Tiểu yêu của anh (part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: MỘT CHỌI BỐN

Hương lừ mắt nhìn bốn tên áo đen.

- Muốn gì?? – Nàng hỏi.

Bốn tên áo đen không trả lời, mà thay vào đó là cái giọng của con nhỏ kia.

- Mày khôn hồn thì quì xuống xin tao tha cho, không muốn no đòn thì dập đầu 3 cái cho tao!! 

Hương cười khẩy, thì ra nó muốn dùng vũ lực ép nàng!!

- Từ trước đến nay, ngoài bố mẹ ra, bà đây chưa biết quì trước mặt ai hết. – Nàng nói. – Muốn đánh thì đánh, đừng nhiều lời.

Trịnh Vũ không ngờ Hương cứng đầu như thế, anh biết nàng lợi hại nhưng 1 chọi 4 có quá sức của nàng không…

Bốn tên áo đen không nói không rằng, lặng lẽ vây quanh Hương. Nhìn bốn tên này nhanh nhẹn như thế, nàng biết bọn chúng “có nghề” hết. Nàng cẩn thận nhìn quanh, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng. Trịnh Vũ thấy chết không cứu thật là quá đáng mà!!

Không khí căng thẳng nghẹt thở, mọi người căng con mắt ra coi rốt cuộc trận chiến sẽ ra sao.

Một tên nhập cuộc ngay lập tức, hắn tặng nàng một “cước” mở hàng, quả không hổ cho chữ “đánh thuê”, hắn thằng tay mà chẳng thèm thương hoa tiếc ngọc. 

Nhanh như cắt, Hương chụp lấy cái ghế, phang thẳng vào chân hắn, khung ghế bằng sắt, chân hắn chịu sao nổi?? Ba tên còn lại cũng mau chóng nhập cuộc.

Nhìn thế trận bất lợi cho Hương như thế, Trịnh Vũ không khỏi thấp thỏm. Chẳng phải anh muốn báo thù hay sao?? Thế nhưng nhìn 4 đánh 1 kiểu này, anh muốn nhảy vào giúp quá!! Híc híc!! 

Nhưng Hương không hề nao núng, khi 3 tên kia xông vào, nàng đạp chân vào chiếc bàn gần đó, nhún người bay lên rồi đá thẳng bào đầu 1 tên, tên đó choáng váng, đập đầu vào nắm tay vịn cầu thang, ngất xỉu.

- Ô!!

- Ôi cha mẹ ơi!!

- Con ai mà giỏi thế!!

Những tiếng khen liên tục rộ lên từ đám khán giả. Không ai có thể ngờ 1 cô gái chân yếu tay mền như Hương lại đánh đấm “đỉnh” đến thế!! Tất nhiên là trừ Trịnh Vũ ra, nhưng anh cũng không khỏi giật mình. Hoá ra thực lực của con nhỏ này không chỉ có thế!!

Những tiếng khen càng khiến cho cô gái kia khó chịu. 

- Lũ các người ăn tiền của ba tôi mà không hạ được con nhỏ kia sao?? – Cô ta hét lên!!

Như những kẻ chỉ biết nghe lệnh chủ, 3 tên còn lại, kể cả tên bị phang ghế vào chân lại lao vào. Lần này một tên tóm được vai Hương. Hắn chưa kịp mừng thì đã thấy chân đau buốt, theo phản xạ, hắn thả tay nàng ra. Ngay lập tức hắn lại lao đến Hương, tung 1 quyền. Một tay nàng đỡ ngay đòn đánh, tay còn lại túm chặt cổ áo hắn, lợi dụng sức lấn tới của hắn mà ném hắn đi. Tên đó “thuận đà” lao vào đám bàn ghế gần đó, bất tỉnh luôn!!

- Trời ơi!

- Cao thủ!

- Hay quá!!

Các khán giả tưởng mình đang coi phim kiếm hiệp!!

Những lời khen kèm theo tiếng vỗ tay vang lên. Trịnh Vũ cũng nhận ra đó là 1 đòn judo. Thực hiện đòn đánh chớp nhoáng như vậy thì hồng đai rồi chứ không ít.

Hương nghe những lời khen mà mặt mày nhăn nhó, nàng vừa mới thực hiện đòn kazura otosi xong, sức lực như muốn bốc hơi gần hết. Nếu còn dây dưa thể nào cũng thảm bại.

Hai tên kia thấy thế thì càng cẩn thận gấp đôi. Chúng liên thủ với nhau lao tới. Hương vội nhảy bật lại phóng lên chiếc bàn gần đó. Ngay sau đó, nàng lao tới, đá thẳng vào mặt một tên. Hắn khiếp hãi tránh ngay lập tức nhưng không ngờ đó chỉ là đòn giả vờ, chộp được thời cơ, nàng rút gót chân sau đá mạnh vào đầu hắn. Nàng dùng hai chân kẹp chặt đầu hắn, xiết rồi vặn mạnh người, quật đầu hắn nện mạnh xuống đất. Tên thứ 3 hộc máu mũi. Ngất xỉu không kịp trăn trối gì.

Tên kia lợi dụng lúc nàng còn đang kẹp cổ tên kia dưới đất liền lao vào. Lần này thì Hương chết chắc.

- Á!! Trịnh Vũ!! – Theo bản năng, nàng hét lên, Người mà nàng có thể cầu cứu chính là anh!!?!

- Thằng hèn!! – Đến đây thì anh không nhịn nổi nữa, dù Hương không kêu cứu thì anh cũng không NHỊN nổi nữa.

Tên kia không ngờ Trịnh Vũ lại lao vô cứu Hương, bất ngờ, hắn lãnh trọn cú đấm của anh. Hương ngẩn người, không ngờ anh lại cứu cô. Dù anh không nhanh nhẹn sắc sảo như nàng nhưng cú đấm của anh mạnh đến nỗi tên này ngất ngay tại chỗ, dù đấu với anh, nàng cũng khó thắng. Hương thầm nhủ.

Đến đây thì tiếng vỗ tay rầm rầm nổi lên, không ai không phục nàng, ngay cả hành động “cao đẹp” của Trịnh Vũ nữa. Dù cho khi nãy anh giương mắt đứng nhìn!!

Hương phủi phủi quần áo đứng dậy, mọi người trong quán nhìn nàng đầy ngưỡng mộ. Nhưng Hương không có thời gian để tự hào, nàng nhớ tới con nhỏ đó, giờ là lúc nàng tính sổ với nó. Chân nàng nhức đến nỗi đi cũng khó, chỉ tại đầu mấy tên kia cứng như cục gạch, đá vào muốn gãy chân, đã thế lại còn đi giày cao gót, khốn khổ cho bàn chân của nàng.

Càng đau, Hương càng tức!! Nàng quyết cho cô ta kia biết thế nào là lễ độ. 

Thấy Hương tiến lại, cô ta hồn vía lên mây. Tưởng con bé đó dễ bắt nạt, ai ngờ nó cho đo ván 1 lần 3 thằng cận vệ. Đã thế Trịnh Vũ lại còn dám giúp nó!!

- Mày… Mày muốn gì?? – Cô ta hỏi, răng đánh lập cập. Quả là mất tác phong dân “thành phố” quá.

Hương vẫn lừ lừ tiến lại, Trịnh Vũ biết sắp có chuyện xảy ra, liền đưa tay giữ Hương lại, với cả anh cũng không muốn thấy con gái đánh nhau, hay nói đúng hơn là không muốn nhìn nàng đánh con gái.

- Đủ rồi Hương! – Anh nắm chặt vai nàng.

- Buông ra!! – Hương thét lên!

Nàng biết có cương với anh cũng vô ích, nàng không còn đánh nhau nổi nữa.

Hương từ từ dừng lại.

Chương 18: TRỊNH VŨ! HẮN CŨNG ĐÂU ĐẾN NỖI…

Hương dừng lại nhưng hoả khí chưa tan. Trịnh Vũ thấy vai nàng cứ run lên thì đâm lo. Anh sợ nếu còn để nàng ở đây thì lại phiền phức!

Nhìn bãi chiến trường với ba kẻ bại trận, anh lắc đầu ngán ngẩm. Hương ra tay nặng quá!! Hình như còn thiếu tên anh hạ!!

Chủ quán lúc này mới te te chạy ra, nhìn Trịnh Vũ rồi hỏi.

- Cậu Trịnh, quán chúng tôi…

- Ông không cần lo, bao nhiêu tôi sẽ đền hết. – Trịnh Vũ nói. Anh không ý thức được mình đang hào phóng với nàng.

Nghe anh nói, chủ quán chả thèm rườm rà nữa.

- Đi thôi! – Anh kéo tay Hương nhưng chợt khựng lại. Mặt nàng tái mét, mồ hôi lấm tấm. – Sao thế?? – Anh hỏi

Hương cắn răng chịu đau, chân nàng đi không nổi nữa. Nàng cũng không muốn nhờ Trịnh Vũ thêm lần nữa. Khi này tức quá nàng quên cả đau, giờ bình tĩnh lại nàng mới tháo mồ hôi hột.

- Không việc gì tới anh! – Hương nói.

- Hừ! – Nàng làm lòng tự tôn của anh tổn thương ghê gớm. Anh muốn bỏ đi quách cho rảnh nhưng nhìn Hương anh lại không nỡ. Haizz!! Làm người “tốt” khổ ghê!!?! Đúng là chưa có ai tự khen kiểu Trịnh Vũ, híc híc!!

Không nói nhiều nữa, Trịnh Vũ bế Hương lên, mặc cho nàng dãy dụa!!

- Bỏ ra Trịnh Vũ mặt dày!! Bỏ ra!! – Hương đỏ mặt thét lên. Giữa nơi công cộng mà bị con trai ôm, nàng ngượng không chịu nổi. Haizz, thế mà lúc ôm Trịnh Vũ nàng lại không ngượng!!

- Tôi quăng cô xuống nhé!!?! – Trịnh Vũ đanh giọng. Bộ tưởng anh ham sao, còn dám gọi anh là “mặt dày” giữa bao nhiêu người, có ý tốt mà lại còn bị ****.

Nghe Trịnh Vũ doạ quăng xuống đất, Hương đành im.

Giờ mà bị quăng xuống đất chắc nàng nằm luôn!!

Thấy hai người ôm nhau, bao nhiêu cặp mắt ngưỡng mộ đổ dồn vào. Nhưng Trịnh Vũ đã lạnh lùng bế Hương đi thẳng.

Ngồi lên xe, Hương thấy thoải mái vô cùng!! Quả thật nàng cũng nên cảm ơn Trịnh Vũ mới đúng!! Nghĩ đi nghĩ lại, nàng thấy Trịnh Vũ không hề đắc tội gì với nàng, đã thế lại còn bị nàng chơi xỏ hết lần này đến lần khác, hôm nay quả thực anh đã giúp nàng 2 lần. Hương nghĩ, biết thế mà sao nàng vẫn không thể ưa nổi anh, vì sao vây?? TRỊNH VŨ! HẮN CŨNG ĐÂU ĐẾN NỖI…

- Anh đưa tôi đi đâu thế?? – Hương hỏi.

- Về nhà.– Trịnh Vũ đáp ngắn gọn.

- Hả?? Dừng xe!! – Hương như bị châm kim vào mông, về nhà?? Chẳng phải nàng đang trốn bà già hay sao?? Sao có thể về được.

- Sao? Đánh nhau đến thế mà còn không muốn về hả? – Trịnh Vũ hỏi.

- Trịnh Vũ, đây là chuyện tôi muốn nói với anh đó!! – Đến nước này, Hương không thể không nói ra. Nàng nhăn nhó khổ sở nhìn Trịnh Vũ.

- Hả?? – Thấy con tiểu yêu này mập mở, anh thắc mắc quá!

- Tôi muốn anh giúp đối phó với mẹ tôi. – Hương nói ngắn gọn, đã gần đến nhà nàng rồi, không thể dài dòng được nữa!!

- … - Trịnh Vũ nhìn Hương đầy nghi ngờ, qua lần trước anh tiếp xúc với mẹ cô, anh thấy bà là người hiền lành, đơn giản. Ba nàng mới là lão yêu tinh thực sự, y như nàng, thậm chí còn hơn!! Anh tự hỏi nếu cưới nàng về, hai cha còn nàng “song kiếm hợp bích” chắc anh đầu hàng vô điều kiện quá!!

- Nhưng hiện tại tôi không thể về được, mẹ tôi mà… - Hương ấp úng, chưa bao giờ anh thấy con tiểu yêu ấp úng thế này, he he, tự nhiên anh thấy hả dạ vô cùng!!

- Thế cô muốn đi đâu? – Nghe Trịnh Vũ hỏi thế, Hương cũng không biết trả lời làm sao. Cô không phải loại người thích nhờ vả hay dựa dẫm, đặc biệt là đối với Trịnh Vũ, nhưng chân đau thế này biết đi đâu?? – À, mà cởi giày ra đi, chân đau mà còn sợ xấu hả! – Trịnh Vũ nhắc khéo.

Hương ngước lên thì thấy Trịnh Vũ đang “đắm đuối” nhìn… chân nàng. Nàng không khỏi… nổi da gà!!

- Tên bệnh kia, không lo lái xe, nhìn gì mà nhìn!! – Hương quắc mắt nhìn Trịnh Vũ!!

- Ờ ờ!! – Bị bắt quả tang đang nhìn trộm, Trịnh vũ đâm ra… hơi ngượng. Anh lại tập trung lái xe. Con nhỏ này giỏi thật, đau thế mà cũng không thèm kêu la!!

Thật ra Hương đau lắm, thèm kêu la lắm nhưng… trước mặt Trịnh Vũ đáng ghét, nàng không dám mở miệng. Híc híc, sĩ diện quá!!

Đang mải cằn nhằn Trịnh Vũ, nàng không để ý chiếc xe đã đỗ xịch trước 1 căn biệt thự to không thua gì nhà nàng!!

- Đến rồi, xuống đi! – Nghe tiếng Trịnh Vũ, nàng mới sực tỉnh ngó ra.

- Ơ đây là đâu?? – Hương hỏi?

- Nhà tôi. – Trịnh Vũ thờ ơ nói, mở cửa bước ra.

Đi được mấy bước mà không thấy Hương ra, anh mới sực nhớ chân Hương đau. Trịnh Vũ quay ngược lại mở cửa xe thì đang thấy nàng hầm hầm nhìn mình, anh phì cười, đưa tay định bế thì Hương gạt phắt ra.

- Giận rồi hả?? – Trịnh Vũ nén cười hỏi.

- Giận cái đầu anh!! Tránh ra! – Hương vừa xấu hổ vừa tự ái.

- Ha ha!! – Trịnh Vũ bật cười nhìn Hương, tự nhiên anh thấy mắc cười dễ sợ!!

Anh bế Hương lên, mặc cho nàng chống cự. 

- Có ai ở nhà anh không? – Hương hỏi.

- Có, mẹ tôi!! – Trịnh Vũ cười gian ác.

- A!! Thế thì buông tôi ra!! – Hương giãy giụa, Hương không thể để bà già bên đó thấy, bà này mà mách với ông già nàng thì nàng còn mặt mũi nào để đấu với ổng nữa. Ổng sẽ cười hả hả mà nói: “ Ba biết mà con gái, con cũng khoái thằng nhỏ đó mà, haiz, để ba qua thưa chuyện…” 

Nhưng Trịnh Vũ giữ chặt nên nàng đành bó tay!

- Mẹ tôi có làm gì cô đâu mà cô làm ghê thế?? – Trịnh Vũ tất nhiên không biết những gì nàng đang nghĩ.

- … - Hương biết có giãy cũng vô ích, nàng nắm yêm, phải nghĩ kế làm sao cho bà già kia không biết người Trịnh Vũ ẵm là nàng!!

Trịnh Vũ bấm chuông, một lúc sau thì bà giúp việc chạy ra mở cửa. Trịnh Vũ hiên ngang ẵm Hương đi thẳng vô nhà.

Chương 19: BÊN NGOÀI NGỒI ĐOÁN!!

Trịnh Vũ bế Hương băng băng vào phòng khách thì thấy bà Trịnh ngồi đó cùng Phong. 

- Đi đâu đó vậy mày!! – Phong thấy Trịnh Vũ liền láu táu hỏi. Chợt thấy anh ẵm cô gái nào trên tay, Phong khựng lại.

- Ai vậy con?? – Đến lượt bà Trịnh “bồi” thêm.

- Đừng nói!! – Hương rên khẽ!!

He he, Trịnh Vũ gian ác nhìn xuống. Hương đã rúc mặt vô ngực anh rồi. 

- Dạ, mẹ đoán thử coi? – Trịnh Vũ gian trá nhe răng cười!

- Thằng khỉ này! Nói thì nói chứ còn… - Bà Trịnh sốt ruột, đây là lần đầu tiên con bà dẫn bạn gái về, đã thế lại còn ôm ấp thân mật. Đời nào bà nghĩ đây là con bé đã “chiến” với con bà đâu!!

Người tò mò ngoài bà Trịnh còn có Phong. Cô gái này lạ quá, hình như anh chưa thấy bao giờ, chắc là “em” mới của Trịnh Vũ. Nhưng tại sao thằng này lại dẫn gái về nhà hiên ngang như thế nhỉ. Anh nhớ Trịnh Vũ đã từng nói: “Tao chơi cho vui thôi, làm gì có chuyện dẫn về ra mắt ông bà già???” thế mà hôm nay nó đã làm ngược lại, tò mò quá!!

- Ai vậy Vũ??

- Đi nhanh lên Trịnh Vũ chết tiệt! – Hương lại rên lên!! Cô thấy Trịnh Vũ sớ rớ ở đây hoài, híc híc!!

Nghe Hương van xin mình, Trịnh Vũ vừa khoái trá vừa buồn cười. Anh thở dài một tiếng lắc đầu!!

- Ai dà!! Hương, sao không ra chào mẹ anh 1 tiếng!! – Trịnh Vũ gian ác đến thế là cùng!! Anh đã đoán ra phần nào lí do Hương muốn tránh mẹ mình, đã thế anh phải nhân cơ hội này thôi. Haiz!!

- Trịnh Vũ, tôi sẽ giết anh!! – Hương rít lên, mồ hôi nàng vã ra ướt áo, lí nhí rủa thầm anh.

- HẢ?? – Bà Trịnh cùng Phong đồng thanh há mồm. Bà đâu có ngờ con nhỏ này chính là… Còn Phong, anh lại càng không ngờ hơn. Trịnh Vũ ghét con bé này thế, sao hôm nay còn ẵm nó về??

Trịnh Vũ bỏ lại sau lưng 2 ánh mắt ngạc nhiên và ngơ ngác, anh bước thẳng lên phòng!! 

Lên đến phòng, anh thả nàng xuống giường!!?! May mà là giường nệm!!

- Ối!!

Hương, nàng bị Trịnh vũ thả xuống bất ngờ thì tối tăm mặt mũi. Lúc nàng chống tay ngồi lại được rồi thì lại bắt gặp ánh mắt hả hê của anh. Nàng tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, ánh mặt rừng rực lửa hận, nàng muốn giết chết anh ngay!!

- Cởi ra! – Bây giờ Trịnh Vũ mới lên tiếng.

- Không!! – Hương chống cự, nàng không thèm nhờ anh nữa!!

- Có cởi không. Hay để tôi giúp cô?? – Trịnh Vũ trợn mắt nhìn Hương!!

Lại nói đến Bà Trịnh với Phong. Thấy Trịnh Vũ ẵm nàng lên phòng thì không khỏi tò mò, hai ánh mắt nhìn nhau không hẹn mà gật đầu. Họ bám theo Phong lên… tận cửa phòng. Bà Trịnh 1 bên, Phong 1 bên cùng… áp tai vào cửa nghe ngóng.

PHỊCH!! Một tiếng vang lên, chẳng phải là tiếng thả xuống nệm sao?? Bà Trịnh và Phong không hẹn mà cùng nuốt ực 1 cái!! Làm gì mà nóng thế!!

Tiếp theo đó là những tiếng: “ Cởi ra”, “Không”, “Có cởi hay không? Hay để tôi giúp cô.”… Trong đầu 2 người lập tức hình thành 2 luồng suy nghĩ!!

Bà Trịnh không ngờ thằng con mình dám coi cái nhà này như… khách sạn!! Có bà ở nhà mà dám hiên ngang cùng con nhỏ “dâu tương lai” kia làm chuyện… bất chính!! Ờ thì biết là trước sau cũng cưới nhưng cần gì phải vội thế!!?! Con bé kia mới học 12 thôi mà!!

Còn Phong, anh cũng không ngờ thằng bạn đại ca của anh lại dám ngang nhiên… hành động như thế!! Anh không hiểu nó làm sao mà thu phục được con nhỏ la sát đó để đưa nó về đây, lại còn thả lên giường như thế!! Híc híc!! Mà con nhỏ đó đẹp cỡ nào mà Trịnh Vũ không nhịn nổi, phải đòi nó “cởi” ngay như thế!!

Dường như để giúp cho 2 luồng suy nghĩ đen tối kia tiếp tục “thả sức sáng tạo”, Trong phòng lại vang ra tiếng kêu.

- Á á á… Ai da đau quá!!... Trịnh Vũ chết tiệt dám…

- Ngậm cái mồm cô lại!! Sao mới nãy nhịn giỏi lắm mà…

- Á á á… Anh thử xem có đau không??... Ai da, đau chết mất, nhẹ tay thôi đồ độc ác!!

- Cô mà còn la nữa là tôi bịt mồm cô lại đấy!! Đồ tiểu yêu, sao mà to mồm thế…

- Á… nhẹ cái tay thôi Trịnh Vũ mắc dịch, tôi mà hết đau thì anh đừng có trách!!

- Á à!! Còn dám to mồm doạ tôi hả!! Để tôi cho cô biết thế nào là đau!!

- Ứ ứ!! – Hình như Hương cũng biết sợ nên tiếng kêu la bé hẳn!!

Bà Trịnh với Phong nghe mà toát mồ hôi hột. Hai người không ngờ chỉ mới “mở màn” mà đã khốc liệt như thế!! Đúng là 2 cái đầu đen tối!!

Bà Trịnh Tự hỏi nếu cưới con nhỏ này về thì 2 vợ chồng bà đêm đêm có còn yên giấc nữa không??

Còn Phong, anh không ngờ hai đứa nó to mồm như thế!! Quanh đây mà có hàng xóm chắc họ biết hết quá!!! Mà thằng này bịt miệng kiểu gì nhỉ??

Thật ra trái với suy nghĩ đen tối của 2 người, mọi chuyện trong phòng lại hoàn toàn khác!!

Thấy Hương cứng đầu không cởi giày, Trịnh Vũ… cởi luôn cho cô!!

Xoẹt!! Cái giày vừa cởi khỏi chân Hương thì nàng đã la lên.

- Á á á… Ai da đau quá!!... Trịnh Vũ chết tiệt dám…

Trịnh vũ không ngờ nàng la to thế, anh bực mình quắc mắt.

- Ngậm cái mồm cô lại!! Sao mới nãy nhịn giỏi lắm mà…

Hương ấm ức nhìn anh, bàn chân trắng trẻo xinh đẹp của nàng bây giờ sưng đỏ lên, đau muốn chết. Trịnh Vũ đưa tay cởi nốt chiếc giày kia làm nàng lại la lên 1 lần nữa.

- Á á á… Anh thử xem có đau không??... Ai da, đau chết mất, nhẹ tay thôi đồ độc ác!!

Thấy Hương lại hét lên, Trịnh Vũ sợ mẹ anh nghe được lại hiểu lầm liền trừng mắt nhìn cô.

- Cô mà còn la nữa là tôi bịt mồm cô lại đấy!! Đồ tiểu yêu, sao mà to mồm thế…

- Á… nhẹ cái tay thôi Trịnh Vũ mắc dịch, tôi mà hết đau thì anh đừng có trách!! – Hương đau quá, nàng nổi khùng hăm doạ Trịnh Vũ!! 

- Á à!! Còn dám to mồm doạ tôi hả!! Để tôi cho cô biết thế nào là đau!! – Đã làm việc tốt lại còn bị hăm doạ la mắng, anh nóng máu, trừng mắt với Hương.

- Ứ ứ!! – Hương nghe cũng biết sợ, nàng đưa tay bịt miệng cho nhỏ bớt tiếng kêu la, híc híc.

Thấy nàng be bé cái mồm, anh mới lấy trong tủ lọ thuốc. Ngồi xuống bôi cho Hương. Anh chẳng hiểu sao mình lại đi làm cái việc này!!

Bên ngoài, bà Trịnh cùng Phong nghe cường độ âm thanh đã giảm, lâu lâu chỉ nghe tiếng “ứ ứ” của Hương, cả hai cùng nhìn nhau.

- Thằng Vũ kinh quá bác à!! – Phong lè lười!! – He he, mà bác sắp có cháu bồng rồi đấy!! – Nói đến đây, anh cười nham nhở!!

- Haiz!! Bác cũng không thích con bé này lắm. Nhưng lỡ rồi thì biết làm sao!! Chắc chờ nó học xong 12 rồi cưới luôn qua!! Con nhỏ đó cũng xinh, con tụi nó chắc cũng dễ thương lắm!! – Nói đến đây, bà đã nghĩ đến viễn cảnh được ôm cháu!!

- Xời!! – Phong thở dài!! Đúng là mấy ông bà già, ai cũng thích có cháu bồng hết!!

Hai người đang còn chìm trong những suy nghĩ đen tối thì bỗng cánh cửa mở tung ra, thuận đà, cả hai cùng lao vào phòng!!

Vừa mới lồm cồm bò dậy, Phong và bà Trịnh đã đụng ngay Trịnh Vũ!

Anh đã đoán được 2 người này ngồi rình này giờ!! Trịnh Vũ quắc mắc nhìn mẹ cùng thằng bạn.

- Hai người làm gì ngoài này thế?? – Anh hỏi bình thường mà bà Trịnh và Phong cùng thấy lạnh gáy.

Nhìn thấy Trịnh Vũ quần áo đầy đủ, Hương ngồi trên giường cũng đầy đủ quần áo, 2 người biết ngay là mình bị hố!!

- Ơ!! Có gì đâu!! – Bà Trịnh trưng ra bộ mặt “tình cờ đi ngang”. – Thôi mẹ xuống nhà đây.

- Tao cũng thế!! – Phong nhanh chóng nối gót bà Trịnh.

- Mẹ xuống đi, nhưng mày đứng lại!! – Trịnh Vũ cất giọng, bà Trịnh như được phóng sinh, phóng vù xuống dưới, bỏ lại Phong!!

- Ơ!! Vũ à, tao… tao… - Phong muốn nói là tao không có ý rình trộm nhưng anh nghĩ lại, nói như thế có khi nó còn cho vài đấm.

- Rình xong rồi thì xuống nhà lấy cho tao cuộn gạc, chậm thì liệu đấy!!

Phong dòm thằng bạn thắc mắc, nó cần gạc làm gì?? Phong nhìn lên giường thì thấy Hương đang ngồi đó, 1 chân đã băng lại, một chân vẫn chưa băng! À!!

Thấy Phong chưa đi mà cứ đứng nhìn mình chằm chằm, Hương khó chịu quá!

Tại nàng đẹp quá mà!!

- Sao còn chưa đi? Hay muốn tao giúp mày?? – Trịnh Vũ nhắc.

- Khỏi!!!! – Nghe thằng bạn đại ca lên tiếng, anh bừng tỉnh. Phong dong luôn.

Chương 20: CON TIỂU YÊU NÀY CŨNG DỄ THƯƠNG CHỨ NHỈ!!

Phong vừa đi khuất, Trịnh Vũ quay lại nhìn Hương.

- Còn đau không? – Anh khỏi mà cái mặt giễu cợt rành rành.

- Hê hê! Khỏi rồi! – Hương trả lời. Nàng đã lại là nàng. – Nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh đâu!!

- Ha ha! Tiểu yêu, biết rồi! Haiz!! Nhưng chắc ba cô cũng sắp biết chuyện rồi phải không?? – Trịnh Vũ khoái trá nhìn nàng!

Như ngồi phải hòn than, Hương bật ra khỏi giường lao xuống nhưng vừa chạm chân xuống đất nàng đã la lên.

- Á!! – Cái chân đau phản nàng rồi!! Thuận đà, nàng lao luôn vào Trịnh Vũ!

- Cô điên hả?? – Trịnh Vũ càu nhàu đón lấy Hương.

- Tôi xin anh! Đừng nói với ba tôi!! – Quả thật đến đây ngoài cách van xin, Hương hết cách thật rồi!! – Anh mà nói, ba tôi sẽ bắt tôi cưới anh mất!!

Trịnh Vũ nhìn Hương, anh vẫn chưa hết ghét con tiểu yêu này, nhưng không hiểu sao anh lại giúp nó hết lần này đến lần khác. Lần này nhìn Hương van xin, anh khoái trá vô cùng!!

- Phải, tôi cũng không muốn cưới cô, vì vậy… - Sực nhớ ra còn có bà Trịnh ở dưới, Trịnh Vũ toát mồ hôi. Anh xô ngược Hương ra giường rồi lao xuống nhà.

- Á!! – Bị Trịnh Vũ xô bật ngửa ra, Hương bất ngờ chới với kêu lên. Tên này đúng là cái đồ thô bạo nhất trên đời, Hương dứ dứ nắm đấm về phía anh, Trịnh Vũ, đồ con heo, híc híc!! Rồi nàng bò về phía cái gối, nằm dài ra giường của Trịnh Vũ.

Vừa lúc đó thì Phong lò dò đi vô. Thấy Hương nằm trên giường, Phong nhe răng cười.

- Chào em!! Thằng Vũ làm gì mà chạy như điên thế em?? – Phong hỏi Hương bằng giọng thắc mắc.

- Ơ!! Anh… - Hương ngơ ngác nhìn Phong, nàng đâu có quen anh.

- À, anh là Phong, là bạn của thằng Vũ. Chân em đau hả, để anh băng cho. – Phong nhanh miệng giới thiệu. 

- Thôi khỏi cần, cảm ơn anh. – Hương nói, nàng cầm lấy cái gạc trên tay Phong, tự băng chân mình lại.

- Ủa? Em làm gì mà chân cẳng “te tua” vậy?? – Phong nhìn 2 bàn chân nàng sưng đỏ, không khỏi thắc mắc hỏi. 

- Đánh nhau! – Hương đáp không dư chữ nào.

Phong nhìn nàng, anh không tin là nàng đánh nhau. Đánh nhau tại sao không bầm mặt mà lại sưng chân??

Nhìn cái mặt của Phong, nàng biết ngay anh thắc mắc cái gì.

- Em đá vào đầu người ta nên sưng chân. – Hương nói ngắn gọn, từ bé đến giờ, nàng giao tiếp với người ngoài toàn như thế, bảo sao có bạn được?? Mà sao nàng phải nói rõ với Phong nhỉ?

- Hả?? Đá… - Phong há mồm. Anh đã nghe kể nhiều về nàng nhưng anh vẫn chưa hình dung ra hết. Hôm nay thì anh biết thêm rồi, thảo nào thằng Vũ ớn nhỏ này thế!!

Hương cũng chẳng thèm nói nữa, nàng mệt lắm rồi. Nàng chẳng muốn làm gì ngoài ngủ, nhưng đây là giường của Trịnh Vũ!! Hương lăn qua lăn lại. Chân nàng cũng không nặng, chắc đến mai là Ok thôi. Nhưng mai nàng phải đi học rồi, híc híc!! 

Phong không ngờ Hương đẹp mà lại lạnh lùng, rành rọt đến mức nay, anh chỉ biết lắc đầu bỏ xuống nhà, hèn chi khuôn mặt “sát gái” của anh và Trịnh Vũ không có tác dụng với nàng!!

Lại nói về Trịnh Vũ, lúc anh vừa phóng xuống nhà đã gặp bà Trịnh.

- Phù!! Mẹ… - Nhìn tay bà Trịnh không cầm điện thoại, anh mới hoàn hồn.

- Sao? Có chuyện gì không con? – Bà Trịnh không hiểu sao thằng quí tử của bà lại lao xuống như thế.

- Mẹ, mẹ đừng có nói chuyện này cho 2 bác bên kia và… - Trịnh Vũ nhập đề ngay, anh còn lạ gì cái tính thách 8 của mẹ. Anh thở hắt ra

- Ơ! Sao không nói sớm, mẹ lỡ điện cho hai bác, bảo cho con bé ở lại ăn cơm rồi!! – Trịnh Vũ chưa kịp thở hết hơi đã hít lại, anh trợn mắt ngó bà Trịnh.

- Trời ơi!! Mẹ!! – Mặt mũi anh méo xệch!! – Sao mẹ lại điện cho nhà… Mẹ ơi!! Mẹ giết con trai mẹ rồi!!

- Mày, mày điên hả Vũ!!?! – Thấy thằng con điên gào lên bất tử, bà Trịnh đập vào lưng con cho “nhuận khí”, trị bớt cơn điên.

Trịnh Vũ quay lại nhìn mẹ, bà Trịnh thấy mặt mũi con khó coi như thế thì đâm ra lo, có phải bà đã làm gì sai không? Trịnh Vũ nội công mà không “thâm hậu” chắc lăn ra chết ngay tại chỗ vì ức quá!! 

- Thế mẹ gặp…

- Gặp ba con bé! Haizz! Ổng vui lắm, cười khoái chí lắm, ổng bao chúc mẹ mau có cháu bồng!! – Nghe đến đây Trịnh Vũ muốn trào máu vì tức, anh đã quá xem thường tài đưa tin của mẹ anh mất rồi. 

- Mẹ, mẹ mau điện qua bên đó nói là gọi nhầm đi!

- Cái thằng! Nhầm thế nào?? Mà ai bảo mày đưa con bé ấy về?? Con bé ấy chỉ tội “hơi” hung dữ 1 chút nhưng mặt mũi xinh xắn, chắc nó đẻ con nhìn dễ thương lắm!!

Con tiểu yêu đó mà “hơi” dữ là anh cùi liền. Trịnh Vũ ngán ngẩm đầu hàng, mẹ anh hình như quên mất có anh ở đây mà đang chìm vào mộng tưởng có cháu!! 

- Ai da!! Nhưng mà phải đợi nó học xong đại học mới bầu được!! Thôi, hơi lâu một chút nhưng mẹ đợi, hay là bầu trước rồi học sau nhỉ… Ơ! Ơ! Thằng kia! Đi đâu thế?? – Trong lúc bà Trịnh đang say sưa nói thì Trịnh Vũ chuồn thẳng. Dù con gái có chết hết anh cũng không cưới con tiểu yêu này!!

Trịnh Vũ đi lên lầu, vừa mới đến giữa cầu thang đã gặp Phong đang từ trên đi xuống!!

- Híc!! Con nhỏ đó lạnh lùng quá!! – Phong kêu ngay.

- Hừ! Giờ mới biết cũng chưa muộn đâu! – Trịnh Vũ hừ mũi.

- Mà nó đánh nhau thật hả mày? – Phong vẫn chưa tin lắm.

- Ờ! Một mình nó hạ 3 thằng có nghề, toàn đá vào đầu nên giờ mới què chân thế!! – Trịnh Vũ bình thản nói.

- Trời! Thiệt hả mày!! Thế… cưới nó về mày nhắm có đánh lại nó không?? – Phong đúng là đồ nhiều chuyện, vô duyên siêu hạng!!

- Võ thì tao không lo. Con nhỏ đó giảo hoạt, ông già nhà nó còn hơn nó, cưới về chắc tao chết luôn!! – Nghĩ đến đó anh rùng mình!! Không thể cưới được!!

Nói rồi Trịnh Vũ bỏ thẳng lên phong. Anh phải nói với Hương thôi, anh cần hợp tác với nàng để chống lại 4 ông bà già này!

- Hương… - Anh vừa mới cất tiếng gọi đã khựng lại, nàng đang nằm trên giường anh và đã… ngủ từ đời nào rồi! 

Nhìn con tiểu yêu ngủ, Trịnh Vũ bóp trán, sao cả ngày hôm nay anh lại tốt với nó thế?? 

- Ứ ứ ứ!! – Hương ngủ mà rên ư ử như chó con!

- Phì… - Trịnh Vũ thấy thì bật cười. Sáng hôm nay đánh nhau hăng thế, thảo nào giờ lăn ra ngủ rồi. – Con nhỏ dễ ghét!! – Trịnh Vũ lầm bầm nhưng thực ra anh cũng không biết anh đang nghĩ: CON TIỂU YÊU NÀY CŨNG DỄ THƯƠNG CHỨ NHỈ!!

Chương 21: ĂN CƠM TẠI NHÀ TRỊNH VŨ

- Hương! Ba biết mà con gái, con cũng khoái thằng nhỏ đó mà, haiz, để ba qua thưa chuyện… - Ông Chính cười khoái chí.

- Đừng ba ơi, con không muốn cưới, ba… - Hương khổ sở cầu xin. Thật không ngờ người không biết sợ là gì như nàng cũng có ngày hôm nay.

- Ai da!! He he!! Bà nội cứ giục ba kêu con mau đẻ cháu, bà mong bế cháu lắm rồi!! – Hình như được thấy bộ mặt “sụp hố” cầu xin của con gái chính là niềm vui to lớn nhất đối với ông Chính!! – Ba biết làm sao đây??

- Ba… ba ơi… con không cưới đâu!! – Hương rên lên thảm thiết!!

- Dậy! Tiểu yêu!! Dậy! – Có 1 giọng nói quen thuộc, vô cùng… đáng ghét vang lên trong đầu nàng. Ai hay gọi nàng là “tiểu yêu” nhỉ…

- Ư ư ư!! – Hương lăn lộn… trên gường của Trịnh Vũ!!?! Nàng vẫn chưa tỉnh.

Trịnh Vũ thấy Hương nói năng lảm nhảm, mặt mũi tái mét nên anh đập nàng dậy.

- Dậy!! – Trịnh Vũ vừa đập nhẹ vào má Hương, vừa lay lay nàng.

- Ơ! Trịnh Vũ… hơ hơ… - Nàng hoàn hồn mở mắt ra, thì ra chỉ là mơ… hơ hơ…

Nhìn mặt Hương lấm tấm mồ hôi, đầy vẻ sợ hãi, Trịnh Vũ khẽ vỗ vỗ vào lưng nàng. 

- Mơ gì mà khiếp thế?? Đói chưa, mẹ tôi bảo kêu cô xuống ăn đấy. – Trịnh Vũ nói lạnh tanh, anh đã trở lại là anh!!

- Không… không có gì!! Ông già… đừng hòng!! – Hương nghiến răng làm Trịnh Vũ không hiểu nàng nói gì!! 

- Nè!! – Trịnh Vũ lại gọi.

- Tôi… tôi chưa đói! – Hương vẫn chưa hết ngái ngủ, nàng làu bàu nói, định nằm xuống giường!? Hình như nàng quên mất đây là cái giường của Trịnh Vũ rồi!!

- Hừ! Mẹ tôi đang đợi cô đấy! Đừng có mà lề mề. – Vừa nói anh vừa đứng dậy.

Nghe đến đây, nàng ngồi dậy. Trịnh Vũ đã “lôi” cả “mẫu thân” ra lẽ nào nàng không nể mặt!!?

- Hừ!

Nàng làu bàu bước xuống giường, vừa mới đặt chân xuống, nàng đã nhăn nhó.

- Ai!! – Hương quên mất 2 cái chân đau.

- Hừ! – Trịnh Vũ nhăn nhó!! Anh lại phải làm “xe thồ” bất đắc dĩ cho nàng rồi. – Nhắm mai đi học nổi không? – Trịnh Vũ hỏi. Anh ngồi xuống… cho nàng leo lên lưng.

- Hừ, đầu mấy thằng cha đó đá vô muốn gãy chân, bỏ xừ, mai chắc không lết nổi đi nổi quá! – Hương nghiến răng, chân nàng đến giờ vẫn còn đau, từ bé đến giờ chưa bao giờ nàng bị đau như thế!! – Con nhỏ đó, tôi mà còn gặp lại thì…

- Phì!! – Nghe giọng điệu của nàng, anh buồn cười quá xá, dù ranh mãnh đến đâu thì nàng cũng chỉ mới học lớp 12, năm sau mới lên đại học, haiz, còn bé lắm!! Mà bé thì liên quan gì nhỉ??

- Đi thôi, Trịnh Vũ!! – Hương thấy anh cứ ngồi ì một chỗ, nàng giục. – Mẹ anh mà đợi lại mách ông… à quên, ba tôi nữa!!

Anh đứng dậy, cõng theo nàng trên lưng đi xuống nhà. Hừ!! Tự nhiên rước nợ vào thân, đúng là “ôm rơm rậm bụng”.

Hình như đoán được ý nghĩ của anh, Hương khoái chí cười thầm!!

Đi đến chân cầu thang, mùi thức ăn thơm lựng khiến bụng nàng sôi lên!!

- Ha ha!! – Trịnh Vũ nhịn không nổi cười to!

- Cười này!! – Nàng vừa xấu hổ vừa tức, đưa tay… cù vào nách Trịnh Vũ, híc híc!!

- Ha ha ha ha… - Trịnh Vũ bị nàng chọc vào chỗ này thì không nhịn được mà cười như điên, anh cười mà tức muốn hộc máu!! – Ha ha… con… con tiểu yêu… tôi quẳng cô xuồng bây giờ… ha ha ha!!!

- Có giỏi thì quẳng đi, bản cô nương sẽ bấu chặt lấy anh, hà hà!! – Hương giở giọng “vong ân” gian ác!! Không hiểu sao nàng không vui gì bằng chọc phá Trịnh Vũ.

- Híc híc!! Hừ hừ!! Cô chết với tôi rồi!! – Trịnh Vũ đã dằn lại được cơn cười!! Anh nhìn nàng bằng đôi mặt xẹt ra… điện!! Anh thở hổn hển sau trận cười Hương vừa “ban” cho.

- Anh… anh… - Hương lạnh gáy, không ngờ anh nhịn giỏi thế!!

Về phần bà Trịnh, nghe tiếng cười như… lên cơn của con trai thì tò mò chạy lên, thấy Hương đang cù Trịnh Vũ, anh vừa cười, vừa khổ sở vừa cố thoát khỏi nàng thì không khỏi thở dài!! Haizz!! Bọn trẻ thời nay sao mà dám yêu nhau “công khai” thế!!

- Hai đứa, xuống ăn cơm!! – Bà hắng giọng gọi. Haizz!! Bà mà không gọi chắc bọn nó còn “ôm” nhau tới chiều.

Nghe tiếng bà Trịnh, 2 người như sực tỉnh. Trịnh Vũ nén giận để tìm cơ hội trả thù. Còn Hương thì nhe răng cười, he he!!

Bàn ăn của nhà Trịnh Vũ quả không “thẹn” với chức tổng giám đốc của ba anh. Hương nhìn đã chảy nước miếng rồi!! sáng đến giờ nàng chưa có miếng nào vô bụng!! Híc!! Đói quá!!

- Mọi người cứ ăn tự nhiên. – Lời của bà Trịnh chính là dấu hiệu bữa ăn đã bắt đầu.

Có lẽ Phong là người nhập tiệc hăng say nhất, tay anh gắp lia gắp lịa, miệng nhai, lâu lâu lại còn khen đồ ăn ngon quá.

- Ăn nhiều vô đi con!! – Bà trịnh nói Hương mặc dù nàng cũng đang ăn. – Ăn gì mà ít vậy, sau này có bầu thì làm sao em bé nó khoẻ?

- Hả? Bầu?

Nghe mấy lời “vàng ngọc” của bà Trịnh, nàng suýt phụt thức ăn ra, bầu nào?? 

- Thì bầu với thằng Vũ đó con!! – Lần này đến lượt Trịnh Vũ suýt “phun châu nhả ngọc”. Cái gì?? Anh không ngờ mẹ anh lại nói chuyện này oang oang giữa mâm cơm.

Không hẹn mà anh và nàng nhìn nhau. Bầu hả, còn lâu!! Cả 2 cái đầu cùng nghĩ.

Hừ! Đàn bà có chết hết cũng đừng hòng!! Trịnh Vũ nghĩ thầm!!

Hương nghiến răng!! Không bao giờ!!

- He he, bác lo gì, từ từ rồi cũng có mà bác! – Phong nói. – Ơ ơ… - Bắt gặp 2 tia nhìn muốn “ăn tươi nuốt sống” của Hương và Trịnh Vũ, anh im bặt.

- Ăn cơm đi! – Trịnh Vũ lạnh lùng lên tiếng để cắt ngang chuyện “bầu bí”, mọi người lại tập trung vô xơi cơm.

- Con xong rồi! – Trịnh Vũ đặt chén đánh cộp xuống bàn, lạnh lùng đi lên!!

- Ê!! Trịnh Vũ, đợi đã!! – Hương vội vàng nuốt trôi miếng cơm, gọi với theo anh. Không có anh thì nàng đi bằng niềm tin à??

Nghe tiếng Hương gọi, anh quay lại. Nhìn thấy nàng 2 hay giơ ra vẫy vẫy đòi bế, cắp mắt gian sảo nhìn nịnh mình thì anh không khỏi cười thầm. he he!! Phải rồi! Lên kia anh sẽ đóng cửa… trị nó!!

Trịnh Vũ cười gian ác tiến về phía Hương, lúc anh cúi xuống bế nàng, anh thì thầm gia ác.

- Lên đây, “anh” sẽ cho “em” biết tay!!

- Thử xem!! – Hương thách, nàng tóm chặt lấy cổ anh. Nàng muốn xem thử Trịnh Vũ làm cách nào để trị nàng!

Thấy 2 đứa công khai “ôm ấp”, bà Trịnh mừng thầm, thế này thì “ ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi…”, he he!!

Chương 22: NGỦ TRƯA!!

Trịnh Vũ ôm nàng lên phòng, quẳng “phịch” xuống giường, anh đi thẳng vô phòng vệ sinh… lấy bàn chải đánh răng!! Đánh răng xong rồi tính!!

- Ê, Trịnh Vũ, có bàn chải không? Cho tôi 1 cái đi!! – Đang đánh răng đã nghe tiếng í ới của nàng ngoài này rồi, hình như anh không có giây phút nào được yên bên con tiểu yêu!!

- Chờ 1 chút con tiểu yêu mắc dịch!!! – Híc híc!! Có đánh răng cũng không yên!!

Không vì 2 cái chân phản chủ này thì nàng đã… chạy vô phòng về sinh luôn rồi!! Đi đánh răng mà không cho nàng… đi cùng!!? Thế lỡ anh làm cái khác thì sao??

Trịnh Vũ từ phòng vệ sinh từ từ tiến ra, quăng cho hương cái bàn chải. 

- Muốn đánh răng thì tự vào!! – Không ngờ Trịnh Vũ này trẻ con như thế!!

- Hứ!! Đã thế thì khỏi đánh!! – Nàng bĩu môi!! Nói xong nàng nằm xuống giường!!?!

- Ê!! Xuống đất nhanh lên!! – Trịnh Vũ nói. – Trả giường mau!!

- Hơ!! – Nàng không ngờ anh kém ga-lăng đến thế!!?! Đã đuổi thì bà đây nằm lì!!

Nghĩ thế, nàng nàng càng lì ra, nhất quyết không xuống.

- He he!! Cô đừng quên tôi là đàn ông nhé Hương!! – Trịnh Vũ bỗng nhiên dùng ánh mắt gian tà nhìn nàng.

- Hơ hơ!! Tên kia!! Muốn gì?? – Hai tay nàng theo phản xạ, che ngực lại. 

- Tôi muốn… he he!! – Trịnh Vũ trưng ra bộ mặt gian ác. – Tôi muốn… cô…

- Hả???

Vừa cười, anh vừa tiến về chỗ cái giường!!?!

- Ê! Ê! Trịnh Vũ kia!! Muốn gì?? – Hương lạnh gáy!! Nàng quăng cái gối vô anh, lùi sát vô tường.

- Muốn cô… - Anh nhìn nàng!!?! Anh ngồi lên giường, kéo tay Hương ra…

- Á á! Tên nham nhở!!! – Hương là hét. Cố gỡ tay anh ra!!

- Tôi… muốn cô. - Anh lại cười, sau đó anh túm chặt hai tay nàng, đè nàng xuống, nhìn Hương đỏ mặt giãy giụa, anh càng khoái chí nhe răng cười!!

Trịnh Vũ đè lên nàng rồi… lăn vô trong. Haizz!!

- Không muốn bị làm gì thì qua phòng mẹ tôi ngủ đi!! – Trịnh Vũ thở hắt ra. Loại con nít như Hương quả thật anh không mấy hứng thú!!

- Thế anh cõng tôi qua đi!! – Nàng cũng bóc lột Trịnh Vũ “tới nơi tới chốn”.

- Hừ! Không rảnh!! – Anh đã buồn ngủ lắm rồi, hơi đâu dậy bế nàng đi??

- Ư ư!! Thế thì anh qua phóng khác ngủ đi!! – Hương tiếp tục léo nhéo.

- …

- Trịnh Vũ!! Đi đi!!

- …

- Trịnh Vũ!!

- …

- Ngủ rồi hả Trịnh Vũ??

- …

Thấy anh không trả lời, Hương mon men tơi… chọc chọc vô người anh!!

- Trịnh Vũ!! Ê!! Dậy!! Dậy!!

- Mẹ kiếp!! – Đột nhiên anh vùng dậy đè nàng xuống!! – Liệu hồn!! nằm yên đó!! – Anh đã buồn ngủ lắm rồi!

- Ứ ứ!! – Nàng không nói được vì tay anh đang bịt miệng nàng, nàng cố cắn, cắn, cắn… mà không được!! Híc híc!!

- …

- …

- …

Đến đây thì nàng không nhịn nổi nữa!! Dù có phải lết, nàng cũng phải lết khỏi nơi này!!

- Ư ư!! Nặng… tôi đi… đi ngay!! – Hương thở hổn hển!! vừa nặng lại vừa nóng!!

- …

Hình như anh ngủ thật rồi!! Híc híc!!

- Bà nó!! Không thả ra thì đừng có trách!! – Hương rít lên. Hai tay nàng vừa nhấc lên định cù anh 1 lần nữa thì Trịnh Vũ đà giữ chặt lấy!!

- Xưa rồi em!! Lần sau còn thế thì liệu đây!! Hừ! Có ngủ cũng không được yên!!

Nói rồi anh lăn qua, thả nàng ra!! Hờ!!!!

Hương ấm ức ngồi dậy, vừa lết xuống giường vừa **** thầm!! Trinh Vũ chết toi, chờ đấy!!

He he!! Cô tưởng lúc nào cô cũng thằng sao!! Trịnh Vũ khoái trá cười.

CHƯƠNG 23: ĐẾN NHÀ CHÚ HỌ

Kể từ hôm ở nhà Trịnh Vũ về, Hương suốt ngày trốn trong phòng để khỏi phải gặp mẹ nàng!!

Thôi thì khỏi phải nói, từ ngày bà Trịnh được chứng kiến đứa con gái yêu đánh nhau với thằng rể quí, bà choáng váng. Thật không ngờ đứa con gái đoan trang, thục nữ của bà lại cầm tinh con… hổ. Trời ơi!! Bà không thể chịu nổi điều đó.

Ôi thì thôi!! Chỉ khổ cho ông Chính!! Mấy đêm liền nghe vợ xì xà xì sụt ông gần điên lên, hận là đập đầu vô gối mà… không chết!! Híc híc!! Ôm gối ra sa-lông thì bị muỗi đốt, ôm vô phòng thì nghe vợ khóc, ông gần tẩu hoả nhập ma!! Lên cơ quan họp mà 2 mắt díp lại vì thiếu ngủ TRẦM TRỌNG. Người ta không hiểu lại tưởng ông… thức khuya… Ông hận cái con quỉ nhỏ nhà ông!! Tại nó!! Tất cả là tại nó mà ông ra nông nỗi này!!

Thư kí thấy ông mắt thâm đen, ngồi làm mà cứ gục xuống bàn thì luôn tay bưng café ra, chỉ 5 phút là hết 1 li mà ông cứ gục là gục!! Cũng may, nhờ vậy mà ông còn tỉnh lại lúc nhớ anh… William Cường. Hic hic!!

Buổi trưa, nàng lại xuống ăn cơm như thường lệ. Nhìn thấy mẹ tự mắt sưng húp dưng nàng giật đánh thót, nhìn qua ông già thấy mắt thâm đen, nàng lại càng lạnh người. Nàng biết ông bà già điên tiết lắm, 2 ông bà như 2 quả bom nổ chậm, không biết lúc nào thì “BÙM!!”. Thế nên gì thì gì, nàng cũng 1 dạ 2 vâng không dám trái lời!! Ông Chính “gai” lắm mà chưa tóm được cơ hội nào để quát tháo nên càng dễ bùng nổ bất cứ lúc nào. Khổ cho đám nhân viên cấp dưới, mấy ngày nay bị ông mắng **** té tát. Là vì ai?? Vì ai??

Còn mẹ nàng vốn hiền lành nên không làm như ông già, bà chỉ âm thầm… hành hạ chồng. Kể ra thì cũng tội bà, bà đã đổ bao công sức “rèn” nàng như thế mà!! Ôi ôi!!

Riêng ông Chính, giới hạn của ông đã chạm đến!! Ông mà còn nhìn thấy bộ mặt thục nữ ngoan ngoãn con nhỏ này nữa chắc ông tăng xông chết luôn quá. Và ông đã quyết định 1 việc hết sức trọng đại đó là… tống “cục vàng” của ông đi cho khuất mắt bà vợ, để bà trả lại cho ông sự bình yên vốn có!! Trả lại sự bình yên cho cấp dưới của ông!! Mà tống nó đi đâu nhỉ?? Trong giờ làm, ông Chính không tập trung đến độ khi anh trưởng phòng hỏi:

- Cơ quan chúng ta sẽ đầu tư ở đâu thưa tổng giám đốc?? – Anh này hỏi về chuyện đất đai, quy hoạch thế mà lại được nghe ông Chính phán 1 câu.

- Nhà thằng Minh được đó!!

- Hả?? Nhà… nhà – Anh này nghe mà há mồm, nhà thằng Minh là chỗ nào??

- Ờ không!! Đầu tư khu B cho tôi, nhanh lên!! – Ông bừng tỉnh nói, hic hic, khi nãy là nhầm!!

“Nhà thằng Minh” là nhà em ruột ông Chính chứ đâu!! Gởi “cục vàng” đi ông cũng phải tính kĩ lắm chứ!! Nhà em vợ ông thì không đứa nào giàu, gởi con đến sợ con sống thiếu thốn. Ông có tổng cộng 3 đứa em, nhà đứa nào cũng giàu. Nhưng kẹt 1 nỗi là hai đứa kia con cái lớn đi du học hết rồi, gởi con đến sợ con… buồn!!?! Thì hồi xưa ông là con cả nên ba mẹ cũng thúc ép lấy vợ dữ lắm, nhưng tại ông chí thú làm ăn quá nên “nhường” mấy đứa em lấy trước. Suy đi tính lại thì nhà thằng Minh là thích hợp nhất, con nó còn bé, gởi “cục vàng” đến cũng không sợ nó buồn, với lại thằng này và vợ nó cũng dễ tính vui vẻ, con ông cũng dễ sống hơn!! Hà hà! Ông đã quyết rồi.

- Hà hà!! Vợ thân yêu!! Từ nay nhớ trả lại cuộc sống bình yên cho anh nhé!! – Ông Chính không kìm được sung sướng.

Buổi chiều hôm nay, khi Hương đang ngồi gọt cam ăn thì thấy ông Chính đi vào, bộ mặt “gấu trúc” của ông đang vui vẻ 1 cách đang ngờ!!

- Ơ! Ba! Ba về rồi hả ba!! – Nàng cười nịnh. – Ba lại ăn cam nè!! Con gọt cho ba nha!!

- Khỏi nịnh con gái! Ba đã quyết định rồi! Từ mai con sẽ qua nhà chú Minh chơi!! – Ông Chính buồn ngủ lắm rồi nên chỉ nói nhanh gọn rồi lên phòng nằm thẳng cẳng, bỏ lại Hương đang còn ngơ ngác dưới nhà.

Hừ! Muốn đuổi thì… ta đi!! He he!! Qua đó càng tốt chớ sao!! Hơ hơ!! Nàng lủm nốt chỗ cam, phóng thẳng lên phòng thu dọn quần áo!! Nàng còn 1 đống quần áo, túi xách, giày dép đẹp mới trấn lột Trịnh Vũ xong, phải đem đi mặc chớ!! Ờ! Sách vở nữa chi!!

Nhà chú Minh ở thành phố X, gần nơi Hương ở.

Hi hi!!

Cả đêm nàng trằn trọc chờ đến sáng.

- Đi thôi con gái! – Ông Chính cầm vali đồ của nàng quẳng lên xe!

- Ơ! Thế làm sao con đi học?? – Nàng thắc mắc.

- Thì học cùng với em nó luôn!! Chừng nào về lại học ở đây! – Đúng là nhà giàu xin học thiệt là dễ!!

- He he!! Thế ba muốn “tống” con đi thiệt hở ba? – Hương khoái chí toe toét cười.

- Ba đâu có “tống”!! Chỉ là cho con đi nghỉ mát tí thôi!! – Ông Chính nhìn nàng, muốn trốn luôn à?? Đâu có dễ!

Thành phố X cách thành phố Y, nơi mà Hương đang ở tầm đâu gần 100 km. Đúng ra thì ông định để cho anh Dương tài xế đưa nàng đi, nhưng nghĩ lại ông thấy không yên tâm. Lỡ tại nạn thì sao?? Thôi, đích thân ông lái xe cho chắc!! Haiz!! Giận thì giận mà thương thì thương!!

Khoảng 9h thì 2 cha con nhà nàng đến nơi. Nhà chú nàng không to bằng nhà nàng nhưng cũng thuộc loại… to!

Thấy anh đến, chú Minh te te chạy ra đón.

- Ủa, sao đến nhà em chơi mà không báo trước!! – Chú gãi đầu.

- Haiz!! Bày vẽ làm gì, anh đến rồi về liền mà!! Tẹo nữa đi đánh gôn với lão Mã rồi!! – Ông Chính lâu ngày gặp lại em thì vui vẻ vỗ vai. – Sao, dạo này sao?

- Ha ha!! Thuận lợi chứ sao, hà hà, thôi vô đây nói tiếp!! – Chú Minh, cười toe toét, chú níu tay ông Chính đi vô. - Ủa?? mà sao tự nhiên tới nhà em vậy?? – Vốn biết anh tối ngày bận rộn, hôm nay tự nhiên qua, chú không khỏi thắc mắc.

- À à!! Thì anh muốn gởi con bé Hương ở đây vài bữa, ờ mà thôi, anh về đây!! – Ông Chính chưa qua hết cửa đã sực nhớ đến “núi” công việc đang chờ ông nên lại thôi. – À! Mà mày ra vác hộ anh cái vali vào cái!!

Chú Minh biết ông anh bận nên chả buồn chèo kéo thêm, chú ra vác cái vali mà toát mồ hôi!! Mẹ ơi!! Nặng thế này mà vài bữa gì??

Giờ Hương mới từ trong xe lò dò bước ra.

- Cháu chào chú!! – Nàng chào.

- Ô ô, con bé Hương!! Lớn tướng rồi nhỉ, chà, vừa đẹp gái lại ngoan ngoãn, học giỏi anh sướng nhé!! – Chú đúng là chả biết gì, ông Chính thở dài!! – Vào đi con, đứng ngoài chi cho nắng, em nó ở trong phòng đó con, nó nhắc con hoài à!!

- Dạ, thế còn cái vali… - Nàng lại đeo bộ mặt thục nữ e dè.

- Để chú đem vào cho. – Chú Minh niềm nở. Trong mắt chú thì Hương đúng là đứa con gái mà vợ chồng chú ao ước!!

- Dạ, thế… thế con vào trước! – Nàng dịu dàng nói.

Vừa vào đến nhà, Hương đã gặp ngay thím.

- Con chào thím!

- Ô, con bé Hương, lâu ngày không gặp, lớn kinh nhỉ! Chà! Càng lớn càng xinh đẹp!! – Thím nàng tay bắt mặt mừng, lâu quá không gặp nàng rồi còn gì.

- Thím cứ… - Nàng làm ra vẻ bẽn lẽn.

- Thôi vào phòng con Thanh chơi đi! Thích ăn gì để thím nấu cho anh? – Thím nàng quả thật là tốt bụng!!

- Dạ, gì cũng được thím! – Công nhận nàng giả bộ siêu thiệt.

- Con bé này ngoan quá!! Thôi vô đi con.

Hương quay lưng đi, quả thật người ngoài chả ai biết bản chất thật của nàng, he he!

Chương 24: CON EM HỌ!

- A! Chị Hương! Chị đến hồi nào vậy?!! – Con bé Thanh thấy Hương chui vô thì vui mừng hỏi.

- Hi hi! Mới! – Nàng cười.

Hương là con 1. Ngày còn bé nàng hay đòi mẹ đẻ em nhưng mẹ nàng không chịu. Còn Thanh lúc nhỏ hay bám theo Hương, 1 chị Hương, 2 chị Hương nên Hương khoái lắm. Trong mắt nàng, Thanh như em ruột. Lớn lên ít gặp nhau nhưng nàng vẫn quí Thanh. Hôm nay được đến nhà Thanh chơi thì nàng rất cao hứng, Hương nhảy luôn lên giường, vồ lấy Thanh.

- Sao, học hành đang hoàng không Thanh, có chuyện gì vui kể cho chị đi! – Hương vui vẻ hỏi.

- Có gì đâu, vẫn vậy mà chị! Chiều nay đi mua quần áo với em không? – Thanh đề nghị.

- Ừ! Đi! – Hương vui vẻ nhận lời, quả thật nàng rất vui.

Chiều…

Thành phố X tuy không sầm uất bằng thành phố Y nhưng nói về khoản ăn diện mua sắm thì dân X cũng không kém cạnh dân Y. Haiz!!

Đứng trước trung tâm mua sắm, Hương không khỏi gật gù!

- Đi thôi chị Hương! – Thanh hào hứng kéo nay nàng.

- Từ từ!! – Hương vừa cười vừa bước vào.

- Chị muốn mua gì? – Thanh hỏi.

- Coi thử có gì đẹp thì mua. Thích gì? Chị mua cho. – Hương hào phóng cười.

- Thôi! Em có tiền rồi. – Thanh cười toe toét, đi thế này đã là vui rồi.

Tất nhiên lựa chọn của 2 chị em không lọt khỏi chữ “thời trang”. Đúng là con gái!!

- Chị xem, cái áo này đẹp không? – Thanh cầm cái áo ướm thử lên người.

- Đep, cô nương! Nhưng chị có rồi, thích thì về chị cho. – Hương nhe răng cười, nói về độ “thoáng” trong vấn đề tiền bạc thì ba nàng hơn hẳn chú Minh 1 bậc!! Hớ hớ!

- Thiệt hả, thế cho em mượn mặc nha! – Thanh 2 mắt long lanh.

- Ờ!

Hai chị em lại xàng tới xàng lui, Thanh cứ ríu rít cầm hết cái áo này đến cái áo kia làm Hương thấy tội nghiệp em, nhưng nàng có hết rồi, kiểu này về phải cho con bé này vài cái thôi!!

Bất chợt nàng dừng lại. thấy chị dừng lại đột ngột, Thanh tò mò hỏi.

- Sao vậy chị?

- He he! Để chị mua cho em cái áo kia! – Nàng vừa nói vừa chỉ tay về phía cái áo đang treo ở vị trí “đắc địa” nhất khu thời trang.

- Ô ô! Cái đó sao?? – Thanh nhìn theo hướng tay Hương chỉ, cô suýt xoa, cái áo đó quả thật rất đẹp nhưng cũng rất mắc.

- Tiền không thành vẫn đề! – Hương nhe răng cười, nàng muốn làm em vui. – Chị mua nhé!

- Ừm… ờ… nhưng mà ba mẹ em… - Thanh thèm chảy nước miếng nhưng vẫn sợ ba mẹ không đồng ý.

- Có gì thì chị nói cho! – Hương nháy mắt.

- Ừ! Vậy thì mua đi! – Thanh cười. Cô quả thật rất thích!!

Chỉ đợi có thế, Hương tiến lại chỗ nhân viên, chỉ tay vào cái áo.

- Tính tiền cái áo này cho tôi!

Nhân viên nhìn mặt nàng…non choẹt, nên ấp úng.

- Ơ, chị chị…

- Tôi không đùa đâu, tính tiền nhanh lên! – Nàng phật ý! Bộ mặt non là không được quyền mua sao?? Hừ!

- Ơ… vâng!! – Nhân viên biết khách bị phật ý thì líu ríu.

Tối hôm đó 2 nàng lại tiếp tục vi vu đi ăn kem, uống nước, Thanh luôn tay chỉ chỏ làm cho đầu Hương muốn rớt ra khỏi cổ.

- Lâu không đến mà thành phố đổi mới quá!! – Hương suýt xoa.

- Chụp hình không? – Hương đề nghị.

- Ừ. Đi thì đi.

Đến khi 2 nàng “no xôi chán chè” thì đã hơn 8h. Vừa bước vào nhà đã thấy chú Minh nằm “luyện chưởng”.

- Ba con mới về! – Thanh lên tiếng trước.

- Chào chú cháu mới về!

- Suỵt, biết rồi, 2 đứa tụi bay im cho tao nghe đoạn Lệnh Hồ Xung đánh Lâm Bình Chi cái!! – Chú Minh khoát tay, ai đời đang đoạn hay lại bị phá đám.

Thanh nhe răng cười, kéo tay Hương vào phòng. Hương cũng cười, hoá ra anh em nhà ba nàng đều có máu ghiền kiếm hiệp, chẳng qua ông Chính không có thời gian chứ không thì mẹ nàng phải sắm thêm cái tivi về để coi phim Hàn Quốc!!

- Chị học trường em luôn hả?

- Ừa!

- Thế chị ở nhà em luôn hả?

- Đâu có, mai mốt chị lại về đi học. – Hương cười nói.

Đêm, lúc đèn trong phòng đã tắt, Hương tự hỏi mình có lầm không. Hình như nàng nghe tiếng khóc.

Quay qua thì thấy Thanh đã nằm im, có lẽ nàng lầm.

Trong cơn mơ màng, nàng thề là đã nghe thấy tiếng ai khóc. Bà nó! Hay là nhầm nhỉ?? Nàng lầm bầm rủa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro