Q2. Chương 80 - Dịp tốt để bàn chuyện làm ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân năm nay tới muộn hơn mọi năm. Cuối tháng ba, nàng Bân mới đan xong áo, đợt rét cuối mùa kết thúc vừa đúng ngày mồng mười tháng tư. Hôm nay nắng đẹp rực rỡ, thời tiết khô ráo, gió nhẹ rét ngọt, ta khoác cái áo bông, pha một bình trà mang ra trước hiên nhà hóng gió. Trong sân, dưới gốc cây đa lớn, Linh thị và Chi thị đang rối rít kiểm kê đợt hương liệu mới được chuyển tới từ phương nam.

Một năm nay, khách tới cửa hàng hương liệu của ta ngày một đông hơn, buôn bán vô cùng thuận lợi, tiền lãi vừa đủ chi phí ăn ở cho mấy người bọn ta, thậm chí còn dư dả để gửi cho trại chủ Đại Lực ở trong rừng sâu. Không có anh em sơn tặc hợp tác nhiệt tình, ta cũng khó mà tìm được nguồn cung cấp trầm hương tốt đến thế.

"Tiểu thư, nếu người rảnh quá thì tới giúp bọn em đi." Linh thị hớt hải lau mồ hôi đầy đầu gọi ta.

"Ta đang bận hóng gió, em không thấy hay sao? Hàng không kiểm hôm nay thì có thể kiểm ngày mai nhưng thời tiết đẹp thế này mà không hưởng thụ, biết đâu ngày mai mưa thì sao?" Ta xấu tính nói móc Linh thị, Chi thị ở bên cạnh nàng ấy liền vô cùng hưởng ứng gật đầu. Thật ra, trong hai người tỳ nữ này, Chi thị giống ta nhất ở tính lười biếng, ngược lại Linh thị lại là người cuồng công việc, việc hôm nay không bao giờ để ngày mai. Nếu không có nàng ấy, thời gian một năm này ta quả thật không biết bản thân mình sẽ ra cái dạng gì.

Linh thị nghe ta nói ngang nên đành nhận mệnh ngoan ngoãn tiếp túc kiểm hàng. Bàn tay của nàng ấy nhanh nhẹn lướt trên túi gỗ trầm, cân cân, đong đong, đếm đếm. Trong khi đó Chi thị bên cạnh lại quy củ phân loại gỗ theo chất lượng vào từng cái mẹt một rồi mới đem ra giữa sân phơi nắng. Ta ngửa mặt thưởng thức ánh nắng ấm, trong lòng bình yên vô cùng, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ liền kéo tới.

"Đoàn Điểm tiểu thư thật là rảnh rỗi, không biết ngoài kia có bao nhiêu người đang vất vả tìm nàng tới đỏ mắt. Tại hạ thật lấy làm ghen tỵ."

Ta bị đánh thức bởi một hơi thở nóng bỏng bên vành tai, cả người nổi da gà choàng tỉnh. Trần Khánh Toàn đã ngồi đó từ lúc nào, tay hắn cầm chén trà ta đang uống dở, tay kia cầm bình trà ta pha. Hắn tự nhiên rót trà, tự nhiên uống trà, không hề thấy tỏ ra một tia hổ thẹn. Ta ho khan một tiếng, vội vàng chỉnh đốn lại dáng ngồi của bản thân rồi mới đáp lời hắn.

"Lâu lắm rồi mới gặp Toàn công tử, công tử có khỏe không? Công tử khen trật rồi, cả năm nay tiểu nữ rất an phận, không đi ra ngoài, không gặp người lạ làm sao biết được bên ngoài có đại sự gì."

Trần Khánh Toàn tu ừng ực hết cạn bình trà của ta rồi mới thở dài thườn thượt nhún vai than thở.

"Không giấu gì tiểu thư, một năm nay tại hạ thật vất vả mới che giấu được hành tung của nàng, giờ đây đầu đau, người đau, tiền bạc tiêu tốn đã không thể đếm hết được. Tiểu thư cũng hiểu, người làm ăn không ai ném tiền qua cửa sổ, chỉ mong tiểu thư mau mau cho một cái chủ ý để tại hạ bù lỗ đi thôi."

Ta trợn mắt nhìn điệu bộ nói dối mà không đỏ mặt của Trần Khánh Toàn, trong lòng quả thật hổ thẹn da mặt mình không dày bằng hắn. Một năm nay ta nửa là trốn tránh tai mắt của người ngoài nhưng nửa cũng là bị hắn giam lỏng ở kinh thành này. Tuy không bôn ba đường xá xa xôi, không chịu cảnh mưa dập gió vùi, nhưng mỗi ngày cũng phải viết mười mấy bức thư gửi đi khắp nơi, viết nhiều đến nỗi cổ tay dăm bữa thì đau nhức, nửa tháng lại chuột rút. Hắn giúp ta một cái ân tình, ta trả lại cho hắn một năm lao lực kiếm tiền, vốn liếng kinh nghiệm trong người có bao nhiêu đều đem ra cả. Hắn giúp ta trốn khỏi hoàng cung, ta giúp hắn xây dựng mạng lưới thông thương trên toàn lãnh thổ Đại Việt. Tiền hắn ném ra để nuôi cái hệ thống phân phối hàng hóa này là để tiết kiệm hàng trăm vạn lạng bạc trong việc đút lót quan lại từng vùng, giảm thiểu rủi ro mất hàng hóa, tăng tốc độ vận chuyển hàng hóa. Phần lợi nhuận ấy tính ra còn gấp mấy lần số tiền ban đầu hắn giao cho ta ấy chứ.

Ta đây tuy là người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nhưng trên giấy trắng mực đen chính là đối tác làm ăn nhỏ của hắn, lợi nhuận chia đều hắn chín, ta một. Nghe hắn nói xong lời than thở ấy, ta liền đứng dậy cầm chồng sổ quyết toán đã được chuẩn bị sẵn giao cho Trần Khánh Toàn.

"Đúng giao hẹn một năm trước, đây là sổ sách tính toán chi tiết tiền lợi nhuận mà công tử và Nhân Huệ Vương đã kiếm được nhờ mạng lưới phân phối kiểu mới theo đề xuất của tiểu nữ. Mời công tử kiểm tra cẩn thận, nếu không có thắc mắc nào thì như giao hẹn từ trước, mời công tử bàn giao cho tiểu nữ một phần mười lợi nhuận. Kể từ ngày mai chúng ta không ai nợ ai."

Trần Khánh Toàn nhìn chồng sổ sách đã được phân loại theo từng châu, phủ, lộ, từng tháng trong năm một cách rõ ràng trên tay ta, khuôn mặt hắn thoáng chốc liền mất đi vẻ cợt nhả mà thay vào đó là biểu hiện vô cùng nghiêm túc. Hắn không xem từng quyển mà chỉ cầm văn bản tổng kết lợi nhuận cuối cùng lên xem xét, ta biết ý liền bỏ đi pha một bình trà khác. Nhìn tình hình này, có vẻ như hắn còn ở lại đây khá lâu, ta liền tính toán sai Chi thị đi chuẩn bị đồ ăn nhiều một chút.

Khi ta dặn dò Chi thị xong xuôi quay trở lại trong sân nhà thì lại thấy Trần Khánh Toàn đang rôm rả làm phiền Linh thị, hết cầm lên lại đặt xuống những mảnh gỗ trầm đã được phân loại rõ ràng khiến chúng xáo trộn hết cả. Linh thị đứng bên cạnh liền tức đến đỏ mặt dậm chân.

"Toàn công tử, công tử làm như thế này là có ý gì?"

"Ấy, ấy, tại hạ xuất thân bần hèn, không hiểu biết nhiều về gỗ trầm nên mới tới tìm cô nương để học hỏi mà." Trần Khánh Toàn liền nhăn nhở cười. Thấy Linh thị đã tức tới phát khóc, ta liền vội vàng đi tới kéo Trần Khánh Toàn trở lại bàn trà, tránh để nàng ấy tức tới mức gây ra án mạng.

"Công tử đường đường là nam nhi đại trượng phu, tại sao lại bắt nạt một cô nương như Linh thị. Nhìn xem, nàng ấy khóc đến nơi rồi. Công tử rảnh thì ngồi đọc sổ sách, tiểu nữ đi mới chưa đầy nửa canh giờ, công tử đã xem được mấy quyển rồi?"

"Không cần, không cần, Đoàn Điểm thương gia là ai cơ chứ. Nàng đã trực tiếp ra tay, tại hạ là ai mà dán chất vấn. Kỳ thực một năm nay tại hạ không trực tiếp đi từng tỉnh lộ để xem xét nhưng thuộc hạ của cha nuôi vẫn gửi thông tin báo cáo đều đặn. Cha nuôi rất hài lòng với biểu hiện của tiểu thư. Ngay tối nay tại hạ sẽ cho người chuyển phần tiền của nàng tới đầy đủ."

Ta cúi đầu mỉm cười coi như là đáp lại lời khen của hắn, ta hiểu rõ lời này của hắn đều là thật, mạng lưới phân phối ta xây dựng này có bao nhiêu ý nghĩa với Nhân Huệ Vương.

Trước đây, Nhân Huệ Vương tuy có tài lực phú khả địch quốc nhưng bất kỳ một thỏa thuận thương nghiệp lớn nào cũng đều phải sử dụng tới binh lực hùng hậu trong tay. Đây là điểm lợi bởi binh lực trong tay ông ta có tới hàng trăm vạn người, vừa tinh nhuệ, vừa thiện chiến, phàm là hàng hóa của ông ta thì không một thương nhân hay thế lực giang hồ nào dám động tới. Tuy nhiên, điểm hạn chế duy nhất chính là bất kỳ một hành động nào của ông ta đều không tránh khỏi tai mắt của triều đình. Bởi ông ta phải sử dụng binh lực để thông thương nên chỉ có thể giới hạn kinh doanh các loại quân trang, quân lương, quân dụng. Tuy số lượng mỗi đơn hàng vô cùng lớn nhưng vì là kinh doanh với triều đình, kiếm tiền trực tiếp từ quốc khố nên đương nhiên không thể bán giá quá cao, nộp thuế sòng phẳng. Lợi nhuận cuối cùng đương nhiên sẽ không cao bằng các mặt hàng gia dụng như vải vóc, tơ lụa, gốm sứ, gỗ quý.

Không những thế, phạm vi giao thương của ông ta bị bó gọn ở dải rừng núi màu mỡ phía Nam giáp Chiêm thành. Với binh lực trong tay, ông ta có thể nuốt trọn con đường giao thương trên biển với Chiêm thành và Xiêm La, thống trị hải tặc, đàn áp sơn vương, nhưng chỉ cần người của ông ta xuất hiện ở bất kỳ vùng đất nào khác trên lãnh thổ Đại Việt thì sẽ lập tức khiến quân phiệt vùng khác phật lòng.

Biên giới phía Tây chiến sự liên miên, dân cư nghèo nàn thì có thể bỏ qua, nhưng một vùng phương Bắc giàu có, trù phú là cửa ngõ thông thương với Minh triều, dù quan hệ bang giao xấu hay tốt, hàng hóa thông thương qua bến Vân Đồn đổ về kinh thành Thăng Long vẫn luôn chỉ tăng chứ không giảm. Tuy bến Vân Đồn nằm trong phạm vi thế lực của Nhân Huệ Vương, nhưng đây chỉ là trạm chung chuyển, hàng hóa đi qua nơi này đều là hàng đã được thương nhân nơi khác đặt mua, nguồn lợi duy nhất chính là các nhà hàng, tửu quán thì lại bị Bách Nguyệt hội thâu tóm. Ngày ngày nhìn thuyền buôn ra vào sân sau nhà mình tới đỏ mắt mà không thu được lợi gì, Nhân Huệ Vương làm sao có thể ngồi yên nhìn món lợi ấy chảy thẳng vào túi của Chiêu Văn Vương và nhà vua ?

Lại nói, đất phong của Chiêu Văn Vương nằm ở phương Bắc, binh lực hùng hậu không hề thua kém nhân số trong tay Nhân Huệ Vương, văn sĩ dưới trướng lại nhiều như Thát tặc, bất kỳ động tĩnh nào ở phương Bắc đều không thể thoát khỏi bàn tay ông ta. Ở trung ương kinh thành, tuy nhà vua còn non trẻ, nhưng lại có thế lực Hưng Đạo Đại Vương và Hưng Nhượng Vương chống lưng, bây giờ còn có Huệ Vũ vương nắm chắc trong tay Bách Nguyệt hội thì như hổ thêm cánh. Nếu Nhân Huệ vương muốn xơ múi bất kỳ nguồn lợi nào từ phương Bắc và kinh thành thì buộc phải thoát khỏi sự phụ thuộc vào binh lực. Cách duy nhất cắt đứt sự phụ thuộc này chính là phải có mạng lưới cung cấp hàng hóa riêng dựa trên nhân lực từ dân thường, nhân sĩ giang hồ hoặc thương nhân kinh doanh nhỏ lẻ, những người rất bình thường, hoàn toàn hoạt động tự do nằm ngoài khả năng kiểm soát của triều đình.

Chính vì lí do này, Nhân Huệ Vương và Trần Khánh Toàn mới nhân cơ hộ giữa ta và Trần Thuyên nảy sinh mâu thuẫn mà tìm mọi cách tiếp cận ta, không ngại rủi ro mà giúp ta trốn khỏi hoàng cung ngày đó. Ta không kiêu ngạo, nhưng nhìn khắp Đại Việt, ngoài ta ra không còn người nào khác đã từng đi qua rất nhiều địa danh quan trọng, lại có mối quan hệ rộng rãi với thương nhân, nhân sĩ giang hồ và tặc phỉ khắp nơi . Nếu Nhân Huệ Vương muốn xây dựng một mạng lưới phân phối hàng hóa quy củ, nhịp nhàng trong thời gian ngắn mà không tốn công đi tới từng nơi, gặp gỡ, thuyết phụ từng người thì đương nhiên cần có ta hỗ trợ.

Chuyện này đối với bất cứ ai có thể là khó và phức tạp, nhưng đối với ta lại không hề khó. Trước đây, khi Trần Thuyên thâu tóm Bách Nguyệt hội đã thay đổi tất cả những thủ quỹ, cửa hàng trưởng, quản gia, thương nhân trung thành tuyệt đối với ta. Tuy nhiên, Trần Thuyên chỉ đuổi họ đi mà không cho người truy cùng giết tận, những người này sau khi rời khỏi Bách Nguyệt hội liền trở về nơi chốn ban đầu của họ. Ta chỉ cần đưa danh tính và vị trí của họ cho Trần Khánh Toàn, người trong tay hắn liền có thể móc nối liên lạc trực tiếp. Ta cũng không cần thiết phải xưng tên họ, bởi những người này đã quá quen thuộc với nét chữ của ta. Quy tắc thông thương rất đơn giản, hàng hóa ở khắp nơi sẽ được các thương nhân nhỏ thu mua, sau đó lại thông qua hệ thống tiêu cục của nhân sĩ giang hồ để chung chuyển đổ về bến Vân Đồn, nơi này thương nhân ra vào phức tạp, số lượng thuyền buôn khổng lồ, dù là người có lòng theo dõi cũng khó mà biết được hàng hóa này thực sự là của ai.

Tất cả tâm huyết này ta bỏ ra chỉ để đổi lại một góc nhỏ trong phần lợi nhuận khổng lồ mà Nhân Huệ Vương kiếm được. Đối với một kẻ đang trốn tránh như ta mà nói, đây quả thật là một sắp đặt hoàn hảo. Tóm lại, Nhân Huệ vương muốn làm gì với mạng lưới thông thương này là việc của ông ta, ta chỉ cần những mắt xích quan trọng trong đó là người của ta là đủ. Chỉ cần nắm những người này trong tay, ta có thể chắc chắn số tiền lợi nhuận và sổ sách ta nhận được không có vấn đề gì khuất tất. Ta không cần lộ mặt, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi một chỗ đợi tiền chảy vào túi mà thôi. Hơn nữa, mạng lưới phân phối này đứng tên thân tín dưới trướng Trần Khánh Toàn, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cả ta và Nhân Huệ Vương đều có thể phủi tay sạch sẽ, không hề liên lụy.

Rõ ràng Trần Khánh Toàn vô cùng hài lòng với thành quả này, buổi sáng hắn tới bàn giao công việc, buổi chiều đã có người chuyển ngân lượng tới tận cửa. Ta đương nhiên cũng hào phóng giữ hắn ở lại ăn cơm chiều.

............................

Ủng hộ tác giả bằng cách follow và like fanpage: https://www.facebook.com/Mypumpkingarden







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro