Chương 62:Mục Giai Nhan khó chịu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thời điểm Mục Giai Âm vào biệt thự, Mục Uẩn Ngạo đang từ lầu hai đi xuống, thấy Mục Giai Âm vừa vào cừa, nhíu mày nói: " Giai Âm con đi nói chuyện với con bé đi, Giai Nhan đâu rồi."

"Con chỉ vừa đi uống chút nước, chị ba đã về rồi." Mục Giai Nhan vừa nghe tiếng động, vội đi ra từ phía tây phòng khách, vẻ mặt vô tội.

Mục Giai Âm nghĩ đến nụ hôn tiễn biệt của quyền Viêm khi đó, nhất thời liền hiểu rõ. Quyền Thiệu viêm, là muốn diễn trò cho Mục Giai Nhan thấy, trên mặt Mục Giai Âm hiện lên một nụ cười thản nhiên.

Cô nên khen ngợi Quyền Thiệu Viêm như thế nào đây, nghĩ thật chu đáo mà.

"Thôi, ngồi xuống rồi nói." Mục Uẩn Ngạo nói xong chỉ vào sô pha phòng khách.

Mục Giai Thu ngồi sẵn một bên sô pha.

Mục Giai Âm đi theo Mục Uẩn Ngạo ngồi xuống sô pha, Mục Giai Nhan trước đây vân luôn chen lấn để được ngồi chung với Mục Uẩn Ngạo hôm nay cũng chọn vị trí xa nhất, nhìn dáng vẻ giống như nhất định sẽ tranh cãi một trận ầm ĩ với Mục Uẩn Ngạo.

"Giai Âm, con với Giai Nhan quan hệ tốt, con đi khuyên nhủ nó đi." Vừa ngồi xuống Mục Uẩn Ngạo liền chỉ Mục Giai Nhan, nhếch miệng, tức giận nói: " Xảy ra chuyện như thế, ông cũng không muốn nói nhiều, dù sao có nói gì cũng vô dụng. Ông đã nói phương pháp ứng phó, trước tiên con đính hôn với Tả Trí Viễn, bên nhà họ Tả ông sẽ nói chuyện sau."

"Ông nội chuyện này nói sau đi, không phải đã qua rồi sao? Sao phải vội vàng đính hôn cơ chứ?" Mục Giai Nhan rất không rõ suy nghĩ của Mục Uẩn Ngạo.

"Nói sau cái gì, thanh danh của con bị hủy, sao con lại không biết điều chứ." Mục Giai Nhan với Tả Trí Viễn bị người ngoài phát hiện đang... cái kia rồi. Nếu không nhanh chống đính hôn, lỡ sau này Tả Trí Viễn đổi ý thì sao bây giờ?

"Chuyện này thì làm sao? Không phải hôm qua con với anh ta cũng chỉ làm chuyện kia thôi sao?? Bây giờ chuyện này cũng đâu có gì lạ." Mục Giai Nhan ủy khuất nói: "Bây giờ cũng đâu phải như thời của ông trước đây đâu".

"Mặc kệ thời đại nào, cũng không thể phát sinh chuyện như vậy." Mục Uẩn Ngạo tức giận cầm lấy cây gậy bên cạnh muốn đánh Mục Giai Nhan.

Vừa thấy động tác của Mục Uẩn Ngạo, quản gia lo lắng tiến đến cản Mục Uẩn Ngạo lại: " Lão gia, xin bớt giận, tam tiểu thư, da thịt non nớt, bị một gậy này, nhất định sẽ bị thương, một gậy này xuống sau cùng người đau lòng vẫn là ngài. Hơn nữa, còn có nhị tiểu thư ngồi ở bên cạnh, không nên."

Quản gia nói xong thì chỉ Mục Giai Âm ngồi bên cạnh.

Mục Uẩn Ngạo nhìn Mục Giai Nhan ủy khuất kéo ngón tay ngồi một góc trên sô pha, không biết là sao chỉ Mục Giai Âm nói: "Giai Âm, con đi khuyên nhủ Giai Nhan đi, lắt nữa đến phòng của ông. Còn Giai Thu, con bỏ cái ý định đó đi, ở thành phố B làm cho tốt việc của mình."

"Con ở thành phố B một chút thành tích cũng không có, còn muốn chạy tới thành phố A." Mục Uẩn Ngạo lại nổi giận, tay run run đập cây gậy xuống sàn nhà: "Không có điểm thành tích, con đến thành phố A như thế nào? Đừng nói con cả đời chỉ muốn làm một chức phó thị trưởng, con tâm cao khí ngạo cái chức phó thị trưởng này làm sao con thỏa mãn được?"

Mặt Mục Giai Thu thoáng trầm xuống: "Con biết rồi, ông nội."

Mục Uẩn Ngạo vừa đi, Mục Giai thu đã đứng dậy nói: "Chị hơi mệt, các em nói chuyện trước đi."

Mệt mỏi? Nhất định là lấy cớ trong lòng Mục Giai Nhan và Mục Giai Nhan đều biết rõ.

"Giai Nhan." Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan khuyên nhủ: "Thường ngày chị thấy em cũng không giống kiểu người như vậy, đến cùng là chuyện gì, bị hãm hại sao?"

Mục Giai Âm coi như có chút mắt nhìn, cũng chỉ là bị người nào hại mà thôi.

Mục Giai Âm thấy Mục Giai Nhan không nói lòi nào, lại nói tiếp: "Giai Nhan, chúng ta là chị em, có gì phải xấu hổ chứ?"

Mục Giai Âm cố ý cổ vũ: "Giai Nhan có ủy khuất gì cứ nói với chị, đến lúc đó để cho ông nội hỗ trợ, nhìn thử là ai muốn hại em, nếu không được, chị cũng có thể tìm... Ông xã trợ giúp."

Mục Giai Âm dừng lại một chút mới nói, cô là cố ý kích thích Mục Giai Âm, nhưng mà, sau khi nói hai chữ này ra cô đều thấy người mình nóng lên, thật không biết Quyền Thiệu Viêm làm thế nào mà có thể bình tĩnh gọi bà xã mỗi ngày như thế.

"Không phải bị hại, không cần tra xét." Mục Giai Nhan khẩn trương xua tay.

Lỡ như bị ông nội phát hiện ý định hãm hại Ngô Oánh Oánh với Ngô Ngôn Tín của cô ta thì phải làm sao?

Hiện tại Mục Giai Nhan chỉ cảm thấy mình có khổ mà không nói được, sớm biết như thế cô ta sẽ không ở trong bữa tiệc của mình mà nghĩ cách hại Ngô Oánh Oánh,nói không chừng còn có thể có nhiều thời gian tiếp cận Quyền Thiệu Viêm.  

  "Giai Nhan, trước đó Ngô Oánh Oánh với em xảy ra chuyện gì vậy?"

Mục Giai Nhan giả vờ lo lắng nhìn bụng Mục Giai Âm" Em nghe nói cô ta muốn hại chị sảy thai."

Ánh mắt Mục Giai Âm tối đi vài phần, thản nhiên nói: "Đúng vậy, ở trong nước bỏ thuốc sảy thai, bị Hướng Tình uống mất."

Căn cứ vào báo cáo mới nhất của Hướng Tình, ngay cả bà dì cả cũng tới thăm cô trước mười ngày.

Hơn nữa, dì cả luôn luôn ôn hòa lần này lại hành khiến Hướng Tình mệt lên bờ xuống ruộng, lúc nãy ở trên xe nói chuyện điện thoại với Hướng Tình còn bị cô trêu ghẹo một hồi.

Quyền Thiệu Viêm chắc cũng nghe được, nhưng mà lần này Hướng tình cũng đã gián tiếp cứu cô một mạng, Quyền Thiệu Viêm mới không trực tiếp tắt điện thoại của cô, mà tùy ý để cho Hướng Tình kể khổ liên tục.

"Chị Hướng Tình không buồn nôn sao?" Mục Giai Nhan chưa từ bỏ ý định hỏi, rõ ràng cô ta đưa cho Ngô Oánh Oánh là thuốc gây nôn.

Hướng Tình uống xong, đáng lẽ ra trước tiên buồn nôn sau đó bị tiêu chảy mới đúng. Dược kia tác dụng phụ cũng chỉ là buồn ngủ, choán váng đầu óc, đồ mồ hôi các thứ, cũng không có chuyện dì cả tới sớm hơn được.

"Đó là thuốc sảy thai, không phải thuốc gây nôn." Mục Giai Âm nhớ lại chuyện gì đó cười khinh miệt nói: "Giai Nhan, lời em nói hơi giống với Ngô Oánh Oánh, thế nào cô ta cũng không chịu thường nhận là mình bỏ thuốcsảy thai, cứ nói là thuốc gây nôn mãi thôi."

"Cô ta vẫn nói như thế, làm em cứ tưởng là thuốc gây nôn." Mục Giai Âm chột dạ giải thích, mới nói tiếp: "Ngô Oánh Oánh hãm hại chị ba, vậy chị ba có ý định trả thù hay không?"

Mục Giai Âm nghiêng đầu nói: "Ông xã chị nói, việc này để anh ấy xử lí, chị không cần quan tâm."

Mục Giai Nhan thật sự muốn cười ra tiếng, làm như thế căn bản chính là người đàn ông họ từ chối. Xem ra Quyền Thiệu Viêm đối với Mục Giai Âmcũng chỉ là xem trọng đứa nhỏ trong bụng mà thôi, cô ta nhất định phải nghĩ cách, để phá bỏ đứa nhỏ trong bụng Mục Giai Âm, lại không khiến người khác nghi ngờ mình.

Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan lại bổ sung thêm: "Có điều, anh ấy muốn điều tra trước chuyện thuốc sảy thai kia là từ đâu tới."

Nụ cười trên mặt Mục Giai Nhan cứng lại, sau một lúc lâu, mới miễn cưỡng nở một nụ cười vui mừng nói: "Chị... Anh rể điều tra được cái gì, chị nhất định phải nói cho em biết."

Thuốc sảy thai...Cô ta đưa thuốc gây nôn khi nào thì bị tráo thành thuốc sảy thai, cô ta nhất định phải đi làm rõ chuyện này, nếu để cho anh rể biết cô muốn hại đứa nhỏ trong bụng Mục Giai Âm, cô ta nhất định chịu không nổi.

"Được." Mục Giai Âm đứng dậy đi ngang qua người Mục Giai Nhan nói: "Giai Nhan, em cũng đừng cãi lại ông nội, ông đã lớn tuổi, em nên chiều theo ý ông. Tính tình ông nội em cũng biết đó, chuyện đính hôn, ông nội đã quyết định rồi, trừ khi nhà họ Tả không đồng ý, nếu không em có làm gì cũng không thay đổi được. Em tự mình nghĩ lại đi."

Mục Giai Nhan một tay chống đầu, một tay khuấy nhẹ ly cà phê.

Cô ta biết Mục Giai Âm nhất định sẽ không khuyên mình kết hôn với Tả Trí Viễn. Dù sao chị ta thích Tả Trí Viễn như vậy, trong tay cô ta còn có không ít chứng cứ yêu nhau của Mục Giai Âm với Tả Trí Viễn.

Mấy thứ đó còn ta còn giữ lại ngày sau sẽ dùng tới.

Bây giờ, cô ta không thể ở cùng với Tả Trí Viễn, nhất quyết không thể đính hôn.

Mục Giai Nhan nghĩ lại lời nói của Mục Giai Âm, chỉ có thể khiến nhà họ Tả không đồng ý sao...

Lúc Mục Giai Âm vào phòng Mục Uẩn Ngạo, ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thím Lưu vốn đang dọn dẹp trong phòng, nhìn thấy Mục Giai Âm đi vào liền khẩn trương ra ngoài.

Phải nói, gia giáo ở Mục gia cực kì nghiêm khắc. cũng không biết vì sao bà cảm giác từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình nhị tiểu thư là thực hiện được triết lí sống giống Mục Uẩn Ngạo, còn hai vị tiểu thư còn lại đều có chút khác biệt.

Tam tiểu thư thì không cần phải nói, tiệc sinh nhật lại làm ra chuyện lớn như vậy, khiến Mục Uẩn Ngạo tức giận tới nỗi đóng cửa từ chối tiếp khách.

Mà đại tiểu thư Mục dù không gây chuyện lớn gì, nhưng thím Lưu vẫn còn nhớ mấy năm trước, bà thấy trong phòng Mục Giai Thu có một chai thuốc tránh thai.

Nghĩ đến chuyện Đại tiểu thư đã chừng này tuổi mà vẫn chưa kết hôn, nhất định là có ẩn tình gì đó.

Danh gia vọng tộc, thật lắm thị phị mà.

Mặc dù bà làm người giúp việc phục vụ người khác, đa số người vừa nghe chắc chắn không tránh khỏi có chút khinh thường, nhưng con cháu bà hòa thuận, cuộc sống cùng tương đối đầy đủ, nói trắng ra, bà cảm thấy mình rất hạnh phúc.

"Ông nội, người đừng tức giận." Mục Giai Nhan xoa nhẹ huyệt Thái Dương cho Mục Uẩn Ngạo: "Chuyện của Giai Nhan với chị hai, trong lòng họ cũng đã có suy tính riêng rồi."

"Nhưng chúng nó vẫn còn quá nhỏ tuổi." Mục Uẩn Ngạo thở dài vẻ mặt mệt mỏi: "Chúng thì có thể nghĩ chu đáo được chuyện gì, Giai Thu thì không nói, đứa bé kia quá chủ kiến, Giai Nhan bình thường rất ngoan, không biết tại sao lần này lại nháo loạn đến như vậy?"
Mục Giai Âm không nói gì, cô không muốn ông nội biết được gương mặt thật của Mục Giai Nhan, ông nội nhất định sẽ bị kích thích.

"Về phần Tả Trí Viễn,..." Mục Uẩn Ngạo giận dữ nói: "Để cho y cưới Giai Nhan coi như y trèo cao, ông cho hắn một thử thách, nếu vượt qua được, ông sẽ gã Giai Nhan cho hắn."

Tuy không biết thử thách của ông nội là gì, nhưng Mục Giai Âm chắc chắn trăm phần trăm Tả Trí Viễn sẽ không vượt qua được.

"Con thấy Giai Nhan đang nghĩ cái gì?" Mục Uẩn Ngạo khó hiểu nói: "Nếu nó không muốn sống cùng với Tả Trí Viễn, vì sao lại làm loại chuyện kia với hắn ta."

Mục Giai Âm chớp mắt, cực kì vô tội nhìn Mục Uẩn Ngạo.

Cô không hiểu, thật sự!

Cô không phải loại người như vậy......

Mục Uẩn Ngạo thấy Mục Giai Âm cứ im lặng mãi, liền thay đổi đề tài: "Nghe nói tối hôm đó con cũng gặp chuyện? Chú Hướng đã gọi điện oán giận với ông mấy lần."

Hướng Tình lớn như vậy lần đầu tiên phải chịu đau khổ đến như thế, đủ làm dọa sợ cha Hướng. Nhìn con gái so với mình còn dũng mãnh hơn vài phần ở trước mặt ông đau đến khóc, sau khi hiểu rõ mọi chuyện cha Hướng liền bấm điện thoại gọi cho Mục Uẩn Ngạo, nói năng lộn xộn oán giận với ông. Mục Uẩn Ngạo nghe thấy tâm tình ngược lại tốt hơn vài phần.

"À, chỉ là mấy trò vặt vãnh, Thiệu Viêm nói ảnh sẽ xử lí chuyện đó, ông nội đừng lo lắng." Mục Giai Âm nghĩ tới cha mẹ Hướng vô cùng cưng chiều con gái mới nói: "Chuyện của Hướng Tình, con sẽ đi gặp cha mẹ cô ấy để xin lỗi, ông nội không cần cần bận tâm."

"Xin lỗi gì? Cũng không phải do con. Không phải bị hãm hại sao, tìm người đó đến nhận lỗi đi." Mục Uẩn Ngạo kiên định đứng về phía cháu gái mình. Cháu gái đang mang thai đó, xin lỗi, cũng phải nghĩ cho phụ nữ có thai chứ.

"Đứa bé trong bụng dạo này thế nào?" Mục Uẩn Ngạo nhìn bụng Mục Giai ÂM, ánh mắt cứ như đứa bé trong bụng Mục Giai Âm sắp bay ra vậy, trắng trắng mềm mềm đứng trước mặt ông kêu ông một tiếng ông cố.

Mục Giai  vuốt nhẹ bụng nói: "Bác sĩ nói thai nhi phát triển rất tốt, không có vấn đề gì."

Cuối cùng cũng có một tin tốt, xem ra cảnh cáo của ông cũng có tác dụng, Quyền Thiệu Viêm cũng coi như biết kiềm chế.

Tâm tình Mục Uẩn Ngạo tốt lên mấy phần, lại cùng Mục Giai Âm nói mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, mới mệt mỏi đi ngủ. Từ khi biết chuyện của Mục Giai Nhan, Mục Uẩn Ngạo không thể nào ngủ được. Dù cho có ngủ trong đầu cũng chỉ toàn nghĩ đến chuyện này.

Chờ đến khi Mục Giai Âm xuống lầu lại bị trận tuyến dưới lầu làm cho hết hồn.

Bên dưới dạng người nào cũng có, đặc biệt còn lớn giọng. Mục Giai Âm nhìn ông nội vất vả lắm cô dỗ dành đi ngủ, lông mày nhíu lại.

"Ôi, không phải là cháu gái sao? Tới đây ngồi đi." Dì hai thấy Mục Giai Âm đi xuống, ánh mắt sáng lên, vội vàng nói.

Thật đúng là xem nơi này như nhà của bọn họ rồi!

Mục Giai Âm giờ đây rất ghét những thân thích này, nói trắng ra, đều là một lũ ăn bám mặt dày.

Thời điểm có lợi ích bọn họ người tích cực nhất, gia tộc có phiền toái gì, cần bọn họ hỗ trợ, những người này ngược lại một người so với một người còn chạy nhanh hơn, không muốn bị dính líu một chút nào.

Đáng hận nhất là, đám người này chẳng những không có một chút đoàn kết nào, còn bắt tay cho người ngoài làm hại gia tộc.

Mục Giai Âm nhớ tới kiếp trước, trừ bỏ Tả Trí Viễn và Mục Giai Nhan khiến tâm cô nguội lạnh, còn lại chính là mấy người này, bỏ đá xuống giếng vô cùng vui vẻ.

Nuôi những thứ vô dụng này thà nuôi chó còn hơn.

Mục Uẩn Ngạo cũng không thích gần gũi với đám người này, đều là một lũ lười nhát không chịu sửa đổi, không làm được gì, chỉ biết làm mấy chuyện bỉ ổi. Lúc Mục Uẩn Ngạo còn trẻ cũng đã giúp bọn hắn vài lần, lại bị bọn họ ngoan độc gài bẫy, dứt khoát trực tiếp cắt đứt liên hệ cả đời không qua lại với nhau nữa.

Có điều, về sau Mục Uẩn Ngạo càng sống càng tốt, những người đó lại cá mè một lứa mà đeo dính lấy, Mục Uẩn Ngạo cũng chỉ có thể làm bộ không thân thiết.

Dì cả sợ như sợ dì hai giành lần đầu với mình, nhanh nhẹn kêu tên Mục Giai Âm, đứng lên nói: "Giai Âm, ai, ôi, càng ngày càng đẹp, không khác gì tiên nữ trên trời cả, dì tí nữa là không nhận ra, đến đây, ngồi bên cạnh bác này."

Mặt Mục Giai Nhan đen lại, mấy ngày trước còn ở trước mặt cô cười ngạo Mục Giai Âm, giờ lại thay đổi thành cái dạng này.

Sao cô không biết được dì cả với dì hai lại lại nhiệt tình hiếu khách như vậy nhỉ?

"Bác trai, bác gái, khỏe." Mục Giai Âm khẽ cười, nói với người hầu phía sau: "Còn không mau mang trà lên."

"Trà cái gì, chúng ta chỉ tùy tiện đến chơi thôi." Nói thế mà mông lại dính chặt lấy sô pha, giống như bị dinh keo vậy.

Nhìn kiểu dáng này của bọn họ, Mục Giai Âm liền biết mấy người trước mặt này nhất định có chuyện muốn nhờ vả.

Những người này nịnh bợ có vẻ rất chịu khó, lại không biết hỏi han chút gì về sức khỏe ông nội cô. Giả vờ quan tâm thôi sẽ chết sao? Mấy năm nay ông nội cũng giúp đỡ bọn họ không ít, lại nuôi thành một đám bạch nhãn lang, trong lòng Mục Giai Âm càng khó chịu hơn, giọng điệu cũng cứng ngắc: "Ông nội đang nghỉ ngơi trên lầu, chúng ta nên nhỏ tiếng một chút, mấy hôm nay ông không có nghỉ ngơi tốt."

"Được thôi." Giọng nói Mục Giai Âm thật sự quá lạnh nhạt, những người này cũng không biết phải trả lời thế nào, ngược lại mấy anh họ lại nhanh trí đáp.

Nhưng nói được vài câu, giọng mấy người này lại to lên, chẳng khác nào cái chợ.

Mục Giai Âm ấn thái dương, chờ đọi đám người này nói tới vấn đề chính.

"Nghe nói, Giai Âm mang thai con của Quyền thủ trưởng." Dì hai cười giống như hoa cúc trong gió.

Mục Giai Âm gật gật đầu.

"Quyền thủ trưởng thật sự là ôm Giai Âm trong bàn tay mà cưng chiều." Mấy anh họ trợn mắt nhìn về phía Mục Giai Âm, ánh nhìn còn mang theo tia mờ ám.

Chuyện của cô với Quyền Thiệu Viêm thì liên quan gì tới mấy người này.

....Hơn nữa, có cần ở trước mặt cô nói Quyền Thiệu Viêm đối xử tốt với cô chỉ vì đứa bé thôi sao?

Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan giả vờ che miệng cười, trong lòng càng buồn bực hơn, Mục Giai Âm suy nghĩ có lẽ Quyền Thiệu thích cô cho nên mới thích đứa bé.

Ừ, thật sự là không thiết thực rồi.
Mục Giai Âm lại chuyển hướng chú ý sang đám thân thích đang tranh cãi trước mặt, nghe bọn họ nói chuyện.

Bác gái cả cướp lời trước: "Quyền thủ trưởng đứng đầu quân khu ở thành phố A, con xem, anh họ con dạo gần đây rãnh rỗi không có việc gì làm, có thể để nó tiến vào quân đội hay không, làm chức quan nhỏ nhỏ nào đó cũng được?"

Dì cả nói xong thì chỉ vào thanh niên bên cạnh.

Mục Giai Âm nhìn lướt qua thanh niên bê cạnh bác gái, ánh mắt mờ mịt, ấn đường đen tối. Được rồi, có thể là rửa mặt chưa sạch. Nhưng mà, vừa nhìn gã ta cũng biết là bị phụ nữ vét sạch tinh lực, hơn nữa, bác gái cả thật sự nghĩ tiến vào quân đội là đi chơi sao?

"Quân đội có gì tốt mà vào?" Dì hai quăn một ánh mắt oán giận vào bác gái cả: "Giai Âm, bác nghe nói Quyền thiếu là nhị thiếu gia của tập đoàn tài phiệt, con xem, có thể để hắn giúp cho con gái của bác kiếm một việc nào thoải mái một chút, tiền lương khá chút chức vị nữa? Thuận tiện, giới thiệu cho nó một Quý công tử nào đó?"

Mục Giai Âm quét một vòng trên sô phá, cuối cùng dừng lại ở một cô gái.

Giống như cảm giác được ánh nhìn của Mục Giai Âm, cô gái kia cao ngạo liếc nhìn cô một cái.

Mục Giai Âm còn cảm nhận được địch ý rõ ràng trong mắt cô ta, giống như là, lần này cô giúp tôi là may cho cô vậy.

Giúp bọn họ chính là chuyện đương nhiên, giúp bọn họ chính là do họ bố thí hả?

Mục Giai Âm lại nâng trán, tìm một công tử cho cô ta? Cô thật sự cầu cô gái kia ốm một chút? Người cao chưa đến 1m50 nặng thì hơn 80 kg, giới thiệu cái sợi len ấy!

Còn cái gì mà Quyền nhị thiếu giá, cô cũng không biết!

Quyền Thiệu Viêm không thích người nhà anh có được hay không hả! Mục Giai Âm cảm thấy Quyền Thiệu Viêm ngay từ đầu đã không muốn cô tiếp xúc với mấy người bên đó.
Mục Giai Âm vẫn không nói gì, mấy thân thích bên kia lại sắp như đánh nhau, mặt đều đỏ hết cả lên.

Mục Giai Âm nhìn thấy Mục Giai Nhan đang kéo một bé trai đến bên cạnh, chắc là Mục Giai Nhan muốn ra chiêu rồi đây?

Mục Giai Âm hứng thú nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, Mục Giai Nhan giật mình, vẫn như cũ dặn dò thiến niên trước mặt.

Cho dù chị ba biết là do cô ta thì sao chứ? Cô ta cũng không làm chuyện gì tổn thương đến thằng nhóc này.

"Mẹ, các người đừng ẫm ĩ nữa." thiếu niên kia la lớn: "Chị họ giúp hết là được thôi, chỉ làm có vài chuyện, cần gì phải tranh cãi như vậy? Chị Giai Nhan nói, tất cả đều là người một nhà, có chuyện gì thì phải giúp đỡ nhau."

Người này thế nào lại dám bán đứng cô ta?

Mục Giai Nhan nhìn Mục Giai Âm cười gượng.

Chỉ là ngược lại nhắc nhở người xung quanh tỉnh ngộ, bọn hắn ầm ĩ cái gì, mấy chuyện đơn giản như vậy, Mục Giai Âm đều có thế làm được?

"Cái này chỉ là chuyện nhỏ, Giai Âm sau khi con làm xong, bác mời con ăn cơm." Dì cả cực kì hào phóng vỗ vỗ bả vai Mục Giai Âm.

Chuyện nhỏ, đơn giản như vậy, sao bác không tự đi mà làm.

Mục Giai Âm cau mũi: "Bác cả chỉ sợ là không được."

Thân thích xung quanh vốn đang rất nhiệt tình lập tức thay đổi sắc mặt, bọn họ đều có bộ dáng chỉ trích cô.

Dì cả tính tình nóng nảy nhảy lên nói trước: "Nha đầu con lại có chuyện gì? Bình thường ăn của bác, uống của bác, con không có ba mẹ, ta coi con như con gái mà dưỡng, dưỡng nhiều năm như vậy, lại nuôi ra một con bạch nhãn lang."

Nói xong, thì ngồi bệt xuống sàn gào khóc.

Dáng vẻ kia, còn đau khổ hơn chết cha chết mẹ.

Từ nhỏ cô không thấy dì cả được mấy lần, ở trước mặt cô còn thường xuyên cãi nhau với ông nội, dì cả còn trong sáng ngoài tối châm chọc cô không có cha mẹ, cô thật sự không cảm nhận được bác gái cả coi mình như con gái.

Bác gái cả nói xong, mấy người xung quanh cũng chỉ trích cô đủ đạng.

Người không biết, còn tưởng Mục Gia có một đứa con gái bất hiếu vậy.

Mục Giai Âm lạnh lùng nhìn Mục Giai Nhan.

Trong lòng Mục Giai Nhan hơi lo lắng, cô ta cũng không thích lợi dụng mấy người thân thích này. Bây giờ bọn họ đổi trắng thay đen như vậy, thật sự làm người ta cảm thấy buồn cười. Mục Giai Âm, chỉ sợ là đã tức giận. Cô ta vẫn nhớ, tính tình hiện tại của Mục Giai Âm không được tốt lắm.

"Con nói không giúp, là vì con không có khả năng giúp được." Mục Giai Âm vừa nói vừa cười nhìn Mục Giai Nhan bên cạnh: "Các bác im lặng nghe con nói trước đã."

"Vốn các bác không nói thì cũng không phải chuyện gì khó, huống chi, sau chuyện ngày hôm qua, Quyền Thiệu Viêm liền không thích nhìn con." Mục Giai Âm nói xong thì nhìn về phía Mục Giai Nhan, trong mắt không có chút tình cảm nào: "Quyền thiếu ngại chuyện ngày hôm qua làm anh ấy mất mặt."

Chuyện ngày hôm trước mấy người ở đây đều biết, trong bọn họ cũng có mấy người đi dự tiệc, chỉ là bọn họ không có nói chuyện được với Quyền thiếu. Mỗi lần muốn tiếp cận anh, đều bị người khác kéo qua bên cạnh.
Mục Gia ÂM vừa nói, bọn họ liền biết xảy ra chuyện gì.

Mục Giai Âm lại bổ sung thêm: "Tính tình của Quyền thiếu các bác cũng hiểu rồi đó."

Tuy là bôi đen Quyền Thiệu Viêm, chắc là anh không để ý đâu. Dù sai, thì tính tình của Quyền Thiệu Viêm vốn cũng không tốt.

Nhìn thôi cũng biết là Quyền Thiệu Viêm khó tính rồi!

Lúc này mấy người trong tộc cũng không có lí do nào nữa, chỉ có cô bé béo nãy giờ vẫn chơi ở sô pha tức giận nói: "Mục Giai Nhan, cô thật là quá đáng, chính cô tự mất mặt coi như xong đi, còn lôi người khác vào mất mặt theo, tôi không cần gả cho người trong sạch, vậy nên cô nhường Tả Trí Viễn lại cho tôi thì hơn."

Cô ta ngưỡng mộ Tả Trí Viễn đã lâu. Chỉ có điều, Quyền Thiệu Viêm mới là tình yêu đích thực! Bé béo nhìn Mục Giai Âm, Mục Giai Âm cũng nhìn bé béo.

Rõ ràng là ánh mắt vô cùng ôn hòa, không biết vì sao lại khiến bé béo run rẩy một trận.

Thôi, không cần nói tới quyền Thiệu Viêm. Hôm nay cấp mặt mũi cho Mục Giai Âm một lần đi, bé béo nghĩ, lại nhét một viên socola vào miệng.

Lời của bé ú vừa xong liền kéo Mục Giai Nhan tới đầu sóng ngọn gió.

Dám cướp Tả Trí Viễn với cô ta? Nếu lời này là Mục Giai Âm nói, cô ta ít nhất cũng cảm thấy vài phần uy hiếp, nhưng người lại là con bé béo này? Mục Giai nhan nhìn kĩ từ đầu tới đuôi người chị họ đã gần 30 mà vẫn chưa gả đi được của mình, cô ta cảm thấy đặt người này cùng chung một chỗ với mình đúng là tự hạ nhục bản thân.ngày!
Trên mặt Mục Giai Nhan lộ vẻ khinh thường cầng làm cho bé béo tức giận hơn.

Dì hai luôn yêu thương con gái thấy thế liền gây khó dễ với Mục Giai Nhan.

Chờ Mục Giai Nhan bị những người xung quanh chỉ trích một hồi, Mục Giai Âm mới ra giải vây: "Các người cũng đừng nói nữa, chuyện đó Giai Nhan chính nó cũng rất khổ tâm, con tin Giai Nhan không phải cố ý, đúng không?"

Giọng nói Mục Giai Âm nhẹ nhàng lộ ra vẻ ân cần, Mục Giai Nhan rụt cổ lại, Mục Giai Âm nhất định là cố ý! Trả thù cô ta châm ngòi lúc nãy.

Hơn nữa, rõ ràng ngày thường là do cô ta đóng vai em gái tốt, vì cái gì, bây giờ mọi thứ đều bị Mục Giai ÂM đoạt hết? Mục Giai Nhan nhìn xung quanh thấy ánh mắt khinh thường, ghét bỏ như từ trên cao nhìn xuống, suýt nữa phun ra một ngụm máu trong ngực.

Cô ta cứ tưởng mấy kẻ cực phẩm này đến đây là để gây khó dễ Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm nói như vậy, Mục Giai Âm đã nói như vậy bọn họ cũng nể mặt mũi cho cô, chỉ là hỏi ngược lại: "Giai Âm, con xem chuyện này, có thế ở trước mặt Quyền thủ trưởng nối bóng gió vài câu được không?"

"Đúng đấy, đều là vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận." Dì cả cũng nói: "Đây cũng là chuyện nhỏ thôi mà."

Mục Giai Âm liến nhìn dì cả một cái rồi nhắc nhở: "Bọn cháu không phải cãi nhau, Quyền thiếu căn bản là không để ý đến cháu."

Mục Giai nhan bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn lúc sáng trước cửa của Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm, không quan tâm sao lại hôn? Mục Giai Âm là trả lời cho có lệ.

"Chị ba, không phải buổi sáng ở trước cửa chị với anh rễ còn hôn nhau sao." Mục Giai Nhan không cam lòng nhắc nhở.

"Buổi sáng?" Mục Giai ÂM cau mày, giống như đang tự hỏi, một lúc lâu sau mới nói: "Con cũng không nhớ nữa, các bác nếu ai nghi ngờ thì lát nữa theo con về nhà, tự mình nói với chồnng con. Con bây giờ, không dám nói mấy chuyện này trước mặt anh ấy."

Một đám thân thích liền rụt cổ lại.

Quyền Thiệu Viêm nhìn thôi cũng biết là người không dễ sống chung, bọn họ gây khó dễ với Mục Giai Âm còn được, thật sự đến trước mặt Quyền Thiệu Viêm, bọn họ thật sự không dám lên tiếng.Một đám người đều im lặng, Mục Giai Âm cười lạnh một tiếng, mới nhìn mấy gương mặt đang lúc xanh lúc trắng kia nói: "Sao lại không thấy bác ba với em họ tới đây."

"Dẫn tiện nhân kia đi theo làm gì?" Dì cả giọng nói bén nhọn, vẻ mặt vặn vẹo nói: "Cái loại hồ li tinh đó, vốn không nên xuất hiện trước mặt cháu, chỉ làm cháu bẩn mắt mà thôi?"

Nói như vậy dì ba với em họ vẫn sống trong khổ cực sao?

Nhắc đến dì ba, dì cả và dì hai đều chung một phe: "Cháu nhớ đến con tiện nhân đó làm gì?"

"Chỉ là lâu rồi không gặp mà thôi." Mục Giai Âm thản nhiên nói: "Nói ra, cũng lâu rồi con không về lại nhà thờ, không bằng hôm nay liền đi."

Mày Mục Giai Nhan nhíu lại, Mục Giai Âm chắn ghét nhà thờ chuyện này mọi người ai cũng biết. Chị ta đi nhà thờ làm gì: "Chị ba, em đi với chị."

"Em vẫn nên ở nhà đi, không phải ông nội bảo em ở nhà suy nghĩ sao?" Mục Giai Âm hàm ý nói: "Chị cũng không muốn mang một quả bom hẹn giờ bên người."

Mọi người chỉ cho là Mục Giai Âm oán trách Mục Giai Nhan chuyện ngày hôm qua, đều vui sướng khi người khác gặp họa, không một ai chen vào.

Chắc là, Mục Giai Âm thấy chuyện này thật bẩn thỉu, nếu không thì, cũng không đến mức không cho Mục Giai Nhan một sắc mặt tốt.

Mục Giai Nhan cắn chặt môi, nước mắt thành chuỗi mà rơi xuống.

Mục Giai ÂM lạnh lùng quét một vòng rồi nói: "Bác trai bác gái chúng ta đi thôi."

Nước mắt có chảy thêm nữa, cũng không đáng môt đồng.

Những người này chỉ cảm thấy Mục Giai Âm hơi nặng lời, nhưng nghĩ tới Mục Giai Âm đang tức giận, chuyện của Mục Giai Nhan thật sự liên lụy đến danh tiếng gia tộc, đều cảm thấy Mục Giai Nhan quá phận.

Nhất là người vừa mới nhờ cậy Mục Giai Âm không thành công.

"Làm bộ làm tịch." Dì cả nói.

Phụ nữ so với mình xinh đẹp hơn, so với mình hấp dẫn hơn luôn có một loại công kích tự nhiên. Cho dù đó là cháu gái mình, cũng không làm giảm được sự ghen tị của bà ta.

Bây giờ Mục Giai Âm bọn họ không đắc tội được, còn Mục Giai Nhan, hừ...

"Đồ hồ li." Thấy con trai luôn nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, dì hai cũng lên tiếng.

Mục Giai Nhan nghẹn họng, bọn họ là người thân sao!!!

Mục Giai Âm cười nhạt thu lại ánh mắt, cũng không biết em họ giờ đang làm gì.

Không biết nó hàng ngày có phải đều bị hành hạ hay không, dì ba không biết hàng ngày có phải đấu tranh trong cảnh dầu sôi lửa bỏng hay không?
Trong đầu Mục Giai Âm hiện ra đôi con ngươi nhánh trong suốt, một con người kiên cường bất khuất, đó chính là đôi mắt của em họ cô.

Nhà thờ của Mục gia nằm ngay tại thành phố A cách thành phố C không xa lắm, lái xe cũng chỉ hơn 2h là tới.

Chẳng qua Mục Giai Âm đã hơn hai ba năm rồi chưa về lại đây, nhìn bổn gia trước mắt thật sự có hơi xa lạ.

Hợp viện trước kia đã bị phá bỏ, được xây thành một biệt thự nhỏ ba tầng, nhìn cũng vài phần khí phách.

Mục Giai Âm nghĩ đến một đám thân thích thỉnh thoảng lại đến nhà cô khóc than, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc.

"Ông nội ba có ở đây không?"Mục Giai Âm khách khí hỏi thăm.

Lập tức có một thiếu niên nhuộm tóc đỏ, mặc áo da bó sát người với quần nhảy hip hop nhảy ra nói: "Cô là Mục Giai Âm sao, thật xinh đẹp? Ông nội nói mình buồn ngủ, kêu cô ra ngoài phong chờ."

Không biết lớn nhỏ.

Mục Giai Âm khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi."

Bác cả cũng không cảm thấy thiếu niên kia có biểu hiện gì bất ổn, liền kéo thiếu niên đến bên cạnh mình vỗ vỗ bả vai nói: "Hoa tử mà chúng ta đối với người ngoài đều rất nhiệt tình."

Bác hai cũng không thân với Mục Giai Âm lắm, chỉ nói: "Con chớ dọa chị họ của con, chị họ con từ thành phố lớn đến, chưa bao giờ nhìn thấy thâm sơn cùng cốc này."

Mục Giai Âm yên lặng ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn bức tranh Sơn Thủy số lượng có hạn treo trong phòng khách, nhìn đến say mê.

"Con muốn đến thành phố A." Hoa Tử đắm đuối nhìn Mục Giai Âm nói, "Mỹ nữ ở thành phố A rất nhiều, miêu tả Giai Nhan cũng đã thấy đẹp rồi, không nghĩ đến Giai Âm miêu tả chị Thu còn xinh đẹp hơn."

Mục Giai Âm chau mày, cô có thể cảm nhận được Hoa Tử đang nhìn chằm chằm ngực cô.

"Con để ý chuyện này làm gì, sau này, mẹ sẽ tìm cho con người vợ đẹp như tiên. Con cứ đợi đi." Hoa Tử nói những lời quá đáng như vậy, bác gái cả cũng không có tức giận, chỉ cười hì hì trêu ghẹo Hoa Tử.

"Nghe Giai Âm miêu tả như vậy thì cũng có thể." Ánh mắt Hoa Tử vẫn nhìn chằm chằm Mục Giai Âm, miệng còn chảy nước miếng.

Mục Giai Âm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cô đã ở đây một giờ rồi.

Ông nội ba còn chưa có ra, sợ là cô còn phải đợi một lúc nữa.

Mục Giai Âm không muốn ở cùng đám nhóc bị chiều hư này, đứng lên nói: "Bác trai, bác gái, mọi người cứ nói chuyện, con đi vào phòng rửa tay."

"Để em đưa chị đi." Hoa Tử vội vàng nói.

Giọng nói Hoa Tử vang lên bên tai Mục Giai Âm, đối đãi với người ngoài nhiệt tình như vậy.

"Chị đi vệ sinh, em họ em tích cực như vậy làm cái gì?" Mục Giai Âm thản nhiên nói, "Không làm phiền em họ."

"Không phiền, không phiền, em đưa chị đi." Hoa Tử vừa nói vừa lại gần, muốn nắm tay Mục Giai Âm đi.

Tay Mục Giai Âm hất trên mặt bàn, ly trà bên cạnh còn bốc hơi nóng vẩy lên tay Hoa Tử.

Hoa Tử bị đau, che bàn tay sưng đỏ liền kêu lên giống như heo bị chọc tiết, "Đau chết mất!"

"Ngại quá, chị không cố ý, em họ em không sao chứ?" Mục Giai Âm ân cần hỏi thăm, thân thể hơi nghiêng, để bác trai cả và bác gái cả lo lắng chen vào.

Chén trà kia rót ra cũng được một lúc rồi, có thể nóng như vậy sao? Hoa Tử kêu đau khổ như vậy, chỉ là muốn Mục Giai Âm an ủi cậu ta mà thôi, nhưng ngược lại bị cha mẹ cậu ta giành trước.

Lúc Hoa Tử muốn đi tìm Mục Giai Âm, Mục Giai Âm đã sớm không thấy tăm hơi.

Bác trai cả cắn răng nghiến lợi nói: "Tiểu tiện nhân kia hại Hoa Tử bị như vậy liền bỏ chạy, đợi đấy ba sẽ dạy dỗ nó thật tốt."

"Đúng vậy." Bác gái cả đau lòng thổi cho Hoa Tử.

Mới đầu bị phỏng tay còn có chút hồng, bây giờ tay Hoa Tử đã sớm khôi phục lại bình thường, căn bản chính là không bị thương.

Mục Giai Âm đi thẳng ra cửa, đi trên đường quê nhỏ hít thở không khí mát mẻ.

Đi đến phía trước một đoạn, Mục Giai Âm nhìn thấy một cô gái nhỏ rất dễ thương, cô gái nhỏ tết hai bím tóc nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt thật to, rất là xinh đẹp.

"Em gái nhỏ." Mục Giai Âm sờ đầu cô gái nói: "Em có biết Mục Ngọc Trác ở chỗ nào không?"

"Mục Ngọc Trác?" Tiểu nha đầu suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Là một anh trai gầy gầy đen đen sao?"

"Đúng rồi." Mục Giai Âm gật đầu một cái, trong trí nhớ, thiếu niên kia cũng gầy gầy đen đen.

"Em dẫn chị đi tìm anh ấy, anh ấy ở trong căn nhà nhỏ phía đông cuối thôn." Cô gái nhỏ nhiệt tình mang Mục Giai Âm đi tìm Mục Ngọc Trác.

Nhưng mà, dọc đường đi tiểu nha đầu này đều nói Mục Ngọc Trái quái dị như thế nào.

Khác biệt với người ta nói, tính cách thì nóng nảy, và còn là trộm cắp.

Trán Mục Giai Âm đổ mồ hôi như thác nước, em họ xa của mình lại xấu như vậy sao? Đất thành phố C không thể nuôi dưỡng người nhà họ Mục sao?

Đi thẳng đến phía đông, tiểu nha đầu chỉ chỉ về căn nhà vừa rách vừa cũ ở xa xa nói. "Chỗ đó nha, em không muốn đi đến đó, chị gái chị cẩn thận một chút, anh ta sẽ đánh người đó."

Tiểu nha đầu vừa nói xong, một người con trai giống như bao công từ bên trong phòng đi ra. Cô gái nhỏ lè lưỡi, cầm tảng đá dưới chân ném về phía Mục Ngọc Trác, sau đó vội vàng chạy đi.

Căn nhà nhỏ này khác xa với biệt thự xa hoa, cuộc sống của mẹ con Mục Ngọc Trác có bao nhiêu khó khăn, cô đều hiểu. Hơn nữa, cả thôn này mà cô gái nhỏ cũng có thể bắt nạt Mục Ngọc Trác, Mục Giai Âm cuối cùng cũng hiểu được Mục Ngọc Trác tại sao lại biến thành như vậy.

Thấy có người phụ nữ xa lạ đến gần, Mục Ngọc Trác cảnh giác nắm chặt tay, giật mình một lát mới nói: "Chị họ?"

"Còn nhớ rõ chị." Mục Giai Âm đi đến, cười cười sờ đầu thiếu niên: "Em ở chỗ này sao?"

Mục Ngọc Trác đỏ mặt, nhưng mà mặt hắn quá đen, nên rất khó phát hiện ra. Tiểu nha đầu kia chắc chắn nói xấu cậu với chị họ rất nhiều, giọng nói của Mục Ngọc Trác rất nhỏ, có chút xấu hổ nói: "Dạ, chị Giai Âm sao chị lại đến đây?"

"Quay về đây liền đến nhìn một chút, bên kia không phải xây nhà cho con cái ở sao? Sao em không đi qua đấy ở?" Mục Giai Âm quay đầu nhìn căn biệt thự khí thế kia, giọng nói có chút không vui.

Là người một nhà, trách móc nặng nề như vậy có quá đáng quá không?

"Bọn họ không cho." Mục Ngọc Trác liếc mắt nhìn ngôi nhà kia lại nói: "Em cũng không muốn ở cùng bọn họ."

Nghĩ đến bác cả và bác hai có ý định xấu xa với bác gái ba, còn không cho em họ xa vào nhà chính, Mục Giai Âm đều hiểu.

"Chị họ, chị cũng đi nhanh lên đi." Mục Ngọc Trác cẩn thận nhắc nhở: "Em nghe nói bọn họ muốn tìm chị nhờ giúp, chị ngàn vạn lần phải cẩn thận bọn họ dây dưa."

"Ừ, chị có chừng mực." Mục Giai Âm cười cười, nhìn gian nhà nói, "Chị đã đến đây rồi, em không định mời chị vào ngồi một chút sao?"

"Mục Ngọc Trác liếc nhìn gian phòng, "Phòng ở tồi tàn, hơn nữa lại ẩm ướt, chị họ chị đừng nên vào."

Mục Ngọc Trác mở cửa phòng ra, Mục Giai Âm mới nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong nhà, ánh đèn lờ mờ, khắp nơi tràn ngập mùi thối.

Giống như nghe được con trai đang nói chuyện, bên trong nhà Bạch Tự Di mơ màng rời giường nói: "Ngọc Trác, lại có người đến gây khó dễ sao?"

Mục Giai Âm nhìn thấy thân thể Bạch Tự Di theo bản năng co rụt một cái, rõ ràng có chút sợ.

"Không phải, là chị họ đến thăm chúng ta." Mục Ngọc Trác thấy động tác của Bạch Tự Di, khăn lông ướt trên trán Bạch Tự Di bị rơi, liền vội vàng đi qua lấy khăn lông thấm nước lạnh, đặt lại trên đầu Bạch Tự Di.

"Chị họ?" Bạch Tự Di rõ ràng không có ấn tượng, bà cố hết sức mở mắt, trước mắt cũng chỉ là mơ hồ.

Mục Giai Âm nhìn thấy mặt Bạch Tự Di đỏ ửng khác thường nói: "Bác gái bị sốt sao? Đã uống thuốc chưa?"

Mục Ngọc Trác ngập ngừng nói: "Không có tiền."

"Ông nội ba không cho sao?"

"Bọn họ đã sớm mặc kệ bọn em." Mục Ngọc Trác nhìn mẹ đau khổ, giọng căm hận nói, "Ông nội trừ lúc ba giành di sản ra mặt, thì không có..."

"Ngọc Trác, chớ nói." Bạch Tự Di lên tiếng ngăn cản, dù sao đây cũng là chuyện nhà bọn họ, bị người khác chê cười không được.

Trong lòng Mục Giai Âm hiểu rõ, cô còn đang suy nghĩ nếu như có di sản của chú ba, mẹ con Bạch Tự Di làm sao có thể dẫn đến cảnh ngộ này.

Mục Giai Âm đi đến động vào trán Bạch Tự Di, nhiệt độ trán nóng hổi làm Mục Giai Âm âm thầm cả kinh.

"Mau chóng đưa mẹ em đi bệnh viên nhanh." Mục Giai Âm nói, "Bác gái cứ sốt như vậy, sợ rằng thân thể không thể chịu đựng nổi."

Mục Ngọc Trác ngẩng đầu, ánh mắt khó xử. Rõ ràng, bây giờ cậu không có năng lực này.

Mục Giai Âm nhớ đến buổi sáng gọi điện thoại, nói Hàn Tử Nghị hôm nay đến thành phố C sống phóng túng.

Hàn Tử Nghị? Vừa đúng lúc cần sử dụng anh ta, chuyện khó khăn như vậy phải gọi cho anh ta chứ nhỉ? Không gây phiền toái cho anh ta thì thật có lỗi với bản thân.

Mục Giai Âm suy nghĩ xong liền gọi điện thoại cho Hàn Tử Nghị.

"Nghị không phải cậu không động vào phụ nữ sao?" Hàn Tử Nghị ngồi chen chúc bên cạnh bạn bè trợn mắt nói: "Ô, trên đời này còn có người không dám đến gần phụ nữ sao? Nếu không mấy người gọi ra, cho anh nhìn một chút được không?"

Hàn Tử Nghị lạnh nhạt quét một vòng. Người nọ liền ngậm miệng không nói, sợ hãi địa vị của mình bị sụp đổ!

Lần trước nói với chị dâu nhiều mấy câu, liền bị lão đại hung hăng sửa chữa một bữa.

Bây giờ chị dâu lại có thể gọi điện thoại cho mình, không phải là muốn cho mình xuống địa ngục chứ? Không lẽ chị dâu thật sự có hứng thú với mình? Mặt Hàn Tử Nghị nhất thời biến thành trái mướp đắng, chị dâu à, chị muốn làm hại em sao.

Qua hồi lâu, Hàn Tử Nghị mới đấu tranh nhận điện thoại.

Nhất định là đang tán gái, lâu như vậy mới nghe điện thoại, lông mày Mục Giai Âm nhíu lại, tức giận nói thẳng, "Anh ở thành phố C, đúng không?"

Ngay cả lịch trình của anh cũng điều tra sao? Xong rồi, chị dâu đối với anh rất sâu đậm nha!

Lão đại, em thật sự không có đào góc tường của anh, thật sự là sức hấp dẫn của em quá cao!

Hàn Tử Nghị vụng về đáp lại là đúng.

Nhìn bộ dạng của hắn giống như không muốn để ý cô? Mục Giai Âm giọng nói càng lạnh, trực tiếp báo chỗ mình đang ở nói: "Trong vòng mười phút, lập tức đến đây." Sợ lời nói của cô Hàn Tử Nghị không coi ra gì, Mục Giai Âm lại nói, "Nếu không đến tôi để cho Quyền Thiệu Viêm tự mình gọi cho cậu."

Hai chuyện này đều không nên đến tai lão đại được không?Chị dâu có thể làm bất cứ chuyện gì, anh không để ý một đám con gái phía sau yêu mến!

Hàn Tử Nghị bỏ điện thoại xuống, chui vào bên trong xe của mình, cố hết sức đến sớm nhất. Hôm nay lại có mấy tờ giấy phạt nữa sao?

Mục Ngọc Trác phát hiện chị họ không dịu dàng nhã nhặn như mình thấy.Nhưng mà, Mục Ngọc Trác biết chị họ là muốn giúp cậu.

Mục Ngọc Trác đứng dậy nói, "Chị họ, cảm ơn chị, nếu sau này chị muốn em làm gì..."

Lời nói của Mục Ngọc Trác bị tắc nghẽn, chị họ thì cần cậu làm gì chứ.Mục Ngọc Trác lâm vào ngượng ngùng.

Mục Giai Âm cười vỗ vỗ bả vai Mục Ngọc Trác: "Chúng ta là người một nhà, khách sáo như vậy làm cái gì chứ?"

Mục Ngọc Trác không có lên tiếng, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, từ sau khi ba mất làm gì còn có cái gọi là người nhà.

Cậu gặp chị họ một lần và có ấn tượng rất tốt. Năm ấy là lễ mừng năm mới, những đứa bé khác đều có quần áo mới và tiền lì xì, chỉ có cậu, trông coi linh cữu của cha, ông nội bọn họ ngay cả cơm cũng không cho mẹ con cậu.

Lúc ấy nhờ phúc của chị họ, cậu mới có thể ngồi lên bàn ăn cơm. Sau đó cha mẹ chị họ lại cho cậu lì xì, chị họ lại còn mang đồ ăn vặt cho cậu nữa.

Bạch Tự Di cảm thấy là mình chiếm tiện nghi của người khác, không ngừng nói cảm ơn còn thúc giục Mục Ngọc Trác nói cảm ơn, thấy Mục Ngọc Trác ngây ngô còn có chút tức giận.

Mục Giai Âm ở một bên cười khuyên can, chẳng qua Mục Ngọc Trác không biểu lộ tâm tình của mình ra ngoài.

Mục Giai Âm uy hiếp, Hàn Tử Nghị lái xe đến rất nhanh.Hàn Tử Nghị nghĩ rằng nhà họ Mục sẽ ở căn biệt thự giàu sang, ai biết lại là căn nhà nhỏ.Anh cảm thấy nhà họ Mục không nghèo túng như vậy.Hàn Tử Nghị đang cảm thấy khó hiểu, Mục Giai Âm liền đi ra.Trên người Hàn Tử Nghị có mùi rượu, Mục Giai Âm nhíu mày nói. "Cậu uống rượu sao?"

"Không có." Hàn Tử Nghị vội vàng phủ nhận nói, "Em còn chưa kịp uống, đây là dính mùi rượu của người khác."

Ánh mắt chị dâu có cái gì không đúng, làm sao lại ghét bỏ như vậy, theo lý thuyết phải là ánh mắt xấu hổ chứ nhỉ?

"Giúp tôi đưa bác gái đến bệnh viện." Mục Giai Âm vừa nói vừa kêu Hàn Tử Nghị vào nhà.

Tình huống bên trong lại càng thêm hỏng bét, Hàn Tử Nghị quyết không có khom lưng, cái trán liền đụng vào cửa.

Cửa kia thật sự rất thấp, Hàn Tử Nghị cao một mét tám đụng vào cửa.

Mục Giai Âm quay đầu lại nhìn, cười khúc khích.

Hàn Tử Nghị cảm thấy chị dâu có dụng ý xấu.

"Vị này là bạn bè của cháu sao?" Mục Giai Âm vừa mới giới thiệu qua tình huống. Bạch Tự Di vội vàng hỏi.

"Dạ, cậu ấy đến giúp một tay, bác gái không cần cảm ơn cậu ta." Mục Giai Âm vừa nói, liền chỉ huy Hàn Tử Nghị ôm Bạch Tự Đi lên xe.

Tại sao lại không cảm ơn chứ? Anh ngàn dặm xa xôi bỏ rơi bao nhiêu bạn gái say mê anh, không ngại khổ cực chạy đến nha !

Nhưng mà, Hàn Tử Nghị không dám oán trách trước mặt Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm chưa nói để cho hắn đi, Mục Ngọc Trác chần chừ đứng ở cửa, không dám lên xe.Xe kia vừa nhìn là biết không phải xe bình thường, bên trong xe trang trí hết sức xa hoa, Mục Ngọc Trác thấp thỏm không yên.

"Em cũng đi cùng đi." Mục Giai Âm vừa nói vừa cười chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh Bạch Tự Di.

"Được, cảm ơn chị họ." Mục Ngọc Trác vốn không yên tâm để mẹ đi một mình, nghe Mục Giai Âm nói như vậy, Mục Ngọc Trác vội vàng nhảy lên xe.

Xe lái đến biệt thự anh em thân thích, Mục Giai Âm bảo Hàn Tử Nghị dừng xe lại.

Cô muốn đi, cũng phải thông báo cho người nhà một tiếng.

Nhìn Mục Giai Âm vào nhà, Hàn Tử Nghị nhìn phía sau anh, ánh mắt thù hận của Mục Ngọc Trác đang nhìn khu nhà cao cấp kia.

Lúc Mục Giai Âm đi vào trong nhà, ông nội ba cuối cùng cũng tỉnh.

"Giai Âm cháu đến rồi." Ông nội ba nói rất kì quái, "Ông còn tưởng cháu rơi vào bồn cầu rồi."

Mục Giai Âm đứng yên tại chỗ.

Ông nội ba đang chế giễu cô, không cho cô ngồi, cô chỉ có thể đứng.

"Mục Uẩn Ngạo dạy rất tốt, để tôi đợi cháu gái lâu như vậy." Ông nội ba vừa nói vừa hừ lạnh một tiếng, " Ông ta đúng là không có tiền đồ, ban đầu sống chết muốn ra ở riêng, hiện tại thì tốt lắm rồi, con trai đều sinh ba đứa con gái, hơn nữa con trai cũng mất, muốn sinh cũng không sinh được nữa."

Ông nội ba nâng cao giọng nói, "Bây giờ ông ta muốn trở về nhập vào gia tộc ta cũng không cần! Hừ, ta đây cháu trai có đầy, muốn ta cho một đứa là con thừa tự ta cũng không muốn."

Ánh mắt Mục Giai Âm lạnh lùng.

Ban đầu ông nội ba rất bất công với ông nội cô, ông nội muốn ra ở riêng. Ông nội ba rất vui vẻ liền đuổi ông nội ra khỏi nhà, không chia cho ông nội tài sản và toàn bộ tài sản bỏ vào miệng túi của ông.

Nếu không phải ông nội vận khí tốt, đã sớm chết rét ở trên đường cái. May là như thế, mấy năm nay ông nội cũng không đối xử tệ bạc với những người họ nội.Hiện tại ông nội ba còn trắng trợn châm chọc ông nội sao?

Mục Giai Âm bình tĩnh đứng tại chỗ nói: "Nghe ông nội ba nói chắc là không muốn hai nhà chúng ta qua lại nữa đúng không?"

Ông nội ba cao ngạo, hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.

Mọi người xung quanh cũng giống vậy, giống như Mục Giai Âm thiếu nợ nhà bọn họ.

"Con đại diện cho ông nội con, thay mặt nhà chúng con, đã như vậy thì ông nội ba, sau này hai nhà không qua lại với nhau nữa." Mục Giai Âm châm chọc nói: "Cảm ơn."

"Cô!" Ông nội ba bị Mục Giai Âm nói một tiếng cảm ơn kia làm cho tức giận gần chết, chỉ vào Mục Giai Âm hồi lâu không nói nên lời.

Những người khác thấy thái độ kiên quyết của Mục Giai Âm cũng mỉa mai nói: "Ngay cả kính già yêu trẻ cũng không hiểu sao?"

Mục Giai Âm cũng không có nói, chỉ đi ra ngoài.Bác gái cả nhìn cô rời đi, nghĩ nhất định phải kéo Mục Giai Âm lại.

Bọn họ vừa mới bàn bạc với nhau muốn để mấy đứa bé đến nhà Mục Giai Âm ở một thời gian, Mục Giai Âm có thể đi như vậy sao.

"Bà muốn làm cái gì?" Mục Giai Âm không rút tay ra được, chỉ có thể quay đầu lạnh lùng nhìn bác gái cả.

Bác gái cả bị ánh mắt của Mục Giai Âm làm cho hoảng sợ, chỉ nói: "Cô là con gái, không biết lớn nhỏ, nhất định là do ba mẹ mất sớm, không có người dạy dỗ."

"Đúng vậy." Hoa Tử hả hê nói. "Mẹ, người nhất định phải giữ chị ta ở lại tối nay dạy dỗ thật tốt."

Hàn Tử Nghị thấy bên kia tranh chấp, liền đi xuống xe.

Thấy Mục Ngọc Trác cũng muốn xuống xe, Hàn Tử Nghị ngăn cản nói: "Cậu ở trong xe đi, cậu đi ra ngoài có khả năng lại phát sinh sự tình."

Mục Ngọc Trác suy nghĩ một lát, không cam lòng ngồi lại vào trong xe.

"Dạy dỗ tôi?" Mục Giai Âm nhìn Hoa Tử giống như heo kia nắm chặt tay nói: "Nếu bà dám động vào tôi một cái, có tin sau này bà sẽ tuyệt tử tuyệt tôn hay không?"

Hoa Tử bị giọng nói bén nhọn của Mục Giai Âm làm cho giật mình, vội vàng rút tay trở về.

"Đại tẩu, đi nhanh lên đi." Hàn Tử Nghị có chút lo lắng nói "Đại ca vẫn đang giục."

Tất cả người trong phòng đều đưa mắt nhìn sang Hàn Tử Nghị.

Ngày thường Hàn Tử Nghị rất có phong cách, ra cửa nhất định phải một thân hàng hiệu.

Cô nàng mập ú vừa nhìn thấy, trái tim đập nhanh, lao ra từ trong đám người chen đến bên cạnh Hàn Tử Nghị nói: "Anh trai, anh là bạn bè của em họ sao? Đến, vào nhà ngồi đi."

Nói rất mập mờ, nhìn tay heo của cô ta, Hàn Tử Nghị không nhịn được nữa...

Mục Giai Âm nhìn cô nàng béo bị Hàn Tử Nghị đá ngã trên mặt đất, cô không biết nên nói Hàn Tử Nghị là quân tử không có phong độ, hay nên cười đây.

"Hắn bắt nạt chị gái, mau đánh hắn!" Ngược lại phản ứng của thiếu niên bên cạnh Mục Giai Âm nhanh hơn.

Chỉ tiếc, coi như Hàn Tử Nghị biết chút công phu mèo quào thì người thiếu niên bên cạnh Mục Giai Âm cũng không chống đỡ được.

Mục Giai Âm đã sớm thừa dịp hỗn loạn ngồi vào trong xe, Hàn Tử Nghị nhìn một đám lang sói nhà họ Nhan cũng vội vàng lên xe.

"Hàn Tử Nghị, xe của cậu bị xước sao?" Mục Giai Âm nhớ đến dấu vết bên ngoài xe nói.

"Cái gì?" Hàn Tử Nghị nổi giận, xe này mới mua không được bao lâu.

Mục Ngọc Trác nhỏ giọng chen miệng nói, "Bọn Hoa Tử sắp chạy đến nơi rồi."

Mục Giai Âm cười cười xin lỗi nói, "Tiền sửa xe tôi trả, hôm nay đã làm phiền cậu rồi."

"Quên đi, xe này có bảo hiểm." Hắn nào dám để đại tẩu bỏ tiền, Hàn Tử Nghị nhớ lại đám người điên cuồng kia, ánh mắt giật giật nói, "Đại tẩu, không nhìn ra, thân thích nhà chị lực chiến đấu thật là... Dũng mãnh."

Mục Giai Âm chỉ cảm thấy đỏ mặt.

"Đại tẩu, sau này chị ít tiếp xúc với bọn họ đi." Hàn Tử Nghị suy nghĩ đến tình huống vừa nãy, cau mày nói, "Nhỡ đâu chị bị sứt mẻ gì, thân thể có vấn đề cũng không được."

"Được rồi." Cô chẳng qua đánh giá thấp nhân phẩm của thân thích nhà mình mà thôi.

Nhưng mà, bản lĩnh của cô cũng được nha, còn khá hơn Hàn Tử Nghị. Bọn họ thật sự muốn đối phó với cô, phải trả giá rất cao.

Hàn Tử Nghị không nói thêm gì nữa, dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta.

"Cậu đi gặp Hướng Tình à?" Mục Giai Âm lại hỏi.

"Chuyện này có vấn đề gì sao?" Hàn Tử Nghị kỳ quái nhìn Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm nhẹ nhàng nhíu mày, "Cậu và Hướng Tinh chỉ là quan hệ bình thường, cho dù Hướng Tình có chuyện gì, không nhất thiết phải nói với cậu."

Lời này làm anh mất hứng.  

 Sao hắn với Hướng Tình chỉ có quan hệ bình thường chứ?

"Mất hứng? Không lẽ cậu cùng Hướng Tình quan hệ rất tốt sao?" Mục Giai Âm hiền lành dàn xếp.

"Ai quan hệ tốt với cô ta." Hàn Tử Nghị theo bản năng phản bác.

Mục Giai Âm thả tay, tỏ vẻ cô cũng không hiểu.

Trong lòng Hàn Tử Nghị cũng biết rõ là kỳ quái, đáng lẽ quan hệ của hắn với Hướng Tình cũng không phải là tốt lắm? Tại sao nghe Mục Giai Âm nói như vậy trong lòng hắn lại thấy khó chịu.

Một lúc sau, Hàn Tử Nghị mới buồn bực hỏi: "Hướng Tình bị bệnh rất nặng sao?"

Cuối cùng cũng mắc câu, khóe miệng Mục Giai Âm hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý, nghiêm túc nói: "Hướng Tình cũng không nói cho tôi biết, cậu tự mình đi xem sẽ biết thôi? Dù sao chú với thím đều rất lo lắng."

Đây là bị bệnh gì? Tim Hàn Tử Nghị như bị cào trăm phát.

Hận không thể trực tiếp vọt đến nhà họ Hướng ngay lập tức.

Rất nhanh đã đến bệnh viện, nhìn tình huống của Bạch Tự Di, bệnh việc lập tức chuyển bà đến phòng cấp cứu.

Bạch Tự Di lần này sốt cao đến 40 độ, may mắn được đưa đến đúng lúc, ý chí của bà cũng rất kiên cường. Chuyền hết 2 bình nước biển, đã bắt đầu hạ sốt.

Chỉ là, trời cũng đã sắp tối.

"Bây giờ chị phải về nhà sao?" Mục Ngọc Trác ánh mắt xúc động nhìn Mục Giai Âm.

"Ừ." Mục Giai Âm gật đầu, Quyền Thiệm Viêm nói anh ấy sắp đến tới cửa bệnh viện rồi.

Mục Giai Âm nhìn Mục Ngọc Trác rối rắm nhớ lại không biết có nên mang họ cùng về nhà mình hay không.

Mục Ngọc Trác giống như biết được suy nghĩ của Mục Giai Âm, nhanh chóng nói: "Chị họ, chị cũng nên về đi, mẹ con em bắt xe đi một đoạn, tự mình về nhà là được."

Bạch Tự Di cũng cảm kích nói: "Giai Âm, con cũng nên về đi, hôm nay bọn ta đã làm phiền con nhiều rồi."

"Trời đã tối như vậy, dì với em tự mình về rất nguy hiểm, bệnh của dì còn chưa khỏi, căn phòng kia lại quá lạnh, lỡ như sốt lại thì nguy." Mục Giai Âm chần chừ một lúc mới nói: "Nếu không, hai người đến nhà con ở vài ngày, đợi đến khi nào bệnh của dì hết hẳn, thì mình trở về sau."

Mục Giai Âm vẫn còn nhớ rất rõ kiếp trước vào thời gian này Mục Ngọc Trác cũng bị dính vụ án kia, giết bác cả.

Trong khoảng thời gian này, vẫn nên để Mục Ngọc Trác ở lại thành phố C thì hơn.

"Không tốt lắm." Bạch Tự Di liên tục xua tay: "Sao lại có thể không biết xấu hổ mà làm phiền con."

Cũng không phải thân thích gần gũi, hơn nữa trước đây Mục Uẩn Ngạo đã từng nói không muốn lui tới. Huống chi, hôm nay bọn họ còn thấy rõ ràng đám thân thích kia còn muốn đánh Mục Giai Âm.Mục Ngọc Trác cũng lắc đầu.Cậu cũng không thể mặt dày mà cứ làm phiền chị họ như thế.

"Đi thôi." Mục Giai Âm cười cười nói: "Bình thường chồng con đi làm, con ở nhà một mình rất vắng vẻ, vừa lúc có dì tới con không thấy rất vui."

Bạch Tự Di và Mục Ngọc Trác vẫn không chịu.

Chẳng qua thái độ của Mục Giai Âm rất kiên quyết, hai người từ chối không được, cuối cùng phải làm theo ý của Mục Giai Âm.

Quyền Thiệu Viêm rất nhanh đã lái xe tới.

Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm rồi giới thiệu với hai người bên cạnh mình: "Đây là...chồng con, Quyền Thiệu Viêm."

Kỳ quái, sao ở trước mặt Quyền Thiệu Viêm lại không thể nói ra hai chữ ông xã?

"Quyền Thiệu Viêm, đây là dì ba của em với con của dì ấy." Mục Giai Âm lại giới thiệu.

"Dì ba khỏe." Quyền Thiệu Viêm ở trước mặt người ngoài luôn nghiêm nghị lạnh lùng, nhưng cũng rất có lễ độ.

Khi nhìn về phía Mục Ngọc Trác Quyền Thiệu Viêm cũng khẽ gật đầu.

Mục Ngọc Trác với Bạch Tự Di đều kinh sợ chào hỏi lại Quyền Thiệu Viêm.

Khí thế trên người ông xã mình quá mạnh, Mục Giai Âm cũng chỉ cười nhẹ nói: "Quyền Thiệu Viêm, em muốn mời dì ba với Ngọc Trác đến nhà chúng ta ở vài hôm."

Mục Giai Âm nói xong còn nhéo tay Quyền Thiệu Viêm.

Cô sợ Quyền Thiệu Viêm nói lời mất lòng, dì Bạch với Ngọc Trác sẽ không đi. Cô nhìn được, lòng tự trọng của hai người rất cao.

Quyền Thiệu Viêm đương nhiên là không vui, Mục Giai Âm muốn đi làm thì thôi đi, hôm nay thế giới riêng của hai người cũng mất, thật làm người ta không nhịn được?

Chỉ là Quyền Thiệu Viêm vẫn tương đối nể tình mà ừ một tiếng.

Mục Giai Âm dự cảm cuộc sống tương lại cô nhất định sẽ bị dày vò rất thảm.

Mục Giai Âm mở cửa sau xe ra, nhìn dì Bạch với Mục Ngọc Trác lên xe, mới để Quyền Thiệu Viêm đỡ cô lên xe, thắt dây an toàn cho cô.

Bạch Tự Di từ phía sau nhìn thấy, trong lòng cũng thấy mừng thay, người chồng này của Giai Âm thật không tồi.

Mục Ngọc Trác cũng thấy được, cậu còn tưởng người cứng ngắt như Quyền Thiệu Viêm sẽ không biết chăm sóc phụ nữ là gì.

Rất nhanh đã về đến nhà, Quyền Thiệu Viêm mới hỏi: "em ăn cơm chưa?"

Lúc này Mục Giai Âm mới nhớ cô ở bệnh viện chạy tới chạy lui lại quên mất chuyện ăn cơm.

Mày Quyền Thiệu Viêm nhíu càng sâu, gõ vài cái trên trán Mục Giai Âm: "Thật là, em đợi một lát, anh đi mua thức ăn rồi về."

Nói xong, Quyền Thiệu Viêm liền đi xuống nhà hàng bên dưới. Khi xuống cũng nói sẽ mua nhiều đồ, có vẻ cũng mua cho dì Bạch với Ngọc Trác. Khóe miệng Mục Giai Âm hiện ra một nụ cười hài lòng.

Thật ra Bạch Tự Di cũng nhìn ra được Quyền Thiệu Viêm không chào đón họ. Nhưng mà, thái độ này của Quyền Thiệu Viêm lại gián tiếp chứng minh, anh rất thích Mục Giai Âm.

Sau khi Mục Giai Âm sắp xếp xong phòng ngủ cho hai người, mới trở về phòng ngủ của mình.

Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới cau mày nhìn Mục Giai Âm: "Em mới về Mục gia có một lúc, sao lại mang thân thích đến đây rồi?"

Quan trọng là sau lại cho bọn họ ở lại nhà mình.

Quyền Thiệu Viêm thật sự rất muốn đá hai người đó tới tận cửa nhà Mục lão đầu.

Mục Giai Âm lấy lòng nói: "Buổi chiều thân thích trong tộc tới, em cũng thuận tiện về nhà thờ một chuyến, Ngọc Trác là con trai của bác ba, sau khi bác ba chết mẹ con họ không có ai quan tâm, em chỉ muốn họ ở lại nhà chúng ta một thời gian thôi."

"Em tính để bọn họ ở nhà chúng ta luôn?" Giọng của Quyền Thiệu Viêm lạnh lại.

"Không phải đâu, mẹ của Ngọc Trác sinh bệnh, đợi bệnh của mẹ thằng bé tốt hơn, em sẽ để bọn họ dọn ra ngoài." Mục Giai ÂM thấy vẻ mặt của Quyền Thiệu Viêm vẫn đông cứng, liền cười cười nói: "Nhiều nhất là ba đến năm ngày, anh đừng giận mà."

Mục Giai Âm kéo dài giọng, làm nũng trong lòng Quyền Thiệu Viêm: "Thật ra em cũng không có thói quen có người lạ trong nhà, chỉ là em rất thích dì ba với Ngọc Trác, cho nên muốn giúp đỡ bọn họ."

Cô còn nhớ rõ kiếp trước Bạch Tự Di bị bác cả làm nhục, còn bị bác gái đánh một trận, không chịu được lăng nhục mà tự sát, cuối cùng khiến Ngọc Trác đi giết bác cả.

Cô còn nhớ rõ khi đó Ngọc Trác cũng nghĩ cách giúp cô, trong khi bản thân thằng bé còn không tự lo được cho mình.

"Em gọi anh một tiếng ông xã, anh liền giúp em." Quyền Thiệu Viêm vẫn mặt lạnh, nhưng cảm xúc đã tốt hơn.

Vài ba bữa coi như có thể tạm chấp nhận được, hai người kia có vẻ cũng khôn khéo biết điều.

Mục Giai Âm khẽ gắt một tiếng: "Nhanh đi tắm rồi ngủ."

"Đợi lát sắp đi ngủ rồi hãy tắm." Quyền Thiệu Viêm thuận thế đè Mục Giai Âm lên giường nói: "Tiết kiệm thời gian đỡ phiền toái."

Quyền Thiệu Viêm nói chuyện đúng là càng ngày càng không tiết tháo, Mục Giai Âm đẩy Quyền Thiệu Viêm ra yếu ớt phản kháng: "còn có người khác ở đây, lỡ như bị nghe thấy thì sao?"

"Khả năng cách âm của cửa phòng rất tốt." Quyền Thiệu Viêm tiếp tục giở trò: "Lại nói, hôm nay anh phối hợp với e như vậy, chẳng nhẽ không nên có một chút phúc lợi sao?"

....Nói như thế nào thì Quyền Thiệu Viêm cũng có lý.

Thôi, tùy anh ấy vậy.

Cuối cùng hai người nằm ở trên giường thật lâu.

Nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, Mục Ngọc Trác bởi vì lúc sáng uống quá nhiều nước đến tối phải đi wc nhìn thấy ánh đèn sáng qua khe cửa, hơi, ngẩn người, chị họ với anh rể khuya như vậy rồi còn chưa ngủ sao?

Quyền Thiệu Viêm điển hình là người có tinh lực dồi dào, còn Mục Giai Âm điển hình là người bị ép phải thành người dư thừa tinh lực.

Giờ phút này nằm trên giường, Mục Giai Âm tự giác chui vào lòng của Quyền Thiệu Viêm.

"Giai Âm." Quyền Thiệu Viêm thỏa mãn vuốt ve thân thể mềm mại của cô vợ nhỏ: "Lỗi của nhà họ Ngô không phải anh không muốn giải quyết bọn họ."

"Em biết." Mục Giai Âm cắt ngang lời nói của Quyền Thiệu Viêm: "Anh muốn nâng bọn chúng lên thật cao, sau đó khiến họ ngã một cái thật đau đúng không?"

"Thật thông minh." Giai Âm của anh quả nhiên không hiểu lầm chuyện này. Khóe miệng Quyền Thiệu Viêm hiện lên một ý cười nhẹ: "Đến, ông xã tặng em một nụ hôn."

"Nên để em thưởng anh một cái mới đúng." Mục Giai Âm ngẩng đầu trên gương mặt đẹp trai của Quyền thiệu Viêm hôn một ngụm, mới mặt đỏ tai hồng dựa lại vào lồng ngực Quyền Thiệu Viêm nói: "Quyền Thiệu Viêm, cảm ơn anh."

Mặc kệ là chuyện trong đêm yến tiệc hôm đó hay là chuyện trước đây, hôm nay vẫn vui vẻ đối với chuyện của mẹ con Bạch Tự Di, cô cự kì biết ơn Quyền Thiệu Viêm.

Chỉ là, Quyền Thiệu Viêm nuông chiều cô như vậy, lỡ như cô không thể tách rời Quyền Thiệu Viêm thì làm sao bây giờ?

Mặt Mục Giai Âm càng hồng hơn, tim đập nhanh hơn. Thích ông xã của mình, đó là chuyện bình thường thôi mà. Sao cô lại giống như trộm vậy chứ?

"Cảm ơn cái gì? Em là bà xã của anh." Quyền Thiệu Viêm gắt gao ôm lấy Mục Giai Âm, ánh mắt phức tạp.

Đến cùng thì tới bao giờ Giai Âm mới thật lòng thích anh đây?

Tối hôm đó Mục Giai Âm lại mơ về kiếp trước, nhưng lần này cô mơ thấy Mục Ngọc Trác.

Mục Ngọc Trác con ngươi đen láy âm trầm nhìn cô, giống như mây đen cuối chân trời khi bão, áp người khác không thở được.

Mục Ngọc Trác mặt không cảm xúc, chỉ còn lại sự vô cảm, miệng cậu lúc đóng lúc mở, giọng nói ngay bên tai, nhưng lại như vọng lại từ phía xa, cậu nói: "Chị họ, em không hối hận khi giết bác cả, em chỉ hận không chém ông ta thành tám khúc."

"Chị họ, chồng của chị là một kẻ không đáng tin, sẽ hại chị, em vốn định không làm, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng định giết gã, nhưng còn chưa đến thành phố A đã bị bắt, chị họ, em xin lỗi."

"Chị họ, cảm ơn chị, nếu không có chị cho em ăn, giấu người trong nhà đưa tiền cho em, chỉ sợ em cũng không sống được tới bây giờ."

"Chị họ..."

Giọng nói ồn ào hỗn loạn, Mục Giai Âm giật mình tỉnh giấc, cảm thấy ánh mắt hơi đau nhức.

Bản chất của Bạch Tự Di với Mục Ngọc Trác cũng không tệ, nhất là Bạch Tự Di, bà rõ ràng chỉ là một người phụ nữ chịu nhẫn nhục.

Nếu, mấy ngày nữa đưa bọn họ trở về, bác cả nhất định sẽ thường xuyên quấy rầy Bạch Tự Di, vấn đề lại không được giải quyết. Mục Giai Âm nhớ lại thiếu niên trong mơ từng tiếng từng tiếng xin lỗi rồi cảm ơn cô mày càng nhíu sâu hơn.

"Lại gặp ác mộng sao?" Quyền Thiệu Viêm ngồi xuống nhẹ nhàng ôm Mục Giai Âm vào trong lòng ngực, vuốt nhẹ chân mày của cô nói "Giai Âm, không cần lo lắng, mọi chuyện đã có anh rồi."

Cũng đúng, dù sao cũng còn Quyền Thiệu Viêm!

Mục Giai Âm nhớ ra thì vui sướng rạo rực bẹp một phát hôn lên khóe miệng quyền Thiệu Viêm, sau đó vui sướng nhảy xuống giường rửa mặt nấu cơm.

Con ngươi đen láy của Quyền Thiệu Viêm nhìn chằm chằm bóng lưng của Mục Giai Âm, nhìn dáng vẻ của Giai Âm, có lẽ không phải là mơ thấy ác mộng.

Tổng cảm giác được là Quyền Thiệu Viêm không thích, mẹ con Bạch Tự Di phụ giúp Mục Giai Âm nấu cơm, nhưng lại trốn trong phòng mình mà ăn.

Sáng sớm sau khi rời giường thật sự là có chút luống cuống tay chân, sau khi cơm nước xong, Mục Giai Âm chăm sóc rất chu đáo, tiễn Quyền Thiệu Viêm ra tới cửa.

"Chờ anh về." Quyền Thiệu Viêm hôn nhẹ lên trán Mục Giai Âm.

"Đi đường nhớ chú ý an toàn."

Hai người từ sau khi kết hôn đến giờ đều như vậy, Mục Giai Âm mới đầu còn mất tự nhiên sau lâu dần thì mặc kệ.

Mục Ngọc Trác đến cùng vẫn còn là thiếu niên, không cẩn thận tại khe cửa nhìn thấy một màn như vậy, đỏ mặt kể lại cho mẹ mình nghe. Bạch Tự Di cười cười, bà nhìn ra được vợ chồng hai người Quyền Thiệu Viêm với Mục Giai Âm rất quấn quýt yêu thương nhau.

Lúc đối mặt với Mục Giai Âm mẹ con hai người vẫn rộng rãi như bình thường.

Thấy Mục Giai Âm muốn rửa chén, Bạch Tư di nhanh chóng đi lên giành hết bát đũa trong tay Mục Giai ÂM nói: "Con bây giờ đang mang thai, đừng nên làm việc, mau ngồi xuống đi, để bác với Ngọc Trác rửa là được."

Làm gì có đạo lí nào để khách rửa chén? Huống chi giờ là mùa hè nước cũng không lạnh.

Nhưng là không chờ Mục Giai Âm phản bác, Bạch Tự Di với Mục Ngọc Trác đã rửa xong rồi.

Hiệu suất này, có thể so với Quyền Thiệu Viêm rồi.

Mục Giai Âm xấu hổ, cô thực sự thích nấu cơm, nhưng lại là người ghét dọn dẹp.

Sau khi ăn xong, Mục Giai Âm thường vào phòng bếp thiết kế bánh ngọt.

Mục Ngọc Trác cũng tò mò hỏi: "Chị Giai Âm, chị đang làm cái gì vậy?"

"Chị làm bánh ngọt." Mục Giai Âm nói xong thì cắt hai miếng bánh đưa cho Bạch Tự Di và Mục Ngọc Trác nói: "Chị muốn đi làm, ông chủ bảo chị làm vài mẫu bánh ngọt mới đến."

Mục Giai Âm nhìn hai người đang ăn bánh ngọt trước mặt buồn rầu nói: "Con vẫn cảm thấy trong phối liệu của mẫu bánh này thiếu một cái gì đó, bác, Mục Ngọc, hai người nếm ra không?"

"Ăn thật ngon, đời này em chưa từng được ăn cái bánh nào ngon như vậy." Mục Ngọc Trác nhanh chóng giải quyết hết miếng bánh ngọt trong tay, sau đó phóng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm vào Mục Giai Âm.

Bạch Tự Di lại không vội vàng như Mục Ngọc Trác, nghe Mục Giai ÂM nói xong, bà mới từ từ nếm thử miếng bánh.

Mục Giai Âm nhìn dáng vẻ thèm ăn bánh ngọt của Mục Ngọc Trác: "Chỗ này còn một miếng rất to, em cứ ăn từ từ."

"Cảm ơn chị Giai Âm." Mục Ngọc Trác cảm ơn một tiếng, liền bổ nhào về miếng bánh ngọt.

"Có thể, do tỉ lệ, trứng gà, bột mì với nước không cân đối?" Bạch Tự Di đột nhiên nói: "Hình như có hơi sánh một chút."

Mắt Mục Giai Âm sáng lên: "Con cũng thấy hơi sánh với dính."

"Chúng ta làm lại một phần khác đi." Mục Giai Âm cuối cùng cũng tìm được nguồn gốc của vấn đề, trước đó cô còn tưởng vấn đề là do bơ.

Bạch Tự Di thấy Mục Giai Âm có hứng thú, cũng cố hết sức phối hợp với cô.

Chỉ một lát sau, hai người phụ nữ liền bỏ quên Mục Ngọc Trác đang bĩu môi, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới bánh ngọt.

Đến chiều lúc Quyền Thiệu Viêm trở về nhà, thì nhìn thấy hai gương mặt dính toàn bột mì cùng với một cái bụng căng tròn, mặt còn dính bơ của thiếu niên.

Phế phẩm của Bạch Tự Di với Mục Giai Âm đều chui hết vào bụng Mục Ngọc Trác.

"Các người đây là?" Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm nhìn về phía cái bàn trong bếp thì hiểu.

Mục Giai Âm là đang chỉnh sửa lại bánh ngọt của mình.

Bạch Tự Di có chút xấu hổ, cười nhẹ rồi nhanh chóng chạy vào toilet rửa mặt.

Mục Ngọc Trác lại không dám nói chuyện với Quyền Thiệu Viêm, cũng chạy theo mẹ vào toilet.

Trong phòng bếp chỉ còn lại một mình Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm lại không vui: "Em và em trai có vẻ rất thân nhỉ?"

"Anh lại ăn dấm chua bậy bạ." Mục Giai ÂM bỗng nhớ mặt mình toàn bột mì, liền dựa sát vào người Quyền Thiệu Viêm, ra sức chà sát trên mặt Quyền Thiệu Viêm, cho đến khi mặt Quyền Thiệu Viêm cũng toàn là bột mì, Mục Giai Âm mới cười khanh khách dừng lại.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro