi.

- Uk, mày nói cũng có lí. Nhưng mún chắc chắn, mình phải đi hỏi hắn mới dc.

0o0

“ Bốp”

- Long, cậu làm cái gì vậy, sao cậu lại đánh tôi. – Hắn chùi máu ở mép miệng, đưa ánh mắt khó hỉu, có chút tức giận nhìn Long.

- Đánh à? Mày nhìn đi. – Long tức giận, quăng tờ báo xuống đất.

Hắn cầm tờ báo lên xem, cũng hốt hoảng ko kém, ko nói năng gì cả. Hắn bước ra ngoài bệnh viện, mặc cho Long đang la hét ở đằng sau. Từng bước chân của hắn nện xuống mặt đất, vang lên những tiếng động phải khiến ngừi khác rùng mình. Tâm trạng cũa hắn bây giờ chỉ cần gói gọn trong 2 từ: ÁC QUỶ.

- Thằng tồi! – Long rủa thầm hắn phía sau.

0o0

“Rầm”

Tiếng động khô khan thu hút mọi ánh nhìn phát ra từ một bàn ở trong một quán bar sang trọng. Tiếng nhạc sập sình càng làm cho hắn nhứt óc. Đập tay xuống bàn, quăng tờ báo vào mặt nhỏ Hồng. Ánh mắt của nhỏ lúc này có chút sợ sệt, khiếp đảm, ly rựu trên tay nhỏ đã rơi xuống từ lúc nào. Ánh mắt hắn lạnh, sâu thăm thẳm. Có lẽ hắn đã quá xem thường con nhỏ tên HOÀNG KIM HỒNG này. Từng hình ảnh…hắn và nhỏ Hồng hum nhau trong báo. Càng làm cho hắn sôi máu. Lấy lại hết sức bình tỉnh. Hắn hỏi nhỏ Hồng:

- Cô làm cái trò gì vậy? – Hắn gầm gừ.

Nhỏ Hồng cũng cố gắng lậy lại sự bình tĩnh và nói vs cái giọng ỏng ẹo.

- Anh cũng bít mà.

- Cô…

Qúa tức giận, hắn tát vào mặt nhỏ Hồng ngay tại quán bar. Nhỏ sững sờ nhìn hắn, Một tay nhỏ xoa má, một tay nhỏ nắm chặt thành nấm đấm.

- ANH LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? – Nhỏ hét lên.

- Đây chưa là gì cho cái sự khờ dại của cô đâu. Chưa nhầm nhò gì với những việc cô đã gây ra cho Hà Anh đâu. – Hắn nhếch mép cừi khinh bỉ.

- Thì ra là vì con nhỏ trơ trẽn ấy, mà anh tát em.

- Tôi nói cho cô bít, TUI YÊU HÀ ANH, cô mà còn đụng vào cô ấy, thì đừng trách tui tại sao ko báo trước.

Hắn nói xong, nghoảnh mặt quay đi, bỏ lại cái khuôn mặt túc giận của nhỏ. Đôi mắt của nhỏ giờ đây đã đỏ ngầu, có thể nghe dc tiếng răng ken két của nhó.

- Dc, anh hay lắm, dám tát tui, TRỊNH HOÀNG KIỆT, tui mà ko có dc anh, tui ko phải là Hoàng Kim Hồng.

Chap 25

Hắn rời quán bar trong tâm trạng rối bời. Mọi người xung quanh nhìn hắn với đù loại ánh mắt. Khinh thường có, thương hại có, tức giận có, và ko thíu những ánh mắt trái tim. ( mấy đứa này chắc chưa đọc báo). Hắn lang thang đi khắp phố ph

ường, đi đến những nơi mà nó vs hắn đã từng qua.

“Hà Anh, tại sao em lại ko nhớ đến tui, tui bít tui đã gây ra cho em nhìu chuyện, nhưng xin em hãy cho tui bít, tại sao em lại ko nhớ đến tui, dù chỉ là 1 cái tên. Em ko yêu tui cũng dc, em ko nhớ tui cũng ko sao, nhưng xin em đừng tỏ ra như vậy với tui. Hãy nói với tui đây chỉ là giấc mơ” – Hắn nói trong thâm tâm của hắn, nước mắt hắn đã chực trào ra, cứ để cho những cảm xúc ấy bay bổng mà bước chân hắn đã vô tình đến ngôi trường Lạc Tiên của nó với hắn. Hắn đứng trước cửa ngôi trường mà đã từ lâu hắn ko học này. Ánh mắt hắn thoáng thoáng lên một nỗi bùn mang tên nó. Tận sâu trong trái tim hắn vẫn mong nó gọi tên hắn dù chỉ một lần.

Đêm qua anh mơ thấy em ôm anh thật chặt , ngồi tựa vào vai em anh thấy bình yên . Anh luôn mong ta sẽ mãi bên nhau dù có ra sao ngày sau .

Đêm nay riêng anh lẽ loi cô đơn 1 mình, hình dung em cứ mãi bên anh lạnh lùng và phải chăng em yêu đã ra đi còn mỗi riêng anh vẫn đợi em.

Một lần thôi người , một lần thôi đừng , hãy hứa với anh rằng em sẽ quay lại . Đừng để anh 1 mình , đừng để những ân tình nhạt phai theo tiếng mưa ngoài kia.

Chờ em mãi rồi , đợi em mãi rồi , con tim anh đang khô héo từng ngày. Em có hay chăng , và em có biết chăng , nơi đây trái tim anh đang lặng câm ....Vì quá yêu em!

Mưa, mưa rơi, thật hệt với tâm trạng của hắn lúc này. Cơn mưa như trút giận lên ngừi hắn, trách hắn mắng hắn sao quá vô tình, vô tâm…Để rồi cả hai bây giờ đều rơi nước mắt…vì tình…

Cuộc tình mình tan vỡ…

Chỉ vì lỡ yêu nhau…

Thôi thì tạm xa nhau…

Để cả hai hạnh phúc…

Nó ngồi trong phòng, nhìn ra cửa sổ màu trắng tinh khôi. Nhìn thấy mưa, trong lòng nó ko hỉu sao có cảm giác gì đó bùn bùn, từ lúc nó bị đàn em của nhỏ Hồng lấy cây đập đầu tới giờ, nó cứ có cảm giác là mình đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Trong vô thức, bất giác có một giọt nước rơi từ mắt nó ra. Nó ko hỉu nó khóc vì cái gì, nước mắt trôi vào miệng nó, ĐẮNG. Nó cảm nhận dc. Trong tình yêu, dù con ngừi ta có mạnh mẽ đến đâu, thì ít nhất cũng một lần phải rơi nước mắt. Nó thấy lúc này đây, nó cảm thấy mình yếu đuối vô cùng.

Nó mong có một bờ vai để cho nó có thể tựa vào mỗi lúc nó thấy cô đơn…

Nó cần một bàn tay đủ ấm áp để nắm chặt tay nó…

Nó cần một vòng tay dịu dàng để vỗ về nó lúc nó cảm thấy yếu đuối…

Nhưng…đến bao giờ nó những điều đó mới thành sự thật đây. Hay là mãi mãi…mãi mãi nó ko có dc 2 từ HẠNH PHÚC?

Gặp lại anh chiều chiều cuối thu

Cảm giác xuyến xao

Tựa những phút đầu chúng ta yêu nhau

Nhưng cớ sau hai ta lướt qua như chẳng quen biết

Từng ngày xa em, không biết anh đã sống thế nào

Cũng có lẽ em hạnh phúc biết bao

Em ước mong khi xưa, ta đừng lầm lỡ

Tình yêu lúc đó, có đôi khi lướt qua sóng gió

Thế nhưng sau chỉ vì

Những hờn ghen đã khiến ta phải rời xa mãi

Dẫu biết yêu là đau, thế mà sau vẫn tìm nhau

Ðể rồi khoảnh khắc khi quay bước đi

Chẳng nhìn nhau nói một câu

Dù trái tim đang rất đau

Cảm giác đôi tay anh vẫn đầy hơi ấm

Vẫn đứng bên cạnh nhau

Thế mà sao thấy thật xa

Tự hỏi lòng có bao giờ ta giận nhau chỉ vậy thôi

Thế nhưng em hiểu rằng những ngày qua

Chúng ta đã dần xa

Mãi xa như một giấc mơ qua .

Dẫu có những lúc thấy quá yếu đuối ...

[ Xa mãi xa – Bảo Thy">

Mọi ngừi bây giờ có lẽ đã đi ăn hít rùi, nó bít là mọi ngừi mệt mỏi vì nó lắm, nó phải năn nỉ dữ lắm, mọi ngừi mới cho nó ở một mình.

Tiếng nhạc chuông điện thoại của ai đó vang lên ở phòng bên cạnh. Nó tự hỏi, sao lời bài hát lại giống với tâm trạng nó lúc này như thế? Khẽ thở dài, nó lại nhìn ra cửa sổ. Mưa lúc này chỉ còn lại vài h

ạt. Có lẽ tâm trạng nó cũng đã vơi đi nhìu.

“Xoảng”

Âm thanh nghe thật nhứt óc vang lên giữa căn phòng vắng lặng. Đôi chân nhỏ bé của nó loạng choạng bước xuống giường để nhặt những mảnh vở thuỷ tinh trong suốt. Chả là khi nãy, vì quá khát nước, nên nó cố với lấy ly nước trên bàn, nhưng vì quá xa, tay nó đã vô tình làm rơi ly nước xuống.

“Cạch”

Cánh cửa phòng chợt mở. Người con trai có đôi mắt kiêu ngạo, hống hách ngày nào giờ ánh mắt đó lại mang một nỗi bùn khiến ngừi khác nhìn vào ko khỏi xót xa. Hắn hốt hoảng chạy lại chỗ nó.

- Hà Anh, em làm cái gì vậy? Sao lại như thế này? – Hắn ko giữ nổi bình tỉnh, hét lên.

- Tui có bị như thế nào thì ko cần anh quan tâm. – Nó ném lại cho hắn một câu lạnh lùng, khiến lòng hắn đau như cắt.

- Em lên giường nằm nghỉ đi, để tui dọn. - Hắn sợ nó sẽ bị đứt tay.

- Ko cần đâu.

- Em lên giường đi. – Hắn hét toáng lên.

- Tại sao tui phải lên?

- Vì em…là…ngừi tui yêu.

Đúng lúc đó. Mọi ngừi vừa đi ăn về. Tiếng nói chuyện ồn ào nên làm nó ko nghe dc câu nói khi nãy của hắn.

- Cái gì vậy nè, Hà Anh, mày bị làm sao zị? – Hương hét toáng lên khi thấy những mảnh vỡ thuỷ tinh đang nằm dưới sàn nhà.

- À, ko sao đâu, chỉ là khi nãy khát nước quá, nên tao làm rơi ly nước thui. – Nó gượng cười.

- Mày còn dám đến đấy nữa à, thằng tồi. – Long lao vào hắn, đấm cho hắn một đấm.

- Anh Long, anh bình tĩnh lại ik. – Ngọc ghì chặt Long.

- Em buông anh ra, hum nay anh mà ko đánh thằng này, anh ko phải là Lê Trí Long.

- Long, tao bít là tao có lỗi, có lỗi rất nhìu với Hà Anh. Vậy nếu mày đánh tao mày cảm thấy thoải mái, thì mày cứ đánh đi, tao sẽ ko đánh trả mày đâu. – Hắn nói.

Long sau khi nghe câu nói đó của hắn, liền lao vào đanh hắn tới tấp nhưng một ngừi điên cuồng.

Chap 26

Qủa thực, hắn ko hề đánh trả Long, dù cho bây giờ thân xác hắn ko còn dc lành lặn. (Nếu như ko mún nói là bị te tua.)

- Tại sao…tại sao mày lại ko đánh trả lại? – Long thở hổn hển, một tay dịnh vào tường. Nói như ko còn ra hơi.

- Bởi tao có lỗi vs Hà Anh.

- Nếu như mày có thấy có lỗi vs Hà Anh, thì tại sao mày lại làm việc đó vs nhỏ Hồng chứ. – Long nhìn vào đôi mắt của hắn, gầm gừ.

- Anh Long, em nghĩ đó chỉ là hình ghép thui. – Ngọc hét lên.

- Tạo sao em lại chắc chắn như vậy?

- Anh thấy đấy, nhỏ Hồng yêu hắn đến như vậy, chắc chắn nó phãi làm gì đó để giành lấy Kiệt chứ?

- Giành lấy = kiểu này à, hèn thế. – Long nhếch mép khinh bỉ. – Dc, tạm thời tao tin mày. – Long nói rồi quay sang hắn.

- Mọi ngừi nói cái gì vậy, tui ko hỉu cái gì hít. – Nó hét lên.

- Tốt nhất là mày ko nên hỉu, Hà Anh à. – Hương thở dài, ủ rủ nói.

- Mày nói đi, thực sự đã có chịn gì?

- Có nói thì mày cũng ko hỉu đâu, nếu sau này có dịp, tao sẽ nói cho mày nghe.

- Mọi ngừi ở đây đi, tui ra ngoài một chút, Kiệt, Long, đi theo tao. – Phong nói

Vì ko mún phìn tới mọi ngừi, Phong đã kêu hắn và Phong ra ngoài hành lang bệnh viện nói chịn để tịn hơn.

- Có chịn gì thế Phong. – Hắn hỏi.

- Kiệt à, tao nghĩ mày nên chấm dứt chịn này nhanh đi, sau chịn này đã thấy con Hồng ko phải đứa vừa gì rùi, nếu chúng ta còn im lặng, chắc chắn sẽ còn nhìu chịn đáng ghê tớm hơn nữa.

- Phong nói đúng đấy, mày nên giải quyết con Hồng nhanh ik.

- Tao bít, tao hỉu, nhưng ko lẽ đánh 1 đứa con gái à?

- Kiệt à, thường ngày mày thông minh lắm mà, chẳng lẽ mày ko nghĩ ra dc ý gì hay sao?

- Có lẽ trước tiên phãi đính chính lại những đìu này trên báo đã. Theo như Ngọc nói, thì đây chỉ là những tấm hình ghép.

- Vậy bây giờ làm sao?

- Có lẽ chúng ta phải để cho t/g đi học bài trước đã.

- Này, các anh đang nói cái gì thế? – Anli đi từ đằng sau, nói giọng nghiêm nghị.

- À, à, có gì đâu. – Long cừi méo xẹo.

- Này, đừng có nói thế, tui nghe hế

t rùi đấy. – Anli cừi nham hiểm.

- Nghe hết rùi à. – Phong hét

- Uk – Anli trả lời bình thản. – Mún xử con Hồng đúng ko?

- Bít rùi mà còn hỏi. – Kiệt thở dài.

- Vậy có lẽ…trước tiên phải điều tra thèn nhà báo đó đã.

- Để làm gì?

- Ngốc, lại đây.

Anli cốc đầu 3 ngừi rùi cả 4 chụm đầu lại, bàn tán chịn gì đó.

- Ko bít có dc ko, nhưng chắc chỉ còn hy vọng vào cách này. – Long thở dài.

- Phải thử mới bít chứ.

- Ok. – Cả 3 thèn đồng thanh.

-

Về phía nhỏ Hồng, sau khi bị hắn tát cũng ra về. ( bị tát zị mà con ở lại mới hay). Về tới nhà, phải nói khuôn mặt nhỏ Hồng ko thể nào mà đỏ hơn vì tức giận. Nhỏ nắm chặt tay thành nấm đấm, Đấm thật mạnh vào ghế sofa.

- Hà Anh, tại sao mày chưa chết. Tại sao chứ?

Qúa tức giận. Nhỏ Hồng đi tắm để hy vọng có thể vơi dịu đi nỗi bực mình lúc này. Làn nước mát lạnh chạm vào làn da “ko tì vết” của nhỏ, làm nhỏ dễ chịu vô cùng. Ko hỉu vì sao mà nhỏ lại nghĩ đến chịn từ bỏ hắn. Nhỏ thấy quá mệt mỏi khi lúc nào cũng đeo bám hắn. Nhưng cúi cùng thì nhận lại dc cái gì chứ? Một cái tát à? Qúa đủ rùi. Nhỏ sẽ cố gắng thêm chút nữa. Chỉ một chút nữa thui. Nếu như ko dc nữa thì nhỏ sẽ…KẾT THÚC VÀ BUÔNG TAY. Có lẽ sẽ rất khó để quên dc một ai đó. Nhưng nhỏ sẽ cố gắng…

Tại một nơi nào đó…

- Để xem nào, tờ báo khi sáng còn giữ ko? – giọng nói trong trẻo của một ai đó vang lên.

- Hình như khi sáng tức quá, Kiệt vò nát nó lại rùi ném vào sọt rác rùi. – Long liếc Kiệt.

- Hè hè, mà tìm tờ báo khi sáng để làm gì?

- Ngốc thế, để xem coi ngừi viết tờ bào đó thèn cha nào. Hìu chưa? – Anli quát

- Hỉu rùi – 3 thèn đồng thanh.

- A, tờ báo đây nè. – Phong ko bít lôi ra từ đâu tờ báo đó.

- Để xem, ngừi vít bài báo này là…Nam Huy.

- Nam Huy à, sao cái tên này nghe quen quen nhỉ? – Phong suy nghĩ.

- Uk, đúng là nghe quen thật. – Kiệt nói theo.

- 2 thèn này, trí nhớ tệ thật. – Long lắc đầu.

- Uả, chứ mày nhớ thèn này à?

- Haizz. Kẻ thù của tụi mình khi học cấp 2 mà 2 đứa bây ko nhớ. – Long [lại"> tiếp tục lắc đầu.

- Để nhớ lại xem nào…A, nhớ rùi. – Phong vs Kiệt đồng thanh

Tội nghiệp Anli, nãy giờ ngồi trong quán cà fe mà chẳng hỉu chịn gì cả, cứ nhìn sang 3 tên. Như là ngừi ngoài hành tinh mà mới gặp ngừi trái đất ấy.

Trong một ngôi trường sang trọng cấp 2, một cô bé chừng 14 tuổi khá xinh đứng khép nép trước một phòng học lớp 8.

- Anh ơi, cho em hỏi, đây có phải là lớp của anh Kiệt ko ? – Cô bé đó hỏi một anh chàng trong lớp 8 ấy.

- Em tìm thèn Kiệt đó à?

- Dạ vâng

- À, anh là bạn thân của thèn đó, hum nay nó cúp tiết rùi. Chắc là lại loanh quanh sau sân trường ấy mà. Em đến đó tìm nó xem sao.

- Dạ, cám ơn anh.

Cô bé ấy chạy vụt đi. Đến sau sân trường. Qủa thực, có 2 chàng trai đẹp tựa như thiên thần ngồi đó.

Cô bé nhẹ nhàng đến đó. Cúi mặt xuống và chìa ra một bức thư màu hồng có hình trái tim ra trước mặt ngừi con trai tên Kiệt. Hắn thì quá quen thuộc vs những việc này. Nên ko ngại ngùng gì mà cầm lấy bức thư một cách thô bạo rùi ném nó đi.

- Đi đi, đừng làm phiền tôi. Những việc này tui đã quá quen rùi. Cô cũng chẳng khác gì những đứa con gái khác đâu.

- Nhưng…

- Cút đi.

Cũng như lần mới đến đây, cô bé ấy lại chạy vụt đi. Nhưng lần này lại thấy thấp thoáng những hạt mưa trên mắt cô bé ấy.

- Tao thấy mày hơi quá đáng rùi đấy Kiệt.

- Mày cũng như tao thui, cũng thằng tay xé thư tình trước mặt những đứa con gái mà.

- Mày…Thui, ko nói chịn này nữa, nói chịn khác ik.

- Uk, mà sao thấy thèn Nam Huy nó chăm học thế mày, mà thèn Long đâu rùi?

- Thèn Long hà, chắc nó lại đi chơi vs em nào rùi, còn thèn Nam Huy à, tuy nó là bạn thân của tụi mình nhưng thấy lúc nào nó cũng học hết. Ko bít nó có học thịt hay ko nữa? – Phong lắ

c đầu.

Giờ ra về hôm đó…

Một thèn con trai to cao đi cùng với một số thèn đàn em phía sau. Đứa nào cũng cầm gậy và côn. Thèn đầu đàn hất mặt hỏi Phong và Kiệt.

- Mày là Trịnh Hoàng Kiệt, học lớp 8A?

- Thì sao, mày là ai, mún kiếm chuyện à?

- Tao là anh trai của đứa con gái khi nãy. Mày đã dám từ chối tình cảm của em gái tao thì mày cũng ko dc yên đâu. Nhào lên tụi bây.

5’ sau:

Tiếng “bốp” vẫn vang lên như ko mún ngừng, kết quả là tất cả những thèn ấy đều nằm xuống rên la đau đớn.

- Cút đi, đừng để tao gặp lại mày. – Kiệt nói.

Nói rùi Kiệt và Phong bước đi như chưa gặp chịn gì xảy ra cả.

- Hãy đợi đấy, tao sẽ ko để cho mày yên đâu. – Thèn đầu đàn nói rùi chùi máu ở mép miệng.

0o0

- Rùi sao nữa, kể típ ik. – Tiếng Anli vang lên.

- Trước đây. Nam Huy là bạn thân của bọn tui, nhưng vì tiền, nó đã bán đứng bạn bè. – Long nhếch mép cừi khinh bỉ.

Những kí ức năm lớp 8 cứ thế mà ùa về trong tâm trí của 3 ngừi con trai…

0o0

Hôm sau…

Trong nhà kho của trường, một người con trai to lớn đang “trao đổi” vs một người con trai khác.

- Chú là Nam Huy- bạn thân của thèn Hoàng Kiệt đúng ko?

- Sao anh bít?

- Đừng nói mình anh, cả trường này ai mà chẳng bít

- Ko ngờ tui lại dc nổi tiếng thế đấy, mà anh tìm gặp tui có chuyện gì ko?

- Chú có thể giúp anh bôi nhọ lên danh tiếng của hắn ko, cho hắn mất mặt với cả trường?

- Ý anh là tui bán đứng bạn mình à?

- Cũng gần giống vậy.

- Nhưng bù lại tui sẽ dc gì.

Người con trai có khuôn mặt bậm trợn ấy đưa một sấp tiền khá dày ra trước mặt ngừi con trai kia.

- Chú mày ráng giúp anh nha!

- Dc, tui sẽ giúp anh, nhưng cho tui hỏi, tại sao anh lại mún hại Kiệt.

- Hắn dám từ chối tình cảm của em gái anh. Mà này, sao chú mày lại đồng ý giúp anh thế?

- Đối với tui, bạn bè ko quan trọng, tiền quan trọng hơn tất cả. Có tiền mún thành tiên cũng dc.

- Uk, thui, cứ zị mà làm nhá, anh đi đây.

Nói xong, ngừi con trai có mặt mày ko đàng hoàng, thân thiện ấy bước đi một cách lạnh lùng, nhưng đôi môi đang vẽ một đừơng cong mãn nguyện. Để lại một ngừi con trai trầm ngâm ngồi đó. Ánh mắt nhìn sấp tiền trên bàn, khẽ nhếch môi lên, khuôn mặt ánh lên nét thâm độc. Nụ cười cũng trở lên man rợ. Dường như đây ko phải là con ngừi nữa, mà là một ác quỷ.

Nhưng 2 ngừi đã ko ngờ rằng, đã có một ngừi thứ 3 ở đó và đã ghi âm lại tất cả mọi chuyện.

Sáng hôm sau…

Vừa bước vào trường, hắn đã rất ngạc nhiên khi thấy mọi người cứ bàn tán, xôn xao, nhìn hắn xì xầm to nhỏ. Nhưng khi vừa nhìn vào báo tường gần cửa lớp, hắn đã bít dc phần nào lý do. Trên ấy là những tấm hình hắn vào khách sạn cùng với một cô gái lạ hoắc, ngay cả hắn cũng ko bít là ai, cả hai âu yếm nhau rùi còn cả hôn nữa. Bên dưới những tấm hình ấy là chiêm vào những lới nói chẳng mấy ngọt ngào.

“Hotboy trường mình cặp kè với một cô gái?” rùi còn nhìu những lới khác nữa. Đại loại là những lới như thế khiến hắn rất tức giận. Dùng tay đấm thật mạnh đến nỗi bể kính, hắn giực nhựng tấm hình ấy vò lại và ném vào sọt rác một cách ko thương tiếc. Nhưng dù có ném vào hết những tấm hình ấy. Thì trên đện thoại của mỗi học sinh cũng đã tràn ngập những tấm hình ấy rùi. Và một nơi nào đó, một tiếng nói mãn nguyện cũng nụ cưởi đắc ý cất lên.

- Haha, thế nào hắn cũng bị đuổi học cho mà coi.

Qúa tức giận, hắn hét toáng lên:

- Ai đã làm chuyện này? Ra đây nhanh lên.

Tất cả mọi người đển đổ dồn ánh mắt vào hắn. Đủ loại ánh mắt cả, nhưng tất nhiên ko có một ai ra. Nam Huy giả vở chạy đến, khuôn mặt lo lắng, nếu ai tinh ý thì có thể bít đó chỉ là một vở kịch mà Nam Huy chính là nhân vật chính.

- Kiệt, mày bị sao vậy, sao mày lại làm chuyện đó?

Hắn liếc nhìn Nam Huy bằng một ánh

mắt giết người, cả giọng nói cũng lạnh băng, khiến Nam Huy ko khỏi giật mình.

- IM ĐI, NAM HUY, mày là bạn của tao, ngay cả mày cũng nói zỵ ư, tao còn ko bít đứa con gái đó là ai mà mày còn nói zỵ. Mày cút đi.

- Kiệt à…

- IM. Tao ko mún nghe ai nói gì cả. Tất cả tụi bây im hết cho tao. Đứa nào còn nói, tao ko đển yên đâu.

Máu từ bản tay hắn rỉ ra, bê bết trên nền nhà. Nhưng bây giờ dù máu có chảy ra nhìu đến đâu đi nữa. Hắn cũng ko cảm thấy đ

Nam Huy vừa chạy đến thì bước chân của Phong và Long cũng đưa hai ngừi tới đó. Phong và Long chỉ bít nhìn bạn mình = 1 ánh mắt bùn, dù bít là bạn mình bị hại, dù bít hắn ko làm chuyện đó. Nhưng Phong và Long là bạn thân của hắn, dĩ nhiên phải hỉu tính hắn, đang lúc tức giận, dù ai nói gì cũng ko nghe, cả 2 phải đợi hắn khi nào đỡ tức hơn thì mới dám đến gần. Nhưng nhìn bạn mình nhưng vậy thì hỏi xem có đau lòng ko hả. Phong nhẹ nhàng bước đến bên hắn, lau máu cho hắn rùi băng bó lại. Ham Huy thì vẫn típ tục đóng vở kịch mà mình tạo ra, Gỉa vờ lăng xăng mượn thuốc, mua nước, khăn giấy…đủ thứ. Còn Long, Long từ trước đến giở là ngừi chu đáo và nhẹ nhàng, nên bước chậm chậm lại phía hắn, ngồi xuống, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng hắn ra chìu an ủi.

Nhưng…tất cả đã ko bít rằng có một ngừi đang đứng lặng nhìn hắn, xót xa cho hắn.

Những tấm hình ấy chỉ chưa đầy 5 phút đã lan nhanh với tốc độ chóng mặt. Kể cả thầy cô cũng phải kinh hoàng khi nhìn thấy những tấm hình ấy. Nhưng nào có ai mà dám can thiệp vào, cứ để cho học sinh mún làm gì làm, ngay cả thầy giám hiệu cũng ko quan tâm. Bởi vì cái trường này toàn là con nhà giàu, nhờ tiền mà vào dc, nên ổng mà nói 1 tiếng nào thì phụ huynh cũng ko để yên cho ổng.

Nhưng…có 1 ngừi…chắc chắn sẽ ko để yên chuyện này…

Vì…ngừi này bít tất cả sự thật…

Và…sẽ ko để nạn nhân phải chịu khổ thêm giây phút nào nữa…

Nên…chắc chắn ngừi ấy sẽ ko làm lơ chuyện này…

0o0

- Anh hai, tại sao anh lại làm như zị, tại sao anh lại đố xử vs anh Kiệt như zị?

- Em nói cái gì vậy, sao em lại nói anh đối xử vs thèn Kiệt zị chứ, anh có làm gì nó đâu?

- Anh hai, anh đừng giả vờ nữa, em nghe hết cuộc nói chuyện của anh trong nhà kho rùi.

- Thui dc, níu em đã bít hết anh cũng nói thẳng với em lun, là do anh làm đấy, anh giúp em trả thù hắn, cho hắn bít thế nào là từ chối em gái xinh đẹp của anh, vậy mà em nói zỵ hả?

- Em ko cần, em ko cần, anh làm như zị, anh Kiệt càng xa lánh em hơn, làm như zỵ hèn lúm anh à?

- Mặc em, anh ko quan tâm đến em nữa.

Ngừi con trai ấy bỏ đi, bỏ lại cô em gái tội nghiệp của mình ở lại. Cô bé nhìn anh trai mình theo hướng anh trai mình đã đi nhưng đã khuất bóng bằng đôi mắt đẫm nước nhưng ánh lên một nét gìđó HẬN anh mình zị. Chợt, cô bé nhớ tới máy ghi âm mình dã ghi dc vào hum qua. Một ý nghĩa chợt loé lên trong đầu cô bé.

Chap 28

Hôm nay là sinh nhật nó, cũng là ngày mà nó suốt viện, tuy nhiên, đã hơn 2h chiều mà nó chẳng thấy “ma” nào trong phòng mình cả khi đã ngủ một giấc dài, nó cũng hơi ngạc nhiên, tại sao mọi ngày cái phòng này lun ồn ào, cảm xúc gì cũng co cả…nhưng hôm nay…lại yên bình lạ thường. Nó cũng chẳng nhớ hôm nay là ngay mình sonh ra nữa, vì sau bao nhiu ngày sóng gió như thế, nó cũng chẳng còn thấy niềm vui đâu nữa rồi.

Sỡ dĩ mọi người im lặng như thế là vì mún nó bất ngờ, kế hoạch đã được vạch ra sẵn rồi, bây giờ chỉ còn thực hiện nữa là xong. Sẽ có một người làm giấy suốt viện cho nó và sẽ bí mật đưa nó đến đây.

Kim ngắn đã nhích qua số 3, bây giờ là 15h rồi, có nghĩa là nó đã ngồi trong phòng dc 1 tiếng đồng hồ, nó cứ đi qua đi lại mà lòng lo lắng, tại sao lại ko ai đấn đây vậy, hôm nay là ngày nó suốt viện mà, đáng lẽ mọi người phải xuất hiện chứ.

- Chán quá đi. – Nó hét lên

��c cốc cốc”

Âm thanh gõ cữa vang lên rất đỗi bình thường nhưng lại làm nó sướng điên, nó vội vàng mở cửa. Một con người quen thuộc xuất hiện cùng với một nụ cười.

- Chuẩn bị xong chưa, suất viện nào. – Người ấy lên tiếng.

- ỪK, ta đi thôi, mà này, mọi người đâu cả rồi. – Nó thắc mắc

- Bí mật, một lát nữa sẽ biết.

Phải nói là nó tức điên, sao lại chỉ có một người đón nó suất viện thế này, thật là bất công mà!

- Này, bây giờ mình đi đâu? – Nó hỏi

- Bí mật.

- Lại bí với chả mật, chán.

- Thôi nào, cố đi, sắp đến rùi.

Và cúi cùng cũng đến nhà nó, Anli đưa nó vào nhà, trong nhà tối thui, ko một ánh sáng nào hết…

3…2…1…

Ánh sáng dần dần xuất hiện

“Bùm”

- Happy Birthday Hà Anh – Mọi người đồng thanh

Nó hết sức bất ngờ, vậy là nó đã trách lầm mọi người rồi.

- Đồ ngốc, sao sinh nhật mình mà lại ko nhớ zị hả? – hương cốc đầu nó,

Nó cừi tươi rói, hoà nhập với mọi người, nhưng chợt nó khựng lại…sao…sao lại có hắn thế này.

- Này, tại sao lại có hắn ở đây chứ, đã bảo là ko quen biết rồi cơ mà.

- Hà Anh à, mày bình tĩnh lại đi.

- Mày thôi đi, bảo hắn ra ngoài đi.

- Hà Anh, à, nghe tôi nói 1 câu thôi, nghe xong, em mún tôi làm gì cũng dc, thậm chí đi thật xa,ko xuất hiện trước mắt em nữa cũng dc.

- Thôi dc, có gì thì anh nói nhanh đi, tôi ko thích có ngừi lạ.

- Đây là quà tui tặng em, em xem đi.

Đó là một chiếc phong bì trắng tinh, nó xé pohng bì ra xem, thì thấy một tấm hình của một cậu bé…với mái tóc màu vàng óng như màu của nắng…cười rất tươi…đôi mắt cậu bé trong veo…ko lo buồn phiền giò cả, nó thấy ánh mắt ấy rất quen, giống hệt của hắn vậy. Rồi nó lật ra phía sau tấm ảnh, một dòng chữ nắn nót hiện lên.

“ Ngày 24/7, hôm nay tớ dc gặp cậu, và làm bạn với cậu, tớ hạnh phúc lắm, cậu gọi tớ là tóc vàng, tớ rất thích cái tên đó, Selina ạ”

Nó ko tin vào mắt mình nữa, xem típ tắm hình típ theo, nó thấy một cô bé rất giống nó và cậu bé tóc vàng ấy, 2 ngừi cừi rất tươi. Ở giữa là chiếc bánh kem nữa.

“ Ngày 4/8, vậy là mình biet1 nhau 1 tháng rồi Selina nhỉ, hôm nay là sinh nhật cậu, chắc là cậu vui lắm, nhìn cậu cừi, tớ hạnh phúc lắm, cậu có bít ko?”

Đang đứng vẫn, bỗng nó ngã khuỵ xuống, đầu nó đau quằn quại, hai tay nó ôm đầu, tóc tai rũ rượi, nó chẳng nghĩ dc gì cả, đầu nó đau lắm rồi…và rồi, nó ngất xỉu…ngay tại buổi sinh nhật của mình. Mọi người vội đưa nó lên phòng.

Trong giấc mơ, từng kí ức của hắn hiện về, rất rõ ràng, từ lần đầu tiên còn nhỏ nó gặp hắn, rồi đến lần đụng độ nhau ở trường, đi ăn kem…tất cả hiện về rõ mồn một như mới ngày hôm qua vậy.

“C�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#310200