Q2. Chương 94 - Đinh lão gia và Đinh vô lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người phía trước kia có phải là công tử Phùng Thanh không nhỉ?"

Thuyền của chúng ta đã đi qua ngã ba giao với sông Kinh Thầy, đoạn sông này đặc biệt rộng, thuyền bè qua lại tấp nập, không ngờ rằng người phía trước vẫn nhận ra được Phùng Thanh. Ta theo tiếng gọi nhìn về phía ấy liền thấy một chiếc thuyền buồm lớn đang tiến về phía chúng ta từ phía hạ nguồn sông Đuống, lúc này đã qua giờ trưa, ráng chiều vàng rực, đáng lẽ ta nên cảm thấy ấm áp nhưng vừa nhìn thấy người đứng cuối thuyền kia ta liền cảm thấy một luồn gió lạnh chạy dọc sống lưng.

Người đó là một nam tử trung niên, dáng người nặng nề. Vì thuyền chúng ta vẫn còn cách thuyền của ông ta một quãng ngắn nên ta không nhìn rõ khuôn mặt ông ta, tuy nhiên chỉ qua phản ứng ngạc nhiên và có phần e dè của Phùng Thanh, ta có thể đoán được đây cũng là một nhân vật phong vân dưới trướng Nhân Huệ Vương.

Phùng Thanh liếc nhìn ta nhưng nhanh chóng nói lớn trả lời.

" Đinh lão gia, thật là trùng hợp."

Chỉ một chữ Đinh mà đầu ta lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh. Ta lập tức làm ra vẻ thục nữ thẹn thùng cúi đầu lùi lại đứng trốn phía sau lưng Phùng Thanh nhỏ giọng hỏi hắn.

"Đinh lão gia này không phải là lão cha của tên Đinh vô lại kia chứ?"

Phùng Thanh vẫn tươi cười nhìn lão Đinh kín đáo trả lời ta.

"Đúng là ông ta, tại hạ cũng vô cùng ngạc nhiên. Thiên hạ rộng lớn như vậy, không ngờ thuyền chúng ta lại đụng phải ông ta ở đây."

Nhân lúc Đinh lão gia đang nói gì đó với thuộc hạ, ta liền nhanh chân chuồn vào trong khoang thuyền.

"Công tử ở đây đối phó, ta ra phía sau báo Nguyễn Thị La một tiếng để nàng ấy tránh mặt."

.................

Không ngoài dự đoán của ta, vừa nghe tin dữ, Nguyễn Thị La liền lộ dáng vẻ hoài nghi và tức giận. Tuy nhiên ta không có thời gian quản nàng nghĩ gì, chỉ dặn dò Chi thị lập tức đem nàng giấu trong khoang thuyền cho tới khi Đinh lão gia kia bỏ đi. Thu thập xong xuôi ta mới hít sâu một hơi trở lại bên cạnh Phùng Thanh, dù sao bây giờ trên danh nghĩ ta là người cùng hội cùng thuyền với bọn hắn, lo lắng trốn tránh không bằng trực tiếp đối mặt. Ta bước ra khỏi khoang thuyền đã thấy thuyền của Đinh lão gia gần sát. Hai con thuyền một lớn một nhỏ lúc này đều đã neo lại một khúc sông vắng vẻ, người làm của ông ta đang lúi húi đặt mấy tấm ván gỗ làm cầu nối.

Khi mọi việc xong xuôi, người làm của Đinh lão gia lui xuống, ta mới thấy rõ dáng vẻ của ông ta. Lúc nãy nhìn ông ta từ phía xa ta chỉ nghĩ dáng người của ông ta có vẻ nặng nề, tới lúc này mới nhìn rõ người này phải nói là rất béo. Tuy trên người ông ta khoác áo lụa nhưng vẫn hằn rõ từng ngấn mỡ bụng chảy xệ. Khuôn mặt ông ta rất tròn nhưng lại để hai sợi ria mép dài như cá trê, môi dày bóng mỡ, mũi tẹt, mắt hí, miễn cưỡng có thể gọi là phương phi, thẳng thắn thì có thể nói là xấu không chịu nổi.

Trên thuyền kia, ngoài ông ta còn có một đám người băm trợn, ai ai trong những người này cũng lưng hùm vai gấu, đao sắc dắt bên hông. Tuy nhiên những kẻ này đều ngoan ngoãn cúi đầu quy củ đứng phía sau Đinh lão gia béo mập, không ai dám lên tiếng. Trong nhóm người này có một kẻ nhìn qua thì thấp bé nhưng bụng phệ vượt mặt, mắt hí, mũi to, hông đeo đại đao, chân đi ủng da hổ nhưng trên người lại mặc quần áo tơ lụa màu thiên thanh. Chỉ cần nhìn qua cũng biết chắc chắn chính là quý tử vô lại đã giết hại cả nhà y sư họ Nguyễn ở phủ Xích Đằng. Nhìn cái vẻ ngoài ma chê quỷ hờn cùng phong cách ăn mặc sặc sỡ bực này, ta có thể hiểu được vì sao Nguyễn Thị La thà chết cũng quật cường không chịu theo hắn. Cũng chỉ có thể trách hắn đã vô lại mà còn không biết chăm chút cho vẻ bề ngoài. Không cần hắn phải hại nước hại dân như Trần Khánh Toàn, chỉ cần hắn giảm tám phần mười đống thịt trên người, có khi vì người nhà, Nguyễn Thị La cũng có thể gắng gượng nhắm mắt đưa chân.

Có lẽ vai vế của Đinh lão gia trong phạm vi thế lực của Nhân Huệ Vương không hề nhỏ nên Phùng Thanh vẫn một mực khoanh tay cúi đầu đợi ông ta mở lời trước. Tuy nhiên Đinh lão gia lại mỉm cười rực rỡ, khóe mắt ti hí xô thành mấy chục vết nhăn, ông ta xởi lởi nói.

"Công tử hành đại lễ lớn như vậy làm gì, lão phu theo hầu vương gia còn công tử cũng là cánh tay phải của Toàn công tử tại kinh thành. Về vai vế thì có thể lão phu là bậc trưởng bối, nhưng về quyền lực thì cũng chỉ ngang bằng công tử tuổi trẻ tài cao. Chẳng mấy khi có duyên gặp mặt, không biết lão phu có thể mời công tử cùng bằng hữu một chén rượu nhạt hay không?"

Ta giật mình nhìn qua Phùng Thanh, không ngờ Trần Khánh Toàn lại cử thuộc hạ thân tín bậc này đi cùng với ta. Phùng Thanh không đáp lại ánh mắt của ta mà chỉ mỉm cười khoanh tay cúi đầu đáp lời Đinh lão gia.

"Đinh lão tiền bối khiêm tốn như vậy thật khiến Phùng Thanh hổ thẹn, chỉ riêng về bối phận, tại hạ sao dám từ chối lời mời của tiền bối. Tuy nhiên tại hạ hiện tại đang thực hiện nhiệm vụ công tử giao phó, không dám lơ là say sưa chỉ có thể nguyện đổi trà thay rượu kính tiền bối."

Đinh lão gia nghe xong liền trầm ngâm, tuy ta không thể nhìn rõ hai con mắt dưới lớp da mặt bóng nhãy của lão nhưng cũng có thể cảm thấy lão đang nhìn về phía mình. Ta lập tức tỏ ra dáng vẻ nữ nhân yếu đuối, cúi gằm mặt lùi lại một bước, trong lòng cầu mong rằng không ai nhận ra mình. Thật ra thân phận của ta trên thương trường tuy lớn nhưng quan hệ với nhân sĩ giang hồ không sâu, ngoài đám thổ phỉ, cường đạo thì không giao du mấy với các đại nhân vật, cũng mới chỉ đi qua phủ Xích Đằng một lần, khả năng Đinh lão gia này biết về ta không cao. Ta đã ra vẻ như vậy nhưng Đinh lão gia lại mỉm cười.

"Tiểu thư đây hẳn là người gần đây cả vương gia và Toàn công tử dốc lòng bảo vệ. Lão phu bái kiến tiểu thư."

Lời này của Đinh lão gia quá bất ngờ khiến ta phản ứng chậm một nhịp, khi nhận ra mình cần phải phủ nhận lời của ông ta thì đã muộn. Ta im lặng quá lâu chẳng khác nào gián tiếp đồng ý với lời ông ta nói, Đinh lão gia lập tức nói tiếp.

"Quả nhiên chính là tiểu thư. Đã là khách quan trọng của vương gia thì đều là chủ nhân của lão phu. Người ta thường nói hổ phụ không sinh cẩu nữ, tiểu thư quả nhiên còn anh khí hơn cả phu nhân năm nào."

Ta giật mình trợn mắt nhìn Đinh lão gia, lão không những biết thân phận của ta mà còn biết thân phận của mẹ. Quả nhiên không hổ danh là tai mắt đắc lực của Nhân Huệ vương trên giang hồ, cái dáng vẻ khôi hài, khúm núm này của lão có lẽ chính là vỏ bọc hoàn hảo, khiến người ta không tự chủ mà lơ là phòng vệ với lão, không cần lão phải nhọc lòng liền tự làm lộ ra điểm yếu của bản thân. Trong lòng ta lập tức liền tự xỉ vả bản thân mình, đây chẳng phải cũng chính là mưu kế ta thường sử dụng trên thương trường hay sao, không ngờ lúc này lại để người khác tương kế tựu kế vạch trần thân phận. Ta không dám coi thường lão già béo này nữa, đầu óc lập tức tỉnh táo, bản chất con buôn liền bộc lộ mười phần. Ta mỉm cười rực rỡ, khóe mắt cong cong, hai tay chắp bên hông nhún người cúi đầu nhẹ nhàng hành lễ với lão.

"Để cho Đinh lão gia chê cười rồi, tiểu nữ tài không bằng người nên mới phải nương nhờ vương gia chiếu cố. Nào dám vỗ ngực làm chủ nhân của ai. Hôm nay không hẹn mà lão gia cùng công tử Phùng Thanh gặp mặt, hẳn là có rất nhiều chuyện phải hàn huyên. Tiểu nữ không dám chườm mặt tự bôi xấu làm mất nhã hứng của hai vị, xin phép ở lại trên thuyền này."

Ta nói xong lời này, trong bụng chỉ cầu mong lão già béo này thấy khó mà lui. Các cụ xưa vẫn nói tránh voi chẳng xấu mặt nào, con voi này lại còn vừa to vừa xấu, có cho tiền ta cũng không muốn ngồi uống rượu với lão. Tuy nhiên ta không ngờ Đinh lão gia không những đúng là một con voi mà da mặt còn dày hơn cả tường thành. Ta và Phùng Thanh hai bên tung hứng hết lời thoái thác, lão lại dùng chiêu lấy thịt đè người, mỗi người bọn ta nói một câu, lùi một bước. Lão liền tiến thêm mười mấy bước trực tiếp xông sang thuyền của bọn ta.

Ta liền lập tức đổi chiến thuật giả vờ làm nữ nhân yếu đuối, đường xa mệt mỏi, lão liền đề cập trên thuyền lão có thầy lang nổi tiếng. Thậm chí còn đề nghị nếu bọn ta ngại phiền phức, lão sẵn sàng sai người bày tiệc rượu trên vùng đất bờ sông, không cạn với ta một chén rượu thì nhất quyết không bỏ đi. Đối đáp xong dăm ba câu với Đinh lão gia mà chẳng mấy chốc đầu ta chảy đầy mồ hôi lạnh, Đinh lão gia lại vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt nói câu chốt hạ cuối cùng.

"Cứ quyết định như vậy đi, lão phu nhiều năm trước cũng có quen biết với cố phu nhân, vẫn luôn hâm mộ cố phu nhân đại nghĩa diệt thân, anh khí hào hùng. Hôm nay có duyên gặp mặt tiểu thư, lão phu sao có thể bỏ qua cơ hội mượn hoa kính phật cơ chứ."

Lão nói mẹ đại nghĩa diệt thân? Không cần biết lời này của lão là có dụng ý hay đơn thuần chỉ là lời vuốt đuôi ngựa, nháy mắt, thâm tâm ta từ vô cùng bài xích chuyển sang cảnh giác và mong đợi. Năm ấy, mẹ theo lệnh lão cáo già khơi mào mâu thuẫn giữa hai phái Chiêu Văn Vương và Nhân Huệ Vương, Đinh lão gia này vừa hay lại là tay sai đắc lực của Nhân Huệ Vương. Chưa nói lão có phải tên họ Đinh năm xưa đã giết chết nhị công tử nhà thượng thư lệnh hay không, chỉ nhìn tuổi đời lão đã một nắm thế này đương nhiên là có thể biết được điểm nào đó về những chuyện xảy ra năm ấy. Suy nghĩ tới đây, ta không tiếp tục từ chối nữa mà thuận nước đẩy thuyền hẹn qua nửa canh giờ sẽ cùng Phùng Thanh xuống khỏi thuyền tham gia bữa tối của Đinh lão gia.

Đinh lão gia nhận được lời đồng ý của ta và Phùng Thanh thì rất thoải mái trở về thuyền lớn rồi nhổ neo bỏ đi. Tuy nhiên, thuyền của lão không hề đi xa mà chỉ tiến thêm một đoạn ngắn tới vùng bờ sông bằng phẳng liền lập tức neo thuyền. Nhìn đám vô lại nhộn nhịp mang đồ từ trên thuyền xuống, bọn ta đành phải vội vàng trở vào khoang thuyền xem xét tình hình.

Quả nhiên vừa bước vào trong, Chi thị đã khó xử đứng đó. Ta loáng thoáng nghe tiếng kêu từ bên trong khoang nhỏ của Nguyễn Thị La thì liền nhíu mày nhìn nàng hỏi.

"Thế này là thế nào?"

Chi thị vội vàng gãi đầu trả lời.

"Nàng ấy quá mức tức giận, mấy lần định lớn tiếng hét lên, Linh thị đành phải bịt miệng nàng ấy lại."

Ta nghe vậy không khỏi thở dài, nhưng tình hình lúc này quá mức khó lường, sau bữa cơm tối nay, ta cũng không biết có phải giao nàng ấy cho cha con họ Đinh hay không.

Gặp mặt mà không có lời nào dễ nghe để nói thì chi bằng không gặp.

"Tình hình hiện tại phức tạp, ta cùng Phùng Thanh đều không biết họ Đinh có dụng ý gì, bây giờ, đành phiền mấy người bọn em canh thuyền cẩn thận, về phần Nguyễn Thị La, nếu khó khống chế quá thì cứ tạm thời đánh ngất nàng ta đi. Đợi bọn ta trở lại rồi tính tiếp."

Ta không đợi Chi thị hồi âm mà lập tức vào khoang của mình thay xiêm áo, khi trở ra đã thấy Phùng Thanh chuẩn bị xong xuôi đang dặn dò Chu Minh và Trọng Lâm ở mạn thuyền. Thấy ta đi tới, hắn liền cười nói.

"Cha con họ Đinh dù sao cũng là thuộc hạ của vương gia, nếu không lộ ra việc Nguyễn Thị La đang ở trên thuyền này thì chắc chắn bọn hắn sẽ không làm gì bất lợi cho chúng ta. Vì thế bữa tối hôm nay chỉ cần ta và tiểu thư đi là đủ. Chu Minh và Trọng Lâm sẽ ở lại thuyền canh chừng đề phòng có người đột nhập."

Trong ba thuộc hạ của Trần Khánh Toàn, Phùng Thanh có thể coi là người túc trí đa mưu, hắn sắp xếp như vậy ta không còn gì để nói liền gật đầu theo hắn đi tới chỗ hẹn với Đinh lão gia. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro