Ep 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ba con Madrid bám Trịnh chủ tịch tới chiều để khỏi phải đi bộ về. Lúc ra xe cả người đã mệt đừ không lý do, chắc là tại nhàm chán trong thời gian dài. Bây giờ y hệt một con vàng anh được thả tự do, hai ba con vui mừng hớn hở, một lớn một bé nhảy chân sáo ra siêu cào cào.

"Làm gì mà vui vẻ dữ vậy?" Trịnh Tổng mặt đanh đi sau, tay xỏ hai túi, đi làm và về nhà đều phải có phong thái của thủ lĩnh, phải bảnh bất chấp.

Hai ba con lơ luôn cả câu hỏi thiếu muối trầm trọng của ông Trịnh Thuần Phong. Mở cửa xe, cậu ngồi vào ghế phó lái, còn Rid ngồi trên đùi cậu, tựa lưng vào ngực cậu, ba lô hình chú báo hồng có tay chân dài ngoằn đeo trước ngực.

"Daddy mau lên đi, con đói."

"Rồi rồi, đừng hói."

Siêu cào cào rẻ xuống đường bên trái.

"Điềm Điềm."

"Có gì sao?" Sở Điềm Điềm vòng tay ôm bé con quay đầu sang nhìn anh.

"Trễ rồi, giờ làm cơm không kịp đâu, Madrid nó đói rồi, hay là mình đi ăn nhà hàng một bữa?"

"Nghe hay đó. Hôm nay em cũng thấy lười."

"Cục cưng à!" Trịnh Thuần Phong gọi Rid.

"Dạ Daddy?"

"Con muốn ăn món gì, Daddy chở hai ba con đi."

"Dạ ăn thịt cừu ăn thịt cừu nướng." Rid vẫy hai tay bộc lộ cảm xúc của chính mình.

Trịnh Thuần Phong thở dài.

"Hazzz... Không ngờ tới chứng cuồng thịt cừu cũng có thể di truyền."

"Anh nói vậy là sao?" Sở Điềm Điềm lườm anh.

"Có nói gì đâu."

"Tốt." Sở Điềm Điềm mím môi nín cười, quay lại vị trí cũ, ngã lưng ngửa cổ.

Chưa đầy năm phút, hai ba con Sở Điềm Điềm và Madrid Trịnh đã chìm vào giấc ngủ muộn lúc sáu giờ tối. Hai khuôn mặt không khác nhau mấy, nhưng có một khuôn mặt có sự kết hợp giữa anh và cậu, là kết quả, là minh chứng cho tình yêu nguyện vạn kiếp không chia lìa.

Anh cười khổ, ngay cả thói quen lên xe là ngủ và cả quẹo đầu về bên trái cũng giống nhau. Tim anh, như có một làn gió hoa hồng tràn qua,mang đầy hạnh phúc và lãng mạn.

Siêu cào cào thắng lại, anh tháo dây an toàn, chòm người qua không nháo không động ngắm nhìn hai bảo bối của cuộc đời anh.

Nhắm mắt... Môi chạm.

Nhận thấy có gì đó sai sai, Sở Điềm Điềm đang mê man bừng tỉnh. Nhìn ánh mắt dao lam của tên hôn trộm trước mặt, ư lên một tiếng.

"Ưm..."

Trịnh Thuần Phong rời khỏi.

"Anh!" Sở Điềm Điềm lấy tay chùi miệng.

"Sao?"

"Không gọi em dậy?"

"Đã gọi rồi đó.".

"Tên cơ hội, tên hôn trộm."

"Hôn đường hoàng. Không lén lút, sao có thể gọi là hôn trộm."

"Anh lợi dụng lúc người ta đang ngủ!" Sở Điềm Điềm gì nắm đấm trước mặt anh, cả quyền bị anh một bàn tay to nắm lấy.

"Sao? Bây giờ cả hôn cũng khó khăn à? Xem ra, anh chiều hư em rồi?"

"Anh lại muốn gì nữa?" Sở Điềm Điềm nghi ngờ chất vấn.

"Đơn giản thôi. Dạy dỗ vợ là việc một người chồng tốt nên làm. Em nói có phải hay không?"

"Không phải." Mèo con chắc nịch, trừng mắt với anh.

"Lý do?"

"Anh.Là.Đồ.Vô.Sỉ và còn...ưmmm"

Chưa nói xong thì môi đã bị cướp, cánh môi mềm bị một hàm răng đều day day không dứt, cái lưỡi ướt át luồng lách vào tận răng khôn của cậu mà hút lấy mật ngọt, âm thanh lạch chạch khiến hai mang tai của cậu đỏ ửng lên, lồng ngực căng phồng lên xuống giữ khí, cổ tay bị người kia giữ.
Nhận thấy khí nóng đột nhiên tăng cao, Madrid cựa mình thức giấc, trong lúc ấy, cậu đã nhanh chóng đẩy anh ra, mắt bồ câu lườm anh sắt sảo. Bàn tay lại manh động và bị bắt lấy.

"Mèo hoang yêu nghiệt. Em còn hư hỏng như vậy, tối về anh không hành em đến chết đi sống lại, tha thiết cầu xin chồng của em, anh không phải là chồng của Sở Điềm Điềm."

"Nằm mơ."

"Để rồi xem!!!"

"Daddy và baba đang tò ten gì mà sao không cho con nghe?"

"Chuyện là baba đang không ngoan. Nên Daddy vừa nói chuyện riêng với baba ý mà. Bây giờ, cả nhà mình vào thôi, Daddy nghe tiếng trống từ bụng con đó."

"Hay thế sao ạ?" Madrid trố mắt nhìn bố với vẻ kinh ngạc và tự hào về thính giác của bố mình.

"Tất nhiên rồi."

"Yeahhh...Daddy là siêu anh hùng." Vẻ mặt nó siêu phấn khởi, ôm cổ anh.

Anh tháo dây an toàn cho cậu, bồng bé Madrid, bước ra trước, rồi lấy tay che trên đỉnh đầu để cậu bước ra. Anh cầm tay cậu mỉm cười dẫn vào trong.

Vừa bước vào, mọi ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn về gia đình họ. Đa số khách ở đây là người Tây, vì là nhà hàng chuyên phục vụ khách du lịch những món đặc sản của nước, nên đồ ăn cũng làm đặc biệt ngon hơn những nơi khác, và đi kèm với những món ăn ngon và một khoản tiền không nhỏ.

Họ chọn một bàn trống sát cửa kính, vừa lúc có thể ăn và ngắm sao trời. Đặt Madrid ngồi cạnh bên anh, Sở Điềm Điềm thì ngồi đối diện. Vẫy tay gọi tiểu nhị.

"Cho tôi ba phần thịt cừu xiên nướng, hai phần lớn một phần nhỏ. Một cái lẩu kim chi, hai ly rượu nho Pháp và một ly cam ép."

"Xin đợi một chút."

Anh nhẹ gật đầu.

Xa xa. Các bàn ăn khác.

- Nhìn xem, nhà họ thật hạnh phúc.

- Phải đó! Anh chồng này là ông xã quốc dân rồi.

- Nhìn bầu không khí quanh họ thật ấm áp và lãng mạn.

- Thật ngưỡng mộ.

- Tôi chắc chắn anh chồng là một Tổng Tài toàn năng. Vừa giỏi việc nước đảm việc nhà, lại còn ga lăng và yêu thương vợ con hết mức. Ôi! Hâm mộ cậu kia quá đi!"

- Có hâm mộ thì cũng tém nước bọt lại đi. Tởm quá!!!

- Cậu vợ chắc là ca sĩ, diễn viên gì đó. Thật sự quá xinh đẹp diễm lệ.

- Đôi mắt và làn da thật sự quá đẹp.

- Cả nhà bọn họ là gương mẫu của xã hội.

- Chúa ơi! Kéo tôi ra khỏi hố này đi!!

- Xem cách cư xử nhã nhặn như vậy, đảm bảo toàn là danh gia vọng tộc.

- Theo tôi, anh chồng là ôn nhu tổng tài công còn cậu vợ là ngạo kiều ôn nhu ấm áp thụ.

- Có lẽ vậy.

- Đừng bàn tán nữa. Mau ăn đi.

Trịnh Thuần Phong xé thịt ra cho bé con. Bỏ vào chén nó, đồng thời cũng đưa ngón tay có cầm thịt đến môi cậu. Sở Điềm Điềm khẽ nhíu mày.

"Ăn đi."

Nói sao cũng há miệng ăn miếng thịt chồng đưa, nhưng ăn xong lại thấy thật mắc cở.

"Baba... Baba sao vậy?"

"Ờ không. Tại thấy ngon quá!"

Từ xa bóng hai người quen quen tiến vào một người còn đang có thai.

"Bảo bối...em nhìn xem, đó có phải là Kì Hải hyung và Anh Huy hyung không?"

Sở Điềm Điềm ngoái cổ lại, mắt mở to.

"Không sai đâu Voi béo!"

Sở Điềm Điềm vẫy vẫy tay.

"Kì Hải hyung."

Theo phản xạ, Dương Kì Hải tìm kiếm nơi phát ra âm thanh réo gọi mình. Vừa đúng nhìn thấy gia đình Trịnh Thuần Phong nên tiến đến.

"Trùng hợp vậy? Đi ăn sao? Nhóc con, còn nhớ chú không?" Dương Kì Hải nhéo má phính của Madrid.

"Chú già, con không quên."

"Ai dạy con gọi chú như thế?"

"Là Daddy ạ."

Dương Kì Hải cười, liếc xéo Trịnh Thuần Phong.

"Chú mày ngon nhỉ?"

"Ha ha ha..."

"Mau kéo bàn ghế qua ngồi chung cho vui."

Từ Anh Huy biết ý, kéo ghế và bàn cho Dương Kì Hải, ngay ngắn ngồi bên cậu.

"Vợ, em ăn gì?"

"Ăn mì lạnh đi."

"Không được, tối lạnh lại dùng đồ hàn, không tốt cho con."

"Hazzz...vậy anh chọn đi.".

Trịnh Thuần Phong và Sở Điềm Điềm nhìn nhau cười mỉm chi. Riêng Madrid vẫn vô tư ăn thịt cừu của mình vô cùng sành sỏi.

Một đại gia đình sáu người năm mẫu ngồi ăn cùng nhau thật vui vẻ và còn có thêm sự góp mặt của Lý Tổng và Hạ Thạch Minh.

"Ah...Chú ốc."

"Hả?" Sở Điềm Điềm nhìn theo hướng ngón tay bé con của mình.

"Là chú Ốc đó Baba...Chú ốc!"

Hạ Thạch Minh giật mình quay qua thì bắt gặp ổ của mình.

"Owwwww... Trùng hợp thật?"

"Ừ. Mau ngồi luôn đi, gọi lẩu hải sản to thật to đi, hôm nay đại đại gia đình chúng ta ăn mừng một bữa đông đủ như vậy!!!" Trịnh Thuần Phong vỗ tay tập trung sự chú ý.

" 1-2-3 cạn ly."

"Dương Kì Hải không được uống!"

"Ả?" Mọi người cùng hướng về Từ Anh Huy. Hạ Thạch Minh 19 tuổi mới lớn còn được uống, hà cớ gì, một ông chú 32 tuổi không được uống.

"Con."

"À!!!" Mọi người.

Dương Kì Hải xìu xuống, nâng ly cam ép của Madrid lên thì bị thằng bé dực lại, tu một hơn hết sạch.

"Chú già muốn uống thì kêu chú Qui gọi đi." Nó kháo khĩnh chu môi nói.

"Được lắm, thằng oắt con, uổng công chú mua xe hơi điều khiển cho con, bây giờ uống một chút nước cam thôi cũng không được." Một người có thai đang đo co với đứa trẻ ba tuổi làm mọi người bật cười.

Sở Điềm Điềm cười, xoa xoa đầu cục cưng.

"Rid à! Là chú Huy chứ không phải Qui đâu con."

"Là chú...H...Huy...Huy!" Thật sự chữ này đọc rất khó cho một đứa trẻ con chưa nói thạo.

"Đúng rồi."

"Dạ Baba."

"Tiểu nhị cho ly cam ép." Từ Anh Huy gọi.

"Không muốn uống!" Dương Kì Hải khoanh tay nhìn đi nơi khác, mọi người lại được dịp xem nhà hyung Dương Kì Hải xào xáo mà bụm miệng cười thầm.

Từ Anh Huy xoa thái dương, vuốt vuốt vai vợ.

"Vợ ngoan, đừng có khó ở nữa!"

"Sao? Sao? Sao? Cưới nhau ba năm bây giờ tôi có thai, tôi xấu, tôi hậu đậu khó bảo thì anh muốn thay lòng phải không? Ok... Viết đơn đi, tôi ký!" Dương Kì Hải khoanh tay chặt hơn.

Từ Anh Huy xấu hổ đứng lên đi qua gần hơn xoa xoa vai cho cậu.

"Người mang thai thay đổi tính khí là chuyện bình thường, anh cũng chưa bao giờ cho em xấu, cho em hậu đậu muốn thay lòng, anh hoàn toàn trong sạch. Phải không? Thuần Phong."

"Không phải. Vợ em lúc mang thai không khác gì bình thường cả, còn lại vô cùng dễ thương và ngoan ngoãn, nhưng lại nhạy cảm hơn rất nhiều. Xem ra, không thể so với Kì Hải hyung của hyung."

Từ Anh Huy giật giật khóe môi, không cần các ngươi khoe khoan, dồn ta vào bước đường cùng vui lắm sao?

Lý Kiến Lâm, Hạ Thạch Minh, Trịnh Thuần Phong và Sở Điềm Điềm cùng nhìn nhau cười.

Riêng Dương Kì Hải đang muốn xì khối đầu, nhìn anh chồng của mình một nửa con mắt. Còn anh ta cười ngốc, bóp vai cho vợ.

"Vợ à! Đừng giận, con xấu lắm đấy!"

"Xấu cũng là con của tôi, không cần anh lo."

"Sao em nói vậy? Nó là do chúng ta tạo, ít nhiều cũng có công của anh."

"Aigoo... Thuần Phong, bé con chúng ta không nên nghe mấy chuyện khuê phòng này. Chúng mình về thôi." Sở Điềm Điềm bịt tai Madrid lại, nhân lúc cục diện không ổn rấp tâm chuồn trước.

"Được. Madrid lên đây ba bế." Anh bế bé lên, cầm tay vợ dẫn đi.

"Mọi người ở lại chơi vui vẻ, vợ chồng tôi cáo từ trước. "

Vừa bước ra cửa nhà hàng trời lại đổ mưa to. Sấm chớp tia qua vang trời. Madrid run lên sợ sệt, ôm lấy cổ anh chặt cứng, vùi đầu vào cổ anh trốn.

"Daddy con sợ."

"Không cần sợ. Không phải con nói Daddy là siêu anh hùng sao?"

"Dạ..."

"Anh, mưa rồi làm sao đây, không có mang ô?"

"Em bế con đi, anh lấy áo che rồi chạy ra xe, không xa. Nếu bây giờ ở lại, tiền trả chầu đó...thật khó nói."

Hai vợ chồng bụm miệng cười hí hí, Madrid được chuyển qua cho cậu.

Anh cởi áo vest, trùm lên che cho vợ con và chính mình.

"Giờ anh đếm 1-2-3, cùng nhau chạy."

"Dạ." Sở Điềm Điềm gật đầu.

"1-2-3 run."

Vào xe.

"Bỗng nhiên mưa to như vậy!" Sở Điềm Điềm phủi bớt hạt nước trên quần áo.

"Mau về thôi." Trịnh Thuần Phong lên tiếng.

"Dạ."

"Baba, con lo lắng cho hoàng tử."

"Hoàng tử không sao đâu con." Cậu vuốt tóc con trai đang vùi đầu vào lòng cậu.

Hoàng tử là tên Madrid đặt cho con sóc chuột mà bà nội cho bé lần sinh nhật năm ngoái. Bé thương nó lắm.

"Nhưng con lo lắng cho em ấy sẽ bị lạnh, còn bị sợ sét."

"Hoàng tử ở trong nhà gỗ mà, không cần lo lắng đâu con."

"Baba, em ấy có giận con không?"

"Không đâu."

"Daddy chạy nhanh về đi. Hoàng tử đang hoảng sợ đó Daddy."

"Rồi rồi, con trai."
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro