Ep 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Điềm Điềm ôm cổ Trịnh Thuần Phong từ từ đi xuống cầu thang, được cõng thật thích á.

Tới được nửa cầu thang, đã thấy mẹ Trịnh và chị dâu Ái Ly há mồm chữ O, mắt hình hột nhãn, há hốc thiếu điều muốn rớt cả răng mạ vàng và nước dãi, hai vợ chồng nhịn cười cứng cả bụng.

"Con chào mẹ, chào chị." Sở Điềm Điềm nhanh nhão lên tiếng đi kèm là nụ cười hoa loa kèn trên miệng.

"..."

"..."

"Mẹ."Trịnh Thuần Phong thả Sở Điềm Điềm ngồi lên đùi mình, sợ ngồi dưới ghế bị ê mông, hai tay ôm eo vợ. Sở Điềm Điềm cũng không ngại ngần phối hợp.

"Hai...Hai đứa?" Ái Ly lên tiếng trước.

"Như chị và mẹ thấy." Trịnh Thuần Phong hôn lên lưng cậu, khẳng định quan hệ mật thiết mà trước đây mẹ và chị chưa bao giờ thấy, cùng lắm trước đó chỉ thấy hai vợ chồng cứ gượng ép sao sao ấy, nắm tay hay ôm eo cũng thấy rất miễn cưỡng.

Sở Điềm Điềm quay đầu cười tít mắt với anh. Là cảm xúc thật chứ không phải như trước đây... Hở một cái là trừng mắt nghiến răng rồi cười gượng gạo diễn cho tròn vai. Ánh mắt chan hòa yêu thương, ấm áp và hạnh phúc.

Ái Ly chợt nhớ ngày sinh thần tiểu bảo bối của cô hôm đó...Haha..thật sự tác hợp hai đứa nó sao...chị cười lộ cả lợi ra ngoài.

"Nhìn hai đứa, chị hiểu rồi."

Mẹ Trịnh nảy giờ không lên tiếng, chỉ thấy bà rưng rưng rồi lệ nhòe trên đôi gò má cao, mái tóc đã điểm bạc.

Sở Điềm Điềm thấy mẹ Trịnh khóc thì lo lắng quay sang, rời chân anh đi sang mẹ.

"Mẹ sao vậy?"

"Ờ...Không! Không sao. Mẹ vui...vui quá thôi. Tiểu Điềm, Tiểu Phong...Hai đứa làm mẹ bất ngờ quá..." Mẹ Trịnh thừa biết trước đây ép hôn, Trịnh Thuần Phong đã phản ứng vô cùng kịch liệt, kiên quyết từ chối, kết hôn xong cũng chưa từng đụng vào Tiểu Điềm của bà, hay mắng hay hét hay ức hiếp con dâu, vậy mà giờ này, cưng Tiểu Điềm như trứng mỏng.

Tiểu Điềm trước đây cũng không phải nhóc con dễ ức hiếp, càng không cho cậu làm cậu càng làm, càng la mắng cậu càng bướng bỉnh, luôn đi trái với những gì Trịnh Thuần Phong ép buộc, vậy mà bây giờ ngoan ngoãn như mèo con nằm trên tay chủ.

Được cái, hai đứa luôn biết có gia đình rồi thì không được lăng nhăng, hoa cỏ ong bướm. Sở Điềm Điềm lúc nào cũng ở nhà, chỉ khi thỉnh thoảng mới ra ngoài, hầu như là về nhà bà hoặc là chị xui, còn tất cả thời gian còn lại đều ở nhà. Trịnh Thuần Phong sao giờ làm sẽ về ngay, không hề đi rượu chè, chí ít đi tạo lập quan hệ, ngoại giao đối tác thôi.

Hai đứa chưa bao giờ cải nhau đến mức có đứa bỏ đi, hiếu thảo là tuyệt đối. Phần lớn, công việc thời gian các con bà rất quan tâm, thấy chổ nào không ổn là bà nhắc nhở ngay, chưa bao giờ lời nặng với các con. Cho nên, hai đứa yêu quý kính trọng bà cũng không có gì lạ.

Thấy hai đứa nó đến nay đã có thể bên nhau chân thành, bà vui như trẻ ra mười tuổi.

Sở Điềm Điềm lau nước mắt cho bà, cười toe toét.

"Điềm Điềm, qua đây." Trịnh Thuần Phong gọi cậu, và lại ngồi trên đùi anh.

"Mẹ, mẹ tới thăm chúng con hả?"

"Ừm...Mẹ nghe con công tác về nên đến xem sao."

"Dạ, con khỏe mà. Nhân tiện, con có mua quà cho mọi người, tín ngày mai cùng Điềm Điềm qua bên ấy, nhưng mẹ tới thì mang về cho tụi con vui." Trịnh Thuần Phong từ dưới gầm bàn lấy ra mấy túi quà xinh.

"Túi màu đỏ cho mẹ, túi màu vàng cho bố, túi màu xanh cho anh chị và còn màu hồng cho tiểu bảo bối của anh chị."

Ái Ly thấy liền mỉm cười, Trịnh Thuần Phong thật chu đáo.

"Tiểu Thiên nó còn bé, em mua quà làm gì cho tốn kém không biết."

"Haha...nhóc con cũng được quà." Trịnh Thuần Phong cười.

"À...hay là mình làm một bữa đi, chị và mẹ có đem thức ăn qua đây này." Ái Ly đi xuống bếp lấy đồ ăn, Sở Điềm Điềm dù còn đau cũng phải gánh gượng mà đi cùng, chứ sao để chị lo liệu hết được.

Phòng khách còn lại mẹ Trịnh và anh.

"Thằng ranh, cuối cùng cũng chịu nhận ra con người ta tốt rồi, hửm?" Mẹ Trịnh lườm nguýt cậu quý tử, đây mới là người mẹ mà Trịnh Thuần Phong gờm, vẻ ngoài dịu dàng, chỉ dành cho Sở Điềm Điềm, chị và cháu trai. Còn với anh với anh trai họ Từ Khánh Nghi thì..., thôi thôi...teo!

Trịnh Thuần Phong lập tức bỏ xuống dáng vẻ lạnh lùng chửng chạc. Quay về làm cậu ấm ngoan ngoãn với mẹ.

"Dạ, mẹ...haha...Mẹ..."

"Cười ngốc cái gì? Mày vừa làm cái chuyện khiến con dâu của ta khổ sở phải không?"

Fuc*! Sao mẹ biết vậy?

"Haha...ủa...ủa...sao mẹ biết vậy?"

"Trên cổ có quá nhiều vết hồng hồng đỏ đỏ, đi đứng lại hai hàng ta nhìn thấy đã biết ngay rồi."

"Không gì qua mắt được mẹ...haha .."

"Bỏ cái điệu cười ngớ ngẩn của con đi. Sao này nhất định phải chăm sóc Tiểu Điềm cho tốt vào, nó mà có làm sao...nồi giống của nhà này ta cũng cắt." Mẹ Trịnh vuốt tóc anh một cái làm anh rùng mình.

"Ái Ly à, về thôi con." Bà gọi lớn.

Còn bàn tay thì nắm cổ con trai đưa sát lỗ tai mà thì thầm đến rợn người.

"Cho nó nghĩ ngơi sớm đi, mặt mũi nó đau tới tái mét rồi. Cái thằng ranh con, không biết chừng mực y như bố. Nhưng mà cũng nhanh nhanh kiếm đứa cháu cho ta đi, tốt nhất là nên giống Tiểu Điềm một chút, không là anh chết với bà già này." Bà nói rồi đứng lên bỏ đi ra cửa.

"Ủa, mới tín dọn đồ ăn ra, mẹ và chị nên ở lại ăn chứ?" Sở Điềm Điềm lẽo đẽo theo sau chị.

"Thôi, mẹ còn có việc bận, đồ ăn hai đứa cứ ăn đi không cần nấu nữa. Giữ gìn sức khỏe là bà già này vui rồi." Bà xoa đầu cậu dịu dàng.

"Mẹ chưa già, mẹ còn trẻ mà, phải không Thuần Phong?" Sở Điềm Điềm nhìn anh đứng sau lưng mình.

"Ừm...mẹ còn trẻ măng."

"Thôi, hai đứa vào nhà đi, gió bấc lạnh dễ cảm."

"Dạ. Chào mẹ, chào chị."

_________

Trịnh Thuần Phong quay vào nhà thở hắc một hơi rõ dài, vượt qua khổ ải mang tên mẹ Trịnh... Sở Điềm Điềm thấy lạ, tay bịch sau mông cố đi thật chậm để không đau, gương mặt xanh lè, tiến về phía anh. Làm Trịnh Thuần Phong một phen dở khóc dở cười, y như người bị trĩ vậy...Thấy tội mà càng thấy thương, dù gì cũng là do anh mà.

"Vợ à! Em đau lắm hả?" Trịnh Thuần Phong bế cậu ngồi lên đùi mình.

"Hơi rát, nhưng em chịu được."

"Anh xin lỗi, làm hơi quá rồi."

"Không sao."

"Em đói không?"

"Hổng đói, em muốn nằm." Sở Điềm Điềm chu mỏ nói.

"Để đóng cửa nhà rồi đi ngủ sớm luôn."

"Được."

Phòng của cậu.

Trịnh Thuần Phong ôm Sở Điềm Điềm nằm kế bên. Tay mân mê mấy đốt ngón tay mềm mại của cậu.

"Vợ...ngày mai chúng ta cùng đến công ty ha."

"Ừm."

"Em còn đau lắm phải không?"

"Hơi."

"Nói dối, mặt mài tái mét cả rồi, chắc là nên thoa thêm thuốc."

"Không cần."

Mặc kệ cậu, anh nhẹ nhàng lật cậu nằm sắp, tay định kéo quần cậu xuống thì bị cậu bắt lấy.

"Ngoan, anh xem cái thôi."

"Không muốn."

"Ngốc quá! Bỏ tay ra, không là anh xé luôn á!"

Bộ đồ con vịt vàng khè này cậu rất thích, không thể để bị hỏng được, nhẹ nhàng buông tay ra.

Lúc kéo quần xuống cũng không thể ngó lơ, mặt thoáng chốc đã đỏ bét lên.

Cúc huyệt hồng đỏ, hơi sưng. Chổ đùi non vẫn còn dấu hôn xanh tím, khổ cho vợ tui quá. Chắc là đau dữ lắm.

Nhìn cúc huyệt co rúm, phần tinh dịch nhỏ bị đào thải ra ngoài... Anh rút khăn giấy lau đi, làm cậu rùng mình một phát, cắn gối chịu đau.

Hai tay tách hai cánh mông ra, nhẹ nhàng thoa thuốc vào, mùi thuốc nhẹ thơm mát lạnh, nhưng mà rát cấy, Sở Điềm Điềm bấu mấy ngón tay vào ráp giường.

Như nhận ra vợ đau, anh càng nhẹ nhàng hơn. Lúc rời khỏi, còn lén hôn lên mông xinh một cái, nhẹ như lông hồng nên không làm cậu phát hiện.

"Bảo bối...Còn đau chổ nào nữa không?"

"Còn."

"Ở đâu, nói anh nghe."

"Ở...eo và lưng."

Trịnh Thuần Phong vạch áo cậu ra.

"Làm gì vậy?" Sở Điềm Điềm bất ngờ hỏi.

"..."

Trịnh Thuần Phong không trả lời mà nhẹ nhàng massgage cho cậu, cảm thấy thoải mái, thoáng chốc ai kia đã ngủ quên.

Tắt đèn, anh cũng nằm nhẹ qua một bên, ngủ tư thế này với cậu tuy hơi mỏi cổ nhưng sẽ không đụng tới vết thương, khổ cho em rồi.

Trịnh Thuần Phong vuốt một bên má nhô nhô của cậu, hôn lên trán cậu một cái, mỉm cười.

"Tiểu tâm can, ngủ ngon."








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro