Chap

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói nhảm không chớp mắt Nghiêu x Xấu hổ suốt Nghị.

Tôi thấy một video bán váy ngủ gợi cảm (Bộ đồ ngủ đó khá đẹp, màu trắng, lưng khoét rỗng, cổ có dây có thể kéo ra được.)Ban đầu tôi nghĩ đến Tiêu Thuận Nghiêu(Tôi ấn đầu đối phương hôn một cái rồi nhìn mình, không ngờ đối phương là ai, cô ấy chỉ là phụ nữ nên không sao cả),Sau đó tôi nghĩ đến Lí Liên Hoa, nhưng nơi này hiện đại nên Thành Nghị.

Tôi không viết nó ngay từ đầu vì tôi sợ thiết kế của con người(Đó chỉ là tính cách của hai người mà thôi)Miêu tả chưa hay nhưng giờ chỉ muốn viết nhanh(Đừng lo lắng, nó sẽ không sụp đổ).

Sở hữu tư nhân:Hai người đã ở bên nhau và sống cùng nhau .

'À, nó hơi chật quanh eo'


Đồ anh mua cho em đã đến và đang ở trong phòng em'.Tiêu Thuận Nghiêu ở đầu dây bên kia nói với nụ cười nham hiểm.

'đồ gì?'Thành Nghị có chút bối rối, nhưng nghe giọng điệu này, anh lại cảm thấy có gì đó không bình thường.

Một linh cảm không rõ xuất hiện một cách tự nhiên.

'em sẽ biết khi nhìn vào nó'

Khi Thành Nghị bước vào phòng, anh nhìn thấy một chiếc hộp trên bàn.Sau khi mở nó ra, Thành Nghị lập tức đỏ mặt.Cái này, cái này, cái này, cái này.....váy ngủ gợi cảm.
Giọng nói của Tiêu Thuận Nghiêu phát ra từ điện thoại di động:thế nào?Anh có mắt nhìn tốt phải không?'Thập phần đắc ý.

Lúc này, một tia màu đỏ lại dâng lên trong tai Thành Nghị.

'Đừng lo lắng, tối nay anh sẽ về sớm'.

Sao trước đây tôi không nhận ra anh chàng này mặt dày thế nhỉ?

Thành Nghị nhặt lên xem xét, mặt sau có thiết kế rỗng, bên trên chắc chắn có một sợi dây thừng để treo.....Thành Nghị lắc đầu, không, không, tôi sẽ không bao giờ mặc nó.

Tiêu Thuận Nghiêu đã trở lại rất sớm vào buổi tối như dự kiến.
Cánh cửa vừa mở ra, Thành Nghị còn chưa kịp phản ứng thì một đôi môi ấm áp đã áp vào môi anh.

'ngô...ngô...'

Cho đến khi Thành Nghị đỏ mặt và buông tay.Thành Nghị thở hổn hển.Nhìn người trước mặt hôn thật lâu mà không đỏ mặt hay thở hổn hển,  xứng đáng được ca hát.

Tiêu Thuận Nghiêu nhìn Thành Nghị, người đang đỏ mặt và thở hổn hển, rồi nói:' Em cứ thở hổn hển như thế này, xem ra sau này cần phải luyện tập nhiều hơn.'
Thành Nghị quay người muốn chạy trốn thì Tiêu Thuận Nghiêu đã ngăn lại, ôm lại.

Tiêu Thuận Nghiêu áp sát vào tai Thành Nghị, hơi thở ấm áp phả vào tai và cổ anh:Ngoan nào, đi tắm và mặc bộ đồ anh mua cho em đi.

Thành Nghị muốn thoát ra nhưng không thể.

Thấy người trước mặt không chịu nghe lời, Tiêu Thuận Nghiêu xoay người Thành Nghị lại, cõng hắn trên vai.

Thành Nghị vỗ vào lưng Tiêu ThuậnNghiêu:Tiêu Thuận Nghiêu,bỏ em xuống,nhanh bỏ em xuống'

Tiêu Thuận Dao vỗ mông Trình Nghị:'Thành thật mà nói, anh không quan tâm nếu anh ngã'.

Thành Nghị từ bỏ cuộc đấu tranh.

Tiêu Thuận Nghiêu đặt Thành Nghị lên bồn rửa trong phòng tắm, đặt hai tay sang hai bên và vòng qua Thành Nghị .Nhìn người ngượng ngùng cúi đầu trước mặt, anh nói:' em đến hoặc anh đến'.
Thấy người trước mặt không có động tĩnh gì, Tiêu Thuận Nghiêu đang muốn dùng tay xé nát nó.' đợi đợi đợi đợi,em tự mình đến'.

Tiêu Thuận Nghiêu chỉ nhìn chằm chằm vào.

'Thôi anh ra ngoài đợi nhé'

Nhìn thấy Tiêu Thuận Nghiêu lại muốn tấn công, hắn vội vàng nắm tay hắn.

'Hoặc, hoặc anh đi lấy cái đó cho em'.

'cái nào?'Tiêu Thuận Nghiêu khuôn mặt vui tươi.

'Đó là cái anh đã mua'

'anh đã mua rất nhiều thứ"

'ngủ, áo ngủ'

'Áo ngủ nào'
Váy ngủ gợi cảm'Nói xong, anh đẩy mạnh Tiêu Thuận Nghiêu rồi nhanh chóng trốn vào sau tấm rèm tắm..
Buồn cười thật, Tiêu Thuận Nghiêu nghĩ.

Tiêu Thuận Dao nói lớn:"'trên người em chỗ nào anh chưa từng thấy'.

Nói xong đi lấy áo ngủ.

'Được rồi, anh không trêu em nữa, đồ của em để ở đây, em không cần thay quá lâu, hơn ba mươi phút anh sẽ ở đây.'

Ba mươi phút sau, Tiêu Thuận Nghiêu đang định đi vào thì nhìn thấy Thành Nghị mở cửa đi ra.

'Ờ, eo hơi chật'.

*dịch anh-em phù hợp tuổi và phù hợp tình huống này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro