1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Không nhận sai liền cho ta quỳ

Thành phố Lâm An, khu biệt thự số 1 Chiến Thanh, nhà họ Lâm.


Hôm nay là Lễ hội đèn lồng, đèn và dây hoa ở khắp mọi nơi, làm tăng thêm không khí nhộn nhịp cho Lâm gia.

Đột nhiên, một tiếng hét xuyên tới.

"A"

Cùng với đó là tiếng "bang bang bang" vang lên, một phụ nữ mang thai lăn xuống cầu thang!

Mọi người kêu lên, vội vã vây quanh cô ta.

Tổng giám đốc Lâm gia Lâm Phong sốt ruột hỏi: "Thấm Tâm, em thế nào?

Giữa hai chân của người phụ nữ chảy ra một dòng máu tươi, sắc mặt tái nhợt, kinh hãi nói: "Lâm Phong, em đau quá... Con của chúng ta... Mau cứu con của chúng ta!"

Lâm gia lão phu nhân hoảng hốt không thôi, luôn miệng hỏi: "Chuyện gì xảy ra!?

Mục Thấm Tâm nước mắt lưng tròng nhìn về phía cầu thang.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô bé chừng ba tuổi rưỡi đang đứng ở bậc thang trên cùng, nhìn thấy ánh mắt của mọi người, bé con sợ hãi ôm con thỏ nhỏ vào trong lòng.

Lâm lão gia giận dữ: "Có phải mày đẩy Thấm Tâm hay không? !"

Cô gái nhỏ mím môi: "Không phải con, con không có..."

Mục Thấm Tâm vừa khóc lóc vừa ra sức giải thích: "Không phải... Ba đừng trách Túc Bảo, con bé tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không phải cố ý..."

Câu nói này trực tiếp khẳng định "tội" của Túc Bảo.

Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng, không hỏi đầu đuôi câu chuyện trực tiếp nói: "Người đâu, đem nó nhốt vào căn phòng nhỏ trên lầu, đợi tôi trở về xử lý sau!"

Mọi người cuống quít đưa Mục Thấm Tâm đi bệnh viện.

Tiểu Túc Bảo bị kéo lên lầu, một chiếc giày bị kéo rơi ở phía sau, nhưng khuôn mặt nhỏ bé của bé tràn đầy bướng bỉnh, không cầu xin sự thương xót cũng không khóc không nháo.

Căn gác nhỏ không có ánh sáng cũng không có hệ thống sưởi ấm, tối tăm lạnh lẽo, cửa sổ đóng sầm lại, như thể con quái vật có thể sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào ....

Túc Bảo ôm con thỏ nhỏ vào lòng, cuộn tròn lại trong một góc .

Lạnh quá...

Nhưng bé thật sự không đẩy ai, tại sao không ai tin bé.

Đều nói không có cái rét nào bằng cái ét tháng ba, bên ngoài gió tuyết thổi xuyên qua khe hở cửa sổ chui vào rơi từng lớp từng lớp trên người Tiểu Túc Bảo.

Rất nhanh một ngày một đêm trôi qua.

Một ngày một đêm này cũng không có ai để ý đến Tiểu Túc Bảo, cũng không ai biết rằng bé đã bị Mục Thấm Tâm trừng phạt trước đó không lâu, bé không được ăn một miếng thức ăn nào, cuối cùng suýt chút nữa không chịu nổi mà rơi vào mê mang.

Lâm lão gia tuyên bố, nếu bé không thừa nhận sai lầm của mình thì bé sẽ không được phép ra ngoài!

Đôi môi của Tiểu Túc Bảo tím tái vì lạnh, bé không tự chủ được run rẩy chỉ có thể nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Mẹ... Túc Bảo không sai, Túc Bảo không hề đẩy dì.."

Bé biết, cách đây một năm mẹ bé đã mất vì bạo bệnh.

Sau khi mẹ mất, ba đi tìm một người dì khác, chẳng bao lâu trong bụng dì cũng có một đứa con...

Người dì này thật hai mặt, khi có người khác thì đối xử rất tốt với bé, nhưng khi không có ai thì lại hung ác như một con quỷ.

"Mẹ..." Tiểu Túc Bảo nghĩ thầm,nắm chặt lấy tai thỏ con rồi ngất đi.

Chẳng biết qua bao lâu, cánh cửa được mở ra rồi lại đóng sầm lại.

Lâm Phong vẻ mặt tức giận, túm lấy Tiểu Túc Bảo đang bất tỉnh kéo xuống cầu thang, ném vào nền tuyết bên ngoài!

Tiểu Túc Bảo rùng mình vì lạnh, khó khăn mở mắt ra ...

"Ba ... con đói ..." Bé nói theo bản năng.

Lâm Phong cười lạnh nói: "Mày giết chết em trai trong bụng của Thấm Tâm, còn có mặt mũi nói đói!"

Toàn thân Túc Bảo đã cứng đờ, khuôn mặt không toát ra biểu cảm gì, nói không nên lời.

Lâm Phong càng thấy bé như vậy thì càng tức giận, làm sai nhưng lại ngoan cố như vậy là đang diễn cho ai xem?

Còn nhỏ như vậy mà đã có tâm địa độc ác!

"Mày bây giờ có thể giết em trai của mày, lớn lên còn thành ra cái dạng gì? Hôm nay không dạy cho mày một bài học, tao không phải ba mày!"

Sau đó, ông ta nhanh chóng nhìn xung quanh, chộp lấy một cây chổi trong góc, bước lên, bẻ gãy đầu chổi, cầm lấy cán chổi dài.

Cây gậy dày bằng hai ngón tay cái người lớn đập vào người Tiểu Túc Bảo, cô bé hét lên trong đau đớn!

"Mày đã biết sai chưa? !" Lâm Phong con mắt trợn trừng lên.

"Không phải con, thật sự không phải con!" Tiểu Túc Bảo cắn cắn môi, trên mặt tràn đầy ngoan cố.

Lâm Phong nghe vậy càng them tức giận: "Không phải là mày, chẳng lẽ là dì của mày tự mình ngã sao? Cô ấy đã mang thai sáu tháng, tự mình làm ngã thì có ích lợi gì!"

Anh ta không khỏi nhớ tới hình ảnh Mục Thấm Tâm chảy máu đầm đìa nằm trong bệnh viện, bác sĩ đã giúp cô ta vượt qua cơn nguy kịch, nhưng khi ấy cô ta vẫn nói với anh ta đừng trách Túc Bảo, nói Túc Bảo còn nhỏ không có mẹ rất đáng thương, sợ sau khi em trai sinh ra sẽ không còn được yêu thương cho nên mới không cố ý đẩy cô ta xuống.

Lâm Phong càng nghĩ càng tức giận, anh ta vừa đánh vừa mắng: "Còn nguy biện! Còn ngụy biện!"

Một lời nói ra là một lần cây gậy rơi trên người Túc Bảo.

Anh ta đánh mạnh đến mức ngay cả điện thoại của mình rơi ra từ lúc nào cũng không biết, anh ta đánh cho đến khi Túc Bảo nằm im trong tuyết không còn cử động được mới dừng tay.

"Mày cứ quỳ ở đây đi! Khi nào Thấm Tâm xuất viện, thì mày mới được đứng lên!"

Lâm Phong kéo cà vạt, buông gậy rời đi.

Gần đây anh ta đã đủ phiền rồi, công ty gặp vấn đề lớn, anh ta đã cầu xin người ta giúp đỡ nửa tháng rồi cũng không thấy bóng dáng ai. Hôm nay, Thấm Tâm lại ngã cầu thang, đứa con trai sáu tháng tuổi của cô bị sảy thai chết yểu, hạt giống duy nhất mà nhà họ Lâm hy vọng đã không còn nữa.

Liên tiếp hai chuyện xảy ra khiến anh ta sứt đầu mẻ trán, anh ta sao có thể không bực cho được. Tất cả những gì anh ta có thể làm là trút tất cả lên người của Tiểu Túc Bảo.

Con thỏ của Tiểu Túc Bảo đã bị đập nát từ lâu, bé vùng vẫy để đứng dậy, nhưng lại ngã phịch xuống tuyết....

Bé cảm thấy, bé sắp chết rồi.

Chết rồi có được gặp mẹ không?

Lúc này, một thanh âm mơ hồ vang lên bên tai Tiểu Túc Bảo:

[ Tiểu Túc Bảo, mau gọi cho cậu út!]

[ Cậu út của bạn tên là Tô Ý Thâm, số điện thoại của cậu ấy là 159xxxxx...]

"Đang gọi..." Tiểu Túc Bảo mở mắt ra và nhìn thấy một chiếc điện thoại di động màu đen trong tuyết, bản năng sinh tồn khiến bé liều mạng bò đến gần nó.

"159..."

Tiểu Túc Bảo run rẩy, ngón tay cứng ngắc không ngừng cử động, hồi lâu mới bấm được điện thoại...

**

Cùng lúc đó.

Trong tòa tứ hợp viên cũ ở Kinh Đô

Tô lão gia tử đang hỏi:

"Một năm lại trôi qua, Tô Ý Thâm, cậu nói năm nay cậu thi đậu lên chủ nhiệm phải không!?"

Tám anh em nhà họ Tô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Tô Ý Thâm sờ sờ mũi.

Đột nhiên, ông lão chuyển đề tài, đột ngột hỏi: "Còn nữa, tìm bốn

năm rồi, vẫn chưa tìm được em gái của các cậu sao?"

Sắc mặt của tám anh em nhà họ Tô đều biến sắc, mím môi im lặng, mấy anh em vừa rồi còn trong trạng thái vào tai trái đi ra tai phải, bây giờ lại hiện lên nét buồn bã trên khuôn mặt.

Em gái của họ, Tô Cẩm Ngọc, được chẩn đoán mắc bệnh bạch từ khi còn nhỏ, cô ấy đã được truyền máu, chống nhiễm trùng và thay thế tủy xương...

Nhà họ Tô đã chăm sóc cô ấy cẩn thận trong hai mươi năm. Từng ngày nhìn thấy tình trạng của cô ấy ngày càng trở nên tồi tệ hơn, nó thậm chí còn ảnh hưởng đến não và trí nhớ của cô...

Bốn năm trước, cô ấy đột nhiên biến mất.

Tô Ý Thâm là bác sĩ điều trị chính của bệnh viện ung bướu tỉnh, toàn bộ quá trình điều trị của Tô Cẩm Ngọc anh đều phụ trách.

Ngày đó anh phải cấp cứu một người mắc bệnh nặng, chỉ một lần đó... Tô Cẩm Ngọc đã đi lạc....

Trong bốn năm qua, anh luôn dằn vặt trong sự tự trách và hối hận, một người có thiên phú y học không ai sánh bằng, trong bốn năm nay vẫn không có thêm một bước tiến nào mới.

Tô gia có tám người con trai, chỉ có mình Tô Cẩm Ngọc là con gái duy nhất.

Sau khi con gái mất tích, Tô lão phu nhân liền ngã bệnh, tính tình của Tô lão gia cũng ngày càng trở nên cổ quái.

Trong lòng mỗi người Tô gia đều đè nén một tảng đá lớn, đè ép bọn họ không thở nổi.

Trưởng tử Tô gia Tô Nhất Trần, người cầm quyền của đế quốc thương nghiệp Tô gia liều mạng tăng ca, ngày đêm không nghỉ, thân thể càng ngày càng kém, mỗi ngày đều cần uống thuốc.

Con trai thứ hai của Tô gia là Tô Việt Phi, cơ trưởng xuất sắc nhất của hãng hàng không S, bởi vì lúc khảo sát tâm lý không đạt tiêu chuẩn, hiện giờ đã nghỉ ngơi ở nhà điều chỉnh bốn năm.

Con trai thứ ba của Tô gia....

Trong thư phòng rơi vào yên lặng.

Lúc này, di động của Tô Ý Thâm bỗng nhiên vang lên!


Chương 2: Đem nàng cho ta đuổi đi ra

Tô lão gia có quy định là không được bật điện thoại trong cuộc họp buổi sáng.

Tô Ý Thâm vội vàng cầm lấy điện thoại định cúp máy ngay lập tức.

Tô lão gia lạnh lùng mắng: "Nghe máy!"

Tô Ý Thâm ho khan một tiếng: "Ba, là số lạ, con..."

Tô lão gia đặt chén trà qua một bên, lạnh lùng nói: "Nghe máy, mở loa ngoài cho tôi!"

Chú ba nhìn Tô Ý Thâm đầy đồng cảm.

Tô Ý Thâm không còn cách nào khác ngoài việc trả lời điện thoại và bật loa ngoài.

Một giọng nói nhỏ bất ngờ lọt vào tai họ như thế này:

"Xin chào ... đó có phải là cậu út không?"

"Con là Túc Bảo... mẹ con là Tô Cẩm Ngọc ... người có phải là cậu út Tô Ý Thâm của con không?"

Thanh âm của cô gái nhỏ yếu ớt và tê liệt đến khó tả, giống như một người máy nhỏ, không thể nghe thấy cảm xúc trong giọng nói của cô bé.

Biểu cảm của mọi người trong nhà họ Tô đột nhiên thay đổi!

Bang...

Nắp bút trong tay Tô lão gia rơi xuống.

Cổ họng mọi người giống như bị bóp chặt, nhất thời không phát ra được thanh âm gì.

Bên kia điện thoại, giọng nói trẻ con tiếp tục:

"Cậu út... Túc Bảo vừa lạnh vừa đói..."

"Túc Bảo không có đẩy dì, nhưng bọn họ không tin..."

"Ba kêu Túc Bảo quỳ ở cửa... Nhưng Túc Bảo lạnh quá... Cậu út, cậu tới đón con được không.."

Cuối cùng, giọng nói của cô bé càng lúc càng yếu ớt.

Vẫn có thể nghe thấy tiếng gió rít và tuyết rơi qua điện thoại, nhưng giọng nói non nớt đột ngột dừng lại.

Tô Ý Thâm cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cầm lấy điện thoại, gần như mất kiểm soát hét lên:

"Này,... Túc Bảo? Con ở đâu, nói cho cậu út biết con đang ở đâu!"

Không có bất cứ phản hồi nào.

Tô lão gia hoảng hốt đứng lên, bộ dáng nghiêm túc vừa rồi lập tức biến mất, giống như thoáng cái đã già đi mười tuổi.

"Mau! Nhanh! Tra cho tôi, tra dãy số này, kiểm tra vị trí!"

**

Tiểu Túc Bảo trước khi kết thúc cuộc gọi đã bất tỉnh, điện thoại bị đánh rơi trên trong lớp tuyết dày đặc.

Không biết qua bao lâu, Lâm Phong đi ra tìm điện thoại di động, thấy Túc Bảo không nhúc nhích, anh ta nhấc chân đá đá vào người bé.

"Chết cũng được!" Anh ta tức giận nói.

Bốn năm trước, anh ta nhặt được một người phụ nữ quần áo tả tơi, anh ta ân cần đưa cô về nhà.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho người phụ nữ, anh ta ngỡ ngàng cảm thấy rằng cô ấy thật xinh đẹp.

Một bộ dáng ngây ngốc không nhớ được gì của cô làm anh ta mê mẩn, còn thấy cô dễ thương nên dỗ dành cô rất lâu.

Giống như một kẻ ngốc có bộ não si tình, nuông chiều cô, không ép buộc cô, quan tâm cô đến từng chi tiết...

Lâm Phong bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy buồn nôn.

Một phụ nữ ăn xin lang thang, có khi còn bị ai đó chơi qua.

Bằng không tại sao Túc Bảo lại không có điểm nào giống anh ta?

Mặc dù hoài nghi, nhưng Lâm Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc kiểm tra quan hệ ba con.

Bởi vì một khi phát hiện anh ta không phải ba của cô bé, vậy anh ta sẽ trở thành trò cười của Nam Thành.

Lâm Phong nhặt điện thoại lên và rời đi ngay lập tức, anh ta liên tục gọi điện thoại trong căn phòng làm việc ấm áp:

...

"Xin chào Tiêu tiên sinh, tôi là Lão Lâm đây! Tôi muốn hỏi anh có biết ai trong nhà họ Tô ở Kinh thành không? "

"Xin chào, ông Ngô, năm mới vui vẻ! Ông có biết nhà họ Tô ở Kinh Thành không? Công ty đang gặp chút rắc rối..."

**

Bên ngoài thư phòng gió tuyết rất lớn, Túc Bảo nằm ở trên tuyết, thời gian từng chút một trôi qua, trời lại sắp tối.

Trong đầu bé vẫn còn có chút ý thức, nhưng dùng nhiều sức đến đâu cũng không thể mở mắt nổi.

Sau khi mẹ mất, bé không khóc, cho dù bị ba đánh bé cũng không khóc.

Nhưng bây giờ bé cảm thấy có chút muốn khóc.

Sau khi bé gọi cậu út của mình, không có âm thanh đáp lại nào cả, có phải họ không muốn nhận bé không?

Trên thế giới này, không ai thích bé cả.

Còn mẹ thì sao? Sau khi bé chết, nếu mẹ nhìn thấy bé như vậy, thì có thích bé không?

Đôi môi tím tái của Túc Bảo mím lại, trong lòng không ngừng lặp lại: Mẹ... Túc Bảo không khóc, Túc Bảo rất ngoan...

Đúng lúc này, bên tai truyền đến thanh âm ầm ầm.

Bảy tám chiếc xe màu đen từ bên ngoài biệt thự của nhà họ Lâm lao tới, một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, đá tung cửa lớn nhà họ Lâm!

Gió tuyết rất lớn, đem thân ảnh nho nhỏ của Túc Bảo đều bao phủ.

Tô Ý Thâm lo lắng nhìn xung quanh ---- trên điện thoại, Túc Bảo nói rằng bé đang quỳ ở cửa!

Đột nhiên, vẻ mặt của anh biến sắc, anh nhìn thấy một đống tuyết nhỏ ở cửa!

Tô Ý Thâm chạy vội tới, dùng hai bàn tay lạnh cóng hốt hoảng bới đống tuyết lên, cuối cùng nhìn thấy một bóng người nhỏ bé dưới đống tuyết!

"Túc Bảo!?"

Tô Ý Thâm vội vàng bế bé lên, khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nanh ta của Túc Bảo anh đã khẳng định đây chính là Túc Bảo nhà bọn họ.

Bởi vì khuôn mặt của bé giống như đúc với khuôn mặt của Tô Cẩm Ngọc khi còn bé.

Đứa con của người em gái yêu quý và đáng yêu nhất của họ-- Túc Bảo!

Túc Bảo chỉ cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, người đó còn cởi áo ra, quấn lấy bé. Bởi vì đóng băng quá lâu, Túc Bảo cả người tê dại, sau một hồi ấm áp vẫn là lạnh thấu xương khiến bé

không tự chủ được rùng mình một cái.

Tiểu Túc Bảo cố gắng mở mắt ra, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ người đàn ông trước mặt mình – khuôn mặt của anh ta có phần giống mẹ, nhưng lại lại có chút không giống nhau.

Tiểu Túc Bảo mấp máy khóe môi, yếu ớt hỏi: "Cậu là... Cậu út sao..."

"Cậu út... Túc Bảo không có đẩy dì..."

Túc Bảo gần như theo bản năng lẩm bẩm, không có bất kỳ ý thức nào.

So với sự phấn khích của Tô Ý thâm, cô bé giống như một người máy nhỏ không có hơi ấm và cảm xúc.

Nước mắt của Tô Ý Thâm sắp chảy xuống.

Đứa nhỏ trong lòng chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, loại quần áo mùa thu bằng vải bông mềm, thậm chí còn không có lông cừu.

Khuôn mặt nhỏ của cô bé đã tím tái vì lạnh, đôi môi khô nứt nẻ, thâm đen lại.

Cơ thể nhỏ bé hoàn toàn không thể di chuyển, giống như một người làm bằng băng, khiến Tô Ý Thâm không khỏi sợ hãi -- sợ anh ta vừa chạm vào liền vỡ...

"Túc Bảo ... cậu ở đây, cậu sẽ đưa con về nhà."

Tô Ý Thâm nghẹn ngào, anh không dám tưởng tượng Túc Bảo một mình đã phải chịu đựng như thế nào.

Lại càng không dám tưởng tượng nếu bọn họ tới chậm một chút, Túc Bảo có phải sẽ chết hay không?

Tô Ý Thâm cẩn thận ôm lấy Túc Bảo, bước chân loạng choạng chạy về phía chiếc xe.

"Túc Bảo, cố một chút." Tô Ý Thâm trầm giọng nói: "Đừng ngủ."

"Túc Bảo, con có thể trả lời cậu không?"

"Túc Bảo.."

Túc Bảo đã bất tỉnh.

Tô lão gia có chút run rẩy tiến lên, nhìn Tô Ý Thâm quần áo phồng lên, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tô Ý Thâm lo lắng hét lên: "Mau! Đi bệnh viện, đi bệnh viện!"

Tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều thót tim, lập tức lên xe đi đến bệnh viện.

Lúc này, Lâm Phong sau khi nhận được tin tức liền vội vàng đi xuống lầu, trên mặt vẫn còn đè nén một tia mừng rỡ hưng phấn.

Hóa ra vừa rồi lúc Tô Ý Thâm đi vào đã báo tục danh cho bảo vệ canh cổng, cho nên bảo vệ đã đi báo cho Lâm Phong biết.

Chương 3: Tám cái cậu tới đón Túc Bảo !

Đây hết thảy đều phát sinh quá nhanh, Lâm Gia Nhân cũng không kịp phản ứng.

Dưới sự vội vàng lâu Lâm Phong cũng không có nhìn thấy Tô Ý Thâm đem Túc Bảo ôm đi một màn, hắn nhìn thấy cửa ra vào Tô Nhất Trần chuẩn bị lên xe rời đi, lập tức chạy lên đi.

"Ai nha, Tô Tổng!" Lâm Phong cười rạng rỡ: "Ngọn gió nào đem ngài phá tới! Ngài đại giá quang lâm, ta Lâm Gia bồng tất sinh huy nha!"

Lâm Phong nói chuyện công phu, nhận được tin tức Lâm Lão Gia Tử, Lâm Lão Phu Nhân cùng những người giúp việc kia bọn họ đều đi ra nghênh đón, từng cái trên mặt chất đống nhiệt tình dáng tươi cười.

Nhìn trước mắt sắc mặt lãnh sát nam nhân, bọn hắn chỉ kém không có đem lưng khom thành 90 độ.

Tô Nhất Trần, Tô Thị gia tộc đương nhiệm chưởng môn người, Tô Thị Tập Đoàn nói một không hai mặt lạnh tổng giám đốc!

Tô gia là Kinh Đô một trong tứ đại gia tộc, ai không muốn nịnh bợ nịnh nọt.

Nhưng loại này nội tình thâm hậu chân chính hào môn, không phải muốn gặp là có thể gặp, người Tô gia điệu thấp thần bí, ngoại nhân chỉ biết là Tô gia có tám con, hiếm có người gặp qua bọn hắn.

Cũng chỉ có Tô Nhất Trần còn ngẫu nhiên xuất hiện tại tài chính và kinh tế tin trang đầu bên trên, bởi vậy Lâm Gia Nhân mới có thể nhận ra.

"Tô Tổng, mời vào bên trong mời vào bên trong! Bên ngoài trời đông giá rét nhiều lạnh a, như ngài không chê còn xin đến Hàn Xá ngồi xuống." Lâm Lão Gia Tử nhiệt tình mời.

"Đúng đúng, mời vào bên trong, uống chén trà nóng!" Lâm Phong cũng tươi cười.

Đối mặt hàng thật giá thật nghe đồn cấp nhân vật, bọn hắn hận không thể hóa thân thiểm cẩu.

Lâm gia nguy cơ, đối với Lâm Gia tới nói là tai hoạ ngập đầu.

Nhưng chỉ cần Tô Nhất Trần một câu, Lâm Gia liền có thể lập tức khởi tử hồi sinh!

Nói không chừng còn có thể trở thành Kinh Đô Top 10 mạnh......

Tô Nhất Trần mặt không biểu tình, ánh mắt sắc bén dò xét Lâm Phong.

Đây chính là Túc Bảo phụ thân a?

Hắn đáy mắt trên mặt không có một tia dư thừa biểu lộ, lạnh giọng nói ra: "Lâm Gia, rất tốt."

Nói đi đều khinh thường nói thêm nữa một câu, lên xe đi.

Lâm Gia Nhân một mặt mộng bức đứng tại chỗ, nội tâm mờ mịt lại sợ hãi.

Lâm Lão Phu Nhân nói ra: "Tô Tổng nói Lâm gia chúng ta rất tốt? Là đang khen chúng ta sao? Vậy có phải hay không hắn muốn giúp chúng ta Lâm Gia a?"

Lâm Lão Gia Tử cau mày: "Tô Tổng sắc mặt cũng không giống như là khen chúng ta dáng vẻ."

Lâm Phong gọi người đến hỏi, vừa mới chuyện gì xảy ra.

Nghe tới người Tô gia đều xuất hiện động, đem Túc Bảo đón đi.

Một cái nam nhân áo đen còn cởi quần áo ra, đem Túc Bảo ôm vào trong ngực, tự xưng là Túc Bảo tiểu cữu cữu......

Lâm Phong như gặp phải sét đánh, trong chốc lát bỗng nhiên suy nghĩ minh bạch cái gì.

Tô gia có tám cái nhi tử, một đứa con gái, trong đó nữ nhi kia từ nhỏ thân thể không tốt, chưa bao giờ ở trước mặt người đời xuất hiện qua.

Nói như vậy bốn năm trước hắn nhặt được nữ nhân kia, chính là Tô gia quý trọng nhất, nữ nhi duy nhất?!

Kịp phản ứng Lâm Gia Nhân ảo não không thôi, hối hận đến muốn thổ huyết!

Lâm Lão Phu Nhân bờ môi run rẩy: "Lại là Tô gia hài tử...... Nhanh, nhanh, chúng ta đi đem Túc Bảo tiếp trở về......"

Sớm biết dạng này, bọn hắn làm sao dám để Túc Bảo quỳ gối trong đống tuyết nha!

Đều hận không thể khi tổ tông cúng bái được không?

Lâm Phong cũng cực kỳ hối hận, nhớ tới chính mình đánh Túc Bảo, không hiểu bắt đầu bất an.

Hắn bực bội quát: "Làm sao tiếp! Hiện tại là chúng ta muốn tiếp liền có thể tiếp trở về sao?"

Lâm Lão Gia Tử lông mày đều nhanh vặn thành một cái kết, trầm tư một chút nói ra: "Chúng ta bao nhiêu đều là Túc Bảo thân nhân, ông nội, thân nãi nãi! Tô gia lại thế nào tức giận cũng không thể phủ nhận sự thật này. Lại nói, nàng làm hại thấm tâm sinh non cái này cũng là sự thật a......"

Bọn hắn bất quá là đang giáo dục nàng, để tránh nàng biến thành kiêu căng ngang ngược tiểu hài!

Chỉ bất quá Lâm Phong quá mức tức giận, không cẩn thận ra tay nặng nề một chút điểm mà thôi......

Lâm Gia Nhân cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng, chỉ cần giải thích rõ ràng, như vậy sau này sẽ là đại phú đại quý chờ lấy bọn hắn......

**

Người Tô gia nhận được Túc Bảo sau chưa có trở về Kinh Đô, mà là lập tức chạy tới gần nhất bệnh viện.

Nam Thành tốt nhất trong bệnh viện, từ trước đến nay thanh lãnh tầng cao nhất vip hiện tại một mảnh rối ren.

Không ai dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ có máy móc tích tích tích thanh âm, bác sĩ y tá bước nhanh vừa đi vừa về thanh âm, để bầu không khí khẩn trương tới cực điểm.

Tô Lão Gia Tử trụ quải trượng không ngừng vừa đi vừa về đi, vừa nói: "Tại sao vẫn chưa ra!"

Tô Nhất Trần nhìn đồng hồ, trầm giọng nói: "Cha, ngươi ngồi trước tốt."

Túc Bảo đưa đến bệnh viện sau liền trực tiếp tiến phòng cấp cứu, Tô Ý Thâm đi theo vào, hiện tại cũng còn chưa có đi ra.

Phòng cấp cứu bên trong.

Tô Ý Thâm nhìn cả người tím xanh Túc Bảo, tay đều là run rẩy.

Bị đông nghiêm trọng thời điểm sợ nhất gãy xương, đã kiểm tra đi sau hiện Túc Bảo bị đánh một trận, cánh tay, bắp chân thậm chí xương sườn đều gãy xương......

Toàn thân trên dưới vô số cái địa phương tổn thương do giá rét, nghiêm trọng địa phương thậm chí không thể không cắt bỏ.

Một cái mới ba bốn tuổi hài tử, lại phải thừa nhận dạng này gặp trắc trở......

Tô Ý Thâm hốc mắt đỏ lên, ghé vào Tiểu Túc Bảo trước mặt thấp giọng nói:

"Túc Bảo, ta là tiểu cữu cữu, có thể nghe được tiểu cữu cữu nói chuyện sao?"

"Nếu như có thể nghe được, Túc Bảo nhất định phải cố gắng lên, gắng gượng qua đến a......"

Túc Bảo nhắm chặt hai mắt, rất ngạc nhiên là, nàng cảm giác mình thân thể rất nhẹ, trên thân ủ ấm, lần thứ nhất cảm giác thư thái như vậy.

Chung quanh rất an tĩnh, chỉ có một thanh âm tại bên tai nàng không ngừng nói:

"Túc Bảo...... Tiểu Túc Bảo, túi sách nhỏ nha......"

"Ngươi có thể nhìn thấy ta sao? Có thể nghe được a?"

Là ai?

Túc Bảo rất cố gắng muốn mở to mắt, thế nhưng là không mở ra được.

Nàng nóng nảy muốn về ứng nói nàng nghe được, thế nhưng là cũng không phát ra được thanh âm nào.

**

Giải phẫu ròng rã làm ba giờ, Túc Bảo mới thoát ly nguy hiểm, bác sĩ đều cảm thấy đó là cái kỳ tích!

Túc Bảo bị đẩy lên phòng bệnh, trên thân cắm đầy cái ống.

Tô Ý Thâm mặt lạnh lùng, đem kiểm tra đo lường báo cáo đưa cho Tô Nhất Trần, người Tô gia sau khi xem, cả đám đều đè nén đáy lòng lửa giận.

Tô gia lão gia tử cắn răng cả giận nói: "Rất tốt! Một cái ba tuổi rưỡi tiểu hài, bọn hắn cũng có thể hạ thủ được!"

Tô Nhất Trần đã sớm đem Lâm Gia đã điều tra xong, lạnh giọng nói ra: "Lâm gia sản phẩm bị tra ra dính líu buôn lậu, lâm vào nguy cơ, trong khoảng thời gian gần nhất này một mực tại tìm quan hệ muốn cho chúng ta Tô gia giúp hắn."

Tô Lão Gia Tử cười lạnh: "Lão tử không giết chết bọn hắn, bọn hắn liền nên A Di Đà Phật, còn muốn chúng ta giúp hắn!"

Lão gia tử thực sự giận dữ, hận không thể hiện tại liền lập tức đem Lâm Gia Nhân xé thành mảnh nhỏ.

Tô Nhất Trần nói "Yên tâm, bọn hắn rất nhanh liền xong."

Tô Lão Gia Tử mím môi, trầm mặc một lát sau cuối cùng là hỏi: "Cái kia Ngọc Nhi đâu...... Ngọc Nhi là thế nào......"

Tô Nhất Trần trầm mặc, không nói thêm gì nữa.

Kinh Đô cùng Nam Thị cách 2000 cây số.

Bốn năm trước, bệnh nặng mất trí nhớ Tô Cẩm Ngọc không biết làm sao đi đến Nam Thị, bị Lâm Phong nhặt được mang về nhà.

Sau đó Tô Cẩm Ngọc sinh con lúc trực tiếp bệnh tình nguy kịch, kém chút không có gắng gượng qua đến.

Có lẽ là bởi vì hài tử duyên cớ, lại như kỳ tích chống hai năm, chết bệnh sau chỉ để lại Túc Bảo một người.

Bọn hắn nâng ở trong lòng bàn tay bảo bối muội muội, cứ như vậy bệnh chết tại tha hương, thậm chí không có một cái nào danh phận, không người biết được......

Tô Nhất Trần không khỏi nắm chặt nắm đấm, càng là phẫn nộ, trên mặt thần sắc càng băng hàn.

Tô Lão Gia Tử không còn dám hỏi, sợ chính mình chịu không được.

Tô Ý Thâm hỏi: "Bọn hắn vì cái gì đánh Túc Bảo?"

Tô Nhất Trần lạnh giọng nói: "Lâm Phong thê tử Mục Thấm Tâm từ trên thang lầu quẳng xuống sinh non, Lâm Phong cho rằng là Túc Bảo đẩy Mục Thấm Tâm."

Tô gia đám người không khỏi nhíu mày.

Đang nói thời điểm, Lâm Gia Nhân tìm vết tích tìm tới.

Tô Nhất Trần trợ lý vội vàng đi tới, thấp giọng nói ra: "Tô Tổng, người của Lâm gia tới, nói muốn nhìn cháu gái của mình......"

Tô Nhất Trần cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói ra: "Đem tầng lầu này phía ngoài hơi ấm đóng, cửa sổ mở ra, để bọn hắn các loại."

**

Lâm Phong cùng Lâm Lão Gia Tử, Lâm Lão Phu Nhân ở tầng chót vót phía ngoài hành lang chờ thật lâu.

Tầng này vip có gác cổng, bọn hắn tại tầng ngoài cùng, vào không được.

Tô Nhất Trần trợ lý tới nói một câu để bọn hắn chờ lấy đằng sau liền không thấy bóng dáng.

Lâm Lão Phu Nhân phàn nàn: "Vì cái gì không để cho chúng ta đi vào a! Dù nói thế nào cũng là cháu gái của chúng ta a, nào có đem ông nội nãi nãi cùng ba ba cự tuyệt ở ngoài cửa đạo lý......"

Lâm Phong tâm phiền nói "Đợi chút đi!"

Hắn không cẩn thận đem Túc Bảo đánh thành dạng này, người Tô gia sinh khí cũng là có thể hiểu được.

Rất nhanh Lâm Gia Nhân cũng cảm giác được không thích hợp, trong hành lang càng ngày càng lạnh, bọn hắn chờ đợi địa phương ngay tại bên cạnh cửa sổ, gió hô hô đi đến thổi, cóng đến bọn hắn cũng nhịn không được rụt đứng lên!

"Cái này cái quỷ gì thời tiết, là người có thể đợi sao?" sống an nhàn sung sướng Lâm Lão Phu Nhân trước hết nhất không chịu nổi.

"Lâm Phong, ngươi mau tìm cá nhân hỏi một chút chuyện gì xảy ra!" Lâm Lão Gia Tử cũng nhíu mày nói ra.

Người Tô gia sinh khí, cố ý để bọn hắn chờ một lát coi như xong, có thể làm sao chờ lâu như vậy, đều nửa giờ.

Trời lạnh như vậy, ai chịu nổi a.

Chương 4: Sẽ lần nữa vứt bỏ nàng sao ?

Lâm Phong tìm người hỏi một vòng, tất cả đều nói không biết.

Bọn hắn cứ như vậy tại băng lãnh hành lang Lise sắt phát run, người Tô gia lại không chịu gặp bọn hắn, bọn hắn chỉ cảm thấy dày vò cực kỳ.

Lâm Lão Phu Nhân cái thứ nhất chuồn đi: "Ta đi xem một chút Thấm Tâm......"

Mục Thấm Tâm cũng tại bệnh viện này, bất quá tại mặt khác khoa phụ sản lâu.

Lâm Phong cùng Lâm Lão Gia Tử cũng chịu không được, có thể lại không dám đi, chỉ có thể cứng như vậy sinh sinh chống cự lấy......

Bọn hắn đáy lòng phàn nàn không ngớt, thật tình không biết, lúc này mới vừa mới bắt đầu mà thôi!

**

Túc Bảo bên tai đều là máy móc tít tít tít thanh âm, có người nói chuyện, nhưng rất mơ hồ.

Bất quá có cái thanh âm ngược lại là rất rõ ràng ——

【 Túc Bảo, Tiểu Túc Bảo...... Cho ăn, túi sách nhỏ! 】

【 mau tỉnh lại, ân? Ngươi lại không tỉnh ta liền...... 】

Thanh âm kia ông ông, Túc Bảo cảm giác giống như có một đám ong mật nhỏ tại bên tai nàng nói chuyện, có ức điểm điểm nhao nhao.

Thanh âm này đến cùng là ai?

Túc Bảo lông mi run rẩy, rốt cục mở to mắt, đập vào mi mắt là tuyết trắng mặt tường.

Bên giường vây quanh một đám người, nàng mím môi, cẩn thận nhìn một vòng.

Tô Ý Thâm kích động nhất, cái thứ nhất mở miệng: "Túc Bảo, ngươi đã tỉnh! Ta là tiểu cữu cữu a......"

Tô gia những người khác thở mạnh cũng không dám, khẩn trương nhìn xem Túc Bảo.

Tiểu Túc Bảo đại não một mảnh mờ mịt, "Tiểu cữu cữu?"

Nàng xinh đẹp khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên kéo không ra biểu tình gì, nhìn xem thần sắc đờ đẫn, giống như một cái yếu ớt gốm sứ bé con.

Một tiếng này tiểu cữu cữu càng giống là đang lặp lại một cái từ đơn.

Tô Lão Gia Tử khóe miệng nhấp thành một đường thẳng, Tiểu Túc Bảo rất gầy yếu, nàng nằm tại trên giường bệnh, lộ ra giường bệnh rất lớn, nàng nho nhỏ một cái.

Làm cho đau lòng người đến độ nhanh hô hấp không tới.

Tô Ý Thâm chậm lại thanh âm, ôn nhu nói: "Túc Bảo, ta là mụ mụ ngươi tiểu ca, gọi Tô Ý Thâm, trước ngươi gọi điện thoại cho ta, ngươi có nhớ không?"

Túc Bảo lông mi run rẩy, Hứa Cửu rốt cục ừ một tiếng.

Nàng nhớ ra rồi......

Nàng gọi điện thoại, gọi cho tiểu cữu cữu.

Nhưng bọn hắn không để ý tới nàng.

Bọn hắn không phải không cần nàng sao?

"Các ngươi...... Là tới đón ta sao?" Túc Bảo yếu âm thanh hỏi.

Trước giường bệnh mấy cái đại nam nhân đột nhiên gật đầu, Tô Việt Phi nói ra: "Túc Bảo, ta là Tam cữu cữu, chúng ta tới tiếp Túc Bảo về nhà."

Tô Lão Gia Tử yết hầu giống như là bị ngăn chặn bình thường, hít sâu một hơi mới lên tiếng: "Đối với, tiếp Túc Bảo về nhà, về sau ai cũng không có khả năng khi dễ ngươi. Ai khi dễ ông ngoại ngươi không để yên cho hắn."

Túc Bảo chuyển động tròng mắt, nhìn một vòng.

Về nhà?

Túc Bảo không xác định, mang nàng "Về nhà" về sau, bọn hắn sẽ còn vứt bỏ nàng sao?

Có thể hay không đánh nàng, có thể hay không không cho nàng ăn cơm?

Nhìn Tiểu Túc Bảo trầm mặc, Tô gia mấy nam nhân gấp đến độ không được.

Bọn hắn đều không có cái gì mang em bé kinh nghiệm, từng cái đều nhìn về Tô Nhất Trần cùng Tô Cẩn Mặc.

Lão đại Tô Nhất Trần năm nay đã 40 tuổi, có hai đứa bé, lão nhị Tô Tử Lâm An 38 tuổi, cũng có hai cái tiểu hài.

Bất quá Tô Nhất Trần cũng sẽ không dỗ tiểu hài, hắn chần chờ một chút mở miệng: "Túc Bảo đang lo lắng cái gì?"

Thanh âm hắn hoàn toàn như trước đây lạnh lẽo cứng rắn, nói vừa xong liền bị các huynh đệ khác trừng mắt liếc.

Tô Tử Lâm ho một tiếng, vốn là cái muộn hồ lô, nửa ngày nghẹn không ra một chữ.

Gấp đến độ đều nhanh muốn tại nguyên chỗ chuyển đứng lên.

Tô Ý Thâm thở dài, hắn cúi người tới gần giường bệnh bên cạnh, yêu thương sờ lên Túc Bảo đầu, nhẹ nhàng nói: "Túc Bảo, cùng tiểu cữu cữu nói một chút, Túc Bảo tên gọi là gì?"

Túc Bảo nhìn chằm chằm trần nhà, trầm mặc một hồi mới lên tiếng: "Túc Bảo không có danh tự, Túc Bảo liền gọi Túc Bảo."

Ba ba nói, lười nhác cho nàng lấy tên, các loại a di sinh hạ đệ đệ sau lại nói đi.

Cho nên nàng không có danh tự, Túc Bảo là mụ mụ lấy.

Tô Ý Thâm trái tim hơi đau, một cái ngay cả danh tự đều không có hài tử, tại Lâm Gia đến cùng qua là ngày gì.

Hắn âm thầm đè xuống đáy lòng tức giận, lại hỏi: "Cái kia Túc Bảo nói cho tiểu cữu cữu, Túc Bảo đang suy nghĩ gì?"

Túc Bảo rốt cục quay lại ánh mắt, có chút cật lực quay đầu, nhìn trước mắt cái này tự xưng tiểu cữu cữu nam nhân.

Ngày đó, trong thế giới của nàng bị hắc ám băng phong, trước mắt người này lại phá vỡ hắc ám, như một vệt ánh sáng bổ đến.

Túc Bảo méo méo miệng, hỏi: "Tiểu cữu cữu, về nhà...... Túc Bảo có cơm ăn sao?"

Thốt ra lời này đi ra, người ở chỗ này đều ngây ngẩn cả người.

Về nhà có cơm ăn sao......

Còn không có kịp phản ứng, Túc Bảo lại nhỏ giọng hỏi: "Sẽ đánh ta sao?"

Ngắn ngủi hai câu nói, kém chút để lão gia tử rơi lệ.

Tiểu gia hỏa đúng là đang sợ không có cơm ăn, sợ sệt bị đánh.

Cho nên nàng tại Lâm gia thời điểm, đến cùng là bị ngược đãi thành bộ dáng gì?!

Ăn cơm ăn không đủ no, mùa đông mặc không đủ ấm.

Ban đêm làm ác mộng tỉnh không ai ở bên người, mùa hè mồ hôi ướt quần áo cũng sẽ không có người quản.

Tô Lão Gia Tử quay lưng đi, mím môi mím lại mặt đều xụ xuống, cố nén nước mắt, hốc mắt phiếm hồng.

Tô gia vài huynh đệ đều tức giận nắm chặt nắm đấm, sợ hù đến Túc Bảo, lại từng cái không dám biểu hiện ra nửa phần.

Tô Ý Thâm nắm lấy Túc Bảo tay nhỏ, dán tại trên mặt mình, nói giọng khàn khàn: "Túc Bảo ngoan, sau khi về nhà Túc Bảo muốn ăn cái gì liền ăn cái gì, không có người sẽ đánh ngươi."

"Ngươi nhìn, đây là đại cữu cậu, đây là nhị cữu cậu, Tam cữu cữu...... Bọn hắn đều rất lợi hại."

"Chúng ta đều sẽ bảo hộ Túc Bảo, không còn có người có thể tổn thương Túc Bảo."

Túc Bảo tay nhỏ nắm thật chặt chăn mền, thật lâu không nói.

Ngay tại Tô gia đám người cho là nàng sẽ không lại lúc nói chuyện, nàng bỗng nhiên nói ra: "Tiểu cữu cữu, Túc Bảo không có đẩy người, ba ba cùng gia gia để Túc Bảo nhận lầm, Túc Bảo không nhận......"

Nàng cố chấp tái diễn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một ít quật cường, ánh mắt thậm chí là u ám.

Túc Bảo muốn, đám bọn cậu ngoại thật thích nàng sao?

Vậy nếu là biết nàng không chịu nhận lầm sau, sẽ còn muốn nàng cái này không nghe lời hỏng tiểu hài sao?

Tô Ý Thâm yết hầu như bị một đoàn cây bông ngăn chặn, đi theo đỏ cả vành mắt, lão gia tử cũng nhịn không được nữa xoa xoa khóe mắt.

Tô Nhất Trần tỉnh táo nói: "Đại cữu tin tưởng không phải ngươi, ngươi không nhận sai là đúng."

Tô Ý Thâm cũng gật đầu: "Sai là bọn hắn, Túc Bảo không sai, Túc Bảo làm được rất tốt."

Túc Bảo nghe lời này, đột nhiên miệng nhất biển, nước mắt liền xoạch chảy xuống.

Thật giống như nhịn rất lâu rất lâu nước mắt, rốt cục không nghe nàng, tất cả đều chính mình chạy ra.

Tiểu Túc Bảo trên mặt vẫn như cũ mang theo quật cường, có thể thanh âm lại nuốt ngạnh:

"Thế nhưng là ba ba không tin Túc Bảo."

"Ba ba nói là Túc Bảo hại chết đệ đệ."

"Gia gia cũng nói không nhận sai, cũng đừng có thả Túc Bảo đi ra."

Tiểu nhân nhi giống như rốt cục có kể ra ủy khuất người, khóc nói ra những lời này.

Dù sao cũng là ba tuổi rưỡi hài tử, lại thế nào quật cường, vẫn như cũ cũng sẽ cảm thấy ủy khuất.

Tô Ý Thâm chịu đựng phẫn nộ nói: "Hắn liền không xứng làm ba ba của ngươi!"

Tô Nhất Trần trầm giọng ngăn lại: "Lão Bát!"

Tô Ý Thâm đành phải ngậm miệng, nhưng đáy lòng đều là phẫn nộ cùng khó chịu, nghĩ đến Lâm Phong bây giờ còn đang bên ngoài chờ lấy, vừa muốn đem giường sắt phá hủy, cầm một cây ống thép ra ngoài đem hắn đánh đập một trận.

Túc Bảo nói mấy câu, vừa khóc một trận, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Ngoài cửa, Tô Ý Thâm không giữ được bình tĩnh hỏi: "Đại ca, cứ như vậy tiện nghi người Lâm gia sao?"

Vẻn vẹn phá sản làm sao đủ a!

Tô Nhất Trần chậm rãi giải khai ống tay áo nút thắt, từ từ đem tay áo xắn, từ tốn nói: "Tám đôi một, có đủ hay không."

Tám cái, đánh một cái!

Chương 5: Nàng cũng có người nhà

Nghe được Tô Nhất Trần lời nói, Tô gia vài huynh đệ ánh mắt sáng lên, đáy mắt đều lộ ra một tia chơi liều!

Tô Ý sâu đi lòng vòng cổ tay, đem ngón tay khớp nối theo đến rung động đùng đùng!

Lão Ngũ Tô Doanh Nhĩ là làm công trình kiến trúc, làn da tương đối đen, bản thân liền là cái táo bạo tính cách, lúc này cười lạnh một tiếng ——

Không biết từ nơi nào rút ra một cây cốt thép.

Ôn tồn lễ độ cơ trưởng Tô Việt Phi thanh âm ôn hòa: "Xã hội pháp trị, có thể nào trắng trợn đánh người đâu."

Hắn nghiêng đầu, ngăn lại một người y tá.

"Ngươi tốt, các ngươi phòng có bao tải sao?"

Y tá mộng một cái chớp mắt, lắp bắp nói: "Có, có, chúng ta hiệu thuốc có túi xách da rắn, bất quá cũng có thùng giấy......"

Nàng cho là bọn họ là muốn chứa đồ vật, thùng giấy khẳng định so bao tải tốt.

Tô Việt Phi mỉm cười: "Tạ ơn, bao tải liền có thể."

Muốn đánh, đương nhiên muốn chụp bao tải mới tốt đánh.

Tô gia vài huynh đệ: "......"

**

Vip cuối hành lang, cách một cánh cửa bên ngoài, hàn phong hô hô.

Lâm Phong đều nhanh phải chết rét, đáy lòng không ngừng phàn nàn.

Hắn đã đợi một buổi tối, hiện tại trời đều đã sáng, người Tô gia hay là không có đi ra!

Lâm lão gia tử sau nửa đêm cũng chịu không được, trước khi đi căn dặn hắn nhất định phải ở chỗ này chờ, lộ ra tâm thành.

Hiện tại Đảo Xuân Hàn, ban đêm so trời đông giá rét ban đêm còn lạnh, Lâm Phong cảm giác mình đều nhanh đông cứng, vừa mệt vừa đói lại khốn.

Hắn rất muốn trở về cua cái tắm nước nóng, hung hăng ngủ một giấc.

Một khi sinh ra ý nghĩ như vậy, Lâm Phong cảm giác càng chịu không được, lại đợi sau một tiếng, hắn rốt cục quyết định về trước đi.

Bãi đậu xe dưới đất.

Lâm Phong một bên gọi điện thoại vừa đi đường: "Nhớ kỹ bảo vệ tốt, Tô Tổng bọn hắn đi ra liền lập tức thông tri......"

Cái kia "Ta" chữ còn không có lối ra, Lâm Phong cũng cảm giác mắt tối sầm lại, bị người chụp vào bao tải!

Ngay sau đó lốp bốp nắm đấm liền rơi xuống, hắn không khỏi kêu to: "Các ngươi chơi cái gì! Các ngươi là ai!"

Tô Gia Bát huynh đệ giẫm lên Lâm Phong, đánh cho đến chết!

Đánh người loại sự tình này kỳ thật căn bản không cần bọn hắn động thủ, như đổi thành sự tình khác, bọn hắn cũng khinh thường động thủ.

Có thể nghĩ tới Túc Bảo vết thương trên người, còn có nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi trở về nhà có hay không cơm ăn, có thể hay không đánh nàng......

Bọn hắn liền đè nén không được đáy lòng lửa giận!

Lâm Phong bị đánh đến tiếng kêu rên liên hồi, không hề có lực hoàn thủ, chỉ có bị đòn phần.

"Dừng tay......"

"Các ngươi biết ta là ai không? Ta là Bảo Phong Tập Đoàn tổng giám đốc Lâm Phong! Dám đắc tội ta...... Tin hay không......"

Tô Nhất Trần cười lạnh một tiếng, hắn nơi nới lỏng cà vạt, giơ tay lên làm một cái "Ngừng" thủ thế.

Tô Gia Chúng huynh đệ lập tức dừng lại, Tô Doanh Nhĩ cầm trong tay cốt thép, híp mắt......

Lâm Phong gặp bọn họ dừng lại, coi là đối phương sợ.

Nhưng mà lúc này, một cây cốt thép hung hăng nện vào hắn trên bàn chân!

"A ——!!"

Bãi đậu xe dưới đất bên trong, tất cả đều là Lâm Phong tiếng kêu thảm thiết......

**

Lâm Phong bị đánh đến tiến vào bệnh viện, phải nói còn chưa đi ra bệnh viện cửa lớn lại bị người giơ lên trở về.

Trên người hắn đều là thương, nhất làm giận chính là cũng không biết là ai ra tay!

Tra đều tra không được.

Đối phương một chút nhược điểm cũng không cho hắn lưu lại, để hắn một trận đau không nói, còn khí ra ám thương, kém chút thổ huyết ba cân.

Mục Thấm Tâm canh giữ ở Lâm Phong trước giường khóc sướt mướt: "Phong Ca, ngươi tốt điểm sao......"

Nếu là Lâm Phong có thể đứng dậy, nhất định có thể nhìn thấy Mục Thấm Tâm đáy mắt qua loa.

Mục Thấm Tâm còn mặc đồng phục bệnh nhân, một bộ tốt thê tử lo lắng không thôi.

Nhưng nàng nội tâm rất bất an, càng nhiều hơn chính là đáy lòng không công bằng!

Túc Bảo cái kia chết con hoang, làm sao lại nhảy lên trở thành Tô gia duy nhất thiên kim?!

Hôm qua Lâm Lão Phu Nhân nói với nàng thời điểm, nàng đáy lòng liền lộp bộp một tiếng, hoảng vô cùng.

Lần này nàng sinh non dĩ nhiên không phải Túc Bảo đẩy, mà là chính nàng rơi xuống.

Lâm Gia lâm vào khủng hoảng kinh tế, Lâm Phong không chỉ có muốn phá sản, còn cho mượn không ít vay nặng lãi!

Mục Thấm Tâm không muốn bởi vì trong bụng hài tử, trói chặt tại Lâm Gia trên chiếc thuyền này.

Nàng còn trẻ như vậy xinh đẹp, hoàn toàn có thể lại tìm cái Bỉ Lâm Phong càng có tiền hơn, một khi có hài tử liền không tốt tái giá người.

Cho nên nàng nhất định phải làm rơi trong bụng hài tử, còn không thể để cho mình rơi xuống một chút sai lầm, bởi vậy mới có Túc Bảo "Đẩy người" một màn kia.

Nguyên bản Mục Thấm Tâm cảm thấy, Túc Bảo chính là một cái không có mẹ đau cỏ dại, người Lâm gia cũng chưa từng thiện đãi qua Túc Bảo, thậm chí Lâm Phong uống say thời điểm còn nói qua với nàng Túc Bảo chính là hắn sỉ nhục, hận không thể nàng đừng sống trên cõi đời này.

Mượn Túc Bảo tay đem trong bụng hài tử làm rơi, nàng hoàn toàn không có phong hiểm gì.

Nhưng mà ai biết, Túc Bảo đúng là Tô gia hài tử!

Trong truyền thuyết một trong tứ đại gia tộc Tô gia!

Mục Thấm Tâm sợ hãi, sợ bị điều tra ra.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!?

Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp, để Túc Bảo nói không nên lời nàng nói xấu......

**

Vip trong phòng bệnh.

Túc Bảo mở mắt lần nữa, trong phòng bệnh yên tĩnh, không ai.

Nàng ảm đạm tròng mắt, coi là tất cả mọi người đi.

Cực độ không có cảm giác an toàn nhỏ sữa đoàn, nho nhỏ trên khuôn mặt đều là cô đơn......

Lúc này cửa lại nhẹ nhàng một tiếng kẽo kẹt, Tô Ý sâu đi đến.

Túc Bảo có chút ánh mắt sáng lên, lại cháy lên một tia ánh sáng.

Nguyên lai, Tô Lão Gia Tử cảm thấy nhiều người như vậy đều chen tại trong phòng bệnh không khí không tốt, đều ở bên ngoài trong phòng khách nhắm mắt dưỡng thần.

Tô Ý sâu nói khẽ: "Túc Bảo, khá hơn chút nào không? Tiểu cữu cữu chuẩn bị cho ngươi bữa sáng, có muốn ăn một chút hay không?"

Túc Bảo gật đầu.

Tô Ý sâu lập tức gọi người đem bữa sáng lấy đi vào, Tô gia những người khác cũng bị động tĩnh bừng tỉnh, đi theo vây tiến đến.

Tô Lão Gia Tử cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Túc Bảo thích ăn cái gì? Nơi này có sủi cảo tôm, dồi, chưng xương sườn, sữa vàng bao......"

Tính tình tương đối vội vàng xao động Tô Doanh Nhĩ chui vào, cướp lời nói: "Xào mì thịt bò! Xào mì thịt bò ăn ngon!"

Tô Lão Gia Tử một quải trượng đánh vào hắn trên bàn chân, khiển trách: "Mì thịt bò mì thịt bò, Túc Bảo vừa mới tỉnh sao có thể ăn đến mì thịt bò!"

Hắn cầm lấy dồi đưa tới: "Túc Bảo a, ăn trước điểm dồi? Cái này hấp hơi rất mềm, ăn ngon lắm."

Tô Việt Phi cầm lấy cháo thịt nạc, Ôn Tiếu: "Ăn cháo trước cũng được."

Túc Bảo nhếch môi, nhìn một vòng, không biết vì cái gì cái mũi lại không nghe lời, có chút ê ẩm, ngứa một chút.

Rất muốn khóc.

Nàng...... Đây coi như là có người nhà sao?

Túc Bảo hít mũi một cái, cẩn thận từng li từng tí hô một tiếng: "Ông ngoại...... Ta muốn ăn dồi......"

Tô Lão Gia Tử vành mắt lập tức liền đỏ lên, đột nhiên gật đầu: "Ai! Ai, tốt, dồi, ăn dồi!"

Người Tô gia phảng phất lần nữa thấy được Tô Cẩm Ngọc khi còn bé dáng vẻ.

Ngọc nhi của bọn họ vô ưu vô lự, sẽ cùng các ca ca quyệt miệng hờn dỗi, nhưng trước mắt nhỏ sữa đoàn hô một tiếng ông ngoại còn cẩn thận cẩn thận.

Sợ mình kêu không đối, không được hoan nghênh.

Mới ba tuổi rưỡi hài tử, lại hiểu được nhìn người như thế sắc mặt, coi chừng sinh tồn.

Người Tô gia càng là đau lòng, nhìn xem Túc Bảo ăn xong đồ vật lại đi ngủ, lúc này mới rón rén đi ra.

Túc Bảo nhắm mắt lại không ngủ một hồi, bên tai lại xuất hiện thanh âm kia:

【 túi sách nhỏ, túi sách nhỏ......! 】

Túc Bảo mở mắt ra, bốn chỗ nhìn thoáng qua.

Không có người......

Ngay từ đầu nàng tưởng rằng tự mình làm mộng, mới có thể nghe được thanh âm này, có thể nàng mới nhắm mắt lại, thanh âm kia lại vang lên:

【 Túc Bảo, Tiểu Túc Bảo, túi sách nhỏ! 】

Tiểu Túc Bảo tay níu chặt ga giường, có chút khẩn trương nhìn về phía thanh âm phát ra phương hướng......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro