Chương 10 : LỢI DỤNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh!! Hôm nay là ngày của em mà?? – Bất ngờ cô gái kia la lên làm 2 người tỉnh lại. – Sao anh lại cặp thêm nó. Em ứ chịu đâu.

- Con nhỏ đó…

- Hả!?? Cô nói gì?? – Nàng rít lên. Máu nóng bôc lên tận đỉnh đầu Hương rồi, con nhỏ kia tưởng cô là người yêu “theo lịch” của Trịnh Vũ sao??

Nếu là ngoài đường, Hương đã túm cổ con nhỏ đó mà nện cho một trận nhưng đây là trung tâm mua sắm, nàng không muốn bị bảo vệ “hốt”.

Máu nóng chính là chất xúc tác cho… sự gian sảo vốn có của nàng, dám đụng đến bà thì đừng có trách!

- Anh!! – Thấy Hương từ từ tiến lại, bất giác Trịnh Vũ ngây người, lại còn gọi anh là “anh” đầy thân mật, nó muốn gì đây?

Hương làm như không để ý đến khuôn mặt ngơ ngác của 2 người, nàng từ từ tiến đến bên Trịnh Vũ, rồi… bất ngờ ôm chầm lấy anh nũng nịu.

- Anh, ứ ừ, em không chịu đâu, hôm nay là ngày của em , CỦA EM, kia mà!! – Hương nũng nịu, tay càng xiết chặt Trịnh Vũ hơn, hình như muốn bóp chết anh luôn nhưng không thể. Nàng vừa nghe cô gái kia nói” hôm nay là ngày của em” đã biết Trịnh Vũ là kẻ hẹn hò theo “thời vụ”, còn con nhỏ kia to gan dám đụng tới cô, cô phải cho nó biết thế nào là lễ độ. – Của em mà anh, anh hứa rồi mà sao còn dắt cô ta đi?? – Hương chỉ vào mặt cô gái kia, cười gian ác.

- HẢ!!?? - Trịnh vũ không ngờ con tiểu yêu này gian trá đến thế, nó ôm anh mà anh muốn nghẹt thở, hừ, nó muốn giết luôn anh cho tiện đây mà!! Nghĩ thế nhưng anh vẫn… để yên cho Hương ôm. Anh cũng muốn tống khứ con nhỏ kia đi mà chưa có cách, vì nó là con gái của đối tác bên công ti ba anh. Nay có Hương anh… khoẻ quá. Chịu… ôm một chút anh cũng “cam lòng”.

Thấy Trịnh vũ không những không đẩy mình ra mà còn cười khùng khục, Hương thắc mắc ngó lên, thì thấy anh cũng đang ngó xuống. Bất ngờ Trịnh Vũ cũng vòng tay ôm… lấy Hương.

- He he! Ai dà, chết thật. Anh hứa mà anh quên mất. – Trịnh vũ đeo bộ mặt “ngây thơ”. – Bây giờ làm sao đây?

Hương không ngờ tên mình lại lỡ đi làm lợi cho tên đáng ghét này, nhưng lỡ phóng lao nàng đành theo lao!!?! Trịnh Vũ, được lắm, từ trước đến nay, đấu với nàng được đến nước này chỉ có ông già thôi!

- Thế anh tính sao đây?? ANH!! – Hương hỏi, bộ nàng ngu hay sao mà lãnh “đạn” 1 mình. Còn dám ôm nàng, Trịnh Vũ này chán sống rồi.

Cô nàng kia thấy diễn biến bất ngờ quá nên đứng cấm khẩu từ nãy đến giờ.

- Anh, anh…!! – Cô nàng lắp bắp.

- Em “yêu” anh như thế mà anh dám vi phạm vào ngày của em sao?? Anh không sợ em nói ba em hả?? – Hương nhắc khéo Trịnh Vũ. – Anh đi với cô ta mà còn dám “ôm” em hả, chờ em tính xong cô ta là tới phiên anh đó!!

- Tại anh “yêu” em quá mà. – Trịnh Vũ dày mặt nhìn nàng, vẫn không buông tay, chợt nhớ đến dù sao nàng cũng là vị hôn thê của mình, để ông già bên kia qua mắng vốn chắc ông già cắt luôn tiền tiêu vặt tháng này, Trịnh Vũ đành xuống nước. Anh nhìn qua cô gái bên kia buông tiếng “ thở dài”. – Ai da! Anh nhớ rồi em ơi , mình hẹn khi khác nha?? Có lỗi với em quá!!

- Anh… Anh… - Cô gái kia nước mắt lưng tròng, Trịnh Vũ thở dài, rõ ràng chưa đủ trình độ để dấu với con tiểu yêu này. – Sao anh dám…

Nói rồi quay sang chỉ mặt Hương.

- Mày… Mày… Mày sẽ phải trả giá!! – Nói rồi cô ta nức nở bỏ chạy.

- Ha ha ha… - Hương cười to. – Muốn đấu thì về học thêm đi em. – Nàng gọi với theo. Coi như là trút xong một mối giận, còn…

Hương bất ngờ co cẳng giẫm mạnh xuống, Trịnh Vũ vội xô nàng ra để tránh.

Cú vừa rồi nàng mà lên gối thì chắc… ực!!

- Yêu nữ!! – Trịnh Vũ nhìn nàng toé lửa.

- Hừ! Dám lợi dụng ôm bổn cô nương hả?? – Hương định lao vào nhưng chợt sực nhớ tới đây không phải là ngoài đường hay trong hành lang khách sạn. Với lại nàng mua nhiều thế này… - Anh!! – Hương đổi tông đột ngột. – Tính tiền cho em với!!

- Cô, à không em… - Chợt nhớ có bao nhiêu nhân viên đang nhìn từ nãy đến giờ, Trịnh Vũ vờ ngọt ngào.

- Sao anh? – Hương tiếp tục tấn công.

Nhìn “núi” quần áo, phụ kiện Hương mua, Trịnh Vũ thầm xót xa cho cái thẻ của mình!! Nhưng chẳng lẽ đứng giữa bao nhiêu con mắt mà lại bảo anh không có tiền hay sao?? Cuối cùng anh đành cắn răng.

- Tính tiền đi. – Anh nói với mấy nhân viên!

- Có thế chứ “anh yêu”!! Lần sau mà còn dám lợi dụng em là không xong đâu?!- Rõ ràng là nàng lợi dụng anh trước mà bây giờ lại thành anh lợi dụng nàng!!

- Cô lợi hại lắm!! – Nhân lúc không có ai, Trịnh Vũ ghé tai nàng.

- Ha ha ha…

Hương hả hê xách 1 đống giỏ ra khỏi trung tâm mua sắm. Đằng sau cô, Trịnh Vũ mặt mày méo mó, anh mất toi gần cả trăm triệu cho sở thích mua sắm toàn hàng xịn của Hương.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Hương quay lại.

- Cô muốn gì nữa?? – Trịnh Vũ đã nếm đủ lợi hại của Hương.

- Sao “anh” cứ cô cô,tôi tôi với “em” thế?? – Hương gian ác nhìn Trịnh Vũ. Xem ra cô phải lợi dụng anh tiếp thôi. Nhưng cô thừa biết Trịnh Vũ không phải loại vừa, 2 lần bị cô làm cho điêu đứng chẳng qua vì rơi vào thế kẹt mà thôi. Đối với loại người như anh, cô đúng là phải cẩn thận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance