PHẦN 2: CHÚNG TA HÒA!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 PHẦN 2: CHÚNG TA HÒA!

Mọi người cùng reo hò phấn chấn rồi bắt đầu quay qua bắn các phi cơ còn lại của BCU. Quân BCU cố gắng chỉnh đốn lại đội hình, nhưng đã quá muộn. Các phi cơ BCU lần lượt rơi rụng như lá vàng, thoáng chốc đã có mười hai chiếc bị bắn hạ, những phi cơ còn lại bắt đầu không có đủ chỗ cho các phi công chui vào nữa. Tuy nhiên Rod cũng để ý thấy có một chiếc I-Gear màu đỏ có sơn chữ “Redstorm” mà anh đoán là chỉ huy của quân BCU chiến đấu rất xuất sắc, đã bắn rơi thêm hai phi cơ bên ANI mà chưa trúng quả tên lửa nào. Anh bèn tăng tốc phi cơ bay đến vừa nã Hunter vừa phóng Arrow tới. Đối phương cũng đã phát hiện ra Rod, vội lộn nhào né tên lửa rồi bắn trả rất bài bản. Rod cũng quay phi cơ tránh tên lửa rồi lại bắn tiếp. Hai bên cứ thế quần thảo với nhau.

Bỗng dường như các phi cơ bên BCU nhận thấy đã không còn khả năng tiếp tục bèn quay đầu tăng tốc bỏ chạy về hầm B.

 "Chiến thắng rồi!!!" – Baz la lên.

-Đúng, ta đã thắng – Rod vui mừng – Cảm ơn tất cả, mọi người đã chiến đấu rất tuyệt vời.

"Truy kích bọn chúng chứ?" – Sean hỏi.

-Đương nhiên – Rod gật đầu.

“Tôi phải gọi mấy cha A-Gear trong hầm ra đón rồi” – Lance đùa.

 Các phi đội ANI thừa thắng vội tăng tốc đuổi theo tàn quân BCU. Đến warp hầm B, chợt họ thấy một chiếc I-Gear màu đỏ đang lượn vòng quanh cổng warp trong khi các phi cơ khác lao qua.

 -Chỉ huy của bọn chúng đấy – Rod nói - Để hắn cho tôi. Các bạn cứ tiếp tục truy kích đi. Nhớ phải coi chừng A-Gear phục kích đấy!

-Sếp yên tâm! – Baz vỗ ngực - Với quả Hammer vàng tốc độ cao em tự chế này, bọn A-Gear BCU chỉ có nước thụt súng vào trong như rùa rụt đầu!

-Ờ… có chắc không đấy… - Rod nhíu mày – Dù sao thì mọi người cũng cẩn thận nhé!

 Rồi Rod tăng tốc vọt lên trước đối đầu với chiếc Redstorm. Hai bên cùng phóng tên lửa và cùng lộn vòng tránh. Sau đó hai chiếc phi cơ bay vụt ngang qua nhau. Rod thử nhìn xem người đang lái chiếc Redstorm là ai, nhưng đúng lúc đó ánh nắng hoàng hôn chiếu tới phản chiếu lên kính làm anh không nhìn được mặt, chỉ kịp nhá thấy một cặp mắt to màu xanh biếc cũng đang nhìn vào mình. Trong đầu anh nảy lên một ý nghĩ, nhưng anh không có thời giờ để băn khoăn bởi đối phương đã quay đầu lại và đang chuẩn bị tấn công lần thứ hai.

 Lúc này toàn bộ đồng đội của Rod đều đã bay qua cổng warp vào trong hầm B. “Mình cần phải nhanh chóng vào đó để chiến đấu cùng họ, không thể dây dưa ở đây lâu được. Người này có tài điều khiển phi cơ không kém gì Lance hay Sean, muốn hạ được nhanh chóng chỉ có cách đó thôi.” Nhưng nghĩ tới đó thì tên lửa đối phương đã tới nơi. Rod vội xoay phi cơ 1 vòng né được rồi vòng lại bắn trả. Hai bên lại cùng tránh tên lửa rồi lại bay ngang qua nhau lần nữa. Nhưng lần này Rod không nhìn đi đâu nữa vì anh còn bận thực hiện “cách” của mình. Anh không quay đầu lại mà nhẹ nhàng tăng tốc phi cơ, chủ ý muốn đối phương đuổi theo. Quả nhiên chiếc Redstorm tưởng Rod định bỏ chạy cũng tăng tốc bám theo đồng thời bắn tên lửa tới tấp về phía anh. Rod không tránh mà giữ nguyên tốc độ lao chênh chếch một góc 450 xuống đất, chiếc Redstorm cũng lao xuống theo.

 Khi gần tới đất Rod nâng đầu phi cơ lên cho ngang bằng với mặt đất để tránh va chạm. Điều bất ngờ ở đây là anh cũng đồng thời bật chức năng Reverse Boosters. Chiếc “Speed” của Rod lập tức lùi lại một đoạn làm các tên lửa đuổi theo không kịp đổi hướng đâm sầm xuống đất nổ tung. Kỹ thuật này của Rod là cải biến từ kỹ thuật “Lượn góc vuông” của Lance, và được anh đặt tên là kỹ thuật “Lượn nửa góc vuông”. Một điều chắc chắn là đối thủ của Rod lại một lần nữa bất ngờ, trong tíc tắc không biết phải làm gì tiếp theo. Và dĩ nhiên, Rod không bỏ lỡ cơ hội tung ra một cơn mưa tên lửa, nhưng lần này anh dùng Edrill để nhanh chóng bắn trúng mục tiêu. Một, hai, ba đợt Edrill đã trúng đích, chiếc Redstorm đã bốc cháy và đang rơi nhanh xuống đất.

 Rod đã là người chiến thắng. Anh nhìn chiếc Redstorm rơi ầm xuống đất rồi chuẩn bị bay sang hầm B tiếp ứng cho đồng đội. Thình lình Rod phát hiện ra một điều: phi công trong chiếc Redstorm chưa thoát ra khỏi phi cơ. Anh vội lái phi cơ của mình đáp xuống gần chiếc I-Gear đang cháy rồi chạy tới dùng sức mở cửa kính ra.

 Đúng như phỏng đoán của Rod, bên trong là một nữ phi công trẻ tuổi xinh đẹp. Cô ta đang nằm bất tỉnh trên ghế, máu rỉ ra từ phần trán bên trong chiếc mũ bảo hiểm. Có một vết nứt lớn trên chiếc mũ và trên cả chính giữa cần lái. “Có dây bảo hiểm mà còn bị đập đầu vào cần lái, chứng tỏ cú va chạm rất mạnh. May nhờ chiếc mũ bảo hiểm mà cô ta không đến nỗi vỡ đầu.” Rod bèn cởi dây bảo hiểm, gỡ mũ của cô gái rồi bế cô ra. Anh nhìn quanh thấy có một cái hang khá rộng bèn đặt cô ta nằm trong đó rồi quay về phi cơ của mình lấy hộp cứu thương, đồng thời kiểm tra tình hình của đồng đội bên hầm B.

 -Sean, Sean, có nghe tôi nói không? – Rod bật thiết bị liên lạc đeo cổ tay lên.

“Nghe rõ” - Giọng Sean trả lời.

-Tình hình thế nào rồi?

“Anh em đã đuổi quân BCU tới tận Redline, bắn hạ thêm được 2 B-Gear và 3 A-Gear nữa.”

-Hay lắm.

“Mà sếp ạ, quả tên lửa Hammer của Baz đúng là tốt thật đấy. Một lượt của nó diệt tới 3 chiếc A-Gear phục kích sau Warp, đám A-Gear còn lại thấy “rét” cũng phải chuồn theo bọn còn lại. Nghĩ tới lại thấy buồn cười, hahaha…!”

-Tốt. Bây giờ tôi đang gặp một chút rắc rối ở đây, cho nên anh thay tôi chỉ huy mọi người nhé! Nhớ là không được vào sâu quá, gặp chủ lực địch là phải rút ngay. Rõ chưa?

“Rõ, thưa sếp!”

 Rod ngắt liên lạc với Sean rồi nhấc hộp cứu thương lên, thở phào rồi chậm rãi đi vào trong hang.

 …Cô gái từ từ mở mắt ra. Cô cảm thấy đầu hơi đau, sờ lên thì thấy đã được băng bó cẩn thận. Chợt cô nhận ra hai tay mình đã bị còng lại. Xung quanh tối om, chỉ có duy nhất một ánh lửa phát ra từ phía bên trái. Cô vội ngoảnh sang đó thì thấy một đống lửa đang cháy, bên cạnh đống lửa có một người đang ngồi là Rod. Nhận ra đó chính là kẻ đã bắn rơi phi cơ của mình, cô hoảng hốt định đứng dậy thì thấy cả hai chân cũng đã bị còng lại với nhau. Lúc này Rod cũng thấy cô đã tỉnh, bèn quay sang:

 -Cô tỉnh rồi hả? – Rod hỏi.

-Tự anh không thấy hay sao mà còn phải hỏi tôi? – Cô gái nhướn mày đáp – Sao anh lại còng tay chân tôi?

-Tự cô không biết hay sao mà còn phải hỏi tôi? – Rod bắt chước câu nói của cô gái.

-Hừ - Cô gái tức giận – Tôi biết rồi, tôi là tù binh của anh chứ gì?

-Đúng thế - Rod đáp, rồi lại quay sang đống lửa – Cô có cần lại đây sưởi cho ấm không?

-Anh còng chân tôi thế này làm sao tôi ra chỗ anh được? – Cô gái nói.

-Ừ nhỉ, quên mất. Chìa khóa đây.

 Rod quăng tới trước mặt cô gái một chiếc chìa khóa. Cô gái lập tức nhặt lấy và mở còng chân của mình ra. Tuy nhiên cô chưa kịp cảm thấy nhẹ nhõm thì Rod đã nói tiếp:

 -Đừng có thử tra nó vào còng tay, cô sẽ bị điện giật đấy.

 Cô gái biết Rod không nói đùa, bởi cô cũng biết loại còng này, tra đúng chìa thì còng mở ra, còn tra không đúng chìa hoặc đút vật lạ vào thì một dòng điện cực mạnh đủ sức giết một người khỏe như trâu sẽ được phát ra. Do đó bất cứ ai bị còng bởi loại còng này đều không dám thử phá khóa, bởi chỉ cần sơ sảy một tí ti là có thể chết ngay tức khắc. Đang nhớ lại tới đó thì một cơn gió từ ngoài hang thổi vào làm cô gái run bắn lên một cái. Thời tiết ở khu vực thành phố Bark về đêm rất lạnh. Cô gái không còn cách nào khác là phải lại gần đống lửa để sưởi cho ấm. Tuy nhiên có vẻ như cô không quen chịu lạnh nên vẫn run lên bần bật. Rod thấy vậy bèn đi ra ngoài, một lát sau quay trở lại với cái túi ngủ anh để phòng bị trong phi cơ. Anh mở nó ra rồi choàng lên cô gái. Cô gái hơi bất ngờ, tròn mắt:

 -Sao anh lại làm thế? Anh không sợ mình bị lạnh à?

-Cô run cầm cập thế kia còn đi hỏi tôi cơ đấy – Rod cười hì hì.

-Nhưng… còn anh?

-Yên tâm, tôi chịu lạnh được – Rod lôi một hộp đồ ăn từ đống đồ hộp xung quanh đống lửa, mở nắp cắm thìa rồi đưa cho cô gái - Của cô này.

-Cảm ơn – Cô gái đón lấy.

-Cô có biết nấu ăn không vậy? – Rod chợt hỏi.

-Sao anh lại hỏi chuyện đó? – Cô gái hỏi ngược lại.

-Hỏi cho biết thôi – Rod đáp tỉnh bơ.

-Ừm… cũng khá – Cô gái hơi nghiêng đầu – Đây là mọi người nhận xét đấy nhé!

-Hì hì…

-Anh cười cái gì?

-Không có gì, chỉ là… quân nhân mà biết nấu ăn là hiếm lắm đấy. Chứ mấy thứ cô bé cùng phi đội với tôi nấu, ăn xong không “đi phản lực về trực thăng” tôi gọi bằng sư phụ.

-Rồi cô ấy sẽ khá lên thôi – Cô gái phì cười.

-Vấn đề là tôi có “sống sót” được đến lúc đó không – Rod cũng phá lên cười.

 Đêm xuống. Cái hang không sâu nhưng đủ rộng cho chiếc phi cơ của Rod nên anh đã đưa nó vào trong cùng của hang. Rod để cô gái nằm trong phi cơ của mình, còn anh chui vào túi ngủ nằm ngoài. Tất nhiên anh đã cẩn thận cài các hệ thống an toàn và báo động đề phòng cô gái lấy phi cơ của anh chạy trốn. Trong lúc cả hai đang ngủ say thì bên ngoài hang bỗng có tiếng máy chạy ro ro. Rod nghe thấy tiếng động tỉnh dậy. Anh nhìn ra ngoài cửa hang thấy không có gì bèn ngáp dài rồi định ngủ tiếp thì bỗng rầm một tiếng lớn. Lần này thì Rod tỉnh ngủ hẳn, anh bật dậy rồi nhảy lui. Trước cửa hang là một bóng đen to lớn đang đứng lù lù. Lúc này cô gái cũng đã tỉnh dậy, cô mở nắp phi cơ rồi hỏi lớn:

 -Có chuyện gì vậy?

-Mau bật đèn phi cơ lên!

 Cô gái làm theo, và đèn phi cơ liền bật sáng soi rõ bóng đen kia. Một con Trimus! Rod ngạc nhiên. “Bọn Trimus này đã bị quét sạch rồi cơ mà. Hay đây là một con còn sót lại?” Tuy nhiên con Trimus không đợi Rod suy nghĩ xong, nó giơ hai họng súng ở hai tay lên và bắn xối xả vào Rod. Anh vội nhảy vòng tránh đạn của nó rồi rút từ sau lưng ra một cái cán và bật công tắc. Ngay lập tức một thanh kiếm laser xuất hiện. Rod nhún mình nhảy lên ngang ngực con Trimus rồi chém xả một đường. Một vết cắt lớn xuất hiện trên thân mình con Trimus, lửa điện xẹt tứ tung. Nhưng dường như nó không coi vết thương ra gì, chỉ lúc lắc đầu rồi lại bắn tiếp khiến Rod phải né tránh rất vất vả. Con Trimus bắn rất rát, thân hình lại đồ sộ, Rod hiểu mình ít có cơ hội chiến thắng. Anh bèn rút ra một chiếc chìa khóa rồi ném cho cô gái lúc này đã tụt xuống khỏi phi cơ.

 -Chìa khóa mở còng tay đấy! – Rod vừa nhảy tránh vừa nói.

 Cô gái bắt lấy chiếc chìa khóa, ngậm vào miệng và mở còng tay dễ dàng.

 -Tốt – Rod nhìn thấy bèn chỉ ra cửa hang - Giờ cô tự tìm cách thoát thân đi!

-Còn anh thì sao? – Cô gái hỏi.

-Yên tâm, con Trimus này không nghĩa lý gì với tôi đâu – Rod nói cứng, nhưng anh biết bây giờ mình muốn chạy thoát cũng khó.

 Cô gái bèn chạy vòng qua sau lưng con Trimus rồi ra đến cửa hang, nhưng tới đó lại dừng lại. Rod quát lên:

 -Đi đi! Ở đây không có chỗ cho khán giả đâu!

 Chỉ thấy cô gái còn đứng đó một lúc rồi sau cũng mất dạng. Rod thì không để ý vì còn mải đối phó với con Trimus. Loại Robot của người Shrine này lúc ở trong phi cơ Rod không coi vào đâu, nhưng lúc ở ngoài phi cơ thì lại khác. Nãy giờ nó đã bị 3 vết chém ở phía trước rồi mà vẫn trơ trơ, trong khi đó Rod đã bắt đầu thấm mệt. Con Trimus bắn ra một loạt đạn nữa. Rod lại nhảy tránh, chờ cho loạt đạn chấm dứt sẽ xông vào đánh. Thế nhưng đúng lúc loạt đạn vừa hết thì Rod lại sơ ý giẫm lên một hòn đá lở ra từ vách hang do đạn của con Trimus, và anh bị trượt chân ngã. Rod còn chưa kịp đứng lên thì hai họng súng của con Trimus đã chĩa vào anh. Biết không còn đường thoát, anh mở to mắt đón chờ cái chết thì bỗng một ánh sáng lóe lên. Liền sau đó cái đầu của con Trimus lìa khỏi cổ của nó, và cả thân hình nặng nề của nó đổ ập xuống. Từ trên không một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống đất. Không ai khác chính là cô gái tù binh của Rod. Cô ta đứng thẳng trên xác con Trimus, tay cầm thanh kiếm laser trông thật oai vệ khác hẳn lúc nãy.

 Cô gái tụt xuống từ lưng con Trimus rồi từ từ bước tới trước mặt Rod. “Cô ta sẽ làm gì mình đây? Bắt mình làm tù binh ngược lại chăng? Hay là giết mình luôn?” Tuy nhiên trái ngược hẳn với những gì Rod tưởng tượng, cô gái đưa bàn tay nhỏ nhắn của cô ra và mỉm cười:

 -Giờ chúng ta hòa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro