Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người thường biết rằng khi fan của Vampire Red ở chỗ làm việc của thần tượng, họ sẽ rất là vui sướng và hạnh phúc, có mơ thì cũng đếu có, đúng không? Ừ, đúng rồi đấy, thiên đường là đằng khác luôn đó. Lâm mời tôi đến phòng làm việc của cậu ấy và các bạn biết đấy, tôi là fan chân chính của cậu ấy mà nên tôi cũng chẳng phải là trường hợp ngoại lệ. Tôi vui sướng và hạnh phúc muốn điên lên, Lâm nói rằng:

- Vào lúc 9 giờ tối, cô qua nhà tôi nha! Tôi muốn dẫn cô tới chỗ làm việc của tôi!

Hình như có cái gì đó sai sai, sao phải chờ đến tận tối thì cậu ta dẫn tôi đi nhỉ. Mà thôi kệ, cũng chả sao, chỉ nghĩ đến mình là fan duy nhất đến chỗ làm việc của Vampire Red là cảm thấy có bao người đố kỵ rồi, ahihi, vui quá.

Vào đúng 9 giờ tối, tôi đã đứng trước cửa nhà của cậu ấy. Năm phút sau, Lâm ra ngoài với một chiếc SH và chở tôi đi. Ngồi đằng sau mà lòng vui sướng biết bao, nhưng đời gì mà lắm méo chữ ngờ. Khi đi được khoảng một tiếng rồi, cậu ta quẹo vào cái chỗ mà người ta nhìn vào là muốn quéo luôn, đặc biệt là vào giờ này. Sau đó Lâm dừng xe tại nơi đây, bước xuống xe và giới thiệu:

- Giới thiệu với cô, đây là nơi làm việc của tôi và nó cũng được coi là nơi mà tôi tìm kiếm nhiều ý tưởng nhất! Cô thấy thế nào?

Tôi nhìn nơi này mà câm lặng, mọi vui sướng lúc nãy đều đã biến mất và thay vào đó là cảm giác u ám và nặng nề, cậu ta dẫn tôi đến nơi khỉ ho cò gáy gì vậy. Cậu ta vừa mới nói cái gì, nơi tìm nhiều ý tưởng nhất, đùa à, cái NGHĨA TRANG này tìm đến đỏ mắt thì thấy cái ý tưởng chỗ nào, ối giời ơi, mông lung như một trò đùa:

- Cái nghĩa trang này là phòng làm việc của anh á?

- Đúng vậy! Cô thấy thế nào, lãng mạn và trữ tình lắm đúng không?

Tất cả những gì tôi thấy đều là u ám và đáng sợ, lãng mạn và trữ tình cái con mắt anh. Nhìn nó mà tôi cảm thấy nhớ má kinh khủng, tôi muốn về nhà:

- Lạy hồn chim én! Lâm, tôi xin anh, làm ơn chở tôi về với vòng tay yêu thương của mẹ tôi đi, tôi còn yêu đời lắm, tôi chưa muốn chết đâu!

- Sao cô lại muốn về trong khi lại có "nhiều người" đang chào đón chúng ta chứ, cô về như vậy thì bất lịch sự lắm đấy!

Nani! Cậu ta vừa mới sủa cái lìn gì vậy, "nhiều người" đang chào đón chúng ta, tôi vừa nghĩ thì mặt tôi trắng bệch ngay. Lạy trời lạy phật, cầu mong méo phải là những gì mà con vừa mới nghĩ, không thì cám sú thấy mẹ luôn đấy. Tôi đã sợ gần như hồn phi phách tán luôn rồi thì thằng ngu kia còn cố chêm vào nữa:

- À đúng rồi quên mất, cô không thể thấy họ được, vậy cô đeo mắt kính này đi!

- Uayyyyyy! Tôi sợ muốn rớt tim ra luôn rồi mà anh còn đùa với tôi được nữa! Không, tôi không đeo, tránh xa tôi ra!

Dù cố gắng vùng vẫy để chạy ra khỏi đây nhưng vì quá sợ hãi nên chân tôi mềm nhũn đến nỗi không thể bước đi được, Lâm cũng chả để ý gì đến cảm giác của tôi bây giờ và vẫn bước đến đeo hộ tôi cái mắt kính ấy. Có cảm giác cái mắt kính chết tiệt ấy ở trên mặt tôi, tôi điên tiết chửi ầm ầm vào Lâm mà vô tình đụng trán của một người nào đó. Tôi xoa trán và mở mắt ra thì thấy ngay một cậu học sinh trung học vô cùng dễ thương ở ngay trước mặt tôi, vì level cute quá vô đối nên tôi đỏ mặt liên hồi:

- Guaaaa! Chị xin lỗi em, chị không cố ý đụng vào trán em đâu! Em có sao không?

- Không ạ! Em không còn cảm giác đau nữa nên em không sao! Chị bình tĩnh hơn được một chút chưa ạ?

- Ừm! Rồi!

Thấy em ý trả lời như vậy thì tôi cũng nhẹ nhõm hơn được một chút, đã dễ thương hết phần người rồi mà còn tử tế và đáng yêu nữa, aaaaa, mình thích nhóc này mất rồi. KHOAN, khoan đã, hình như có cái gì đó sai sai thì phải. Ớ, từ nãy giờ ở trong cái nghĩa trang này chỉ có tôi và Lâm thôi mà, thế cái cậu nhóc dễ thương ấy chui từ đâu ra vậy? Thế là tôi phát giác lại, cái mắt kính mà Lâm đeo vào cho tôi, nó đang ở trên khuôn mặt của tôi. Mắt tôi vẫn nhìn cái cậu nhóc ở ngay trước mặt mình, tay run rẩy gỡ chiếc mắt kính ấy ra để xác nhận thử. Khi chiếc mắt kính ma quái được gỡ bỏ ra khỏi mắt tôi thì cậu nhóc ấy đã không còn ở trước mặt tôi nữa. Như không tin được những điều xảy ra ở trước mắt, tôi run sợ đeo lại vào thì thấy em ấy liền xuất hiện ở trước mặt tôi đang vẫy tay chào tôi. Thế là tôi lặp đi lặp lại cái hành đồng ấy, gỡ mắt kính ra thì không thấy nhưng đeo vào thì lại thấy, đến một lúc cái não của tôi nhận thức được thì tôi la um sùm trời đất lên:

- Thánh thần thiên địa ơi, xin ngài hãy cứu lấy con! Xin ngài hãy đưa con ra khỏi cái chỗ địa ngục này đi ạ! Huhu, ngài ma ơi, xin ngài hãy tha cho tôi, tôi sống ăn ở có đức lắm mà, tôi không làm gì sai cả, xin ngài đừng bắt tôi đến 18 tầng địa ngục, huhu! Lạy trời!

Tôi quỳ rạp xuống đất, khấn trời lạy phật, dập đầu van xin như một con điên vào lúc nửa đêm ngay trước nghĩa trang, Lâm thấy vậy thì cố gắng trấn an cho tôi. Trấn an đến gần hai tiếng đồng hồ thì tôi mới chịu bình tĩnh được một chút và nói rằng:

- Ok, I'm fine. Tôi có thể bình tĩnh hơn được một chút rồi!

- Thật là, nãy giờ cô làm bọn tôi lo lắm ấy! - Lâm.

Mới bình tĩnh được một chút mà tự nhiên giật hết cả mình vì có nguyên một đám hồn ma chui lên từ lỗ nào ấy đang ở ngay trước mặt tôi, nãy giờ nguyên đám này ở bên cạnh tôi trong lúc tôi khóc sao? Ôi, tôi méo để ý luôn đấy! Đáng sợ vãi linh hồn, tôi muốn về nhà! Tôi đang run sợ trước hơn 20 hồn ma ở đây thì Lâm và nguyên đám hồn ma ấy kéo tay tôi đi và nói:

- Nào, cô Thiên Kha! Nãy giờ đợi cô mãi, cùng nhập tiệc với bọn tôi nào!

Thế là tôi mở trương nguyên đôi mắt ếch của mình ra khi thấy có nguyên một buổi party vô cùng hoàng tráng và thịnh soạn ở trước mặt mình. Đúng là từ khi tôi dính dáng cái tên Lâm ấy thì có bao nhiêu chữ ngờ trong cuộc sống này đều đổ lên đầu tôi hết, tôi chưa bao giờ thấy một cái party nào linh đình như cái party này, còn tổ chức ở nghĩa trang nữa mới đau. Lúc đầu tôi cũng hoảng hồn kinh khủng dữ lắm nhưng khi nhập tiệc cùng với những hồn ma ở đây thì tôi mới bắt đầu thoải mái hơn rất nhiều, tôi bắt đầu cởi mở và vui vẻ hơn với mọi người. Thật không ngờ, tôi cứ tưởng ma là phải lòi mắt, lòi não hay đứt đầu, vân vân và mây mây như nọ chứ, thì ra ma cũng giống như con người nhỉ, chỉ có điều cơ thể của họ là lạnh thôi. Trong khi tôi đang nghĩ ngợi đâu đó thì cái cậu nhóc dễ thương kia liền hù tôi ở phía sau, bao nhiêu nước hoa quả trong miệng tôi đều phun ra không điểm dừng, em ấy thấy vậy thì liền xin lỗi:

- Ớ, em xin lỗi! Chị không sao chứ!

- Khụ khụ, không sao, chị ổn! Khụ khụ!

Em ấy xoa xoa vào lưng tôi làm tôi đỡ sặc hơn. Đỡ hơn được một chút rồi thì bọn tôi nói chuyện cùng nhau:

- Chị vẫn chưa biết tên em, em tên gì?

- Tên em là Nguyễn Hoàng Gia Bảo!

- Em bao nhiêu tuổi rồi!

- Ừm... em 18 rồi ạ!

Nani, 18 tuổi rồi ư? Nhìn shouta (1) như vậy mà 18 tuổi rồi! Không thể nhìn vào bề ngoài mà đánh giá được. Mà em ấy còn trẻ như vậy mà đã chết rồi ư? Thật là tội nghiệp cho em ấy quá đi:

- Em còn trẻ như vậy mà... Đáng tiếc thật!

- Em không sao, lúc đầu em cũng cô đơn khi không được siêu thoát lắm! Nhưng, mọi người ở đây rất tốt với em nên em không còn cảm thấy cô đơn nữa, em rất thích điều đó!

Thật là một cậu bé ngoan! Cậu nhóc không những không buồn mà còn lạc quan và yêu đời nữa. Mà tôi cũng không hiểu tại sao em ấy lại chết trẻ đến mức như vậy:

- Gia Bảo, tại sao em lại chết sớm vậy?

Gia Bảo đang vui thì khuôn mặt tự nhiên ủ rũ đi, tôi thấy vậy thì liền xua ngay cái câu hỏi ấy ngay:

- Guaaa, chị xin lỗi! Chị không nên hỏi như vậy!

- Không sao, em cũng đã chết hơn 5 năm rồi nên em cũng chả để ý gì đến nó nữa!

Hả! Chết hơn 5 năm rồi sao? Ôi ya, nếu tính ra em ấy vẫn còn sống thì có khi em ấy còn lớn tuổi hơn mình nữa, thế mà nãy giờ tôi xưng chị - em như đúng rồi, đệt, mất mặt vãi lìn. Gia Bảo thấy tôi ngẩn ngơ đâu đó trên trời thì lay tay tôi:

- Chị ơi, chị sao vậy?

Tôi liền giật mình trở về với đất liền:

- À... ờ, không có gì! Hê hê!

- Hazzz! Dù em nói là không còn để ý đến nó nữa nhưng em vẫn còn ức cái chuyện hồi em còn sống lắm, cũng vì nó mà em chết thảm vcl như vậy!

- Hồi đó có chuyện gì xảy ra với em sao?

- Vào cái năm cuối cấp chết tiệt ấy! Em đã quá ngây thơ khi mơ về cái cuộc sống của thời đại học đó! Em cứ nghĩ em sẽ đậu tốt nghiệp vì em là học sinh của trường chuyên Lê Hồng Phong, nhưng học tài thi phận mà chị! Nhận điểm thi, em liền rơi vào hố sâu của tuyệt vọng luôn! Em đã làm cha mẹ, thầy cô và mọi người thất vọng! Vì quá áp lực nên em ra cầu hóng gió chơi một chút nhưng rồi sau đó... À, méo có sau đó nữa! Khi em mở mắt ra thì em đã đứng ở đây rồi!

Tôi nghe câu chuyện của em ấy mà méo biết nói gì luôn, đm, chỉ vì kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông mà em ấy đã đánh mất đi tuổi trẻ của mình một cách lãng xẹt đến như vậy. Em thấy có đáng không vậy, Bảo?

Em ấy kể chuyện xong thì sắc mặt trông tệ đi, em ấy ức thì đúng rồi còn đâu nữa. Nhưng cái sự ức chế của em ấy đã khiến tôi cứng người trông giây lát, em ấy ức đến nỗi mà "lỡ" làm rớt ra hai con mắt của em ấy, hai con mắt của Bảo lăn đến chân của tôi. Tôi nhìn thấy mà hóa đá, rồi sau đó là tôi trợn mắt ngất xỉu luôn. Thế là nguyên cái buổi party ấy đã phá sản và mọi người tìm cách trợ tim cho tôi, tôi biết được điều đó qua lời của Lâm kể vào ngày hôm sau.

(1) shouta: là chỉ những người con trai trẻ con, dễ thương và đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro