Chương 92: Kết quả của Mục Giai Thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Giai Âm giết Mục Giai Nhan......

Nhưng mà rõ ràng Mục Giai Nhan vẫn đang rất tốt ở trong nhà, không mất bao lâu Mục Giai Thu đã nghĩ ra, Mục Giai Thu muốn nói chuyện, nhưng trong miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng ôi ôi.

Mục Giai Thu trợn to mắt, nhìn Mục Giai Âm, bên trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.

"Sợ hãi như vậy làm gì?" Mục Giai Âm hơi cười cười, nụ cười bên môi dịu dàng, "Đừng nói với tôi, nhiều năm như vậy, trên tay chị vẫn còn trong sạch?"

Mục Giai Thu há hốc miệng, lại chỉ có thể vô lực hô hấp.

"Vốn trên tay tôi rất sạch sẽ, chỉ là...... Từ lúc sau khi kết hôn, tôi đã không có ý định sạch sẽ nữa." Mục Giai Âm lấy một đệm dựa từ chỗ ngồi phía sau chợt che lên đầu Mục Giai Thu nói: "Tôi tình nguyện vì giết chết các người mà làm bẩn tay của mình."

Mục Giai Thu quyền đấm cước đá phản kháng, nhưng mà giống như Mục Giai Âm đóng đinh lên người Mục Giai Thu vậy, ngay cả thân thể cũng không động đậy nữa.

Chẳng qua là cửa xe đột nhiên mở ra, Đàm Tân Kinh có chút run rẩy nói, "Tôi nhìn thấy Cư Sa Bạch rồi, anh ta là tâm phúc đắc lực nhất của Quyền Thiệu Viêm, nhất định là Quyền Thiệu Viêm phát hiện hành tung của chúng ta, chúng ta phải đi nhanh lên."

Vốn dĩ hơi thở Mục Giai Thu càng ngày càng suy yếu được thả ra lần nữa đã tốt lên rất nhiều, trong đôi mắt càng thêm lóe ra ánh sáng.

Đáng chết!

Mục Giai Âm mở thật nhanh cửa xe phía sau ra, cô phải nhanh chóng rời đi.

"Giai Âm...... Chị?" Đàm Tân Kinh có chút sững sờ, tại sao tình huống bây giờ hình như là Mục Giai Âm còn lợi hại hơn chị vậy chứ?

Mục Giai Âm đã sắp thoát ra ngoài cửa xe rồi.

Bỗng nhiên Mục Giai Thu bắt được mắt cá chân của Mục Giai Âm.

Hai cánh tay kia bị điện giật trở nên vô lực dường như đột nhiên tràn đầy sức lực. Mục Giai Âm giãy thế nào cũng tránh không được, mắt thấy Đàm Tân Kinh bên kia đã có khuynh hướng phản ứng lại, Mục Giai Âm quay người lại, khéo léo cầm đèn pin trực tiếp cắm vào trong miệng Mục Giai Thu.

Một cỗ xúc cảm tê tê nhất thời truyền đi từ trong miệng Mục Giai Thu, hai cánh tay Mục Giai Thu giống như cũng không chịu khống chế buông lỏng chân của Mục Giai Âm ra, chỉ là Mục Giai Thu vẫn còn đang định nắm cả thân người Mục Giai Âm.

Cùng lúc này Đàm Tân Kinh cũng phản ứng lại, vội vàng bắt Mục Giai Âm lại.

Mục Giai Âm thoáng nghiêng người, một cước đạp lên mặt Mục Giai Thu, lảo đảo té xuống xe.

Trong đầu Mục Giai Âm một mảng choáng váng, tại sao ở thời khắc quan trọng như vậy làm rơi dây cơ chứ?

Mục Giai Âm nhìn Đàm Tân Kinh ở phía sau đang muốn đuổi tới, cố gắng muốn từ dưới đất bò dậy, dù là chạy không thoát, cô cũng muốn chạy một chút.

Một tay Đàm Tân Kinh giơ súng, một tay giơ về phía cô bắt tới.

Trên tay người này có súng...... Vừa rồi cô chính là cố kỵ điểm này mới không dám trực tiếp chạy từ trong xe.

Nhưng bây giờ cũng không phải là một thời cơ tốt.

Hiện tại Cư Sa Bạch vẫn không đến gần xe Đàm Tân Kinh...... Mục Giai Âm lại không dám nghĩ tới hậu quả bị Đàm Tân Kinh mang lên xe, chỉ là luống cuống tay chân đứng dậy, cố gắng hết sức mà chạy.

Chỉ là cô chạy không nhanh bằng Đàm Tân Kinh.

Nếu bị bắt được...... Mục Giai Âm không dám buông tha, thân người vẫn cố gắng nghiêng về phía trước, bước chân cũng nhanh hơn.

Bỗng nhiên Đàm Tân Kinh đưa tay chụp tới, nhưng không bắt được Mục Giai Âm.

Trước hông của Mục Giai Âm bị trói một sợi dây thừng, mà đầu kia của sợi giây...... Đàm Tân Kinh chợt thấy được đang nhanh chóng chạy qua bên Quyền Thiệu Viêm.

Đàm Tân Kinh nổ súng, muốn cắt đứt sợi dây kia, chỉ là không biết Quyền Thiệu Viêm làm thế nào khống chế sợi dây kia, sợi dây hơi run lên, tạo thành một đường cong xinh đẹp trên không trung, tránh khỏi họng súng Đàm Tân Kinh.

Một kích không trúng, thì Đàm Tân Kinh biết rõ anh sẽ không thể đuổi kịp Mục Giai Âm.

Đàm Tân Kinh chui thật nhanh vào trong xe, đóng cửa xe, lái xe, tăng tốc độ lên tối đa, chạy như bay về phía trước.

Nếu như lúc này Đàm Tân Kinh vẫn còn đi xem tình hình của Mục Giai Thu một chút, nhất định sẽ bị dáng vẻ bây giờ của Mục Giai Thu hù cho giật mình.

Vừa rồi Mục Giai Âm cắm đèn pin vào trong miệng Mục Giai Thu, đã khiến thần kinh Mục Giai Thu có chút ngưng trệ. Rồi sau đó bị Mục Giai Âm hung hăng đá một cái,  vừa đúng lúc đá vào bên trên đèn pin.

Đèn pin này lập tức cắm vào trong cổ họng Mục Giai Thu.

Nếu như bình thường, muốn lấy đèn pin này ra thật sự là một việc không đơn giản, nhưng mà bây giờ hai tay Mục Giai Thu vô lực, chứ đừng nói là lấy đèn pin ra.

Nhưng bây giờ căn bản Đàm Tân Kinh không rảnh chú ý tới cô, Mục Giai Thu vẫn nói không ra lời, chỉ có thể tự nỗ lực lấy đèn pin ra.

Đợi đến lúc lấy được đèn pin ra, rốt cuộc Mục Giai Thu cảm thấy cô có thể nói, "Thế nào...... Sao không mang theo Mục Giai Âm?"

Mấy chữ đơn giản này gần như là phí toàn bộ sức lực của Mục Giai Thu. Mục Giai Thu biết có lẽ đây là câu nói sau cùng mà cô nói. Vì bảo đảm hiệu quả, cô cố ý chọn thuốc có tác dụng mạnh nhất. Thuốc này tốn không ít tiền của cô...... Sớm biết, cô cũng không giấu thuốc này trong móng tay, Mục Giai Âm cũng không chạy thoát được.

"Không có thời gian rồi," Trong giọng nói Đàm Tân Kinh mang theo vài phần dồn dập cùng khẩn trương, "Chị, lúc đó đến bến tàu, chị đi trước, em yểm trợ cho chị."

Đàm Tân Kinh biết rằng sau khi anh yểm trợ, sợ rằng tỷ lệ còn sống sẽ không lớn.

Chỉ là, chỉ cần chị ấy có thể còn sống là tốt rồi.

Đàm Tân Kinh nói xong thì tranh thủ liếc nhìn về phía sau, lúc nhìn thấy gương mặt đó của Mục Giai Thu.

Đàm Tân Kinh bị dọa đến mức trực tiếp đụng đầu vào trên tay lái, xe càng thêm xiêu xiêu vẹo vẹo thiếu chút nữa thì muốn rơi xuống vách núi bên đường.

"Chị...... Cô là ai? Cô không phải là chị tôi." Gương mặt này còn kinh khủng hơn ác quỷ, gương mặt dính đầy máu, nửa gương mặt hoàn toàn không lộ vẻ gì, người phụ nữ còn dính nước bọt sao có thể là chị gái khôn khéo lão luyện lại dịu dàng hào phóng của anh chứ?

Mục Giai Thu oán giận liếc mắt nhìn Đàm Tân Kinh, sâu trong mắt của Đàm Tân Kinh hoảng sợ nhìn cô. Có như vậy đã kinh khủng sao? Đàm Tân Kinh không phải luôn miệng nói cô là của chị của cậu ta sao? Sao bây giờ cũng không dám nhìn cô rồi hả?

Chỉ là bây giờ cô lại nói không ra lời.

Mục Giai Thu hoàn toàn vẫn chưa ý thức được, sau khi cô bị đánh, nửa gương mặt cũng không có cảm giảm, trực tiếp tê liệt, nửa gương mặt vẫn này đang không ngừng chảy nước miếng, bây giờ cô chỉ có một nửa khuôn mặt có thể biểu lộ cảm xúc.

Hơn nữa, trên mặt Mục Giai Thu có vài vết thương sâu cạn không đồng nhất, còn có một chút kinh khủng, vết thương vạch từ trên trán đến cằm của cô càng thêm kinh khủng làm cho người ta hoàn toàn không dám nhìn gương mặt của Mục Giai Thu.

Mục Giai Thu nói không ra lời, chỉ có thể dùng di động viết cho Đàm Tân Kinh nhìn.

Đàm Tân Kinh thấy người phụ nữ sau lưng đáng sợ hơn quỷ viết trên điện thoại di động, "Mục Giai Âm vạch."

"Giai Âm? Sao cô ấy có thể như vậy?" Đàm Tân Kinh nhanh chóng tỉnh táo lại, thế nhưng anh lại lại không dám nhìn gương mặt làm người ta nôn mửa của Mục Giai Thu.

Hẳn là không phải Mục Giai Âm làm.

Bởi vì quần áo người phụ nữ ngồi phía sau xe là quần áo của Mục Giai Thu. Hơn nữa chỉ có Mục Giai Âm ra khỏi xe, căn bản không có người khác lên xe, người phụ nữ này không phải là người khác.

Đàm Tân Kinh lại lơ đãng quay đầu nhìn gương mặt Mục Giai Thu. Nhất thời, một cảm giác nôn mửa, đang lướt qua trong lòng Đàm Tân Kinh. Ôi sao chị ấy lại biến thành như vậy, quả thật còn đáng sợ hơn ác quỷ ba phần.

Mục Giai Thu nhìn động tác Đàm Tân Kinh, trong lòng lại càng không vui.

Vô dụng, vô dụng, vô dụng. Ngay cả một Mục Giai Âm cũng không bắt được, còn hại cô thành bộ dạng này, vẫn không bằng Mục Uẩn Ngạo! Nhưng mà Mục Uẩn Ngạo cũng chỉ là để cho cô đi ngồi tù mấy năm mà thôi, nhưng mà bây giờ rõ ràng cô ngồi tù lại càng khổ sở hơn mấy phần.

Mục Giai Thu đã sớm quên cái kế hoạch này nhưng hoàn toàn do một tay cô nói ra, do cô bày ra. Mà Đàm Tân Kinh chẳng qua là một người chấp hành mà thôi.

Lúc điện thoại di động tắt màn hình, lúc này rốt cuộc Mục Giai Thu thấy được hình dạng của mình trên điện thoại di động.

So oán quỷ còn đáng sợ hơn......

Người phụ nữ này là ai?

Mục Giai Thu run rẩy vươn tay sờ sờ gương mặt của cô, rất nhanh tay của cô đã dính máu tươi, chỉ là đáng sợ máu tươi hơn chính là, cô nhìn trên màn ảnh một đôi tay nhỏ dài vuốt gương mặt của mình, đôi tay kia là tay của cô...... Gương mặt kia là gương mặt của cô.

Tại sao cô chảy nước miếng cũng không khống chế được?

Mục Giai Thu đưa tay xoa xoa khóe miệng má phải của mình, quả nhiên lau nước miếng.

Không phải cái loại sềnh sệch ấm áp đó của máu tươi, mà là cảm giác mang theo vài phần nước lọc. Tại sao...... Tại sao gương mặt cô chỉ có cảm giác một bên.

Mục Giai Thu nhìn người trên màn ảnh kia.

Một nửa khuôn mặt của cô thật đáng sợ, nhưng một nửa kia lại hoàn toàn không có bất kỳ biểu cảm nào, hình như là mặt cương thi. Người phụ nữ trong gương kia còn kinh sợ hơn những nữ quỷ có tạo hình kinh khủng trong phim ma. Hoặc là nói, bây giờ cô đã là một nữ quỷ.

Mục Giai Thu phịch một tiếng đưa văng điện thoại di động ra ngoài, cô muốn rống to, muốn hét to.

Nhưng cô lại chỉ có thể che cô họng, bây giờ cô ngay cả một câu cũng nói không được, một câu nói cũng nói không được......

Trong mắt Mục Giai Thu nước mắt đã chảy cuồn cuộn, lẫn vào máu tươi trên mặt rơi trên mặt đất, văng lên từng giọt vòi máu, nhìn kinh hãi vô cùng.

Không phải cô, người kia không phải cô.

Mục Giai Thu không ngờ bây giờ cô là một bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như thế.

Lời nói của Mục Giai Âm lại đang quanh quẩn bên tai cô, sống không bằng chết, bây giờ cô, thật sự là sống không bằng chết......

Mặc dù Đàm Tân Kinh sợ, nhưng dù sao anh vẫn là đàn ông, rất nhanh Đàm Tân Kinh đã bình tĩnh lại."Chị, chị đừng sợ, chờ đến nước ngoài, chúng ta tìm chút thuốc, trị vết thương trên mặt của chị, nếu như thật sự không được, thì chúng ta đi phẫu thuật thẩm mỹ, hiện tại kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ phát triển như vậy, em thấy không ít phụ nữ rất xấu đều chỉnh rất đẹp."

Không chữa khỏi, cô cố ý mua những thuốc buôn lậu kia ở nước ngoài, nghe nói những thuốc này đều là những thứ có ích mà tổ chức khủng bố muốn giày vò con người, lúc trước Mục Giai Thu đã dùng động vật thí nghiệm qua rồi, vết thương chẳng những không cách nào khép lại, hơn nữa còn sẽ lưu lại vết sẹo.

Nói không chừng, đợi cô rửa vết máu trên mặt, vết thương của nó sẽ càng kinh khủng hơn.

Phẫu thuật thẩm mỹ...... Bây giờ bộ dạng này của cô còn có thể phẫu thuật thẩm mỹ sao? Căn bản trong đầu Mục Giai Thu cũng không có bất kỳ ý thức gì, chỉ còn lại có khủng hoảng và thù hận. Mục Giai Âm, lòng của cô ta lại có thể ác độc như vậy.

Trên danh nghĩa cô là chị hai của Mục Giai Âm, Mục Giai Âm lại dám đối với cô như vậy.

Người phụ nữ như vậy tại sao có thể làm Quyền Thiệu Viêm? Vẻ mặt của Mục Giai Thu càng thêm lạnh lẽo, ý lạnh tùy ý.

"Hỏng bét, bị đuổi kịp rồi." Vốn dĩ Đàm Tân Kinh còn muốn an ủi Mục Giai Thu, chỉ là tiếng ma sát giữa viên đạn và thủy tinh rất lớn, khiến Đàm Tân Kinh không thể không tăng tốc độ lái về phía trước.

Thật may là trước khi đi anh đã thủy tinh thành thủy tinh chống đạn, cho dù là thủy tinh như vậy, Đàm Tân Kinh cũng không dám đảm bảo hoàn toàn an toàn. Huống chi, anh tin tưởng, mục tiêu của bọn họ tuyệt đối là tập trung công kích bánh xe của anh, còn có bình xăng xe hơi của anh.

Một khi bình xăng nổ tung...... Đàm Tân Kinh vữa nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tình huống của nơi này càng ngày càng gấp gáp, mà tình huống bên Mục Giai Âm cũng không tốt

Chỉ là vừa mới vừa bị Quyền Thiệu Viêm ôm vào trong ngực, lập tức Mục Giai Âm ôm lấy cả người Quyền Thiệu Viêm, ôm vô cùng chặt vô cùng chặt, hình như là sợ Quyền Thiệu Viêm sẽ biến mất.

Mà nước mắt lại càng giống như chuỗi ngọc bị đứt lớn bằng giọt lớn từ trên mặt Mục Giai Âm chảy xuống.

Tình huống như thế cũng không kéo dài bao lâu, chỉ mười mấy giây, Quyền Thiệu Viêm đã cảm thấy tiếng khóc của Mục Giai Âm càng ngày càng mềm, từ từ gục xuống.

Mục Giai Âm té xỉu.

Cư Sa Bạch rất khó hiểu nhìn lão đại mình lộ ra vẻ mặt ít ỏi sống sót sau tai nạn.

Anh nhớ năm đó anh và lão đại hai người đối mặt với mấy trăm kẻ địch, cuối cùng lúc bị buộc vượt qua rừng mưa nhiệt đới, Quyền Thiệu Viêm cũng chỉ nói một câu sẽ để bọn họ trả giá thật đắt, cũng không nói gì khác.

Nhưng mà anh, lúc biết phải vượt qua rừng mưa nhiệt đới đó lại sợ đến mức chân cũng muốn nhũn ra, mặc dù nói mất mặt, Cư Sa Bạch vẫn thừa nhận, năm đó anh là bị sợ đến mức nước mắt cũng sắp rơi.

Chẳng qua là, hôm nay vì chuyện nhỏ như vậy, lão đại cũng nói nhỏ thành lớn đi.

Hơn nữa, nhìn bộ dạng yếu đuối của người phụ nữ này, từ đầu đến cuối cũng chỉ biết khóc. Giống như rất không có lực, tuyệt không ăn khớp với hình tượng chị dâu trong cảm nhận của anh.

"Lão đại, tôi đuổi theo bọn họ trước, chuyện ở đây cứ giao cho tôi." Oán thầm thì oán thầm, Cư Sa Bạch vẫn gọi người của mình, toàn bộ đều lên xe đi theo.

Mục Giai Âm không hề ở trên xe nữa, tất cả mọi người dễ dàng rất nhiều. Nhiều người như vậy bao vây một mình Đàm Tân Kinh, còn có máy bay trực thăng tùy thời đợi lệnh, nếu như vậy mà cũng có thể để cho Đàm Tân Kinh chuồn mất, bọn họ nhiều người như vậy cũng không thể tiếp tục lăn lộn trên đường rồi.

Cư Sa Bạch có chút hứng thú dồi dào nhìn mặt chữ quốc Phòng Vạn Ba bên cạnh mình nói: "Khẩu vị lão đại là như vậy sao? Ít ngày trước không phải anh gặp lão đại sao? Đây thực sự là chị dâu bảo bối của anh ấy sao?"

"Nói nhảm, cậu xem bộ dạng nóng nảy gấp gáp hôm nay của lão đại, còn không nhìn ra chút đầu mối sao?" Phòng Vạn Ba dứt khoát nói: "tôi vội vàng đuổi theo Đàm Tân Kinh, tên kia lại dám bắt cóc vợ lão đại, thật là không muốn mạng nhỏ rồi."

Ánh mắt của Phòng Vạn Ba nghiêm túc, trong đó sâm sâm(*) tức giận.

(*) âm u tĩnh mịch.

Nhưng Đàm Tân Kinh là người dưới trướng anh, Đàm Tân Kinh làm ra một việc như thế, vô luận như thế nào, người cấp trên là anh này cũng không thể vi từ sai lầm kia.

"Biết." Quy củ của bọn anh nghiêm khắc, lần này Phòng Vạn Ba không thiếu được là phải chịu chút trừng phạt, Cư Sa Bạch cũng không muốn tự nhiên chen ngang, thì ngược lại hại Phòng Vạn Ba, lập tức sảng khoái tăng tốc độ, nhân tiện còn khiến người chung quanh cũng tập trung công kích chiếc xe của Đàm Tân Kinh

Chẳng qua là trong lòng Cư Sa Bạch vẫn oán thầm như trước, sao lão đại có thể nhìn trúng một người phụ nữ mảnh mai như vậy chứ? Giống như không quá dựng cảm giác.

Dĩ nhiên trong lúc Cư Sa Bạch oán thầm nhìn thấy thảm trạng của Mục Giai Thu, hoàn toàn tiêu tan, anh thật sự là hiểu rõ, đạo lý lòng dạ đàn bà ác độc vĩnh viễn đều không sai. Huống chi là người phụ nữ mà lão đại coi trọng, cho dù từ phương diện nào mà nói, bảng báo cáo lực chiến đấu cũng là chắc chắn.

Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm cố gắng kìm ý định tự mình đuổi theo Đàm Tân Kinh.

Ôm Mục Giai Âm trở về trên xe, Quyền Thiệu Viêm mới vội vàng lái xe một đường nhanh như chớp chạy đến bệnh viện.

Bệnh viện Nhất Thanh đã sớm nhận được mệnh lệnh, sẽ chờ Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm mới vừa đến, lập tức được đưa vào phòng bệnh.

Mặc dù Mục Giai Âm bị bắt cóc, nhưng bản thân cũng không bị bao nhiêu tổn thương, chỉ là mất máu quá mức nghiêm trọng, thiếu máu té xỉu mà thôi.

Bác sĩ cũng không truyền máu cho Mục Giai Âm, dù sao máu tươi của người khác cũng không bằng của mình, bác sĩ chỉ truyền dung dịch  cho Mục Giai Âm, để Mục Giai Âm ở trong nhà điều dường thân thể thật tốt một thời gian.

Ăn nhiều thức ăn bổ máu một chút.

Quyền Thiệu Viêm ngồi trước giường bệnh Mục Giai Âm, vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của Mục Giai Âm, tay Quyền Thiệu Viêm đang nhẹ nhàng vuốt ve hai tay Mục Giai Âm.

Cô gái ngu ngốc này.

Quyền Thiệu Viêm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Mục Giai Âm một cái.

Vì mê hoặc Đàm Tân Kinh, Mục Giai Âm xuống tay không thể nói là không hung ác, trước không nói phía sau lưng cô dùng máu viết số điện thoại xiêu xiêu vẹo vẹo. Ngay cả phía sau quần của Mục Giai Âm có lẽ đã lau một đống máu tươi.

Lúc vừa mới thấy điều này, trong nháy mắt Quyền Thiệu Viêm thật nghi ngờ có phải Mục Giai Âm tới kỳ nghỉ lễ.

Sau đó mới phát giác được thời gian của Mục Giai Âm có gì đó không đúng, đợi đến lúc thay quần áo cho Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm mới xác định, căn bản Mục Giai Âm không có gì hết, làm như vậy cũng chỉ là vì cầu cứu mà thôi.

Là sơ sót của anh.

Trong lòng Quyền Thiệu Viêm có mấy phần sợ hãi, khi đó nghe nói Mục Giai Âm bị bắt cóc ngoại trừ sự phẫn nộ và lo lắng ùn ùn kéo đến, nhiều hơn là sợ hãi.

Đời này anh cũng vẫn chưa sợ hãi như vậy.

Đại khái là Quyền Thiệu Viêm hôn khiến Mục Giai Âm cảm giác có vài phần quen thuộc, Mục Giai Âm cảnh giác mở mắt, lúc nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều.

"Quyền Thiệu Viêm......" Mục Giai Âm mở miệng nói chuyện, lại phát hiện giọng nói của cô khàn khàn khác thường.

Quyền Thiệu Viêm vội vàng đưa nước cho Mục Giai Âm, Mục Giai Âm cầm tay Quyền Thiệu Viêm uống một hớp nước, cuối cùng giọng nói cũng không khàn như trước, giống như là hơi lửa khó chịu.

"Em cảm thấy như thế nào?" Quyền Thiệu Viêm nói, "Anh gọi một ít thức ăn cho em nhé."

Nói xong Quyền Thiệu Viêm bấm điện thoại đầu giường.

Đầu Mục Giai Âm vẫn còn chút choáng váng, "Quyền Thiệu Viêm, em không có xảy ra vấn đề gì sao, em cảm thấy trước mặt hoa đẹp, đầu đau quá."

"Không có gì," Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm vào trong ngực an ủi, "Chỉ là em mất quá nhiều máu, huyết áp thấp."

Mục Giai Âm còn có một chút chấn thương sọ não nhẹ, không biết lúc nào thì bị.

Còn có khuỷu tay và khớp xương của Mục Giai Âm, đều bị thương. Nhất là tay Mục Giai Âm, trong ngày thường, hai tay trắng nõn xinh đẹp, lại vừa xanh vừa tím thũng sưng tấy lên không chịu nổi, giống như bị người khác dùng hình.

Vết thương kia, Quyền Thiệu Viêm nhìn cũng biết là bị mài từ từ nên mới trở thành như thế.

Quyền Thiệu Viêm thật sự biết, vết thương từng chút từng chút mài thành như vậy, trước kia, một vài hình phạt sơ cấp của bọn họ, chính là bộ dạng như vậy. Nhưng chỉ là loại hình phạt sơ cấp, vẫn có vô số người chống đỡ không nổi.

Trong đó, càng không ít quân nhân giống như bọn họ loại trải qua huấn luyện này, nhưng Giai Âm chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.

Cháo gà cũng đã nấu xong.

Sau khi được Quyền Thiệu Viêm phân phó, y tá lập tức đưa cháo gà tới.

Quyền Thiệu Viêm đỡ Mục Giai Âm dậy, đặt một cái đệm ở sau lưng Mục Giai Âm, nói với Mục Giai Âm: "Giai Âm, đừng ngủ trước, ăn một chút."

"Nhưng mà, em buồn ngủ." Trước mắt trắng xóa, đầu lại hơn choáng.

Quyền Thiệu Viêm đút Mục Giai Âm vài hớp, nhưng Mục Giai Âm cũng không chịu nuốt.

Nếu Mục Giai Âm lại không ăn một chút, chỉ dựa vào truyền nước biển, thân thể cũng không tốt lên được.

Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ một chút, lập tức cúi người xuống, từng miếng từng miếng đút cho Mục Giai Âm.

Vốn dĩ Cư Sa Bạch nghĩ trực tiếp đi vào báo cáo một ít chuyện về Đàm Tân Kinh cho Quyền Thiệu Viêm, chỉ là không đợi anh đỉnh đạc tiêu sái đi vào phòng bệnh, anh lại bị Phòng Vạn Ba một phen chặn trở về.

Cư Sa Bạch vừa định nói chuyện, thì bị Phòng Vạn Ba lập tức bụm miệng.

Phòng Vạn Ba dùng mắt ý bảo bên trong phòng, để Cư Sa Bạch an tĩnh một chút, đừng quấy rầy đến chuyện giữa lão đại và Mục Giai Âm.

Mắt Cư Sa Bạch thiếu chút nữa thì nhìn thẳng.

Quyền Thiệu Viêm có cảm giác nhìn ra ngoài cửa phòng.

Trong đầu Phòng Vạn Ba giật mình một cái, vội vàng nằm úp sấp trên cửa Cư Sa Bạch vẫn muốn xem tiếp lại bị kéo trở về.

"Phòng tử, cậu kéo tôi làm gì, tôi vẫn chưa nhìn đủ đó!" Đợi đến lúc Phòng Vạn Ba kéo Cư Sa Bạch xuống lầu, Phòng Vạn Ba mới chịu bỏ tay che trên miệng Cư Sa Bạch xuống.

Cư Sa Bạch tương đối bất mãn, việc làm hôm nay của Phòng Vạn Ba quá không hiền hậu.

"Cậu muốn chết sao? Không thấy lão đại đã phát hiện chúng ta sao?" Xem chuyện riêng tư của ai cũng được, không nên nhìn lão đại, đây chính là chờ bị ngược đãi.

"Chết vậy cũng đáng giá," Gương mặt Cư Sa Bạch khiếp sợ, trên mặt vẫn là vẻ mặt ngây ngốc, "Cậu xem dáng vẻ kia của lão đại, cậu tùy tiện kéo một người trong quân của lão đại, tuyệt đối không ai chịu tin tưởng người đó chính là lão đại."

Nếu như Quyền Thiệu Viêm vẫn luôn là một bộ dạng băng sơn, cậu vẫn có thể nhịn. Dù sao khi đó khí thế cường đại của Quyền Thiệu Viêm đã khắc tản ra mấy chục năm, Cư Sa Bạch không quen, vậy cũng phải quen.

Chỉ là nhiều năm như vậy đã quen Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng bá đạo, chợt thấy một mặt ôn nhu như thế của Quyền Thiệu Viêm, bỗng Cư Sa Bạch cảm thấy trái tim nhỏ của mình không chịu nổi.

Khó trách có câu nói là, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, phụ nữ thật đáng sợ, người như Quyền Thiệu Viêm vậy cũng thần phục được.

Hơn nữa, anh chưa bao giờ thấy Quyền Thiệu Viêm có kiên nhẫn như thế.

Từng miếng từng miếng đút cho người phụ nữ kia ăn, dường như người phụ nữ kia vẫn có chút ghét bỏ lão đại đánh thức cô, vẫn lấy tay đẩy lão đại.

Cư Sa Bạch nâng trán, trên người đột nhiên nổi lên một tầng da gà, nhưng anh hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra mình biến thành bộ dạng kia. Xem ra, anh kiên trì độc thân nhiều năm như vậy tuyệt đối là một phương pháp hoàn mỹ.

Phòng Vạn Ba không để ý tới Cư Sa Bạch vẫn đang phát ngốc ở sau lưng anh, bước nhanh hướng đi về phía trước. Mặc dù bắt được Đàm Tân Kinh, nhưng hiện tại Đàm Tân Kinh bị trọng thương đang được cấp cứu.

Chờ Đàm Tân Kinh tỉnh, anh còn muốn thẩm vấn kỹ lưỡng một cấp dưới "Đắc lực" của mình, lúc nào thì có lá gan can đảm và dụng ý dám bắt cóc vợ lão đại?

Hơn nữa, tại sao đột nhiên anh cũng có chút suy nghĩ muốn tìm cô dâu? Đây là đều học tập theo lão đại sao?

Rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm cũng cho Mục Giai Âm ăn cháo gà xong, không bị Quyền Thiệu Viêm quấy rầy, Mục Giai Âm cũng nghiêng đầu sang một bên nhắm mắt ngủ.

Quyền Thiệu Viêm nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Mục Giai Âm, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Mục Giai Âm, cũng nằm bên cạnh Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm rất quen thuộc xoay người, ôm lấy Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm thận trọng bảo vệ cơ thể Mục Giai Âm, không để Mục Giai Âm đụng phải vết thương.

Đợi đến tối rốt cuộc Mục Giai Âm mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Khi tỉnh lại, thấy Quyền Thiệu Viêm đang nhìn cô.

Mục Giai Âm nhìn chằm chằm Quyền Thiệu Viêm nhìn hai giây, đột nhiên oa một tiếng khóc lên, chui vào lồng ngực Quyền Thiệu Viêm, ôm Quyền Thiệu Viêm thật chặt không chịu buông tay."Sao anh không tới sớm một chút? Anh có biết em rất sợ hay không?"

Lúc ngồi lên xe, cô chỉ sợ mình không có cơ hội báo cho Quyền Thiệu Viêm biết.

Tự viết chữ sau lưng mình, cô vừa sợ sẽ bị Đàm Tân Kinh phát hiện, hoặc là ông chủ kia vì không muốn xen vào việc của người khác mà không muốn báo cho Quyền Thiệu Viêm, sau đó lại ở chung một phòng với Mục Giai Thu cô cũng sợ......

Mục Giai Thu thật sự đã học qua công phu.

Chẳng qua là khi đó Mục Giai Thu nói muốn hủy mặt của cô, hủy giọng của cô, cô ngoại trừ sinh ra một cỗ dũng khí quyết đánh đến cùng, thì trực tiếp nhào tới, hủy dung Mục Giai Thu.

Đại khái là Mục Giai Thu không nghĩ đến cô sẽ làm như vậy, cho nên mới không cảnh giác để cho cô đắc thủ, nhưng ngộ nhỡ khi đó trong tay của cô không có đèn pin, cô không đánh lại Mục Giai Thu, như vậy đến lúc đó người bị thương đoán chừng chính là cô.

"Là lỗi của anh." Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Mục Giai Âm đang run lẩy bẩy.

"Mục Giai Thu chị ta...... Chị ta muốn hủy dung mạo của em,  khi đó em thật sự rất sợ." Mục Giai Âm liều mạng vùi đầu vào trong ngực Quyền Thiệu Viêm.

Phụ nữ nào không thích xinh đẹp? Cô chưa từng nghĩ Mục Giai Thu sẽ có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.

Mục Giai Thu sao? Anh sẽ khiến cho cô ta sống không bằng chết.

"Không sao, Giai Âm, anh ở đây." Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm, lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.

May là Mục Giai Âm không có chuyện gì, nếu không anh hoàn toàn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Mục Giai Âm nhìn thương yêu trên mặt Quyền Thiệu Viêm, bỗng nhiên sáp môi mình lại, lần đầu tiên chủ động cùng Quyền Thiệu Viêm môi lưỡi quấn quít như vậy. Lúc Mục Giai Thu nói muốn giết cô, điều đầu tiên cô nghĩ tới là cô không muốn rời khỏi Quyền Thiệu Viêm, cô không thể rời khỏi Quyền Thiệu Viêm.

Nụ hôn này kịch liệt như cuồng phong bão táp, Quyền Thiệu Viêm cũng đáp lại Mục Giai Âm như thế.

Lúc anh nhận được điện thoại, có nhiều hối hận, có nhiều lo lắng, tất cả chỉ có mình anh biết.

Nụ hôn vừa kết thúc, Mục Giai Âm mới tựa vào lồng ngực Quyền Thiệu Viêm, giọng nói còn mang theo ba phần sợ, "Quyền Thiệu Viêm, em rất sợ, em sợ cứ như thế sẽ không thấy được anh."

"Sẽ không, anh sẽ cứu em ra ngoài, sẽ không để cho em có chuyện." Quyền Thiệu Viêm đang nâng mặt của Mục Giai Âm, một tấc lại một tấc hôn lên mặt Mục Giai Âm, từ trán cho đến cằm, trên mặt cô đều bị những nụ hôn dày dặc tinh tế rơi xuống trên mặt cô.

"Ừ, em biết, em vẫn luôn đang đợi anh tới." Mục Giai Âm nhẹ nhàng ôm Quyền Thiệu Viêm nói, "Quyền Thiệu Viêm, em rất yêu anh."

Rất yêu rất yêu, yêu đến mức một chút cũng không thể mất đi anh.

Quyền Thiệu Viêm có mấy phần vui mừng lại có mấy phần thương tiếc nhìn Mục Giai Âm, nhất định hôm nay Giai Âm bị dọa phát sợ, "Anh cũng yêu em, rất yêu."

Mục Giai Âm cười cười, lại tiếp tục dây dưa đôi môi Quyền Thiệu Viêm.

Chỉ sợ từ lúc sống lại cho tới nay cô chỉ cách cái chết một lần duy nhất, nhưng mà cô cũng xác định cô yêu Quyền Thiệu Viêm như thế nào, lại càng biết tâm ý của Quyền Thiệu Viêm dành cho cô.

Trong phòng bệnh nho nhỏ, có loại gọi là hạnh phúc gì đó vẫn đang lan tràn.

Lúc này Cư Sa Bạch đau khổ đứng bên ngoài phòng bệnh, thời gian trôi qua lâu như vậy, sao lão đại vẫn triền miên với chị dâu vậy chứ?

Đứng ở góc độ Cư Sa Bạch, anh chỉ có thể nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai Âm đang không ngừng hôn môi, mà anh hoàn toàn không nghe được đến tột cùng là Quyền Thiệu Viêm đang nói cái gì, cho dù Cư Sa Bạch biết đoạn đối thoại giữa Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai Âm, mới có thể kêu càng khoa trương hơn, lại nói một tiếng thật sự quá chua!

Cho nên nói đàn ông độc thân hai mươi mấy năm ở một phương diện khác thật sự là chậm lụt ghê gớm.

Mục Giai Âm đang ôm lấy Quyền Thiệu Viêm, lại bị Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai.

Mục Giai Âm mở trừng hai mắt hỏi Quyền Thiệu Viêm, "Sao thế?"

"Có người tới," Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng sờ sờ đầu Mục Giai Âm nói: "Trước hết em nghỉ ngơi đi, anh vào ngay."

Mục Giai Âm gật đầu một cái, Quyền Thiệu Viêm lại đau lòng liếc nhìn Mục Giai Âm đi ra ngoài.

"Lão đại, tôi không có quấy rầy anh chứ?" Cư Sa Bạch cợt nhã, một vẻ mặt chế nhạo hỏi Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng nhìn Cư Sa Bạch một chút nói: "Nếu trở lại, thì đừng đi, đúng lúc quân khu lại thiếu một Tham mưu trưởng, ba mẹ cậu cũng rất nhớ cậu, tôi nghe nói mẹ cậu cũng định tìm cô dâu cho cậu."

"Tôi không giống, mẹ tôi muốn cưới thì cưới đi, có tin tôi tìm thêm một tiểu trẻ tam tuổi xinh đẹp cho ba tôi không, lão đầu kia sắc lắm." Tuy nói là có tặc tâm không có tặc đảm (*).

(*) Ý nói nghĩ muốn làm nhưng không có can đảm để làm.

Cư Sa Bạch nhìn bên trong phòng một chút, lại nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm chen mi trợn mắt nói, "Lão đại, lúc nãy anh đang đùa?"

Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng liếc nhìn Cư Sa Bạch.

Cư Sa Bạch im lặng, được rồi, trước kia lão đại cũng không đùa giỡn.

"Nói việc chính." Quyền Thiệu Viêm trầm giọng nói.

Rốt cuộc vẻ mặt dịu dàng của lão đại lúc trước đi đâu rồi?

Nhưng mà nhắc tới việc chính, Cư Sa Bạch cũng thu hồi thái độ cà lơ phất phơ kia, đứng nghiêm nghiêm túc nói, "Lúc đó chúng tôi một đường đuổi theo, sau lại trực tiếp đánh bể bình xăng xe của Đàm Tân Kinh, lúc ấy xe nổ tung ngay lập tức, chẳng qua là Đàm Tân Kinh che chở Mục Giai Thu lại trốn ra xe."

"Sau đó, lúc sắp đến bến cảng," Trong giọng nói của Cư Sa Bạch có mấy phần châm chọc, "Phòng Vạn Ba chớp thời cơ muốn nổ súng giải quyết Mục Giai Thu trước, dường như Mục Giai Thu có dự cảm, một phen kéo Đàm Tân Kinh qua chắn trước người cô ta, tự mình chạy trước."

"Đàm Tân Kinh chết?" Quyền Thiệu Viêm cau mày hỏi.

"Không có, tôi lại bắn một viên đạn, bắn trật viên đạn của Phòng Vạn Ba, nhưng cũng không lệch bao nhiêu, chẳng qua cách xa trái tim mà thôi, hiện tại Đàm Tân Kinh vẫn còn ở phòng ICU (phòng chăm sóc đặc biệt). Hình như Phòng Vạn Ba tính đợi cậu ta tỉnh lại rồi mới thẩm vấn cậu ta. Lão đại, phải cứu Đàm Tân Kinh sao?"

Chân mày Quyền Thiệu Viêm hơi thu lại, "Cứu, đợi cậu ta tỉnh lại để cho cậu ta vào đội đột kích số 1."

Cư Sa Bạch ngẩn người mới vội vàng gật đầu nói, "Vâng"

Đội đột kích số 1, đây chính là đội ngũ dưới trướng Quyền Thiệu Viêm có tỉ lệ tử vong cao nhất, chưa từng có ngoại lệ. Trong đội ngũ này toàn bộ đều do phạm tội nặng mà thành, nhận nhiệm vụ đơn giản nhất lại phải chết. Người trong đội đột kích số 1, tỉ lệ tử vong hơn 90%.

Lúc này coi như Đàm Tân Kinh xong đời rồi.

Đây là lão đại muốn tra tấn tinh thần của Đàm Tân Kinh và Mục Giai Thu.

Chân mày Quyền Thiệu Viêm lại cau lại nói: "Để Mục Giai Thu chạy thoát."

"Làm sao có thể?" Nếu như ngay cả một người phụ nữ mà bọn họ cũng không tìm được, vậy thật sự nói là tinh anh thì không đúng. "Phái người đi tìm, nên lập tức sẽ có tin tức, nên xử lý cô ta thế nào? Giết sao?"

"Không, chuyển cô ta tới Mĩ, để cho người của chúng ta ở Mỹ chăm sóc cô ta thật tốt." Quyền Thiệu Viêm lại căn dặn nói, "Sắp xếp phúc lợi tốt nhất cho cô ta, ba tháng sau nói tin tức của cô ta cho tôi biết."

"Vâng" Lần này Cư Sa Bạch không kinh ngạc nữa.

Nhìn phần thâm tình của Quyền Thiệu Viêm dành cho Mục Giai Âm, nhìn lại kết quả của Đàm Tân Kinh một chút, anh cũng biết kết quả của người phụ nữ này chỉ sợ sẽ thảm hại hơn.

Theo lời chăm sóc của Quyền Thiệu Viêm, dĩ nhiên không phải trên ý nghĩa chăm sóc bình thường.

Ở nước ngoài Quyền Thiệu Viêm có mấy thế lực của mình, những thế lực kia đã sớm xâm nhập vào một phần nội bộ hắc bang nước Mĩ. Nếu Quyền Thiệu Viêm nói chăm sóc, cũng chỉ là đưa Mục Giai Thu vào trong quán rượu thấp kém nhất của người da đen, để mỗi ngày Mục Giai Thu tiếp đãi bọn họ chu đáo.

Mà phúc lợi tốt nhất, dĩ nhiên chính là khách khó chơi nhất, khó nhất.

Lần này Mục Giai Thu cần phải cởi vài lớp da rồi.

Ở xa xa Cư Sa Bạch thấy, vóc người của cô gái Mục Giai Thu kia cũng không tệ lắm, trong quán rượu thấp kém nhất của người da đen đúng là thiếu loại phụ nữ thượng hạng này để bọn họ hưởng thụ.

Chỉ là, ba tháng sau đó mới nói tin tức cho lão đại, đây là lão đại tính hành hạ lâu dài?

Quyền Thiệu Viêm lại nghĩ một hồi mới nói, "Thôi, không cần nói tin tức của cô ta cho tôi, ba tháng sau đưa cô ta vào tù, chuẩn bị thuốc, cần phải để cho cô ta sống hơn nửa năm."

Nhà tù trong miệng Quyền Thiệu Viêm, cũng không phải là nhà tù bình thường.

Mà là cùng nghĩa với địa ngục.

Nơi đó nhốt tội phạm hung ác nhất cùng giám ngục tàn nhẫn nhất, còn có hình phạt tàn khốc nhất. Từ trước tới giờ chưa từng có người nào sống sót quá hai tháng, cho dù là người có sức khỏe cường tráng cũng không được.

Cư Sa Bạch đã từng đi vào đó thăm một lần, nhưng chỉ một lần kia lại làm cho toàn thân Cư Sa Bạch cũng nổi da gà, cho dù anh đã gặp vô số trường hợp máu tanh, nhưng dạ dày anh vẫn không nhịn được quằn quại, cuối cùng anh trực tiếp chạy đi tìm gốc cây đại thụ, vịn cây trực tiếp nôn ra.

Người đi cùng cũng không có ai cười nhạo anh, tất cả mọi người đều nôn. Không có ngoại lệ, dĩ nhiên Quyền Thiệu Viêm là một ngoại lệ, bởi vì nhà tù này  là một tay anh xây.

Quyền Thiệu Viêm căn dặn Cư Sa Bạch xong sau đó mới híp mắt hỏi, "Tôi muốn bông tai cậu có mang tới không?"

Cư Sa Bạch gật đầu, "Mang tới."

Nói xong, Cư Sa Bạch lấy một bông tai đặc chất (tính chất đặc biệt) từ trong túi áo của mình ra.

Bông tai màu trắng bạc, khắc thành hoa hồng, nhìn xinh đẹp lại mê người. Quyền Thiệu Viêm cảm thấy Mục Giai Âm sẽ thích bông tai này.

Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới gật đầu một cái.

Nhìn Cư Sa Bạch, Quyền Thiệu Viêm vỗ vỗ bả vai Cư Sa Bạch nói, "Đoạn thời gian sắp tới cậu ở lại thành phố A."

"Lão đại, anh cũng không phải không biết ba mẹ tôi, bắt đầu từ năm năm trước, bọn họ đã sắp xếp cho tôi đi xem mắt, tôi cảm thấy, hiện tại tôi chỉ cần mang đầu heo về nói cho bọn họ biết đây là cô dâu của tôi, chỉ cần đầu heo kia là sinh được, bọn họ cũng vui lòng," Cư Sa Bạch nói khoa trương, thái độ càng thêm khoa trương, "Lão đại, thật sự tôi không thể ở lại thành phố A, muốn tôi đợi tới ngày mai, thì trinh tiết cũng không bảo vệ được."

Trinh tiết......

Quyền Thiệu Viêm không thấy Cư Sa Bạch cầu xin tha thứ, "Cấp trên hỏi tôi lần này tự ý điều động quân đội phải phạt tôi thế nào, tôi nói là định tạm thời cách chức một thời gian, để cho cậu đảm nhận vị trí tư lệnh quân khu thay tôi. Cấp trên đồng ý."

...... Sao cấp trên có thể chủ động muốn phạt Quyền Thiệu Viêm?

Đây tuyệt đối là do Quyền Thiệu Viêm chủ động nói ra!

Mấu chốt là, Quyền Thiệu Viêm hại anh? Tại sao, anh biết điều như vậy hiểu chuyện như vậy, tại sao còn muốn hại anh?

"Lần sau nghe lén nữa, tôi sẽ trói cậu lại giao cho ba mẹ cậu." Quyền Thiệu Viêm nói, "Tôi nghe nói một đoạn thời gian trước mẹ cậu đặc biệt mua một nhóm thôi tình dược cao cấp."

Cái gì ba mẹ gài bẫy? Loại chuyện bức người lương thiện làm kỹ nữ vậy mà bọn họ cũng làm được?

Mấu chốt nhất là, nghe lén thì sao nào? Người nào quy định không được nghe lén chuyện của lão đại? Anh muốn đi tìm chị dâu xin tha thứ!

Nhìn chị dâu là một người phụ nữ yếu đuối, chắc rất dễ bị gạt, rất dễ nói chuyện.

Cư Sa Bạch đang suy nghĩ, chợt di động reo lên.

Cư Sa Bạch lấy di động ra vừa thấy, nhất thời trong đầu có chút khó chịu lướt qua.

Quyền Thiệu Viêm quan sát Cư Sa Bạch một cái nói, "Thế nào?"

"Lão đại, cô gái kia hiện tại biến thành bộ dạng này, vậy thì làm sao cô ta có thể tiếp khách chứ?" Chính là thấy gương mặt này, anh cảm thấy ba ngày trước ăn cái gì cũng có thể ói ra.

Quyền Thiệu Viêm cầm lấy di động liếc mắt nhìn, khóe miệng mới khẽ cong cong, trên mặt là nụ cười tàn khốc, "Nếu như miễn phí, sẽ có người muốn nhận. Cậu đánh giá thấp những người đó rồi."

Ách, vậy thì, nói miễn phí, ngược lại những người đó có tinh lực đi phát tiết, thực kinh khủng, mỗi lần làm để cho Mục Giai Thu mang đeo mặt nạ là tốt nhất.

"Lão đại, cái này ai làm?" Anh nhớ lúc trước tra tài liệu, tra được dáng dấp Mục Giai Thu vẫn tương đối không tệ, dáng vẻ rất tinh xảo.

"Chị dâu cậu." Quyền Thiệu Viêm nói xong thì đưa di động cho Cư Sa Bạch, "Sau này không có việc gì đừng đi loạn tới bệnh viện."

 Xem ra chị dâu rất yếu ớt.

Lúc anh thấy Mục Giai Âm thì cô lại trực tiếp khóc ngất trong ngực Quyền Thiệu Viêm.Ừ, đánh chị mình thành bộ dạng như vậy thì hình tượng quá không phù hợp rồi.

Nhưng mà, hình tượng chị dâu càng ngày càng phù hợp rồi.

Cư Sa Bạch cảm thấy thân thể mình cũng có chút rung động.

Đứng ở bên ngoài phòng bệnh, anh nhìn thấy Mục Giai Âm đã ngồi dậy, trên mặt tái nhợt còn mang theo một nụ cười dịu dàng nhìn Quyền Thiệu Viêm. Không biết Quyền Thiệu Viêm nói cái gì, Mục Giai Âm cúi đầu, trên mặt còn nổi lên hai rặng mây hồng.

Cư Sa Bạch lại cúi đầu liếc nhìn nội dung trong điện thoại trên tay mình, vội vàng cất bước vội vã rời đi.

Anh thật không dám nghe lén rồi. Càng xem bức ảnh trên điện thoại, anh lại càng thấy sợ, đến tột cùng chị dâu bị bắt cóc, hay là chị dâu bắt tay với lão đại để trả thù? Đây là một vấn đề.

Kết luận duy nhất của vấn đề này là: Lực chiến đấu của chị dâu bùng nổ.

Meo, chị dâu lợi hại như vậy, tại sao thấy lão đại cứ nhu nhược như thế nhỉ?

Làm một lão xử nam độc thân 29 năm, Cư Sa Bạch tự nhận anh thông minh hơn nữa cũng nghĩ không ra vấn đề này.

Qua nhiều năm sau, trải qua không ít trường chinh khó khăn khốn khổ thu phục vợ yêu của mình rốt cuộc Cư Sa Bạch cũng hiểu thấu đáo hai chữ to lớn: Ỷ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro