Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuyên tỉnh giấc khi nghe tiếng mưa dội mạnh vào tôn. Cậu ngồi dậy, nhảy xuống giường và đi ra trước hiên. Ông bà ngoại đang ngồi uống trà, bà ngoại thấy Thuyên bước ra, lên tiếng hỏi:

"Con đói bụng chưa để ngoại làm cơm sớm?"

Thuyên ngồi xuống cạnh bà, lắc đầu đáp:

"Con chưa, ngoại cứ ngồi chơi, mưa tạnh rồi hẳn nấu ạ."

Dạo nay, cứ vào chiều trời sẽ lại mưa. Mưa lớn lắm đôi khi còn có cả dông, gió giật mạnh. Thuyên nhìn ra hiên trước, mưa đã phủ trắng khắp nơi, không còn nhìn rõ cảnh vật bên ngoài hàng rào nữa. Cây cỏ đang dâng ra thân mình để hứng trọn làn nước mát, những ngọn cỏ đung đưa tựa như đang khiêu vũ giữa trời. Những khóm hoa e thẹn, úp mặt vào tán lá để không bị những giọt mưa thô lỗ làm nát đi sự xinh đẹp của mình.

Mưa dội xối xả vào tấm bạt che củi nghe độp độp, ở dưới tấm bạt có cả một đàn gà con đang được gà mẹ ủ ấm. Thuyên nhìn chúng nó loi nhoi chạy ra chạy vào thân mẹ, nghịch ngợm từng giọt mưa rất vui vẻ. Có một con gà, định chạy ra khỏi tấm bạt nhưng sau khi bị giọt mưa văng tung tóe làm ướt bộ lông vàng, nó lại chạy ùa vào lòng mẹ để xua đi cái lạnh lẽo của hạt mưa.

Chắc hẳn, cả người hay con vật đều thích cái ôm ấm áp khi sà vào lòng mẹ. Thuyên thầm nghĩ.

Mưa được một lát, trời sáng dần rồi mưa ngừng lại. Mặt trời hé lộ sau những đám mây xám xịt, ló ra những tia nắng ấm áp rọi xuống thế gian. Hơi nóng đã xua đi cái lạnh lẽo phần nào và hơi ẩm mà cơn mưa để lại.

Tiếng gà gáy vang lên, tiếng người nói chuyện hai bên và có cả tiếng con nít đùa giỡn, nghịch nước rôm rả cả một vùng không gian.

Thuyên nghe bà dặn ông:

"Mưa lớn thế này, ông nhớ ra chặn nước lại kẻo nó ngập hết lên bờ."

Ông gật đầu rồi quay sang nhìn cậu:

"Lát ông nấu nước rồi con tắm sớm đi kẻo lạnh."

Thuyên dạ, ông bà nói xong thì ai làm việc nấy còn cậu ngồi một mình ngoài hiên. Sau cơn mưa, mọi thứ dường như được gột rửa sạch sẽ, không khí trở nên mát dịu, bớt đi cái nóng nực của mùa hè. Đàn gà con ùa ra, ríu rít trên sân. Chúng bới đám lá ướt nhẹp ra, tranh nhau giành giật khi phát hiện có con gì đó chạy ra ngoài.

Thuyên đứng dậy, đàn gà như bị dọa sợ mà di chuyển đến chỗ khác. Cậu cầm chổi đi ra. Mưa cuốn theo nhiều lá và rác, vương vãi khắp nơi trên sân. Thuyên muốn giúp đỡ ông bà quét sân, cậu thoăn thoắt dùng chổi gom lá lại thành một đống nhỏ cho gọn rồi đi lấy đồ hốt rác. Thuyên quét dọn xong thì ông ngoại đã ra tới. Ông khen Thuyên rồi bảo cậu nhanh đi tắm.

Chiều nay, nhà Thuyên ăn thịt kho và rau luộc. Dù món ăn đạm bạc nhưng Thuyên lại cảm thấy rất ngon. Nó ẩn chứa tình yêu thương vô hạn của ông bà ngoại trong đó. Trên thành phố, thi thoảng cha mẹ cũng sẽ dẫn Thuyên ra ngoài ăn cơm vì không có thời gian để nấu bữa cơm nhà. Đó có khi là tô phở nóng hổi hay dĩa cơm sườn, dù món ăn hấp dẫn, ngon miệng nhưng Thuyên lại không thích cái cảm giác lạnh lẽo đó, nó mất đi sự ấm cúng thường nhật mà cậu đã từng có được khi cha mẹ chưa bận bịu ngược xuôi như bây giờ. Thuyên không trách cha mẹ, bọn họ đã vất vả với công việc mưu sinh ngoài kia rồi. Ăn cơm xong, ông bà ngoại ra ngồi nói chuyện cùng những người trong xóm. Thuyên không có gì làm, vậy là cậu bắt ghế ngồi ngắm trời chiều.

Thấp thoáng bên kia sông là mặt trời, nó đang lững thững, chậm chạp tiến về phía chân trời. Mây trời quang đãng, hằn lên không trung những đường vân vàng trắng, rời rạc.

Những tia nắng cuối cùng vẫn còn cố chấp, len lỏi qua từng đám mây hắt lên trời một vùng màu vàng ửng. Trời dần tối, tiếng côn trùng cũng rôm rả hẳn lên. Mọi nhà đều đã lên đèn và bên kia sông cũng thế.

Thuyên trở vô nhà vì bị muỗi cắn. Cậu không thích đám muỗi, tụi nó bay vo ve khắp tai và để lại những vết đốt không dễ lặn. Thuyên đi thẳng vào phòng, cậu chui vào mùng để tránh đi sự tấn công từ bọn muỗi. Nằm trên giường một lúc, Thuyên thiu thiu ngủ lúc nào không hay. Cậu tỉnh dậy khi cơn buồn tiểu ập đến.

Thuyên mở mắt, xung quanh im ắng và chìm trong bóng tối từ lâu. Thuyên mò mẫm xuống giường, cậu thả nhẹ bước chân để tránh làm phiền giấc ngủ của ông bà. Đi xong, Thuyên không vội vào giường mà ra sân sau đứng một lát. Trời hôm nay có nhiều sao lắm, Thuyên nhìn những vì sao nhấp nháy trên nền đen, cảm thấy tâm hồn vô cùng thư thái. Hôm nay cũng có trăng, trăng khuyết. Ánh trăng lấp lánh tựa như chiếc đèn lồng khổng lồ treo ở trời, bên cạnh là hằng hà vô số các ngôi sao tạo thành một biển trời sao tuyệt đẹp. Mọi vật đã chìm vào giấc ngủ, xung quanh yên tĩnh và lúc này có lẽ chỉ còn trăng và những vì sao thức giấc, chăm chỉ với công việc soi sáng của mình và rồi sáng mai sẽ lặn mất để nhường chỗ cho mặt trời tiếp tục phần việc còn lại.

Thuyên ngắm đôi lát rồitrở vào phòng, cậu chui vào chiếc chăn ấm áp của mình mang theo nhiều suy tư mộngmơ rồi chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro