Ep 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Thạch Minh tỉnh dậy trong một căn nhà cũ, gió lùa khe khẽ lạnh. Có mùi hoa cúc thoang thoảng ở chốp mũi, cả người đau ê ẩm, bây giờ cũng đã chiều tà. Quay đầu sang thì nhìn thấy Sở Điềm Điềm đang đứng nhìn.

"Thạch Minh, cậu ngồi dậy ăn miếng cháo đi, là tôi mua." Sở Điềm Điềm đưa tô cháo thơm phức cho Hạ Thạch Minh, cậu nhóc không đợi giây nào, hốt lên ăn như chết đói tới nơi. Trông thật tội nghiệp.
"Từ từ thôi, coi chừng nóng."

Ăn được nửa tô thì nhóc dừng lại quay sang nhìn anh.

"Anh bao nhiêu tuổi?"

"Tôi 24"

"Tôi 16, vậy gọi anh là hyung rồi."

"Tùy cậu."

"Sao anh tốt với tôi quá vậy?"

"Bởi vì cậu đang gặp nạn."

"Nhưng mà tôi là người xấu."

"Ừ thì xấu, nhưng mà ít nhất đối với tôi, cậu rất đáng thương."

"..."
Cậu nhóc ngưng lại một nhịp rồi khẩn khoản cầu xin.

"Tôi xin anh, cho tôi theo anh đi, tôi không còn chổ nào để đi nữa, cũng không dám quay về chợ đen, anh cho tôi theo anh đi, làm gì cũng được, tôi cũng không muốn làm người xấu nữa." Hạ Thạch Minh ôm lấy cánh tay cậu, khóc giàn dụa.

"Ây, tôi...Tôi không có làm gì làm sao thu nhận cậu."

"Tôi xin anh, làm ơn, làm ơn giúp tôi với, tôi đến đường cùng rồi." Hạ Thạch Minh lại ôm lấy eo anh chặt cứng mà năng nỉ.

"Cậu...Cậu buông tôi ra cái đã. Được, được rồi để tôi tính." Sở Điềm Điềm bỏ một mình Hạ Thạch Minh tại giường, khoanh tay ra ngoài nhìn trời suy nghĩ.

Từ nhỏ, mỗi lần gặp chuyện cậu sẽ đều nhìn lên trời để tìm ra hướng giải quyết.

...

...

...

Ah! Có rồi!

Sở Điềm Điềm chấp tay sau mông bước tới chổ Hạ Thạch Minh.

"Tạm thời, cậu cứ ở nhà cũ của tôi, dưỡng thương cho ổn cái đã. Tất cả chi tiêu và đồ ăn của cậu tôi sẽ lo cho tới khi cậu hồi phục. Sau đó, tôi sẽ tính tiếp."

"Cảm ơn anh nhiều lắm, Điềm Điềm hyung, tôi sẽ cố gắng dưỡng mình."

"Tốt! Ăn xong thì em nghỉ ngơi đi, anh còn phải về nhà, ngày mai lại đến."

"Điềm Điềm ka ka! Về cẩn thận."

"Ừ."

Chừng 9:59pm Sở Điềm Điềm về tới nhà. Không dám động, lê thân mình đầy vệt máu mà Hạ Thạch Minh thấm qua, thêm vài vệt chiến tích nữa. Haizz...Trịnh Thuần Phong chắc ngủ rồi, ổng mà thấy thì coi như tiêu đời.

Sở Điềm Điềm nhón gót, rón rén rón rén đi vào, nhà tối ôm, xem ra trời cũng giúp mình, đi nhanh hơn một chút qua phòng khách để tắm rửa, người dơ quá rồi.

"Đứng lại cho tôi."

Tiếng nói mang vẻ giận dữ vang lên sau lưng. Làm Sở Điềm Điềm giật bắn mình, cũng không dám quay mặt đối diện với anh. Chau mày ủ dột.

"Đi quậy ở đâu? Em có biết mấy giờ rồi không?"

"Tôi ra ngoài có chút chuyện. Bây giờ có lẽ là 10giờ pm rồi đi."

"Tại sao không quay mặt lại." Trịnh Thuần Phong ngồi trên sofa nhàn nhã nói.

"À...Tôi...à ờ... Thì...!"

"Quay mặt lại."

"..."

"Ngoan cố." _ "Bộp!"

Trịnh Thuần Phong đập bàn cái đùng, đi đến chổ cậu, đôi bàn tay to lớn lạnh lạnh áp vào hai má, nâng khuôn mặt cúi gầm của cậu lên. Đồng tử của Trịnh Thuần Phong co rụt lại một cái, biểu cảm vô cùng lo lắng, cùng một chút giận dữ.

"Trời đất!"

Trịnh Thuần Phong đưa tay chạm vào vết thương bầm trên mặt cậu, cậu cắn môi không nói không rên.

"Em gây họa ở đâu?"

"..."

"Không nói?"

"..."

"Được, đi ra ngoài phòng khách qùy gối thẳng lưng lên cho tôi. Còn không, tôi lập tức gọi cho mẹ Sở." Trịnh Thuần Phong trỏ ngón tay lên cái thảm ở gần sofa.

" Mà khoan, đi tắm trước đi! Tắm xong ra đó qùy lên."

Coi kìa! Quần áo xộc xệch lấm lem bùn đất còn có cả máu, cái con mèo ươn bướng này...tức chết mà.

Nước lia qua thân thể, trời má! Đau! Đau quá! Rát chó má luôn!

Sở Điềm Điềm thay bộ pijama như thường lệ, nó màu lam lam rất mát mẻ, rộng rãi, và cũng rất dễ thương. Kéo cái ống quần lên, cậu khụy chân qùy gối, lưng phải thẳng.

Nói gì thì người có lỗi là cậu, không ngoan cũng là cậu, hơn nữa mẫu hậu mà nhìn thấy bộ dạng của cậu như bây giờ thì ....ôi! Chúa ơi! Cái mông tôi!

Trịnh Thuần Phong từ nhà bếp đi ra trên tay là hai cái hột gà. Mặt bất biến ịn vào mặt Sở Điềm Điềm. Hơi nóng từ nó làm cậu khó chịu, huống hồ động tác của Trịnh Thuần Phong cũng không nhẹ xíu nào.

"Hức....Hức....Hức....Hức.....!"

Sở Điềm Điềm, khóc.

Giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên khuôn mặt sạch sẽ bị vết thương làm cho xấu xí đi 1/10. Trịnh Thuần Phong dừng động tác lăn hột gà, cũng bán ngồi bán qùy đối diện cậu. Xót chưa? Mèo nhỏ của anh! Làm gì ra nông nổi này.

"Tại sao khóc?"

"Anh làm tôi đau." Sở Điềm Điềm dùng đôi tay bấu chặt lấy vải quần ở hai đầu gối.

Trịnh Thuần Phong tiếp tục lăn, lần này nhẹ hơn một chút. Làm xong, anh bỏ cậu qùy một mình, bỏ lên phòng tắt đèn ngủ. Người gì mà ác! Làm thế thôi! Chứ nào ngủ. Anh xem yêu nghiệt kia bao giờ mới xin anh tha thứ. Phải trị mạnh tay con mèo lười này.

Hơn nửa đêm Sở Điềm Điềm gục lên gục xuống vì buồn ngủ, chân đã không còn cảm giác gì, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi lên khuôn mặt ngây ngô có chút đáng thương của cậu.

Đột nhiên có người lay lay người cậu.

"Điềm Điềm, đi ngủ thôi. Đứng lên!" Trịnh Thuần Phong nắm vai cậu lắc nhẹ. Đợi mãi trên phòng cũng không thấy mèo nhỏ xin tha thứ, đúng là ươn ngạnh đến sinh tật.

Sở Điềm Điềm lia đôi mắt khép mở của mình một cái, cười khinh.

"Chân tôi mà tàn phế là vì anh."

Nói ngồi cậu ngã người ra sau, mai mà cánh tay rắn chắc của Trịnh Thuần Phong kịp đỡ lấy eo cậu. Cậu xỉu.

"Điềm Điềm, Điềm Điềm, Sở Điềm Điềm."

Trịnh Thuần Phong cõng cậu lên lầu, đặt cậu ngủ kế bên anh, trên giường của anh và cả người anh ôm lấy cậu, ôm lấy báu vật của riêng anh. Ngay cả cậu, cũng không biết mình quan trọng với anh cở nào.

Gà chưa gáy sáng, Sở Điềm Điềm ngủ mớ. Tay cậu nắm chặt tay Trịnh Thuần Phong, siết rất chặt, mồ hôi từ đầu chảy xuống cổ, đôi mày nheo nheo giật giật, đó là biểu hiện của sự lo lắng bất an.

"Mau, chạy nhanh lên."

Trịnh Thuần Phong mở mắt ngồi dậy nhìn, Sở Điềm Điềm bị kinh hãi gì đó.

"Nhanh, mau chạy đi."

Cậu cứ lập đi lập lại câu nói.

"Điềm Điềm...Điềm Điềm à...em sao vậy?" Trịnh Thuần Phong nắm chặt tay cậu lại.

"AAAAAAAAA" Sở Điềm Điềm hét lên thoát khỏi giấc mơ, cậu bật dậy ôm chặt lấy Trịnh Thuần Phong, hơi thở gắp rút, tim đập rộn ràng, kinh khủng quá!

Trịnh Thuần Phong bất ngờ nhưng cũng không quên trấn an mèo nhỏ, xoa xoa tấm lưng của cậu.

"Không sao! Không sao rồi! Tôi ở đây!"

"..."

Sở Điềm Điềm dựa đầu vào vai anh, khóc, như một đứa trẻ bị bỏ rơi gặp phải ác mộng. Rất tội nghiệp! Đôi tay nhỏ nhắn, trắng nõn ôm siết lấy anh, không một khe hở, và bàn tay đó đang run rẩy.

"Bình tĩnh, bình tĩnh, không sao cả, có tôi rồi, không ai hại em cả."

"Cho tôi mượn vai anh, năm phút, chỉ năm phút thôi."

Phải thừa nhận, bờ vai của anh rất vững chãi, rất ấm áp, rất an toàn. Thế nhưng, bờ vai này có thực sự dành cho tôi không? Tôi cảm thấy sợ, giấc mơ lúc đó. Cái cảnh tôi bị bọn côn đồ đó hành hạ, chà đạp. Tôi sắp chết. Tôi không thể gặp lại anh, không còn ở bên cạnh anh được nữa. Dường như, tôi có cảm giác đánh mất thứ gì đó vô cùng quý giá, một thứ duy nhất trên đời này. Tôi rối lắm, tôi không biết cảm giác này là gì. Tôi....

"Em đã mộng thấy gì?" Trịnh Thuần Phong đẩy Sở Điềm Điềm ra, hai tay ôm vai cậu gặng hỏi.

Sở Điềm Điềm lắc đầu.

"Không nói cũng được. Còn bây giờ, nói cho tôi biết ai làm em ra nông nổi này?"

Sở Điềm Điềm cũng lại lắc đầu.

"Tôi sẽ chờ cho tới khi em tự nói ra."

Sở Điềm Điềm im lặng nhìn vào đôi mắt ôn nhu thập phần của anh.

"Đợi nắng lên, chúng ta đi mua đồ chuẩn bị cho tiệc sanh thần tối nay của con anh Từ. Là anh họ của tôi"

Sở Điềm Điềm gật đầu.

"Muốn ngủ nữa không? Vẫn còn sớm."

Sở Điềm Điềm gật đầu.

Sở Điềm Điềm nằm xuống chui rúc vào lồng ngực an toàn của anh. Nhắm mắt lại, xin ông trời, tôi không muốn mơ thấy nó một lần nào nữa. Tôi biết sợ rồi.

Trịnh Thuần Phong ôm lấy gáy cậu, xoa xoa làn tóc tơ sau ót. Đúng là, chỉ có em mới làm tôi lo lắng tới độ đó. Cũng chỉ có em mới khiến tôi động tâm. Tôi sẽ đợi, đợi em nói cần tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro