tieu thuyet dota

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cơn gió lạnh hoãn sự nghỉ ngơi vào mùa đông trong những khe núi, dẫn chứng cho sự duỷ diệt đã được báo hiệu dọc những bức tượng trong hầm mộ băng giá, những kí tự lạ đc viết bằng móng vuốt của sự chết chóc và cõi địa ngục. Các lô cốt đã được thắt chặt lại trong những đăng ten trắng của 1 mùa giáng sinh sớm và không thể tha thứ được, một mảnh đật cằn cỗi đã bị trả lại, bị tàn phá bởi bệnh dịch tràn xuống từ phương Đông. Hồ và những rừng Thông đã bị phá huỷ bởi con quái vật kinh khủng hơn bất kì 1 cơn bão tuyết, trận chiến nào, và con một Elf uy nghi trên đỉnh đá, bị ám ảnh trong làn sương của 1 giấc mơ khủng khiếp, biết rằng không được phép để cho con quái vật kia vượt qua.

Lặng lẽ, nàng đứng, như một bức tượng, và rõ ràng không có sự sống, ít nhất là không cảm nhận nào của tự nhiên có thể diễn tả được. Những dốc núi heo hút và những dòng sông đóng băng bao quanh mảnh đất này quá trống rỗng, và xa lạ đối với với cái nhìn thảm thương của cô gái, đem lại hoà bình lặng lẽ cho chúng. Sự lặng lẽ như thế suýt chút đã đc nàng gọi là cái đẹp nếu như không phải do máu của đồng đội nàng đổ xuống, làm bẩn lên nhưng mạch đá, trong những hang đá và các bãi chiến trường đằng sau tấm màn tuyết dày đặc, nếu như không là hố chôn của nhưng cơ thể, vô tiếng vô danh, ẩn dưới lớp băng trống có thể được coi là nâm mồ của họ, ở trên Stonetalon Peaks. Không có cách nào để tìm lại đc họ, khóc thương cho họ như truyền thống và đáp ứng đúng nhu cầu lễ nghi. Kẻ địch đã xuất hiện rất gần đến nỗi không khí cũng trở nên thật ngột ngạt, như 1 kẻ địch của thời gian. Từng giây, từng giây đe doạ nàng và 1 số chiến binh sống sót còn lại bên nàng, không còn thời gian để bốc xác các tử sĩ, kể cả có, thì họ cũng phải đào những cái xác mục nát, không còn nguyên vẹn, rải rác khắp dưới nhà tù băng mỏng nhất. Và họ, tất nhiên là những con người may mắn. Làn da mỏng mịn xung quanh mũi nàng, hầu hết đã trong mờ vào làn sương phía trước, nhưng nếp phản thân kinh tởm, những thứ mà không bị ăn mất, như những vết chân đánh dâu con đường đưa nàng tới đỉnh núi này từ doanh trại, mạng sống, lời thề và những trái tim quả cảm của họ đang lụi dần, cho tới khi sử sách xoá tên của họ trong lịch sử. Bị lãng quên là 1 số phận tồi tệ nhất của 1 cư dân Night Elf có thể nghĩ tới. Nhưng tới giờ, đó dường như là cái số phận dành riêng cho những chiến binh có cái chết anh hùng nhất. Nàng Elf đơn độc đang tự hỏi tới bao giờ thì mình sẽ bị gọi tới cai quản tiền sảnh của cái chết băng giá, nó có thể trong những ngày này, những giờ này, những giây phút này.

Hi vọng, lần này sẽ dễ thở hơn.

Từ phía tay trái nàng, có cái gì đó đang thở hổn hển, tiến lại rất gấp rút, nhưng nàng đã sẵn sàng đeo dây và chuẩn bị cây cung ngắn, loại có độ chính xác và cực êm ái chỉ có qua tập luyện chăm chỉ mới có thể đạt tới. Như tất cả những gì khác, như giết chóc, đầu tiên, nàng nhận thấy có 1 bộ xương, đang lừ đừ đi ở phía trước, tuyết ngập gối. Nhưng không, nó di chuyển quá ư là nhẹ nhàng, thanh nhã, mặc dù bị ngăn cản bởi lớp tuyết dày. Sự gấp rút qua mệt mỏi. Chỉ khi con vật cách nàng chừng 20 feet, nàng mới nhận ra, 1 người đưa tin Night Elf, hốc hác vì đói, lớp da thâm tái nhợt quanh 2 con mắt muốn ngủ như giấy sáp ong bị kéo dãn. Nhưng thiếu lương thực không phải là vấn đề chính khiến anh ta ra nông nỗi này, chính là do anh ta đã chứng kiến quá nhiều cái chết trong 1 thời gian ngắn, và chính nàng cũng đã lầm tưởng anh ta là 1 sinh vật Undead. Nàng nhận ra cái nhìn đó.

Ta đang băn khoăn nếu như khuôn mặt ta có gì thay đổi.

"Tướng quân Silkwood!"Anh ta nói, mặc dù nàng đang xua tay với vẻ mặt bực bội, nhưng anh ta vẫn cố gắng thúc dục trong cái chào riêng của người Night Elf. Anh ta nói tiếp "Cửa thoát phía Đông đã bị xâm chiếm. Tất cả các trại của chúng ta ở đó đều đã bị phá huỷ. Tiểu thư Moonfang vẫn còn sống, ngày ngày đang cầu khấn Elune, và dẫn đầu số người sống sót chạy ra biên ải Astranaar. Tiểu thư bảo ngài hãy làm điều tương tự, do đó chúng ta có thể tập hợp những người sống sót." Giọng của anh ta ngày 1 yếu đi, nhưng vẫn cố nhấn mạnh."Kia là những hộp dự trữ lương thảo. Đường dây tiếp tế đã gặp rất nhiều vấn đề và bị chậm, như ngài phải biết bây giờ, chúng tôi đem đi đầy đủ, nhưng phải bỏ lại phía sau khá nhiều để cho những người vận chuyển chuyển hàng qua tay. Để tới Astranaar, chúng tôi có thể nhịn tới mùa xuân. Nếu như bắt buộc."

Mùa xuân.Cái từ đã thổi ngọn sóng nóng chảy mơ hồ vào trong nàng, 1 cảm giác cụ thể cho những người nàng nghĩ nàng sẽ bị lãng quên, hay những người nghĩ rằng không bao giờ có thể tìm lại nàng ở đây; lương khô, bây giờ, nàng ăn nó, mặc dù chỉ có 1 ít để đủ cho dạ dày của nàng. Mùa xuân, thứ đã khơi dậy cho Ashenvale để thấy đc chân trời xung quanh cô vào ánh hoàng hôn, ánh sáng của giếng trăng rọi sáng khuôn mặt không già không trẻ cùng với nhưng hơi thở nhẹ nhàng của bậc tổ tiên. Liệu chúng ta có thể sống để nhìn thấy cảnh này 1 lần nữa.

"Điều này không quá khó, chỉ cần sống đến buổi bình minh, rồi buổi bình minh tiếp theo, rồi lại thế...."

"Nghĩa vụ của ta là phải giữ thung lũng phía Bắc. Nếu như có tiếng gọi trong ta, 1 phần nhỏ của sức mạnh, 1 miếng ghép của sự thiêng liêng, ta sẽ thực hiện nghĩa vụ đó, kể cả phải trả giá bằng cái chết."Mạnh mẽ, tinh khiết và đầy lòng hận thù tràn đầy giọng nói của nàng, "Vậy việc làm cuối cùng của ta, như 1 con người tự do trong suy nghĩ và hành động, sẽ là chiến đấu 1 mất 1 còn với lũ quái vật này."Mặc dù chỉ còn 1 nửa trong ta là sống."Nàng nghĩ 1 cách cay đắng, nhưng nàng đã đẩy cái ý nghĩ đó sang 1 bên; như 1 quá khứ đau thương sẽ khiến nàng không thể trở thành tốt. Lúc đó, cái ngày đó đã xa lắm rồi, có lẽ là 7 năm về trước, cái mùa đông sương tuyết đó.

Hồi đó, có 1 điều không dễ chịu chút nào đối với những người đưa tin, họ phải thường xuyên vượt qua tuyết rất nhanh để đến doanh trại sớm, nhằm tránh phải nhìn gần vào mặt nàng. Shandelzare Silkwood hồi đó đc hiểu như là 1 người phản động, 1 bệnh dịch kì lạ, 1 tội ác chưa được phơi bày. Hình dáng thật như 1 bóng ma khốn khổ, là tốt nhất, và những lời chối bỏ đến rùng mình của tự nhiên, là tệ nhất. Và giọng nói như phản ảnh rõ bộ mặt của nàng, nhiều khói và vang, như là tiếng gọi từ thế giới bên kia, vọng lại những lời răn đe trả thù.

Nàng thường băn khoăn rằng đó thật sự nói lên nàng là ai: 1 tiếng vọng, 1 cái bỏng phác lại hình ảnh của một người từng được gọi là Shandelzare, giá như Shandelzare không bao giờ trở lại cai quản cái vương quốc này 7 năm về trước, nàng đã vắng mặt tất cả các lần. Tâm trí nàng lúc nào cũng chỉ nghĩ tới những phía cạnh đã chia cách nàng với những quái vật Undead rùng rợn mà nàng đã gặp trên các mặt trận; nàng biết chúng giống nàng hơn bất cứ thứ gì nàng nghĩ.

"Tiểu thư Moonfang nói ngài phải đáp lại lời đề nghị của tiểu thư, tiểu thư căn dặn rằng tôi phải nhắc đi nhắc lại những gì tiểu thư đã nói, để nhắc ngài không được quá bướng bỉnh, và để báo cho ngài biết rằng ngài không cô đơn, ý nguyện của tiểu thư là mong ngài rút lui vào thời điểm này, và đó cũng là mong muốn của tiên tri Malfurion" Lời nhắn đã làm thấm ướt đôi mội giá lạnh và nứt nẻ của chàng trai, "Bằng cách đó, tôi có thể gặp lại cậu".

Ah, Luna, luôn luôn thực dụng, Shandelzare ngẫm nghĩ, và luôn luôn là bạn mình. Cô ấy hiểu mình quá rõ. Mắt nàng lướt nhanh qua thung lũng trống phía trước, với mạng lưới các hang động và dãy cuốn của rừng thông trọc, cho những gì nàng hi vọng đây sẽ là lần cuối, nàng đã đưa ra quyết định, mặc dù trong hoàn cảnh này, không 1 quyết định nào có thể được đưa ra, sau cùng, chỉ đạo của Malfurion (Người mà nàng sẽ không bao giờ chịu để ý đến nếu chỉ qua danh tiếng) cũng là ý nguyện của nàng, tất cả những gì ông nghĩ ra, nàng đống ý, tất cả những gì ông nghi ngờ, nàng đều tim ra cho được. Nàng tuân lệnh ông trước sau như một, không chỉ vì ông là thủ lĩnh, mà vì ông là ông ruột của nàng, và hơn tất cả, là vị cứu tinh của nàng.

"Được thôi, đội quân của ta mặc dù rất đói và mệt, nhưng họ vẫn có thể lên đường, vì Malfurion, họ sẽ lên đường. Hãy quay về..." Lời ra lệnh chưa bao giờ kết thúc, vẫn còn đó, và bị xé toác ra bởi móng vuốt căng thẳng.

Cảm nhận được sự di chuyển, như cả trăm bước chân nặng nề ngay bên cạnh và bên trong sự choáng và bê tha, gần căn cứ đất đá của ngọn núi không thể vượt qua. It nhất, trước đây không qua nổi. Nhưng những tiếng động nghèn nghẹn này, những tiếng bước đi mệt mỏi của đôi chân trên tuyết, những tiếng nghiến chặt của răng, đã chứng tỏ 1 sai lầm khủng khiếp của nàng. 1 thứ gì đó mà đội do thám của nàng đã không phát hiện ra, một đường hầm, một lối đi ngầm? không thể nào. Nếu 1 Do thám của Night Elf không thể phát hiện ra, thì nó không thể tồn tại.

Có cái gì đó nhú lên từ mặt đất, lan toả ra bởi 1 nguồn nước đá cùng với sự ầm ĩ của sự rung động đã lay chuyển mặt đất.

Shandelzare phỏng đoán, ý nghĩ của nàng không thể thay đổi nếu như không có bản năng can thiệp. ít ra thì chúng ta cũng biết cách nào mà họ có thể đi xuyên qua núi.

"Thực sự điều này là không thể." Người đưa tin hốc hác nói với giọng phật lòng, anh ta kéo cây cung với 1 sự chính xác khéo léo mà tất cả những người Night Elf đều được dạy từ khi mới chập chững biết đi. Mệt mỏi vì phải đi qua quá nhiều con đường nguy hiểm, Shandelzare biết anh ta không có hề nghỉ dù chỉ 1 phút, đúng và bây giờ anh ta đã sẵn sàng để đi qua thế giới bên kia, và quay lại những việc gần đây, phí thời gian gần như là tất cả những gị mà mọi người có thể làm để chuẩn bị.

"Hãy giữ lấy những mũi tên", Tim nàng đang đập mạnh, từ trong đáy lòng, nàng cũng đang nhắc lại những gì chàng đưa thư vừa nói. "Chúng ta không thể đối mặt với Sand King lúc này được, số lượng của chúng ta quá mỏng. Tất cả những báo cáo gần đây cho thấy rằng hắn ta đang ngủ, và tất cả đều đã sai, The Scourge đã tìm được hắn ta trước, Đi thôi."

Nhưng con vật quái dị được biết đến dưới cái tên SandKing đã đánh hơi thấy sự xuất hiện của nàng, theo cách của 1 người hùng vĩ đại, hoặc 1 tên tướng địch có thể đánh dấu quân thù theo bản năng trên chiến trường, và tất cả nhưng con mắt phía sau đang đi lệch đi với chỉ đạo của nàng, không chấm hết, không ngừng nghỉ, hầu hết đã dàn xếp xong xuôi từ bóng đêm địa ngục, nơi đang là nơi cư ngụ của hầu hết mạng sống của họ, những con voi ma mút dương ngà ngụ ý thách đấu, cùng với những chiếc ngà như sắt dỉ, truyền thuyết kể rằng chúng có thể đập vỡ những tảng đá và hộp sọ cực dễ dàng. Với sự quằn quại ghê gớm và dài của những kẻ đào mộ như trút vào những tảng đá đã bị đào xới lên ở trong ngọn núi, như mối lao vào những đốm lửa, Sand King lao vụt qua trước mặt nàng cùng với 6 cẳng thô kệch, và bất thình lình biến mất trong tuyết, mai, đuôi, và tất cả những thứ khác nhào xuống với 1 cơn giông tố khủng khiếp.

"Chạy mau!".Shadalzare hét lên, đôi chân mềm mại của nàng đang chuyển động. Cơ thể thanh tao của nàng như một cơn gió mập mờ lướt đi trên tuyết, làn sóng giữ chặt lấy, và bề mặt tuyết trơ trụi giữ lấy đôi giầy vải của nàng. Nhưng người đưa tin, không có hi vọng để bắt kịp với tốc độ như cắt của nàng, Cơ thể của anh ta gần như đã bị chôn vùi trong cơn đói và và sau bao nhiêu giờ không ngủ, bị chìm vào tuyết, anh ta đào xới loạn lên, không cần hậu quả, nhưng trong mắt anh ta loé lên 1 tia sáng không chịu tuyệt vọng, anh ta hét lên mà Shadalzare nhận ra từ xa:"Chạy đi,tướng quân, chạy mau."

Nàng không dám nhìn lại.

Một mô đất lớn cản trở lối đi của họ, cắt mỏng từng viên đá cứng nhất dưới họ như 1 hồ nước nhỏ; nó di chuyển như 1 cơn thuỷ triều lớn, không thể thay đổi được như số phận. Giờ chỉ có 1 và chỉ 1 việc mà nàng có thể làm. Những doanh trại là những thứ nàng có thể thấy nằm tại căn cứ gần những tảng đá lớn mà nàng đã nhìn thấy. Nàng tiếp tục chạy qua những nhà gỗ mục nát ở đấy, rồi, nàng nhận ra rằng, những chiến binh của nàng phải được cảnh báo về kẻ địch đang xâm tới. Chỉ trong vài giây, nàng đã lại cực gần với những "hồn ma cực khoẻ". Biết rằng mỗi inch lại gần sẽ tốt hơn, mặc dù mỗi 1 lần thở, lại lạnh hơn lần trước. Nàng nghe thấy tiếng Sand King đang nổi lên, nghe thấy tiếng lở của đất, và tiếng ầm ầm của mặt đất sắp vỡ. Người đưa tin chắc chắn đang ở phía sau rất xa nàng, nhìn chằm chằm vào hàng chục đôi mắt sinh vật lạ của cái chết, và nàng đang rất gần tới sự an toàn, áo giáp của nàng cũng bị xé nát ra khi nàng chạy xuyên qua những đám tuyết.

Được rồi, nàng nghĩ, rồi nhắm mắt, nàng quay lại.

Nó đến, thời gian mà nàng cảm thấy chóng mặt, cảm giác mà cơ thể của mình tan chảy ra, linh hồn dường như đang bay ra từ cơ thể nàng, thứ mà dường như không còn là cơ thể được nữa ngoài những kí ức. Đó là 1 sự cố gắng không hề nhỏ của nàng, bởi vì trong quãng giây phút ngắn ấy, nàng lại chết 1 lần nữa. Rất tự do, linh hồn của nàng bay đi tự do mà không cần thiết đến hậu quả của thời gian, nhưng để bước chân vào cánh cửa kia, bước chân vào vùng đất hoang vu của những giấc mơ mù loà và nhũng ngọn lửa không sáng, trước hết nàng phải lãng quên đi những kí ức trước đây. 1 số, nàng biết, nàng sẽ không bao giờ có thể lấy lại được. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những cái tên, khuôn mặt mà nàng nghĩ rằng thân thuộc đều bỏ đi, những thứ mà thời gian tước đoạt đi thật thiêng liêng, và linh hồn nàng cũng lấy đi lí chí. Sau 1 thời gian sống trong khoảnh khắc mập mờ, tâm trí nàng dần hồi phục, cơ thể ma quái của nàng cũng dần ghép lại như người nộm bằng gỗ, nhưng 1 số kí ức đã mất đi trong quá trình biến đổi, rải rác trong gió (tiếng vang của bài ăn mừng ca chiến thắng vang qua buổi sáng mây mù thấy nàng từ một cửa số trong quán rươu, được bao phủ bằng ánh nắng bình minh....biến mất). Và là kết quả của 1 vụ trao đổi, Người đưa tin bị thương rất nặng, nhưng bù lại, anh lại được chăm sóc trong vòng tay của các nữ chiến binh Night Elf, còn nàng, Shandelzare đang bị bao vây bởi 1 vòng những con ghoul lóng ngóng, đi loanh quanh để chờ xé nát cơ thể của nàng thành những miếng thịt, cùng với con bọ cạp khổng lồ Sand King ra lệnh cho chúng từ xa.

Nàng đang đối mặt với 1 con thú cực kì hung ác và khoẻ mạnh trong thần thoại, Crixalis là tên của nó trong cách nói của người cổ đại, cái tên thường được dùng với những bà mẹ hay kể truyện để dọa những đứa con không chịu đi ngủ. Nếu như chúng không giữ đúng mực, nhưng mệnh phụ Night Elf sẽ quát mắng. Sand King sẽ đào 1 đường hầm ra từ cái hang rộng lớn của nó, hiện ra 1 cách lặng lẽ trong phòng, và ăn sống nuốt tươi chúng khi đang ngủ. Nó chỉ sợ đúng 2 thứ, 1 lần nào đó Furion đã nói với nàng, lăn sang bên trái của bộ vảy để lộ ra vết thương hở và lớp da đã bị bào mòn xung quanh nó. Sự nhiễm trùng không bao giờ có thể làm lành hẳn vết thương, đó là đào đất và giết chóc.

Nhận ra rằng nàng có thể sớm phát hiện ra lời cảnh báo thứ 2 là đúng, nàng tấn công đám ghoul gần nhất. 1 số con bị bật ra đằng sau bởi sự tấn công của nàng; không một mũi tên bắn ra nào được nhằm cẩn thận, không một vũ khí dễ thấy nào có thể sử dụng, thay vào đó, nàng bắn ra chính linh hồn của mình vào chúng. Đây là 1 thuận lợi lớn bởi vì nó không hề chính xác vào bất kì 1 vị trí nào trong 1 lần bắn. Con ghoul gần nhất nhảy về phía nàng, 1 mớ hỗn độn của xương, máu, và nước dãi. Nàng hét lên, các bước làm của nàng bị dao động, nhưng nàng đã bật nó ra với khoảng cách chỉ 1 inch trước mặt nàng, gần đến nỗi nàng có thể ngủi thấy mùi thịt dơ bẩn bám trên bộ hàm vỡ vụn của nó. Nhưng lũ ghoul còn lại làm theo hiệu lệnh, 1 làn sóng biến thái dị dạng bay tứ tung trên không trung, cùng với nhưng lời ra lệnh của Sand King từ phía sau với 1 thứ ngôn ngữ gồm có đập tay chân và lắc. Lũ ghoul rơi xuống như 1 lũ óc bé như là nàng tấn công chúng = 1 shockwave vô hình từ thế giới tâm linh, thứ mà ít nhất nàng luôn có 1 phần bên trong; nàng có thể cảm nhận nó, như 1 bản thảo lạnh lùng, 1 khoảng không đã đánh bại toàn bộ hi vọng và sự lạc quan từ cái tâm hồn lạnh giá trong nàng.

Khoảng không đó là thứ duy nhất giữ được mạng sống của nàng trong khoảng tg này.

Trống rỗng, nhưng nàng chiến đấu cách này là tốt nhất. Crixalis chen chúc qua đám đông, ngay lập tức, nàng tập trung năng lượng vào nó, tập trung toàn bộ năng lượng tinh thần bắn vào hắn (đỏ, chúng xuất hiện từ phía nàng, đỏ như màu hoa hồng của tuổi thanh xuân của nàng trên chiến trận năm xưa, như đèn rồng giấy, nhưng chúng bám quanh nàng mãi mãi, chỉ được giữ lấy trong mơ). Hắn ngã xuống, bị đơ và mất phương hướng, chiếc mai cát hoá loé lên trong ánh sáng chói của mặt trời và sáng lan man của làn tuyết.

Hắn biết hắn không có cơ hội, không lựa chọn, không lối thoát. Không còn thời gian. Hắn không cần nhấc 1 ngón tay lên để hạ tôi, nhưng đây sẽ là cái ngòi độc làm chậm hắn để cho những giây cuối cùng trong đời tôi...

Bỏ vị trí, nàng chạy giật lùi và hướng về khu rừng trống đã bị đốt hết, tại chân của ngọn núi lớn, đó là con đường duy nhất không bị chặn. Khi chạy, nàng tập trung vào việc đánh bật bất kì con ghoul nào ở gần nàng. Như thường, chúng không thể làm gì, nhưng 1 tên né đc, túm lấy mắt cá chân của nàng, làm nàng rơi xuống tuyết, cú ngã đi cùng vị mặn trên lưõi nàng, phải chăng đó là mô hôi, máu, hay là nước mắt, thực sự không thể nói được. Một đôi vuốt khát đâm vào bên ngực trái của nàng, xuyên qua bộ giáp vải đã rách, và 1 dãy những chiếc dao thuỷ tinh nhỏ (răng, nàng nhận ra trong sự ghê tởm), cào rách đùi. Nàng kêu lên trong đau đớn, 1 tiếng khóc thét ghê gớm của sự thịnh nộ của thần thánh đã làm lũ ghoul điên cuồng chở nên đông cứng, kể cả Sand King cũng bị bối rối. Nhưng lũ ghoul chuẩn bị "làm thịt" nàng cũng không hề chậm chạp; quá điên cuồng bởi mùi thơm của máu, tiếng thét kinh hãi từ phía xa đổ xuống nhưng cái tai điếc.

Bất ngờ với 1 chiếc tên cao và sắc, rít lên trong gió, lao vụt từ phía rừng và cây tới lũ ghoul đang vây quanh nàng. Nó xuyên thủng qua... bất kì là thứ gì ở trong hộp sọ của bọn ghoul, và bay ra từ phía sau của hộp sọ, dấu hiệu của người Night Elf. Nhỏ nhưng rõ rệt, được gắn vào cán của mũi tên. 1 loạt khác tới, toàn bổ đổ gần chuẩn bị tấn công Shandelzare, nhưng nàng vẫn bất động, chúng tạo thành 1 hàng theo phía sườn của những con ghoul còn lại. Chúng nhảy bổ vào nàng như lũ đỉa hút máu. Nàng nhận ra tại sao nàng lại lả đi 1 cách đột ngột. 1 khoanh nhỏ ở phần dưới chân của nàng đã mất, và chỗ thịt ở sườn đã bị nhai mất, làm lộ ra 1 xương sườn. Tất cả xung quanh nàng, tại rừng cây ăn quả trong vùng tuyết vô phương, hoa mọc lên từ những giọt máu đỏ thẫm của nàng.

Vậy là ta vẫn có thể đổ máu sao, nàng nghĩ, sự mỉa mai như những lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên cơ thể và cả tâm trí nàng

"Tướng quân Silkwood!", đội trưởng đội biệt kích của nàng hiện ra từ cánh rừng, ngay bên nàng. "Nằm yên. Nếu ngài cố cử động, ngài sẽ chảy máu mà chết mất." Không thể mở mắt, nàng nghe thấy tiếng áo giáp của anh ta đặt xuống bên cạnh. Nàng cũng nghe thấy tiếng tấn công của ghouls và tiếng Sand King đang đào đất 1 lần nữa, làm cho đá rơi ầm ầm xung quanh nơi hắn quẫy. Đó cũng không phải là 1 nơi quá tệ đễ ngã xuống, nàng nghĩ 1 cách vu vơ, cây cối tại đỉnh núi này thật đẹp. Bây giờ nếu như ta có thể ngẩng đầu hướng về phía chân trời, nơi ta đã được sinh ra ở dưới nhiều năm trước đây. Với những hơi thở của sự đau đớn và cố gắng, nàng nhận ra rằng nàng có thể. Mắt nàng thấy 1 cảnh mù mờ của 1 thứ gì đó nhẹ nhàng, và những ngón tay điêu luyện như người đội trưởng đang cởi bỏ bộ giáp của anh ta.

"Vô lý, Elias. Chỉ 1 chút khó khăn... thôi..." Nàng đấu tranh để đứng dậy, nhưng thậm chí còn không nhấc được đầu gối lên. Vết thương mà bọn ghoul để lại trên chân nàng nặng hơn nàng nghĩ. Nó giờ như một cành cây khô oằn xuống dưới sức nặng của nàng. Nàng gần như mất hết ý thức như khuôn mặt bị ngập lâu trong cái giá lạnh; Nàng cảm thấy cái lạnh buốt đang thấm qua những ngon tay gầy guộc và đôi tai dài mỏng. Cái lạnh làm đau buốt những vết thương hở, nhưng nàng vẫn không thể cử động; nàng chỉ còn có thể rên rỉ phản đối.Tốc độ phẫu thuật nhanh của Elias là vô cùng xuất sắc.Trong lúc đó, 1 người trong đội biệt kích nữa và 3 archer đã tìm thấy tướng của họ lơ lửng giữa những gì cấu tạo nên mạng sống và ngôi mộ băng. 1 Hàng rào băng bắn xuyên qua bầu trời, với 1 hi vọng điên rồ rằng có thể bắn trúng tất cả các mũi tên, nhưng bây giờ số lượng ghoul đã tăng lên tới độ 1 đội quân lớn, mỗi một nhiều hơn chúng lại xông vào đục xuyên núi như những con dòi đục qua đôi mắt của những xác chết thối rữa. Công việc cầm máu đã hoàn tất, quần áo cầm vết thương trở nên đen lại vì máu, dập tắt dòng chảy của sự sống đang dò rỉ ra khỏi cơ thể nàng, và nàng nhẹ đến nỗi mà người biệt kích tên Elias có thể nhấc lên vai thật dễ dàng, và với mệnh lệnh ngắn gọn và thầm hiểu qua đôi mắt, 2 người đã lên đường.

Rồi sau đó, 1 sự chấn động ầm ầm lao đến như cơn sóng bạc đầu đến từ biển khơi, cơn trấn động suýt nữa làm họ ngã xuống, và 1 con vật xấu xí nhảy từ dưới đất lên từ đằng sau họ. Hắn vồ lấy 1 người lính chặn hậu đằng sau, đưa lên đỉnh đầu và bẻ gãy đôi người đó chỉ với 1 hành động nhẹ nhàng. Tiếng thét kinh hãi khi chết vọng đi vọng lại qua những ngọn núi băng. Tiếng cuối cùng của anh ta thậm chí con vang ra sau khi anh ta chết. Shandelzare ngoảnh đầu lại nhìn SandKing đang đuổi theo nàng, 6 cái cẳng của hắn vung loạn lên. Những làn sóng địa trấn bắt đầu xé nát mặt đất thành từng mảnh như phá vỡ những lớp đá của một toà nhà. Hắn ta tạo ra những cơn động đất!. Shandelzare thấy rõ, và với việc Sand King nhấc bổng cái dạ dày biến thái vô thức của nó lên cú vấp ngã của Elias, con dao găm của 1 người biệt kích khác đã xượt qua cái mai sáng loáng của nó, sẵn sàng để kết thúc, 1 cú đánh chết người, chỉ có 1 vấn đề, nàng xác định đúng vị trí loé sáng trong cơn thịnh nộ và lòng căm thù trong bóng tối bắt nguồn từ cái chết, cố gắng nắm lấy ngọn lửa thiêng mà nàng đã nuôi dưỡng hằng bao nhiêu năm, và bắn thẳng nó vào mặt của Sand King. Thứ được bắn ra đó là 1 mũi tên mang năng lượng màu bạc, sự bất động toàn bộ cơ thể xuất hiện từ 1 không gian khác. Cái mai của Sand King bất động và đổ sụp xuống dưới lớp tuyết. Nàng thở dài thật sâu, toàn bộ năng lượng của nàng đã tan rã, và nàng đã hạ đầu của mình lên cổ của Elias.

Đây đã là 1 ngày dài. Nhưng buổi đêm có khi còn dài hơn, ta lo ngại. Rồi nàng thiếp đi lúc nào không biết.

Bóng đêm và trạng thái ngủ thiếp đi thật thoải mái và dễ chịu, giải thoát toàn bộ nghĩa vụ, chịu đựng và bộ não, nhưng chỉ là tạm thời, trải đều vào trong tâm trí nàng, làm mờ đi tri thức, và cảnh cuối cùng mà nàng nhớ là máu tràn ngập sườn núi, dễ dàng thấy từ xa ngọn núi như sắp sụt xuống. Có vẻ gì đó rất thiêng liêng, nhưng sao, đỉnh núi sáng trăng dường như đang đưa nàng đi 1 nơi nào đó rất xa. Nàng ước sẽ được quay trở lại đây vào 1 ngày nào đó, một ngày nào đó.... ít rắc rối hơn.

Nàng dẫn đầu đoàn quân 600 chiến binh đi vào vùng thung lũng này. Và giờ nàng trở lại với 28 người. Sự thật chết tiệt này làm tổn thương nàng mạnh hơn bất kì vết thương bình thường nào nàng đã từng trải qua, và rồi, tất cả.... tàn lụi vào trong hư vô.

"Ah, thưa ngài Malfurion, tướng quân SilkWood đã tỉnh lại"

"Để đấy cho ta, và báo với người thợ săn ngoài kia rằng hắn sẽ được tiếp kiến ta sớm. Àh, và nói luôn với Luna về lời xin lỗi vì sự thiếu tôn trọng của ta, Tiểu thư MoonFang, rằng nhỏ sẽ được ta truyền cho kiến thức. Không cần biết nhỏ có chú ý hay không, hah, ta là gì ngoài 1 lão elf già chứ, mà mỗi một người lại có 1 lí do khác nhau để tôn trọng."

"Rất nhiều người trong chúng tôi sẽ không đồng ý điều đó, thưa ngài. Nhưng tôi sẽ làm như ngài yêu cầu."

Giác quan của ta báo rằng bé sẽ trở về, ta ngửi thấy điều đó, sẽ trong đãi cô bé với mùi hương của nhang gỗ hồng mộc, lá thuốc và 1 thanh sắt lớn khác chữ: Cháu đã về. Cái cảm xúc tiếp theo khi cô bé về sẽ còn hơn 1 bữa tiệc ban phước, các nếp nhăn, tốt bụng và khuôn mặt sầu não của nhà thông thái tràn đấy cái nhìn của cô bé, da thịt và máu của cô bé, và cùng với vợ của ông và bà nội của Shandelzare, Priestess Tyrande, sẽ hướng dẫn 1 cái biểu tượng riêng cho cả một quốc gia.

"Cháu cảm thấy thế nào,cô cháu gái yêu quý của ta?" Mắt ông ta lấp loé ánh tỉnh cảm. Vì trở thành trưởng lão của thế hệ này, nên vẫn còn rất nhiều thứ có thể làm ông vui, làm ông cảm thấy phấn chấn. Ông đã không được nhìn thấy Shandelzare ngoài giấc mơ của mình trong tận 1 tháng rồi.

Nàng cố gắng chông khuỷu tay, và cảm thấy bất ngờ của hạnh phúc khi thấy cơn đau trong ngực mình cũng đang giảm xuống. Băng và gỗ quấn nối tiếp với healing runes xung quanh người nàng. Nến sáng cắm xung quanh chiếc giường gỗ của nàng, nàng nằm xuống miếng đệm, chiếu sáng những thứ đồ nhỏ gọn và xinh xắn nhất trong phòng, nơi nàng gần như đặt làm chỗ học với Malfurion ngay lập tức. Như điều chỉnh thị lực của mình cho phù hợp với màu sắc và mức độ của thể thực hiện tại, 1 việc mà nàng luôn luôn phải làm vào buổi sáng mỗi khi thức dậy, nàng nhân ra giá sách lớn chiếm đa số diện tích căn phòng hình tròn này, một kho tàng lớn về huyền thoại, các anh hùng và phong tục của người Night Elf, thứ đã làm nàng cực kì say mê và thích thú trong tuổi thơ, khi mà mọi thứ vẫn còn rất mới lạ và trong sạch. Người Night Elf đã bị tách biệt và không còn hoạt động nữa từ thế chiến thứ 2, như những kí ức đau đớn mà Burning Legion và lũ orc và demons gớm ghiếc đã làm nàng khiếp sợ từ thủa nhỏ. Nhưng chỉ những huyền thoại nàng mới tin là sự thật, vật thần thoại, như con quái vật Crixilas là ví dụ, một con quỷ phương xa đã có hẳn 1 bài thơ về nó, cách biệt hoàn toàn với khu rừng sinh sống của Night Elf, tới tận bây giờ. Còn bây giờ thì nàng đã thực sự thấy những sinh vật huyền bí, những thứ đã theo đuổi đe doạ nàng trong những giấc mơ non nớt thời xưa, đối mặt với chúng trên chiến trận. Những câu truyện thần thoại về quái vật đã thực sự xảy ra.

"Thung lũng phía Bắc..." Nàng nói, ngắt quãng... nhưng cố gắng.

"Đã 5 ngày trước đây, toàn đội đã rút khỏi vùng đất đó, tất cả doanh trại đã bị chiếm giữ, các biên ải đều rời hết đi."

5 ngày, nàng rùng mình. Cái nhìn của Malfurion diễn tả được sử cảm thông và xót xa.

Ngủ lâu như vậy làm nàng nhớ đến giây phút cần kề với cái chết. Và khi nàng ngủ, nàng không thấy mình đi tới những vùng đất hạnh phúc với hoa và cỏ trong những giấc mơ lục bảo ngọt ngào, như Malfurion và các tu sĩ khác thường hay thấy, mà lại tới 1 lò nung nấu của sự tuyệt vọng, bị bắt buộc nhớ lại kí ức của mùa đông 7 năm về trước.

"Àh phải, người biệt kích tên Elias đã báo cáo lại rằng Sand King đã tỉnh dậy và chiến đấu bên cạnh Scourge. Đúng là 1 đồ sâu bọ súc sinh. Sự xuất hiện của nó làm chúng ta nhớ lại những lỗi lầm của thiên nhiên hay mắc phải mỗi vài nghìn năm. Có thể số mệnh như vậy bắt ta với hắn phải đối mặt nhau thêm 1 lần nữa tại chiến trận". Ông ta vô tình vạch ra vết sẹo tren cánh tay, mặc dù vết thương thực sự được dấu dưới lớp áo choàng. "Mặc dù chuyện này làm ta để ý tới lời Lich King hứa rằng sẽ đánh thức Crixilas từ giấc ngủ của nó. Vì bình thường nó chỉ thích dậy vào mùa hè, nó ghét cái lạnh."

Mặc dù nàng không còn để ý đến nó, nàng vẫn nhìn chăm chăm vào nụ cười ấm áp của Malfurion, có một số nếp nhăn mới dưới gò má của Malfurion. Đã 5 tháng, nàng không được ngắm nhìn khuôn mặt ông, nhưng có vẻ như đó đã 5 năm rồi. Nàng bắt đầu chú ý tới những chi tiết mà nàng không thích. Chậm rãi và cẩn thận, nàng ngắm lại toàn bộ căn phòng. Mọi thứ vẫn như vậy: cánh cửa sổ rộng lớn vẫn được ánh trăng dịu mát rọi chiếu, trần nhà vẫn được trang trí bằng những trùm sao, chiếc bàn mạ vàng thì bừa bộn với giấy và sách đang đọc dở rải rác khắp nơi, như là kết quả của mấy trò nghịch dại. Nhưng đôi mắt tinh tường của nàng thì lại để ý tới 1 thứ mà không có tại đây trong lần cuối cùng nàng thấy: 1 vài cái bát ướt và vẫn còn mùi thức ăn, trong đó có 1 cái bát lớn chứa đầy chất đục ngầu, làm nàng liên tưởng tới máu.

"Pal'jin," nàng thì thào, 1 giao ước tình cảm dành cho những người đàn ông lớn tuổi hơn, "Ông đang nghĩ gì vậy?" Ông không thể giấu được cháu đâu. Cháu rất yêu ông"

1 nếp nhăn hiện lên trên đôi lông mày cũng đã có rất nhiều nếp nhăn, 1 vết lõm rõ thể hiện được sự lo lắng của ông. Malfurion đó lo sợ về 1 điềm báo xấu sắp xảy ra

"Không có gì đáng lo đâu, Shandelzare." Ông ta trả lời. "Những ngày ma quỷ đòi ta trả giá, thế thôi."

Nhưng đầu óc nàng quá sắc bén, nàng không thể tin được 1 câu nói nửa đùa nửa thật.

"Xin hãy nói cho cháu biết là việc này xuất hiện trong giấc mơ lục bảo."

Sức ép của một điềm báo xấu, các giác quan cứng lại như không khí nghẹt thở này. Ông là 1 lâu đài của trí tuệ, trông đã rất già nhưng thực sự đầy chất khí, và không thể đo được. Nàng không còn hỏi ép nữa, để nàng tin được nhà thông thái của nàng sẽ giải quyết được mọi chuyện.

Làm ơn, đừng nhắc đến chuyện đó cho bất kì ai. Có những thử thách mà ông phải tự kết thúc nó bằng khả năng của mình. Các chiến binh bây giờ cần từng aoxơ của lòng dũng cảm. Kể cả điều đó có nghĩa là ông phải dùng mấy đồ trang điểm mà các bạn trẻ bây giờ đang rất thích." Kể cả đã bị cạn khô, mắt ông vẫn loé lên với những điểm tốt, "Thì ông vẫn sẽ rất vui lòng để làm những chuyện đó."

Sao hôm nay sáng thật lạ thường. Khi nàng còn là 1 cô bé, nàng luôn tin rằng có những thông điệp có thể giải mã được gửi tới từ các vì sao nếu như nàng quay đầu theo đúng hướng, hoặc là lướt nhìn bầu trời theo 1 cách mà nàng chưa bao giờ nhìn trước kia. Bây giờ nàng làm, nàng phát hiện ra 1 điều thất thường mà nàng nghĩ nàng đã bỏ qua nó từ lâu, nếu như không đánh mất tuổi thơ, thì chắc chắn trên cải mảnh đất mà nàng đã chết lần đầu, cùng những câu hỏi xoay quanh nàng và mầm mống của sự phản bội trên đầu lưỡi. Nàng tự hỏi nếu như có 1 phần nào đó của mình ở ngoài kia, một người du hành giữa những vì sao xa xôi, đi tìm những tiếng nói thân thương của tình bạn... nhưng bù lại chỉ tìm được một con số 0. Nàng không thể nói điều đó là không thể, nhìn thấy từng hơi thở đi xuyên qua phổi nàng là không thể, trái tim nàng vẫn còn đập, rung rinh và cảm nhận có lẽ là không thể. Nàng không thể tìm thấy điềm báo tốt, điểm báo gở, không có dấu hiệu của sự bảo vệ hay sự tận thế trong khu rừng ánh sáng này. Có thể, sau cùng, chúng chỉ là những ngôi sao mà thôi.

"Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?" Nàng băn khoăn thấy rõ, 1 ý khách quan của 1 ý nghĩ, nhưng xem ra Furion đã biết trước câu hỏi này. Hàng mi của đôi mắt minh mẫn của ông đột nhiên trở thành nặng nề khó tả, và cây gậy của ông ta run lên, như rằng ông ta đang phải chịu 1 gánh nặng gì đó rất ghê tởm, cái gánh nặng của sự tiên tri. Ông ta nói với vang những lời nói có sức thôi miên.

"Họ sẽ đến rất đông, tất cả những đứa trẻ của Azeroth, già và trẻ, đã được nuôi nang và mới được nhận nuôi. Sẽ có cả ngàn lời cầu khấn dưới cái tên của Tyrande và Malfurion, cả ngàn lít máu của sự hận thù sẽ rơi xuống, và đằng sau cái vỏ bọc can đảm của Sentinel, những con người lang thang kia, sẽ tập hợp lại, một lần cuối. Đầu tiên, loài người sẽ đến, những con tàu lớn của họ, sẽ bơi dọc biển mà chúng ta nói, Giống nòi trơ tráo và hỗn xược đó sẽ bị loại bỏ từ khi còn nhỏ. Những con phố của Lordaeron sẽ cháy gỉ đằng sau chúng, chắc chắn sẽ thiêu đốt những gì chúng tự coi là chúa. Từ trong những nơi cằn cỗi tới phía nam, nơi mà The Horde đã bắt đầu tản ra, tại đó đang có tình trạng hỗn độn giữa những bộ tộc của Orc; sự hay gây gổ của họ là thiếu sót lớn nhất của họ, nhưng ông cảm thấy vẫn còn danh giá của những đứa con hoang của Draenor, ông cảm nhận thấy có 1 sự cao thượng trong linh hồn của người tộc trưởng trẻ, Thrall, hi vọng cao nhất của họ về sự đoàn kết. Những người ai đã đổ máu trong khu rừng này, từng 1 lần chiến đấu cho tương lai mà họ hi vọng đã tàn lụi, sẽ chỉ nhận được sự tiếp đón ở đây. Đúng vậy đó,"Furion thở dài và bâng khuâng, xác nhận ngột ngạt từ Shandelzare, và cùng lúc với sự ngột ngạt nỗi đau sâu lắng trong trái tim ông, thứ có thể tự nhận biết được qua mỗi lời nói rung động của ông, "Đó là mong ước của ông, mặc dù gần đây cả Tyrande và ... những ký ức về người bạn già Cenarius đã thất bại gần đây để chống lại nó. Tất cả những sinh vật nào gọi hành tinh này là nhà đều xứng đáng được đứng lên để bảo vệ sự tồn tại của hành tinh này, cho tới bây giờ có 1 số mệnh chung mà chúng ta đều gặp. Cuộc chiến sinh tồn cuối cùng và cũng là vĩ dại nhất trong thế kỉ này đang tới. Nó sẽ quyết định việc chúng ta có bao giờ được gặp lại nhau lần nữa hay không."

Ông ngửng đầu lên, thân hình của ông vẫn rân cao quý mặc dù đã cao tuổi, thậm chí còn có thể cao hơn nữa vì điều này.

"Ông nhớ rằng chàng Demon Hunter trẻ ngoài kia đã đợi đủ lâu rồi. Magina là tên của cậu ấy, nhưng cháu chắc đã biết cậu ta rồi, đúng không? Ông có 1 nhiệm vụ cho 2 đứa đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro