Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liệt Như Ca, một thiếu nữ hoạt bát, chính trực, nồng nhiệt, luôn rực rỡ trong bộ y phục mang sắc đỏ của lửa, người thừa kế Liệt Hoả sơn trang lừng lẫy khắc giang hồ...

...Cuộc gặp gỡ định mệnh với ba chàng trai: Chiến Phong - một thiếu niên đa tình, lạnh lùng, đại đệ tử của Liệt Hoả sơn trang; Ngọc Tự Hàn - Vương gia đa tài, trầm lặng, ôn hoà, nhị đệ tử của Liệt Hoả sơn trang; Tuyết - một tiên nhân dung mạo tuyệt mỹ, chung tình, tính tình vui vẻ, hoạt bát.

...Như sự an bài của số phận, Như Ca bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc tranh đấu trong võ lâm diễn ra cách đây 19 năm, mối quan hệ phức tạp với ba chàng trai Phong - Hàn - Tuyết. Sự thật dần hé lộ... Tình yêu và thù hận? Danh dự và trách nhiệm? Như Ca phải làm gì để thoát khỏi vòng xoáy ấy?
—————-ta xinh hem?——————-^_^———
                                  Lời dẫn
Núi Lôn Côn.

Tuyết bay đầy trời.

"Con nhất định muốn làm tiên nhân sao?"

"Đúng vậy!"

"Phải trải qua một trăm năm lạnh giá thì mới có thể khiến băng tuyết hóa thành xương thịt, cho dù con có công lực sâu dày đến đâu, nhưng chỉ e nỗi đâu này con khó mà chịu đựng nổi."

"Con có thể!"

"Dù con có trở thành tiên nhân cũng đâu cải được mệnh trời!"

"Nhưng con có thể bảo vệ được nàng. Từ lúc sinh ra, con quyết sẽ bảo vệ nàng!"

"Ôi, đứa trẻ si tình này..."Lão ông râu tóc bạc phơ không khỏi thở dài cảm thán.

"Rồi cô ta cũng không nhớ con đâu."

Thiếu niên bật cười, ngọt ngào như một đóa hoa lê.

"Một trăm năm lạnh giá còn chưa đáng gì, dù sao phải rất lâu, rất lâu nữa nàng mới có thể đầu thai. Nàng không nhớ con cũng chẳng sao, chỉ cần mình con nhớ nàng là đủ. Kiếp này nàng đã nếm trải quá nhiều đau khổ rồi, con không muốn kiếp sau nàng cũng sẽ như vậy. Con muốn trở thành tiên nhân, con muốn nhớ nhung nàng, chờ đợi nàng, để khi nàng đầu thai, con sẽ bảo vệ nàng."

"Cô ta cũng sẽ không yêu con đâu."

Thiếu niên chán bản cúi đầu.

"Sư phụ, người đừng khuyên con nữa, được không? Con có cảm giác... không chừng nàng sẽ còn chút gì đó thương yêu con."

Lão ông lắc đầu thở dài.

"Đứa trẻ ngốc, con không biết làm tiên nhân sẽ trả giá đắc như thế nào sao?"

"Chịu lạnh suốt một trăm năm, không phải sư phụ bảo như thế ư?"

"Tiên nhân vốn dĩ bất tử, nỗi tịnh nịnh của bất tử và sự cô độc, con có thể chịu đựng được không?"

Thiếu niên nghĩ ngợi một thoáng.

"Nhưng, nếu chịu được sự tịch mịch và cô độc thì con có thể trọn đời trọn kiếp chăm sóc cho nàng."

Thiếu niên mỉm cười.

"Con cảm thấy rất xứng đáng!"

Trong mắt lão ông phản phất một nỗi ưu sầu.

"Còn một lời nguyền nữa."

"Lời nguyền ư?"

"Thời khắc con trở thành tiên nhân, khi thân thể con hoá thành bất tử, sẽ có một lời nguyền giáng xuống người con."

"Vì sao chứ?"

"Con muốn có được thần lực của tiên nhân thì cần phải trả giá ít nhiều. Đạo lí ở đời không phải luôn luôn như thế sao?"

"Lời nguyền ấy thế nào?"

"Chỉ đến thời khắc trở thành tiên nhân con mới biết được."

Thiếu nhiên ngẩn người .

Lão ông vỗ vỗ bờ vai y.

"Con hãy suy nghĩ cho kĩ."

Thiếu niên thoáng lo sợ, nếu như lời nguyền kia lại làm tổn thương nàng, vậy y trở thành tiên nhân còn có ý nghĩa gì nữa!

"Sư phụ, van xin người nói cho con biết, lời nguyền kia chỉ giáng xuống mình con thôi phải không? Liệu có làm thương tổn đến nàng không?" Thiếu niên khẩn cầu lão ông.

Lão ông nhìn đồ nhi yêu nén của mình, rốt cuộc cũng mềm lòng.

"Lời nguyền chỉ tổn thương mình con mà thôi."

Thiếu niên mỉm cười.

"Như vậy không sao, việc gì con cũng có thể chịu đựng, chỉ cần không hủy đi gương mặt của con, vì con chính là thiếu niên đẹp nhất trên đời này."

Thiếu niên áo trắng đứng trên đỉnh Côn Lôn, dung mạo tuyệt mỹ, long lanh ngời sáng, hệt như những đóa hoa tuyết tung bay khắp trời.
Lão ông trút một hơi thở dài.

Ông biết đồ nhi này là kẻ cố chấp nhất thế gian, một khi đã quyết điều gì thì không ai có thể xoay chuyển được.

Tháng ngày cứ dài đằng đẵng trôi...

Năm đến năm đi, hoa nở hoa tàn. Xuân, hạ, thu, đông, năm qua rồi năm lại...

Sơn động không một bong người.

Hai chú chim vô tình lạc bầy bay đến, vẫy vẫy đôi cách nhỏ, mổ lên dăm hạt mầm xanh.

Sơn động hun hút.

Tiếng kêu của loài chim nhỏ ấy không cách nào truyền đến chốn thâm sâu bên trong sơn động.

Nơi xa xăm ấy có một khối hàn băng nhìn năm, trong lớp băng dày còn lạp loè một bóng tuyết ảnh.

Năm đến năm đi, hoa nở hoa tàn. Xuân, hạ, thu, đông, năm qua rồi năm lại...

Bóng đang bên trong lớp băng ấy đã dần dần rõ nét.

Y cử động thật chậm rãi, hé nở một nụ cười, nụ cười đẹp đến mức tưởng như có thể dung hoà cả băng tuyết.

Năm đến năm đi, hoa nở hoa tàn. Xuân, hạ, thu, đông, năm qua rồi năm lại...

Khối Hàn băng năm ấy đã vỡ tan.

Con người trong lớp băng ấy đã mở mắt ra.

Thời khắc này.

Y nghe thấy một giọng nói.

"Nàng vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi đâu!"
————(@_@)———-mệt qué—————————
Mọi người ơi, Rin đăng một tiểu thuyết ngôn tình( hơi thích truyện cho dù bản thân là hủ)
Mà mới có văn án mà đã 1002 từ rồi ( không tính phần này) cho Rin một tràng pháo đi (pháo tay nha, Rin hông muốn pháp nổ đâu)
Nhớ theo dõi+ cmt+ vote cho Rin nha~~. Yêu nhìu nhìu.^_^~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro