Chương 1: Cô gái luôn xui xẻo - Lâm Linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm đầu xuân, nổi lên đám sương.

Học viện nổi tiếng nhất - Vạn Diệp cũng bị một tầng sương trắng bao phủ, đây là một tòa kiến trúc tao nhã hào phóng kiểu Âu, hai bên hướng lầu thông chính con đường rụng đủ loại lá ngô đồng (một loài hoa) Pháp, màu trắng trong của sương sớm đọng lại mong manh trên nền màu xuân lục, trên đầu cành cây bắt đầu đâm chồi một chút màu xanh, rất non nớt, cũng rất êm ái. Chú đỗ quyên trắng nhỏ núp sau lùm cây như ẩn như hiện, những cánh hoa chất thành đống lớn trong làn sương mai, buộc vòng quanh thành một đường nét kiều diễm.

Trước cổng chính của học viện, cán bộ thường trực và thầy cô đang kiểm tra việc mang huy hiệu của các học sinh đang tiến vào trường. Học viện Vạn Diệp làm việc luôn làm trọng điểm, ở phương diện nào cũng cẩn thận tỉ mỉ.

Cách cổng trường không xa, mấy nam sinh đang bừng bừng hăng hái đàm luận về cuộc thi đấu địa cầu tối hôm qua

"Này, các cậu đi thế nào mà chậm quá. Hôm nay nữ vương kiểm tra a...". Một nam sinh đạp xe đạp chạy qua bên người bọn họ.

Mấy nam sinh nghe được 2 chữ nữ vương, nhất thời biến sắc, vội vã hướng trường học chạy tới.

Lúc này, một tiểu nữ sinh tóc ngắn, vóc người nhỏ nhắn, đang đứng chen lấn ở trên xe bus, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng toát lên vẻ sốt ruột, đôi mắt to đen tràn đầy thần sắc lo lắng, mắt kính cũ kĩ trên mũi nàng lung lay sắp đổ.

Trên thế giới này sợ không có ai xui xẻo như Lâm Linh nàng, ngày đầu tiên chuyển trường lại đi học muộn, hơn nữa lý do lại là do cha mẹ ngủ quên, đồng hồ báo thức thì hư, lúc ra cửa đụng ngã thùng rác nhà hàng xóm, ra đường lại bị một con chó dữ rượt đuổi chạy một đoạn đường dài...Tại sao nhiều trường hợp như vậy cùng một lúc phát sinh, nói cho mọi người ai nghe họ cũng sẽ không tin.

Xe bus ơi xe bus, làm ơn nhanh lên một chút đi !!

Ngay lúc ánh mắt nàng đang nhìn lung tung, đột nhiên thấy một bàn tay lặng lẽ duỗi vào trong túi da của một cô gái, nàng giật mình: Là trộm. Nàng hướng mắt lên trên theo cánh tay kia thì lại thấy một đôi mắt hung tợn nhìn vào mắt nàng, nàng hoảng sợ, vội cúi thấp đầu xuống.

Thật đáng sợ, coi như - không phát hiện đi !!!

Chờ xe bus thật vất vả tới trạm, nàng giật mình vội xuống xe rồi cắm đầu cắm cổ theo hướng trường học mà chạy, ngay lúc nàng sắp chạy đến cửa trường học, đột nhiên kinh ngạc phát hiện không biết tự nhiên đâu ra bao nhiêu học sinh khác cũng đang hướng trường học cướp đường chạy như điên.

Nàng hoang mang thoáng liếc mắt qua một nam sinh bên cạnh, thấy hắn đang chạy đến khuôn mặt vặn vẹo....... Tựa hồ không chỉ hắn, ánh mắt mọi người cũng quái vô cùng, cứ như là bị người nào giật tiền, hiện tại muốn liều mạng đuổi theo đoạt về...

"Bạn học, cậu cũng nhanh một chút đi!". Một nữ sinh cao cao từ phía sau nàng đuổi theo, "Nếu không bị muộn đó !"

Lâm Linh nghĩ mãi mà không hiểu, cho dù đến muộn, cũng không khoa trương như vậy a....

"Nhanh lên một chút, bạn học!" Cô gái vừa quay đầu lại vừa có lòng tốt thúc giục nàng.

Nàng gật gật đầu, vội vàng bước nhanh hơn, mặc kệ nói như thế nào, đến muộn luôn không tốt.

Nhưng vào lúc này, bi kịch trình diễn!

Dây túi sách đột nhiên bị đứt, "phựt" một tiếng, miệng nàng hét thảm lên, sách vở trang giấy nhất thời bay đầy trời, loạn thất bát tao (lộn xộn).

"Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy........". nàng một bên nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, một bên giằng mạnh túi sách cho hả giận. Này đã không phải lần đầu tiên, giống như từ lúc mới sinh xui xẻo luôn đi theo nàng......

Sinh ra vài tuần đã bị mẹ không cẩn thận đá xuống giường, cũng đã báo trước cả đời xui xẻo của nàng rồi. Tiếp theo, cuộc đời bi thảm cũng bắt đầu... Rửa mặt thiếu chút nữa bị chết đuối, mỗi lần đi siêu thị mua đồ bị trộm tiền, lúc có việc gấp điện thoại di động ngẫu nhiên hết pin, nam sinh thầm mến nhất định sẽ chán ghét nàng......

Nữ sinh có vóc người cao ráo kia thấy nàng tội nghiệp, đột nhiên dừng bước, xoay người hướng nàng đi tới, giúp nàng nhặt sách vở trên mặt đất.

Lâm Linh vẻ mặt cảm động nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Cám ơn, nhưng cậu nên đi thôi, nếu không cậu cũng sẽ đến muộn".

Nữ sinh kia cười cười: "Quên đi, dù sao tớ cũng không phải lần đầu tiên đến muộn".

Lúc 2 người còn đang nhặt, tiếng chuông vang lên... Một bà cô mập mạp xuất hiện ở cổng trường, một tay bóp đồng hồ bấm giây, một tay cầm sổ ghi chép. "Chín, tám, bảy... ba, hai, một, hết giờ!". Một chữ vừa dứt lời, hai tay nàng duỗi ra, nhanh chóng tạo nên một cái "cửa sắt", chỉ nghe phịch một tiếng, đem mười mấy học sinh không kịp vọt vào trường học ở ngoài cửa.

"Mấy người các em, tất cả đều đi theo tôi". Bà cô béo cười nham hiểm nói.

Mười mấy học sinh nhìn nhau, nhất thời cả đám đều bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Không xong, hay là chúng ta qua đi". Lâm Linh vừa định tiến lên, nữ sinh kia một tay chộp lấy nàng kéo đến phía sau cái cây, vẫn đối nàng làm một cái tư thế chớ có lên tiếng.

"Oa, cậu là mới tới, nếu như vi phạm trong tay "nữ vương", như vậy xong đời rồi!". Nàng lộ ra một bộ dạng sợ hãi: "Cậu là chưa có lĩnh giáo qua nữ vương mười đại cực hình nha."

"Nữ vương?". Lâm Linh hoang mang vuốt vuốt lỗ tai: "Là chỉ bà cô béo kia sao?"

"Hóa ra cậu thật sự là mới tới. "Nữ vương" kia, là giáo viên ngiêm khắc nhất, đáng sợ nhất nha......". Nàng giả bộ một vẻ mặt khủng bố, vừa cười lên: "Được rồi, tớ gọi là Quách Đình, còn cậu?"

"Tớ gọi là Lâm Linh...... Nhưng mà, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ đây?"

Quách Đình thần bí hướng nàng cười cười: "Yên tâm, đi theo tớ". Nói xong, ý bảo Lâm Linh đi theo nàng, cả hai đi tới phía sau học viện, sau đó... chỉ vào một điểm tường không cao lắm: "Từ nơi này đi vào".

"A......". Lâm Linh mặt co rúm một chút, lập tức muốn lùi lại.

"Đừng sợ, tường này không cao, tớ trước trèo qua, nếu như không có việc gì, cậu trèo qua theo, biết không?". Nàng vừa nói, một bên đem túi sách ném qua tường, cực kỳ linh hoạt nhảy qua.

"Lâm Linh -" Ở một mặt tường, Quách Đình hô nhỏ một tiếng: "Nơi này an toàn vô cùng, cậu cũng trèo qua như vậy là tốt rồi... Ôi chao ôi chao, tớ, tớ như thế nào đột nhiên mắc Toilet, cậu vội vàng qua đây a, tớ đi WC trước! Nhịn không nổi!"

Nghe một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếp đó là hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.

Lâm Linh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn tường, trèo tường a, quả thực chính là khiêu chiến lòng can đảm của nàng......

Tuy nhiên, Quách Đình nói mười đại cực hình... Ách, ngẫm lại cực kì kinh hãi.

"quên đi quên đi, mình nên trèo qua thôi!". Nghĩ tới đây, nàng cũng học bộ dáng Quách Đình, đem túi sách trước ném vào, chỉ nghe bùm một tiếng, hình như là đập bể đến cái gì, nàng cẩn thận nghe ngóng một lát, hình như không có gì khác thường, tiếp theo thật cẩn thận trèo qua tường, mắt thấy thắng lợi ngay trước mắt, lúc ở trên đỉnh tường, nàng đột nhiên sợ hãi đứng lên, càng bi thảm chính là, lúc này nghe được phịch một tiếng, tiếp theo trước mắt là một mảnh mơ hồ ......

A - đúng là mắt kính! mắt kính nàng bị rơi xuống đất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro