Q.6 - Chương 20+21: Hỏa Linh Châu Nhận Chủ, Thăng Cấp Tôn Cấp! + Thản Ngôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trò chơi?

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, tò mò hỏi: "Các ngươi chơi trò chơi hả?"

"Đúng vậy." Tử Tiêu gật gật đầu, nói: "Lúc trước ta và Thất Nguyệt, Hắc Tử, ba người chúng ta rất nhàm chán , cảm thấy ngày mỗi ngày đều như nhau, ở trên cao lâu lắm, cảm giác hơi nhạt nhẽo.

Có một ngày Thất Nguyệt nói đi cảm thụ cuộc sống chậm rãi tu luyện một lần nữa lúc trước, đi lịch lãm một lần nữa, sau đó ba người đấu, xem ai nhận thua trước. Chúng ta đều đồng ý, để Niên Tuế làm một trận pháp phong ấn cho chúng ta, phong ấn thực lực của chúng ta lại. Mà ba người chúng ta cũng bởi vì trận phong ấn kia, đều về tới lúc mấy tuổi. Bọn Tiểu Đậu tử tùy tiện mở một thông đạo, ném chúng ta vào, chờ chúng ta đi ra ngoài thì ở ngay tại đại lục Huyền Nguyệt.

Đi đến đại lục Huyền Nguyệt không lâu, chúng ta gặp Thần Tinh Tông, bởi vì ta và Thất Nguyệt đều có thụy thú, trên người tự nhiên mang theo một chút hơi thở điềm lành, Thần Tinh Tông đưa chúng ta đến Thần điện, bởi vì Hắc Tử không thích loại cảm giác thần côn của Thần Tinh Tông, cự tuyệt gia nhập. Sau đó, ta lên làm thần điện thánh tử, Thất Nguyệt lên làm thiếu điện chủ, Hắc Tử thì tự mình sáng lập Ám các. Hắn bảo ta làm các chủ. Bởi vì trước khi phong ấn chúng ta đã ước định chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình đi giải quyết khó khăn gặp được, mà khi đó chúng ta cũng phát hiện thần điện có vấn đề, ta đồng ý. Vì thế ta thành các chủ Ám các, Hắc Tử là nhị đương gia, Thất Nguyệt là tam đương gia. Chuyện sau này có lẽ nàng đều biết."

"Ba người các ngươi thật không phải nhàm chán bình thường!" Độc Cô Thiên Diệp nghe xong chuyện của bọn họ, hỏi: "Các ngươi đi khỏi đây, chuyện nơi này ai xử lý?"

"Bọn Tiểu Đậu tử và Niên Tuế xử lý. Thật ra cũng không có nhiều chuyện, bình thường ta cũng không quản bọn họ làm thế nào." Tử Tiêu nói.

" Niên Tuế kia là ca ca Niên Hoa đúng không?" Tử Tiêu nói tới Niên Tuế, làm cho Độc Cô Thiên Diệp nghĩ tới trên người Niên Hoa.

"Thật ra bọn họ cũng không phải huynh muội ruột, Niên Tuế là con nuôi phụ thân Niên Hoa, lớn hơn Niên Hoa mười mấy tuổi, xem như nhìn Niên Hoa lớn lên." Tử Tiêu nói, "Không phải nàng hỏi vì sao nhắc tới chuyện thành thân tình sắc mặt của Niên Hoa sẽ không tốt lắm ? Bởi vì người trong lòng Niên Hoa là Niên Tuế, nhưng lại Niên Tuế lại cảm thấy hai người là huynh muội, không chịu nhận Niên Hoa, còn làm cho mình nhanh chóng già đi. Điều này làm cho Niên Hoa rất đau lòng, năm đó còn vì vậy nháo xảy ra chuyện. Cho nên nàng thấy Niên Hoa thoạt nhìn tuổi trẻ xinh đẹp, nhưng Niên Hoa cũng đã là lão giả râu tóc bạc trắng."

"Niên Tuế không thích Niên Hoa sao? Ta nghe nói Niên Tuế rất che chở Niên Hoa, lúc trước có người đùa giỡn Niên Tuế, bị hắn đuổi chạy quanh Cửu Thiên Huyền Giới, cuối cùng không thể không rời khỏi nơi này, chạy đến không gian khác." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ tới chuyện mình nghe bọn tiểu Đậu tử nói.

Mấy hôm trước bởi vì bị thương không thể động đậy, Tử Tiêu lại đi ra ngoài mấy ngày, Độc Cô Thiên Diệp nằm trên giường cũng không tán gẫu, bảo tiểu Đậu tử nói chuyện trên Cửu Thiên Huyền Giới cho nàng nghe. Không nên nhìn người của Cửu Thiên Huyền Giới cấp bậc có vẻ cao, cũng không nên thấy trong cung điện này đều là nam nhân, khi bát quái thì tuyệt không kém nữ nhân. Độc Cô Thiên Diệp bảo tiểu Đậu tử nói nói chuyện nơi này, hắn hạ bút thành văn, hơn nữa vô cùng phong phú, nói sinh động như thật .

Mà Niên Hoa là người Độc Cô Thiên Diệp tiếp xúc nhiều nhất, cũng vẫn là người có nhiều đề tài ở Cửu Thiên Huyền Giới, tiểu Đậu tử dùng thời gian hai ngày nói nàng chuyện có vẻ kinh điển của Niên Hoa, làm cho Độc Cô Thiên Diệp thán phục không thôi.

"Niên Tuế, hắn thích Niên Hoa, chẳng qua này thích này không biết là cho huynh muội thích hay là nam nữ thích. Dù sao hai người bọn họ một người cũng không lập gia đình." Tử Tiêu trả lời nói nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, không nói chuyện của bọn Niên Hoa nữa, cảm nhận được hỗn độn khí trong không khí, ở trong lòng hắn nhìn phía dưới thành thị, nói: "Chàng làm thế nào lên làm vương nơi này?"

"Không gian này vốn là của ta." Hai mắt Tử Tiêu nhìn ra xa phương xa, nhớ lại nói, "Lúc trước ta muốn rời khỏi, thần sáng thế sáng tạo không gian này cho ta, cho ta có chỗ đặt chân. Lúc ấy cả không gian chỉ có một mình ta, ta đi tìm một ít người lại đây cùng ta, chậm rãi phát triển trở thành như bây giờ."

"Chàng, chàng và Thần Sáng Thế..." Đột nhiên Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng là cảm giác thế nào, nàng cũng không nói lên được, cũng không biết làm thế nào.

"Làm sao vậy?" Tử Tiêu nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.

"Các ngươi đều là Thần Sáng Thế sáng tạo ra sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Tử Tiêu gật gật đầu, nói: "Ta và một nữ tử cùng được sáng tạo ra, tiếp theo là Mộng Thiên Quân, Ngu Hành và còn có Dung Tu. Ta còn nhớ rõ khi ta mở mắt ra nhìn thấy dáng vẻ của nàng, nàng dịu dàng cười với ta, sau đó ta nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh bên cạnh. Sau đó, khi ta và nàng có thể đi đường, chúng ta thường xuyên đi theo Thần Sáng Thế chạy khắp nơi. Chờ ta trưởng thành, ta chuẩn bị rời khỏi, Thần Sáng Thế sáng tạo cho ta thế giới này."

Theo Tử Tiêu miêu tả, Độc Cô Thiên Diệp ẩn ẩn thấy được phía sau một nữ tử đoan trang đại khí đi theo một nam một nữ hai hài đồng, cô gái làm nũng với nàng, nữ tử ôm nàng lên, nam hài ôm hai tay trước ngực nhìn các nàng.

Tiếp theo hai có thêm mấy đứa trẻ lại càng ngày càng nhiều đứa trẻ, một đám người cãi nhau đến vui vẻ!

Sau đó hình ảnh vừa chuyển, nam hài trưởng thành nam tử, nói với nữ tử mình phải rời khỏi, nàng gật đầu đồng ý, nói muốn chuẩn bị cho hắn một phần lễ vật, khi Độc Cô Thiên Diệp muốn tiến thêm một bước thấy rõ ràng hình ảnh này, những hình ảnh này lại biến mất.

"Tiểu Diệp nhi, làm sao vậy, sao lại ngẩn người rồi?" Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp nhìn trời, ánh mắt nháy cũng không nháy, hỏi.

Hình ảnh đã không có, Độc Cô Thiên Diệp lấy lại tinh thần, nghe lời nói của Tử Tiêu, nói: "Vài người các ngươi ta đều biết, sao không có nghe nói cô gái được sáng tạo cùng ngươi ?"

"Hà Hi sao? Nàng đã mất. Lúc trước sau khi Thần Sáng Thế mất đi không lâu, mọi người đều rất khó chịu, nhưng khó chịu nhất vẫn là Hà Hi. Quan hệ giữa nàng và Thần Sáng Thế là thân nhất, cho nên có một ngày nàng nói muốn đi tìm Thần Sáng Thế chuyển thế, mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc. Thẳng đến khi nàng sống tới điểm cuối, nàng cũng không tìm được. Có lẽ là do nản lòng thoái chí, nàng không lựa chọn trọng tố khí lực, mà là tử vong tự nhiên. Trước khi nàng chết nói: 'Ta tìm kiếm nhiều năm như vậy cũngđều không có tìm được nàng, có lẽ sau khi ta chết, có thể gặp được nàng .' " Tử Tiêu nói

"Hà Hi?" Độc Cô Thiên Diệp nhắc tới tên này, tìm tòi thật lâu trong não cũng không có trí nhớ, đột nhiên nàng có một ý nghĩ: Như Yên sẽ không là Hà Hi chứ ? !

"Có phải mệt mỏi không?" Tử Tiêu thấy Độc Cô Thiên Diệp vừa mới hoàn hồn một lát lại ngẩn người, nghĩ tới thương tích của nàng còn chưa khỏi, nói, "Chúng ta về đi, chờ nàng khỏe lên, chúng ta trở ra."

Trong giọng điệu Tử Tiêu nói chuyện, Độc Cô Thiên Diệp có thể cảm nhận ra tôn kính và yêu thích của hắn với Thần Sáng Thế, nàng không biết có nên nói cho hắn mình là Thần Sáng Thế chuyển thế không. Nàng cảm thấy giữa hai người không nên có bí mật, nhưng lại không muốn giữa hai người có cảm tình phức tạp khác, nàng không biết sau khi nói Tử Tiêu sẽ dùng cảm tình gì đối đãi với nàng, cho nên trong lòng hơi mâu thuẫn, Tử Tiêu trở về, nàng gật đầu đồng ý .

Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hôn trên mặt nàng một cái, nói: "Mặc kệ nàng là dáng vẻ gì, nàng là ai, ta thích đều là nàng, chỉ có nàng!"

Độc Cô Thiên Diệp không biết có phải Tử Tiêu đã phát hiện không, hai tay nàng vòng qua cổ hắn, chôn đầu trên bờ vai của hắn, nói: "Chúng ta về đi."

" Được." Tử Tiêu nói xong ôm lấy Độc Cô Thiên Diệp, về tới cung điện. Lúc đi ngang qua một mảnh rừng trúc, vừa vặn đụng phải Niên Tuế. Niên Tuế hành lễ với Tử Tiêu, sau đó nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: "Đây là Thiên Diệp tiểu thư đúng chứ ? Thời gian này vẫn nghe Niên Hoa nhắc tới ngươi, cuối cùng hôm nay gặp được. Thương thế của ngươi khôi phục thế nào ?"

"Đa tạ Niên Tuế đại sư quan tâm." Độc Cô Thiên Diệp gật gật với Niên Tuế, nói, " Thuốc của Niên Hoa đại sư rất tốt, ta muốn không khôi phục cũng khó."

"Ha ha, vậy là tốt rồi!" Niên Tuế cười to nói, "Niên Hoa không có bằng hữu gì, cũng khó gặp được một người mình thích. Luôn nói với ta ngươi cùng nàng là tỷ muội kết nghĩa, ngươi làm nàng thoải mái rất nhiều!"

"Niên Hoa đại sư là một bằng hữu tốt lắm, trao đổi với nàng, với ta mà nói cũng là một loại hưởng thụ." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.

"Ha ha, vậy là tốt rồi, hoan nghênh sau này ngươi đi chỗ ta làm khách." Niên Tuế nói, "Ta còn có chút việc, cáo từ trước. Chủ thượng, thuộc hạ cáo lui."

Tử Tiêu gật gật đầu, Niên Tuế rời khỏi. Độc Cô Thiên Diệp vẫn nhìn bóng dáng hắn, nói: "Lúc Niên Tuế còn trẻ chắc chắn là một mỹ nam tử, có rất nhiều hoa đào!"

Vừa nãy nàng cẩn thận quan sát Niên Tuế, phát hiện quả nhiên hắn giống như lời Tử Tiêu vậy, không chỉ có râu tóc bạc trắng, hơn nữa trên mặt còn có không ít nếp nhăn thật nhỏ, đây cũng không là linh sư bình thường sẽ có !

Tử Tiêu trừng phạt cắn vành tai Độc Cô Thiên Diệp một chút, nói: "Hắn có suất như ta không ? Nhìn dáng vẻ nhìn không chuyển mắt của nàng kìa!"

Độc Cô Thiên Diệp quay đầu đi, rời tầm công kích của hắn, nói: "Ta chỉ là nhìn xem thay Niên Hoa thôi! Nhìn dáng vẻ hắn nói chuyện vừa nãy, ba câu không rời Niên Hoa, đối Niên Hoa hẳn là cũng là có cảm tình."

Tử Tiêu nhìn nàng híp hai mắt lại, cười nói: " Nàng lại nghĩ chuyện hư hỏng gì?"

"Cái gì mà hư hỏng chứ!" Độc Cô Thiên Diệp cắn một ngụm trên mặt Tử Tiêu, nói, "Ta chưa bao giờ nghĩ chuyện hư hõng, ta chỉ làm chuyện xấu thôi à!"  

Tử Tiêu bị động tác Độc Cô Thiên Diệp làm ngứa lòng, nàng vừa rời khỏi hai má hắn, môi hắn lập tức tập kích môi đỏ mọng của nàng, khẽ cắn, một hồi lâu mới rời đi, mị hoặc nói: "Ta chờ nàng đến làm chuyện xấu với ta."

"Chàng cũng không sợ bị người ta nhìn thấy!" Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn Tử Tiêu một cái, thúc giục, "Chúng ta mau trở về thôi."

Tử Tiêu cười to hai tiếng, ôm nàng về tẩm cung của mình, thấy Tiểu Bạch Cầu và Lưu Vân trong sân, bọn họ chạy tới chạy lui trong sân. Đến gần thì thấy, Tiểu Bạch Cầu để Hỏa Linh Châu trên mặt đất lăn qua lăn lại, mà Lưu Vân thì ở một bên đuổi theo, Hỏa Linh Châu vốn sạch sẽ đã muốn bẩn hề hề .

Tiểu Bạch Cầu nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, ôm Hỏa Linh Châu liền chạy tới, nói: "Khả khả, ngươi đi ra ngoài hồi nào vậy? Sao không mang người ta theo với ?"

"Giờ ngươi có Lưu Vân, làm sao còn nhớ rõ chủ nhân như ta chứ!" Đầu Độc Cô Thiên Diệp chôn trên vai Tử Tiêu, giả bộ đau lòng oán giận .

"Người ta không có a, người ta yêu nhất là khả khả ! Nhưng mấy ngày hôm trước Lưu Vân mang người ta chơi vài ngày ở Cửu Thiên Huyền Giới, thật sự rất vui mà!" Tiểu Bạch Cầu nói.

"Xem đi xem đi, đi chơi cũng không nói cho ta, vài ngày không thấy ngươi, còn tưởng ngươi mất tích, hóa ra là hẹn hò với soái ca. Ai, ta thật đau lòng!" Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục đau lòng nói.

"Khả khả, ngươi đừng giả bộ, người ta nhìn thấy khóe miệng của ngươi, sắp cong đến bên tai rồi." Tiểu Bạch Cầu vỗ vỗ Hỏa Linh Châu trên mặt đất, nói.

"Ngạch ——" Độc Cô Thiên Diệp lập tức ngẩng đầu, nói: "Cầu cầu, ngươi học xấu!"

"Người ta không có, người ta vẫn là cầu cầu ngoan ngoãn, là cầu cầu khả khả và Lưu Vân thích nhất!" Tiểu Bạch Cầu nói xong, lại bắt đầu lăn Hỏa Linh Châu quanh sân, Hỏa Linh Châu đáng thương, vẫn luôn cao cao tại thượng, trừ Thần Sáng Thế, người khác chạm cũng không có chạm, giờ cư nhiên trở thành món đồ chi của cầu cầu.

Có lẽ là do tác dụng của Linh Châu khác trong thân thể, có lẽ là nghĩ đến nó là vòng tay kiếp trước của mình, cùng mình đi qua không ít năm tháng, mặc dù là nó làm mình bị thương thành như vậy, nhưng là nhìn thấy hình dáng của nó lúc này, trong lòng lại không đành lòng .

"Cầu cầu, đưa Hỏa Linh Châu cho ta." Độc Cô Thiên Diệp hô với Tiểu Bạch Cầu.

Tiểu Bạch Cầu chơi đùa bất diệc nhạc hồ trong sân nghe thấy tiếng la của Độc Cô Thiên Diệp, nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Hỏa Linh Châu, cuối cùng ôm Hỏa Linh Châu đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, ném tới trên người nàng.

"Khả khả, ngươi nhanh khỏi nha, người ta đã lâu không có ăn đồ ngươi làm." Tiểu Bạch Cầu nói xong, vẻ mặt tham ăn nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

"Chờ ta khỏe sẽ làm cho ngươi." Độc Cô Thiên Diệp đồng ý.

Trở lại phòng, Tử Tiêu thả Độc Cô Thiên Diệp trên giường, Hỏa Linh Châu lăn xuống. Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Hỏa Linh Châu, nói: " Chàng giải phong ấn cho nó đi."

Tử Tiêu gật gật đầu, nói: " Hỏa Linh Châu này, trừ phi nó nhận chủ, nếu không chỉ có Thần Sáng Thế mới có thể khống chế nó, nàng phải chú ý chút, đừng bị nó làm bị thương."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, Tử Tiêu nhặt Hỏa Linh Châu lên, giải trừ kết giới bên ngoài nó, tầng băng bọc bên ngoài lập tức hòa tan, Hỏa Linh Châu lại biến thành phía trước lửa đỏ như trước, nhưng Độc Cô Thiên Diệp có thể rõ ràng cảm thấy tinh thần nó không tốt.

Qua hai ngày, Độc Cô Thiên Diệp để Niên Hoa cởi băng gạc trên tay mình, tay phải vừa lộ ra, lập tức nghe thấy giọng Đằng Hoàng.

"Ai nha trời của ta, cuối cùng cũng cho ta thông khí rồi !"

Niên Hoa vẫn nghĩ đến đằng hoàng trên mu bàn tay Độc Cô Thiên Diệp là một hình xăm, không nghĩ tới cư nhiên là thực vật thú, nhìn hoa nhỏ của nó, nói: "Thực vật thú này cấp bậc rất cao phải không ? Ngươi lột một tầng da trong hoàn cảnh kia, nó cư nhiên không có việc gì!"

Độc Cô Thiên Diệp giật giật hai tay mình, nhìn lòng bàn tay đã khôi phục như lúc đầu, cười cười, nói: "Ta vẫn không biết cấp bậc của nó, cũng không biết cấp bậc thực vật này tính thế nào."

Sau đó hai người lại hàn huyên nửa ngày, Niên Hoa mới đứng dậy đi về.

Độc Cô Thiên Diệp cầm lấy Hỏa Linh Châu Tử Tiêu đặt ở đầu giường. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với Hỏa Linh Châu, ẩn ẩn cảm giác nóng rực hơi quen thuộc.

"Ta biết ngươi có thể biến hóa." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hỏa Linh Châu nói.

Tiếng nói của nàng vừa dứt, một ánh sáng màu đỏ hiện lên trong phòng, vật trong lòng bàn tay nàng không còn, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện trước mặt nàng.

Hỏa Linh Châu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, con ngươi lửa đỏ hơi ướt át, hối hận nói: "Ta chờ ngài hơn trăm vạn năm, từ khi ngài rời khỏi đã bắt đầu chờ, không nghĩ tới chờ được ngài, lại làm ngài bị thương thành như vậy!"

"Giờ ta không hồi phục trí nhớ Thần Sáng Thế, cho nên ta là Độc Cô Thiên Diệp. Ngươi có bằng lòng đi theo ta không?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

Không có do dự, Hỏa Linh Châu gật gật đầu, biến thành bản thể, một hạt châu màu đỏ nổi trước mặt nàng. Độc Cô Thiên Diệp nhỏ một giọt máu ở trên đó, máu tươi nhanh chóng ngấm vào, Hỏa Linh Châu phát ra một trận hồng quang chói mắt. Hồng quang xuyên thấu cung điện, thẳng lên tận trời, cho cả Cửu Thiên Huyền Giới đều nhìn thấy phiến lửa đỏ kia.

Khác với khi Thủy Linh Châu, Mộc Linh Châu nhận chủ, khí tức cuồng bạo của Hỏa Linh Châu chạy khắp nơi trong thân thể nàng, tràn ngập các góc thân thể, kinh mạch, xương cốt, thậm chí da thịt đều bị đánh sâu vào phát đau. Mặt của nàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, mồ hôi như rơi xuống như hạt đậu, tẩm ướt quần áo của nàng rất nhanh.

Nàng khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu gian nan dẫn luồng khí cuồng bạo này vào đan điền. Hỏa Linh Châu phát ra từng đợt hồng quang, giúp Độc Cô Thiên Diệp dẫn đường. Có Hỏa Linh Châu giúp, nàng cảm giác thông thuận hơn, bắt đầu cẩn thận thăm dò, dẫn luồng khí cuồng bạo trong thân thể một chút một chút vào đan điền, vây quanh ở bên cạnh Đản Đản, Đản Đản lại hấp thu nó, chuyển hóa thành linh khí cho Độc Cô Thiên Diệp.

Khi bọn Tử Tiêu đến thì thấy Độc Cô Thiên Diệp bị từng trận hồng quang vây quanh, nhìn thấy mặt nàng tái nhợt, đều lo lắng không người. Mới vừa khỏe lên, đừng lại xảy ra chuyện gì đó!

"Chủ thượng, nữ chủ nhân không có việc gì chứ?" Tiểu Đậu tử hỏi Tử Tiêu.

Tử Tiêu như không nghe thấy lời nói của tiểu Đậu tử, gắt gao nhìn chằm chằm Hỏa Linh Châu và Độc Cô Thiên Diệp mồ hôi như mưa. Giờ khắc này hơi thở của nàng...

Mộng Thiên Quân đi đến từ bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp, biểu tình trở nên bất khả tư nghị, nhìn kỹ còn có thể thấy vui sướng và tình cảm thản nhiên khác trong mắt hắn.

"Tử Tiêu, nàng..." Mộng Thiên Quân đi đến bên người Tử Tiêu, hỏi.

Tử Tiêu thấy kích động và vui sướng trong mắt Mộng Thiên Quân, không nói gì, đôi môi khêu gợi kia hơi mím, hai mắt nhìn chằm chằm vào Độc Cô Thiên Diệp, như muốn nhìn ra cái gì từ trên người nàng.

Sau khi xác định Độc Cô Thiên Diệp không có nguy hiểm, những người khác đều lui đi ra ngoài, chỉ còn Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân ở lại, bọn họ nhìn nàng chậm rãi phục tùng tất cả cuồng khí trong thân thể, hấp thu, nhìn thực lực của nàng từ thần tôn đột phá Thần cấp, tới Tôn cấp, trở thành Tôn vương sơ cấp, nhìn bọn tiểu Hỏa toàn bộ thăng cấp đến tôn linh thú!

Sau khi thăng cấp Độc Cô Thiên Diệp cũng không tỉnh lại, bọn tiểu Hỏa có thể đi ra từ Luyện Yêu Hồ, cũng không thể tự mình trở lại bên trong, chỉ đành vây quanh bên người nàng, chờ nàng tỉnh táo lại.

Ngu Hành mở to mắt từ trong tu luyện, nhìn thấy Cùng Kỳ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì ?"

Cùng Kỳ nghĩ đến tin tức vừa nhận được, nói: "Tìm được Hỏa Linh Châu !"

  

Nghe Cùng Kỳ nói, hai tròng mắt lạnh băng của Ngu Hành híp lại, nói: "Ở nơi nào?"


"Cửu thiên huyền giới."

"Cửu thiên huyền giới?"

Cùng Kỳ gật đầu, nói: "Lúc Hỏa Linh Châu nhận chủ, phát ra hồng quang chiếu sáng toàn bộ cửu thiên huyền giới, cho nên có thể khẳng định, Hỏa Linh Châu là ở chỗ này! Hơn nữa người của chúng ta tìm được tin tức, lúc Hỏa Linh Châu mất tích, Tử Tiêu ôm một nữ tử trở về cung điện của hắn."

"Khó trách sau khi Tử Tiêu trở về lại đối nghịch với ta, thì ra hắn đã sớm biết nàng trở lại!" Ngu Hành oán hận nói.

"Chủ nhân, thần sáng thế có thể nói với Tử Tiểu là chúng ta... ?" Cùng kỳ hỏi.

Ngu Hành nghĩ nghĩ, nói: "Sẽ không. Ngũ hành Linh Châu vẫn chưa tề tựu, bây giờ nàng vẫn chưa khôi phục trí nhớ. Nhưng mà chúng ta không thể để nàng tập hợp Ngũ hành Linh Châu, bằng không chờ nàng khôi phục trí nhớ và thực lực, chúng ta liền phiền toái."

"Vậy chúng ta phải làm thế nào? Có muốn phái người giết nàng hay không?" Cùng Kỳ làm động tác giết.

"Nhất định phải phái người đi, ngươi phái người chú ý chặt chẽ chuyện bên cửu thiên huyền giới cho ta, nhất định phải chặt chẽ chú ý chuyện bên kia, nhất là nữ nhân kia! Không thể để cho nàng tiếp tục trốn thoát! Chờ nàng tách khỏi đám người kia, lập tức tùm cơ hội xuống tay."

"Dạ." Cùng Kỳ đáp.

"Mặt khác, phái người đi tìm tung tích các Linh Châu khác rơi xuống, sau khi tìm được lập tức hủy chúng nó!" Ngu Hành nói.

"Dạ, chủ nhân!" Cùng Kỳ đi ra ngoài, an bài việc này.

Ngu Hành ngồi trầm tư trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng kêu: "Đi gọi Thao Thiết và Cung Sử tới đây."

Chỉ chốc lát sau, một nam tử hắc y và một nam tử mặc áo giáp đi đến, hỏi: "Chủ nhân, ngươi gọi chúng ta?"

"Ừ, các ngươi theo ta đi cửu thiên huyền giới. Nếu chí tôn đại nhân không muốn thiên linh giới của ta, chúng ta đây chỉ có đi tự mình đi bái phỏng." Ngu Hành nói.

"Dạ, chủ thượng!"

"Dạ, chủ nhân!"

Ngu Hành bước xuống tọa ỷ đi ra bên ngoài, Thao Thiết và Cung Sử đi theo phía sau hắn ra ngoài. Ba người, hướng tới cửu thiên huyền giới bay đi.

Cửu thiên huyền giới, trong cung điện, Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp vẫn như trước không tỉnh lại, bắt đầu lo lắng. Nhưng nghĩ đến thân thể của nàng, lại là hỏa Linh Châu nhận chủ, nói vậy sẽ phát sinh một ít chuyện bọn họ không biết, nên nhẫn nại chờ đợi.

Giống như lần trước, Độc Cô Thiên Diệp biết mình thăng cấp, nhưng sau khi thăng lại mê muội, khôi phục lại, mở mắt ra, như nàng đoán, quả nhiên không phải ở trong phòng. Nhưng không phải lĩnh vực hay thế giới mới kia, mà là ở bên trong một mảnh hắc ám hỗn độn.

Nàng chọt chọt bốn phía sền sệch hỗn độn, không biết mình như thế nào đến đây. Nàng đi một thời gian ngắn, trừ bỏ hắc ám chỉ có hỗn độn.

"Tại sao ta lại xuất hiện ở trong này? Đến đây làm cái gì?" Độc Cô Thiên Diệp lầm bầm lầu bầu nói.

Đột nhiên một ánh sáng xẹt qua hắc ám, phân hỗn độn thành hai, hỗn độn chậm rãi tách ra, nàng đứng ở giửa, tiếp theo một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở giửa khe rãnh hỗn độn, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra đó người lúc trước nàng gặp trong thế giới kia.

"Chẳng lẽ đây cũng là trí nhớ của nàng sao?" Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới lời Đản Đản nói lần trước, tự hỏi nói.

Chỉ thấy nàng kia đứng ở bên trong, hai tay đánh ra linh lực, đưa hổn độn đi lên, sau đó lại xuống phía dưới rót linh lực vào, ngưng tụ hỗn độn phía dưới, tiếp theo lại ở giửa hỗn độn nhảy múa.

Độc Cô Thiên Diệp chuyên chú nhìn, xem nàng biến hỗn độn thành thiên địa như thế nào, làm sao có thể hình thành núi xuyên con sông hoa cỏ cây cối trong thiên địa, biến hỗn độn thành thế giới nhiều màu.

"Xem ra đây thật sự là trí nhớ của nàng." Độc Cô Thiên Diệp lẩm bẩm nói, sau đó nhắm mắt nghĩ tới cái thế giới nhỏ kia của nàng, nghĩ mình là bóng người vừa nãy, không tự chủ được mà múa theo vũ điệu của nàng lúc nãy.

"Mùi hoa!" Độc Cô Thiên Diệp ngửi được mùi hoa, dừng lại, trợn mắt, phát hiện nàng đang ở trong cái thế giới kia, dưới chân là bức tranh hoa tươi khoe sắc cực kỳ lộng lẫy, từ dưới chân của nàng kéo dài đến sâu trong rừng.

Lúc trước có cỏ cây, nhưng không có hoa tươi, lần này lại có hoa tươi, hơn nữa nàng còn thấy ong mật trên bụi hoa!

Độc Cô Thiên Diệp ngồi xổm xuống, hái một đóa hoa nhỏ, nghe một chút, liên kinh hỉ. Thật sự mùi, thật sự tồn tại! Thế giới này đã trở thành một thế giới thật sự!

"Ngươi là ta tạo ra, hay là nàng tạo ra?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Không thể nhận được đáp án, Độc Cô Thiên Diệp nhắm mắt đi qua bụi hoa, cảm thụ được hương vị hướng vinh vui sướng nơi này. Bất tri bất giác, nàng cảm thấy hoàn cảnh chung quanh lại thay đổi.

"Lĩnh vực Hỏa thuộc tính thay đổi!" Độc Cô Thiên Diệp trợn mắt, nhìn hoàn cảnh lại thay đổi, hơn nữa liếc mắt một cái liền nhận ra lĩnh vực hỏa thuộc tính trở nên không giống trước, so với trước kia, so với cấp bậc hỏa diễm trước kia còn cao hơn, cũng thiêu đốt dày đặc hơn so với trước kia!

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ có lẽ là liên quan với chuyện Linh Châu nhận chủ, cấp bậc lĩnh vực của nàng so với các pháp sư cùng cấp mạnh hơn không ít, hơn nữa nàng còn có nhiều lĩnh vực thuộc tính khác nhau!

"Chẳng lẽ khi ta chiến đấu còn có thể trao đổi lĩnh vực?!" Độc Cô Thiên Diệp tự hỏi nói: "Có thể hợp vài lĩnh vực cùng một chỗ hay không?"

Độc Cô Thiên Diệp muốn thử xem, mới phát hiện trạng thái tinh thần lực của mình, muốn thử cũng không được, nên phải ra ngoài, lần sau lại thử. Vì thế ý niệm vừa động, ý thức trở lại thân thể, trợn mắt liền nhìn Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân đều nhìn nàng.

"Nàng tỉnh." Tử Tiêu nói.

"Nàng..." Mộng Thiên Quân kích động nhìn Độc Cô Thiên Diệp, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ nói được một chữ.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn biểu tình của hai người, lòng trầm xuống, thu hồi bọn Tiểu Hỏa vào Luyện Yêu Hồ, cổ họng khàn khàn nói: "Các ngươi đều đã biết?"

Hỏa Linh Châu nhận chủ, trên người nàng liền phát ra cảm giác, những người khác không biết, nhưng nhất định không giấu giếm được hai người này!

Mộng Thiên Quân đi tới trước mặt nàng, nói: "Ngươi, ngươi thật là nàng sao?"

Độc Cô Thiên Diệp lấy Linh Châu của mình ra lần nữa, sau đó không tiếng động nhìn bọn họ, ý tứ không cần nói cũng biết.

"Cho nên nàng mới biết được, nàng nhất định có thể thu phục Hỏa Linh Châu." Tử Tiêu nói: "Nàng đã biết khi nào?"

Mộng Thiên Quân cũng khẩn trương nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, lần đầu tiên nàng cảm thấy ánh mắt hắn có chút khó hiểu, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Lần trước ở Ngô Đồng Lâm. Tiểu Hỏa tiến hóa thành Chu Tước, nàng, Phù Thương còn có Đản Đản nói cho ta. Bọn họ vừa mới nói cho ta biết, Mục Lâm liền mang người đến."

"Ngươi chỉ biết ngươi là chuyển thế của nàng?" Mộng Thiên Quân nói: "Vậy ngươi có nhớ chúng ta hay không?"

Độc Cô Thiên Diệp lần này không chỉ tâm trầm xuống, ngay cả sắc mặt cũng lạnh nhìn Mộng Thiên Quân nói: "Ta chính là ta, không phải nàng! Hiện tại ta không có năng lực của nàng, càng không có trí nhớ của nàng, chuyện của nàng và các ngươi, không liên quan gì với ta, mời ngươi không cần coi ta thành nàng. Ta mệt mỏi, các ngươi về trước đi. Không tiễn!"

Nàng chính là nàng, nàng không muốn bị trở thành bất luận kẻ nào!

Mộng Thiên Quân còn muốn nói gì, bị Độc Cô Thiên Diệp đánh gãy, nói: "Mộng Vương, chí tôn, hai vị, mời đi!"

Mộng Thiên Quân không tình nguyện đi ra ngoài, Tử Tiêu lại đứng bất động ở nơi đó. Độc Cô Thiên Diệp nghiêng đầu qua một bên, nói: "Ngươi cũng không cần hỏi ta có nhớ ngươi hay không, bây giờ ta không nhớ bất kỳ kẻ nào! Ngươi nếu muốn tìm nàng, khiến ngươi thất vọng rồi!"

Tử Tiêu nhìn nàng không được tự nhiên lại có điểm bị thương, đi tới bên giường, tay vuốt ve mặt nàng, nói: "Ta chỉ là, bị làm cho quá bất ngờ. Ta không nghĩ tới nàng sẽ là 'nàng'!"

"Hiện tại ngươi đã biết." Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy mắt hơi cay, trong lòng hơi ủy khuất. Phản ứng vừa nãy của bọn họ, nhất là vẻ mặt khó có thể tin của hắn, thật sự làm cho nàng bị thương, có lẽ hắn vẫn ngóng trông thần sáng thế trở về! Bọn họ cùng nhau sinh hoạt lâu như vậy, ngàn vạn năm tình cảm, sao nàng có thể bằng được?!

Tử Tiêu gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta đã biết. Cho nên..."

Tử Tiêu không thèm nhắc lại, nước mắt Độc Cô Thiên Diệp lập tức rơi xuống trên tay hắn, cũng rơi vào lòng hắn.

Mặc dù lúc trước bị trọng thương, nàngcũng không có hé răng, không rơi lệ, mà một ánh mắt của hắn, một câu của hắn, khiến cho lòng của nàng thật đau thật đau!

Cảm giác lòng bàn tay ướt át, Tử Tiêu ngồi bên người nàng, xoay mặt của nàng lại nhìn mình, ta vừa mới nghĩ chính là người mình luôn kính trọng, bây giờ lại biến thành nữ nhân của mình, có chút không kịp phản ứng."

Độc Cô Thiên Diệp vẫn không nói lời nào, Tử Tiêu đang cầm mặt của nàng, hôn lên môi nàng, mắt nàng, hắn hôn làm khóe mắt nàng ướt át, nói: "Mặc kệ nàng là ai, người ta yêu là nàng, là nàng hiện tại! Là ta không tốt, làm nàng khóc. Tha thứ cho sự ngu ngốc của ta được không?"

"Ta mới không tha thứ cho ngươi đâu?" Độc Cô Thiên Diệp rầu rỉ nói  

  "Nếu nàng không tha thứ cho ta, ta cứ như vậy, mãi cho đến khi nàng tha thứ mới thôi!" Tử Tiêu nói xong, tay phải nâng cằm của nàng lên, cúi đầu hôn xuống.

"Ưm." Độc Cô Thiên Diệp bị Tử Tiêu hôn đầu váng mắt hoa, phát ra âm thanh ái muội.

Hôn hồi lâu, Tử Tiêu rời khỏi môi của nàng, hỏi: "Vẫn không tha thứ cho ta?"

"Không tha thứ." Độc Cô Thiên Diệp nói. Sao hắn có thể như vậy hả?!

"Nga? Thì ra là ta hôn không đủ cố gắng, tiếp tục." Tử Tiêu nói xong chuẩn bị hôn xuống.

Độc Cô Thiên Diệp quay đầu đi, nói: "Được rồi, tha thứ cho chàng!"

"Thật không?" Tử Tiêu hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, Tử Tiêu lại hôn lên. Hồi lâu buông ra, Độc Cô Thiên Diệp lên án nói: "Ta đã nói tha thứ cho chàng, chàng xấu lắm!"

Tử Tiêu dùng đầu lưỡi ở môi nàng buộc vòng quanh nước bọt trên môi nàng, nói: "Đây là phần thưởng!"

Mộng Thiên Quân cũng không có thật sự rời khỏi, hắn tựa lên tường ngoài phòng, nhìn trời, nghe được động tĩnh bên trong, hai mắt là vô vàn thống khổ. Cũng như trăm vạn năm trước, hắn vẫn không nói được với nàng từ kia. (D: Quân ca thật đáng thương)

Qua vài ngày, chân Độc Cô Thiên Diệp cũng hoàn toàn hồi phục. Sau khi lấy băng gạc ra, hai chân Linh Lung Như Ngọc lộ ra.

"Nhìn chân ngươi thật đẹp đúng không?! Hoàn toàn không thể tưởng tượng ngươi nhẫn tâm biến nó thành một đôi bạch cốt." Niên Hoa nhìn Độc Cô Thiên Diệp, thay hai chân của nàng oán giận nói.

"Chỉ là túi da thôi!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ngươi nha, một cô nương phải biết yêu quý mình thật tốt! May là ngươi gặp ta, nếu là những người khác tới trị liệu cho ngươi, sẽ làm cho ngươi có đầy vết sẹo, đến lúc đó xem ngươi khóc như thế nào!" Niên Hoa trừng mắt Độc Cô Thiên Diệp.

"Không phải là ta gặp được ngươi sao? Cho nên không cần suy nghĩ giả thiết kia!" Độc Cô Thiên Diệp từ trên giường đứng lên, ở trong phòng đi hai vòng, nói: "Vẫn là chính mình tự đứng trên mặt đất mới chân thật!"

"Đi ra bên ngoài một chút đi? Nếu không đi qua đó dạo?" Niên Hoa nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Tốt! Đi thôi!" Độc Cô Thiên Diệp nói xong liền lôi kéo Niên Hoa đi ra ngoài. Khi đi ra đúng lúc gặp Niệm Vân và Lưu Vân đến thăm nàng, còn có vật nhỏ đang nhảy trên người Lưu Vân – Cầu Cầu.

"Sư tổ!" Độc Cô Thiên Diệp hành lễ với Niệm Vân nói.

"Thiên Diệp, tại sao con lại đi ra, chân con đã khỏi rồi sao?" Niệm Vân đở nàng, thân thiết nói.

"Đã tốt lắm, nếu không Niên Hoa cũng sẽ bắt con nằm trên giường nghĩ ngơi, bây giờ con đã đi bình thường được rồi." Độc Cô Thiên Diệp trả lời nói.

Niệm Vân gật gật đầu, nói với Niên Hoa: "Đa tạ Niên Hoa đại sư đã cứu Thiên Diệp!"

Niên Hoa cười cười, nói: "Ta và Thiên Diệp là bằng hữu, tự nhiên như thế."

"Các ngươi muốn đi ra ngoài sao?" Niệm Vân nhìn các nàng đi ra ngoài, hỏi.

"Dạ, chúng con tính đi tới vườn hoa dạo." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Vậy thì con đi đi, ta sẽ không quấy rầy." Niệm Vân nói.

Tiểu Bạch Cầu ở trên người Lưu Vân lăn lộn nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, lập tức nâng đầu tròn tròn của nó lên, hỏi: "Khả Khả muốn đi chơi sao? Người ta cũng phải đi!" Nói xong nó lập tức nhảy tới trên vai Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp lấy tay búng đầu nó, nói: "Sư tổ chúng con đi trước."

Độc Cô Thiên Diệp và Niên Hoa đi dạo trong cung, dọc theo đường đi gặp thị đều hành lễ với hai người. Diễm Tự Quân luôn cao ngạo cũng cam tâm tình nguyện đi nhận phạt, còn có lưu truyền chuyện của nàng, làm cho mọi người đều cung kính đối với nàng.

Đi ra hoàng cung, hai người đi một chút thì tới sân của Niên Hoa. Sân của nàng rất lớn, bên trong cũng rất tốt, phòng ốc tráng lệ, bên trong bài trí rất có thưởng thức, nhìn ra được nàng là một người thích hưởng thụ cuộc sống.

Trong sân của Niên Hoa có một tiểu viện, hai cái sân phù hợp kỳ diệu.

Niên Hoa dẫn Độc Cô Thiên Diệp đến nhà mình thì rất cao hứng, dẫn nàng đi tham quan một vòng, giới thiệu với nàng những thứ mình cất dấu, sau đó hai người ở trong lương đình trong ngồi xuống nghỉ ngơi, uống trà.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn sân bên cạnh, hỏi: "Niên Hoa, đó là sân của ai vậy?"

"Đó là ca ca ta." Niên Hoa nói, nhìn cái sân kia trang hoàng đơn sơ, nói: "Chúng ta đều độc thân, ở gần cũng tốt, chiểu cố lẫn nhau một chút."

"Chuyện của các ngươi ta có nghe nói." Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên nói, lỳ trà trong tay Niên Hoa thiếu chút nữa rơi xuống, nước trong ly trào ra, nhỏ giọt ở trên bàn đá.

Niên Hoa lấy khăn lau nước trên bàn trà, nói: "Trong vương cung có đám nam nhân bát quái kia, ngươi biết cũng là chuyện bình thường. Ngươi biết rồi, ngươi sẽ khinh thường ta sao?"

"Vì sao phải khinh thường ngươi?" Độc Cô Thiên Diệp nói: "Bởi vì ngươi thích ca ca của mình sao?"

"Đúng vậy. Tuy rằng chúng ta là người tu luyện không coi trọng luân lý, nhưng tình cảm như vậy vẫn khó có thể làm người chấp nhận đúng không?" Niên Hoa cười khổ, nói.

Độc Cô Thiên Diệp buông ly trà trong tay, nói: "Đây chỉ là vấn đề cá nhân! Ta cảm thấy, mặc kệ là có thân phận địa vị gì, chỉ cần hai người yêu nhau, không có gì có thể ngăn cản được. Huống chi hắn không phải ca ca ruột của ngươi, cho nên những lời nói khó nghe từ bên ngoài ngươi không cần để ý."

"Ai, ta không để ý, nhưng hắn để ý." Niên Hoa thương cảm nói: "Vì tránh né ta, hắn lại biến mình thành bộ dáng hiện giờ."

"Hắn để ý hay không không quan trọng, quan trọng là giữa các ngươi có tình yêu hay không, hắn yêu hay không yêu ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp nói: "Nếu hắn không yêu ngươi, ngươi cũng không cần rối rắm vì hắn. Nếu hắn yêu ngươi, dù có khổ một chút cũng không là gì."

"Người trẻ tuổi các ngươi luôn quyết đoán hơn so với lão già chúng ta!" Niên Hoa nói.

"Người sống cả đời, luôn luôn có vài thứ phải nắm lấy mới cam tâm." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Nắm lấy sao?" Niên Hoa nhìn căn phòng người kia ở, đã làm bạn với mình hơn một ngàn năm, nỉ non nói.

Một bên Tiểu Bạch Cầu chạy nơi nơi chạy tới dưới chân Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Khả Khả, người ta đói bụng. Người ta muốn ăn thịt nướng!"

"Thịt nướng?" Niên Hoa ngạc nhiên nói, lần đầu tiên nghe từ ngữ này, cảm thấy có chút mới mẻ.

"Ừ thế nào, Khả Khả làm đồ ăn rất ngon đó ăn, nướng thịt cũng ăn rất ngon!" Tiểu Bạch Cầu ở trên bàn đá lăn qua lăn lại, trả lời nghi vấn của Niên Hoa, nhưng cũng không quên nói với Độc Cô Thiên Diệp.

"Phải không, Thiên Diệp ngươi hãy làm thử cho ta coi đi." Niên Hoa nói.

Độc Cô Thiên Diệp biết thì giờ là muốn tìm điểm sự tình làm đến hòa tan nàng hiện tại tâm tình, nói: "Tốt, ta chuẩn bị ăn, ngươi chuẩn bị rượu ngon, thế nào?"

"Không thành vấn đề!" Niên Hoa nói: "Rượu ngon, nơi này của ta cái gì cũng không thiếu, ha ha ha!"

Độc Cô Thiên Diệp đi vào trong viện, lấy dụng cụ nướng ra, nhìn công cụ nướng chuyên nghiệp, Niên Hoa rất ngạc nhiên, không nghĩ tới lại có vật như vậy. Sau đó Độc Cô Thiên Diệp ở một bên quan sát nhanh nhẹn thả than vào, bật lửa, để thịt trên cái giá nướng, thỉnh thoảng lẩm nhẩm xuyên thịt, dùng bàn chải quét gia vị lên.

"Nhìn ngươi làm giống như được nếm bửa tiệc thị giác vậy!" Niên Hoa tán thưởng nói.

Độc Cô Thiên Diệp lấy dĩa trên bàn để thịt nướng lên, đưa cho Niên Hoa, nói: "Sống là phải biết hưởng thụ! Có hứng thú sao?"

Thì giờ ăn một ngụm, nói: "Ăn ngon! Ta chưa từng ăn thứ ngon như vậy đâu!"

Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục nướng, nói: "Thịt nướng xứng rượu ngon, ăn cũng có hương vị. Không tin trong chốc lát chúng ta thử xem."

"Tốt!" Niên Hoa đã có chút gấp gáp.

Hai người ở trong sân sung sướng nướng thịt, không biết nguy hiểm đang tới gần, tiếng hoan hô và tiếng cười thỉnh thoảng từ trong viện vang lên.

"Chủ thượng, thiên tôn đại nhân dẫn theo Thao Thiết và Cung tướng quân đến đây." Tử Tiêu đang cùng Mộng Thiên Quân chơi cờ, Tiểu Đậu đỏ vội vàng chạy tới nói.

Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều hiểu được, hắn vì sao mà đến.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro