Chương XVI:chưa bao giờ anh nghĩ mình đã quên được em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại phòng trọ.

 Tiểu Long đang say giấc nồng dưới làn gió thoảng,điện thoại chợt reo lên từng hồi.

-ALo !!! Tiểu Long mê ngủ trả lời.

-Dậy nhanh đi ông tướng !!! Nhanh nào đi cùng em đi phỏng vấn nào ! Em đang đợi anh ngoài cổng này ! Khánh Ly vui vẻ giục giã Tiểu Long.

-Phỏng...phỏng vấn hả ,đợi anh tí ! Tiểu Long hấp tấp thay quần áo chỉnh trang lại đầu tóc qua chiếc gương tráng cũ.

 10 phút sau.

-Thưa tiểu thư,tôi có mặt ! Tiểu Long hơn hở dắt xe máy ra ngoài cổng gặp ngay cô nàng Khánh Ly đang mỉm cười nhìn anh.

-Đi thôi anh ! Khánh Ly nhanh nhẩu trèo lên xe.

-Ừ xem chỉ đường nhé ! Hồ sơ các thứ anh mang hết rồi này ! Tiểu Long vui vẻ nổ máy.

Tại tòa soạn.

 Hai người đi tới đâu  cũng bắt gặp những ánh mắt kính trọng và những hành động cúi chào lịch sự,điều này làm Tiểu Long cảm thấy rất khó hiểu,anh chỉ biết đi theo Khánh Ly đang bước đi trong bộ đầm lộng lẫy,cùng khuôn mặt xinh xắn khiến bất cứ người nào cũng phải đưa ánh mắt trầm trồ,thích thú dõi theo còn Tiểu Long lại diện bộ đồ giản dị đi bên cạnh cô tiểu thư xinh đẹp.

Phòng phỏng vấn đông nghịt ngời ra vào,hàng chục người sốt sắng đi qua lại chờ tới lượt mình vào phỏng vấn,Tiểu Long ngồi đợi bên ngoài đợi Khánh Ly lướt qua đám người  đang từ từ rẽ sang hai phía nhường chỗ đường cho cô đi vào phòng phỏng vấn.Dáng người Khánh Ly lướt qua tới đâu đều để lại mùi hương thật dễ chịu khiến đám đàn ông đi phỏng vấn ngất ngây còn chị em phụ nữ thì cau có ghen tị.

Tiểu Long ngồi đợi chưa tới 5 phút thì có thông báo gọi vào phỏng vấn,chàng hãnh diện bước vào phòng trên những ánh mắt tò mò,trợn tròn vì ngạc nhiên của các công tử giàu có đang đứng cạnh vay chạy để có một việc làm ổn định.

 Mở cửa phòng,Tiểu Long rất đỗi ngạc nhiên khi thấy trong phòng còn một mình Khánh Ly đang ngồi đối diện anh.

-Xin mời bạn ngồi ! Khánh Ly tươi cười mời Tiểu Long ngồi xuống phía trước mặt mình.

-Ơ !! Tiểu Long ngồi xuống theo bản năng nhưng đôi mắt anh không thể dời khỏi cô,anh rất đỗi ngạc nhiên.

-Tôi đã xem qua hồ sơ của anh và tôi rất thích anh.Thứ 2 tuần sau anh có thể tới làm tại tòa báo.Nhưng..... ! Khánh Ly cầm túi hồ sơ của Tiểu Long cất lại ngay ngắn.

-Nhưng sao ? cơ mà em là... Tiểu Long chưa kịp nói hết.

-Nhưng anh phải trả lời các câu hỏi sau của tôi ! còn tôi là ai,lúc sau anh sẽ biết ! Khánh Ly tủm tỉm cười nhìn Tiểu Long.

-Được ! Tôi sẽ cố gắng ! Tiểu Long bớt lo lắng.

-Câu thứ nhất .... Tại sao anh yêu thích nghề báo ? Khánh Ly đưa ánh mắt nhìn Tiểu Long.

-Tại....tại vì tôi thích viết lách ! Tiểu Long bất ngờ vì câu hỏi,anh có vẻ mất tự tin và lúng túng.

-Anh cứ trả lời đầy đủ,chỉ tôi và anh biết,tôi muốn biết nhân viên của tôi tại sao lại có niềm đam mê với nghề !! Khánh Ly dõng dạc truyền đạt lại ý kiến.

-Bởi một một tình yêu,người đó đã mang tới cho tôi một câu chuyện cổ tích,người đó đã làm tôi có niềm đam mê viết lách,sáng tạo văn học,tìm hiểu báo chí.Và tôi đã học được niềm tin,sự hi vọng,cái gọi là tự tin,khao khao khát.Tiểu Long sực buồn trong từng lời nói.

-Vậy nên anh thích làm nghề báo ??? Khánh Ly tò mò nhìn vẻ mặt của anh.

-Nghề báo sẽ đưa tôi đi khắp nơi tìm thông tin,tôi sẽ đưa cô ấy đi cùng,chúng tôi sẽ luôn vui vẻ bên nhau.Đó là những gì cô ấy muốn và cũng chính là những gì tôi muốn.Tiểu Long dứt khoát.

-Tôi tin rằng người nhân viên này sẽ rất đam mê với nghề,vì tôi nghĩ không có lí do nào để con người nổ lực hơn tình cảm cá nhân hay cụ thể ở đây là tình yêu ! Tôi nói đúng không anh Hoàng Khả Long ??? Khánh Ly gọi Tiểu Long đang trầm ngâm suy nghĩ.

-Vâng ! Rất đúng! Tiểu Long tỉnh lại sau cơn say trong thế giới của kí ức.

-Tiếp theo ! Đây là câu thứ 2...... anh đã từng tham gia các hoạt động tuyên truyền báo chí hay có tác phẩm gì đó mà mình tự sáng tác không ??

-Tôi cũng từng tham gia các hoạt động cùng với ngôi trường tôi vừa tốt nghiệp,còn tác phẩm thì chắc không có ! 

-Ơ tôi tưởng anh viết truyện cơ mà ! Khánh Ly ngạc nhiên.

-Sao sao sao Khánh Ly biết ?? Tiểu Long cũng rất ngạc nhiên vì câu hỏi của cô.

-À không không ?? tôi đoán thế ! Khánh Ly bối rối.

-Tiếp theo là câu thứ 3........nếu nghề yêu cầu anh sang nước ngoài công tác,anh có đi không ?? Có thể là ngay sau khi anh nhận việc. Khánh Ly trấn tĩnh tiếp tục phỏng phấn chàng thư sinh.

-Tôi không thể trả lời câu này được !!! Tiểu Long bối rối vì câu hỏi anh chưa từng nghĩ tới,Anh sợ nếu anh đi,Nhật Mai về không thấy anh,cô ấy sẽ không còn yêu anh nữa.Mông lung và lo lắng đang đè lên tâm trí Tiểu Long.

-Tại sao ??? Thật sự các câu trả lời của anh khiến tôi rất ngạc nhiên ,

-Xin lỗi ban phỏng vấn nhưng tôi không thể ra nước ngoài,vì tôi phải ở Viêt Nam,tôi phải chờ người con gái đó đi du học về. Tiểu Long lấy lại bình tĩnh và trả lời,anh biết rằng câu trả lời này của anh có thể khiến anh mất công việc mà bao người ước ao có được.

-Anh không sợ anh sẽ mất công việc này vì câu trả lời đó sao ? Khánh Ly hỏi lại .

-Tôi...tôi....tôi............tôi không ? Tiểu Long thẳng thắn trả lời.

-Thôi được rồi ! Đây là câu hỏi cuối cùng dành cho anh. Tôi cần anh trả lời thật thẳng thắn.có được không ? KHánh Ly nghiêm túc đặt câu hỏi cuối cùng cho Tiểu Long.

-Vâng ,tôi đang lắng nghe thưa phỏng vấn viên ! Tiểu Long lấy hết can đảm chuẩn bị cho cơ hội cuối cùng của mình.

-Anh có thích tôi không ? 

 Tiểu Long dù đã chuẩn bị kĩ lưỡng về tinh thần cho nhưng câu trả lời siêu hóc búa của Khánh Ly nhưng anh vẫn không thể không bất ngờ vì câu hỏi này.

-Xin lỗi nhưng người tôi yêu chỉ có một người,không phải em ! Tiểu Long tỏ vẻ khá khó chịu về những câu hỏi này.

-Chúc mừng anh,anh được tuyển vào tòa báo của chúng tôi. Khánh Ly thay đổi hoàn toàn về thái độ trước đó của cô,cô vui vẻ,hạnh phúc chạy ra ôm chầm lấy Tiểu Long,cô không giấu nổi những giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên má mình.

-Tiểu Long à ! Cô gọi tên anh trong nỗi vui vô bờ.

-Khánh Ly,em đừng làm vậy mà ! Tiểu Long khẽ đẩy cô ra.

-Ông thật ngốc mà ! Khánh Ly ....ông nhớ xem cái tên đấy là ai đặt cho tôi,,,ông ngốc quá mà ! Cô đập vào ngực anh thật mạnh,cô khóc nức nở trong hạnh phúc.

 Tiểu Long khẽ nhắm đôi mắt đang tròn xeo vì ngạc nhiên,khóe mi anh rơi từng giọt lệ hạnh phúc,anh thật ngốc mà tại sao lại bị cô lừa trong gần 2 năm trời như vậy,anh ngu ngốc quá,làm gì có ai lại giống nhau như vậy chứ,làm gì có  ai lại giống cả hình dáng lẫn tính cách chứ,anh ghét bản thân mình quá thật thà hay tại anh đã không chú ý tới cô,để rôi cô luôn bên anh mà anh không hề hay biết,để rồi mỗi đêm trăng tròn anh lại ngắm trăng ngồi tự kỉ nhớ cô chứ.

-Đúng tôi ngốc quá mà,sao lại bị bà lừa chứ.Sao bà lại ác vậy,không nói với tôi từ đầu đi,làm tôi buồn lắm bà biết không ? Tiểu Long nghẹn ngào.Cả căn phòng trống vắng bỗng rộn ràng tiếng pháo tay,tiếng chúc mừng,mọi người từ bên ngoài ùa vào,từ phòng cạnh ùa sang,pháo giấy bắn tung téo khắp phòng,ai nấy đều tỏ ra mừng rỡ cho hai người.

-Ơ ! Tiểu Long vội buông cô ra ngạc nhiên nhìn xung quanh mình,từ nhân viên tới những thí sinh đi dự tuyển,mọi người đều biết trước rồi ư,đây là một kế hoạch ư.

-Tui xin lỗi ! Nhật Mai hôn lên má TIểu Long rồi đắm đuối nhìn chàng trai của mình.Trong phút chốc,cô kéo Tiểu Long ra khỏi tòa soạn,lên xe băng qua các dòng phương tiện,mặc kệ ông tơ bà nguyệt trên bầu trời âm u kia đang đổ lệ (có lẽ vì lại tái hợp được một đôi tình nhân) Tiểu Long cùng Nhật Mai vẫn vèo vèo trên chiếc xe máy cũ tới nơi mà cả hai đang muốn tới.

-Mưa rồi ! Tiểu Long lau giọt nước mưa trên má Nhật Mai,giờ đây họ đã yên bình và hạnh phúc dưới mái hiên của một bến chờ xe bus,cái nơi mà ngày trước họ vẫn thường lui tới hẹn hò,cái nơi mà nụ hôn đầu tiên Nhật Mai đặt lên má Tiểu Long,cái nơi mà những trái tim màu hồng đã được thiên thần tình yêu băn tung téo rơi xuống đầu đôi nam nữ tay trong tay tắm mưa lạnh.

-Này ! Tiểu Long ! Tôi bảo ! Nhật Mai dựa đầu vào vai Tiểu Long,cô ngước lên nhìn anh.

-Sao hả thiên thần  ! Tiểu Long cười tươi nhìn cô,ánh mắt đầy hạnh phúc,

-Đồ yêu tinh này ! Nhớ bức tranh tôi tặng ông trước lúc tôi đi không ? 

-Nhớ ,tôi vẫn giữ ở phòng trọ đó ! 

-Ông ngốc thật,sao không xem mặt sau ??? Nhật Mai véo eo Tiểu Long như trách phạt làm anh giãy người giật nẩy.

-Hxhx,tôi có để ý đâu ! tôi xem kĩ mặt trước thôi,tưởng mặt sau là giấy trắng ! Tiểu Long tỏ vẻ vô tội.

-Ông ngốc quá tối về đọc đi đồ ngốc ! Nhật Mai hờn dỗi giúc đầu vào người Tiểu Long,cô đáng yêu,nhõng nhẽo như một đứa trẻ con mỗi khi gần anh.

( Người ta nói con gái khi cạnh bên người mình yêu thật lòng là người con gái chân thật nhất,lúc ý con người của cô ấy sẽ được bộc lộ ra những nét đáng yêu nhất,dễ thương nhất mà bất cứ người con gái nào cũng có ) 

-Bà vô tâm lắm ! Biết không ? Đi mà chả để lại tin tức gì cho tôi,tôi biết tìm bà ra sao ??? Tiểu Long trách móc.

-Ông thật là làm tôi tức chết mới được hả ! Về mà đọc cái tôi viết đằng sau bức tranh ! Nhật Mai véo thêm Tiểu Long cái nữa làm anh quằn người lại vì đau.

-Thôi biết rồi biết rôi,đừng hành hạ tôi nữa ! Tiểu Long mỉm cười nhìn cô âu yếm.Chưa bao giờ anh nghĩ  mình đã quên được cô.

 Trời vẫn mưa tầm tã,nước mưa bắn tung tăng dưới mặt đường,dòng nước xối xả đua nhau chạy đua xuống cống nước,từng hàng cây mua reo theo gió,bầu trời ca hát theo từng nhịp sấm chớp,mưa đập vật,gió đập cây,cây đập vào mái che,mái che đang chắn mưa cho hai con người đang hạnh phúc dựa vào nhau ôn lại kỉ niệm xưa.

-Tiểu Long ! Tôi lạnh à ! Nước mưa bắn vào này ! Nhật Mai tròn xoe mắt ngước nhìn anh vẻ cầu khẩn.

-Lại cái trò giả nai giả bò đấy ! Ngồi sát vào đây ! Người ta chắn cho ! Tiểu Long kéo cô vào lòng,đôi tay nhẹ nhàng ôm cô lại,đôi tay dùng hết sức giữ cô,không bao giờ để cô chạy thoát nữa ! Lạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro