Ep 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tân lang tân nương đang đứng ở cổng vào bắt tay với quan khách. Nhưng chiếc xe hơi đen tuyền bóng nhoáng thuộc hàng VIP vừa đậu vào bãi đã thu hút không ít cái quay cổ về sau của mọi người.

Trịnh Thuần Phong tháo dây an toàn, một chân vừa bước ra đã chuẩn mắt nhìn. Đến khi lộ diện còn muốn làm rớt hàm con dân. Ăn gì mà đẹp trai quá vậy?

Trịnh Thuần Phong đi vòng qua mở cửa cho Sở Điềm Điềm, nắm tay cậu dẫn xuống xe.

Những quan khách vô tình quay đầu xem drama thật là lựa chọn sai lầm. Bây giờ cả vãi cũng có thể nhỏ ra, đôi mắt mở to hết cỡ săm soi từng tất da trắng như tuyết mùa xuân của người con trai xinh đẹp vừa bước ra. Không phải,... Đó...là thiên thần chứ? Đàn flash máy ảnh phóng viên liên tục chớp nhoáng và có rất nhiều lời khen từ phía truyền thông dành cho vợ chồng Trịnh Tổng của Blackwhite.

Trịnh Thuần Phong vòng tay muốn Sở Điềm Điềm khoác tay mình vào trong. Môi hơi mỉm, hất đầu.

Sở Điềm Điềm cũng mỉm cười ôn hòa, thẹn thùng khoác tay anh đi về phía cổng.

" Chặc...chặc...vừa xuất hiện đã muốn cướp poster à?". Anh Kì Hải khoanh tay hỏi, vẻ mặt thập phần đùa vui.

"Hyung, trăm năm hạnh phúc." Trịnh Thuần Phong bỏ hồng bao vào quả cầu màu đỏ.

"Cảm ơn em."

"Nhân tiện, anh rể." Trịnh Thuần Phong cười với Từ Anh Huy.

"Hả?"

"Cảm ơn anh đã rước ông này dùm em. Nói nhiều, ăn nhiều chết đi được."

"Hôm nay ngày vui không muốn gây sự với mày. Phắn vào cho anh nhờ."

"Đó đó thấy không anh rể, ổng là vậy đó. Sau này, anh còn khổ dài dài." Trịnh Thuần Phong vỗ vai Từ Anh Huy cười.

"Anh biết mà." Từ Anh Huy nói rồi kéo eo Dương Kì Hải sát vào người. Hai người cùng mặc lễ phục trắng nổi bật nhất hôm nay.

Dương Kì Hải lườm Trịnh Thuần Phong.

"Không như vợ em này. Dễ thương." Trịnh Thuần Phong nựng má cậu, bị cậu lạnh lùng hất tay ra.

"Giữ kẻ một chút đi. Hôm nay là ngày vui của Hyung."

Dương Kì Hải cười nức ruột, đúng là chỉ có em dâu mới trị được cái thằng ranh kia. Mặt Trịnh Thuần Phong cười khổ.

"Biết rồi, bà xã."

"Im miệng cho em."

"..."

"Không ngờ chú mày cũng có ngày này."

"..."

😂😂😂

Âm nhạc: thàn than than than, thàn thán thàn than, thàn than than thán, than than thàn thán toàn than~

Lời nguyện trước chúa cất lên, Dương Kì Hải đưa bàn tay trắng cho Từ Anh Huy, chiếc nhẫn đôi đeo vào ngón áp út cùng tiếng vỗ tay rôm rả của mọi người đã thật sự chứng giám cho cuộc hôn nhân mới hạnh phúc ngập tràn.

Tham dự lễ cưới cũng có vô số ông lớn trong giới làm ăn và cả những nghệ sĩ. Bởi vì, Từ Anh Huy chồng của Dương Kì Hải là một nhà sản xuất âm nhạc của một công ty. Còn Hyung ấy là một CEO của trung tâm thông dịch viên. Gia đình hai bên cũng không phải là hạng vừa, nếu thời phong kiến có thể dùng hai từ để mô tả — quý tộc.

Trịnh Thuần Phong và Sở Điềm Điềm sau một lúc cùng nhau chứng kiến nụ hôn ngọt ngào của đôi uyên ương thì tách nhau ra. Bởi vì, anh cũng là một Tổng Tài có tiếng trong giới kinh doanh, CEO Blackwhite công ty đá quý trang sức hàng đầu cả nước nên có rất nhiều người muốn tiếp chuyện. Trịnh Thuần Phong trên tay không thể bỏ xuống ly rượu.

Sở Điềm Điềm ngồi trên cái ghế hơi cao, gần bàn ăn tự chọn. Lâu lâu cậu sẽ tiện tay lấy vài trái nho Mỹ to chà bá mà nhai. Sở Điềm Điềm không được uống rượu Trịnh Thuần Phong không cho. Lúc nảy ăn tiệc cũng khá chừng mực vì sợ không hợp vệ sinh, dù gì đây cũng là đặt một công ty chuyên tổ chức lễ cưới làm, vẫn biết đâu sẽ có sai sót.

Cậu sẽ ung dung nhìn quan khách một chút và vô tư ngắm anh xã đang bận rộn xã giao để có lợi cho công ty. Đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn nên đi vào nhà vệ sinh táp nước lên mặt cho tỉnh táo một chút.

Lúc đi ra lại vô tình giẫm rách một đường chân váy dài của một cô gái chừng ngang tuổi. Không quá dài đâu, nếu nhìn không kĩ cũng chỉ là kiểu cách của nó mà thôi, chừng một gang tay ở gót chân bên phải. Sở Điềm Điềm trợn mắt, bụm miệng.

Cô gái đó quay người lại. Chưa gì chỉ thấy một cái đầu đen mun gật gù lia lịa xin lỗi mình.

"Tiểu thư, xin lỗi...thật xin lỗi...tôi...không cố ý...là lỗi của tôi ...xin lỗi tiểu thư."

Cô gái không nói gì, vẻ mặt tối sầm lại, cậu ta là con gái sao? Có thể xinh đẹp hơn cả cô à. Lòng ganh tị của một đại tiểu thư được mệnh danh là bông hoa mẫu đơn đang nở rộ bỗng chốc dâng cao. Chiếc váy này là hàng mới và duy nhất của Channel, tiền bạc không thể nói là ít, vậy mà lại bị rách một đường.

Nhìn không vừa mắt thì dẫu một hành động nhỏ cũng thấy ghét cay ghét đắng. Cô ta vung tay tát Sở Điềm Điềm một cái, làm gò má cậu lệch về một bên nhanh chóng in năm ngón tay đỏ ủng.

Ủa đm! Con m* gì z ?

"Không ai nợ ai."

Sở Điềm Điềm cứng đờ cả người, một tiểu thư đài cát như vậy có thể vì một cái váy mà đánh người dù người ta đã xin lỗi sao? Cảm thấy...bị ức chế rồi đó, con đàn bà tô son lè lẹt kia! Sở Điềm Điềm phùng mang, cố giữ bình tĩnh.

"Đây là cách xử lý tình huống của một đại tiểu thư sao?"

"Phải."

Dõng dạc vậy chắc là con nhà tông rồi. Cũng vì là con nhà tông được cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa mới hình thành một nhân cách luôn đứng cao hơn người ta một cái đầu mà nói chuyện.

" Xin hỏi, tiểu thư đây lấy gì để hành hung người khác?"

"Đơn giản quá rồi còn gì, cậu vừa giẫm cái váy hàng mới của tôi nên tôi trả lại thôi." Cô ta khinh khỉnh nói. Vẻ mặt cảnh chọe chỉ muốn cho lại năm cái tát, nhưng dù gì cô ta cũng là liễu yếu đào thơ, đánh phụ nữ là không hay một chút nào.

"Xin hỏi tiểu thư tên họ là gì để tôi còn đền bù?" Sở Điềm Điềm với tâm thế là người có lỗi, không nên gây sự ở một tiệc cưới như thế này. 

"Tô Hiểu Đồng, con gái một của chủ tịch Tô tập đoàn SCT, siêu mẫu tạp chí channel."

"Cảm ơn."

"Cậu có muốn cũng không thể đền nổi đâu. Dù gì cũng đã huề rồi, tôi sẽ không đòi tiền."

Đm. Tốt quá vậy? Đánh người ta đã rồi muốn quất ngựa truy phong hả? Đúng là con đàn bà nham hiểm. Người ta nói, người mẫu là nghề có máu chảnh cao, quả thật cũng có phần đúng.

"Không đền nổi sao?"

"Đúng."

Sở Điềm Điềm cười khẩy.

"Điệu cười rẻ tiền vừa nảy của cậu, tôi xem như không thấy. Chào. Không hẹn gặp lại." Cô ta khinh khỉnh kéo chiếc váy dài bước đi.

Đợi cô ta khuất bóng Sở Điềm Điềm cũng đi ra, nhưng vừa đi được vài bước lại choáng váng rồi bám vào lang cang hành lang ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Tay cậu xoa xoa má. Không chấp nhất kẻ hạ đẳng không hiểu lễ nghĩa, nhắm một mắt xem như chó ngáp phải ruồi đi.

Trong bữa tiệc.

"Hyung, anh có thấy Điềm Điềm của em không?" Trịnh Thuần Phong nhìn xung quanh hỏi Dương Kì Hải.

"Vợ mày mày quản, sao mày lại hỏi anh?"

"Em tìm nảy giờ không thấy. Không biết lại nghịch ngợm chạy đi đâu?"

Đột nhiên có một người đàn ông trung niên bước lại mời rượu anh.

"Xin chào Trịnh Tổng. Nghe danh đã lâu hôm nay mớt được diện kiến. Đúng là như lời đồn, vừa trẻ tuổi lại còn có tài cao."

"Oh...xin cảm ơn. Ngài và tiểu thư đây là...?

"Tôi là Tô Cẩn, CEO của SCT. Còn đây là con gái của tôi, Tô Hiểu Đồng. Đang là siêu mẫu của tạp chí channel."

"Hân hạnh."

"Hân hạnh. Hi vọng sẽ được hợp tác với quý công ty trong tương lai."

"Tôi lấy làm vinh hạnh, ông Tô."

Tô Hiểu Đồng cười nho nhã e thẹn, vị tổng tài này thật sự quá đẹp trai. Khiến một siêu mẫu như cô cũng thấy xao động.

Cô bước theo cha, sau khi cúi đầu chào Trịnh Thuần Phong.

"Ba, anh ấy tên gì vậy?" Tô Hiểu Đồng cười hỏi.

"Trịnh Thuần Phong. CEO của Blackwhite, là một người tuổi trẻ tài cao thật sự."

Tô Hiểu Đồng cười bí hiểm.

"Đừng có động vào cậu ta và kể cả vợ cậu." Tô Cẩn nhắc con gái.

"..."

"Sẽ chết thật khó coi. Đặc biệt là vợ cậu ta, chính là trung tâm vũ trụ của hắn. Tuyệt không thể động dù chỉ một sợi lông chân."

"Đáng sợ vậy sao? Vợ anh ta, là ai vậy?"

"Sở Điềm Điềm. Con trai thứ của Sở Điềm Lâm. CEO của singdell, một công ty không nói là nhỏ. Ô dù của cậu ta là một tay che trời trong giới kinh doanh."

"Thật khủng. Hi vọng có lần gặp cậu ta, không biết đẹp đến độ nào. Biết đâu kết thân, lại có lợi cho công ty." Hiểu Đồng mắt lấp lánh.

"Không biết hôm nay cậu ta có đi cùng Trịnh Thuần Phong hay không." Tô Cẩn bỏ tay vào túi quần nói.

"Nảy giờ con không thấy."

"Gặp còn khó huống hồ kết thân. Cậu ta dù không thường lộ diện nhưng trên báo không ít hình ảnh đâu. Là thiên thần trong hộp thủy tinh của Trịnh Thuần Phong. Được truyền thông ưu ái chụp hình mọi góc đều đẹp như tranh vẽ. " Tô Cẩn cảm thán.

"Càng thấy tò mò rồi đó." Tô Hiểu Đồng lấy điện thoại ra ý muốn lên mạng tìm người, nhưng đây mạng yếu nên cô lại cất di động vào giỏ về nhà sẽ từ từ tìm hiểu người này, Sở Điềm Điềm và Trịnh Thuần Phong.

Số em xác định rồi! Cô bé.😏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro