Chương 12 : TẠI NHÀ TRỊNH VŨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Hương và Trịnh vũ đang ngồi trên xe, âm thầm tính kế thì TẠI NHÀ TRỊNH VŨ, chuông cửa kêu gào không ngớt!!

Mẹ Trịnh Vũ đang nằm đọc báo cũng phải bật dậy, không kịp chờ người giúp việc, bà lao luôn ra cửa để khỏi phải nghe tiếng chuông nữa!! Bà biết đó là Phong, chỉ có thằng quỉ nhỏ kia mới có cái điệu bấm chuông “giết người” đó thôi.

- Đây đây đây!! Đừng bấm nữa!! – Bà Trịnh kêu với ra cửa.

- A! Chào bác! – Thấy bà Trịnh te te chạy ra, Phong niềm nở chào.

- Gớm, đã dặm bao nhiêu lần mà cứ bấm chuông kiểu đó vậy? – Bà Trịnh trách. – Trịnh Vũ nó đi chơi rồi con, ủa mà nó bảo đi với con mà? – Bà Trịnh ngạc nhiên nhìn Phong.

- Dạ cháu không biết! Ai da! Chắc hồi sáng cháu dậy đi tập thể dục nên Vũ nó đến mà không thấy, chắc nó đi 1 mình rồi bác! – Phong “láo”, anh thừa biết thằng bạn đại ca đi với gái, nó mà đến tìm anh thì anh… cùi liền!!?!

- Vậy à? Thế cháu đến đây uổng công rồi!! – Bà Trịnh đã dễ dàng bị Phong qua mặt.

- Không, hôm nay cháu đến là để tìm bác. Ai da, mà nhìn bác dạo này trẻ ra, bác dùng loại kem gì thế, để cháu chỉ cho mẹ cháu xài cùng!! – Phong đúng là kẻ có cái “mỏ” dẻo hơn kẹo mạch nha, mà lời lẽ lại xu nịnh ngọt ngào. Bà Trịnh biết thừa mà vẫn thích nghe. Ha ha. Nịnh chính là con đường để đi đến mục đích. Phong đã gần đạt được điều anh muốn rồi Trịnh Vũ ơi!!

- Thằng khỉ, nịnh vừa thôi, mẹ mà biết là hớt mất cái mỏ nha con! – Bà Trịnh giả vờ lãnh đạm mà lòng thì sung sướng!!

Nói xong, bà mở cửa cho Phong vào.

- Ngồi đi con! – Bà Trịnh thân mật mời.

- Dạ!

- Thế nói xem hôm nay đến nhà bác là có chuyện gì? – Quả không hổ danh là vợ ông Trịnh, bà Trịnh cũng rành mạch gớm!!

- Dạ! Là con… con nghe Vũ nó nói là nó sắp cưới vợ, phải không bác?? – Phong tò mò hỏi, mặc dù nghe Trịnh Vũ nói nhưng anh cũng muốn nghe chính xác từ miệng bà Trịnh.

- Ha ha! Cái thằng này làm gì mà khoe sớm thế! ừ! Mà cháu đến là để hỏi cái này thôi à?? – Bà Trịnh hỏi Phong.

- Dạ, cháu còn thắc mắc. – Phong vẫn chưa đi vào chủ đề chính mà!! – Thế vợ tương lai của Vũ là người thế nào hả bác? – Cái chính đây nè!!

- Con nhỏ đó hả… - Bà Trịnh lại chìm vào dòng suy tư. – Đẹp! – bà nhớ đến hình ảnh người con gái bà gặp ở khách sạn. Ực! Nhưng dữ!! – Nhớ lại 2 cú “thiết cước” của Hương, Bà không khỏi nuốt khan!! Con nhỏ đó…

- Sao nữa bác!! – Nghe chữ “đẹp”, Phong đã tò mò, nhưng anh muốn biết con nhỏ bà nói “dữ” kiểu nào, tại sao Trịnh Vũ lại điên tiết và xấu hổ khi nhắc tới nó??

Đối với thằng bạn của con, lại là đứa bà quí, bà Trịnh không giấu. Mà theo bà cũng chả có gì phải dấu!!?! Chỉ khổ cho Trịnh Vũ!

- Ờ thì 2 đứa vừa gặp nhau đã đánh nhau kịch liệt! – Nghĩ đến đó bà rùng mình, con nhỏ đó hung dữ thiệt!!

- Hả! – Phong mắt chữ O mồm chữ A há hốc ra!! – Sao cơ?? – Phong hỏi lại, mặt ngơ ngác đến tội. Anh không nghĩ ra nổi. Thằng bạn đại ca của anh võ nghệ cỡ đó mà đánh ngang cơ với 1 đứa con gái sao??

- Thiệt đó con!! – Bà Trịnh thở dài đánh thượt!! Bà cũng xấu hổ thay cho thằng con!

- Thế…thế… - Phong cà lăm. – Thế tụi nó đánh nhau thế nào hả bác??

Bà Trịnh nhìn Phong. Bà có nên kể không đây. Danh dự của con bà nằm cả ở đây. Và bà quyết định không kể.

Nhìn mặt bà Trịnh, Phong biết là hết “khai thác” được rồi. Nhưng trí tò mò của anh vẫn chưa được thoả mãn mà còn tăng lên gấp bội, híc híc.

- Thế cuối cùng là sao hả bác?? – Phong nhịn không nổi, hỏi tiếp.

Bà Trịnh thở dài đánh thượt, theo cảm quan của bà thì thằng quí tử chưa thể nói là thua nhưng cũng đã rơi vào thế… hạ phong!!?!

- Ờ, thì thì… - Bà trịnh Biết, nếu bà kể ra thì Trịnh Vũ sẽ nổi xung thiên lên với bà liền, nhưng thằng Phong bà cũng quí như con, bà không nỡ giấu. – Bác nói, cháu phải hứa không cho thằng Vũ biết nghe chưa? – Bà Trịnh dặn trước.

- Dạ!!!! – Chỉ chờ có thế, Phong đồng ý liền, chuyện giữ bí mật thì có gì mà không được, cái chính anh muốn là chuyện Trịnh Vũ “chiến” với vợ tương lai ra sao, he he!!

- Bác chưa thấy đứa con gái nào dữ như con nhỏ đó! – Bà Trịnh nghĩ đến Hương, không khỏi rùng mình!! – Không biết cưới nó cho thằng Vũ có được không đây!!?!

- Trời,… - Phong nghe bà Trịnh dài dòng như thế, anh như ngồi trên đống than, nhấp nhổm không yên. – Sao nữa bác?? – Mặc dù Phong cũng muốn “ý tứ” nhưng cái miệng anh chịu không nổi!

- À! – Bà Trịnh như sực tỉnh. – Nói ra thì mất mặt, nhưng thằng Vũ lại rơi vào thế hạ phong con à, híc. Mà đâu phải nó thua, tại con nhỏ đạp cái xe đẩy đến làm nó nên phải nhảy lên. – Đúng là mẹ!! Đến cùng vẫn là bênh con.

Phong đã tưởng tượng được phần Trịnh Vũ bay lên và… Trong đầu anh lúc này là hình ảnh Hương cười gian ác, đưa chân chờ sẵn và thằng bạn đại ca của anh… luống cuống đưa tay che chắn. Híc híc, Phong quả là đứa bạn độc ác, dám tưởng tượng lêch lạc đến thế… Mà sự thật cũng có sai bao nhiêu đâu??

Ha ha ha…

Thấy Phong cứ cười như lên cơn, bà Trịnh đâm hối hận khi kể cho thằng này nghe!

- Cười xong chưa?? – Bà hỏi mát.

- Ơ… Híc… Dạ… - Phong biết là mình không nên cười như thế, anh cố nén cười, lau nước mắt. – Ha ha… Híc híc.- Phong cố kìm nén mà không được!!?!

Nhìn Phong vật vã giữa cười và nhịn, bà Trịnh cũng thấy tội. Haiz!! Sao trên đời lại có đứa con gái như thế nhỉ??

Làm sao trách Phong được!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance