2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc lâu sau, Trường loạng choạng mở cửa đi vào buồng, bước chân anh không vững tựa như sắp ngã đến nơi.

"ức...vợ ơi...ức...em ngủ chưa, anh đến với em nè ức...."

Y đang nằm nghỉ phải bật dậy, vội vàng đỡ anh nằm xuống giường. Được nước lấn tới liền thả dê, đôi bàn tay hư hỏng vuốt ve cái eo nhỏ nuột nà của y rồi ghì chặt vào lòng.

"Anh này, làm gì vậy"

Duyên đánh nhẹ vào ngực Trường, anh không buông ra còn cố siết chặt hơn, mạnh bạo chồm lên hôn y nhưng nỗ lực ăn đậu hủ của cậu trường đã bất thành, y đẩy mặt anh ra.

"Hôi chết đi được, đừng hôn em"

Y phản đối kịch liệt làm Trường cũng bó tay đành nằm yên không quấy nữa. Mùi rượu toả ra từ cơ thể anh làm y không thể thoải mái được vì từ nhỏ y đã rất có ác cảm với bia rượu. Nếu không kể ra cũng chẳng ai biết mẹ ruột y đã qua đời từ lúc y mới lọt lòng được vài tháng, tên nát rượu nào đó đã mất lái khi sang đường dẫn đến sự ra đi đầy nuối tiếc của bà. Anh trai khi ấy chỉ mới bốn tuổi đã phải đội khăn tang tiễn biệt mẹ mình.

Năm y tròn tám tháng tuổi, cha y đi thêm bước nữa nhằm mục đích tìm cho y cũng như anh trai một người mẹ. Thật may mắn khi bà xem hai anh em như con ruột và quyết định không sinh nở mà ở vậy cùng chồng mình nuôi nấng hai đứa nhỏ thành tài.

Không nghĩ nữa, y đắp chăn cẩn thận cho Trường rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

Duyên mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, nhìn xung quanh một màu xám mờ ảo bởi vật duy nhất thắp sáng cho cả căn phòng chỉ là cái đèn dầu leo lét, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ làm nó tắt ngúm. Hiện giờ, Trường đang ngủ rất ngon, trông anh còn điển trai nữa. Nhìn một lúc, y bước chân xuống giường cảm giác lành lạnh của sàn nhà truyền đến làm y rùng mình.

Xỏ đôi guốc vào, bước đến cái tủ gỗ nhẹ nhàng nhất có thể để tránh tạo ra tiếng ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh. Y mở tủ lấy ra một cây nến đỏ rồi thắp nó lên, cố định nó trên bàn còn mình thì cầm cây đèn dầu mở cửa đi về hướng nhà bếp.

Chỉ mới vừa chính canh dần, bình minh còn chưa ló dạng. Khung cảnh được bao trùm bởi màn đen kì bí, gió thoang thoảng lành lạnh hoà với tiếng dế kêu làm mọi cảnh vật xung quanh trở nên yên tĩnh hơn trong bầu trời đêm.

Dọc đường có tiếng người gọi, y quay đầu lại đã thấy con Sen tay bưng chậu nước ấm còn bốc khói, con Thương thì cầm bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt và một số vật dụng khác. Ra là nó vẫn nhớ thói quen thức dậy vào giờ dần của y. Từ nhỏ, y và nó đã như hình với bóng, hôm nó bệnh y là người lo nhất, cứ khóc lóc bù lu bù loa lên với mẹ, bà cũng chỉ biết cười trừ rồi an ủi vài ba câu.

Y xem nó như chị em ruột thịt trong nhà, cái gì cũng san sẻ với nó từ chuyện lớn cho đến chuyện nhỏ. Mọi thói quen, cử chỉ, lời nói của y nó đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

"Cô ơi, nay cô có muốn đến tiệm không? để em kêu người mang cho cô ít đồ trang điểm nghen" nó vừa nói vừa giúp y thay quần áo.

"Ừm em đem cho cô ít son phấn là được rồi, nay cô muốn trang điểm nhẹ thôi"

Nhìn mình trong gương một nét thanh tú hiện rõ, y đang khoác trên mình bộ váy màu kem dài chấm ngang đầu gối, tay áo suông dài đến khuỷu tay, nhấn ở eo chiếc thắt lưng thời trang mang phong cách Châu Âu hiện đại. Tóc cột lơi, vài sợi đen nhánh nhẹ rơi ra tôn lên nước da trắng sẵn có của một cô tiểu thư đài cát mang vẻ thanh tao lẫn nhẹ nhàng của nàng thiếu nữ xuân thời. Đôi gò bông của y nhấp nhô sau lớp vải, tuy chẳng hở hang nhưng cũng đủ làm bao chàng chết mê chết mệt.

Được con Sen giúp trang điểm nhan sắc của y đã tăng thêm vài bậc rạng rỡ, dung mạo trời cho vốn đã xinh đẹp không cần hoạ đã rất tuyệt vời. Giờ thêm lớp phấn mỏng, chút son càng nâng cao đường nét mỹ miều của y.

Hẹn mọi người tuần sau có chap 3 💃
Đọc rùi thì góp ý cho ☁️ nha các cậuuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro