Chương 74: Yêu anh, giảng hòa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm ơn cho tôi vài phút để nói với các bạn. Hãy đọc tác phẩm mới mà mình viết cho Jonghyun vừa đăng cách đây vài ngày và hãy cùng chia sẻ giúp mình. Vì đó là món quà mà mình có thể tặng cho Jonghyun tròn 1 năm anh ấy ra đi ( 18/12/2018 - 18/12/2018 ). Mình không thể làm những điều to lớn chỉ làm được điều nhỏ bé ấy.

Vả lại vì lượt follow của mình không quá 100 người nên khó mà thu hút người khác được. Hãy giúp đỡ tôi và nếu được hãy chụp hoặc bình luận " Jonghyun🌷" nhé!





"Hướng Tình, cô có dám hay không càng mặt dày một chút?" Hàn Tử Nghị lầm bầm nửa ngày, mới nghĩa chánh ngôn từ nói với Hướng Tình: "Cô lại dám mơ ước Đổng Lê Triệu, cũng không cầm gương đi soi coi cô trông như thế nào?"

Mục Giai Âm nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm, làm hình dáng của miệng khi phát âm nói với Đổng Lê Triệu: "Tối nay."

Trước tối nay cô muốn biết kết quả.

Quyền Thiệu Viêm đang đứng ở nơi này, Mục Giai Âm vẫn như thế không coi ai ra gì nói chuyện với Đổng Lê Triệu? Hướng Tình càng nóng nảy hơn, nhưng cô lại không dám trắng trợn thể hiện sắc mặt cho Mục Giai Âm biết, không thể làm gì khác hơn là càng lớn tiếng nói: "Tôi thích Đổng Lê Triệu, Đổng Lê Triệu cũng không phản đối, anh gấp cái gì?"

Giờ phút này Đổng Lê Triệu nơi nào còn phân tâm quản chuyện Hướng Tình và Hàn Tử Nghị.

Anh đang bận cùng Mục Giai Âm kịch liệt cò kè mặc cả: "Cuối tuần."

"Tối nay." Mục Giai Âm không nhường bước chút nào.

"Đi tìm chết." Đổng Lê Triệu nổi giận.

Hàn Tử Nghị cũng nổi giận, giờ phút này Đổng Lê Triệu thật sự là đang trầm mặc.

Đổng Lê Triệu vẫn luôn cùng Hướng Tình nhìn nhau không vừa mắt mà, chẳng lẽ Đổng Lê Triệu, tên này rốt cuộc lang tâm đại phát? Không được, Đổng Lê Triệu đối với phụ nữ vốn không có thật lòng, tuyệt đối không thể khiến Hướng Tình bị cặn bã này chà đạp.

Hàn Tử Nghị nào biết, giờ phút này Đổng Lê Triệu đang đối mặt với chuyện làm anh cảm thấy nguy hiểm, nguy hiểm khiến Đổng Lê Triệu không thể không toàn lực ứng phó.

"Đổng Lê Triệu." Mục Giai Âm ung dung mở miệng, âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng Quyền Thiệu Viêm tuyệt đối nghe thấy.

Ánh mắt của Đổng Lê Triệu trở nên vô cùng sợ hãi, mẹ nó, Mục Giai Âm lại có thể cùng anh đùa thật.

Đổng Lê Triệu vội vàng đứng lên nói: "Không hoan nghênh tôi, tôi còn không muốn ở lại đâu."

Nói xong, Đổng Lê Triệu liền xoay người nói với Quyền Thiệu Viêm và Hàn Tử Nghị: "Đại ca, Hàn Tử Nghị, chúng ta cùng đi uống rượu thôi. Hôm nay bị một cô gái từ chối, tôi cảm thấy đặc biệt đau lòng."

"Vậy sao." Từ lúc bắt đầu vào nhà, tầm mắt Mục Giai Âm không dừng lại trên người của anh, tâm tình Quyền Thiệu Viêm vốn dĩ kích động cả một ngày, trong nháy mắt giống như là bị hắt một thùng nước lạnh, tại đây giữa mùa đông tầng tầng kết thành băng.

Hai mắt Hàn Tử Nghị phun lửa, buông lỏng một chút cổ áo của mình, không nói một lời đi theo Đổng Lê Triệu ra khỏi cửa.

Mục Giai Âm liếc mắt nhìn cửa, rồi nói với Hướng Tình: "Mau đi ra ngoài đi, tớ cảm thấy hình như là Hàn Tử Nghị muốn đánh nhau rồi."

"Đánh nhau?" Hướng Tình nhấc chân đi ra.

Nhưng mới đi được vài bước, Hướng Tình lại lo lắng nhìn Mục Giai Âm nói: "Giai Âm, tớ cảm thấy Quyền thiếu đối với cậu thật là tốt, Đổng Lê Triệu cái tên kia......"

"Tớ chính là cô đơn tới già, cũng sẽ không đi cùng với anh ta, sau lưng của anh ta nhiều phụ nữ như vậy, đi cùng với anh ta không phải là làm tớ ngột ngạt sao?" Mục Giai Âm vỗ vỗ bả vai Hướng Tình nói: "Mới vừa rồi tớ là dùng lời kia tới uy hiếp Đổng Lê Triệu làm việc cho tớ thôi, cậu hãy yên tâm đi."

"Như vậy à, tớ yên tâm hơn nhiều." Ánh mắt Hướng Tình sáng lên, liền chạy ra ngoài cửa. Lúc chạy đến cửa, Hướng Tình lại ngoái đầu nhìn lại nói với Mục Giai Âm: "Giai Âm, cơm tớ đã làm xong, chính cậu đi ăn đi, khẳng định ăn thật ngon! Mẹ tớ đã nói vậy!"

Chờ Hướng Tình chạy đến cửa, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Hàn Tử Nghị không nói lời nào đã cho Đổng Lê Triệu một quyền.

Đổng Lê Triệu còn đang phiền não phải hỏi Quyền Thiệu Viêm như thế nào về chuyện của Mục Giai Âm, không hiểu ra sao lại bị đánh một quyền, trực tiếp ngã trên mặt đất.

"Con mẹ nó, hôm nay cậu có bệnh hả?" Không đợi Đổng Lê Triệu nổi giận đứng dậy lại bị Hàn Tử Nghị một quyền đánh tới ngã trên mặt đất.

Hai con mắt, một con mắt đã thâm đen, nhìn vô cùng giống quốc bảo.

"Hàn Tử Nghị, anh điên rồi sao?" Hướng Tình lớn tiếng hỏi, ngày thường quan hệ giữa Hàn Tử Nghị và Đổng Lê Triệu không phải rất tốt sao? Hàn Tử Nghị còn mơ hồ có phần nghe lời Đổng Lê Triệu.

Sau khi Hàn Tử Nghị đánh Đổng Lê Triệu xong mới ý thức được mình kích động làm cái gì.

Đổng Lê Triệu chính là một đại thiếu gia ăn sung mặc sướng, để cho anh ta đi đánh nhau, anh ta thật đúng là không làm được. Nhưng là, anh ta không làm được, không có nghĩa là vệ sĩ của anh ta không làm được, cơ hồ là lời của Hướng Tình vừa dứt, vệ sĩ của Đổng gia liền bao bọc xung quanh Hàn Tử Nghị rồi.

Mà vệ sĩ Hàn gia thấy tình thế không đúng, cũng rối rít đứng dậy, chắn trước mặt của Hàn Tử Nghị.

Hướng Tình ngửi ra mùi thuốc súng giữa hai bên.

"Đổng Lê Triệu, con mẹ nó, cậu là muốn cùng tôi đánh?" Hàn Tử Nghị vừa thấy bộ dáng này của Đổng Lê Triệu, vốn là đầu óc tỉnh táo một chút, nhất thời liền hỗn độn rồi.

"Cậu thấy rõ ràng cho anh đây." Đổng Lê Triệu nổi giận chỉ hai mắt thâm đen nói: "Là ai ra tay trước? Đầu óc cậu chập mạch hả? Tất cả đều đánh cho anh đây!"

"Ai muốn đánh?" Tay Quyền Thiệu Viêm cầm tay của vệ sĩ Đổng gia, một cái tay khác dùng sức, trực tiếp ném người vệ sĩ kia văng ra ngoài.

Ánh mắt Đổng Lê Triệu âm sâm không lên tiếng.

Những người khác cũng không còn dám động thủ nữa.

Mới vừa rồi một chiêu của Quyền Thiệu Viêm làm tất cả bọn họ đều bị kinh hãi. Những người vệ sĩ này căn bản là không có người nào dám động, thực lực của bọn họ và người mới vừa bị vứt đi thật ra không có sai biệt lắm. Nhưng tên kia bị Quyền Thiệu Viêm đánh ngay cả một chiêu cũng sống không qua.

Quyền Thiệu Viêm nhìn Đổng Lê Triệu lạnh lùng nói: "Không phải nói đi uống rượu sao?"

"Tất cả giải tán."

Nói dứt lời, Quyền Thiệu Viêm trực tiếp lên xe.

Những người vệ sĩ kia thấy cậu chủ nhà mình cũng không có ý phản đối liền tranh thủ rút lui.

Rất rõ ràng, Quyền thiếu hôm nay khó chịu nha, tên kia mới vừa bị vứt đi đến bây giờ cũng không có đứng dậy.

Hướng Tình nhìn đôi mắt thâm đen của Đổng Lê Triệu thảm không nỡ nhìn, mới kinh ngạc nhìn hồi lâu sắc mặt khó chịu của Hàn Tử Nghị nghi ngờ hỏi: "Hàn Tử Nghị, đừng nói với tôi anh đây là mới ngủ dậy nên nổi cáu?"

"Mới ngủ dậy nên bực bội?" Cuối cùng Đổng Lê Triệu cũng nghĩ thông suốt: "Anh em, cậu sẽ không phải là bởi vì Hướng Tình tỏ tình với tôi cho nên ghen chứ?"

Anh đây làm người chịu tội thay thật là đủ bền chắc.

Trước bị Mục Giai Âm uy hiếp, lại bị Hướng Tình đụng gần chết, lúc này lại bị Hàn Tử Nghị mạnh mẽ đánh.

"Hình như là vậy nha." Hướng Tình nghiêng đầu vừa nghĩ, bỗng cảm thấy Đổng Lê Triệu nói ra lời này rất có đạo lý.

"Cô có bệnh hả?" Hàn Tử Nghị nhìn Hướng Tình một cái nói thẳng: "Tôi đây chính là mới ngủ dậy nên bực bội, thì sao? Hướng Tình, chính cô cũng không soi soi gương, dáng dấp của cô như vậy, cho không tôi đều không cần."

"Tôi lớn lên thật đẹp mắt." Hướng Tình phi thường thành thực nói: "Hai ngày trước còn có ngôi sao tìm tôi nói muốn để cho tôi làm minh tinh đấy."

"Tuyệt đối đừng." Đổng Lê Triệu hung dữ nói với Hướng Tình: "Tôi không muốn xem làng giải trí cứ như vậy vô cớ bị cô hủy rồi. Anh đây còn trông cậy vào công ty kiếm tiền nuôi gia đình và người tình đấy."

"Hướng Tình, người đến tìm cô không phải là tìm ngôi sao, là người buôn lậu thôi." Hàn Tử Nghị một khi tỉnh táo lại, cũng không chút nào lưu tình đi theo Đổng Lê Triệu đả kích Hướng Tình.

Nhưng mà nhìn Hướng Tình đứng ở chỗ này, nội tâm Hàn Tử Nghị cảm giác khó chịu. Nhất là mới vừa rồi anh đánh Đổng Lê Triệu hai cái, lúc đó anh thật sự là nổi lên lửa giận. Nhưng tại sao lại như vậy chứ? Hàn Tử Nghị cảm thấy, anh vẫn là không cần nghĩ, dù sao tuyệt đối không phải là bởi vì Hướng Tình gây ra.

"Anh em, xin lỗi." Hàn Tử Nghị tiến lên nắm bả vai Đổng Lê Triệu nói: "Cậu biết, tôi có lúc tương đối dễ dàng phát điên, chớ để ý ha, tối hôm nay chúng ta vui vẻ đi Nhạc Nhạc, mấy ngày trước Đông môn bên kia tới một nhóm cô gái mới, mỗi người đều rất nóng bỏng, hơn nữa đều là con nít, tôi bảo đảm......"

Tay Đổng Lê Triệu không cẩn thận đụng một cái vào đôi mắt của mình, sau đó lại vội vàng để xuống: "Được được được, cậu đừng thỉnh thoảng cho người anh em như tôi một cú như vậy là được, con mắt của tôi yếu ớt lắm......"

Hàn Tử Nghị, anh mới thật là khốn kiếp! Hướng Tình dậm chân tại chỗ, nhưng mà trên mặt lại mang theo chán nản. Giai Âm nói Hàn Tử Nghị thích cô, là thật sao? Nhưng mà, cô biết, cô thích Hàn Tử Nghị.

Cô nghĩ khiến ba mẹ dùng thế lực của gia đình buộc Hàn Tử Nghị cưới cô, nhưng Giai Âm không cho phép cô làm vậy. Thật không biết cô còn phải đợi như vậy đến lúc nào đây, Hàn Tử Nghị căn bản không có dừng lại bước chân ăn chơi của mình. Hơn nữa, còn có khuynh hướng càng chơi bời hơn trước kia.

Hàn Tử Nghị cảm giác cái buổi tối uống rượu này, Đổng Lê Triệu căn bản là lòng không yên.

Tên kia cũng chỉ có lúc cho Quyền Thiệu Viêm uống rượu mới tích cực một chút.

Sẽ không phải là mới vừa bị anh đánh hai quyền liền tức giận chứ, tâm Đổng Lê Triệu thật đúng là so lỗ kim lớn hơn không được bao nhiêu.

Mắt thấy Quyền Thiệu Viêm uống không sai biệt lắm, rốt cuộc Đổng Lê Triệu thấp thỏm nói: "Đại ca, anh biết em là ai không?"

Quyền Thiệu Viêm chăm chú nhìn Đổng Lê Triệu, gật đầu một cái: "Biết."

Vậy anh nói đi, em là ai! Đổng Lê Triệu chờ cả ngày nhưng không thấy Quyền Thiệu Viêm trả lời, sau đó lại cố nén nói: "Đại ca, anh biết tên của em không?"

"Biết." Quyền Thiệu Viêm tiếp tục gật đầu.

...... Nói tên đi, đại ca, ai bảo anh nói biết?

Đổng Lê Triệu cảm thấy Quyền Thiệu Viêm say thật rồi, có lẽ là đã say đến ý thức không rõ.

Đổng Lê Triệu mang trên mặt nụ cười lấy lòng, chậm rãi nói: "Đại ca, em có vấn đề muốn hỏi anh... nhất định anh phải trả lời thành thật đó."

"Tôi sẽ không nhường Giai Âm cho cậu." Quyền Thiệu Viêm cau mày: "Coi như Giai Âm yêu cậu tôi cũng sẽ không nhường cô ấy cho cậu."

...... Khó trách đại ca xuống tay với vệ sĩ của anh ác như vậy. Trực tiếp bẻ người ta một cánh tay, Đổng Lê Triệu nghĩ đến đoạn đường này thỉnh thoảng tầm mắt Quyền Thiệu Viêm rơi vào trên người của anh, không khỏi cả kinh, lúc ấy Hướng Tình không phải đã lớn tiếng lấn át giọng nói của Mục Giai Âm sao, hơn nữa Mục Giai Âm lại đưa lưng về phía Quyền Thiệu Viêm, Quyền Thiệu Viêm làm sao có thể nghe rõ lời nói của Mục Giai Âm.

Đổng Lê Triệu cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, toàn thân tóc gáy cũng sắp dựng lên.

Chuyện này, phải khiến Mục Giai Âm tự mình đến giải thích rõ cho đại ca. Anh còn trẻ như vậy, cũng không muốn ở trong suy nghĩ của đại ca bị xem là tình địch. Tình địch của đại ca, còn có khả năng sống sót trên thế giới sao?

Hàn Tử Nghị nghe được một ngụm rượu trực tiếp phun ở trên đất. Dựa vào, đây mới thật là đả kích. Đổng Lê Triệu rốt cuộc phát rồ, mất hết tính người, mấu chốt là...... Không để ý mạng nhỏ xuống tay với chị dâu.

Ôi chao, Hàn Tử Nghị nghĩ thầm, sớm biết liền hạ thủ ác hơn một chút, nhân cơ hội bày tỏ trung thành với đại ca!

"Đại ca, tại sao anh muốn chiến tranh lạnh với chị dâu vậy?" Đổng Lê Triệu hỏi.

Quyền Thiệu Viêm chăm chú nhìn Đổng Lê Triệu, nhìn hồi lâu, ánh mắt rốt cuộc có chút trở nên mê ly: "Tôi lạnh lùng một chút, cô ấy sẽ sợ tôi."

Nhưng có cần thiết thật vì điều này đi chiến tranh lạnh sao? Còn nữa, nếu sớm muốn cho Mục Giai Âm sợ đại ca, vì sao đại ca không tân hôn liền thi hành điều này đi, xem một chút hiện tại dáng vẻ vô pháp vô thiên của Mục Giai Âm! Còn không phải là do đại ca nuông chiều mà ra sao.

"Như vậy, cô ấy dù là có người thích, cũng không dám ly hôn với tôi." Trên mặt Quyền Thiệu Viêm lộ ra mấy phần mê mang, lại có mấy phần ngây thơ y hệt trẻ con.

"Người trong lòng của chị dâu không phải chính là anh sao?" Đổng Lê Triệu coi như là uất ức: "Đại ca, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?"

"Không thích." Quyền Thiệu Viêm lắc đầu, nhìn Đổng Lê Triệu, chân mày vẫn như cũ nhíu chặt lại, nhưng mà trên mặt lại có mấy phần khổ sở: "Cô ấy đối với cậu nói yêu, nhưng ngay cả câu thích cũng không chịu nói với tôi......"

Ngay cả một câu ông xã, Mục Giai Âm cũng keo kiệt không muốn cho anh.

Quyền Thiệu Viêm khổ sở ôm ngực mình, uống một hớp rượu, tại sao Mục Giai Âm lại không chịu thích anh đây? Anh có thể cho cô tất cả, cô nghĩ muốn tất cả......

Hàn Tử Nghị đột nhiên cảm thấy đặc biệt đồng cảm với Quyền Thiệu Viêm.

Hôm nay Hướng Tình còn ôm Đổng Lê Triệu, nói yêu Đổng Lê Triệu.

Hàn Tử Nghị cũng uống đến mơ hồ, trực tiếp từ bên trong tủ rượu lại lấy ra hai chai rượu, sau khi mở ra, đưa cho Quyền Thiệu Viêm: "Đại ca, chúng ta cạn, tối hôm nay không say không về!"

Không say không về cái cọng lông! Cái trán Đổng Lê Triệu trợt xuống ba cái vạch đen, chỉ là bên kia hai người cũng sớm đã tự nhiên uống.

Đổng Lê Triệu lấy tay hung hăng gõ huyệt thái dương của mình, về sau anh sẽ không xen vào chuyện nhà của người khác nữa, anh chính là một người ngu! Rõ ràng người bị thương tổn là anh, thế nhưng hình như anh lại trở thành tội nhân muôn thuở.

Đổng Lê Triệu đi tới bên ngoài, gọi điện thoại cho Mục Giai Âm.

Kể lại toàn bộ lời Quyền Thiệu Viêm đã nói cho Mục Giai Âm.

"Tôi coi như là phục cô rồi." Đổng Lê Triệu quát về phía bên đầu kia điện thoại: "Hai người đều là vợ chồng, nói một câu em yêu anh lại rối rắm thành như vậy sao? Cũng đã lên giường với nhau rồi, còn xấu hổ những thứ này?"

"Tôi thích!" Mục Giai Âm im lặng cắt đứt trận rống giận của Đổng Lê Triệu.

Thì ra thái độ Quyền Thiệu Viêm đối với cô lạnh như vậy là vì nguyên nhân này? Anh cảm thấy cô thích Chân Phó Dương, nhìn thấy Chân Phó Dương sẽ muốn cùng anh nói ly hôn, cho nên thái độ đối với cô mới kém như vậy sao?

Nhưng tại sao Quyền Thiệu Viêm không suy nghĩ một chút, nếu cô thật muốn ly hôn, anh làm quan hệ giữa họ trở nên cứng ngắc vô cùng là có thể ngăn cản cô sao? Ngược lại càng đẩy họ xa cách hơn.

"Tôi cũng không thèm xen vào việc nhà của người khác." Đổng Lê Triệu tức giận đối với bên đầu điện thoại kia quát: "Chị dâu, về sau tôi có thể vui vẻ cùng đại ca sống qua ngày không? Hôm nay anh em tôi bị chị chỉnh đủ thảm, nhìn xem trên mặt tôi hai mắt thâm đen lên, là được chị giúp đỡ đó, chớ giày vò tôi được không? Thân thể này của tôi rất mảnh mai, thật đúng là chịu không được một ngày bị đánh."

"Vui vẻ sống qua ngày? Còn lâu tôi mới cho." Mục Giai Âm cắn răng nói: "Chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, xem ai lạnh hơn ai, tôi còn sẽ phải treo ngược khẩu vị của anh ta, anh ta không chủ động cùng tôi giảng hòa, tôi tuyệt đối sẽ không nói một lời dịu dàng nào."

Đổng Lê Triệu vừa nghe, lúc này liền nổi giận, tay áo hướng trên cánh tay mắng, không làm! Cái này là còn muốn chiến tranh lạnh cả đời hay sao?

Mục Giai Âm nghe điện thoại đầu dây bên kia Đổng Lê Triệu thao thao bất tuyệt, chẳng thèm đi để ý tới, để điện thoại bày ở chỗ cũ, trở về phòng mở ra máy vi tính.

Mục Giai Âm lên mạng mua đồ.

Tìm tòi bên trong mới vừa đưa vào mấy cái chữ áo lót hấp dẫn, liền xuất hiện hàng loạt cửa hàng.

Mục Giai Âm nhìn cửa hàng đến hoa cả mắt, ngẫm lại tiền bên trong thẻ, cắn răng một cái, trực tiếp vào một cửa hàng, đem tất cả các kiểu áo lót, toàn bộ đều chọn một cái.

Hừ, chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh chứ, ai sợ ai. Đến lúc đó, Quyền Thiệu Viêm cũng đừng không nhịn nổi là được!

Đêm đó Quyền Thiệu Viêm uống say mèm, chờ đến sáng ngày thứ hai, Quyền Thiệu Viêm mới được Đổng Lê Triệu đưa về nhà.

Lần này Đổng Lê Triệu đã có kinh nghiệm, hoàn toàn không dám cùng Mục Giai Âm gặp mặt, bỏ lại Quyền Thiệu Viêm chạy mấy dạng.

Mục Giai Âm mở ra cửa phòng ngủ liếc nhìn Quyền Thiệu Viêm, sau đó chậm rãi trở về trên giường của mình tiếp tục ngủ.

Quyền Thiệu Viêm ngẩn người, trong ngày thường dù gì đi nữa, Mục Giai Âm cũng sẽ ngọt ngào gọi tên của anh, hôm nay thái độ làm như không thấy, khiến trong lòng Quyền Thiệu Viêm thật đúng là cực kỳ mất tự nhiên.

Quyền Thiệu Viêm rất ít khi uống rượu say, tối hôm qua thật sự là uống nhiều quá. Uống đến dạ dày cũng có chút đau, hiện tại Quyền Thiệu Viêm muốn nhất đúng là Mục Giai Âm nấu một chén canh giải rượu. Nhưng rất rõ ràng, bây giờ Mục Giai Âm căn bản cũng không nghĩ để ý đến anh.

Quyền Thiệu Viêm ở trên ghế sofa ngồi một hồi lâu, cảm thấy bụng có chút đói, đứng dậy vào phòng bếp.

Mục Giai Âm thật sự là không ngủ được, tính toán đứng dậy tắm sơ, mới nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm đứng ở trong phòng bếp, đang cau mày nhìn một ít cơm rang trứng trong nồi có bề ngoài không tốt.

Kiệt tác của Hướng Tình, tối hôm qua Mục Giai Âm nếm thử một miếng thật sự là ăn không vô, cô lại lười phải rửa nồi, liền đặt cơm tại chỗ.

Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm múc ra một chút cơm ở trong chén, nhìn động tác Quyền Thiệu Viêm muốn ăn, đột nhiên Mục Giai Âm không muốn ngăn cản.

Dù sao độc không chết người, ăn đi ăn đi.

Bề ngoài không đẹp, hơn nữa, bỏ phần lớn muối, trứng gà cùng cơm cũng đều khét, Quyền Thiệu Viêm một hớp này đi xuống, thiếu chút nữa thì phun ra. Bộ đội làm cơm đều không bằng khẩu vị này, hoàn toàn chính là ăn một miệng lớn muối ăn.

Quyền Thiệu Viêm ngẩng đầu nhìn Mục Giai Âm đứng yên ở ngoài cửa, có một cái chớp mắt như vậy anh cảm thấy đây là Mục Giai Âm đang cố ý chỉnh anh.

Mục Giai Âm vẻ mặt bình tĩnh nói: "Hướng Tình làm."

Nói xong Mục Giai Âm đi vào toilet.

Về sau Hướng Tình còn dám vào phòng bếp nhà bọn họ, anh nhất định tìm Hàn Tử Nghị giải quyết.

Quyền Thiệu Viêm nhìn đồ ngủ mỏng manh của Mục Giai Âm, lại suy nghĩ lời bác sĩ dặn dò, cau mày đi ra ngoài nói: "Về sau không cho mặc đồ mỏng."

"Có hệ thống sưởi ấm rồi, mặc dày quá nóng." Mục Giai Âm chậm rãi rửa mặt, hoàn toàn xem nhẹ Quyền Thiệu Viêm ở sau lưng.

Quyền Thiệu Viêm bị Mục Giai Âm trả lời như vậy, nhất thời trong lòng rất khó chịu. Chân Phó Dương trở lại, Mục Giai Âm liền thay đổi dáng vẻ. Trước kia Mục Giai Âm nói chuyện rất dịu dàng, giống như là con mèo nhỏ cào người, nơi nào giống như là bây giờ, lúc nói chuyện mang theo một bộ dáng xa cách.

Sau một lát, Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm trên tủ treo vào một cái áo khoác.

Quyền Thiệu Viêm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Mục Giai Âm vẫn còn nghe lời.

Mục Giai Âm liếc mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm: "Mặc dù rất nóng, nhưng mà, tôi không dám không nghe lời của anh."

Trong lòng Quyền Thiệu Viêm buồn phiền. Lời này của Mục Giai Âm có nghĩa là cô sợ anh?

Đây không phải là hiệu quả anh mong muốn sao? Nhưng tại sao trong lòng anh khó chịu như vậy đây? Mặc dù là cùng Mục Giai Âm sống chung ở trong một phòng, nhưng Quyền Thiệu Viêm vẫn là cảm thấy hình như cùng Mục Giai Âm khoảng cách thật xa vời.

Quyền Thiệu Viêm bắt đầu có chút âm tình bất định nghĩ đến, dứt khoát, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp tiêu diệt Chân Phó Dương thôi.

Không có tên kia, Mục Giai Âm cũng liền hồi tâm, một lòng một dạ đi theo anh rồi.  

  Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ rất lâu, hay là quyết định trước tiên đi xem Mục Giai Âm muốn làm cái gì, cũng nhân tiện nói cho cô biết là anh muốn đi ra ngoài. Phiên tòa xét xử cha Ngô Ngôn Tín chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu.

Quyền Thiệu Viêm tìm thấy Mục Giai Âm ở nhà bếp, cô mới vừa đổ toàn bộ cơm do Hướng Tình làm, đang định rửa chén.

Nhưng mà, mới mở vòi nước, tay Mục Giai Âm đã bị Quyền Thiệu Viêm nắm lấy.

"Làm gì thế?" Mục Giai Âm tương đối khó hiểu, làm sao đột nhiên Quyền Thiệu Viêm đùng đùng nổi giận như thế, người nào lại chọc giận anh?

Quyền Thiệu Viêm nghiêm mặt, kéo Mục Giai Âm sang một bên nói, "Bác sĩ dặn, hai tháng đầu tốt nhất không nên chạm vào nước lạnh, chẳng lẽ em không biết sao?"

"Mà tôi còn phải rửa chén, còn phải nấu cơm," Trong nháy mắt Mục Giai Âm mới phản ứng kịp, mặt không biến săc liếc mắt giả vờ nhìn cái găng tay cao su trên bàn, cố ý kích động Quyền Thiệu Viêm, "Vả lại, tôi mang găng tay rửa chén, không việc gì. Hơn nữa, thân thể tôi có tổn hại gì, cũng đâu có liên quan gì tới anh?"

"Không được rửa." Quyền Thiệu Viêm ra lệnh, kéo Mục Giai Âm ra khỏi nhà bếp.

"Anh nói không được thì không được sao?" Mục Giai Âm nhíu mày nhìn Quyền Thiệu Viêm Nói, "Tôi muốn rửa."

"Mục Giai Âm, em đây là khiêu khích." Thanh âm Quyền Thiệu Viêm trầm thấp, lửa giận kiềm nén mơ hồ muốn bộc phát.

Không phải Quyền Thiệu Viêm muốn lạnh nhạt với cô sao, không muốn thấy cô sao? Cô cứ khiêu khích đó, thế nào? Quyền Thiệu Viêm có bản lĩnh thì tiếp tục không đếm xỉa tới cô.

Mục Giai Âm không nói chuyện, mặc dù mục đích của cô đúng là khiêu khích, nhưng mà cô cũng biết lúc nào nên khiêu khích, lúc nào thì không nên. Trước mắt trạng thái Quyền Thiệu Viêm, cô không chắc nếu mình lại tiếp tục khiêu khích nữa thì sẽ có hậu quả gì?

Trực tiếp bị nhốt trong phòng sao?

Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn một chút mới nghiêm mặt nói, "Buổi sáng muốn ăn gì, tự ra ngoài mua."

"Không muốn ăn đồ ăn bên ngoài." Mục Giai Âm mở miệng chính là cực kỳ không phối hợp.

Trán Quyền Thiệu Viêm nổi đầy gân xanh, xoay người trở lại nhà bếp, nhỏ hai giọt nước rửa chén, bắt đầu rửa chén.

Mục Giai Âm nhìn tay Quyền Thiệu Viêm ngâm trong nước mùa đông lạnh như băng, nhìn một lát, không đành lòng nên mới nhắc nhở nói, "Bên phải có găng tay cao su, mang cái đó vào rửa tay cũng không bị lạnh nữa."

Đây là đang quan tâm anh sao?

Quyền Thiệu Viêm quay đầu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Mục Giai Âm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt một chút ý cười cũng không có.

Quyền Thiệu Viêm quay đầu, suy nghĩ một lát, vẫn là nghe lời mang găng tay vào.

Lúc này khóe miệng Mục Giai Âm mới lộ ra một chút ý cười.

Chờ rửa xong, động tác của Quyền Thiệu Viêm tương đối thuần thục.

Quyền Thiệu Viêm còn có thể nấu cơm, hôm nay Mục Giai Âm thật sự được mở rộng tầm mắt. Cô luôn nghĩ rằng Quyền Thiệu Viêm thuộc loại đàn ông không biết làm việc nhà.

Người này còn biết nấu ăn, trước kia lúc nào cũng giả vờ ra vẻ không biết làm, vậy mà mỗi ngày cô còn dậy sớm nấu cơm cho anh. Về sau muốn cô nấu cơm, không có cửa đâu!

Chờ làm xong, Mục Giai Âm cũng đã đói bụng từ lâu rồi.

Lập tức không quan tâm gì hết, đứng lên bắt đầu ăn. Thức ăn khá đầy đủ, mặc dù không có gì đặc biệt, nhưng tuyệt đối không giống như cơm do Hướng Tình làm khó mà ăn được.

Đây là lần đầu tiên Quyền Thiệu Viêm nấu cơm, mạc dù Mục Giai Âm cũng muốn ăn nhiều một chút, nhưng hiện tại khẩu vị của Mục Giai Âm thực sự rất kém.

Thật sự ăn không hết, Mục Giai Âm gắp một nửa trứng ốp lết bỏ vào chén Quyền Thiệu Viêm.

"Làm sao vậy?" Quyền Thiệu Viêm ngẩng đầu nhìn Mục Giai Âm, "Ăn không ngon?"

Mục Giai Âm lắc đầu, "Ăn no."

"Sao lại ăn ít như vậy?" Quyền Thiệu Viêm bỏ đũa xuống đến xem Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm càng ngày càng gầy, vốn là gương mặt tròn trịa đầy đặn nay trở thành mặt trái xoan. Chỉ là mất đứa bé thôi, cũng không phải bị cắt dạ dày, tại sao Mục Giai Âm lại ăn ít như vậy?

"Tâm tình không tốt, nên ăn cũng ít đi." Mục Giai Âm tương đối thành thật, nhân tiện tặng cho Quyền Thiệu Viêm một cái liếc mắt đưa tình.

Cô ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, Quyền Thiệu Viêm chẳng quan tâm, nếu cô còn có thể ăn uống được, hiện tại đã đóng gói bỏ nhà đi từ lâu, tuyệt đối không ngồi ở đây ăn cơm cùng với Quyền Thiệu Viêm.

Bây giờ Mục Giai Âm đang giận anh. Ăn cơm anh làm tâm tình không tốt có được không?

Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng nghiêm mặt nói, "Mau ăn đi, ăn hết toàn bộ."

......Này thật không phải là cô cố ý đối nghịch với Quyền Thiệu Viêm, thật sự là ăn không vô.

Mục Giai Âm liều mạng lắc đầu, nhưng bên kia Quyền Thiệu Viêm lại không nhượng bộ một chút nào.

Không thể trêu vào, cô bắt đầu trốn tránh!

Mục Giai Âm đứng dậy, ý đồ trốn từ bên cạnh bàn, nhưng bị Quyền Thiệu Viêm kéo lại ngồi trên đùi anh.

Thân thể Mục Giai Âm hơi cứng ngắt, cũng không cử động nữa.

Quyền Thiệu Viêm vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh lùng, động tác cũng không tự giác dịu dàng vài phần, "Mau ăn đi, nếu không ăn sẽ nguội."

Thấy Mục Giai Âm bất động, Quyền Thiệu Viêm cầm lấy đũa từng ngụm từng ngụm đút Mục Giai Âm.

Mặc dù Mục Giai Âm vẫn không chịu ngẩng đầu, nhưng rốt cuộc cũng chịu ăn, Quyền Thiệu Viêm thở phào nhẹ nhõm.

Xung quanh đều là hơi thở Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm có chút nhung nhớ xúc động muốn rơi lệ. Mục Giai Âm cúi đầu, không muốn Quyền Thiệu Viêm thấy cô khó chịu, tiếp tục chậm rãi ăn từng ngụm từng ngụm.

Rốt cuộc Mục Giai Âm cũng ăn hết một chén cơm, Quyền Thiệu Viêm buông bát. Cũng không muốn Mục Giai Âm rời khỏi ngực anh, mặc dù giờ phút này Mục Giai Âm thoạt nhìn rất giống bị anh ép buộc.

Từ đầu tới cuối Mục Giai Âm cũng không nói một câu, trong lòng Quyền Thiệu Viêm buồn bực đứng lên.

Chính là vì Chân Phó Dương sao?

Có điểm nào anh không sánh bằng Chân Phó Dương sao?

Mà trước ngực bị đẩy ra, trong nháy mắt làm cho mặt Quyền Thiệu Viêm như hàn băng.

Quyền Thiệu Viêm chỉ hơi thả lỏng cánh tay một chút, Mục Giai Âm như một con thỏ chạy trốn ra ngoài.

Quyền Thiệu Viêm híp mắt nhìn hướng Mục Giai Âm chạy như bay, để đũa xuống, cuối cùng có chút lo lắng tiêu sái đi tới.

Mục Giai Âm đang ôm bụng, khó chịu nôn khan bên cạnh bồn rửa mặt.

Mới vừa rồi thật sự là ăn quá nhiều, bây giờ rất khó chịu.

"Làm sao vậy?" Quyền Thiệu Viêm biến sắc.

Bác sĩ từng nói thân thể Mục Giai Âm đã hoàn toàn bình phục, nhưng bây giờ bộ dạng Mục Giai Âm sao lại đau đớn như vậy?

"Tôi nói là ăn no rồi, anh còn ép tôi ăn." Trong lòng Mục Giai Âm vốn đã khó chịu, hiện tại lại thêm vẻ mặt như ăn mướp đắng, nước mắt không còn tự chủ chảy xuống.

Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm khó hiểu, anh cho rằng Mục Giai Âm là cố ý đối nghịch với anh nữa.

Quyền Thiệu Viêm không nói nữa, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng Mục Giai Âm nói, "Lần sau sẽ không ép em nữa."

Trong thanh âm kia còn mang theo một chút bất đắc dĩ và cưng chiều sủng nịnh, giống như trước đây.

Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm đều ngẩn người.

Quyền Thiệu Viêm rút tay lại.

Mục Giai Âm biết nhất định Quyền Thiệu Viêm vẫn còn khó chịu chuyện Chân Phó Dương.

Nhưng Quyền Thiệu Viêm vẫn không tin cô thì nói như thế nào đây? Cô cũng đã giải thích rất nhiều lần rồi, cô không có bất kì quan hệ gì với Chân Phó Dương hết. Cô tin nhất định Hướng Tình cũng đã giải thích với Quyền Thiệu Viêm. Nhưng Quyền Thiệu Viêm lại cô chấp cho rằng cô thích Chân Phó Dương.

Quyền Thiệu Viêm lẳng lặng đứng bên cạnh, chờ Mục Giai Âm dễ chịu một chút, anh mới đưa ly nước âm trong tay cho cô, "Hiện tại thân thể em không tốt, thì ở nhà đợi, phiên tòa buổi chiều, em không cần đi."

"Tôi muốn đi." Mục Giai Âm đặt cốc trong tay lên trên bàn, không hề nhượng bộ chút nào nhìn Quyền Thiệu Viêm, "Tôi muốn tận mắt nhìn thấy người hại con chúng ta phải trả giá lớn."

"Anh sẽ ghi hình nội dung phiên tòa lại cho em." Quyền Thiệu Viêm thành thật nói, "Bây giờ quan trọng nhất là dưỡng thân thể cho tốt, chuyện khác đều giao cho anh."

"Ngày mai ông nội Mục muốn em về nhà họ Mục một chuyến, đoán chừng chắc là vì chuyện Mục Giai Nhan." Quyền Thiệu Viêm nói, "Anh nói chuyện của Mục Giai Nhan cho ông nội biết, đối phó Mục Giai Nhan em cũng giao cho anh. Không nên suy nghĩ nhiều."

Mục Giai Âm do dự một lúc, nhìn thấy trên mặt Quyền Thiệu Viêm không còn cố ý bày ra vẻ mặt lạnh như băng, mà tương đối cường thế vẻ mặt không cho phép cự tuyệt. Rốt cuộc Mục Giai Âm mới gật đầu một cái. Xem ghi hình thì xem ghi hình, cô nhịn.

"Anh định xử lý Ngô Oánh Oánh như thế nào?" Mục Giai Âm hỏi.

"Hôm qua cô ta chết rồi, bị rút máu tới chết," Quyền Thiệu Viêm nói xong, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Mục Giai Âm, thử dò xét, "Có phải em cảm thấy anh quá ác?"

Trước khi chết còn để cho đám anh em trong bang đều sảng khoái một phen. Mặc dù Ngô Oánh Oánh dơ bẩn một chút, nhưng mà vẫn có nhiều anh em trong bang đều có hứng thú với vóc dáng của cô ta, Quyền Thiệu Viêm cũng không để ý để Ngô Oánh Oánh phát huy giá trị lớn hơn nữa.

"Không," Mục Giai Âm lắc đầu, "Bản thân tôi hy vọng anh ác hơn."

Thật ra chính cô cũng không giống với biểu hiện bên ngoài như thế, không tàn nhẫn, sẽ phải đối mặt với chuyện cá lớn nuốt cá bé. Giống như đứa bé vô tội trong bụng cô bị hại chết, giống như kiếp trước khắp nơi cô đều nhượng bộ.

Như vậy, tốt nhất là tàn nhẫn một chút, làm kẻ khác phải sợ.

Tất cả người nhà họ Ngô đều đáng chết, bởi vì, người chết là đứa con của cô, con của cô và Quyền Thiệu Viêm.

Ngô Oánh Oánh chết nhà họ Ngô chỉ mới bắt đầu bị hủy diệt, đây chỉ là phần mở màn cô báo thù mà thôi.

Quyền Thiệu Viêm hơi kinh ngạc nhìn Mục Giai Âm.

Anh vốn tưởng rằng Mục Giai Âm sẽ không chịu nổi loại máu tanh này. Nhưng mà, anh cảm thấy nên để Mục Giai Âm biết một chút bản tính của anh, dù sao mặc kệ Mục Giai Âm yêu hay không yêu anh, anh vốn đã định trói Mục Giai Âm bên cạnh anh cả đời.

Quyền Thiệu Viêm cảm thấy ngồi một chỗ trên sô pha nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mục Giai Âm đột nhiên làm cho tim anh đập nhanh hơn rất nhiều.

Anh vẫn biết anh và Mục Giai Âm rất xứng đôi vừa lứa, anh không thể để hai người tiếp tục chiến tranh lạnh nữa.

"Giai Âm," Quyền Thiệu Viêm đi đến bên cạnh Mục Giai Âm, đột nhiên kéo Mục Giai Âm ngồi cuối bàn ôm vào trong ngực. Nhẹ nhàng mà hôn môi Mục Giai Âm. Chỉ nhàn nhạt hôn, Quyền Thiệu Viêm ngẩng đầu lên rất nhanh.

Quyền Thiệu Viêm trầm mặc vuốt tóc Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm cũng không nói chuyện, trong lòng đang suy nghĩ bây giờ Quyền Thiệu Viêm muốn diễn tuồng gì.

Không phải vừa rồi còn hăng say chiến tranh lạnh với cô sao, lúc nói chuyện giọng điệu đều lạnh như băng giống như là muốn cô chết cóng vì lạnh, thế nhưng hôn lướt qua rồi ngừng lại, Quyền Thiệu Viêm lại muốn biểu đạt ý gì.

"Giai Âm," Quyền Thiệu Viêm lại gọi tên Mục Giai Âm một tiếng rồi mới nói, "Em chỉ có thể là của một mình anh."

"Đời này mặc kệ em có nguyện ý hay không, em cũng không thể rời khỏi anh." Quyền Thiệu Viêm nói xong, rốt cuộc mới buông xuống tâm sự trong lòng.

Vừa mới trong nháy mắt, rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm đã nghĩ thông suốt, anh và Mục Giai Âm chiến tranh lạnh cũng là vì muốn trói Mục Giai Âm ở bên cạnh anh. Dù sao đều là trói bên cạnh anh, không bằng trước hết thông báo Mục Giai Âm một tiếng. Tối thiểu tâm tư của anh Mục Giai Âm cũng đã biết, người rối rắm không phải là anh.

Điều này có thể xem như lấy quyền ép người không? Mục Giai Âm giương mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm một chút, tìm chỗ chết hỏi, "Nếu tôi thích Chân Phó Dương?"

Mặt mày Quyền Thiệu Viêm nhíu lại, ngay tức khắc sát khí bức người, "Anh ta sống không qua ngày hôm nay."

"Anh động tới anh ấy, tôi sẽ chôn cùng với anh ấy." Mục Giai Âm nói lời thề son sắt.

Tay Quyền Thiệu Viêm trên eo Mục Giai Âm siết chặt lại.

Tả Trí Viễn không đáng uy hiếp, nhưng mà lại nhảy ra một tên Chân Phó Dương. "Vậy cùng chết."

Ánh mắt Mục Giai Âm khép hờ, không muốn để Quyền Thiệu Viêm thấy kinh ngạc trong mắt cô. Khi nào thì, Quyền Thiệu Viêm đã thâm tình như vậy? Thật thật giả giả, Mục Giai Âm có chút hư ảo.

Trong khi buổi sáng, Mục Giai Âm còn chuẩn bị chiến tranh lạnh dài hạn với Quyền Thiệu Viêm.

Nhưng bây giờ đột nhiên Quyền Thiệu Viêm thẳng thắn, lại làm cho Mục Giai Âm có chút khó xử. Thật ra, cho tới bây giờ ở trước mặt Quyền Thiệu Viêm cô cũng không có giấu sự đa nghi, bất luận là chuyện gì, cô đều nói rõ ràng với Quyền Thiệu Viêm. Cô không thích hiểu lầm.

Chẳng qua, lần này Quyền Thiệu Viêm luôn hiểu lầm chuyện giữa cô và Chân Phó Dương thật sự là chọc giận cô.

"Quyền Thiệu Viêm, tối hôm qua Đổng Lê Triệu nói cho tôi biết, anh và tôi chiến tranh lạnh là vì anh sợ tôi nói ly hôn." Mục Giai Âm nói chi tiết.

Đột nhiên trong đầu Mục Giai Âm nhớ lại rất lâu trước đây, lúc vừa mới kết hôn, cô vẫn luôn lo lắng Quyền Thiệu Viêm có thể để ý chuyện giữa cô và Tả Trí Viễn, bởi vì chuyện này, Quyền Thiệu Viêm và cô sẽ ly hôn.

Nay, đổi lại là Quyền Thiệu Viêm lo lắng.

Có phải là, hai người bọn họ cho dù thẳng thắn với nhau như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối đều không tin tưởng đối phương?

Mục Giai Âm có vài phần hơi tự giễu nói, "Quyền Thiệu Viêm, em nói rồi em và Chân Phó Dương chỉ là bạn bè bình thường, tại sao anh lại không tin em chứ?"

Bây giờ rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm cũng biết ba chữ đồng đội heo kia viết như thế nào rồi.

Thật đúng là Quyền Thiệu Viêm không nghĩ tới, bán đứng anh sẽ là Đổng Lê Triệu luôn tỏ ra vô cùng thông minh.

Khó trách hôm nay biểu hiện của Mục Giai Âm vô cùng kỳ quái.

Đột nhiên Quyền Thiệu Viêm thấy ánh mắt Mục Giai Âm thì có vài phần kinh hãi, ánh mắt Mục Giai Âm thật sự là có chút quá mức bi thương. Trong lúc nhất thời, Quyền Thiệu Viêm cũng bắt đầu nghi ngờ có phải là gần đây có chút quá mức buồn lo vô cớ.

"Quyền Thiệu Viêm, thật sự không phải ngoài miệng em nói em yêu anh là thật sự yêu," Mục Giai Âm nói, "Lúc em còn ở Mỹ, em và các bạn học trong lớp chào hỏi với nhau đều nói love you, em có thể nói một cách nhẹ nhàng, nhưng đây không phải là yêu."

"Chỉ là đối với anh em nói không nên lời, Quyền Thiệu Viêm," Mục Giai Âm không dám nhìn mặt Quyền Thiệu Viêm, chỉ vùi đầu trong ngực Quyền Thiệu Viêm nói, "Quyền Thiệu Viêm, bởi vì, em nghĩ, có lẽ em, thật sự không thể rời xa anh."

"Em yêu anh, Quyền Thiệu Viêm." Đột nhiên Mục Giai Âm phát hiện thật ra ba chữ kia cũng không phải rất khó nói ra khỏi miệng.

Trong nháy mắt nói ra đó, Mục Giai Âm cũng có chút không yên. Hình như nhịp tim Quyền Thiệu Viêm một chút biến hóa cũng không có, "Quyền Thiệu Viêm, anh thì sao? Anh yêu em, hay là vì đứa nhỏ mới qua đời nên mới yêu em? Chúng ta thành thật với nhau đi, cho dù câu trả lời của anh là gì, em cũng không trách anh."

Một câu cuối cùng là nói trái với lương tâm, Mục Giai Âm thầm nghĩ nếu Quyền Thiệu Viêm dám nói chỉ yêu đứa nhỏ, như vậy cô sẽ đóng gói về nhà ngay lập tức. Quân hôn khó có thể bỏ, nhưng cô đã có cách rồi!

Trả lời Mục Giai Âm là nụ hôn vừa bá đạo vừa cắn mút bừa bãi của Quyền Thiệu Viêm.

Mục Giai Âm bất ngờ không kịp chuẩn bị, tay để trên lồng ngực Quyền Thiệu Viêm, nơi tay chạm vào cũng là nơi tim Quyền Thiệu Viêm đập kịch liệt.

Từng nhịp từng nhịp, giống như là đánh trống. Mục Giai Âm nhịn không được muốn rút ta lại, nhưng lại đưa tay đặt trên ngực Quyền Thiệu Viêm, bây giờ trái tim này, vào thời khắc này, vì cô mà đập.

Mục Giai Âm bị Quyền Thiệu Viêm công thành đoạt đất rất nhanh đã nộp vũ khí đầu hàng.

Vậy đại khái đã nhiều ngày trôi qua như vậy, Mục Giai Âm có một ngày vui vẻ nhất.

Mục Giai Âm nhẹ nhàng đưa tay vòng qua lưng Quyền Thiệu Viêm, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, mặc cho Quyền Thiệu Viêm dẫn cô đến nơi đẹp nhất của thiên đường.

"Giai Âm," giọng Quyền Thiệu Viêm khàn khàn, "Không phải anh không tin em, là anh sợ, anh sợ anh không xứng với em."

Mục Giai Âm mở to hai mắt, Quyền Thiệu Viêm đang đùa giỡn với cô sao?

Cái gì gọi là xứng với không xứng?

Quyền Thiệu Viêm tùy tiện kéo một người đi trên đường tới hỏi, mười phần * những người đó đều sẽ nói, là cô không xứng với Quyền Thiệu Viêm!

"Anh không hiểu em bằng Chân Phó Dương, không lấy lòng phụ nữ như Đổng Lê Triệu, không......" Đã nhiều năm như vậy, cho dù là Quyền Thiệu Viêm đối mặt với kẻ địch vô cùng hung ác, hay là lúc đối mặt với lực lượng địch ta chênh lệch rất lớn, anh chưa từng mất lý trí, chưa bao giừ mất tự tin.

Nhưng trong trận chiến tình yêu này, lúc nào Quyền Thiệu Viêm cũng nghi ngờ bản thân.

Cho nên, thấy Mục Giai Âm đẩy Chân Phó Dương ra một khắc đó anh rất tức giận, lúc nhìn thấy Mục Giai Âm nói lời yêu với Đổng Lê Triệu, anh phóng túng bản thân uống hơn phân nửa quầy rượu, phải say một lần.

Mục Giai Âm lấp kín miệng Quyền Thiệu Viêm. Nhẹ nhàng cắn ngoài miệng Quyền Thiệu Viêm một cái, Mục Giai Âm mới nói, "Tại sao em không biết có lúc anh lại ngốc đến như vậy? Em cứ tưởng rằng, anh vì đứa bé không còn nên mới giận em, cho nên mới không chịu đến bệnh viện thăm em, ngay cả một câu quan tâm cũng không có."

"Không phải, anh không giận em." Muốn giận cũng là giận sự bất lực của anh.

Những ngày này, anh vẫn luôn nghe người khác kể Mục Giai Âm đang làm gì, vẫn luôn nghĩ đến Mục Giai Âm. Nhưng anh không dám xuất hiện trước mặt cô, anh sợ cô phát hiện Chân Phó Dương tốt hơn anh, mở miệng là nói muốn ly hôn với anh.

"Quyền Thiệu Viêm, em đẩy Chân Phó Dương ra là theo bản năng," đó là thân thể phản ứng theo bản năng, Mục Giai Âm ôm chặt eo Quyền Thiệu Viêm, do dự trong chốc lát mới nói, "Nếu như, cho em thêm ba giây để suy nghĩ. Em nghĩ, có lẽ em sẽ không đẩy Chân Phó Dương ra. Bởi vì, so với Chân Phó Dương, em càng để ý đứa bé trong bụng của chúng ta hơn, càng để ý....... Chồng của em hơn."

Mục Giai Âm có chút lưỡng lự nhìn Quyền Thiệu Viêm nói, "Anh có cảm thấy em rất ích kỷ? Dù sao Chân Phó Dương cũng từng đối tốt với em như vậy, nhưng lúc quan trọng, em lại chỉ lo lắng chuyện tình cảm của chúng ta......"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro