Chương 80: Đồ chuyển phát trễ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đây là một cuộc chiến có một không hai, ở trong giới võng du được tôn sùng là trận chiến kinh điển, độc nhất vô nhị. Cho dù sau đó trận chiến đã tới hiệp thứ 5, nhưng trận chiến kéo dài một tiếng 23 phút này vẫn như cũ được mọi người ngưỡng mộ. Mỗi một người chơi Vô Song nhất định phải đi chiêm ngưỡng trận chiến này.

Lăng Diệc Dương và Quyền Thiệu Thi từ trên mặt đất đánh tới bầu trời, từ bờ sông đánh tới Nam Phương Thiên Cảnh, mà sau lưng của bọn họ càng thêm đông người vây xem.

Sau đó, từng có người cầm máy ghi hình quay lại cảnh chiến đấu của hai người kia, ghi chép lại mỗi chiêu thức của bọn họ, cố gắng bắt chước nhưng không có một ai có thể thành công.

Trận chiến này cũng coi là trận kịch liệt nhất của Lăng Diệc Dương và Quyền Thiệu Thi.

Đầu ngón tay của hai người ở trên bàn phím cũng không thể dùng từ bay múa để hình dung, ở góc độ của Mục Ngọc Trác xem xét thì ngón tay của Quyền Thiệu Thi bay nhanh giống như là có ảo ảnh.

Những người đó có thể nhớ chiêu thức của Quyền Thiệu Thi và Lăng Diệc Dương, nhưng lại không đạt tới tốc độ như vậy, huống chi còn có kỹ xảo né tránh.

Mà trận chiến này cũng giúp nhiều người chơi Vô Song mở ra ý nghĩ mới ——

Thì ra là một chiêu này còn có thể dùng để ngăn cản đó.

Thì ra là một chiêu này chỉ cần lộn ngược ra sau là có thể né tránh.

Một chiêu này nhiều lần sử dụng chồng lên nhau lại có thể có uy lực kinh người như thế.

Mỗi lần chỉ cần đảo lộn nhiều một cái chắc chắn sẽ có sự ngạc nhiên mới xuất hiện.

Ở phút cuối cùng, Lăng Diệc Dương không cẩn thận lỡ tay đem lộn mèo trở thành lộn ngược ra sau, để cho Quyền Thiệu Thi tìm được cơ hội. Quyền Thiệu Thi trượt qua một bên, đâm ngược lại, diệt sạch một tí máu cuối cùng của Lăng Diệc Dương.

Rốt cuộc cũng thắng, Quyền Thiệu Thi khẽ duỗi lưng, hoàn toàn mất hết khí thế bén nhọn mới vừa rồi.

"Thắng!" Dây thần kinh căng thẳng của Mục Ngọc Trác cũng buông lỏng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Quyền Thiệu Thi, vừa đúng lúc chống lại khuôn mặt nhỏ xinh hàm chứa vui sướng của Quyền Thiệu Thi.

Mục Ngọc Trác ngẩn người, khẽ hoảng hốt trong chốc lát, mới nói: "Cái đó... chúng ta không vỗ tay ăn mừng một cái?"

"Được rồi." Đánh bại một đối thủ thần cấp khiến Quyền Thiệu Thi rất vui sướng, thoáng cấp cho cậu nhóc trước mặt này chút mặt mũi. Quyền Thiệu Thi nói xong liền vươn tay cùng Mục Ngọc Trác vỗ một cái.

Hai bàn tay đụng nhau phát ra tiếng vang làm cho Lăng Diệc Dương trong nháy mắt liền phục hồi tinh thần lại.

"Mục Ngọc Trác!" Lăng Diệc Dương cả giận nói vào micro: "Cậu mời cứu binh? Khó trách hôm nay cậu lợi hại như vậy."

"Cậu cũng có thể xin cứu binh." Mục Ngọc Trác hả hê hướng về phía micro nói: "Tớ có thể mời được cứu binh lợi hại, đây cũng là một loại bản lãnh, nhưng cậu không có, cậu có biết hay không?"

Hiện tại Lăng Diệc Dương hoàn toàn tưởng tượng ra được sắc mặt tiểu nhân đắc ý của Mục Ngọc Trác trước máy vi tính.

Quyền Thiệu Thi đã khôi phục bộ dáng tỉnh táo, ném một cái khinh bỉ về phía Mục Ngọc Trác đang dương dương tự đắc, chẳng biết xấu hổ là gì.

"Thôi, tôi lười phải so đo với cậu." Lăng Diệc Dương nói xong, âm thanh mới lại trở nên bình thản, trong sự bình thản mang theo một chút xíu, chút xíu nịnh nọt nhẹ nói: "Em gái, em là ai vậy?"

Quyền Thiệu Thi như cũ không nói gì.

Đáp lại Lăng Diệc Dương chính là bầu không khí trầm mặc lâu dài.

Lăng Diệc Dương cho là Quyền Thiệu Thi không có nghe được lời của cậu, lại thoáng cất cao giọng nói lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Rốt cuộc lần này có đáp lại, nhưng là tiếng cười lớn đầy vui thích của Mục Ngọc Trác: "Lăng Diệc Dương, không ngờ đi, cậu cũng có ngày hôm nay."

Lăng Diệc Dương: "......"

Mục Ngọc Trác chính là tiểu nhân đắc chí.

Nhưng tại sao em gái kia không chịu để ý đến cậu đây?

Trong lòng Mục Ngọc Trác cảm thấy rất thoải mái, thắng Lăng Diệc Dương không nói, trải qua thời gian dài buồn bực do rất ít được Quyền Thiệu Thi đáp lại, rốt cuộc cũng có người chia sẻ với cậu.

Quyền Thiệu Thi cảm thấy đứa nhỏ Mục Ngọc Trác này tuyệt đối là một bạn xấu, lấy việc hãm hại bạn bè làm thú vui.

Không muốn ở trước máy vi tính đợi, lúc sắp đi, Quyền Thiệu Thi nói vào micro của máy vi tính: "Cậu rất lợi hại."

Dù là sự thông minh hay tâm kế đều rất lợi hại.

Hơn nữa trong công kích của Lăng Diệc Dương có loại khí thế hào hùng, tung hoành ngang dọc của tướng quân thời xưa, còn công kích của cô đa số đều là xảo trá quỷ dị, nói thật nếu Lăng Diệc Dương chịu dùng thủ đoạn giống cô để công kích, chỉ sợ bọn họ không đánh được lâu như vậy, hơn nữa, kết cục chưa chắc như bây giờ.

Mục Ngọc Trác trợn tròn mắt, Quyền Thiệu Thi đây là đang khen ngợi Lăng Diệc Dương?

Cảm xúc buồn bực của Lăng Diệc Dương bay mất: "Em đang nói anh?"

Quyền Thiệu Thi đã đi ra ngoài.

Mục Ngọc Trác quả thật cũng muốn đi góc tường vẽ vòng vòng rồi, rõ ràng Quyền Thiệu Thi không thích nói chuyện mà, chớ nói chi là ca ngợi người khác, nhưng tại sao hôm nay lại ca ngợi Lăng Diệc Dương? Chẳng lẽ là đánh một trận liền sinh ra tình cảm?

Lăng Diệc Dương càng vui mừng hơn: "Mục Ngọc Trác, cậu đắc ý đi, bây giờ biết cái gì gọi là đau buồn rồi sao?"

Mục Ngọc Trác nhìn máy vi tính, nhìn xong, quả quyết tắt đi giọng nói. Không nghe thấy, tâm không phiền!

Lúc xế chiều, trước khi Quyền Thiệu Viêm về nhà Bạch Tự Di đã mang theo Mục Ngọc Trác rời đi.

Bà nhìn ra tính độc chiếm cực mạnh của Quyền Thiệu Viêm, mặc dù bà và Mục Ngọc Trác xuất hiện ở trên bàn ăn, Quyền Thiệu Viêm cũng sẽ không nói gì, nhưng cả người tiết lộ ra một cảm xúc chính là  chướng mắt.

Bạch Tự Di cảm thấy nếu như bà ở đây mà không thức thời một chút, xem chừng Quyền Thiệu Viêm sẽ tự tay diệt trừ kẻ chướng mắt như bà và Mục Ngọc Trác. Thân thể Bạch Tự Di khẽ run lên.

Mục Ngọc Trác nhìn hai mắt Bạch Tự Di ân cần nói: "Mẹ, con đã sớm nói rồi, mẹ đi giày cao gót không vững, mẹ cũng không cần mang nó chứ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào?"

Bà đi giày cao gót rất chắc!

Bạch Tự Di trừng mắt với Mục Ngọc Trác: "Nói bậy bạ gì đấy, còn nói lung tung nữa, năm nay con cũng đừng nghĩ muốn quần áo mới mặc."

Mục Ngọc Trác im lặng, kể từ khi mẹ tới thành phố A, càng ngày càng không dịu dàng!

Quyền Thiệu Thi ở lại nhà đợi một lát mới do dự nói: "Chị dâu, em cũng về nhà trước."

"Quần áo còn chưa khô đâu." Mục Giai Âm thấy vẻ mặt băn khoăn của Quyền Thiệu Thi, nói: "Tối nay em cũng đừng trở về, ở lại đi, sáng mai hãy về, được không?"

Mục Giai Âm nói xong liền ngồi xổm người xuống sờ sờ mái tóc đen mềm mượt của Quyền Thiệu Thi.

Quyền Thiệu Thi hơi do dự, một hồi lâu mới ấp úng nói: "Nhưng... Anh hai......"

Mục Giai Âm nhất thời liền hiểu Quyền Thiệu Thi rốt cuộc đang do dự cái gì, còn không phải vì Quyền Thiệu Viêm sao. Một đứa em gái hiền lành, vui vẻ như vậy, Quyền Thiệu Viêm tránh như rắn rết không nói đi, anh lại còn ghét cô bé.

Trên mặt Mục Giai Âm thoáng qua vẻ bất mãn, mới lại vuốt đầu Quyền Thiệu Thi nói: "Yên tâm đi, anh hai em có thể lạnh lùng một chút, nhưng anh ấy vẫn quan tâm em, dù sao em cũng là em gái ruột của anh ấy mà."

"Có thật không?" Trên mặt Quyền Thiệu Thi thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, trong giọng nói còn mang theo vẻ vui sướng.

"Dĩ nhiên." Mục Giai Âm cười nói với Quyền Thiệu Thi.

Khóe miệng Quyền Thiệu Thi khẽ cong lên, vui mừng cúi đầu xuống.

Đứa bé này chỉ sợ là đặc biệt sùng bái người anh hai Quyền Thiệu Viêm này. Vận số Quyền Thiệu Viêm thật đúng là tốt, không hề làm gì cả mà Mục Ngọc Trác và Quyền Thiệu Thi đều thiếu chút nữa tôn sùng anh là thần thánh rồi.

Mục Giai Âm nói chuyện với Quyền Thiệu Thi một hồi, thấy Quyền Thiệu Thi muốn ngủ gật, mới trải tốt chăn cho Quyền Thiệu Thi, bảo Quyền Thiệu Thi đi ngủ trước.

Khi Quyền Thiệu Viêm về nhà nhìn thấy cửa phòng khách đóng chặt, liền cau mày hỏi: "Ai tới?"

Mục Giai Âm nhìn cánh cửa kia, có chút kỳ quái, Quyền Thiệu Viêm làm thế nào biết được có người tới.

Mục Giai Âm tiến tới bên tai Quyền Thiệu Viêm nói: "Quyền Thiệu Thi tới, nói chuyện nhỏ một chút, con bé vừa mới ngủ thiếp đi, anh đừng đánh thức con bé."

"Nó đến làm cái gì?" Lúc này Quyền Thiệu Viêm lại càng không vui mừng rồi.

Mục Giai Âm nổi giận, nhéo thịt mềm bên hông của Quyền Thiệu Viêm, thấy Quyền Thiệu Viêm cau mày có vẻ đau, mới đắc ý thu tay lại nói: "Quyền Thiệu Viêm, tiểu Thi là em gái ruột của anh, giọng điệu anh như thế là có ý gì? Hơn nữa, tiểu Thi vừa hiểu chuyện vừa nghe lời, anh chưa có tiếp xúc với con bé, tại sao lại không thích con bé như vậy?"

Quyền Thiệu Viêm mặt lạnh không lên tiếng.

Con ngươi Mục Giai Âm đảo lòng vòng, hay là Quyền Thiệu Viêm bởi vì chuyện mẹ anh chết đi cho nên có chút ngăn cách với Quyền Thiệu Thi.

Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết.

Sau khi rửa mặt, Mục Giai Âm nằm ở trên giường, nói với Quyền Thiệu Viêm vừa mới vào cửa: "Anh có biết hay không, hôm nay lúc tiểu Thi tới nhà, toàn thân cao thấp đều ướt đẫm."

"Chuyện gì xảy ra?" Quyền Thiệu Viêm vốn định mở tủ treo quần áo lấy áo ngủ, nghe Mục Giai Âm vừa nói như thế, Quyền Thiệu Viêm mới nghiêng đầu, giữa lông mày mơ hồ có chút bừng bừng tức giận. Dù cho nhiều năm như vậy anh không muốn gặp Quyền Thiệu Thi, nhưng Quyền Thiệu Thi cũng là em gái anh, người khác không được phép khi dễ.

"Bị hắt nước đó, anh cũng tốt nghiệp từ A Thị Nhất Trung, nhất định anh biết tại trường đó hạng người gì mới có thể bị khi dễ."

Mục Giai Âm lại nói: "Theo địa vị của Quyền gia, tiểu Thi căn bản cũng không thể bị khi dễ, nhưng con bé lại bị người ta dội nước, điều đó đã nói rõ, hầu hết học sinh ở A Thị Nhất Trung đều biết tiểu Thi ở nhà không được coi trọng, bọn chúng muốn khi dễ thì có thể khi dễ."

Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ chốc lát mới nhìn Mục Giai Âm nói: "Ngày mai chịu khó đưa Quyền Thiệu Thi đi học một chuyến thôi."

"Đi cái gì, tiểu Thi cũng nghỉ." Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm bỉu môi mà nói: "Chúng ta nói hay lắm, ngày mai anh không được hung dữ với tiểu Thi, cho tiểu Thi sắc mặt tốt đi."

Quyền Thiệu Viêm không lên tiếng.

Mục Giai Âm từ trên giường nhảy xuống, lôi kéo cánh tay Quyền Thiệu Viêm, giọng nói vừa mềm vừa ngọt, giống như là quét mật: "Ông xã, anh tốt nhất! Anh nên đồng ý với em, có được hay không vậy."

"Chỉ có lúc cầu xin anh mới chịu gọi anh một tiếng ông xã." Quyền Thiệu Viêm gõ một cái nặng nề ở trên trán Mục Giai Âm nói: "Được rồi."

Mục Giai Âm che cái trán, mặt như trái khổ qua nói: "Quyền Thiệu Viêm, anh thật là quá đáng, đầu thật là đau nha, ngộ nhỡ sưng lên thì làm thế nào?"

Bên kia không có đáp lại.

Mục Giai Âm kỳ quái ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên tay Quyền Thiệu Viêm đang giơ lên một cái áo lót hấp dẫn nghiên cứu.

...... Hôm nay cửa hàng gửi đến đây một thùng áo lót hấp dẫn.

Hỏng bét! Cô vốn tính toán thanh lý sạch những thứ này, ném toàn bộ chúng vào thùng rác, nhưng bởi vì buổi chiều cùng Bạch Tự Di nói chuyện một hồi, sau đó lại dỗ Quyền Thiệu Thi ngủ, sau đó...... Cô liền quên mất chuyện nhỏ nhặt này.

Làm sao bây giờ đây, Mục Giai Âm lấy đôi tay bụm mặt, thật nhanh chạy lên giường, trực tiếp sử dụng chăn bưng kín đầu, làm ra bộ dáng đà điểu.

Quyền Thiệu Viêm quay đầu lại nhìn Mục Giai Âm, giọng vui thích nói: "Bà xã, thứ gì cũng chuẩn bị xong, còn xấu hổ cái gì?"

"Ai xấu hổ?" Trong chăn truyền tới một giọng rầu rĩ. Sau đó, Mục Giai Âm che phủ mình giống như là con tằm.

Quyền Thiệu Viêm xốc lên bộ quân phục bà chủ đưa tặng, trên sách hướng dẫn ghi chú nhất thời khiến nơi đó của Quyền Thiệu Viêm đứng nghiêm chào cờ rồi.

Quyền Thiệu Viêm ngoái đầu nhìn lại Mục Giai Âm, tuy nói hiện tại thân thể Mục Giai Âm còn không thích hợp làm chuyện anh muốn làm nhất. Nhưng trước hết để cho anh thưởng thức một chút, dù sao cũng là chuyện Mục Giai Âm nghĩa bất dung từ (*) mà thôi.

(*): Không thể từ chối.

Quyền Thiệu Viêm nghĩ thầm như vậy, liền đi lại gần Mục Giai Âm: "Giai Âm, anh muốn nhìn thấy bộ đồ này mặc ở trên người em."

"Em không mặc!" Âm vang có lực, xuyên thẳng tận trời.

Chỉ tiếc một giây kế tiếp, người nào đó dựa vào tấm chăn liền bị Quyền Thiệu Viêm kéo tới một bên, lúc này Quyền Thiệu Viêm mới lôi kéo Mục Giai Âm ngồi ở trong ngực của anh.

Mục Giai Âm cảm thấy cái mông rất khó chịu...... Cái đó của anh đang chỉa vào cái mông nhỏ của cô.

Mục Giai Âm đỏ mặt, đầu chôn xuống thật thấp, hoàn toàn không dám đi nhìn Quyền Thiệu Viêm ở phía sau mình.

Mục Giai Âm cảm thấy cô lần nữa hoàn mỹ nghiệm chứng cái gì gọi là tự gây nghiệt, không thể sống.

Lời nói lão tổ tiên truyền lưu đến nay quả nhiên đều là chân lý.

Nếu ban đầu cô không nghĩ dùng chút quần áo này tới kích thích Quyền Thiệu Viêm thì hôm nay cũng sẽ không bị Quyền Thiệu Viêm bắt được cảnh tượng lúng túng như vậy.

Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm thực sự xấu hổ, cũng không trêu chọc Mục Giai Âm, chỉ là một tay ôm vòng eo không đầy một nắm tay của cô, mặt tiến tới bên tai Mục Giai Âm nói: "Mua cái này để làm gì?"

Anh cũng không cho rằng Mục Giai Âm tự giác như vậy.

"Là lúc từ bệnh viện đi ra, khi đó anh không muốn để ý đến em, em vừa muốn mua......" Nhưng cô đoán sai mức độ hấp dẫn của những bộ đồ này.

Mục Giai Âm thấp thỏm liếc nhìn hộc tủ, trong lòng âm thầm thề, ngày mai khi rời giường chuyện thứ nhất cô làm chính là ném toàn bộ chúng vào thùng rác!

Quyền Thiệu Viêm thân mật cạ cổ của Mục Giai Âm, giọng nói mơ hồ có chút mùi vị uy hiếp: "Giai Âm, anh còn không thấy những bộ quần áo này mặc ở trên người của em, dù cho em ném đi cũng không sao, toàn bộ phòng ở dưới đất sẽ để một thùng lớn những bộ quần áo này."

Mục Giai Âm trừng to mắt mà nhìn Quyền Thiệu Viêm.

Chẳng lẽ Quyền Thiệu Viêm còn vào internet mua những thứ này?

"Quà tân hôn Đổng Lê Triệu đưa cho chúng ta." Quyền Thiệu Viêm nhún nhún vai, lúc mới vừa kết hôn vẫn không có cơ hội dùng. Nhưng hiện tại Mục Giai Âm lại tự chui đầu vào lưới rồi.

"Đổng Lê Triệu, tên khốn kiếp này." Mục Giai Âm cắn răng.

Quyền Thiệu Viêm bày tỏ rất vui lòng nhìn thấy Mục Giai Âm và Đổng Lê Triệu bất hòa.

Tốt nhất...... Mục Giai Âm chỉ thân cận với một mình anh.

"Giai Âm, tới mặc vào cho anh nhìn một chút." Quyền Thiệu Viêm lấy ra áo lót màu đỏ đặt ở đầu giường, giọng mập mờ nói với Mục Giai Âm.

"Không mặc." Mục Giai Âm đỏ mặt, xoay đầu vào vách tường, bày ra một bộ thà chết không theo.

Chỉ tiếc màu đỏ ửng đã lan tràn đến cổ Mục Giai Âm lại bán đứng cô.

Không đợi Mục Giai Âm có động tác, áo ngủ của Mục Giai Âm bị Quyền Thiệu Viêm dùng lực xé ra, nút áo ngủ nhất thời liền lăn đến trên đất, phát ra tiếng va chạm nho nhỏ truyền vào lỗ tai Mục Giai Âm.

"Quyền Thiệu Viêm! Anh lại làm hư áo ngủ của em!" Mục Giai Âm kêu to, lấy tay đẩy Quyền Thiệu Viêm ra.

Tay Quyền Thiệu Viêm nắm chặt tay Mục Giai Âm, nhỏ giọng nói: "Giai Âm, anh thật ra rất vui lòng nghe giọng nói của em, nhưng phòng bên cạnh còn có Quyền Thiệu Thi."

Mục Giai Âm nhất thời liền im lặng rồi.

Tay Quyền Thiệu Viêm lại càng thêm càn rỡ. Trong áo ngủ là cơ thể Mục Giai Âm không mảnh vải che thân. Da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, cảnh tượng xinh đẹp trước ngực, chỉ những thứ này liền đủ khiến Quyền Thiệu Viêm ý loạn tình mê rồi.

Quyền Thiệu Viêm đè Mục Giai Âm ở trên giường, thân thể từ từ phủ lên.

"Tiểu Thi vẫn còn ở bên cạnh, Quyền......" Mục Giai Âm muốn ngăn cản, nhưng môi của cô lại bị lưỡi của Quyền Thiệu Viêm ngăn chặn.

Mà tay còn lại của Quyền Thiệu Viêm đang vuốt ve từ trên xuống dưới, gần như muốn đốt cháy cả người Mục Giai Âm. Đôi tay kia đi tới chỗ nào, nơi đó giống như là đốt một đốm lửa, kỳ dị là cơ thể Mục Giai Âm lại càng ngày càng mềm, hầu như đều sắp mềm thành một vũng nước.

Mục Giai Âm vô ý thức lắc đầu, nhìn Quyền Thiệu Viêm, nhưng không biết cô rốt cuộc muốn cái gì.

Trong đầu là một mảnh hỗn loạn, không suy nghĩ được gì.

Quần áo trên người Mục Giai Âm sớm đã bị Quyền Thiệu Viêm lột sạch rồi, còn quần áo trên người Quyền Thiệu Viêm càng thêm không cần nói nhiều, chúng sớm đã nằm ở dưới giường.

"Giai Âm, em thật đẹp." Quyền Thiệu Viêm ca ngợi, cúi đầu, ở trên người Mục Giai Âm in lại một dấu hôn.

Mục Giai Âm có chút khó chịu, khẽ cong người lên, không biết là đang nghênh hợp Quyền Thiệu Viêm hay là đang né tránh, bàn tay ấm áp kia làm cho cô cảm thấy hô hấp cũng sắp bị ức chế rồi.

"Giai Âm, nơi đó rất ướt." Quyền Thiệu Viêm ngẩng đầu nhìn Mục Giai Âm, mang trên mặt nụ cười tà tà.

Mặt Mục Giai Âm càng đỏ hơn, giống như là một đứa trẻ bất lực, chợt cắn ở trên bả vai Quyền Thiệu Viêm một cái nói: "Quyền Thiệu Viêm, không cho nói như vậy!"

"Anh thích, Giai Âm, em rất đẹp." Quyền Thiệu Viêm nỉ non.

Mục Giai Âm lắp bắp, giờ phút này trong mắt chỉ còn lại bộ dáng của Quyền Thiệu Viêm. Không phải gương mặt lạnh lẽo thường ngày mà là một gương mặt đối với cô mê luyến. Mục Giai Âm cảm thấy trong lòng giống như là bị mật đường lắp đầy. Mục Giai Âm từ từ vươn tay ôm lấy Quyền Thiệu Viêm.  

  Nhưng Quyền Thiệu Viêm lại ngưng mọi động tác lại.

Trong giọng nói Quyền Thiệu Viêm rõ ràng mang theo dục vọng tối tăm chưa được thỏa mãn: "Đáng chết."

Hiện tại thân thể Mục Giai Âm căn bản cũng không thích hợp. Mới vừa rồi anh thiếu chút nữa......

Mục Giai Âm sửng sốt thật lâu mới phục hồi tinh thần lại. Bác sĩ nói tốt nhất là hai tháng sau đó mới có thể làm chuyện phòng the, bởi vì sau khi cô sinh non lại có hiện tượng xuất huyết nghiêm trọng cho nên bác sĩ đề nghị hay là chờ đến ba tháng sau, đợi thân thể của cô tốt hơn chút ít lại nói.

Quyền Thiệu Viêm nằm ở trên người của Mục Giai Âm, làm như có chút tức giận há miệng cắn cổ của Mục Giai Âm: "Chỉ biết đốt lửa."

Mục Giai Âm thản nhiên mỉm cười.

Nơi đó của Quyền Thiệu Viêm còn chỉa vào bụng của cô, thậm chí Quyền Thiệu Viêm bởi vì ẩn nhẫn mà bàn tay nổi cả gân xanh, thời khắc mấu chốt còn có thể nhịn được, không muốn thương tổn cô, Mục Giai Âm cảm thấy đời này gả cho Quyền Thiệu Viêm là chuyện chính xác nhất, có ý nghĩa nhất cô đã làm từ lúc trùng sinh tới nay.

Có lẽ, cô trùng sinh chính là vì để gặp phải đúng người đàn ông này.

"Ông xã." Giọng Mục Giai Âm có chút nhỏ, cũng không khó nghe ra tình ý trong đó: "Em yêu anh."

Quyền Thiệu Viêm ngẩn người.

Mục Giai Âm không phải loại phụ nữ giắt ba chữ 'em yêu anh' ngoài miệng.

Từ lúc kết hôn tới nay, Mục Giai Âm cũng chỉ nói qua hai lần 'em yêu anh'.

Một lần, chính là lúc xuất viện, bọn họ còn đang chiến tranh lạnh.

Còn có một lần, chính là hôm nay. Quyền Thiệu Viêm cảm thấy anh cũng không có làm chuyện gì khiến cho người ta cảm động, cho nên những lời này là lời nói thật lòng của Mục Giai Âm sao?

Khóe miệng Quyền Thiệu Viêm cong lên trên, lật người, để Mục Giai Âm nằm ở trên người của anh, cái trán Quyền Thiệu Viêm chống đỡ cái trán của Mục Giai Âm, giọng nói khàn khàn: "Bà xã, anh cũng yêu em."

Nụ cười trên mặt Mục Giai Âm càng sâu, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Quyền Thiệu Viêm nữa, chỉ nằm ở trên người của Quyền Thiệu Viêm, đầu tựa vào trên bả vai anh, nghe nhịp tim có chút gấp rút của Quyền Thiệu Viêm, không nói thêm gì nữa.

Quyền Thiệu Viêm nhẫn nhịn, nhưng nhìn bộ dáng nhu thuận của Mục Giai Âm, anh cảm thấy...... Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.

"Giai Âm." Quyền Thiệu Viêm kêu một tiếng Mục Giai Âm, trong âm thanh mang theo có chút tăng cao.

Mục Giai Âm mê mang ngẩng đầu.

Sau đó liền nhìn đến khóe miệng Quyền Thiệu Viêm tràn ra một nụ cười hài lòng, mang theo một tia tà ác nói: "Dùng miệng đi."

Mục Giai Âm: "......"

Khốn kiếp! Quyền Thiệu Viêm không phải người tốt!

Đêm nay, Quyền Thiệu Viêm đúng là rất làm khổ người, Mục Giai Âm có cảm giác cả người mình đã tan rã.

Miệng đau, tay cũng đau.

Mục Giai Âm suy nghĩ về thể lực của Quyền Thiệu Viêm, ngẫm lại cuộc sống sau này cô phải trải qua, đột nhiên cảm thấy tương lai của chính mình vô cùng đen tối, đơn giản chính là tiền đồ vô lượng(*).

(*): tương lai rộng mở.

Ngày hôm sau, hai mắt Mục Giai Âm lộ rõ quầng thâm.

Còn Quyền Thiệu Viêm tuyệt đối là sảng khoái tinh thần, nhịn nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng được chút xíu bù đắp, buổi sáng, lúc rời giường anh chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp, mỗi lỗ chân lông đều rất sảng khoái.

"Em ngủ tiếp đi." Quyền Thiệu Viêm đứng dậy, nói với Mục Giai Âm đang mơ mơ màng màng, không muốn mở mắt ra: "Anh đi nấu cơm, làm xong bảo em dậy."

Mục Giai Âm mệt mỏi gật đầu một cái.

Tối qua bị dày vò một đêm cũng không ngủ được.

Cố tình Quyền Thiệu Viêm chẳng những thể lực tốt, tinh thần cũng tốt. Nếu không phải nhìn cô thật sự quá mệt mỏi, Quyền Thiệu Viêm còn muốn cô mặc từng món, từng món những thứ áo lót hấp dẫn kia cho anh xem!

Mục Giai Âm nhớ tối hôm qua mãi cho đến trước khi ngủ, Quyền Thiệu Viêm còn hơi bất mãn nói anh còn chưa xem cô mặc những quần áo kia.

Mục Giai Âm lại một lần nữa bắt đầu lo lắng cho cuộc sống tương lai của cô.

Mục Giai Âm đang suy nghĩ có phải cô nên vạch kế hoạch chạy bộ mỗi buổi sáng hay không? Muốn sống tốt dưới sức lực của Quyền Thiệu Viêm thì nhất định phải có một thể lực tốt!

Một đêm này, Quyền Thiệu Thi không có cảm giác ngon giấc.

Sáng sớm ngày hôm sau, nghe phòng bếp có tiếng động, Quyền Thiệu Thi liền lặng lẽ đi đến. Cô còn tưởng rằng có thể nhìn thấy Mục Giai Âm ở đây, không ngờ lại nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm.

Nhất thời tay chân Quyền Thiệu Thi có chút luống cuống, không biết nên nói những gì.

Thính lực của Quyền Thiệu Viêm là cực kì tốt, ngay từ lúc Quyền Thiệu Thi mới đến, Quyền Thiệu Viêm cũng biết Quyền Thiệu Thi tới. Nhưng Quyền Thiệu Viêm còn chưa có nghĩ đến muốn nói những gì với Quyền Thiệu Thi.

Nhìn Quyền Thiệu Thi có chút hèn nhát đứng ở cửa, ngẫm lại lời nói của Mục Giai Âm, nhìn lại ánh mắt của Quyền Thiệu Thi loáng thoáng có chút giống mẹ anh.

Quyền Thiệu Viêm phát hiện trong lòng anh cũng không có tức giận với Quyền Thiệu Thi nhiều như vậy.

Anh biết rõ mẹ chết có lẽ có phần lỗi của Quyền Thiệu Thi, nhưng còn Cơ Tô Anh tuyệt đối là không tránh khỏi có quan hệ, muốn giận cũng nên giận người phụ nữ Cơ Tô Anh kia.

Nhàn nhạt quét mắt nhìn Quyền Thiệu Thi, Quyền Thiệu Viêm mới nói: "Tại sao lại gầy như vậy?"

Con nít phải giống như Mục Giai Âm khi còn bé, tròn tròn, mập mạp xem thật đáng yêu.

"Không biết." Quyền Thiệu Thi trả lời có bài có bản.

Nói dứt lời, Quyền Thiệu Thi nhất thời liền 囧 một chút, cô đang nói cái gì vậy trời.

"Vẫn luôn gầy như vậy." Có lần Quyền Thiệu Thi đến bệnh viện, bác sĩ giải thích cho cô biết: "Bác sĩ nói, bởi vì em là sinh non, hệ tiêu hoá phát triển chưa hoàn chỉnh cho nên rất dễ thiếu dinh dưỡng, tạo nên gầy gò."

"Vậy thì ăn nhiều một chút." Quyền Thiệu Viêm nhíu mày: "Em còn nhỏ, cơ thể đang lớn, không được để dinh dưỡng không đầy đủ."

"Dạ." Quyền Thiệu Thi gật đầu. Có chút run sợ nhìn Quyền Thiệu Viêm thuần thục nấu cháo: "Anh hai, em giúp anh nấu cơm nha."

Tiếng anh hai kia khiến thân thể Quyền Thiệu Viêm khẽ cứng đờ, một hồi lâu, Quyền Thiệu Viêm mới nói: "Đã sắp xong rồi, em đến phòng ăn chờ anh đi."

Quyền Thiệu Thi vẫn có chút muốn ở lại chỗ này, nhưng Quyền Thiệu Viêm đã nói như vậy, Quyền Thiệu Thi liền ngoan ngoãn nghe lời, đi ra ngoài.

Quyền Thiệu Thi thật sự giống như Mục Giai Âm nói, rất nghe lời. Quyền Thiệu Viêm lại suy nghĩ chuyện Mục Giai Âm nói Quyền Thiệu Thi ở trường học bị người ta tạt nước, chân mày lại nhíu lại.

Dám đối với em gái anh như vậy.

Lúc Mục Giai Âm rửa mặt xong đi ra thì nhìn thấy Quyền Thiệu Thi đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế ở phòng ăn.

Mục Giai Âm nhìn đôi tay Quyền Thiệu Thi không ngừng thắt lại với nhau, bộ dáng có chút lo lắng thấp thỏm, cũng biết Quyền Thiệu Thi nhất định là gặp qua Quyền Thiệu Viêm rồi. Mục Giai Âm suy nghĩ một chút, liền cười đi tới hỏi Quyền Thiệu Thi: "Tiểu Thi, gặp qua anh hai em rồi hả?"

Quyền Thiệu Thi gật đầu lia lịa.

"Anh hai không có hung dữ như trong tưởng tượng của em chứ?" Mục Giai Âm hỏi.

Quyền Thiệu Thi tiếp tục dùng lực gật đầu.

Ngày cô ra đời cũng là ngày giỗ của mẹ, mẹ kế vẫn luôn ở bên tai cô cường điệu chuyện này. Mẹ kế còn nói anh hai cũng bởi vì chuyện này mà xa lánh cô. Cô vẫn cho là anh hai sẽ oán hận cô, nhưng hình như anh hai vẫn quan tâm thân thể của cô.

Mục Giai Âm cười cười, nói với Quyền Thiệu Thi: "Xem kìa, chị đã nói mặc dù anh hai em thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng trong lòng anh ấy vẫn rất quan tâm em, anh hai còn rất là thích em."

Quyền Thiệu Thi ngượng ngùng cười cười với Mục Giai Âm, trong tươi cười mơ hồ mang theo một tia hạnh phúc.

Vừa đúng lúc Quyền Thiệu Viêm bưng cơm đi về phía phòng ăn, khẽ nhíu mày, Quyền Thiệu Viêm phát hiện lúc Mục Giai Âm nói láo thật đúng là không có một chút sơ hở. Nhưng lời nói dối này làm cho trong lòng anh có mấy phần ấm lại thật.

Xới cơm cho Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Thi xong, Quyền Thiệu Viêm mới ngồi xuống.

Trong lúc đó, Quyền Thiệu Thi cũng không ngừng len lén liếc nhìn Mục Giai Âm, Mục Giai Âm tức giận nhìn Quyền Thiệu Viêm, cô biết Quyền Thiệu Thi nhìn thấy cái gì. Quyền Thiệu Thi nhìn thấy trên cổ cô có mấy vết bầm tím.

Ngay cả khi cô mặc áo len cao cổ, nhưng những dấu vết bầm tím kia theo động tác của cô vẫn rất dễ dàng nhìn thấy được.

Mục Giai Âm lại không biết nên giải thích như thế nào về những vết bầm này cho Quyền Thiệu Thi, rốt cuộc khi bị Quyền Thiệu Thi nhìn chăm chú đến da đầu tê dại, Mục Giai Âm mới lên tiếng nói: "Tiểu Thi, cứ nhìn chằm chằm chị làm cái gì? Không ăn cơm liền lạnh, hay là cơm không hợp khẩu vị của em sao?"

Quyền Thiệu Thi lắc đầu giống như trống bỏi.

Việc làm cơm là sở trường của Quyền Thiệu Viêm.

Huống chi là Quyền Thiệu Viêm làm, Quyền Thiệu Thi tự nhiên sẽ không bới móc lỗi trong đó.

Quyền Thiệu Thi lại có chút thấp thỏm nhìn Mục Giai Âm, mới lại nhìn một chút Quyền Thiệu Viêm, có chút khó khăn nói: "Anh hai, tối hôm qua anh khi dễ chị dâu sao?"

Cái muỗng trong tay Mục Giai Âm run lên, cháo loãng nhất thời vẫy ra một chút, hất tới trên bàn.

"Thế nào?" Quyền Thiệu Viêm vẫn rất bình tĩnh như cũ.

"Em... em." Quyền Thiệu Thi ấp a ấp úng nói: "Tối hôm qua hình như em nghe được giọng chị dâu rất khổ sở, hơn nữa, hình như chị dâu bị thương....."

"Không có." Cái muỗng trong tay Mục Giai Âm hoàn toàn rơi xuống đất, Mục Giai Âm cũng không dám nhìn thẳng Quyền Thiệu Thi, chỉ đỏ mặt nói: "Không có, là tối hôm qua chị không cẩn thận bị đụng đầu, cho nên mới...... Chị chỉ là bị đụng đầu mà thôi."

Đụng đầu đến trên bờ môi của anh rồi hả?

Khóe miệng Quyền Thiệu Viêm mơ hồ thoáng qua một nụ cười giống như là ăn trộm.

Mục Giai Âm trừng mắt liếc Quyền Thiệu Viêm, cũng sắp dạy hư đứa bé, Quyền Thiệu Viêm còn cười. Già mà không đứng đắn!

Quyền Thiệu Thi không có hỏi nữa, nhưng ánh mắt lóe lên, vẫn còn có chút hoài nghi. Chẳng lẽ anh hai thật sự đánh chị dâu sao? Nhưng cô cảm thấy chị dâu là người rất tốt mà, vừa đẹp vừa dịu dàng, tại sao anh hai muốn đánh chị dâu đây?

Vẻ mặt Quyền Thiệu Thi nhìn Mục Giai Âm thêm vào mấy phần lo lắng.

Nhiều năm sau, Quyền Thiệu Thi rốt cuộc cũng biết, lúc mình chín tuổi đã nghe lén chuyện không nên nghe!

Mà lúc đó, Quyền Thiệu Thi cũng biết tiếng rên kia không phải là kêu đau. Mà là đau cũng vui vẻ!

Cơm nước xong, Quyền Thiệu Viêm liền đi làm.

Cái đầu nhỏ của Quyền Thiệu Thi liên tục ngó, nhìn thấy sau khi Mục Giai Âm hôn xuống một cái trên môi Quyền Thiệu Viêm, lúc này Quyền Thiệu Viêm mới hài lòng rời đi.

Tình cảm của anh hai và chị dâu có vẻ không tệ, chẳng lẽ chị dâu thật sự chỉ là bị đụng đầu?

"Tiểu Thi, chúng ta đến khu vui chơi đi." Mục Giai Âm nhìn đồng hồ nói với Quyền Thiệu Thi.

Tính tình Quyền Thiệu Thi có chút cô độc quá, Mục Giai Âm muốn mang cô bé đến chỗ náo nhiệt chơi một chút, sửa đổi tính tình này lại.

"Được." Mặc dù Quyền Thiệu Thi không muốn đi, nhưng đây là Mục Giai Âm mời nên Quyền Thiệu Thi không muốn cự tuyệt.

Bởi vì gần đây học sinh được nghỉ nên khu vui chơi rất đông người.

Mục Giai Âm có chút hối hận khi tới khu vui chơi rồi, cô cảm thấy lãng phí thời gian vào việc xếp hàng vượt xa thời gian chơi đùa. Hơn nữa, bây giờ cô không thích hợp chơi trò quá kích thích, chỉ có thể chọn trò chơi ôn hòa thôi.

May là Quyền Thiệu Thi cũng không chọn những thứ này.

Mục Giai Âm đang xếp hàng, đột nhiên nhìn thấy bên kia ngồi một đôi nam nữ đang thân mật với nhau.

Mục Giai Nhan và Tả Trí Viễn.

Hai người kia đều rất nhạy cảm, tầm mắt Mục Giai Âm vừa rơi vào trên người bọn họ thì hai người kia liền cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.

Mục Giai Âm thấy rõ ràng Mục Giai Nhan có một tia hốt hoảng.

Rất nhanh, Mục Giai Nhan liền nở nụ cười như có như không, cất bước đi về phía cô: "Chị ba, tại sao chị tới khu vui chơi vậy? Cô bé này là...... Em gái anh rể?"

Diễn tốt lắm.

Xem ra cô ta đã tự cảm thấy bản thân mình thật sự là Mục Giai Nhan.

Đôi mắt Mục Giai Âm rủ xuống, dã tâm bắt đầu bành trướng rồi sao?

"Thật là một bé gái xinh đẹp." Mục Giai Nhan nói xong liền vươn tay muốn sờ tóc Quyền Thiệu Thi.

Quyền Thiệu Thi lùi về phía sau một bước, trốn tránh sự đụng chạm của Mục Giai Nhan. Cô cũng không thích người chị này. Hơn nữa, từ trên người của người phụ nữ này cô không có cảm nhận được một chút ý tốt nào.

Tay Mục Giai Nhan rơi vào khoảng không, nụ cười trên mặt Mục Giai Nhan lập tức cứng lại.

Lúc nhìn về phía Mục Giai Âm, trên mặt Mục Giai Nhan mới lộ ra vẻ ủy khuất: "Chị ba, hình như cô bé chỉ thân cận với mình chị."

"Nếu đã nhìn ra, liền an phận làm chuyện mình nên làm, không nên đi khắp nơi gây chuyện thị phi." Mục Giai Âm nhìn Tả Trí Viễn ngồi trên ghế ở đằng kia, vừa uống nước trái cây vừa nhìn mình.

Chú ý tới tầm mắt của cô, Tả Trí Viễn giơ một cái cái ly lên chào cô từ xa, cười giống như là người vô sự.

"Em không có." Mục Giai Nhan cúi đầu, uất ức nói: "Tả Trí Viễn anh ấy chỉ muốn thông qua em để giải thích với chị."

Lập tức, ánh mắt Quyền Thiệu Thi nhìn Tả Trí Viễn nhiều hơn mấy phần không tốt.

Chân mày Mục Giai Âm khẽ giơ lên, biết rõ Quyền Thiệu Thi là em gái Quyền Thiệu Viêm nhưng Mục Giai Nhan còn ở ngay trước mặt Quyền Thiệu Thi nói rõ Tả Trí Viễn thích cô. Là muốn dựa vào cái này đối phó Quyền Thiệu Viêm, chia rẽ quan hệ giữa cô và Quyền Thiệu Viêm, còn có Quyền Thiệu Thi sao?

Cô đã sớm nhìn ra cô gái này không quá an phận, nhưng cô chưa kịp dạy tốt cô ta thì Mục Giai Nhan cũng đã xảy ra chuyện.

Thôi, trên môi Mục Giai Âm nở nụ cười, nhìn bộ dáng khẩn trương này của cô ta, là ưa thích Tả Trí Viễn rồi sao?

Nếu như là ưa thích, vậy cô sẽ thành toàn cho đôi uyên ương này.

Mục Giai Âm biết rõ lực chiến đấu của Mục Giai Nhan, cô rất vui vẻ muốn thấy hình ảnh Mục Giai Nhan đối chiến với cha mẹ Tả Trí Viễn.

"Không có là tốt rồi, chớ lộ chân tướng. Còn nữa, tôi không thích chút tâm tư nhỏ này của cô." Mục Giai Âm nhàn nhạt nói: "Thân thể ông nội tôi như thế nào rồi?"

"Thân thể ông nội khỏe mạnh hơn nhiều." Mục Giai Nhan vội vàng cung kính trả lời. Mục Giai Nhan biết Mục Giai Âm để ý nhất chính là sức khoẻ của Mục Uẩn Ngạo. Vì vậy lúc chăm sóc cho Mục Uẩn Ngạo cô cực kỳ để ý, dù sao, Mục Giai Âm ở phương diện khác mà nói tương đương với nắm giữ mạng sống của cô.

"Vậy thì tốt." Mục Giai Âm gật đầu một cái, ý bảo Mục Giai Nhan có thể đi được rồi.

Tả Trí Viễn từ đầu đến cuối cũng không có tới đây.

Tả Trí Viễn rất an phận ngồi đó.

Mục giai Nhan cảm thấy cô ở trước mặt Mục Giai Âm ngay cả nói chuyện cũng ấp a ấp úng.

Mục Giai Âm vừa nói cô có thể rời đi, gần như là Mục Giai Nhan lặp tức nhấc chân đi khỏi. Nhưng vẫn chưa đi khỏi được mấy bước, Mục Giai Nhan đã nhìn thấy Mục Giai Âm đứng bên cạnh một người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp.

"Ơ, đây không phải là vợ của Quyền thiếu sao? Tại sao lại mang theo một cô bé vậy? Chẳng lẽ là con riêng của cô?" Mạnh Đan Lệ mặc cái váy da toàn thân bó sát người, bộ quần áo này khoe ra toàn bộ dáng người cực kỳ nóng bỏng của cô ta.

Bên cạnh có người đàn ông trực tiếp nhìn đến mù quáng, hoàn toàn chuyển không được ánh mắt, lại bị bạn gái của mình hung dữ dạy dỗ một trận.

Mục Giai Âm còn nhớ rõ người phụ nữ trước mặt này.

Mấy ngày trước, cô ta mới ở trong điện thoại chân thành muốn sám hối tội lỗi của mình với cô. Tại sao bây giờ Mạnh Đan Lệ lại bắt đầu không có đầu óc muốn tìm chết?

"Cô bé là em gái của chồng tôi." Mục Giai Âm cắn răng nói chữ 'em gái' rất nặng: "Còn cô mới về đến nhà không bao lâu, ba cô cũng không có chính thức thừa nhận thân phận của cô, cô không phải biết chuyện trong nhà chúng tôi cũng rất bình thường."

Mục Giai Âm đây là đang châm chọc thân phận con gái riêng của Mạnh Đan Lệ.

Mặt của Mạnh Đan Lệ tái đi, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười quỷ dị nói: "Chuyện gia đình của cô? Hiện tại Quyền Thiệu Viêm đã từ chức về nhà, cô nói chuyện trong nhà, là không phải chuyện này sao?"

Từ chức về nhà? Quyền Thiệu Viêm không có nói chuyện này với cô nha.

Mục Giai Âm đột nhiên nhớ tới, mấy ngày nay Quyền Thiệu Viêm đang điều tra Mục Giai Thu, cũng tra được không ít chuyện. Gần đây Quyền Thiệu Viêm vẫn luôn rất bận, có lúc về nhà rất muộn. Quyền Thiệu Viêm còn nói muốn dọn sạch các thế lực dưới mặt đất của thành phố A.

Nếu như thật sự từ chức về nhà, Quyền Thiệu Viêm không thể nào không nói không rằng gì như vậy. Sợ rằng, lần này từ chức là âm mưu của Quyền Thiệu Viêm.

Mục Giai Âm vừa nghĩ như thế, liền bình tĩnh không ít: "Tôi nói chuyện trong nhà gì, trong lòng cô rõ ràng. Hơn nữa, mặc kệ tôi nói cái gì, cũng không phải là một đứa trẻ do vợ bé sinh ra như cô có thể nhúng tay vào."

Mục Giai Âm nói rõ cô là con vợ bé như thế làm trên mặt Mạnh Đan Lệ hoàn toàn không có chút máu.

"Cô cũng chỉ là một kẻ không được cưng chiều, nếu không tại sao trong nhà của cô muốn đày cô đi đến nước Mĩ đây?" Cô đã thăm dò tư liệu của Mục Giai Âm, lúc Mục Giai Âm bị đưa đi đến nước Mỹ chỉ có một thân một mình.

Tả Trí Viễn xa xa nhìn, cảm thấy không khí giương cung bạt kiếm như bây giờ vừa vặn thích hợp anh ra tay. Chỉ cần hiện tại anh hoàn mỹ giải quyết mâu thuẫn giúp Mục Giai Âm, Mục Giai Âm nhất định sẽ cảm kích anh.

"Nhưng tôi không phải đứa con của vợ bé nha." Mục Giai Âm cười, cười mười phần dịu dàng.

Mục Giai Nhan ở bên cạnh nghe cuộc nói chuyện của Mục Giai Âm và Mạnh Đan Lệ, khuôn mặt tái nhợt từ từ nâng lên nụ cười thoải mái.

Quyền Thiệu Viêm là chỗ dựa của Mục Giai Âm, hiện tại Quyền Thiệu Viêm ngã, Mục Giai Âm cũng không còn chỗ để kiêu căng. Chỉ cần cô lấy được lòng của Mục Uẩn Ngạo thì tương đương với việc ở trong nhà đứng vững bước chân. Đến lúc đó, cô muốn làm cái gì, còn không phải tuỳ ý cô?

Sắc mặt Mạnh Đan Lệ đại biến, gần như là muốn giương nanh múa vuốt nhào lên.

Người không có đầu óc thật là quá nhiều, cô đều có chút chịu không nổi.

Mục Giai Âm nhìn xa xa Đường Tuấn Thần đang đi tới đây nên lui về phía sau một bước.

Mạnh Đan Lệ mới vừa vươn tay muốn nắm chắc Mục Giai Âm, hai tay của cô ta lại bị một người phụ nữ trở tay bắt được bẻ ra sau lưng, cả người cũng bị giữ chặt nửa phần cũng không động đậy được.

"Cô có biết tôi là ai hay không? Cô muốn làm cái gì?" Hai tay Mạnh Đan Lệ bị người phụ nữ kia giữ chặt, đầu lại bị người phụ nữ này lấy tay ấn xuống, ngay cả động cũng không động được nửa phần.

"Dĩ nhiên biết rồi." Tưởng Tự Hân cười cười với Mục Giai Âm, mới nói với Mạnh Đan Lệ: "Con gái riêng không được trong nhà thừa nhận đây mà."

"Giao cho an ninh đi, em cũng không cần tự mình ra tay." Đường Tuấn Thần cười kéo Tưởng Tự Hân qua, mới nhún vai với Mục Giai Âm, nói: "Cô ấy đó, có chút võ, liền cứ khoe khoang mãi."

"Cái gì gọi là có chút võ?" Tưởng Tự Hân uy hiếp nhìn Đường Tuấn Thần một cái nói: "Người nào lần đầu tiên gặp mặt liền bị em đánh đến đông tây nam bắc cũng không nhận ra?"

Bảo vệ rất nhanh chóng kéo Mạnh Đan Lệ la hét to, hoàn toàn không có hình tượng xuống.

Lúc này Mục Giai Âm mới nghiêng đầu nhìn Tưởng Tự Hân nói: "Cô là Tưởng Tự Hân sao? Tôi thường nghe người ta nói tới cô."

"Nói tôi là cọp cái?" Tưởng Tự Hân sảng khoái cười cười.

Thật đúng là vậy, người khác đều nói Tưởng Tự Hân lòng dạ ngay thẳng và rất nóng tính. Ở nhà Đường Tuấn Thần vẫn luôn bị cô áp chế.

"Em là đúng là cọp cái thật." Đường Tuấn Thần quay đầu lại nhìn Tưởng Tự Hân, mới hài hước nói: "Kể từ khi cưới em, mỗi lần trời tối anh đều sợ bị em đánh."

"Thật lắm mồm." Tưởng Tự Hân gõ lên đầu Đường Tuấn Thần một cái, mới lại nhìn Mục Giai Âm nói: "Cô ta khiêu khích cô như vậy, tại sao không trực tiếp đánh?"

Cô không có sức mạnh lớn như vậy.

Đường Tuấn Thần nói: "Tôi nghe Hàn Tử Nghị nói mấy ngày trước Mạnh Đan Lệ này chọc giận chị dâu, thêm hôm nay nữa, xem chừng lần này lão đại xuất thủ sẽ không lưu tình."

"Chị dâu, tại sao lão đại đột nhiên từ chức? Sáng nay chuyện này đã gây ồn ào huyên náo." Đường Tuấn Thần quan tâm hỏi.  




Chời ơi ~~~~ người ơi điện thoại tôi bị hư lần nữa rồi, ahiuhiu buồn quá đi à!!! Số tôi đen đuổi thế không biết. Mình ăn ở tốt quá mà.... Vậy mà tôi vẫn phải vác laptop để đăng đây nè dẫu mai tôi còn đi học nữa đó...mau mau thương tôi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro