Chương mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rachel."
Ồ, giọng nói thật sầu não. Khi anh ấy sử dụng giọng điệu đó, nó khiến tôi quên rằng anh ấy từng tức giận với tôi. Tôi cắn môi và cảm thấy đau đớn trong giây lát, ngay sau đó lắc đầu.
Dù tôi có ưu ái anh ấy đến đâu, tôi cũng không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng được.
Tôi vội quay lưng rời đi. Ngay cả khi tôi đi thật nhanh, tôi cũng không thể thoát khỏi anh ấy, người có đôi chân dài hơn và bước chân cũng nhanh hơn tôi.
"Làm ơn đi, Rachel."
Anh ấy nắm lấy vai tôi sau khi đuổi kịp. Anh ấy có vẻ như sắp khóc khi ôm chầm lấy tôi.
"Anh trai."
Tôi gọi anh ấy. Tôi biết điều này sẽ xảy ra. Tôi không nghĩ mình có thể tức giận được khi nhìn anh ấy.
Mái tóc của anh ấy, trông như bầu trời đêm trong vắt, tung bay trong gió.
Dưới mái tóc đen như mực của anh ấy, tôi có thể nhìn thấy đôi mắt phát sáng trông như thỏi vàng đang tan chảy được đổ vào đó.
Tôi không thể nhìn đi đâu khác khi bắt gặp đôi mắt của anh ấy, nó còn sáng hơn cả mặt nước.
Khi nhận ra nét mặt có chút cam chịu của tôi, anh ấy cẩn thận mở miệng.
"Đó là lỗi của anh. Xin hãy tha thứ cho anh."
Không, anh đang cầu xin tha thứ về việc gì vậy?
Sau một tiếng thở dài, tôi nhìn quanh và nắm tay anh ấy. Tôi kéo nhẹ anh ấy lại gần tôi hơn.
Hành lang không có người vì tất cả đều đang ở trong yến tiệc được tổ chức tại hoàng cung, nhưng tôi vẫn phải cẩn thận.
Không ai biết được khi nào, sẽ có ai, hoặc họ sẽ nghe thấy những gì.
Rồi tôi ghé sát môi mình vào tai anh thì thầm.
“Từ nay đừng ném găng tay ở sảnh tiệc nữa. Được chứ?"
“… ..”
Nhưng anh ấy không trả lời. Anh ấy nhìn tôi một cách tuyệt vọng như thể bất cứ giây phút nào, anh ấy đều có thể ăn thịt tôi.
Khuôn mặt của tôi như bị xuyên thủng khi bị anh ấy nhìn chằm chằm như vậy.
Tôi thấy nổi da gà vì khi tôi nhìn anh ấy và chờ đợi câu trả lời thì gương mặt như búp bê của anh ấy cũng đang nhìn chằm chằm lại tôi.
Anh muốn vuốt ve cánh tay tôi nên đã cố gắng rút tay ra khỏi vòng tay tôi, nhưng tôi lại càng nắm chặt hơn.
"Anh trai."
Tôi gọi anh một lần nữa với vẻ mặt nghiêm nghị.
Ngay sau đó, Lucian nhìn vào mặt tôi, không tình nguyện buông bàn tay mình đang nắm giữ và mở miệng
Giọng nói sầu não ban nãy giờ đã chuyển thành giọng nói lạnh lùng.
"Anh không thể làm điều đó được."
"……Anh trai?"
Anh ấy chưa bao giờ làm trái những gì tôi đã nói trước đây, người tôi bỗng cứng đờ.
Rồi tay anh vuốt ve cánh tay, rồi anh lại nắm tay tôi và nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
Đó là biểu cảm của anh ấy mà tôi thích nhất. Anh cười nhẹ với tôi bằng ánh mắt trìu mến.
Tuy nhiên, trái ngược vẻ mặt đó, những lời buông ra khỏi miệng anh sắc như một lưỡi dao.
“Anh thực sự cảm thấy không hài lòng bởi những gã muốn tiếp cận em. Chỉ găng tay thôi thì không đủ. Lẽ ra anh phải làm hơn thế nữa… ”
Nhìn anh có vẻ muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại nuốt vào bên trong, trong khi ấy, tôi vô tình bênh vực chàng trai đã mời tôi khiêu vũ.
Anh không nên ném găng tay vào chàng trai ấy, lỡ như có một cuộc đấu sinh tử, và ngoài ra, em cũng lo lắng cho sức khỏe của anh!
“Nhưng lời mời khiêu vũ trong một bữa tiệc chỉ là một hình thức. Họ nghĩ rằng em đến mà không có bạn nhảy đi cùng, vì vậy họ mời em khiêu vũ. Nhưng ngay khi em vừa kết thúc điệu nhảy, anh lại bất ngờ ném găng tay vào họ ”.
“Tại sao em lại nghĩ mình không có bạn nhảy, Ray? Bạn nhảy của em chính là anh. ”
Tôi cũng không thể bác bỏ điều này.
Kể từ khi tôi đến với gia đình này, có thể nói rằng tôi đã có anh ấy làm bạn nhảy của mình.
"Em có thể nhảy với anh."
Lucian cẩn thận nói thêm.
Tôi thở một hơi dài.
Đúng vậy. Liệu tôi có thể thắng được anh ấy, nhân vật yêu thích của tôi, trong mọi cuộc tranh cãi?
Đặc biệt khi anh ấy nhìn tôi như vậy. Tôi lại cảm thấy anh ấy không hề làm gì sai cả!
Trong khi tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, đôi mi đẹp của anh rũ xuống lộ vẻ đáng thương, tôi kéo tay anh ấy.
“Chúng ta về nhà thôi, anh trai của em.”
Khi tôi nói điều này, tôi chắc chắn rằng anh ấy hiểu tôi đang muốn kết thúc cuộc tranh cãi này.
Tôi xoay người chuẩn bị bước đi nhưng anh ấy lại không hề di chuyển. Vì vậy, tôi giật nhẹ cánh tay mình.
Nhưng anh ấy lại không lắng nghe tôi. Đúng hơn là tôi bị anh giật lại vì anh hơi dùng sức.
Đồng thời, đôi giày cao gót tôi đang đi không vững đến mức tôi cảm thấy như mình sắp đập mặt vào ngực anh ấy.
Nhưng trước khi trán tôi đập vào lồng ngực rắn chắc của anh, anh đã tự nhiên vòng một tay qua eo tôi.
Uyển chuyển như một vũ điệu.
Lucian quàng tay tôi qua cổ anh ấy và nhìn tôi với ánh mắt bình thản.
Anh ấy trông rất đẹp trai cho dù tôi đã nhìn anh ấy bao nhiêu lần. Tôi thấy thật xấu hổ khi má mình đỏ lên, vì vậy tôi cố gắng tách ra khỏi anh ấy.
Nhưng tôi không thể.
Sau khi anh ấy dùng nhiều lực hơn ôm eo tôi, tôi cúi đầu xuống. Mái tóc mềm mại của anh ấy chạm vào cổ tôi.
Không có gì ngạc nhiên khi tôi cảm giác được một cái mát lạnh quanh cơ thể.
“… Rachel.”
Đôi khi giọng nói của anh như một mùa đông lạnh giá. Nhưng tôi chắc rằng đôi mắt của anh lại ấm áp như mùa xuân.
"Vâng."
"Đừng bao giờ khiêu vũ với người đàn ông khác một lần nào nữa."
"Em sẽ suy nghĩ về điều đó."
Một ngày nào đó tôi sẽ phải kết nên kết hôn. Nhưng để làm được điều đó, tôi nên gặp gỡ và khiêu vũ với những người đàn ông khác.
Như thể anh ấy không nghe thấy câu trả lời của tôi, anh ấy tự nhiên xoay chuyển chủ đề.
"Đến khi nào em sẽ thôi gọi anh là anh trai?"
"Vậy em sẽ gọi anh là gì thay vì là anh trai?"
Trông anh ấy như thể vừa nghe được một câu chuyện cười khi tôi trả lời, anh bật ra một tràng cười nhỏ và tôi ngước lên nhìn.
Anh ấy đưa mặt mình lại gần tôi hơn.
Đôi mắt anh sáng như vầng trăng tròn rực rỡ lơ lửng trên bầu trời đêm đen khiến tôi cứ ngỡ mình sẽ bị cuốn vào đó mà không nhận ra.
"Anh và em không hề có quan hệ huyết thống."
Ah ……nhân vậy yêu thích của em. Sao tự nhiên anh lại xoáy vào nỗi đau của em?
Tôi đã được công tước nhận làm con nuôi, nhưng Lucian không hài lòng với quyết định đó.
Người em gái này đã đối xử tốt với anh cơ mà!!!
Tôi nhìn anh ấy với ánh mắt buồn, anh ấy nói với giọng cầu xin.
"Gọi tên anh."
Tôi luôn gọi anh ấy là anh trai…
Tôi không biết tại sao những ngày này anh ấy cứ yêu cầu tôi gọi tên của mình.
Chà, xung quanh không có ai, vậy tôi có nên nhượng bộ không?
Tôi cố ý gọi tên anh bằng một giọng nhỏ với vẻ mặt tươi tỉnh.
"Lucian?"
"Một lần nữa."
"Lucian."
Trong khi tôi còn đang ngây ngô gọi tên anh ấy, anh ấy đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ.
Trái tim tôi đập mạnh khi tôi nhìn thấy biểu cảm mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Vì tôi luôn muốn anh ấy được hạnh phúc như vậy.
Cánh tay vẫn đang ôm lấy eo tôi kéo tôi lại gần hơn. Tôi dựa vào lồng ngực anh ấy một cách nặng nề, tôi cảm thấy ngột ngạt và vỗ nhẹ vào lưng anh anh.
Tại sao anh lại cảm thấy vui vẻ như vậy khi em gọi tên anh? Anh có muốn em nói điều đó thường xuyên hơn không?
Tôi rất vui vì phản ứng này của anh ấy và thường xuyên nghĩ đến việc làm đó để lấy lòng anh ấy, nhưng tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì
Lúc này, tôi không biết rằng anh ấy đang âu yếm vuốt những ngón tay qua tóc tôi khi ôm tôi vào lòng.
Mình có làm sai điều gì không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro