Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, sao nãy giờ cứ nhìn tôi thế? Muốn hỏi tôi chuyện gì sao? Mà nhìn cậu lạ lắm, chắc không phải người ở đây." Chinh quan sát Thuyên một lát rồi lên tiếng.

Thuyên im lặng, cậu không biết trả lời thế nào. Chẳng lẽ lại nói rằng, cậu muốn kết bạn với Chinh vì cô bé mạnh mẽ hay sao? Như bọn con gái ở thành phố, chúng nó chẳng thích bị khen mạnh mẽ đâu, ngược lại chúng thích hơn cả là được cưng chiều, nâng niu như một vị công chúa. Thuyên chẳng thích, và cậu biết bọn con gái cũng không thích được một đứa "yếu đuối" như cậu làm như vậy.

"Ê, sao mày không trả lời Chinh?" Đứa đứng bên cạnh thấy Thuyên không nói gì, nó bèn hỏi.

"Tôi muốn kết bạn với cậu." Thuyên nhìn thẳng Chinh, nói như vậy.

Chinh hơi ngạc nhiên, rồi sau đó mỉm cười.

"Tôi không thích kết bạn với những người yếu đuối."

Thuyên nghe nói thế, cậu hơi chững người lại rồi mắt cậu dời xuống đất, trầm ngâm không lên tiếng.

À, lần đầu kết bạn và bị từ chối cảm giác nó như thế.

Đám trẻ xung quanh cười ầm lên, tụi nó hùa nhau trêu chọc Thuyên không biết tự lượng sức, Chinh ngạo nghễ lắm chẳng dễ gì làm bạn được với cô đâu. Kể cả tụi nó đây, chơi với Chinh lâu như vậy còn không dám hó hé hai từ kết bạn.

Sau đó Chinh cùng tụi nó rời đi bỏ lại cậu đứng một mình ở đó. Thuyên như bị mặt đất giữ chân lại, không thể nào nhúc nhích hay di chuyển nổi. Một nỗi xấu hổ dâng lên tận đáy lòng không sao lay chuyển được. Thuyên nghĩ, trong một giây phút ngắn ngủi nào đó cậu ghét Chinh lắm, ghét cách đối xử của cô để cậu bị mọi người xem thường như vậy. Hai tai Thuyên đỏ ửng lên, cũng không biết cậu đã đứng đây bao lâu nữa.

"Ê Thuyên, mày đừng buồn. Chinh nó hay vậy lắm. Có đứa con gái nào như nó đâu chứ?" Trí tiến đến sau khi đám người của Chinh rời đi, nó nhìn Thuyên cứ đứng một chỗ, lo lắng nói.

"Nó không chơi với mày thì tao chơi với mày. Mày kể tao nghe nhiều nhiều về thành phố đi."

Mắt Trí sáng rực, nhìn Thuyên vui vẻ.

Thuyên ậm ừ, rồi chào tạm biệt Trí. Cậu không biết mình trở về nhà bằng cách nào. Cậu lủi thủi nằm ườn một góc trên bàn.

"Sao thế con?" Bà ngoại lo lắng nhìn Thuyên.

"Không có gì đâu ngoại." Thuyên nói vậy, mà lòng cậu sao cứ chùng xuống dần thế nhỉ?

Hôm nay, Thuyên cũng chẳng còn cảm xúc để ngắm trời, ngắm sông nữa. Cậu dường như bị rút hết năng lượng bởi tình huống sáng nay. Yếu đuối? Sao lại có thể khẳng định chắc chắn như thế qua bề ngoài của một người chứ? Chúng còn chưa chơi cùng Thuyên, cậu còn chưa phô bày những kỹ năng, tài lẻ ông ngoại dạy cho nữa mà đã vội phán xét vậy sao? Thuyên trông tuổi nhỏ vậy thôi nhưng tâm lý của cậu lại chững chạc hơn những đứa cùng lứa. Có lẽ việc sinh ra trong một gia đình ít khi được quan tâm bởi cha mẹ, Thuyên trưởng thành sớm hơn hẳn, hiểu chuyện hơn hẳn vậy nên tâm lý cậu cũng nhạy cảm hơn hẳn.

Nhưng nói gì thì nói, dù sao Thuyên cũng chỉ là một đứa trẻ. Tối qua, sáng đến mọi thứ trở lại bình thường. Thuyên không cảm thấy buồn nữa, chuyện hôm qua cũng rơi vào một góc xó xỉnh nào đó.

Nay Thuyên cùng ông ngoại qua nhà bà Hoa sau khi ăn xong bữa sáng. Cậu cùng ông lội bộ trên đường làng. Đây là lần đầu tiên Thuyên cuốc bộ một khoảng dài như vậy – dài hơn những đoạn đường ngắn cậu đã từng đi. Thuyên nhìn gì cũng lạ lẫm nhưng ngại đường xa, ông sẽ mệt nên cậu không hỏi gì cả. Đường làng bằng đất, cỏ dại mọc hai bên. Xung quanh là những ngôi nhà mái ngói với khoảng sân rộng thênh thang được dùng để phơi lúa, phơi thuốc. Ngoài ra, có nhà còn có hẳn một hàng cao thay thế hàng rào che chắn, chúng cao lớn, hằn xuống đất một vùng râm mát rượi.

Không khí ở quê mỗi sáng lúc nào cũng trong lành và thoải mái. Thuyên đi mà lòng phơi phới. Cậu nhìn xung quanh, khung cảnh ở quê bình yên đến lạ. Gió ngoài đồng thổi vào, làm bay mái tóc ngắn của Thuyên. Thuyên trông ra xa, đó hẳn là một đồng lúa xanh rì rào đang độ lớn. Mỗi khi cơn gió thổi ngang, những nhánh lúa lại lay chuyển theo, nhìn từ xa như dãy sóng lăn tăn, đợt này nối tiếp đợt kia cứ thế đến bờ ruộng mới dừng lại rồi biến mất hẳn.

"Thuyên, coi chừng té." Ông ngoại lên tiếng nhắc nhở khi thấy Thuyên cứ mãi nhìn ngắm cảnh vật mà không để ý dưới chân.

"Dạ." Thuyên đáp.

"Nhà bà Hoa là nhà có bụi hoa giấy trước cửa nha con."

Thuyên ra dấu đã nghe đối với ông. Cậu quan sát phía trước rồi quay lại đằng sau nói:

"Sắp tới rồi ngoại ơi!"

Ông ngoại gật đầu. Hai ông cháu cứ một trước một sau tiến đến nhà bà Hoa. Dừng trước cửa, ông lớn tiếng gọi:

"Bà Hoa có nhà không đó?"

"Ra liền đây, ra liền đây."

Kế đến, Thuyên trông thấy một người cụ bà trông nhỉn tuổi hơn bà ngoại bước ra. Dáng người bà nhỏ nhắn, ánh mắt nghiêm nghị, sắc sảo khiến Thuyên cảm giác như đối mặt với cô hiệu trưởng ở trường cũ vậy. Thuyên khoanh tay, cúi đầu chào bà:

"Con chào bà."

Bà Hoa mỉm cười, bà tiến đến vuốt nhẹ đầu Thuyên đoạn bà quay sang nhìn ông ngoại rồi nói:

"Cháu ông ngoan ngoãn, lễ phép quá!"

Ông ngoại chỉ cười ha ha mà không đáp.

Rồi bà mời hai ông cháu vào trong nhà cho mát, sẵn tiện uống đôi ba ly nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro