Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






(2391 words, các tỷ muội ủng hộ ta nhaaa 😭😭 yêu các nàng nhiều lắm á 😘)

Đường phố náo nhiệt đông đúc, Tô Tiểu Cửu một thân nam trang mang theo Liên Hoa khắp nơi đi dạo. Long Quốc thật không hổ là cường giả nhất trong tam quốc, hàng hoá đa dạng phong phú, phố xá tấp nập người mua bán. "Xoạch" Tô Tiểu Cửu tiêu sái mở quạt, nàng mặc một bộ nam trang màu trắng, tóc búi cao, nàng hoạ đôi mi thanh tú thành mày kiếm kết hợp với dung nhan vốn đã tuyệt sắc nay thêm vài phần anh khí, thêm chút ngây thơ. Sự xuất hiện của nàng khiến rất đông nữ nhân bị hấp dẫn :"oa này tiểu công tử là nhà ai gia công tử trưởng thật suất nha", "ai nha tiểu công tử nhìn ta a", "ngươi này ảo tưởng, công tử là nhìn ta" , Tô Tiểu Cửu nghe mấy nữ nhân nói tâm tình không sai cao hứng nở nụ cười, nụ cười như đòn sát thủ "oành" đã có nữ nhân bất tỉnh nhân sự. "Tiểu..công tử chúng ta này vụng trộm ra ngoài sẽ không có người biết đi, nô tỳ sợ nhị tiểu thư gây khó dễ cho ngài" Liên Hoa lo lắng, từ lúc rơi vào hồ nước bất tỉnh hôn mê sau tiểu thư không ở phủ trang ngốc mà thay đổi thành cái khác cá nhân, tiểu thư tựa hồ hoạt bát hơn. "Đừng lo một cái phá sân mà thôi sẽ không ai để ý chúng ta" Tô Tiểu Cửu an ủi Liên Hoa, đi được một đoạn nàng dừng lại trước một tiệm tên gọi "Bạch Vân Cư" nàng cảm thấy này tên rất dế nghe rất hợp khẩu vị của nàng,  Tô Tiểu Cửu ngó đầu vào xem xét thì ra đây là một tiệm sách, thấy nàng bước vào Liên Hoa cũng nhanh chóng theo sau, tiểu nhị rất nhanh chạy tới đón tiếp nhiệt tình "Hoan nghênh công tử" Tô Tiểu Cửu gật đầu sau đó hỏi :"Các ngươi lão bản có ở đây sao, ta muốn bàn nhất bút giao dịch" tiểu nhị là cái người tinh ý liền mời nàng ngồi dùng trà rồi, còn mình thì chạy vào mặt sau nhà thông tri lão bản, Tô Tiểu Cửu thưởng thức trà một lúc sau liền thấy một trung niên nam tử đi ra theo sau là tiểu nhị, trung niên nam tử thấy Tô Tiểu Cửu liền đánh giá một hồi, Bạch Vân cũng không khỏi sửng sốt khởi vị tiểu công tử này khuôn mặt tuyệt sắc mang theo chút tiểu hài tử ngây ngô, nếu chủ tử là dung mạo khuynh thành tựa thiên tiên khí, chất cao quý thì vị công tử này khiến ai tiếp cận cũng cảm thấy thoải mái vì sự thanh thoát và nụ cười tựa ánh nắng ban mai của hắn , Tô Tiểu Cửu đứng lên hành lễ đồng thời cũng đánh giá Bạch Vân, người này mũi cao mày kiếm nghiêm nghị, mặt phúc hậu, cặp mắt giáo đều là sự khôn khéo, nhìn chung thì cũng là người tri thức. Bạch Vân hành lễ tiếp đón Tô Tiểu Cửu :" tại hạ là Bạch Vân Cư, Bạch Vân công tử có lễ", Tô Tiểu Cửu cũng sàng khoái đáp hắn :" Tô mỗ hân hạnh được gặp Bạch lão bản", Bạch Vân khá thích vị tiểu công tử này "công tử thỉnh ngồi", "đa tạ" Tô Tiểu Cửu đáp. Bạch Vân chậm rãi ngồi xuống tự châm trà, hắn nâng trà lên nhấp một hụm sau đó hỏi Tô Tiểu Cửu :" Không biết Tô công tử là muốn đàm luận sinh ý gì ?", Tô Tiểu Cửu tao nhã buông chén trà nhẹ nói :" Chả là Tô mỗ có nhất kiện văn chương này nọ không biết Bạch lão bản có hứng thứ hay không ?" Bạch Vân vốn là cái văn giả hắn tò mò hỏi Tô Tiểu Cửu :"Này nọ công tử có thế cho ta xem qua không ?" Tô Tiểu Cửu kêu Liên Hoa đưa qua, Bạch lão bản cầm tập giấy nghiêm túc đọc, con ngươi hắn kinh diễm càng đọc càng bị thu hút, Tô Tiểu Cửu quan sát sự thay đổi trong mắt Bạch Vân, rồi nàng khụ khụ hai tiếng khiến Bạch Vân nhất thời thanh tỉnh dời mắt khỏi tập văn :" Ngượng ngùng, tại hạ là lần đâu tiên đọc được câu chuyện thú vị như vậy, thỉnh công tử thứ lỗi", "haha không ngại không ngại" Tô Tiểu Cửu cười thâm trong bụng, hắc hắc này truyện nhưng là mấy nghìn năm sau mới xuất hiện đương nhiên ở tại đây là thứ độc nhất vô nhị rồi, Bạch Vân đối với tập truyện rất hứng thú liền hỏi Tô Tiểu Cửu :"Tô công tử, này nọ là người viết hay là người khác viết ?" Tô Tiểu Cửu lấy quạt gõ gõ đầu cười yếu ớt :" Này nọ là ta viết a, có thể tay nghề còn vụng về, thỉnh Bạch lão bản lượng thứ." Đối với sự khiêm nhường của Tô Tiểu Cửu, Bạch Vân càng thưởng thức tài năng và phẩm chất của nàng, hắn không tiếc lời khen :"Haha nào có nào có, tập truyện này nhưng là lần đầu ta đọc qua đâu, chuyện công tử viết đầu đặc sắc và thú vị, rất cuốn hút người đọc a", Tô Tiểu Cửu thấy đối phương thật thích tập truyện nàng liền nói :" Đa tạ Vân lão bản đề cao, kì thực ta cũng có nhất kiện sinh ý muốn trao đổi với người", Bạch Vân chăm chú nghe :"Công tử mời nói", Tô Tiểu Cửu đề nghị :" Ta muốn bắt tay với Bạch lão bản sản xuất này đó văn thành thực nhiều bản sau đó phân phát ra ngoài, một cuốn bao nhiêu bạc Bạch lão bản có thể tự tiện để giá, nhưng bạc thu về ngươi sáu phần ta bốn phần, Bạch lão bản cảm thấy thế nào ?" Nàng nhướm mày nhìn chăm chú Bạch Vân ngay tại trước mặt, Bạch Vân sửng sốt hạ, hắn kinh ngạc về đề nghị của Tô Tiểu Cửu bất quá tất nhiên là hắn gật đầu đáp ứng, Tô Tiểu Cửu vui vẻ cùng Bạch Vân bắt tay :"Hảo! hợp tác khoái trá" Bạch Vân tổng nhớ ra nhất kiện sự việc hắn hỏi Tô Tiểu Cửu :"Tô công tử ngài muốn đề bút danh là gì ?", Tô Tiểu Cửu trầm tư, tên gì cho soái a Tô Tiểu Cửu rối rắm , ha có có, nàng ngẩng đầu làm bộ nhìn xa xăm mặt trang ưu tư đáp :" Phiêu Miểu, phiêu phiêu miểu miểu." Bạch Vân nghe xong đều tán thưởng trong lòng, sau đó hắn đứa trước cho nàng 10 vạn lượng bạc kêu là phí nhuận bút, Tô Tiểu Cửu kinh ngạc nhận lấy dù sao nàng cũng cần tiền đâu, sau đó nàng vui vẻ cáo từ Bạch Vân rời đi. Bạch Vân tiễn Tô Tiểu Cửu sau liền cầm tập truyện mang vào hậu viện. Nơi này trồng một vườn đều là kì hoa dị thảo xinh đẹp lạ thường, Bạch Vân đi vào Nguyệt Lâu Các, lúc này Lăng Tuyệt đang nằm trên ghế quý phi tóc dài tuỳ ý xoã, màu đen trường bào càng tô thêm làn da trắng và dáng người thon dài của hắn cơ bắp ẩn hiện sau vạt áo (DT: *đỏ mắt, nhỏ dãi* thịt thịt), mắt phượng khép hờ khiến dung nhan vốn đã yêu nghiệt càng thêm dụ hoặc, Bạch Vân cúi người dâng lên tập truyện của Tô Tiểu Cửu cẩn thận bẩm báo :"Bẩm chủ tử, thuộc hạ đã làm theo những gì chủ tử phân phó này đó, còn về phần Tô công tử hắn nói cho chúng ta tuỳ tiện niêm giá", Lăng Tuyệt đưa tay cầm tập giấy, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt chữ cái trên đó, trong đầu tràn ngập hình ảnh lúc Tô Tiểu Cửu ngủ :" Ân, ngươi tuỳ tiện niêm giá, đừng quá thấp là được" Bạch Vân cúi người lui ra. Thật muốn gặp vật nhỏ, Lăng Tuyệt nhẹ nhàng lắc đầu, đứng dậy bước vào bên trong. Tô Tiểu Cửu cầm bạc trong tay vui vẻ đi dạo phố, nàng và Liên Hoa mua thêm một vài bộ quần áo và vật dụng hàng ngày. Sau đó đến gần chiều nhất chủ nhất nô mới về Tô phủ, hai người lén lút trèo tường vào sân, giống Tô Tiểu Cửu phỏng đoán này đó đều không có ai đến quá nơi này trong lòng nàng cười lạnh đối với Tô gia người, nàng có sống hay chết chả phải đều như nhau không quan trọng sao. Nàng phân phó Liên Hoa chuẩn bị nước tắm, bản thân vào phòng cất đồ. Tắm rửa hoàn sau Tô Tiểu Cửu thoải mái thật nhiều, nàng lười biếng không lau tóc, mà đi đến bên cửa ngồi xuống, tối nay trăng thanh gió mát nằm bên cửa sổ Tô Tiểu Cửu cũng vì ảnh hưởng bởi không khí này mà rất khốn, nàng cứ nằm tựa lười tiểu miêu, mắt khép hờ phong tình vạn chủng, nhất cử nhất động của nàng khiến Lăng Tuyệt xuất hiện trong phòng tùe lúc nào, đều bị này mĩ cảnh mà tuý ngây người. Tô Tiểu Cửu vốn dĩ chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, mùi hương thanh mát của trúc nhất thời quấn quanh mũi khiến nàng tò mò nhấc mâu tìm kiếm, tìm một hồi mới thấy một bóng dáng thon dài nam nhân mặc một thân màu trắng cẩm bào ẩn hiện trong bóng tối, ba ngàn sợi tóc chỉ đơn giản được cố định bằng mộc trâm, khiến nàng ngây người là dung nhan của hắn, ai nha cực phẩm a, nhất là đôi mắt tím kia như nhìn sâu vào tận tâm hồn nàng. Lăng Tuyệt thấy tiểu nhân nhi nhìn hắn biểu hiện khi đây lòng thảo mãn, đây là lần đầu tiên hắn không chán ghét người khác nhìn chằm chằm hắn, Lăng Tuyệt bước nhẹ nhàng đến trước mặt nàng, bản thân Tô Tiểu Cửu không cần trang ngốc mà nàng lúc này thật sự ngốc rồi, cuộc đời nàng còn chưa từng thấy gương mặt nào xuất sắc đến vậy phải nói hắn là cực phẩm trung cực phẩm. Nhìn càng ngày càng đến gần trương yêu nghiệt nhan sắc, mỗ sắc nữ mắt nhìn không rời, rốt cục không nhịn dược vươn lang trào tấn công mặt mỗ nam, cảm thán :"Ngươi thật tốt xem a, làn da dưỡng cũng tốt đến vậy, thật ghen tỵ. Đôi mắt tím này thật xinh đẹp, ta đây là lần đầu tiên trông thấy nhan sắc đôi mắt như vậy đâu". Mỗ nam nghe xong cười đến phong hoa tuyệt đại nhẹ nhàng cầm khởi mỗ sắc nữ tay đưa lên môi hôn nhẹ, trầm ấm nam thanh vang lên :" Ra là cái trọng sắc vật nhỏ, bất quá muốn xem liền xem, nhưng chỉ được xem ta". Nghe hắn bá đạo lời nói khi,  "Oanh" mỗ sắc nữ đỏ mặt thẹn thùng liền rụt tay lại lắp bắp không thành lời :" Ta... ta... ngươi.. ngươi.." Lăng Tuyệt có chút tiếc nuối bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn đến trương tuyệt sắc dung nhan thẹn thùng không nói thành câu khiến hắn bật cười, mắt nhìn thấy tóc nàng còn ướt liền nhíu mày kéo nàng ngồi xuống ghế sau đó dùng khăn ôn nhu lau tóc cho nàng, hơi trách cứ :" Tóc chưa lau vậy mà còn ngồi hóng gió, vật nhỏ muốn bị cảm lạnh sao" Tô Tiểu Cửu liền trả lời theo quán tính :"Nga" nàng chỉ cảm thấy thân thể như trong mộng dường như, tự dưng xuất hiện yêu nghiệt mĩ nam, này mĩ nam cho nàng cảm thấy nguy hiểm hơi thở, này mĩ nam còn hôn tay nàng nha, này mĩ nam còn thật ôn nhu lau tóc cho nàng, lòng thật rối loạn. Lăng Tuyệt thấy vật nhỏ im lặng rất lâu, hắn tò mò nhìn xuống dưới thấy nàng đang thất thần, sợ sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến nàng bị doạ hắn lo lắng nâng nàng dậy ôm nàng đầy cõi lòng, nguyên bản đang thất thần Tô Tiểu Cửu thấy mình bị nhân ôm cũng ngây người. Lăng Tuyệt ôm Tô Tiểu Cửu nhẹ nhàng nói: "Vật nhỏ đừng sợ ta chỉ là quan tâm ngươi, ta tuyệt không bao giờ hại ngươi cả, nên không cần sợ hãi được sao ?", nàng ngu ngơ đáp :"Nga" Lăng Tuyệt thấy trời đã khuya hắn đành buông Tô Tiểu Cửu ra để nàng nghỉ ngơi sớm, thấy khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của nàng hắn chỉ hận không thể ăn nàng luôn lúc này, nhưng hắn nhịn cả một bụng hoả dù gì thỏ cũng phải nuôi đến khi nhiều thịt thì ăn mới ngon miệng, Lăng Tuyệt xấu bụng nghĩ. "Hắt xì" Tô Tiểu Cửu xoa xoa mũi nhỏ lòng nghi hoặc ai ở tính kế nàng nha, Lăng Tuyệt sợ vật nhỏ cảm lạnh liền nhắc nhở nàng đi nghỉ sớm, Tô Tiểu Cửu nhìn nam tử trước mặt chỉ thấy hắn một đôi mắt tím nồng đậm yêu chiều nhìn nàng, nàng đỏ mặt ân một tiếng liền chạy vào phòng tim đập nhanh. Lăng Tuyệt buồn cười nhìn ngượng ngùng vật nhỏ chạy trốn bóng dáng, hắn thấy nàng đã đắp chăn hổi đăng hắn mới yên lặng biến mất. Trong chăn Tô Tiểu Cửu mặt đã thiêu nóng, nàng nhớ đến khuôn mặt yêu nghiệt và cử chỉ ôn nhu của hắn nàng lại đỏ mặt, nàng cố nhắm mắt để không nghĩ đến hắn. Bỗng Tô Tiểu Cửu bật dậy, ai nha còn chưa hỏi hắn tên a, nàng gõ gõ đầu lại ảo não nằm xuống giường. Cuối cùng Tô tiểu thư của chúng ta lăn lộn trên giường suốt một đêm đến gần sáng nàng mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.

DT: Hắc hắc mai cho mấy điêu nữ xuất chướng để khi dễ Tiểu Cửu nhà ta sau đó để Lăng yêu nghiệt hảo hảo đau hảo hảo thương a. 😝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro