CHƯƠNG MỘT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Bắt đầu câu chuyện.

Chương 1 : Quả cầu bí ẩn
Mộc An, 25 tuổi, cao 1m 68, vừa tốt nghiệp tại khoa thiên văn của đại học X ở Việt Nam. Mấy ngày nay cậu ta luôn mơ đi mơ lại cùng một giấc mơ, cùng một sự việc và khi tỉnh dậy đồng hồ lúc nào cũng điểm cùng một thời gian đó là 2h 08 phút sáng. Sau hơn mười mấy năm cậu lại gặp giấc mơ ấy lần nữa. Hình ảnh duy nhất trong mơ đó là người bạn cũ đang bị mắc kẹt tại một nơi vô định nào đó và dường như như người ấy đang chờ cậu đến cứu.

Nhật ký ngày 20/12/2012 của Mộc An :
" Hôm nay ngày 20/12/2012, cả thế giới đang mong chờ một sự kiện đặc biệt : ngày mai chính là "Ngày tận thế của nhân loại ". Nguồn gốc nhiều người tin vào ngày tận thế đó là dựa trên bộ lịch của người Maya-một dân tộc từng sống ở Nam Mỹ nổi tiếng về nhiều lĩnh vực như toán học, kiến trúc, thiên văn. Có rất nhiều kiến thức chính xác về thiên văn học của họ khiến cho các nhà khoa học ngày nay đâu đầu vì thời đó không biết bằng các nào mà chỉ với các kỹ thuật, dụng cụ thô sơ mà người Maya có thể tính toán cực kỳ chính xác như vậy. Dựa theo chiếc cột vốn là lịch của bọn họ, được các nhà khảo cổ phát hiện ở Mexico thì ngày 21/12/2012 là ngày cuối cùng của bộ lịch 5126 năm này cũng đúng ngày này thì các hành tinh trong hệ mặt trời sẽ thẳng hàng sau 26000 năm và theo lời của một số nhà tiên tri bản địa cùng với một số tư liệu cổ nói rằng đó là ngày tận thế. Vào ngày này quỷ địa ngục sẽ lại xuất hiện và sẽ là ngày tàn của nhân loại... "

Nhật ký ngày 21/12/2012 của Mộc An :
" Hôm nay vẫn chưa có gì xảy đến với trái đất, thật là may mắn ! Mọi người vẫn đang mừng rỡ ôm nhau vui vẻ vì " ngày tận thế ". Xem trên TV mình thấy trên thế giới nhiều người dân đã tụ tập rất đông để chờ sự kiện đặc biệt này : một số tín đồ đạo Phật đang cúi đầu cầu nguyện, một số tín đồ khác đạo Hindu đang hướng mặt về phía mặt trời để thiền định... Trên đường phố, một số chàng trai đang cố gắng cầu hôn hay bày tỏ tình cảm của mình... các cô gái đang ngượng ngùng.. MV official Gangnam style gần 1 tỷ lượt xem . Hôm nay quả là một ngày thật đặc biệt. "

16 h ngày 21/12/2012, bỗng một âm thanh tần số cao xuất hiện trong đầu Mộc An khiến cho đầu óc cậu ta đau như búa bổ. Cơn đau và chóng mặt làm Mộc An bổ rầm xuống đất, tay chân run lên bần bật như bị điện giật, cảm giác như có một luồng điện chạy dọc sống lưng rồi lan đến từng tế bào; cơ quan hô hấp như bị đình trệ khiến cậu cảm thấy khó thở, muốn hét to mà không thể nào hét được. Trong cơn đau Mộc An lờ mờ nhìn thấy một quả cầu sáng rực xuất hiện trong không gian, chuyển động rất nhanh theo phương ngang, di chuyển hình ziczac đi xuyên qua bức tường và nhiều đồ vật khác trong phòng. Rồi đột ngột vang lên một tiếng nổ lớn.
" Bùm ". Sau đó cơn đau cũng như thứ ánh sáng chói lóa đó biến mất. Trong không khí nặng mùi sulfur, lơ lửng trên không trung là một quả cầu đỏ rực.
" Choang ", âm thanh rơi từ trên cao của vật thể rắn làm Mộc An tỉnh dậy sau cơn đau dữ dội. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cậu trải qua cảm giác sợ hãi và đau đớn tột cùng như thế.
Đúng lúc đó Đào Vân Hoa – một người bạn thân của Mộc An cũng vừa chui vào
" Mộc An, đi chơi game Liên Minh Huyền thoại không mày ? "
Vừa trấn tĩnh lại sau cơn đau dữ dội, không biết vì quá ham mê chơi game hay đầu óc có vấn đề sau cơn đau vừa nãy Mộc An liền đồng ý đi chơi luôn mà quên bẵng tiếng " choang " và sự kiện kỳ lạ lúc nãy.
" Ok đi liền. Hôm nay tao sẽ test thử con Master Yi và Super Garen nha, tao sắp lên cấp 14 rồi đấy. " Mộc An trả lời
" Á, cái gì mà đẹp thế, sao nó lại đỏ rực thế kia ? " Đào Vân Hoa hỏi
Mộc An trả lời với vẻ kinh ngạc : " Ủa, có cái gì à ? Tao đâu có biết ?? "
Vật thể mà Mộc An bây giờ mới chú ý đến đang nằm trên sàn nhà, về phía góc của căn phòng , đường kính khoảng 6 cm tương đương kích thước của 1 quả bóng tennis. Cả hai tò mò tiến gần đến vật thể hình cầu kia, hơi nóng rát da tỏa ra từ nó làm cho hai người bọn họ không thể nào đến gần hơn khoảng cách 7 bước chân được.
Đột nhiên Mộc An nhớ lại cơn đau và sự kiện lúc nãy bỗng rùng mình sợ hãi, nhưng vì nó cũng đã chấm dứt và có Đào Vân Hoa ở đây nên tạm thời cũng bớt khủng hoảng. Khi nhìn thấy vật thể đỏ rực kia Mộc An cảm thấy hết sức bối rối và lúng túng không biết phải làm gì vì đây là lần đầu tiên cậu rơi vào hoàn cảnh như thế này nên chưa có kinh nghiệm xử lý. Cậu ta liền hỏi Đào Vân Hoa đang hết sức ngạc nhiên đứng bên cạnh :
" Bây giờ theo ý mày thì chúng ta nên làm gì ? Đi thêm 1 bước nữa là bị phỏng đấy."
" Chịu luôn , tao cũng như mày thôi. Thử nghĩ cách xem sao. " Đào Vân Hoa trả lời
Sau một hồi nghi vấn thảo luận 2 cậu thanh niên đưa ra một ý kiến hết sức táo bạo là phải tìm cách để làm nguội vật thể hình cầu kia và cuối cùng thống nhất theo ý tưởng của Đào vân Hoa là dùng nước lạnh để đổ vào nó nhằm hạ nhiệt độ. Cách này trông có vẻ khá hiệu quả, sau 15 thùng nước đầu tiên hơi nước bốc lên nghùn ngụt , khối cầu đã chuyển từ màu đỏ rực về màu tương đối nhạt hơn và sau thêm 23 xô nước nữa thì nhiệt độ của quả cầu đã giảm đến mức có thể chạm tay vào được. Xô nước cuối cùng dội bay đi lớp tro tàn để lộ ra trước mắt Mộc An và Đào Vân Hoa hình ảnh một khối cầu tuyệt đẹp.
" Ồ đẹp quá . " Đào Vân Hoa kinh ngạc kêu lên
Dưới màn sương nghi ngút bốc lên khi nước gặp vật thể nóng là một vật thể tuyệt đẹp hình cầu màu đen. Đào Vân Hoa cẩn thận tiến đến gần khối cầu đó và không cảm thấy nóng như lúc trước nữa.
Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt cậu đó là vẻ đẹp của nó : đen tuyền nhưng trong suốt cảm giác như một khối pha lê vậy, khắp cái khối đó tràn ngập những chấm điểm đủ màu phát sáng và dường như còn nhấp nháy, rất nhiều chấm còn liên tục đổi màu. Có thể miêu tả một cách khác là màu sắc trên quả cầu kì lạ đó giống như khi một người đứng ở giữa hoang mạc xung quang không có ánh đèn điện, ngay cả một thứ ánh sáng mờ nhạt cũng biến mất và khi người đó nhìn lên bầu trời đầy sao trong một đêm thoáng đãng, dường như trong đó chính là hình ảnh của một vũ trụ thu nhỏ thì cũng không sai.
Vẻ đẹp của vật khôi cầu đó khiến Đào Vân Hoa và Mộc An mất một lúc lâu mới thoát ra khỏi cơn ảo mộng. Đào Vân Hoa liền bạo gan sờ vào nó, cảm giác trơn láng và lạnh như được làm bằng một thứ kim loại nào đó rồi cậu cẩn thận đặt nó trên tay cảm nhận được khối lượng khoảng 1 kg..
Sau khi cả hai tiếp xúc xong với vật thể, việc đầu tiên cần làm đó là lau sạch đống nước trong căn phòng của Mộc An, khắp nơi toàn là nước với nước. Việc làm này tương đối mất nhiều thời gian và công sức hơn bọn họ nghĩ, so với việc lúc nãy hứng rồi đổ mấy chục xô nước thì quả là một trời một vực.
Sau khi lau xong, cả hai cùng ngồi xuống bắt đầu thảo luận. Trước tiên là về nguồn gốc của khối cầu kia, dường như nó là một thứ không thuộc sở hữu của Mộc An mặc dù nó nằm ngay trong phòng cậu bởi vì chính cậu ta đã khẳng định là mình không sở hữu nó. Thứ hai bọn ho cũng cho rằng không thể có ai hay vật gì ném nó từ ngoài vào trong phòng được vì một vật nóng như thế khi di chuyển trên bề mặt sàn nhà bằng gỗ thì sẽ để lại dấu vết và có thể gây cháy xém nhưng suốt nãy giờ bọn họ không có tìm được vết cháy nào. Đó là chưa kể đến việc phòng của Mộc An rất kín và nằm ở vị trí hiểm hóc trong ngôi nhà nên việc có ai đó ném thứ gì vào thì dường như khó mà có thể xảy ra được.
Mộc An và Đào Vân Hoa cũng đoán là xét trên phương diện thẩm mỹ và độ cứng của khối cầu thì đây có thể là một vật quý và có giá trên thị trường.
Cả hai người cùng quan sát một hồi lâu mà không tìm thêm được manh mối gì nên Đào Vân Hoa quyết định trao lại vật đó cho Mộc An giữ, chưa tiết lộ nó cho bất cứ người nào và cứ điều tra thêm thông tin rồi tính sau.
Vài ngày sau , hai người bọn họ độc lập khám phá và thỉnh thoảng có gặp để trao đổi với nhau một số thứ. Vì không có ai để hỏi nên cả hai phải dùng đến google search , bọn họ đều thử tìm theo các từ khóa như " quả cầu pha lê đen " , " quả cầu xuất hiện bí ẩn " , " the black ball " hay " secret ball " ,... và cũng chụp hình ảnh quả cầu đó lên image search nhưng không thu được kết quả gì.
Ngày thứ 4 kể từ lúc bắt đầu tìm kiếm , Mộc An chạy qua nhà Đào Vân Hoa để cho anh ta biết về một số đầu mối có khả năng rất lớn liên quan đến quả cầu bí ẩn kia và sự xuất hiện kì lạ của nó mà cậu ta vừa mới tìm được.
Mộc An cho biết khi tìm manh mối bằng hình ảnh thì không thu thập được manh mối gì , tuy nhiên cũng xuất hiện một số bức ảnh đáng chú ý và một trong những bức ấy đó là bức tranh The Glorification of the Eucharist của họa sĩ Venture Salimbeni được vẽ năm 1595 . Bức họa miêu tả hình ảnh chúa Ba ngôi , chúa Giêsu , Thiên chúa và một con chim bồ câu , đặc biệt ở giữa có một quả cầu với 2 chiếc gậy dài như 2 cái ăng ten trên các vệ tinh mà các nước phát triển phóng gần đây . Theo lời của Mộc An, về cơ bản nếu thay đổi màu sắc , vứt bỏ 2 cái ăng ten và thu nhỏ quả cầu trong bức ảnh lại thì cũng khá giống với quả cầu mà bọn họ đang nắm giữ . Và cũng theo nhiều nhà nghiên cứu , điều kỳ lạ ở bức tranh này đó là nó được vẽ ở cuối thế kỷ 16 , khi đó họa sỹ không đề cập đến chi tiết này và không một ai thực sự biết bức tranh miêu tả điều gì cho đến khi có người nhận ra nét tường đồng kì lạ khi đối chiếu với vệ tinh Sputnik- vệ tinh nhân tạo đầu tiên của nhân loại.
Sau khi nghe Mộc An trình bày xong, Đào Vân Hoa nói :
" Ừ kì lạ thật đó, tao cũng vừa mới tìm được một số chi tiết có khả năng liên quan đến sự xuất hiện của quả cầu bí ẩn của chúng ta. Theo tài liệu nghiên cứu và không ít các bài báo tường thuật cũng đã miêu tả về các sự việc mà dường như có một số vật thể bỗng nhiên xuất hiện vào một ngày đẹp trời nào đó, những vật ấy đến từ nơi nào thì theo họ chỉ có Chúa mới biết được. Một bằng chứng được ghi lại như vậy ̀ nè... "
Rồi Đào Vân Hoa chỉ cho Mộc An về một bài báo mà cậu ta vừa mới tìm ra được, nội dung bài báo như sau :
" Năm 2008, trong khi khai quật một ngôi mộ triều Minh ở Trung Quốc, các nhà khảo cổ đã phát hiện một cổ vật trông khá hiện đại bị niêm phong trong một quan tài đá 400 năm tuổi. Theo lời của một nhà khảo cổ : " Khi chúng tôi cố gắng loại bỏ lớp đất bám xung quanh quan tài, đột nhiên có một mảnh đá rơi xuống đất và phát ra âm thanh kim loại. Chúng tôi cầm miếng cổ vật và cho rằng đây là một chiếc nhẫn. Nhưng Sau khi phủi sạch đất và quan sát kỹ chúng tôi nhận ra đó là một chiếc đồng hồ. Kim đồng hồ đã dừng lại vào thời điểm 10 : 06... "
Nhưng điều làm cho các nhà khảo cổ sửng sốt nhất là mặt sau của chiếc đồng hồ tí hon có in từ Swiss made bằng tiếng anh, nên nhớ từ Swiss made chỉ được sử dụng trong vài thập kỷ gần đây để chỉ một sản phẩm có nguồn gốc Thụy Sỹ đặc biệt là khi nhắc đến những chiếc đồng hồ. Điều này làm cho các nhà sử học và khảo cổ học hết sức bối rối , hoài nghi làm sao một chiếc đồng hồ như thế lại được niêm phong trong gần 400 năm từ triều đại nhà Minh ( 1368 – 1644 ) được."
Tiếp đó Đào Vân Hoa còn dẫn ra nhiều sự kiện khác không liên quan nhưng rất bí ẩn như gần đây trên nhiều vùng biển thuộc Thái Bình Dương, Đại Tây Dương liên tục xuất hiện nhiều còn tàu ma. Gọi nó là con tàu ma vì nó có hình dáng, số hiệu giống như những chiếc tàu đã mất tích bí ẩn cách đây nhiều trăm năm ví dụ như cách đây vài tháng, một con tàu tuần tra hải dương quốc tế đã phát hiện được một con tàu của Tây Ban Nha từ năm 1627 đang lênh đênh trên Thái Bình Dương, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn cả là thân tàu trông còn rất mới, thức ăn trên tàu vẫn còn nóng hổi, trái cây vẫn còn tươi và đồ đạc được sắp xếp gọn gàng như chưa từng biến mất duy chỉ có thủy thủ đoàn là không thấy đâu...
Mộc An nghe bài trình bày của Đào Vân Hoa mà vô cùng ngạc nhiên rồi cậu nói :
" Ồ thật là khó hiểu , làm thế nào điều này có thể xảy ra được nhỉ. Những điều này thực sự làm tao bất ngờ đấy ? "
Cả hai tiếp tục thảo luận đến tối mịt và sau đó tạm chia tay để về nghiên cứu tiếp và nếu có thông tin gì mới sẽ báo với nhau sau.
Quả thật cuộc sống của Mộc An rất bình dị, cũng không có gì đặc biệt. Ban ngày thì cậu đi học, đi chơi ăn uống cùng bạn bè, thỉnh thoảng cũng có đi làm thêm chủ yếu là công việc bán thời gian. Tính cách của cậu theo mọi người nhận xét là hơi trẻ con. Mộc An rất thích đọc truyên tranh và một số truyện viết cho trẻ em như Harry Porter, nhóc Nicolas... Thứ có lẽ mà cậu ta tâm đắc nhất chính là căn phòng của mình. Có thể miêu tả căn phòng ấy một cách ngắn gọn như sau : nó là căn phòng bình thường nhưng không có cửa lớn, lối vào duy nhất của nó là một lỗ chó. Gọi đó là lỗ chó vì nó rất nhỏ, chỉ đủ kích thước cho một người bình thường chui qua. Lỗ chó đó có cửa và khóa muốn đến lỗ chó ấy thì một người phải chui qua dọc theo một thông đạo bằng bê tông cho đến khi gặp cánh cửa nhỏ và sau khi bò qua cánh cửa ấy là tới phòng Mộc An.
Ở trong phòng cũng không có cửa sổ , chỉ có các lỗ chuột nhỏ hơn lỗ chó nhưng chúng được thiết kế một cách đặc biệt để có thể tạo được một sư lưu thông không khí từ bên ngoài làm cho căn phòng không bức bí chút nào , đây là nơi mà Môc An cảm thấy được tự do và thoải mái nhất.
Đêm hôm đó trời bắt đầu mưa , cơn mưa đến tạo nên một không khí vô cùng mát mẻ khác hẳn với cái nóng oi bức ban ngày. Những hạt mưa quét đi lớp bụi đọng dày trên những tán lá , trên cây thông già con sóc mẹ đang che chở cho đàn con tránh khỏi những giọt nước ướt đẫm. Mấy con côn trùng đang thi nhau hát có lẽ để tranh cướp bạn tình, một số con khác không hát mà lao vào lăm le hù dọa cắn xé nhau luôn.
Nằm trong phòng Mộc An đang suy nghĩ về những điều Đào Vân Hoa kể và cái vật thể bí ẩn hình cầu kia. Quả thật từ lúc cầm vật thể này trên tay trong đầu cậu ta bỗng có nhiều suy nghĩ hơn, đôi lúc cũng gặp những giấc mơ lạ lùng. Trong mơ hình như Mộc An đã biết nó là vật gì và từ đâu đến nhưng khi tỉnh dậy thì quên mất không nhớ lại được gì. Thỉnh thoảng khi cầm quả cầu trên tay Mộc An còn có cảm giác như nghe được một giọng nói rất nhỏ , nhỏ đến nổi không thể nghe chính xác từng câu chữ được. Ban đầu cậu tưởng là tiếng vo vo của những con muỗi nhưng hóa ra là không phải. Bất chợt Mộc An sực nhớ đến một người thầy giáo cũ của mình đó là giáo sư Quang. Giáo sư Quang là một người học rộng am hiểu về nhiều nhiều kiến thức phổ thông và chuyên môn trong các lĩnh vực khoa học, văn hóa trên thế giới. Thầy đã ngoài 60 và là giáo sư danh dự tại đại học X nơi Mộc An theo học. Lần đầu tiên Mộc An gặp giáo sư là khi tham gia vào một buổi thảo luận về tính vô hạn của sự vật và trong buổi học đó cậu ta có nêu ra một vấn đề trông có vẻ đơn giản mà không hiểu nên nhờ thầy giải đáp mà cho đến bây giờ Mộc An vẫn lờ mờ không hiểu được lời giải thích của thầy cho lắm. Đại loại vấn đề mà Mộc An hỏi là như sau :
Bài toán cho ba điểm A , B , C lập thành một tam giác cân , M và N lần lượt là trung điểm của AB và AC , một đường thẳng qua A cắt MN và BC tại D và D' , vì mỗi điểm D trên MN đều có một điểm tương ứng D' trên BC nên coi như số điểm trên BC và MN bằng nhau và gọi số điểm đó là n , chiều dài một điểm D hoặc D' ta gọi là l thì nếu lấy n nhân với l thì ta được tổng chiều dài của cả BC và MN. Điều này bỗng nhiên nghịch lý bởi vì lúc ấy đoạn MN = BC trong khi trên thực tế BC = 2 x MN . Điều này làm Mộc An cực kỳ khó hiểu vì không thể nào chỉ ra lập luận đó sai ở đâu được nên mạn phép hỏi giáo sư.
Sau khi nghe cậu sinh viên kia trình bày thì giáo sư Quang cười lên một tiếng và nói :
" Khi nào cậu biết được vô hạn là gì thì lúc ấy cậu sẽ hiểu rõ thôi ."
Nhận thấy đây là vấn đề cả khả năng giáo sư Quang có thể giúp được Mộc An quyết định liên lạc với thầy giáo. Qua điện thoại thì cậu ta được biết là thầy giáo đang tham dự một hội nghị khoa học nào đó bên Mỹ nên cô thư ký trong trường khuyên là Mộc An nên gửi email cho giáo sư. Cậu liền soạn ngay một bức thư với nội dung ban đầu là hỏi thăm sức khỏe và sau đó tường thuật lại mọi sư việc và hỏi thầy giáo có ý kiến gì không ?
Hai ngày sau giáo sư Quang hồi âm cho Mộc An trả lời rằng khi nào ông về thì hai người sẽ gặp nhau để cùng trao đổi kỹ hơn vấn đề đó.
Ngay khi nhận được sự đồng ý giúp đỡ của thầy giáo, Mộc An mừng rỡ chạy sang nhà Đào Vân Hoa để trình bày là có người giúp nhưng cậu thanh niên kia mãi chơi game quá hình như cũng quên luôn quả cầu ấy rồi. Khi Mộc An xin ý kiến về việc đem nó đến cho thầy của cậu xem thì Đào Vân Hoa tươi cười nói :
'' Ừ , quả cầu đó nằm trong phòng mày là của mày mà. Mày có ý tưởng nào tao cũng ok hết , cứ toàn quyền xử lý.''
'' WTF... Chết một mạng rồi...'' Đào Vân Hoa hét lên tay đập vào bàn phím , chửi rủa mấy câu rồi nói tiếp :
'' Khi nào có kết quả rồi báo cho tao nha , mấy ngày trước tao cũng thắc mắc vật ấy là gì nhưng hôm nay có thú vui mới rồi ha ha..''
Vừa nhìn vào màn hình máy tính , Đào Vân Hoa vừa tỏ vẻ thần bí như đang giấu giếm cái gì đó. Mộc An lè lưỡi châm chọc :
'' Cái thằng này ! Lúc nào cũng vậy cả ! Đam mê thứ gì thì đam mê một thứ thôi. ''
Nói xong Mộc An ngồi xem Đào Vân Hoa đánh game một lúc rồi trở về nhà..

���i��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro