Q1. Chương 70 - Mầm non nguyên lão ba triều đời tiếp theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay hoàng cung quả thật là rực rỡ ngàn hoa, bên cạnh hoa đào hồng rực còn có thủy tiên, hoa sưa trắng thơm ngọt, hoa gạo đỏ rực một con đường tiến vào điện Diên HIền. Không chỉ có hoa cỏ, tơ lụa bảy màu cũng được treo đầy hay bên đường, các cô nương trẻ tuổi trong kinh thành đều đặc biệt dụng tâm ăn vận, trang điểm, oanh yến thành bầy, mùi hương liệu, phấn son sực nức đến ngứa mũi. Ta sịt mũi hắt xì cái thứ mười mấy rồi lấy khăn tay lau vội, quả thật là khổ sở tột cùng. Cả đoạn đường đi bộ từ Ngọ Môn tới điện Diên Hiền ta không biết đã bị bao nhiêu người nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.

"Ngươi xem, đường đường là tiểu thư thượng tướng phủ mà ăn mặc thành cái dạng gì kia?"

"Ôi dào, ngươi chưa nghe nói hay sao? Nàng ta đã hai mươi mấy tuổi rồi đấy mà còn chưa gả đi được là đủ biết rồi."

"Sao nghe nói đốc tướng quân có ý với nàng ta cơ mà."

"Ha, dù ai có ý với nàng thì chẳng phải là vì cái thân phận tiểu thư tướng phủ hay sao? Nhìn cái vẻ ngoài ma chê quỷ hờn kia của nàng ta thì ai mà thích cơ chứ."

Ta nhìn xuống một thân áo lụa màu mỡ gà thêu hoa trắng của mình, ừ, đúng là so sánh với ngàn hoa xung quanh thì ta chẳng khác gì bông cỏ lau đứng cạnh cúc vạn đóa, bị xỉ vả cũng phải. Nhưng mà ta mặc thế này là vì nghĩ hôm nay là dịp trọng đại, thu hút càng ít sự chú ý thì càng tốt, lại không nhớ tới Trần Quốc Chẩn kia giờ đã là trang nam nhân độc thân đắt giá nhất kinh thành, từ các vị cô nương tới các bậc cha mẹ, ai cũng hận không thể lao thẳng vào bắt cóc hắn làm của riêng. Thở một hơi dài thườn thượt, ta quy củ đi theo người nhà về chỗ nhà mình. Vừa ngồi xuống, chị dâu đã tấm tắc.

"Đành là đây không phải lần đầu tiên được vào cung nhưng nơi này quả thật xa hoa tới lóa mắt. Em xem, chỉ một đôi đũa bạc này thôi đã bằng tiền ăn của nông gia mười mấy người trong nửa năm rồi đấy."

Ta vội vàng kéo tay áo của chị dâu cả rồi đặt ngón tay lên miệng ra hiệu.

"Bàn bạc về chuyện trong cung rất dễ dẫn tới họa sát thân, chị cẩn thận."

Chị dâu cả nghe ta nói vậy liền dùng tay che miệng rồi gật đầu rối rít. Bàn bên cạnh nhà ta liền vang lên tiếng cười khẽ.

"Tình cảm của Tĩnh Huệ tiểu thư và người nhà nhân thật tốt, tại hạ thật lấy làm ghen tị."

Ta giật mình nhìn về phía tiếng nói đã thấy Trần Khánh Toàn một thân áo xanh nho nhã đang che mặt bằng quạt ngọc mỉm cười. Phía sau lưng hắn vẫn là đám con cái của Nhân Huệ Vương, ai nấy đều đeo vô số vàng ngọc nhưng khuôn mặt thì lộ rõ vẻ sợ sệt khi nhìn về phía Trần Khánh Toàn. Đã lãnh giáo thủ đoạn của hắn một lần, ta không trách những vị công tử, tiểu thư cẩm y ngọc thực kia tại sao lại sợ hắn, bản thân ta cũng chỉ ước sao vị ôn thần này làm ơn đưa ta viên thuốc giải cuối cùng rồi ta sẽ biết điều cúp đuôi chuồn thẳng. Dù sao thì các cụ vẫn dạy, tránh voi không xấu mặt nào.

"Ấy, thật là trùng hợp, nhà chúng ta lại ngồi cạnh phủ Nhân Huệ Vương này. Cứ nghĩ hôm nay chúng ta không có phúc được uống rượu nhà công tử, đúng là có duyên mà."

Ta trái lương tâm mỉm cười trả lời Trần Khánh Toàn, hắn lập tức xởi lởi đáp lại.

"Quả đúng như tiểu thư nói, hai nhà chúng ta quả thật có duyên, nên thân càng thêm thân mới phải."

"Ồ, vừa hay anh ba và anh tư nhà tiểu nữ vẫn còn chưa có vợ đâu."

Ta giả ngây trả lời, không ngờ lại nghe cạch một tiếng phát ra ở bàn phía trước, nhìn về phía ấy đã thấy anh ba và anh tư đang trợn mắt lườm mình cháy mặt. Ta vội mím môi cúi đầu, ý chỉ "Em biết sai rồi, của hai anh hết."

Thật may, anh ba và anh tư nhà ta tuy tính tình chất phác nhưng lại vô cùng bao che, thấy ta như vậy họ liền anh dũng ra trận mỗi người một câu tiếp chuyện Trần Khánh Toàn, khiến hắn phải nói nhiều tới nước miếng tung bay, mồ hôi tí tách.

Yến tiệc hôm nay vốn là gia yến để nhà vua chính thức giới thiệu Huệ Vũ Vương với chúng văn võ bá quan, chính vì thế, Trần Thuyên cũng tự mình dẫn Trần Quốc Chẩn nhập tiệc.

Thái giám hô lớn một tiếng thông báo, toàn thể yến tiệc đều đứng dậy hành lễ, ai ai cũng nín thở im lặng như tờ. Không chỉ toàn thể người nơi này, bản thân ta cũng vô cùng tò mò, không biết nhóc con năm nào giờ ra sao?

"Quan gia vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

"Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

Hô xong ngần ấy câu chào, ai ai cũng miệng khô lưỡi đắng, đợi thêm một lúc mới nghe được hai chữ "Bình thân." vàng ngọc của nhà vua . Mọi người liền lục tục ngồi xuống, mấy trăm đôi mắt không hẹn mà cùng dán chặt vào vị vương gia cao lớn vận y phục đỏ thẫm bên cạnh nhà vua . Trần Thuyên dường như rất thưởng thức con mắt ái mộ của mọi người vì thế hắn liền mỉm cười sang sảng nói.

"Yến tiệc ngày hôm nay dụng ý là để chào mừng hoàng đệ của trẫm đã trở về kinh thành. Thời gian qua, Huệ Vũ Vương đã giúp trẫm tuần du hết một dọc biên giới phía bắc, củng cố quân lực phòng thủ, thị sát cuộc sống của dân chúng. Không ít lần đã tuốt đao dẹp loạn, diệt trừ đạo tặc, đánh tan thổ phỉ giúp dân chúng an cư lạp nghiệp, công trạng không ít. Nay Huệ Vũ Vương đã tới tuổi trưởng thành, trẫm gọi hắn về để phụ giúp trẫm trong việc triều chính, mong các ái khanh giơ cao đánh khẽ, sát cánh cùng Huệ Vũ Vương cống hiến cho giang sơn, xã tắc."

Nhà vua nói xong lời này, toàn thể điện Diên HIền đều đồng loạt hô vạn tuế rồi lục tục ngồi xuống, trên mặt hết thảy mọi người đều đồng loạt hiện lên câu cảm thán :

"Ồ, thì ra mấy năm nay phía Bắc có nạn thổ phỉ, mà cụ thể là ở đâu thế? Sao chưa bao giờ nghe nói?"

Ánh mắt hoang mang của đám đại thần cấp thấp bắn ra khắp nơi lại lập tức bị ánh mắt khinh thường của mấy vị cáo già chặn lại.

"Các ngươi ngu lắm, có nạn thổ phỉ hay không đâu đến lượt các ngươi thắc mắc. Quan gia nói có tức là có, hiểu không? Mấu chốt chính là câu cuối cùng của bệ hạ kìa. Người này là em trai cùng mẹ của quan gia, lại còn do một tay Chiêu Văn Vương dạy dỗ, chắc chắc sẽ là mầm non nguyên lão ba triều tiếp theo. Trong tương lai, hắn sẽ trở thành một vị Chiêu Văn Vương, hoặc Hưng Nhượng Vương thứ hai không chừng. Các ông mà thông minh thì về chỉnh đốn lại con gái nhà mình đi. Dự đoán mấy ngày tới cổng Huệ Vũ Vương phủ sẽ bị toàn thể bà mối ở kinh thành này đập hỏng mất thôi."

Ta yên lặng cắn hạt dưa dựng tai nghe lời bàn tán xung quanh, chốn quan trường quả nhiên cũng thị phi không kém hậu viện thanh lâu, loại chuyện câu dẫn này mà các vị cũng có thể bàn tán công khai cho được. Nhìn lên thằng nhóc năm nào, bây giờ đã làm một trang nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất.

Quả không hổ danh là em ruột của nhà vua, Trần Quốc Chẩn cũng được di truyền vẻ đẹp của tiên thái hậu, lại có thêm một nét phóng khoáng, phong tình của tuổi trẻ. Trách sao khi ta nhìn một vòng các vị tiểu thư có mặt ở nơi này, ai ai cũng mặt đỏ, tim đập, tranh nhau hiến khúc, hiến vũ, ngâm thơ, vẽ tranh. Khí thế này của các nàng hào hùng như thiên binh vạn mã, quyết tâm hừng hực như chiến sĩ ra trận một đi không trở về, không đầy hai canh giờ, Trần Quốc Chẩn đã bị các nàng dọa cho toát mồ hôi hột, vội vàng quỳ gối than mệt, mong nhà vua cho về nghỉ sớm.

Có lẽ Trần Thuyên cảm thông cho nỗi lòng của hắn, liền vui vẻ vỗ vai dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt rồi đuổi về phủ. Trần Quốc Chẩn được lời như cởi tấm lòng, chỉ một cái chớp mắt khuôn mặt vốn xanh xao, vàng vọt vì mệt mỏi liền lập tức trở nên hồng hào phấn chấn, một bước thành hai, rời đi nhanh thoăn thoắt như đạo tặc giang hồ, bỏ lại một rừng hoa đào lệ rơi nhạt nhòa.

"Cô nương hôm nay có vẻ đặc biệt cao hứng."

Trần Khánh Toàn ở bàn bên cạnh lại một lần nữa nói với sang.

"Ấy, công tử đừng khiến người khác hiểu lầm tiểu nữ. Tiểu nữ lớn lên chốn dân gian, chưa bao giờ được xem nhiều màn biểu diễn đặc sắc dường này nên vô cùng hâm mộ."

Hắn nói không sai, ta không cao hứng sao được, nhờ nhân vật chính ngày hôm nay là Trần Quốc Chẩn mà mấy phe phái trên quan trường liền trở mặt thành thù. Vì để thu hút sự chú ý của hắn mà đem con gái nhà mình như đao thương để đấu đá nhau. Thật may, thượng tướng phủ không có con gái nào ngoài gái già vô dụng là ta nên đương nhiên là ung dung tọa sơn quan hổ đấu, ăn no, uống say, yên tâm xỉa răng xem người người ganh đua với nhau.

"Tĩnh Huệ tiểu thư." Ta đang tập trung quan sát người khác thì đột nhiên bị ai đó phía sau gọi giật lại.

Người tới là một Thái giám trẻ, hắn nhìn ta với khuôn mặt sợ sệt, cúi đầu lí nhí nói.

"Thái hậu cảm thấy đã lâu không được nói chuyện với tiểu thư nên có phần thương nhớ, lệnh nô tài truyền tiểu thư tới phụng bồi người."

Ta ngẩn người nhìn lên phía đài cao, quả nhiên thái hậu không còn ở đó. Từ khi Trần Thuyên đăng cơ, thái hậu đã đối với ta bằng thái độ ăn ốc đổ vỏ, lạnh lùng như khối băng vạn năm, sao có thể đột nhiên có lòng thương nhớ đây? Nghĩ tới đây ta nhìn sang phía đối diện, Hưng Đạo Vương cũng đã biến mất từ lúc nào, lẽ nào không phải là thái hậu mà chính là lão cáo già muốn nói chuyện với ta.

"Cô nương có việc phải đi sao?"

Không biết từ lúc nào Trần Khánh Toàn đã đứng bên cạnh ta. Lúc này nhà vua đã lệnh cho toàn thể mọi người trong điện Diên Hiền được tự do đi lại nên không ít người cũng đã đứng dậy chào hỏi khắp nơi, bản thân người nhà nhà ta cũng đã bị các vị tướng quân khác vây lấy. Cực chẳng đã, ta đành quay sang Trần Khánh Toàn nói.

"Thái hậu có việc gấp cho gọi tiểu nữ, nếu cha và mẹ tiểu nữ có tìm, mong công tử chuyển lời giúp. Ngoài ra..." Ta nhìn qua Thái giám trẻ, thái độ lấm lét của hắn vô cùng đáng nghi, chính vì thế ta mới thì thầm với Trần Khánh Toàn. "Nếu trong một canh giờ mà tiểu nữ không trở lại, mong công tử giục cha ta làm lớn chuyện, cho người đi tìm tiểu nữ."

Trần Khánh Toàn gật đầu với ta, nhắc nhở thêm.

"Cô nương đi đường cẩm thận, tại hạ nhất định sẽ chuyển lời. Tại hạ còn có thứ muốn trao cho cô nương, mong nàng đi sớm về sớm."

Lời nói của Trần Khán Toàn phá lệ lớn hơn bình thường, thái giám trẻ đang đứng đợi bên cạnh bọn ta lập tức cúi gằm mặt. Ta gật đầu với hắn rồi quay đi. Ta vẫn có thứ mà hắn cần, ta tin hắn sẽ giúp ta.

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro