Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn biết mình lại đang nằm mơ.
Giấc mơ này đã diễn ra vài thập niên, ngày ngày đêm đêm, dây dưa không rõ, tựa như cốt tủy, lại tựa huyết nhục. Ném không xong, đào không đi, một ngày không mơ thấy lại thấy thiếu cái gì.
Nhưng hắn chưa từng gặp giấc mơ nào chân thực như thế, rõ ràng y như thật.
“Cẩu Nhi, tại sao chàng lại ngoan cố như vậy? Tiền của ta chẳng lẽ còn không phải là tiền của chàng , chàng nói ta kiếm tiền rốt cuộc vì cái gì, còn không phải là vì để chàng đọc sách, làm rạng danh dòng họ ?”
Chàng nói đi tại sao lại cố chấp như vậy ? Chàng cố chấp như thế , rốt cuộc để cho ai xem?!”
“Ta biết chàng không thích ta, nhưng tính cách ta như vậy, sửa không được ! Mà ta cũng không muốn sửa!”
“Chàng hãy nhìn Hoằng Nhi, nó lớn lên chẳng lẽ không giống chàng?”
……
Tiết Đình Nhương đột nhiên có cảm giác được có người gọi mình, mỏi mệt mở mắt, gian nội thất tối om lọt vào tầm mắt, Hồ Tam đã không còn trẻ, hoa văn quen thuộc trên đỉnh màn , hắn mới biết được hắn mới vừa rồi là đang nằm mơ.
Chỉ là giấc mộng kia quá rõ ràng,  trong không khí thoang thoảng mùi hương, nàng quật cường  khóe miệng khẽ mân, đều làm hắn lạc vào trong cảnh. Còn có khi nàng khóc, giọt nước mắt lấp lánh trên khóe mắt làm hắn hoang mang, hắn đang giơ tay chạm đến, lại bị người đánh thức.
“Đại nhân, nên uống thuốc.”
Tiết Đình Nhương ngồi dậy uống thuốc, hắn nay bệnh tình nguy kịch, uống thuốc đều phải có người hầu hạ, nơi nào còn giống vị đại quan, tung hoành triều đình vài thập niên Tiết thủ phụ.
Không, hắn hiện tại đã không còn là thủ phụ.
Hắn giờ đã già , tính toán hồi hương dưỡng lão, thánh thượng cũng đã chuẩn, nhưng hắn lại không còn quê hương , không còn quen thuộc đáng  tin cậy.
Kỳ thật hắn cũng không tính toán trở về.
“Trương đại nhân Vương đại nhân còn có Lý đại nhân Tào đại nhân đều tới thăm ngài, đại nhân phân phó không tiếp khách không gặp. Các vị đại nhân ngày nào cũng tới, hôm nay lại tới nữa, ngài xem có muốn tiếp họ hay không?”
Bọn họ tới có thể làm cái gì? Còn không phải cho rằng ta bị bệnh là kế sách tạm thời, chờ ta đứng lên tiếp tục mang theo bọn họ cùng hoàng đế đấu,  không ngờ chính là ta bị bệnh nguy kịch, thuốc và châm cứu đều không công hiệu .
“Không gặp.”
“Vậy đại nhân ngài ngủ tiếp trong chốc lát.”
Trong phòng lần thứ hai an tĩnh lại, Tiết Đình Nhương mí mắt lại bắt đầu nặng, hắn chớp một chút lại một chút, lần thứ hai lâm vào trong giấc ngủ mơ.
……
“Vương đại nhân như thế nào rảnh tới xem lão phu?”
Vương minh thịnh ánh mắt phức tạp, trên mặt lại cười: “Rốt cuộc cùng là mệnh quan triều đình, bản quan về tình về lý đều nên tới thăm thủ phụ đại nhân.”
“Không nghĩ tới ngươi vương minh thịnh cũng sẽ nói những lời hư tình giả ý này, có phải hoàng đế phái ngươi tới xem lão phu sắp chết hay chưa ?” Tiết Đình Nhương trào phúng nói.
Rõ ràng là một khuôn mặt tiều tụy,  một lão nhân gần đất xa trời, nhưng ánh mắt lãnh đạm trải qua bao phong ba, có chút cao thâm khó đoán, khiến cho người ta không dám khinh thường.
Rốt cuộc đây là Tiết thủ phụ, là chỉ cần tên này cũng đủ uy hiếp mọi người. Đó là Tiết Đình Nhương nguyên lão tam triều, tung hoành triều đình mấy chục năm các mối quan hệ ăn sâu bén rễ, rắc rối khó gỡ tựa như một cây cổ thụ một tay che trời, không cần hắn làm cái gì, chỉ là sừng sững ở ngoài kia, làm mọi người nhìn thôi đã thấy sợ.
Nếu không tân đế cần gì phải dùng hết thủ đoạn, không dám vọng động, chỉ dám dùng kế vu hồi.
“Xem ra đại nhân đối bệ hạ hiểu lầm thật sâu.”
Tiết Đình Nhương cười lạnh một tiếng, khép nửa hai mắt, không nói gì, lười phản ứng với bộ dáng của hắn.
“Kỳ thật bản quan là vì chính mình mà đến, ta chính là đến xem cái người năm đó bỏ vợ bỏ con, kẻ tiểu nhân thấy người sang bắt quàng làm họ, hiện giờ bộ dạng cô đơn lẻ loi như thế nào. Chỉ sợ hiện tại nếu Tiết đại nhân chết, liền một người để tang cũng không có, kỳ thật cũng là Tiết đại nhân quá xem trọng mình, bất quá là một tuồng kịch mà thôi, nghe một chút nhìn một cái cũng liền thôi, sao liền đem giả diễn thành thật, đem chính mình biến thành dáng vẻ này? Là lương tâm bất an, hay sợ quá khứ bị thế nhân biết, bị người thóa mạ, để tiếng xấu muôn đời?”
“Ngươi……”
“Nói ngươi bỏ vợ bỏ con vẫn là giữ mặt mũi cho ngươi, hẳn là bỏ hại vợ giết con mới đúng, có phải hay không, Tiết đại nhân?”
Này tất cả không ai biết, thế nhân chỉ biết Tiết thủ phụ có một phu nhân nguyên phối, nhưng lại không biết kết cục của vị  nguyên phối kia đến cuối cùng như thế nào. Rốt cuộc thời gian trôi quá lâu, Tiết Đình Nhương trên triều đình sừng sững mấy chục năm không ngã, đối thủ trước kia của hắn hiện tại đã bị hắn dẫm đạp dưới chân.
Thế nhân chỉ biết thủ phụ đại nhân đối nhân xử thế hiền hòa, chiêu hiền đãi sĩ, không nghĩ tới thủ phụ đại nhân cũng có mặt âm ngoan độc ác. Mấy năm nay phàm là người biết chuyện xưa của hắn, toàn bộ đã trở thành cô hồn dã quỷ. Trong đó rốt cuộc có thêm nhiều oan hồn ai cũng không biết, có thể biết được đại để cũng chỉ có vương minh thịnh là  ‘ khổ chủ ’.
“Ngươi, ngươi là……”
Vương minh thịnh tiến đến hắn mặt sườn: “May mắn nương mạng lớn, ta mệnh cũng đại, người trầm thuyền  không có giết chúng ta, mà lại cứu người. Ngươi có biết hay không, nhiều năm như vậy , ta ngày ngày đêm đêm đều muốn nhìn thấy một màn này. Đáng tiếc mạng ngươi quá dài, lại quyền khuynh triều dã, ta chỉ có thể từng bước một bò lên trên, cho đến khi có thể đem ngươi dẫm xuống dưới vị trí……”
“Ngươi là…… Hoằng Nhi……” Tiết Đình Nhương cố hết sức mới nói ra những lời này.
Vương minh thịnh đứng thẳng , cười đến vui sướng: “Ta không gọi  là Hoằng Nhi, ta cũng không phải họ Tiết, ta họ Vương. Nương ta tái giá, gả cho người đã cứu chúng ta …… Ngươi ngàn vạn đừng kích động, cho dù hiện tại ngươi có chết, ta cũng không phải là  nhi tử của ngươi……”
Vương minh thịnh luôn luôn trầm ổn nội liễm, thâm tàng bất lộ, mà cười  vui sướng như thế, cũng là lần đầu tiên.
“Đúng rồi, ngươi cũng không cần cảm thấy hiện tại bản quan họ Vương, nhưng vẫn giúp họ Tiết nối dõi tông đường. Làm bản quan ngẫm lại, nhớ năm đó hạ nhân phủ ngươi thả ra tin đồn bản quan có Long Dương chi phích. Để ngươi nói trúng rồi, bản quan không thích nữ tử, cho nên mới nhiều năm không thành thân……”
Hắn cười nhìn lão nhân trên giường, khuân mặt khiếp sợ, buồn bã, hối hận đan xen.
Nhưng kết quả như thế nào đâu?
Hắn đột nhiên phát hiện chính mình không thấy vui mừng, cho dù cười cũng có vẻ quá mức giả dối. Hắn đột nhiên liền mất đi hứng thú, san bằng khóe miệng, phủi phủi tay áo, nói: “Nếu Tiết đại nhân còn tốt, bản quan liền cáo từ.”
……
“Ta không, ta không……”
“Đại nhân, ngài đang nói cái gì?”
Nghe được thanh âm này, Tiết Đình Nhương trước mắt sương mù đột nhiên tản ra, hắn đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại. Lọt vào trong tầm mắt vẫn là gian nội thất tối tăm, Hồ Tam trông cũng không dễ nhìn thậm chí có chút xấu xí mặt, trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị chua xót, tựa hồ còn có hơi thở hủ bại nhẹ nhàng phiêu động.
Tiết Đình Nhương giật giật môi, lại không có thanh âm phát ra.
“Đại nhân, ngài nói cái gì?”
Hồ Tam thập phần sốt ruột, liên thanh truy vấn, nhưng Tiết Đình Nhương căn bản nói không nên lời lời nói, Hồ Tam chỉ có thể dựa vào chính mình đoán rằng hỏi: “Ngài có phải hay không lo lắng chuyện trước đây? Ngài yên tâm, ngài nói đã truyền tin cho Trương đại nhân, hắn đã biết được Vương đại nhân là con trai độc nhất của ngài, sẽ dựa theo phân phó của ngài đi làm.”
Tiết Đình Nhương chớp chớp mắt, Hồ Tam cho rằng hắn còn có cái gì lời muốn nói, đưa lỗ tai ghé vào hắn miệng bên, lại chỉ nghe được một câu: “Ta không có……”
Một lúc sau cũng không có câu dưới.
Chờ Hồ Tam sốt ruột ngẩng đầu đi xem, lại nhìn đến Tiết Đình Nhương mở to đôi mắt, mặt tái xanh.
Hắn run rẩy trên tay trước sờ sờ hơi thở, lại cả kinh đặt mông ngồi dưới đất.
*
Gió lạnh theo lỗ thủng trên cửa sổ lùa vào, thổi  mặt Tiết Cẩu Tử lạnh buốt.
Hắn giật mình, mở to mắt.
Đập vào mắt chính là gian nhà ở không lớn tường gạch xanh, mái lợp ngói đen, tường nhà quét vôi, xà nhà là gỗ thô đen, bên ngoài, trên cao treo một hàng rổ tre, trong rổ đựng vài thứ được đậy bằng vải thổ màu xanh.
Hắn nằm thẳng người trên giường đất, trên người đắp cái chăn nửa mới nữa cũ, nhưng khá sạch sẽ, kỳ thật bên trong ruột bông đã bị xô hết.
Mà phía cuối giường đất, đặt một tủ nhiều ngăn màu thâm nâu, trên tủ có khảm đồng thau, tạo hình đơn giản tường vân và suối nhỏ, thoạt nhìn to  lớn đầy phóng khoáng. Tuy không so sánh được với phú hộ, nhưng so ra ở nông thôn đã là một gia cụ có giá trị.
Truyền mấy thế hệ không có vấn đề!Đó lời nói của cha hắn, cha hắn là thợ mộc có tay nghề tốt nhất thôn.
Tiết Cẩu Tử cảm giác đầu mình rất đau, giống như bị người ta cầm gậy hung hăng đánh. Hắn chống tay muốn ngồi dậy, nhưng cả người vô lực, lại ngã ngồi trên giường đất.
Hắn lúc này mới ý thức được chính mình là Tiết Cẩu Tử, là con trai trưởng của Nhị phòng, bởi vì vài việc, hắn nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà thành tâm bệnh, đã bị bệnh rất nhiều ngày rồi.
Hắn không phải là Tiết Đình Nhương, là Tiết Đình Nhương trong giấc mơ của hắn.
Hắn sao có thể là người như vậy?
Vì chứng minh tất cả là do hắn mơ, hắn còn cố ý nhấc tay xem xét.
Quả nhiên! Trước mắt là cánh tay tinh tế trắng nõn, không có gân cốt cường tráng của nam nhân trưởng thành, hắn năm nay mới mười bốn, sao có thể có thể sống đến hơn bảy mươi tuổi, cuối cùng còn chết không nhắm mắt.
Tiết Cẩu Tử nặng nề phun ra một hơi, lại nhìn bốn phía, trong lòng mới an ổn một ít.
Bên ngoài có người đang nói chuyện, thanh âm theo cửa sổ lọt tới.
“Ta nói Chiêu Nhi này, không phải tứ thẩm nói ngươi, nhìn ngươi hiện tại thành cái dạng gì, một cô nương tốt sẽ ở nhà giúp chồng dạy con, thế nhưng ngươi lại học người bán hàng rong làm buôn bán. Sinh ý kia là cái ngươi có thể làm? Ngươi nhìn tứ thúc, ngày ngày chạy ngược chạy xuôi cũng không kiếm được bao nhiêu, mau đừng lăn lộn bên ngoài nữa, có bản năng lực này ngươi giúp tứ thẩm làm chút việc!”
Thanh âm của nữ tử trẻ tuổi, nhưng lời nói lại đầy châm chọc. Đều nói tướng từ tâm sinh, cũng không trachs mặt Tôn thị dài trông đầy khác nghiệt.
Trong đầu Tiết Cẩu Tử hiện lên ý nghĩ, ngay sau đó hắn liền ngây ngẩn cả người, hắn đúng là chán ghét tứ thẩm không sai, nhưng hắn như thế nào có thể nghĩ đối phương như thế?
Còn chưa kịp chờ hắn nghĩ ra nguyên do, liền nghe thấy thanh âm xuất hiện trong mộng vang lên.
“Tứ thẩm, ta  thật ra cũng muốn giúp ngươi làm việc, nhưng ngươi cũng biết Cẩu Tử bị bệnh nhiều ngày, trong nhà lúc đầu còn cấp mấy văn tiền để bốc thuốc, uống thuốc nửa tháng, bà nội liền nói trong nhà tiền bạc không thuận lợi, đem dược ngừng. Cẩu Tử là nam nhân của ta, ta không thể nhìn hắn bệnh như thế, tứ thẩm muốn ta hỗ trợ làm cũng không phải không được, nếu không ngươi cho ta mượn chút tiền mua thuốc, ta về sau sẽ từ từ  trả lại ngươi được không?”
Chủ nhân của thanh âm là một cô nương trẻ tuổi, hẳn là một cô nương nhanh nhẹn giỏi giang giọng điệu chế nhạo.
Đây, Chiêu Nhi chính là cố ý chèn ép Tôn thị.
Tôn thị xưa nay tính tình keo kiệt bủn xỉn, muốn nàng lấy ra một văn tiền so lên trời còn khó, huống chi là cho hai đứa trẻ nhị phòng mượn tiền.
Nhị phòng hiện giờ chỉ còn hai người kia, con trưởng môn hộ mới mười bốn, nhưng thật ra có người lớn, cũng mới mười sáu, là cô nương gia. Tôn thị mỗi khi nghe người trong thôn tung tin vịt nói Chiêu Nhi nha đầu chết tiệt kia, làm cái sinh ý kiếm được tiền bạc, vẻ mặt không tin.
Này nha đầu chết tiệt kia có thể làm cái sinh ý gì kiếm tiền, bất quá là chạy vào rừng kiếm ít đồ hoang dã, lấy đi ra ngoài lừa người trong trấn đổi mấy văn tiền thôi.
“Tứ thẩm không có tiền cho ngươi mượn, tiền bạc của ta đều ở trong tay bà nội ngươi, ngươi đi chỗ bà nội mượn đi!” Tôn thị vỗ vỗ mông đứng lên liền đi về phòng, lười cùng Chiêu Nhi nói lời vô nghĩa.
“Nếu tứ thẩm không có tiền cho ta mượn, ta lại không dám đi mượn bà nội, chỉ có thể chính mình từ chỗ nào kiếm chút tiền bạc, cho Cẩu Tử bốc thuốc uống!.”
Chiêu Nhi giọng đặc biệt vang dội, lời này tự nhiên chỉ là nói cho Tôn thị nghe, vẫn là nói cho  người ngồi ở nhà giữ là Triệu thị nghe.
Quả nhiên Chiêu Nhi vừa bước vào nhà, sau lưng Triệu thị liền đứng ở cửa mắng Tôn thị: “Ngươi không rửa chuồng heo sạch sẽ, lại trốn về phòng nằm”.
Chiêu Nhi bĩu môi, vén lên rèm cửa đi vào, ngay lập tức liền đụng phải ánh mắt của Tiết Cẩu Tử .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro