Ep 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là sinh nhật của tôi các bạn ạ! 2/3. Cách 7 ngày 11 năm với Bias của tôi. Anh Su à, em vui lắm khi được sinh cùng tháng với anh.

______________

Trịnh Thuần Phong mân mê đôi bàn tay trắng trẻo mềm mềm của Sở Điềm Điềm, cậu thì chuyên tâm xem TV, là phim lãng mạn hài hước nha.

"Mới hồi nào chúng ta còn như Tom và Cherry. Bây giờ anh có thể ôm em như này thật tốt quá. Anh ước gì chúng ta đã hạnh phúc sớm hơn."

Sở Điềm Điềm nghe anh nói, cũng đột nhiên xòa đi, trùng xuống. Trịnh Thuần Phong nói giống như mấy nam chính trong phim sắp thăng thiên vậy. Luyến tiếc nữ chính.

"Chúng ta sẽ hạnh phúc từ nay cho tới cuối đời. Nhưng, trừ khi anh chỉ yêu mình em." Sở Điềm Điềm quay đầu sang nhìn anh.

"Em không tin anh?" Trịnh Thuần Phong hỏi.

"Em tất nhiên tin anh."

Trịnh Thuần Phong nghe câu trả lời ưng ý thì áp môi mình lên môi cậu.

"Ưm..Thuần..."

Đưa lưỡi vào khoang miệng ấm nóng, vị bắp ngọt do bim bim còn đậm hương trong vòm họng. Dịch vị như thế cũng trở nên ngọt hơn. Âm thanh môi lưỡi dụ người cứ thế phát ra chút chút. Tay của anh đã không yên phận mà luồng vào lưng áo mỏng của cậu, xoa tấm lưng gầy. Đến khi thấy mang tai của cậu đã đỏ như cà chua bi, người kia mới buông tha.

Tiếng thở của mèo nhỏ cứ như thế mà đập một cách dồn dập, lồng ngực co bóp để dẫn khí.

Trịnh Thuần Phong ôm khuôn mặt cậu cố nhìn cho thật kĩ, thật kĩ. Mắt, mũi,miệng...cũng phải tâm tâm niệm niệm khắc ghi. Đặt nụ hôn nhẹ lên trán cậu.

"Điềm Điềm của anh, ngày mai anh phải đi công tác ở ChiLe, có thể là một tuần mới về. Anh thật sự không muốn đi." Trịnh Thuần Phong đưa đôi mắt buồn nhìn cậu.

"Đấy là công việc, nếu anh không đi tiền đâu nuôi em, em nhất định sẽ không đi ăn xin." Sở Điềm Điềm cố tạo sự dí dởm để anh vui.

"Anh thật sự nhớ em." Trịnh Thuần Phong lại hôn lên má cậu lần nữa.

"Trước đây, đi hẵn hai tuần có bao giờ nghe anh nói gì đâu." Sở Điềm Điềm uất ức nói.

"Lúc trước khác, lúc này khác."

"Lúc nào rảnh, anh có thể gọi cho em mà." Sở Điềm Điềm ôm lấy anh an ủi.

"Anh muốn người thật." Trịnh Thuần Phong cũng ôm lấy cậu.

"Một tuần bảy ngày, 168 giờ sẽ mau chóng qua thôi. Em hứa sẽ ngoan ngoãn, không làm loạn, đợi anh về." Sở Điềm Điềm gục mặt xuống vai anh. Giọng nói mè nheo cùng nhổng nhẽo này, làm sao anh nỡ đi.

"Em muốn làm nhục lòng quân tử hả, mèo con?"

"Em nhất định sẽ ngoan."

- _ - ! Lúc trước khi tiễn anh cũng từng nói tương tự, nhưng lúc anh về chính là ngôi nhà trở thành bãi phế liệu chờ người hốt đi thôi.

"Vả lại, còn rất nhớ cái miệng nhỏ này, cứ nói cứ mắng anh đều thích nghe."

Trịnh Thuần Phong hôn 'chụt' lên môi cậu.

Sở Điềm Điềm lại sà vào lòng anh, ôm anh, hít mùi hương của anh, em cũng sẽ nhớ anh lắm! Đồ ngốc! Đồ cún Ngao Tây Tạng của em!

Tay anh dần chuyển xuống lưng quần, với vào trong quần lót và lần mò đến cúc hoa ấn ấn.

"Còn đặc biệt sẽ nhớ cái miệng nhỏ phía dưới dâm đãng này. Ăn chay một tuần, hazzz....Anh không muốn!"

"Ha...a...lấy tay ra!" Sở Điềm Điềm bắt đầu có động tĩnh.

Trịnh Thuần Phong cắn nhẹ lên mép cổ cậu để lại hôn ấn đỏ hồng, tay lần mò vào vạt áo trước ngắt véo hạt tiêu hồng đến cương cứng lên, tay phía sau vừa xoa lưng vừa trượt dài, chèn ép cúc huyệt.
"Ar...Trịnh Thuần Phong...em!" Sở Điềm Điềm bấu lấy vai anh.

Hôn chặn miệng cậu, tay mạnh bạo vừa bóp mông tròn tròn xinh xinh vừa bế cậu lên đứng dậy.

Tay ôm lưng cậu tay lại mạnh mẽ kéo quần cậu xuống đến ngang gối, mặt Sở Điềm Điềm đỏ bừng chôn vào vai anh.

Đúng là đáng yêu mà!

Còn cái quần shịp trắng cứ co dãn do tay anh lần mò kéo co ấn ấn cúc phẩm hồng nhuệ, khiến Sở Điềm Điềm kích tình rên rỉ.

"Ar...Thuần...Ha...Em...."

"Chúng ta play ở đâu đây? Tiểu dâm đãng?"Trịnh Thuần Phong dùng chất giọng trầm khàn dụ dỗ cậu.

"Phòng ngủ ....Ar...Chúng ta."

Lúc này cậu đu lên người anh nhờ hai tay ôm cổ và cằm gác lên vai, hai chân lồng thồng xuống đất không thể câu lấy anh vì còn cái quần vướng ở đầu gối, tay anh thì nâng mông cậu mà xoa nắn như bột bánh mì.

"Phòng ngủ lần đầu đã play rồi mà, đổi địa điểm cho thú vị! Em chọn đi." Trịnh Thuần Phong tiếp túc nhồi bóp mông cậu và ôm cậu đi đi lại lại, đúng là người đàn ông khỏe. Thật ra chính là màn dạo đầu đầy bá đạo.

"Ưm...Ha...Em không biết." Sở Điềm Điềm ôm gì anh, không dám buông.

"Nếu em không chọn thì...."

"Ar....THUẦN....HA...." Trịnh Thuần Phong cho một ngón ta vào thâm dò, lập tức bị cúc huyệt hút chặt lấy. Làm Sở Điềm Điềm bị tấn công phía sau.

"Chọn nhanh, bảo bối!" Trịnh Thuần Phong ép cậu phải chọn.

"Thư phòng, là thư phòng của anh...Ha...Ar...."

"Chiều em."

Trịnh Thuần Phong thuận tay vứt cái quần pijama xuống sofa. Sở Điềm Điềm được gỡ bỏ khuất mắt, dang hai chân chỉ còn mỗi shịp câu lấy eo anh. Cúc huyệt vì thế mà mở rộng, ngón tay cũng đi vào dễ dàng hơn.

Trịnh Thuần Phong mở cửa thư phòng, đặt cậu lên bàn làm việc, mông chạm vào kính lạnh buốt. Anh ép sát cậu vào tường mà hôn ngấu nghiến, tay thoát y cho cậu, thân hình mỹ lệ trắng toát lộ ra không giấu được một lỗ chân lông, nhúm lông mao cọ vào bụng anh rạt rạt.

Tay mân mê di chuyển khắp người cậu, còn để lại vô vàng hôn ấn xanh tím, đỏ hồng đều có.

"Ar....Trịnh....Trịnh Thuần Phong."

Trịnh Thuần Phong cầm lấy hai bàn tay của cậu, hạ đầu đến giữa hai chân, tiểu Điềm Điềm đã ngẩng đầu. Không ngần ngại hôn lấy nó, anh cư nhiên khẩu giao cho cậu. [...]

"Thuần Phong...đừng...mau bỏ ra...Em sẽ bắn vào miệng anh bây giờ." Tay Sở Điềm Điềm bị gộng kìm hai bên đùi, không kìm được mà ra trong miệng anh.

"Nhổ ra."

Trịnh Thuần Phong không trả lời, lật người cậu nằm sắp xuống bàn, mặt cạ vào kính. Không lưu tình tách hai chân cậu ra, cúc huyệt khô mềm bại lộ tần ngần trước mặt, hôn lên vành mông.

"Trịnh Thuần Phong, anh làm gì vậy?"

Trịnh Thuần Phong chầm chậm nhã dịch đục vào kẽ mông cậu làm dịch bôi trơn, đúng là thông minh và bá đạo.

Lật người cậu trở lại để bắt lấy hai chân gác lên vai, tay trái đỡ lưng cậu dậy, âu yếm môi lưỡi. Tay phải hành động, nới rộng cúc huyệt.

Sở Điềm Điềm mãnh mẽ co rụt người, gồng mình cứng ngắt.

"Tiểu dâm đãng, thả lỏng người ra."

"Ar....Em....Thuần Phong...Ha...."

Màn dạo đầu sau ba ngón tay như thế là ổn rồi, nhìn đôi mắt đục ngầu phũ màn sương dục vọng trong tiềm thức, anh hài lòng liếm lấy vành tay cậu.

Anh sắp không chịu nổi với tiếng âm vang từ cổ họng cậu, chỉ gọi tên mình anh. Anh hài lòng cũng thoát y cho mình, để cậu nằm gần mép bàn, thồng chân xuống, tư thế người nằm kẻ đứng này, chính là tư thế cực phẩm nga. Chuẩn bị chinh chiến sa trường.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro