Ep 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Điềm Điềm ngày thứ nhất không có Trịnh Thuần Phong bên cạnh.

Nhận tài liệu, trở về nhà gia đình. Cậu phải lấy cái laptop cũ hồi cấp ba để về phiên dịch rồi gửi qua tài khoản của mình trong công ty. Lúc nảy, cậu đã nhờ đồng nghiệp mới quen tạo dùm một cái tài khoản nhân viên rồi. Vừa thấy cậu, mẹ cậu vui lắm nha, đi đường xa xôi, cậu cũng mệt lắm ý.

"Tiểu Điềm, về một mình hả con, Thuần Phong đâu sao không chở con đi." Mẹ mở cửa cho cậu.

"Dạ mẹ. Thuần Phong đi ChiLe công tác, con về thăm gia đình tiện thể con muốn mang laptop về nhà luôn."

"Ừm...mẹ mới nấu cơm chiều, lên tắm rửa rồi chờ ba về ăn cơm. Anh con chắc không về đâu." Mẹ Mẫn thở dài.

"Sao vậy mẹ?"

"Anh con nó có dự án quan trọng sắp Mỹ tiến. Có lẽ sẽ ăn, ngủ ở công ty luôn. Còn Điềm Thanh, chắc nó sắp đi học về rồi." Mẹ Sở đi ra sau.

Nhà cậu có năm người. Ngoài ba, mẹ và cậu, còn có Sở Điềm Thanh anh trai 30 tuổi của cậu, già đầu rồi vẫn chưa chịu lấy vợ, chỉ có cậu ban đầu bị ép hôn thôi, mà nghĩ lại, cũng nhờ chuyện đó mà cậu mới được bên cạnh Trịnh Thuần Phong như bây giờ. Sở Điềm Nhi là em gái của cậu, học lớp 4, nó còn con nít và dễ thương lắm ý.

Tiếng xe hơi đổ ngoài cổng, là xe của ba. Con bé vừa thay dép thấy cậu thì cười như được mùa mà chạy ùa vào lòng anh.

"Anh ba, anh ba...Anh ba về." Sở Điềm Nhi còn mang cặp chưa kịp bỏ ra nữa, cậu ôm nó rồi xoa tóc nó, cười với nó nữa.

"Ừm...Điềm Nhi đi học có vui không?"

"Dạ vui. Anh Thuần Phong có về không? Anh Thuần Phong đâu?" Con bé nó lắc đầu tìm kiếm, hai đầu tóc búi bà cụ non xoay qua xoay lại trông rất đáng yêu.

"Không. Anh Thuần Phong đi công tác."

"À, Điềm Điềm về đó hả con?" Người đàn ông mặc vest mỉm cười trìu mến với cậu, ba cậu rất là dịu dàng.

"Dạ, ba. Ba đi làm có mệt lắm không?"

"Ừm, cũng bình thường. Thôi, ba đi tắm rồi nhà mình ăn cơm." Ba đi qua cậu rồi xoa đầu cậu một cái. Ba lúc nào cũng ấm áp như thế.

10 phút sau … Tại bàn ăn của Sở gia.

"Điềm Điềm, nhìn con ốm yếu quá, ăn uống tốt vào." Mẹ Sở vừa nói vừa gắp miếng thịt ba chỉ nướng bỏ vào bát cậu.

"Dạ. Con ăn rất tốt, Thuần Phong nấu ăn rất ngon." Sở Điềm Điềm cười tít mắt.

"Anh Thuần Phong đi chừng nào về hả anh ba?" Sở Điềm Nhinó cầm cái đùi gà mà nhai nhoàm nhoàm nói với cậu.

"Ừm...Anh Thuần Phong nói là một tuần."

"Lâu vậy sao anh?"

"Ừm." Sở Điềm Điềm lại cười. Người ta nói, có cha có mẹ cuộc đời em sướng hơn tiên rồi. Có gia đình hạnh phúc, đầm ấm thật tốt.

"Điềm Điềm, hôm nay ngủ lại đây đi con, đường xa lại tối, nguy hiểm lắm." Ba Sở nhắc nhở.

"Dạ ba. Ba ăn đi." Sở Điềm Điềm nói rồi gắp cho ông miếng cá thu.

Bữa cơm trôi ba, tối lại đến. Ba mẹ và em gái đều đã về phòng ngủ. Căn nhà chìm vào màn đêm, cậu cũng quay về phòng của mình, căn phòng dù không thường dùng vẫn sạch sẽ, gọn gàng. Mẹ à! Cảm ơn người. Căn phòng đơn giản, ở lầu hai, màu chủ đạo là trắng, giường cũng vậy, chăn ga thì màu đen để tạo cảm giác ấm áp hơn. Điểm nhấn là vài chậu cây xương rồng nhỏ, chậu cây xanh để bàn xếp thành một hàng trông khá xanh tốt và tràn ngập sức sống. Còn có một bàn học, bàn đầu giường, thảm lông êm ái và có cả điều hòa. Nhưng cái mà cậu thích nhất vẫn là hai khung cảnh treo đầu giường. Một bức là anh và cậu đám cưới, còn một bức là cả gia đình cậu. Đó cũng chính là hai báu vật của cậu.

Điện thoại bỗng run lên một nhịp.

Vợ à, em đã ngủ chưa?

Chưa ngủ.

Em đang làm gì vậy?

Em đang ngủ.

Anh nhớ em.

Mới có một ngày.

Vẫn là rất nhớ vợ.

Mặc kệ anh.

Giận.

Ừ giận.

Video call đến từ Điệp viên 007

"Vợ à, em hờ hững với anh vậy sao?"

"Có đâu."

"Còn nói không? Ai nói mặc kệ anh ?" Trịnh Thuần Phong khỏa thân trên nằm vắt chéo chân, đôi vai rắn rỗi lộ liễu trên video call.

"Là Sở Điềm Điềm."

"Đó. Rõ ràng là em."

"Ha ha ha ...." Sở Điềm Điềm bụm miệng cười.

" Em đang ở đâu vậy? Hình như đây không phải phòng em?"

"Em...đang...!"

"Khoan, để anh đoán xem nào."

"..."

"Ah...Là nhà mẹ Sở phải không?"

"Ừm...Em về nhà mẹ chơi."

"Ây...hazzz...Tiểu bảo bối hôm nay anh đã làm rất vất vả đó." Trịnh Thuần Phong xoa xoa mi tâm than thở.

" Anh có đi với cô bán phi lê ở ChiLe nào không? ^^" Sở Điềm Điềm dẩu mỏ hỏi.

"Ừm...có! Cô ấy rất xinh đẹp." Trịnh Thuần Phong cười.

Phụp

Bé cưng đã tắt video call từ bạn.

Trịnh Thuần Phong cười hắt lên, vợ của anh nhanh tay thiệt, chưa gì đã một nhát chém đứt liên lạc, đúng là mèo con có móng vuốt sắt nha. Nhưng mà, vẫn là rất đáng yêu, đây chính là minh chứng cho tình yêu cậu dành cho anh. Làm anh rất vui.

Trịnh Thuần Phong nhấn số máy gọi bình thường, áp máy lên tai nghe từng hồi bíp bíp ... Và rồi út út út.... Giọng chị gái thân quen lại nhắc nhở, thuê bao hiện đang bận, vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp.

Giận rồi ư?

Gắt vậy sao?

Dễ thương thật đấy!

Quyết định gọi video call lại lần nữa.

Phụp
«Bé cưng» không chấp nhận video call từ bạn.

Ây da...Tiểu tổ tông à! Nghe anh nói hết đi đã.

Trịnh Thuần Phong lần nữa gửi tin nhắn chat

Vợ à! Anh chưa nói xong mà. Cô gái đó là một người trong tranh của buổi triển lãm nghệ thuật.

Đã xem.

Em đừng như vậy chứ, trả lời anh đi.

Đã xem.

Giận thật rồi sao? Vậy anh sẽ ở đây luôn, không về nữa.

Đã xem.

Tuyệt tình thế cơ đấy!

Bà xã à, em tha lỗi cho anh đi, anh chỉ muốn trêu em tí thôi mà.

Đã xem.

Anh đi tự tử đây... Say goodbye.

Im miệng.

Cái gì vậy? Thật là giận tới nổ đom đóm luôn sao? Vợ à, em nhạy cảm quá rồi. Nhưng mà, anh thương.^^

Bảo bối , anh xin lỗi mà. Vì anh chưa nói xong mà em đã off rồi... 

Tôi mệt.

Vậy em ngủ sớm đi. ^^

Đã xem.

Mà vợ à, anh còn chuyện muốn nói đó.

Gì?

Anh yêu em <3.

Biết rồi.

Cả hai cùng cười.
Cả hai cùng ngủ.
Cả hai cùng mơ về nhau.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro