Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 " Sư huynh, huynh đang lo lắng hay sao?" Nàng rạp người trên đầu gối y, bờ má nhẵn bóng áp vào vạt áo xanh, cười bảo: " Mọi chuyện trước đây muội đều đã quên cả rồi,Huynh ấy thành thân sẽ không phiền nhiễu gì đến muội đâu".

 Ngọc Tự Hàn khẽ vuốt ve mái đầu nàng.

 Trong lòng y trỗi dậy một cảm giác thật lạ.

 Như Ca bây giờ đã không là Như Ca trước kia.

 Một tháng trước, lúc tỉnh lại sau 3 ngày mê man bắt gặp Như Ca, y có cảm giác như nàng xinh đẹp, trưởng thành hơn chỉ trong một đêm. Nàng vẫn mỉm cười và quan tâm y như trước, chỉ là nụ cười ấy y không còn thấu rõ nữa.

 "Ca nhi, nói cho huynh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vì sao nàng không còn ỉm cười rạng rỡ, không còn cái vẻ hạnh phúc đơn thuần nữa.

 "Có gì đâu chứ", Như Ca tránh cái nhìn của y, cười nói:"Sư huynh đã trở nên đa nghi rồi thì phải, huynh xem, mọi thứ chẳng phải rất tốt hay sao? Làm sao chó chuyện gì xảy ra được."

"Tuyết đâu?" Ngọc Tự Hàn cuối cùng cũng hỏi đến.

 Hàn chú trong người y được Tuyết hút ra ngoài, thế nhưng Tuyết lại bốc hơi khỏi cõi trần, bặt tăm bặt tích.Trong cung cũng chẳng còn tin tức về Tuyết Y Vương nữa.

 Tuyết...

 Trái tim Như Ca đập thình thịch.

 Đêm ấy, thân thể của Tuyết dần trở nên trong suốt, hóa thành ngàn vạn điểm sáng, từng điểm từng điểm tan biến khỏi lòng nàng...

 "Hắn đi rồi." Tiếng của Như Ca thật nhẹ, nhẹ như hoa tuyết tháng 10, chưa kịp rơi xuống đất đã vội vã hòa tan.

 Nàng cười gượng nói:" Hắn đi rồi, muội không rõ hắn đi đâu nữa".

 " Ca nhi..." Hàng mi của Ngọc Tự Hàn khẽ nhíu lại.

 Như Ca mỉm cười thật dịu dàng, nhẹ nhàng lắm lấy tay y." Sư huynh, huynh biết không? Muội hy vọng mọi người có thể sống vui vẻ. Cho dù đã xảy ra truyện gì, chuyện qua rồi hãy để nó trôi qua, có thể thật nghiệt ngã, nhưng muội không muốn để sự việc của quá khứ phiền lụy đến người mà muội yêu quý."

 Nàng mỉm cười ngước mắt nhìn y. 

 Ráng chiều dịu dàng chiếu lên đôi bàn tay của cả hai đang nắm lấy nhau.

 Tà áo xanh của Ngọc Tự Hàn bị gió thổi phất lên.

 Y nhè nhẹ vỗ đầu nàng, sau này quyết sẽ không đề cập đến vấn đề này nữa. Y biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, tuy nhiên, nếu đây là mong muốn của nàng, y thà vĩnh viễn không biết thì hơn.

 Nàng mỉm cười cúi đầu xuống.

Nước mắt khẽ đong đầy trong đôi mắt nàng.

 Cuối thu, dưới tán hoa quế.

 Hương hoa nhạt nhòa.

 Như Ca trong bộ áo đỏ, yên ả nép đầu lên dầu gối Ngọc Tự Hàn. 

 ... Nha đầu, không được quên ta đó...

 Cổ họng Như Ca mặn chát, nghẹn ngào.

 Xin lỗi, ta sẽ không cho phép bản thân nhớ đến ngươi nữa. Bởi nếu ta buồn, những người yêu thương ta cũng sẽ buồn lắm...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro