tieudao24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời tối đen như mực thích hợp làm chuyện mờ ám. Không trăng, không sao, vài cái bóng đen bay ra từ trong nghênh tân khách sạn, nhanh chóng biến mất vào màn đêm.

Kết quả của cuộc thương nghị, ngay đêm nay bọn họ sẽ thâm nhập hoàng cung, chia làm hai đường, Hàm Hương cùng Tiêu Thiên Tứ một tổ, trực tiếp đến phủ thái tử, còn Thiến nhi, Cốc Phong, Lam Thiên Phong thì phụ trách náo loạn hoàng cung.

Lần đầu tiên Tiêu Thiên Tứ biết được sự xa hoa rộng lớn của hoàng cung, nắm trong tay họa đồ của hàn cung đồng thời cũng nắm được cả cách bố phòng của cái chốn hung hiểm này song cũng không thể ngờ nhiều như vậy, ớn đến như vậy. Bây giờ khi bản thân lạc vào cảnh giới kỳ lạ thì mới biết được hoàng cung dù sao cũng vẫn là hoàng cung. Trước kia tại kiếm hồ sơn trang đã nghĩ sơn trang cũng đã lớn lắm rồi, bây giờ so ra quả thực không đáng một khoảnh sân. Tiêu Thiên Tứ nhìn toàn cảnh hoàng cung như si ngốc, bị Hàm Hương hung hăng đánh cho một cái rồi lên giọng bảo:

- Ngốc tử kia? Sao lại ngẩn người người ra thế. Còn không nhìn xem đây là địa phương nào, mau đi.

Sau cơn tức giận lại nói:

- Chiếu theo bản đồ, phía trước chính là phủ thái tử.

Hai người hiện đang nằm phục ở mái nhà. Bọn họ âm thầm tiến về phía trước trên đường không có trở ngại nào, chỉ có một vài cung nữ, thái giám đi lại, lâu lâu có cấm vệ quân tuần tra, song với thân thủ của bọn họ tự nhiên không dễ dàng bị phát hiện. Tuy nhiên bây giờ bọn họ có chút cảm thấy kỳ lạ, bên ngoài phủ thái tử lại có cách đề phòng không mấy cẩn thận, rõ ràng có điểm bất đồng.

- Hương nhi, bây giờ nàng ...hãy ở yên chỗ này, ta đi xem trước một chút.

Tiêu Thiên Tứ suy nghĩ một lúc nói, thực lực thị vệ hoàng cung hắn cũng không nắm rõ ràng lắm, nên không dám khinh thường.

Hàm Hương không đáp ứng.

- Không được, ta và ngươi cùng đi.

- Nghe lời nào, Hương nhi. Vạn nhất ta gặp chuyện gì nàng còn có thể cứu ta, chúng ta căn bản là không biết có mai phục không, hai người đồng thời đi vào thì nguy hiểm lắm.

- Ai đó?

Có tiếng người quát ra. hai người đồng thời lắc đầu, không nghĩ đến còn chưa nhúc nhích đã bị phát hiện rồi.

- Bổn cô nương chỉ là đi ngang qua, có cái gì mà kinh hãi lên thế?

Một thanh âm nữ hài tử truyền đến. Hai người nghe tiếng nói ấy thở dài một hơi, biết rằng bọn họ chưa bị phát hiện, bất quá cảm thấy hứng thú với cô gái kia và đang phỏng đoán xem nàng là ai sao cũng cùng dọ thám hoàng cung?

Một nữ nhân vận hắc y đứng ở trước phủ thái tử, trên mặt đất, một nam một nữ đang vây nàng lại, phía ngoài có rất nhiều thị vệ, không những thế thị vệ trong phủ còn tràn ra thêm. Tiêu Thiên Tứ không khỏi âm thầm kêu khổ, không biết cô gái này đến đây làm gì, bây giờ kinh động đến nhiều người như vậy, sợ rằng chính mình cũng không có dễ dàng tiến vào.

- Nha đầu lớn mật, thản nhiên dám đến náo loạn hoàng cung?

Một giọng nữ the thé,có thể xưng là lão bà bà, thanh âm làm cho người ta có cảm giác rất không thoải mái.

Nữ tử này cũng không có một điểm kinh hoảng:

- Hai người các ngươi, có phải là âm dương song sát không? Sao lại xuất hiện nơi đây?

Nam nhân nọ cũng lên tiếng:

- Xú nha đầu, ngươi con cái nhà ai? ngươi tới nơi này làm gì, thành thật khai báo, để thôi người ta nói ta khi dễ tiểu hài tử.

Âm dương song sát đã biến mất khỏi võ lâm đã ba mươi năm hơn, không nghĩ đến họ lại vào hoàng cung. Hàm Hương truyền âm nói với Thiên Tứ. " Bọn chúng năm xưa giết người vô số, cừu nhân không đếm xuể, không ngờ lại vào đấy tị nạn."

- Cha ta nói hai người các ngươi, rất là xấu xí, ta đến đây là vì cố ý muốn xem các ngươi có đúng hay không thật sự rất xấu, bây giờ vừa nhìn thấy quả nhiên là sự thật, cha ta lần này không có gạt ta.

Nữ tử giọng châm biếm âm dương song sát.

- Xú nha đầu, ngươi muốn chết.

Âm sát nhấc chưởng lên một trận âm phong hướng đến cô gái.

- Sư huynh sư tỷ cứu mạng.

Nữ tử nọ kêu to, chạy đến nơi bọn Tiêu Thiên Tứ đang ẩn thân.

- Thì ra ngươi còn có đồng đảng.

Tiêu Thiên Tứ cùng Hàm Hương bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là hiện thân, trong lòng đã không ngừng mắng nữ tử nọ bao nhiêu lần.

- Sư huynh sư tỷ, các ngươi ngăn bọn họ lại, ta về trước đây.

Nói xong cô gái quay qua làm mặt quỷ với Tiêu Thiên Tứ mặc cho hắn đang phẫn hận, dẫu vậy khuôn mặt nàng ta lại rất đáng yêu, chỉ là lúc này cảm giác của Tiêu Thiên Tứ thật ra chính là rất ghê tởm. Càng không thể nghĩ nữ tử này lại chạy đi như vậy, bỏ lai hai người bọn họ.

- Cô nương lại bỏ đi như vậy, chẳng phải là xem thường chúng ta sao?

Nữ tử đó sao có thể thuận lợi đào thoát, nàng ta lặp tức bị chặn lại.

Nữ tử hung hăng nói:

- Thái giám chết tiệt, chó khôn không cản đường , ngươi đứng trước ta làm gì?

- Tiểu nha đầu, ngươi biết cha ngươi năm đó bị thương như thế nào không? Hắn cũng là giống như ngươi không xuất ngôn cẩn trọng với ta.

Người vừa đến một thân cẩm bào, tuy là thái giám, nhưng hiển nhiên thân phận không thấp.

Nử tữ nọ dường như có chút sợ hãi:

- Ngươi chính là Lưu Kính?

Lưu Kính lạnh lùng nói:

- Biết là tốt rồi. Nếu ngươi bây giờ thúc thủ chịu trói, nói không chừng ta sẽ cho ngươi một con đường sống.

- Hừ, ta mới không sợ ngươi. nói không biết xấu hổ.

Tuy nàng ta nói cứng nhưng lại lui trở về đứng cùng bọn Tiêu Thiên Tứ thành một nhóm.

- Hai vị nhìn lạ mặt, không biết là cao thủ phương nào vậy?

Lưu Kính theo tác phong trong chốn giang hồ mà làm việc, chuyển hướng Tiêu Thiên Tứ hỏi.

- Công công thân phận tôn quý, là đại nội đệ nhất cao thủ trong hoàng cung, trong chốn giang hồ cũng ít có địch thủ, tự nhiên sẽ không nhận biết chúng ta trên giang hồ chỉ là hạng người vô danh tiểu tốt.

Hàm Hương biết Lưu Kính rất lợi hại, sợ Tiêu Thiên Tứ nói lung tung, nhanh lên tiếng đáp lời.

- Tiểu cô nương miệng lưỡi rất lợi hại, bất quá ta nghĩ thân thủ các ngươi như thế nào lại có thể là hạng người vô danh được? Ta mặc dù tuổi hơi cao, nhưng mắt mũi còn chưa kèm nhèm.

Ai mà không thích nghe người ta nịnh nọt, Lưu Kính cũng không ngoại lệ, khẩu khí cũng tốt hơn rất nhiều.

- Công công ngài quả nhiên hảo nhãn, hai người này thật ra rất nổi danh.

Lại có hai người nữa đến, trong đó một người là Lăng Tiểu Phương, người kia là trung niên, tướng mạo uy vũ, nên không phải hạng người vô danh, người lên tiếng lại là gã trung niên bên cạnh tên họ Lăng.

- Sao? Quách đại nhân chẳng lẻ biết thân phận bọn họ?

Thoạt nhìn Lưu Kính cùng người họ Quách này quan hệ không phải tốt lắm.

- Ta cũng là mới từ miệng vị thiếu hiệp này mới biết được. Vị này chính là võ lâm đương đại tuấn ngạn, thiên nhai hải giác Thiếu chủ Lăng Tiểu Phương - Lăng thiếu hiệp. Lăng thiếu hiệp, vị này chính là đại nội đệ nhất cao thủ, hoàng thượng trao tặng đệ nhất hồng nhân, Lưu Kính - Lưu công công.

Hàm Hương thấp giọng nói:

- Hắn chính là cẩm y Chỉ huy sứ quách ngạo thiên.

- Tỷ tỷ thật thông minh, người đoán được rồi, ta cũng biết người này.

Nữ tử này dường như muốn lấy lòng Hàm Hương, Hàm Hương cười cười không có trả lời, nhưng Tiêu Thiên Tứ lại hung hăng trừng nàng liếc mắt.

- Hai vị này, nữ tử là Hàm Hương công chúa Ma Môn, nam nhân lại là tình lang của nàng - Tiêu Thiên Tứ.

Quách Ngạo Thiên chuyển hướng nhìn hai người Tiêu Thiên Tứ.

"Xem ra hôm nay có điểm không ổn, chúng ta rút lui trước, lần sau trở lại." Hàm Hương truyền âm nói với Tiêu Thiên Tứ.

- Được rồi. ta thông tri Thiến nhi bọn họ chuẩn bị rút lui.

Tiêu Thiên Tứ bất đắc dĩ, vốn hắn không nghĩ lại rút lui như vậy, đã thấy Lăng Tiểu Phương ở chỗ này vừa đúng lúc có thể hỏi nơi hạ lạc của An Linh, bất quá bây giờ đại nội cao thủ đã càng ngày càng đến nhiều. Hôm nay tưởng có thể dễ dàng tìm tung tích Nhã nhi nhưng xem ra không được như thế, không thể làm gì khác hơn là đợi đến lần sau.

Hàm Hương đột nhiên nhoẻn miệng cười, đồng thời Tiêu Thiên Tứ bắn ra một viên pháo hoa, hướng lên bầu trời, đang ban đêm lại dị thường xuất hiện ánh sáng trên không. Phần đông đại nội cao thủ thấy Hàm Hương cười, đều thất hồn lạc phách, thật đẹp quá, nhất thời ngẩn người, Tiêu Thiên Tứ bọn họ đã cấp tốc lui về phía sau.

- Cẩn thận, đây là thiên ma tiếu.

Lưu Kính một tiếng trầm quát to, mọi người đều bừng tỉnh lại.

- Công công không hỗ là đệ nhất cao thủ đại nội, Hàm Hương hôm nay thất lễ xin cáo lui trước, có dịp sẽ trở lại bái phỏng lão gia.

Xa xa truyền đến giọng cười duyên của Hàm Hương.

- Nói với Chu Chánh, ta sẽ còn tìm đến hắn.

Thanh âm Tiêu Thiên Tứ cũng nhẹ nhàng vang đến.

- Các ngươi thật vô dụng, cô nương ta cũng không chơi với hai người các ngươi cùng cái lão quái vật kia nữa.

Thanh âm nữ tử hắc y làm tức chết một nhóm người cũng truyền đến.

- Đại nhân, bên Hoàng Thượng phát hiện có thích khách.

Một gã thị vệ cấp vội vàng mang đích chạy tới hướng Quách Ngạo Thiên bẩm báo.

Quách Ngạo Thiên kinh hãi:

- Cái gì? vậy Hoàng Thượng bây giờ thế nào?

- Dạ bẩm, thích khách đã bỏ đi, chỉ là bị thương mấy thị vệ.

Quách ngạo thiên tức giận ra mệnh lệnh đám:

- Thật vô dụng. các ngươi trước truy đuổi đám người này. Ta đi trước xem Hoàng Thượng thế nào.

Lưu Kính lạnh lùng nói:

- Quách đại nhân, ngươi lại cho ngươi còn có thể đuổi theo bọn họ à?

- Chẳng lẻ công công ngài thản nhiên nhìn bọn chúng rút đi như vậy à?

- Chỉ bằng bọn người các ngươi đuổi theo cũng chỉ đi chịu chết. Ta xem đại nhân trước đi bẩm báo Hoàng Thượng, tính kế sách thế nào. ta trước đi bẩm báo với thái tử.

Lưu Kính cùng Quách Ngạo Thiên quan hệ quả nhiên không phải tốt lắm.

- Tham kiến thái tử điện hạ.

Bên trong thái tử phủ, Lưu Kính hướng đến một người khí thế bất phàm thân vận cẩm y, ngọc quan còn trẻ tuổi mà hành lễ.

- Công công không cần đa lễ, nghe nói có thích khách hành thích phụ hoàng, không biết công công có biết hay không?

- Điện hạ cũng biết có người đến hành thích ngài rồi à?

- Biết, nhưng không phải đã trốn thoát rồi à?

Chu Chánh khách khí nói với Lưu Kính.

- Theo nô tài nhận định, hành thích Hoàng Thượng và hành thích thái tử ngài thực tế là cùng một nhóm người, đồng thời bọn họ chủ yếu là đến tìm đến thái tử ngài.

- Sao? Hành thích ta? chẳng lẻ là ...?

- Trong đó có một nam nhân tên Tiêu Thiên Tứ ......

"A "trước cửa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, sau đó là âm thanh ngả xuống đất, một nữ tử tuyệt sắc đang nằm trên mặt đất.

Chu Chánh vừa nhìn kinh hãi, vội vàng đến giúp đở nữ tử đứng lên:

- Ngọc Nhã tiểu thư, ngươi không có việc gì chứ?

Nữ tử kia đúng là Tiêu Ngọc Nhã.

- Mau gọi thái y.

Thái y sau khi xem bệnh bẩm báo.

- Điện hạ, vị cô nương này cũng không có gì lo ngại, tuy nhiên trong người đang mang thai, nên thân thể tương đối suy yếu, hơn nữa tâm tình u sầu, tựa hồ là bị cái gì kích thích nhất thời ngất đi, nghỉ ngơi một hồi sẽ không có việc gì.

Chu Chánh hiển nhiên cũng là rất giật mình.

- Cái gì? Ngươi nói nàng có thai?

- Đúng vậy, không sai biệt lắm khoảng ba tháng.

- Nguyên lai là như vậy, trách không được ......

Chu Chánh không nói hết, chỉ là xiêm áo khoát tay:

- Ngươi ...lui xuống đi.

- Công công, ngươi có sự tình gì nói với ta à?

Thái y đi rồi, Lưu Kính còn ở lại sau Chu Chánh không có rời đi.

- Nô tài có chút giả thuyết không biết có nên nói hay không?

- Công công ngài có gì xin cứ nói.

- Điện hạ, nô tài cho rằng đêm nay thích khách với vị cô nương này có quan hệ.

- Chẳng lẻ công công cho rằng là nàng cho người đến giết ta?

Lưu Kính xem ra rất tinh tế:

- Điện hạ hiểu lầm rồi, nô tài nhận thấy bọn họ vì vị cô nương này mà tìm đến. vừa rồi vị cô nương này nghe được tên Tiêu Thiên Tứ liền ngất xỉu đi.

Thấy Chu Chánh đã lâu không nói gì, Lưu Kính nói tiếp:

- Điện hạ, nô tài còn có chuyện muốn bẩm báo với ngài.

- Công công xin nói tiếp.

- Quách Ngạo Thiên vừa rồi có dẫn theo một người, trong chốn giang hồ cũng là cao thủ võ lâm, Lăng Tiểu Phương, trên giang hồ rất có thế lực. nô tài lo sợ bọn họ đối với điện hạ ngài sẽ bất lợi.

- Ngươi nói là Nhị đệ có thể đã chiêu mộ hắn?

- Điện hạ, ngài cũng biết. mặc dù nô tài là đệ nhất cao thủ đại nội, nhưng là ta rất ít hành tẩu giang hồ, rất ít có bằng hữu trong chốn giang hồ, mà quách ngạo thiên lại không như thế, trong chốn võ lâm rất nhiều môn phái đều cùng hắn có chút quan hệ, mà hắn lại là người của nhị điện hạ, cho nên ta nghĩ chúng ta chính là sớm nên có phòng bị.

Chu Chánh phẫn hận nói:

- Hừ, Chu Duẫn hắn ỷ phụ hoàng rất sủng ái vân phi. bây giờ càng ngày càng không xem ta để vào mắt.

- Điện hạ, bây giờ chúng ta có một cơ hội có thể kết giao cùng bọn chúng đối kháng thế lực nhị điện hạ, chỉ là không biết điện hạ có thể hy sinh chút lợi ích nhỏ.

-Hi sinh cái gì?

Chu Chánh còn chưa hiểu được.

- Điện hạ xem có thể bỏ qua vị cô nương này.

- Ngươi nói là lợi dụng nàng?

- Chúng ta có thể lợi dụng quan hệ nàng cùng Tiêu Thiên Tứ. Tiêu Thiên Tứ thân thủ bất phàm, mà tình nhân của Tiêu Thiên Tứ là Hàm Hương trong chốn võ lâm càng ít có địch thủ, mà đêm nay theo nô tài nhận định, bọn họ còn có đồng bọn. Bởi vậy, nô tài nghĩ chúng ta nếu có thể chiêu mộ bọn họ, thì không cần phải lo lắng về nhị điện hạ cùng quách ngạo thiên nữa.

Chu Chánh thật lâu sau mới nói:

- Ngươi ...trước để cho ta suy nghĩ đã. Phiền công công đi điều tra một chút về Tiêu Thiên Tứ.

Tác giả nói: hé lộ ra một chút thiên cơ: Tiêu Ngọc Nhã trên thực tế là bị nhuyễn cấm, thái tử quả thật là tình địch Tiêu Thiên Tứ, song Tiêu Thiên Tứ cùng tiêu ngọc nhã trong lúc đó cũng sẽ không bởi vì thái tử mà không thể đến với nhau, hoàng cung là nơi tranh đấu kịch liệt nhất, địa vị thái tử cũng chưa củng cố xong, mà có thế lực võ lâm gia nhập chống phá, thái tử cũng phải cầu trợ người trong võ lâm, mà Tiêu Thiên Tứ lợi dụng các đảng phái trong hoàng cung đấu tranh mà chiếm không ít đều tốt ...... Tiêu Thiên Tứ có thế lực của chính mình bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm, bất quá tại một năm trước kia đã được hình thành ......

Sáng sớm, Tiêu Thiên Tứ đã bị tiếng đập của làm bừng tỉnh.

Cửa mở, người hiện ra.

"Ngọc Nhã tỷ!" Tiêu Thiên Tứ không thể đè nén nỗi vui mừng trong lòng, ôm giai nhân trước mặt vào lòng, mặc kệ bên cạnh có người hay không, hai người hôn nhau cuồng nhiệt như chỗ không người.

"Khụ! khụ!" hai tiếng ho khan không hợp lúc vang lên.

Ngọc Nhã nhẹ nhàng đẩy Tiêu Thiên Tứ ra, dịu dàng nói: "Còn có khách. Ta giới thiệu cho ngươi vậy."

"Vị này nhất định là Tiêu thiếu hiệp." Một âm thanh trong trẻo vang đến tai Tiêu Thiên Tứ, hắn miễn cưỡng ngước mắt nhìn, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy hắn liền kéo Tiêu Ngọc Nhã ra sau lưng mình, âm thầm nâng cao sự đề phòng.

"Tiêu thiếu hiệp hà tất phải khẩn trương? Nếu chúng ta muốn bất lợi với ngươi, hai người chúng ta có thể ăn mặc như vậy đến đây không?" Người nọ nhìn ra tâm tư của hắn.

Người đến không quá xa lạ, một trong đó Tiêu Thiên Tứ đã gặp qua, là Lưu Kính, cho nên người kia, Tiêu Thiên Tứ đại khái cũng đoán ra là ai.

"Nói vậy các hạ nhất định là đương kim thái tử điện hạ rồi?" Nhìn hắn bận quần áo bình thường, nhưng hành động thì lộ ra khí thế tôn quý, lại có Lưu Kính phía sau hắn hộ vệ, mà lại cùng Tiêu Ngọc Nhã xuất hiện, Tiêu Thiên Tứ không phải kẻ ngu, cũng đoán được ra hắn là ai liền.

"Láo xược! Thấy thái tử điện hạ còn không hành lễ?" Lưu Kính quát lên.

"Không cần! Tiêu thiếu hiệp đã là người trong giang hồ không cần phải hạn chế nghi lễ này"

"Không biết thái tử điện hạ đến có việc gì chỉ giáo? Nếu chỉ là đưa Ngọc Nhã tỷ cùng ta đoàn viên, Tiêu mỗ cảm kích vô cùng." Tiêu Thiên Tứ nói rất đúng mực.

"Tiêu thiếu hiệp người lanh lẹ nói chuyện cũng lanh lẹ. ta đến là muốn cùng Tiêu thiếu hiệp bàn một giao dịch, nói cách khác là muốn cùng Tiêu thiếu hiệp hợp tác." Chu chánh liền đi thẳng vào vấn đề.

"Ta đã biết ngài sẽ không dễ dàng như vậy đem Ngọc Nhã tỷ trả cho ta, có điều kiện gì cứ nói thẳng ra đi."

Tiêu Thiên Tứ không khỏi cười lạnh

"Tiêu thiếu hiệp hiểu lầm rồi. Tình huống chi tiết chúng ta sẽ một mình nói chuyện, không biết tiêu thiếu hiệp có thể mời các vị bằng hữu lui bước trước một chút hay không?"

Những người khác đã được thông báo, ngay cả Hàm Hương cũng đã ở đó rồi.

"Ngọc Nhã tỷ, nàng cùng Hương nhi đi qua bên cạnh. Lam đại ca các người cùng Thiến nhi giúp ta canh chừng đừng để ngoại nhân đi vào"

"Thiên Tứ, ngươi đừng vì ta làm chuyện mà mình không muốn." Ngọc Nhã nói nhỏ vào tai Tiêu Thiên Tứ.

"Yên tâm đi, Ngọc Nhã tỷ. Ta tự biết cân nhắc." Tiêu Thiên Tứ nhẹ nhàng an ủi

"Điện hạ có chuyện gì, bây giờ có thể nói chưa?" Bây giờ chỉ còn ba người bọn họ

"Đầu tiên ta muốn nói cho Tiêu huynh một chuyện. Tuy rằng ta mang Ngọc Nhã tiểu thư đến kinh thành làm các người xa cách rất lâu, bất quá ta nghĩ Tiêu huynh nên biết. Nếu ta không cứu Ngọc Nhã tiểu thư, có lẽ Tiêu huynh sẽ rất không muốn thấy tình cảnh bây giờ của Ngọc Nhã tiểu thư, mà ta trong khoảng thời gian này ngoại trừ hạn chế tự do của Ngọc Nhã tiểu thư một chút, các phương diện khác có thể nói là chiêu đãi Ngọc Nhã tiểu thư rất tốt. Bổn nhân ta tuyệt không hề làm chuyện gì bất kính với Ngọc Nhã tiểu thư, cho nên Tiêu huynh không cần có địch ý lớn như vậy với ta." Không biết Chu Chánh trước đây có cùng người bình thường nói chuyện hạ giọng như vậy hay không.

"Điện hạ nói đích xác là sự thật, bất quá ta còn không rõ điện hạ đến có mục đích gì?" Tiêu Thiên Tứ cũng không thể không thừa nhận, nhìn tình huống trước mắt, Tiêu Ngọc Nhã lọt vào tay Chu Chánh đúng là tốt hơn lọt vào tay Lương Kỳ Tùng nhiều.

"Ta nghĩ tiêu huynh đại khái còn chưa biết Ngọc Nhã tiểu thư đã có cốt nhục của ngươi phải không?" Lời của Chu Chánh như một quả tạc đạn bắn vào tim Tiêu Thiên Tứ

"Có thật không? Ngọc Nhã tỷ có hài tử của ta rồi?" Đây là lần thứ hai trong ngày Tiêu Thiên Tứ gặp phải chuyện cao hứng, không khỏi vui mừng rạng rỡ.

"Ta biết phụ thân của Ngọc Nhã tiểu thư không tán thành hôn sự của Tiêu huynh và nàng, mà hiện tại thanh danh của Tiêu huynh trong giang hồ cũng không được tốt, nếu Tiêu huynh nguyện ý cùng chúng ta hợp tác, ta có thể làm Ngọc Nhã tiểu thư gả cho Tiêu huynh một cách quang minh chánh đại."

Chu Chánh thừa thắng xông lên, lúc này nói ra ý đồ của mình.

"Tốt, ngươi nói hợp tác như thế nào?"

Tiêu Thiên Tứ trong lòng còn chưa bình tĩnh lại

"Nói vậy Tiêu huynh đã đáp ứng rồi?" Chu Chánh tựa hồ cũng không nghĩ lại thuận lợi như vậy, ngơ ngác hỏi

"Điện hạ còn chưa nói cụ thể sự tình tại hạ như thế nào có thể đáp ứng đây?"

Tiêu Thiên Tứ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần trở lại.

"Nếu Tiêu công tử không đáp ứng trước, điện hạ không thể nói cho ngươi biết sự tình." Lưu Kính bên cạnh nói chen vào.

"Chuyện đó nếu ta đáp ứng, làm sao ta biết ngươi sẽ ra điều kiện khó khăn gì?" Chuyện này hoàn toàn không thể hồ đồ.

"Tiêu công tử cứ yên tâm, đối với người tuyệt đối không có gì tổn hại." Lưu Kính tiếp tục giải thích.

"Tốt lắm. Nếu các người thật sự có thể làm Ngọc Nhã tỷ gả cho ta một cách quang minh chánh đại mà không có ai phản đối, ta cũng đáp ứng cùng các ngươi hợp tác, bất quá ta nói trước, nếu điều kiện vượt quá khả năng ta sẽ không đáp ứng." Tiêu Thiên Tứ cân nhắc hồi lâu cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

"Tiêu huynh quả nhiên là người trọng tình. Tiêu huynh đã đáp ứng, ta đây cũng không muốn giấu ngươi. Chuyện ta muốn Tiêu huynh làm kỳ thật rất giản đơn. Ta hy vọng Tiêu huynh dùng thế lực của mình trong võ lâm, giúp ta dẹp bỏ những phần tử võ lâm đối lập trong hoàng cung. Ta nghĩ với sức của Tiêu huynh và một vài bằng hữu, muốn làm việc này dễ như trở bàn tay."

"Còn có một ít sự tình cụ thể, Lưu công công cùng ta sẽ giải thích rõ ràng, chúng ta trước tiên sẽ giúp Tiêu huynh cưới Ngọc Nhã tiểu thư. Ta nghĩ Tiêu huynh cũng không muốn Ngọc Nhã tiểu thư chưa cưới mà đã sinh con đúng không?. Chúng ta xuất cung thời gian không nên quá lâu, phải hồi cung. Khi đến lúc thì Lưu công công tự nhiên sẽ thông tri cho Tiêu huynh bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng ta." Chu Chánh nói rồi đứng dậy cáo từ, đã đạt được mục đích hắn cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, ở lâu nữa không chừng sẽ phát sinh ra biến cố.

"Công công, ngươi nói với năng lực Tiêu Thiên Tứ có thể giúp chúng ta không?" Trong cung, Chu Chánh tựa hồ còn không yên tâm

"Địện hạ yên tâm, võ công Tiêu Thiên Tứ tuyệt đối là nhất lưu cao thủ, mà thân thủ mỗi người bên cạnh hắn đều không bình thường, Tiêu Thiên Tứ là nhân tuyển tốt nhất của chúng ta. Trong võ lâm một số danh môn chánh phái thường không muốn có chuyện dây dưa phiền phức với quan phủ, mà Tiêu Thiên Tứ hiện tại cùng bạch đạo võ lâm trở thành địch thủ, đầu quân cho chúng ta đối với hắn cũng có chỗ tốt, với lại điện hạ cũng thấy Tiêu Thiên Tứ rất quan tâm đến Tiêu Ngọc Nhã, chỉ cần chúng ta giúp hắn cưới Ngọc Nhã, hắn nhất định sẽ cảm kích điện hạ." Lưu Kính phân tích rõ ràng.

"Chỉ mong như công công nói. Tuy nhiên ta không tin tưởng Tiêu Thiên Tứ, bất quá ta tin công công ngươi, vất vả cho ngươi rồi"

"Điện hạ quá lời, có thể vì điện hạ xuất lực là vinh hạnh của nô tài" Lưu Kính kính cẩn nói.

"Công tử, tiểu thư muốn gặp ngươi" Thiến nhi hạ giọng bẩm báo với Thiên Tứ

"Cái gì? Sao Tiểu Vũ sao lại đến đây?"

"Tiểu thư muốn người đem theo Hàm Hương đi cùng"

Thiến nhi không nói vì sao Nam Cung Tiểu Vũ sẽ đến, nhưng lại đề xuất một yêu cầu.

"Thật không biết nàng muốn làm gì đây?" Tiêu Thiên Tứ lầm bầm.

Tiêu Thiên Tứ được Thiến nhi dẫn tới trước một căn nhà lớn, Thiến nhi tiến lên trực tiếp đẩy cửa, Tiêu Thiên Tứ và Hàm Hương ở đằng sau, đi hết phòng này đến phòng khác, cuối cùng đến một đại sảnh, mà người bên trong lại làm Tiêu Thiên Tứ nhìn chỉ muốn bỏ chạy. Trời ơi, bọn họ làm sao đều đến đây rồi? Tiêu Thiên Tứ trong lòng kêu khổ. Toàn bộ bên trong oanh oanh yến yến đều là tuyệt sắc mỹ nữ, Nam Cung Tiểu Vũ, Đông Phương Tuyền Cơ, Dạ Băng Oánh đều đã đến, ngay cả Minh Nguyệt Cung, Bách Hoa Cung gần như cũng có mặt, ngoại trừ Nguyệt Tiểu Mẫn

"Thiên Tứ, đến ngồi chỗ này" Hoa Vô Ảnh ôn nhu gọi hắn. Tiêu Thiên Tứ đành phải mặt dày đi qua

"Vô Ảnh tỷ, các ngươi sao, sao lại đến đây? " Tiêu Thiên Tứ hạ giọng hỏi Hoa Vô Ảnh

"Vấn đề này để ta nói cho ngươi biết." Nam Cung Tiểu Vũ đứng bên cạnh nói.

"Thiên Tứ, ngươi có biết ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi không?" Nam Cung Tiểu Vũ giọng điệu rất kỳ quái.

"Hai mươi mốt tuổi rồi, có chuyện gì sao?" Tiêu Thiên Tứ cảm thấy rất kỳ quái.

"Ta tư chất tuy không thông minh lắm, nhưng ta cảm thấy hứng thú nhất chính là các loại lịch pháp toán thuật, ngũ hành bát quái, chu dịch, hai năm trước biểu tỷ mang ngươi đến gặp ta, ta tự tính ra thấy ngươi chính là nam nhân định mệnh của đời ta, cho nên từ lúc đó ta bắt đầu toàn tâm toàn ý giúp đỡ ngươi, tuy ngươi không hề tiếp nhận, nhưng ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận."

Nam Cung Tiểu Vũ giọng điệu thong thả, lời nói nghe tựa hồ rất xa xôi.

"Ngươi nói thực ra ngươi không hề yêu ta?" Tiêu Thiên Tứ không nhịn được hỏi

"Ngươi cho rằng ngươi là Phan An phục sinh hay Tuấn Ngọc tái thế, tiểu thư thấy ngươi là sẽ yêu thương ngươi ngay sao?" Xảo nhi luôn luôn không ôn nhu như Thiến nhi, lúc này mở miệng châm chọc hắn.

"Xảo nhi nói đúng, ta lúc đó quả thật không thể nói là yêu ngươi, chỉ là ta rất tin vào số mệnh, đương nhiên hiện tại lại là một chuyện khác." Nam Cung Tiểu Vũ dừng một chút rồi nói tiếp.

"Kỳ thật ngươi có biết, con người quá thông minh cũng là một thứ sai lầm. Ta từ nhỏ không có bằng hữu cũng bởi ta quá thông minh. Trên đời này không có ai có thể đạt được chuyện gì mà không phải gạt người, cho nên cũng không có ai nguyện ý làm bằng hữu với người biết được bí mật của mình"

"Một năm qua, để làm cho ngươi thành một võ lâm cao thủ có thể nói ta đã bất chấp thủ đọan, trong chuyện này trước tiên phải xin Vô Hạ, Ngọc Mi cùng các vị tỷ muội tha thứ cho Tiểu Vũ."

"Tiểu vũ, chúng ta hiện tại còn nói chuyện tha thứ sao?" Tiêu Thiên Tứ từ một năm trước, sau khi Nguyệt Vô Hạ bỏ đi cũng chưa gặp lại nàng, hôm nay nàng cũng đã đến đây, giọng nói của Nguyệt Vô Hạ vẫn như vậy, nghe không có lấy một chút cảm tình, mà y phục của nàng cũng không thấy thay đổi, quần dài màu trắng bạc kéo lê trên đất, tóc chỉ vừa chấm vai, ngũ quan nhìn riêng không có gì đặc sắc, nhưng khi hội tụ trên khuôn mặt không đặc sắc lại gần như hoàn mỹ.

"Vô Hạ nói đúng, mọi người bây giờ là người nhà, chuyện trước đây không cần giữ trong lòng." Hoa Ngọc My nói tiếp, sắc mặt nàng trắng muốt, nhưng không phải là loại trắng bệch của bệnh tật, hơn nữa phát ra một thứ ánh sáng lấp lánh. Điều người khác không biết chính là Hoa Ngọc My không chỉ mặt trắng mà là làn da khắp người đều là một màu trắng kỳ lạ. Trước đây Tiêu Thiên Tứ rất hiếu kỳ hỏi nàng nguyên nhân, kết quả là bị Hoa Ngọc My đạp xuống giường, hơn ba ngày sau cũng không lý đến hắn.

"Tiểu Vũ đi quá xa rồi, Thiên Tứ, ta hôm nay đến đây chỉ là muốn nói cho ngươi biết. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đều không muốn quản chuyện trong giang hồ nữa, chuyện có quan hệ đến chúng ta sau này đều giao cho ngươi."

Nam Cung Tiểu Vũ nói làm Tiêu Thiên Tứ ngẩn người ra.

"Ngươi nói các ngươi sau này đều mặc kệ chuyện giang hồ sao? Mà chuyện bây giờ các ngươi đang quản đều giao cho ta?"

Tiêu Thiên Tứ cẩn thận hỏi lại, hắn rất muốn là mình đã hiểu lầm, nhưng mà cái gật đầu của Nam Cung Tiểu Vũ lại nói cho hắn biết sự tình quả là như thế.

"Kỳ thật cũng không có sự tình gì, chỉ có vài chuyện của Minh Nguyệt Cung và Bách Hoa Cung. Một năm trước, chúng ta đã nhập Hoa Nguyệt Cung và Bách Hoa Cung thành một tổ chức mới, tên của tổ chức này sẽ do ngươi quyết định, ngươi có thể lấy danh nghĩa của ngươi thành lập một môn phái mới. Căn bản mà nói, Minh Nguyệt Cung và Bách Hoa Cung sẽ do ngươi lãnh đạo, chỉ là chúng ta đem các tỷ muội đây kết hợp thành Phượng cung, công việc ngươi sau này phải quản lý chính là công việc hiện tại của Minh Nguyệt Cung và Bách Hoa Cung. Bất quá ngươi không biết, hiện tại Minh Nguyệt Cung và Bách Hoa Cung là hai tổ chức tình báo lớn nhất trên giang hồ, hầu như mỗi địa phương đều có Minh Nguyệt tửu lâu và Bách Hoa lâu, tửu lâu và kỷ viện vẫn là hai nơi tốt nhất để tìm thu thập tin tức, mà cũng là nơi kiếm tiền dễ dàng nhất, cho nên sau này chúng ta có thể cung cấp cho ngươi chính là mạng lưới tình báo cường đại nhất và sự hỗ trợ tài lực, những chuyện khác, chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi."

"Chúng ta đã tìm được một đia phương kín đáo, nơi đó sơn thanh thủy tú, tựa như thế ngoại đào nguyên, ngày mai chúng ta sẽ đến đó. Tòa trạch viện này chúng ta đã giúp ngươi chuẩn bị xong xuôi. Mấy năm qua ta cũng đã mệt mỏi rồi, không muốn dấn thân vào vòng xoáy giang hồ nữa, nhưng mà có một số việc không thể tránh khỏi, cho nên đành phải giao lại cho ngươi, ngươi hiện tại là trượng phu của chúng ta, ngươi phải có trách nhiệm này."

Nhìn đại sảnh trống rỗng, nhớ lại lời của Nam Cung Tiểu Vũ, đầu óc của Tiêu Thiên Tứ vẫn còn quay cuồng, Nam Cung Tiểu Vũ không ngờ nói đi là đi, không riêng nàng đi, ngay cả Thiến nhi, Hàm Hương các nàng, tất cả nữ nhân trong phòng đi hết không còn một ai.

"Thiên Tứ" trong đại sảnh vang lên một âm thanh ôn nhu

"Tuyền tỷ, người nguyện ý ở lại bồi tiếp ta sao?" Tiêu Thiên Tứ nhào đến ôm lấy Đông Phương Tuyền Cơ, vội vàng hỏi.

"Thiên Tứ, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để tỷ tỷ suốt ngày đấu đá trên giang hồ hay sao?" Đông Phương Tuyền Cơ lắc đầu, nói tiếp: "Thiên Tứ ngươi đã trưởng thành rồi, mặc kệ trước đây ngươi làm gì, từ giờ trở đi, ngươi phải đảm đương tất cả những việc mà một nam nhân chân chính phải đảm đương, vì chính ngươi, cũng vì chính chúng ta."

"Tuyền tỷ, người ở lại được không? Ta không biết phải làm sao bây giờ, người giúp ta đi mà" Tiêu Thiên Tứ hạ giọng cầu xin "Tuyền tỷ, nếu không ngươi gả cho ta đi, ta đã cưới Ngọc Nhã tỷ rồi, ngươi cũng gả cho ta không tốt sao?"

"Thiên Tứ, không được, ta phải đi, ta để bọn tiểu cầm bốn người ở lại giúp ngươi, còn có Phán Phán và ngươi rất hòa hợp mà, sau này ta sẽ để nàng giúp ngươi một tay." Đông Phương Tuyền Cơ đành phải nhẫn tâm đẩy Tiêu Thiên Tứ ra, từ từ đi ra ngoài

"Tuyền tỷ, vì sao các ngươi đều phải đi, chẳng lẽ ngươi không muốn gả cho ta hay sao?" Tiêu Thiên Tứ càm ràm.

"Thiên Tứ, ta nguyện ý gả cho ngươi, bất quá ta sẽ không gả cho ngươi. Kỳ thực, trong lòng ta ngươi đã là trượng phu của ta, chúng ta không cần câu nệ những hình thức này." Đông Phương Tuyền Cơ người đã đi xa, nhưng tai Tiêu Thiên Tứ vẫn truyền lại thanh âm của nàng

Bên ngoài đại sảnh, năm nữ hài tử đang đợi Tiêu Thiên Tứ.

"Lam đại ca, Thiên Tứ hắn có xảy ra chuyện gì không? Sao còn chưa quay lại?"

Tiêu Ngọc Nhã ở tại khách sạn một lòng mong đợi Tiêu Thiên Tứ .

"Yên tâm đi, Tiêu tỷ tỷ, tên gia hỏa đó khẳng định chết không được, ha, ngươi xem, hắn về rồi kìa" Tư Không Hàn Tinh vẫn cùng các nàng ở một chỗ, mấy ngày nay nàng cùng những người khác rất thân mật, bất quá cùng Tiêu Thiên Tứ chỉ là khắc tinh trời sanh, thấy mặt là chỉ chun mũi trợn mắt.

"Ngọc Nhã tỷ, ta về rồi." Tiêu Thiên Tứ tâm sự ngổn ngang bước vào nhà, phía sau là năm thiếu nữ.

"Tiêu tỷ tỷ, ta nói hắn không chết được mà, ngươi xem vẻ ngoài hắn vẫn phong lưu." Tư Không Hàn Tinh nắm lấy cơ hội không chịu buông tha

"Tiêu lão đệ, Hàm Hương và Thiến nhi đâu?"

Lam Thiên Phong tựa hồ nhìn ra có gì không ổn.

"Các nàng đã đi rồi" Tiêu Thiên Tứ buồn bã lên tiếng, xoay người đi vào phòng trong.

"Công tử có thể có vài chuyện phải cân nhắc, các ngươi không nên quấy rầy công tử." Đông Phương Cầm ngăn cản chúng nhân muốn tiến vào.

Suốt một ngày trời, Tiêu Thiên Tứ ở trong phòng không ra ngoài, Tiêu Ngọc Nhã mấy lần không nhịn được muốn phá cửa xông vào, đều bị Đông Phương Cầm ngăn lại, bất quá cuối cùng ngay cả Đông Phương Cầm cũng cảm thấy lo lắng, người lo lắng nhất trong đó lại là Tư Không đại tiểu thư.

"Cầm cô nương, ngươi xem tiêu lão đệ có xảy ra chuyện gì không? Chúng ta có nên xông vào xem không?" Lam Thiên Phong hỏi thăm Đông Phương Cầm

"Ta nghĩ công tử sẽ không có việc gì đâu, đợi chút nữa đi." Đông Phương Cầm cũng không dám bảo chứng Tiêu Thiên Tứ sẽ không xảy ra chuyện gì, dù sao chính mắt nàng thấy các tiểu thư bỏ đi không sót một người, nàng cũng không chắc Tiêu Thiên Tứ có thể chịu được hay không

"Thiên Tứ, ngươi không sao chứ?" trong lúc mọi người đang lo lắng bất an, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, Tiêu Thiên Tứ bước ra, Tiêu Ngọc Nhã vội chạy tới

"Ngọc Nhã tỷ, ta không sao, làm cho ngươi lo lắng rồi"

Tiêu Thiên Tứ dịu dàng ôm Tiêu Ngọc Nhã

"Thiên Tứ, sao ta cảm giác ngươi hơi khác lạ?" Tiêu Ngọc Nhã thì thầm hỏi

"Ngọc Nhã tỷ, ta khác lạ chỗ nào?" Nói rồi hôn nàng.

"Ta cũng không biết ngươi khác lạ chỗ nào, bất quá ngươi giống như càng lúc càng bại hoại." Tiêu Ngọc Nhã đỏ mặt

"Lam đại ca, Cầm tỷ, các người đi nghỉ trước đi, nhìn bộ dạng các người giống như đều không ngủ." Bộ dạng Tiêu Thiên Tứ quả là làm người ta cảm thấy khác lạ, trên mặt có vẻ hơi mệt mỏi, trong mắt vằn lên những tia máu, chính là kết quả của một đêm không ngủ. Bất quá nhìn mắt hắn trong suốt phi thường, sáng ngời, hữu thần, khí chất toàn thân cũng không giống trước kia. Mà hắn hiện tại lại có một loại khí chất đặc thù khó tả, người quen biết hắn không cần nhìn mặt hắn cũng có thể nhận ra.

"Tên gia hoả này hiện tại sao lại bắt đầu chững chạc hẳn lên, một ngày một đêm lại thay đổi nhiều như vậy sao, cũng nhanh quá a?"

Lam Thiên Phong thầm nhủ

Ngày thứ hai Tiêu Thiên Tứ đem mọi người đến toà trạch viện Nam Cung Tiểu Vũ để lại cho hắn

"Ngọc Nhã tỷ, nơi này sau này là nhà của chúng ta, mà ngươi lại là nữ chủ nhân. Ta đã quyết định lập tức tuyên cáo với võ lâm, mười tám tháng sau, chánh thức cưới nàng."

Thu xếp ổn thoả, tiêu thiên tứ dịu dàng nói với Tiêu Ngọc Nhã

"Nhưng Thiên Tứ, ta còn chưa hỏi cha ta?" Tiêu Ngọc Nhã hơi bất an

"Cha nàng sẽ đáp ứng thôi. Đợi ta vào cung yêu cầu Chu Chánh làm người chứng hôn cho chúng ta, với thân phận của Chu Chánh, tin rằng cha nàng nhất định sẽ không ngăn trở chúng ta." Tiêu Thiên Tứ bộ dạng như đã có dự định trước

"Nhưng..." Tiêu Ngọc Nhã còn muốn nói nữa

"Ngọc Nhã tỷ, không cần cố kỵ nhiều như vậy, hài tử của chúng ta cũng sắp sanh rồi, ta không muốn nàng bị người ta chế giễu. cho nên ta nhất định sẽ cưới nàng, mặc kệ là ai, đều không thể ngăn cản ta." Giọng nói Tiêu Thiên Tứ ẩn chứa một sức mạnh không thể kháng cự

Tiêu Ngọc Nhã không nói nữa, nghĩ đến hài tử, nàng chỉ có thể tiếp nhận an bài của Tiêu Thiên Tứ, kỳ thật đối với một nữ nhân mà nói, người trọng yếu nhất không phải là cha mình, cũng không phải là trượng phu của mình mà chính là hài tử của mình

Cũng là đại sảnh này, bất quá lần này người đã đổi khác.

"Lam đại ca, Cốc đại ca, còn có Cầm tỷ, Kỳ tỷ, Thư tỷ, Họa tỷ, ta có chuyện muốn cùng các ngươi thương nghị." Tiêu Thiên Tứ mời tất cả mọi người đến đại sảnh

"Tiêu lão đệ có chuyện gì cứ nói đi, không cần phải khách khí như vậy." Lam Thiên Phong vẫn uể oải như vậy

"Kỳ thật đang ngồi tại đây đều là người nhà, cho nên ta cũng không muốn dấu mọi người, đương nhiên nếu có ngoại nhân nói bậy, sau này đừng trách ta không khách khí."

Nói rồi Tiêu Thiên Tứ liếc nhìn Tư Không Hàn Tinh, hiển nhiên trong lời hắn, ngoại nhân nhất định là nàng

"A, ngươi có ý gì?"

Tư Không Hàn Tinh trừng mắt nhìn Tiêu Thiên Tứ

"Ta nói gì ngươi không rõ hay sao? Ngươi muốn ở đây không đi, ta cũng không cản ngươi, bất quá nếu sau này ngươi đi ra ngoài nói những chuyện không nên nói thì đừng có trách ta" Tiêu Thiên Tứ hiện tại bắt đầu không sợ nàng nữa

"Ta muốn thành lập một môn phái mới, tên ta cũng đã nghĩ rồi, gọi là Tiêu Diêu Môn, ta rất thích cuộc sống tự do tự tại, mà ta võ công ta tu luyện danh tự cũng là Tiêu Diêu, cho nên lấy Tiêu Diêu làm tên. Ta hiện tại muốn mời lam đại ca và cốc đại ca, các người có thể giúp ta cùng lập môn phái này." Tiêu Thiên Tứ không lý tới Tư Không Hàn Tinh, đều đều nói ra những ý tưởng của mình

"Tiêu lão đệ, muốn kiến lập một môn phái thì phải có nhân lực tài lực và vật lực rất lớn, ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?" Lam Thiên Phong lần đầu tiên cảm thấy tên tiểu tử này thật sự có bệnh

"Đương nhiên chuyện này ta biết, chúng ta hiện tại chỉ thiếu nhân lực, cho nên ta cần hai vị đại ca và Cầm tỷ các người hỗ trợ"

"Ngươi nói đùa phải không?" Lam Thiên Phong còn tưởng rằng tên gia hoả này không có chuyện gì để giỡn

"Mặc dù Tiêu Thiên Tứ ta không kể là có tiền đồ gì, cũng không phải là đại nhân vật, bất quá các ngươi nhìn bộ dạng của ta hiện tại có giống nói giỡn không?" Tiêu Thiên Tứ cười cười

"Lam công tử, công tử nhà ta đã nhận ra sự thật rồi."

Đông Phương Cầm đứng bên cạnh cũng xác nhận.

"Hay quá, kiến lập một môn phái mới, ta thích lắm."

Tư Không Hàn Tinh hét lên

"Chuyện không liên quan đến ngươi." Tiêu Thiên Tứ lạnh lùng liếc nàng.

"Tiêu lão đệ đã quyết, chúng ta đương nhiên phải giúp ngươi, cốc huynh đệ, ngươi nói có phải không?"

Lam Thiên Phong liếc nhìn Cốc Phong

"Đúng đúng, chỉ là ngươi phải nhớ mang rượu xin lỗi sớm cho ta mới được." Cốc Phong bình thường không nói, nói ra chỉ toàn là rượu

"Thiên Tứ, ngươi thật sự muốn kiến lập cái gì Tiêu Diêu Môn hay sao?" Tiêu Ngọc Nhã nãy giờ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh, lúc này mới nhẹ nhàng hỏi.

"Ngọc Nhã tỷ, ngươi nói nếu trước kia ta sớm có thế lực như Bạch Ngọc Lâu, ngươi nói ta muốn cưới ngươi, cha ngươi có phản đối không? Ta không thích võ công, không thích tranh đấu trên giang hồ, ta muốn có thể sống tiêu diêu tự tại. Bất quá hiện tại cuối cùng ta cũng hiểu, trừ phi ngươi có năng lực đủ cường đại có thể làm cho ngươi ta không dám xâm phạm ngươi, nếu không vĩnh viễn cũng không có cách gì tiêu diêu, cũng không có cách gì làm chuyện của ngươi, đi trên con đường mà ngươi muốn, do đó ta bây giờ quyết định thành lập Tiêu Diêu Môn, không phải vì tranh phong trên võ lâm,mà là để tiêu diêu giang hồ."

Tiêu Thiên Tứ mặc dù là nói với Tiêu Ngọc Nhã, bất quá giọng nói của hắn đủ lớn để chúng nhân có thể nghe được

"Dã tâm cũng không nhỏ a."

Tư Không Hàn Tinh lầm bầm

"Tốt, có ý tứ, tiêu lão đệ, ta ủng hộ ngươi." Lam Thiên Phong cũng đã có hứng thú

"Công tử, nếu ngươi đã quyết định, chúng ta nhất định sẽ ủng hộ ngươi."

Đông Phương Cầm lúc nào cũng là đại biểu cho bốn người

"Đã như vậy, vậy bắt đầu từ hôm nay, Tiêu Diêu Môn chánh thức thành lập, ngày mai chúng ta lập tức truyền võ lâm thiếp. Môn chủ do tiểu đệ ta đảm nhiệm - Tư Không Hàn Tinh thầm nói: "đồ mặt dày" - Lam đại ca và Cốc đại ca đảm nhiệm hộ pháp, Cầm tỷ chủ quản chấp pháp, Kỳ tỷ chủ quản phương diện môn nhân, Thư tỷ ngươi quản tiền bạc của môn phái và Họa tỷ thì phụ trách công tác tình báo, trước tiên tạm thời an bài như vậy."

"Còn ta đây sao?" Đông Phương Phán Phán thấy không có phần của nàng, có ý không vui

"Ngươi? Ngươi là nha hoàn của Ngọc Nhã tỷ"

"Cái gì? Đúng là xem thường người khác" Đông Phương Phán Phán lầm bầm, trong lòng đã quyết định phải kiếm Tiêu Thiên Tứ kiếm chuyện.

"Ê ê,Còn có ta nữa?" Tư Không Hàn Tinh cũng không cam lòng tịch mịch

"Ngươi? Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi cũng trở về làm đại tiểu thư của Không Không môn đi." Tiêu Thiên Tứ tức giận nói

"Không được, ta cũng muốn gia nhập Tiêu Diêu Môn." Tư Không Hàn Tinh không biết là đang nghĩ như thế nào.

"Cũng được, ngươi và Phán Phán cùng làm nha hoàn của Ngọc Nhã tỷ"

"Cái gì? Ta đường đường là đại tiểu thư của Không Không Môn, ngươi muốn ta làm nha hoàn của vợ ngươi?" Tư Không Hàn Tinh muốn nổi khùng

"Ngươi thích làm thì làm, nếu như muốn gia nhập Tiêu Diêu Môn, ngươi chỉ có lựa chọn này, Ngọc Nhã tỷ là môn chủ phu nhân, ngươi làm nha hoàn của nàng cũng tốt đấy chứ?" Tiêu Thiên Tứ rốt cuộc cũng có cơ hội đầy đoạ nàng

Khuất phục trước uy quyền của Tiêu Thiên Tứ, Tư Không Hàn Tinh cũng đồng ý, bất quá giống như Phán Phán, trong lòng đã bày mưu hại hắn rồi (chúng ta lúc này vì Tiêu Thiên Tứ mặc niệm ba giây).

"Hiện tại mọi người đã là đồng môn, vậy có một số việc ta muốn mọi người biết thì tốt hơn, Tiêu Diêu Môn kỳ thật phân làm tam cung nhất đường, mà chúng ta hiện tại thành lập trên thực tế chính là nhất đường, đối ngoại chúng ta là Tiêu Diêu Môn, đối nội chúng ta chính là Thanh Long Đường, còn có tam cung chia ra là Phượng cung, Minh Nguyệt cung và Bách Hoa cung, bất quá người trong Phượng cung không quản chuyện trong môn phái, còn Minh Nguyệt cung và Bách Hoa cung cũng chỉ phụ tráchcung cấp cho chúng ta tin tình báo và kim tiền, cho nên trên thực tế hiện tại chúng ta cũng chỉ có những người này"

Suốt sáu canh giờ, Tiêu Thiên Tứ đem sự tình trong môn giải thích gần hết, Tư Không Hàn Tinh, Lam Thiên Phong và Cốc Phong trong lòng cũng thầm kinh ngạc, bởi vì bọn họ cũng không có nghĩ đến phía sau còn có nhiều người như vậy. tuy nhiên Tiêu Thiên Tứ không nói ra người trong phượng cung rốt cuộc là ai, bất quá chỉ một Minh Nguyệt cung và Bách Hoa cũng không thể xem thường

Ban đêm, Tiêu Thiên Tứ vào hoàng cung gặp Chu Chánh. Ngày thứ hai, tin tức Tiêu Diêu môn thành lập đã bắt đầu truyền ra, đồng thời, hỉ thiếp của Tiêu Thiên Tứ cũng bắt đầu gửi đến các môn phái trong giang hồ. Ngày thứ ba, Tiêu Thiên Tứ bắt đầu bế quan, trước khi bế quan cuối cùng cũng nhận được tin tức An Linh hiện tại đã hồi gia, Cốc Phong đã vào hoàng cung dùng thân phận thị vệ bảo vệ Chu Chánh và Tiêu Thiên Tứ xuất quan ba ngày trước hôn lễ, mọi việc Tiêu Diêu Môn đã chính thức bắt đầu chuyển động, giang hồ dần dần cuốn vào một lực lượng chưa từng nghe qua

Trong võ lâm đột nhiên lưu truyền ra một câu nói: "Thần kỵ phục xuất, võ lâm xưng hùng. Tử long lệnh hiện, mạc cảm bất tòng". Những câu nói này lại không có gì báo trước như thể là dưới tình huống phảng phất trong một đêm lan truyền đến khắp đại giang nam bắc. Không lẽ không có ai biết nó có nghĩa gì, bất quá những lời này truyền ra lại không đến ba ngày, võ lâm các môn phái nhanh chóng xuất động, nhất trí với nhau mục tiêu phương hướng một cách lạ thường, vung roi quất ngựa, thẳng tới kinh thành.

Chấn Viễn tiêu cục, mang danh là thiên hạ đệ nhất tiêu cục, mà tiêu cục chủ năm ấy chỉ có hai mươi hai tuổi chính là Phương Chấn Viễn, Phương Chấn Viễn được truyền thụ võ công từ người nào thì không ai biết, song cha hắn Phương Minh chỉ là một tiêu sư hạng hai. Những người thân thuộc của Phương Chấn Viễn đều biết, Phương Chấn Viễn từ trước mưới tám tuổi cho tới bây giờ chưa từng li khai Chấn Viễn tiêu cục, mà hắn vừa xuất đạo thì đã tiếp chưởng Chấn Viễn tiêu cục. Chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã khiến cho Chấn Viễn tiêu cục trở thành thiên hạ đệ nhất tiêu cục, tuy nhiên cũng tại tiêu cục này, bây giờ lại đang vướng vào phiền toái.

Ba ngày trước, một người rất bình thường đã mang tới một cái hộp nhỏ rất bình thường. Chấn viễn tiêu cục sở dĩ có thể nhanh chóng trở thành đệ nhất tiêu cục, cũng bởi ở đây bất luận cái gì tiêu cục đều tiếp nhận, hơn nữa cho tới bây giờ chưa từng thất bại. Lúc này bọn họ cũng sẽ không cự tuyệt cái hộp nhỏ này, tuy nhiên chính là cái hộp nhỏ này đã làm cho Chấn viễn tiêu cục lâm vào nguy cơ chưa từng có.

Người đó đến tiêu cục cũng tương đối kì quái, bởi bì hắn không phải muốn Chấn Viễn tiêu cục đưa đến một địa phương nào đó. Mà là muốn bọn họ bảo quản trong một tháng, cũng nói rõ một tháng sau hắn sẽ tự mình tới lấy, nhưng cũng chỉ đến ngày thứ ba sau khi chiếc hộp bình thường được đưa tới, Phương Chấn Viễn đã phát hiện vùng phụ cận tiêu cục đột nhiên có rất nhiều võ lâm cao thủ, hơn nữa tựa như đều còn giám thị trước tiêu cục.

Võ lâm cao thủ đến kinh thành càng ngày càng nhiều, tự nhiên làm kinh động đến người trong hoàng cung đại nội. Lưu Kính sẽ một lần đi tìm Tiêu Thiên Tứ, bởi vì hắn lo lắng những người này hội họp có thể bất lợi cho thái tử, bất quá vì Tiêu Thiên Tứ đang bến quan, cũng bởi Lưu Kính đến tận nơi tìm, khiến cho người của tiêu dao môn đối với chuyện này bắt đầu coi trọng, tư liệu cuồn cuộn không ngừng từ các nơi đổ về trong tay Đông Phương Hoạ.....

Tiêu Thiên Tứ còn đang bế quan, Nam Cung Tiểu Vũ trong thời gian hơn một năm đã liên tục nhồi nhét rất nhiều thứ cho Tiêu Thiên Tứ giống như là nhồi vịt, mà lúc trước bởi vì Nam Cung Tiểu Vũ an bài mọi thứ cho hắn rất tốt. Cũng bởi hắn đối với Nam Cung Tiểu Vũ đã sinh tính ỷ lại, chính mình trở nên lười quản nhiều thứ quá, hiện tại các nàng đều đã đi hết.

Tiêu Thiên Tứ ở bên trong bận rộn tiêu hoá, mặt bên ngoài có biến hoá gì hắn một chút cũng không biết. Chu Chánh ở trong hoàng cung có điểm bất an, nhưng vì Lưu Kính tìm hiểu việc đệ đệ tốt của hắn dường như rất thường xuyên tiếp xúc với người trong võ lâm. Mặc dù lúc này có Cốc Phong ở bên cạnh bảo hộ hắn,nhưng hắn tựa như không giống như tin tưởng năng lực của Cốc Phong, vì hắn thấy Cốc Phong mỗi ngày chỉ biết ở hoàng cung uống rượu, muốn hắn cầm tính mệnh đem treo lên thân thể của một gã tuỷ quỷ, kêu hắn sao không lo lắng? Giờ đây hắn chỉ có thể hy vọng trước khiTiêu Thiên Tứ xuất quan không có xảy ra điều gì là tốt lắm rồi, chỉ là không rõ Chu Chánh như thế nào mà tin tưởng Tiêu Thiên Tứ đến thế?

Ngày mười lăm tháng bảy, còn có ba ngày nữa là đến ngày thành hôn của Tiêu Thiên Tứ rồi. Nhưng dường như còn không có một ai có đến nhà chúc mừng, Tiêu Thiên Tứ cũng phải xuất quan trong hôm nay thôi.

Ngoại trừ Cốc Phong, tiêu dao môn còn lại tất cả mọi người cùng ở địa phương Tiêu Thiên Tứ bế quan chờ hắn ra, vào giữa trưa, Tiêu Thiên Tứ rốt cuộc cũng mở cửa chậm rãi bước ra.

" Nguyên lai tất cả mọi người nhớ ta như vậy? " Tiêu Thiên Tứ thấy có rất nhiều người đứng trước cửa, lời nói có phân nửa là đùa giỡn.

" Ai nhớ tới ngươi? cái đồ gia hoả tự tác đa tình." Tư Không Hàn Tinh đã lâu không có ai cùng nàng đấu khẩu nên cũng có điểm tịch mịch.

"Ai trả lời ta tức là nhớ đến ta."

Tiêu Thiên Tứ hiện tại tu dưỡng tốt hơn rất nhiều, không hề tỏ ra chút tức giận, trái lại bắt đầu trêu chọc Tư Không Hàn Tinh. Lúc này Tư Không Hàn Tinh chỉ có thể chịu đựng những lời trêu chọc của hắn mà không thể nói lại, chỉ còn lặng im nuốt hận vào trong.

"Ngọc Nhã tỷ tỷ, không có nghĩ đến ta a?" Tiêu Thiên Tứ giữ lấy Tiêu Ngọc Nhã rồi bế lên, ở bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi.

"Buông ta ra ngay, ta tự nhiên biết là ngươi." Tiêu Ngọc Nhã hiện tại không biết nên như thế nào, càng ngày càng thẹn thùng hơn, nhìn nàng lúc này hai má ửng hồng, thanh âm nghe như tiếng muỗi.

"Công tử, ta có việc muốn bẩm báo cho ngươi." Đông Phương Hoạ vừa lên tiếng.

"Vậy được rồi, mọi người cùng đi ra đại sảnh." Nói rồi hắn cất bước, nhưng cũng không buông Tiêu Ngọc Nhã, cũng không thấy Quỷ Kiếm ở sau lưng đang hung ác nhìn chằm chằm vào mình.

Tiêu Thiên Tứ đi đến trước của hoàng cung, Chu Chánh vốn đã cấp cho hắn một lệnh bài để tiến vào, bây giờ hắn tự nhiên thông hành không ai cản trở.

"Tham kiến điện hạ. Ra mắt Lưu Công Công." Tiêu Thiên Tứ thuận lợi tới gặp Chu Chánh, Lưu Kính cũng ở đó, đã thấy Tiêu Thiên Tứ tới với tinh thần chấn động.

"Tiêu công tử rốt cuộc ngươi đã tới, điện hạ đã chờ ngươi rất lâu rồi." Lưu Kính đối với Tiêu Thiên Tứ rất khách khí.

"Tiêu lão đệ, xem ra lần này ngươi bế quan rất thành công a." Cốc Phong không biết mới từ nơi nào lách đến, trên tay còn cầm một hồ lô rượu, vừa uống một ngụm lại nói lải nhải ầm ĩ.

"Cốc đại ca, những ngày này của ngươi cũng quá tốt a, hoàng cung nhiều mĩ tửu ngươi uống suốt." Tiêu Thiên Tứ có chút cười cợt.

"Uống rượu thật là tốt, nhưng mà không ai tìm ta gây sự cả. Như thế nào mà không có ai đến ám sát thái tử hết, thiệt là." Cốc Phong miệng đầy bão oán.

"Tiêu công tử, điện hạ có một số việc cần thương nghị với ngươi." Lưu Kính cắt ngang lời nói của bọn họ.

"Tốt. Ta cũng có một số việc muốn đi gặp điện hạ bẩm báo." Tiêu Thiên Tứ bây giờ dường như so với trước kia đã khách khi hơn rất nhiều.

"Tiêu huynh, ngươi trước tiên hãy nói về mình".

Chu Chánh rốt cục đã lên tiếng, hắn một mực quan sát Tiêu Thiên Tứ, cũng nhận thấy hắn bây giờ có biến hoá rất lớn nhưng là biến hoá ở chỗ nào, bản thân Chu Chánh cũng nói không nên lời, hắn thuần tuý dựa vào một loại cảm giác như thế.

"Nói vậy điện hạ cùng công công đã biết bây giờ có rất nhiều võ lâm cao thủ tới kinh thành, bất quá có một chút điện hạ có thể yên tâm là bọn chúng cũng không phải nhằm vào điện hạ và cũng không phải nhằm vào triều đình đâu. Tuy nhiên, căn cứ vào điều tra của chúng ta, hai hoàng tử gần nhất cùng một ít chúng nhân trong võ lâm tiếp xúc nhiều lần, mà tiếp xúc được hai cỗ thế lực là tối đa, trong đó có một người lần trước Lưu công công đã từng gặp qua, chính là Lăng Tiểu Phương ở Thiên Nhai Hải Giác, bất quá hiện tại đã không chỉ có một người là Lăng Tiểu Phương, Thiên Nhai Hải Giác lại có không ít hơn mười cao thủ, hơn nữa vị hôn thê của Lăng Tiểu Phương là thuỷ tinh cùng với một ít thuộc hạ thuỷ tinh cung cũng cùng một chỗ với bọn họ. Mặt khác một bên chính là Lâu Ngoại Lâu, Lâu Ngoại Lâu ở trên giang hồ được xem là vừa chánh vừa tà, bất quá căn cứ vào điều tra của chúng ta, Lâu Ngoại Lâu trên thực tế phải là một tổ chức sát thủ, cho nên chúng ta phải đặc biệt chú ý đến bọn chúng." Tiêu Thiên Tứ nói xong liền dừng lại.

Sau đó chuyển hướng nói sang Lưu Kính. "Đây là một ít tin tức hiện tại ta thu được, không biết Lưu công công có hay không có nhiều hơn tin tức đây?"

"Tiêu công tử, nói ra thật xấu hổ, ta sử dụng đủ thứ lực lượng của hai xưởng. Đến tư liệu còn không được toàn diện như của Tiêu công tử." Lưu Kính có điểm xấu hổ, trong lòng càng thầm giật mình.

"Điện hạ, theo ta được biết, lấy tình huống trước mắt lại xem, hoàng thượng mặc dù tương đối thích nhị hoàng tử, nhưng bởi vì điện hạ duy trì được rất nhiều sự ủng hộ của các đại thần trong triều, cho nên chỉ cần điện hạ không phạm phải sai lầm lớn gì, hoàng thượng chắc sẽ không phế truất điện hạ mà lập riêng thái tử đâu, cho nên địa vị của điện hạ phải tương đối yên ổn vững chắc. Mà nghe nói hoàng thượng gần đây thân thể không được tốt, cho nên nhị hoàng tử có thể sẽ bị bức đến phương pháp tối hậu. Chẳng biết tại hạ nói có thể trở thành sự thật hay không?" Tiêu Thiên Tứ ngữ khí rất thong thả.

"Không sai, xem ra Tiêu huynh vì chuyện của bổn vương quả thật hao phí không ít tâm tư, ta nghĩ Tiêu huynh phải có câu trả lời cùng kế sách đây, bổn vương tại đây cảm tạ trước." Chu Chánh mặc dù trong lòng rất kinh ngạc, bất quá trên mặt một điểm cũng không có biểu hiện ra.

"Phải nói rằng bàn về kế sách, kỳ thật rất đơn giản, nói tóm lại chia làm hai loại, một loại phải chủ động tấn công, một loại còn lại là bị động phòng bị. Chủ động tấn công chính là chúng ta tiên hạ thủ vi cường, đi trước loại trừ thế lực có uy hiếp đến điện hạ, phép bị động là chúng ta ôm cây đợi thỏ, chờ bọn chúng tự đưa đến cửa." Tiêu Thiên Tứ cứng cỏi mà nói.

"Vậy Tiêu công tử nghĩ rằng chúng ta nên lấy loại phương thức nào đây?" Lưu Kính lên tiếng tra hỏi.

"Kì thật đối với chúng ta mà nói đến tình hình hiện tại, hai loại phương pháp đều không phải quá thích hợp. Nếu chúng ta chủ động xuất kích, thì nhân thủ của chúng ta phải đủ." Nói xong liền liếc mắt nhìn Lưu Kính:

"Công công xin thứ cho tại hạ xuất ngôn vô lễ, lực lượng hai xưởng ngoại trừ công công ngài, những người khác đích thực không có mấy người thân thủ có đủ năng lực đáng được gọi nhất lưu. Mà Tiêu Dao Môn chúng ta thành lập không được một tháng, nhân thủ quá ít, cho nên chúng ta muốn tung một mẻ lưới bắt hết bọn họ đích thực nói không quá sự thật.

"Nhưng nếu chúng ta vẫn nói ôm cây đợi thỏ, chúng ta không phải sẽ quá bị động sao?" Lưu Kính hiển nhiên có điểm không phục tùng Tiêu Thiên Tứ nói thủ hạ của hắn tất cả là phế vật.

"Công công nói cũng có lý, nếu chúng ta một mặt ở tại chỗ này chờ bọn chúng hạ thủ, đối với điện hạ tạo ra nhất nhiều bất tiện, dù sao điện hạ vẫn không thể thủ ở phủ thái tử không ra ngoài, mà một khi ra ngoài, kẻ địch ở trong bóng tối, chúng ta ở chỗ sáng, chúng ta rất khó biết lúc nào sẽ có người đến ám sát điện hạ, như vậy nói chúng ta tới đây cần phải rất nhiều nhân thủ bố trí phòng bị."

"Vậy không biết Tiêu huynh nhận biết cho chúng ta nên làm cái gì bây giờ đây?" Chu Chánh rốt cục cũng lên tiếng, nghe lâu đến như vậy, cũng hoa mắt chóng mặt, chính xác là không rõ Tiêu Thiên Tứ người này cuối cùng chuẩn bị ứng đối như thế nào.

"Chúng ta kỳ thật có thể tổng hợp hai loại phương pháp đồng thời tiến hành, trên một phương diện, chúng ta chủ động tới công kích ở dấu vết nhỏ của bọn chúng, ngoài ra trên phương diện khác chúng ta bắt chước bảo vệ tốt điện hạ chờ bọn chúng đi đến cửa. Thủ hạ của công công mặc dù nói về đơn đả độc đấu có thể không phải đối thủ của đám võ lâm cao thủ này, nhưng nếu chỉ là ở phủ thái tử bảo vệ điện hạ nói lại thong thả có thừa. Chúng ta chủ động tới tập kích bọn chúng, chỉ là làm cho bọn chúng tưởng rằng có người sẽ hạ thủ với bọn chúng, nói như vậy bọn chúng cũng không dám dễ dàng động thủ, bởi vì bọn chúng không rõ gặp ai sẽ là bất lợi của bọn chúng. Cho nên chúng ta trong khi tập kích bọn chúng thìphải giấu giếm thân phận, công kích một lần là trở ra, mục đích của chúng ta cũng không phải chỉ giết bọn chúng, mà là dựng lên cái tác dụng uy hiếp."

"Tiêu lão đệ, có một chuyện, chúng ta như thế nào mới có thể giấu giếm thân phận đây? Coi như mà nói, võ công của chúng ta đều tương đối đặc biệt, nên sẽ có người có thế nhìn nhận được." Cốc Phong tự đặt ra nghi vấn hỏi lại chính mình.

"Đương nhiên, nếu theo các người nói quả thật sẽ bị nhận ra, bất quá ta đi sẽ không có chuyện này xảy ra. Trong chốn giang hồ không có bao nhiêu người biết võ công của ta đến mức nào đâu, đến ngay cả Cốc đại ca người cũng không biết, ngươi nghĩ rằng Lăng Tiểu Phương cùng Lâu Ngoại Lâu những người đó sẽ biết hả?" Tiêu Thiên Tứ nói nhè nhẹ.

"Ý của ngươi là gì? Ngươi một mình đi sao?" Cốc Phong bắt đầu hoài nghi cái lỗ tai của chính mình.

"Không sai, chính là một mình ta, bởi vì chỉ có ta ra tay mới có thể cam đoan bọn chúng sẽ không hoài nghi đến người của chúng ta, đổi lại tình huống ta lập tức muốn thành thân thì chắc chắn tin tức này sẽ có rất nhiều người đều biết, tuyệt đối không có nhận ra ta vào lúc này sẽ đi tập kích bọn chúng đâu. Hơn nữa ta dám nói ở trong mắt của bọn chúng, ta tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ rất khó đối phó, ta tin tưởng bọn chúng căn bản là sẽ không trọng thị ta.

"Nhưng mà, như vậy có đúng hay không một điểm mạo hiểm lớn?" Dù sao bây giờ mọi người cùng ở trên một con thuyền, Lưu Kính lại phải có điểm quan tâm đến an nguy của Tiêu Thiên Tứ.

"Các ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không nghĩ ở lúc này xuất ra sự tình gì, ta còn không có thành thân sao." Tiêu Thiên Tứ lời nói có phân nửa đùa bỡn.

"Ta nghĩ Tiêu huynh nếu quyết định như vậy hẳn là ngươi có đạo lý của chính mình, huynh đệ ta ở nơi đây trước tiên cầu chúc thành công của ngươi, hôn lễ của Tiêu huynh ta nhất định sẽ tự mình đi trước hạ hỉ." Chu Chánh lôi kéo người khác cũng có chút khôn khéo, bắt đầu cùng Tiêu Thiên Tứ xưng huynh gọi đệ rồi.

"Nếu như vậy, ta đây sẽ không quấy rầy điện hạ nữa, điện hạ chuẩn bị chờ tin tức tốt từ ta nhé, mặt khác, ta hy vọng điện hạ cùng công công buổi tối hôm nay có thể cố ý để lộ diện trước mặt hai hoàng tử. Thiên Tứ xin cáo từ."

"Tiêu huynh đi thong thả, ta sẽ không tiễn. Sau lưng thanh âm của Chu Chánh truyền đến."

"Cốc thiếu hiệp, chẳng biết có hay không cảm giác được Tiêu công tử đã thay đổi rất nhiều rồi đó?" Tiêu Thiên Tứ đi khỏi, Lưu Kính hướng Cốc Phong hỏi.

"Ta từ trên người hắn đã cảm giác hơi thở không có đến một chút võ công, không chỉ có như thế, hắn bây giờ xử lý chuyện cũng phi thường tỉnh táo, xem ra bế quan một tháng thật sự để cho hắn thay đổi quá nhiều." Cốc Phong thanh âm trầm lắng mà thong thả.

"Xem ra, ta thật sự tìm được đúng người rồi." Chu Chánh cũng lên tiếng cảm thán đến chính mình.

"Công tử, đã trễ thế này, ngươi còn muốn đi đâu?" Ban đêm, vào lúc canh ba, Tiêu Thiên Tứ mặc y phục dạ hành, đang muốn đi ra ngoài thì gặp Đông Phương Cầm đứng chặn ở trước cửa.

"Cầm tỷ, đã trễ thế này, người còn không có nghỉ ngơi a?" Tiêu Thiên Tứ thầm kêu thất bại, như thế nào còn không có ra ngoài đã bị người phát hiện rồi?

"Ta nghe tiểu Hoạ nói, ngươi muốn nàng cho ngươi ngăn chặn Lăng Tiểu Phương cùng Lâu Ngoại Lâu, không biết công tử lại muốn làm gì?" Đông Phương Cầm kinh sợ bức người.

"Cầm tỷ, ta làm chuyện gì người không cần lo cho có được hay không?" Tiêu Thiên Tứ rốt cục cũng biết là Đông Phương Hoạ bán đứng mình.

"Ngươi nghĩ rằng ta muốn quản sao?" Không phải vì biết tiểu thư ta mới lại được quản ngươi. Ngươi tưởng rằng ngươi là ai hả? Một người đi đối phó với nhiều người." Tiêu Thiên Tứ nghiêng mình một cái, liền che miệng của Đông Phương Cầm, "Hư, Cầm tỷ, người nhỏ giọng một chút. Đừng cho Ngọc Nhã tỷ nghe được." Nguyên lai Đông Phương Cầm vừa rồi có một chút tức giận thanh âm cũng tự nhiên lớn hơn hẳn.

"Cầm tỷ, người không cần lo lắng đâu, ta sẽ không có việc gì đâu, ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi trước đi." Dứt lời một cái liền điểm huyệt đạo của Đông Phương Cầm, để cho nàng không thể cử động, sau đó liềnđem nàng đặt ở trên giường của mình, kéo chăn che kín, lắc mình ra cửa, tiến vào trong màn đêm mênh mông.

Mỹ nhân quyển châu liêm

Thâm toạ tần nga mi.

Đãn kiến lệ ngân thấp.

Bất tri tâm hận thuỳ ?

(Lý Bạch)

Mối Tình Ai Oán

Người xinh cuốn bức rèm châu,

Ngồi im thăm thẳm nhăn chau đôi mày.

Chỉ thay giọt lệ vơi đầy

Đố ai biết được lòng này giận ai?

(Bản dịch của Tản Đà )

Tứ hải khách sạn, mặt sau trên một nóc nhà toàn bộ bọn người của Lăng Tiểu Phương vừa xuống tới, Thuỷ Vận cùng Thuỷ Tinh cũng ở chỗ này, trên thực tế, cơ bản Thuỷ Tinh có ở đâu, Thuỷ Vận cũng sẽ đi theo tới đó, bởi vì nàng biết, sư phụ thương yêu nhất chính là sư muội, vì báo đáp sư phụ nhiều năm đã có ơn dưỡng dục, nàng tự nhiên phải bảo vệ thật tốt Thuỷ Tinh.

Đêm nay, nàng vừa ngội ở phía trước cửa sổ, đối diện với gương soi, đã qua canh ba, nàng chính là không thể nào vào ngủ, nhớ tới cái thứ đáng ghét của nam nhân, trong lòng thầm hận lúc trước tại sao không được hạ thủ, khiến cho bây giờ chính mình còn có thể thường xuyên nghĩ đến hắn.

"Người nào?" Một tiếng trầm hỏi, khiến nàng bừng tỉnh, nàng nhanh chóng đứng lên đi tới bức vách ngăn cách phòng, bởi vì Thuỷ Tinh có ở nơi này.

"Sư tỷ, có chuyện gì?" Thuỷ Tinh hai mắt có phần ngái ngủ

"Không biết, dường như có người ngầm tiến tới, chúng ta đã nhìn lại." Thuỷ Vận cũng không rõ ràng lắm.

"A" Một tiếng hét thảm, chắc là đã có người bị thương, các nàng nhanh chóng đi vào trong Viện tử lí, chỉ thấy một Hắc y nhân đang bị bọn người Lăng Tiểu Phương vây công, nhưng yên nhiên nhìn không thấy hắn có nửa điểm thất bại.

" Sư tỷ, chúng ta đi hỗ trợ ngay nhé." Thuỷ Tinh thấy trong lòng mình cùng người động thủ, tự nhiên muốn nhanh chóng đến giúp.

"Được được rồi" Thuỷ Vận có chút giống như mất hồn.

Tiêu Thiên Tứ thấy Thủy Vận cùng Thủy Tinh cùng lúc tới vây lấy, không nhịn được thầm kêu xui xẻo. Hắn mặc dù không biết nàng ta tên Thủy Vận, có điều hắn lại nhận ra nàng, lúc trước chính mình đối với nàng làm ra chuyện như vậy, bây giờ hắn như thế nào có thể hạ thủ với nàng được? Âm thầm cắn răng, hắn sử ra "Tiêu diêu thất kiếm" trong "Tiêu dao vô cực", chiêu kiếm thứ bảy trong Tiêu Diêu thất kiếm, cũng chính là chiêu kiếm mang uy lực lớn nhất, bọn người Lăng Tiểu Phương chỉ thấy trước mắt đều là bóng kiếm, hơn nữa liên miên bất tuyệt, trong lòng thầm kêu không ổn, liền toàn lực bảo vệ chỗ yếu hại toàn thân, sống chết để mặc thiên mệnh, một trận âm thanh kim khí va nhau nổi lên, mọi người cảm thấy hổ khẩu chấn động, binh khí trong tay đều bị văng ra.

Tiêu Thiên Tứ sở dĩ dụng xuất chiêu này, chính vì muốn Thủy Vận tiến lên phía trước, hắn thật sự không muốn cùng nàng động thủ, sau nhất chiêu đắc thủ hắn liếc mắt nhìn Thuỷ Vận đầy thâm tình, người nhẹ nhàng lui về phía sau mười trượng.

"Xem ra ta vẫn đánh giá cao các ngươi, bổn đại gia hôm nay không muốn chơi cùng các ngươi nữa, lần sau trở lại sẽ tiếp đón các ngươi." Tiêu Thiên Tứ biến đổi thanh âm, nghe cảm thấy là lạ.

"Lăng đại ca, ngươi không có việc gì chứ?" Thủy Tinh đương nhiên quan tâm đến người trong lòng mình lo lắng hỏi.

"Không có việc gì. Lăng Tiểu Phương nhìn về phương hướng đi Tiêu Thiên Tứ." Thanh âm nhàn nhạt.

"Từ lúc xuất đạo tới nay, hắn lần đầu tiên bị bại thảm như vậy. Thiếu chủ, ngài nhận biết người này chứ?" Người hỏi chính là Đường chủ Thiên Nhai Hải Giác - Cát Vân.

"Ta thật không nhận ra, trên giang hồ lúc nào có một cao thủ như vậy? Cát Vân, ngươi phái người đi điều tra một chút." Lăng Tiểu Phương tâm tình mất mát cực độ, có lẽ xuất đạo tới nay hắn lần đầu tiên bị sự đả kích trầm trọng như vậy.

Thủy Vận kỳ thật đã nhận ra Tiêu Thiên Tứ, có lẽ do cảm giác của nữ nhân, nàng vừa liếc mắt đã nhận ra Tiêu Thiên Tứ, thứ kiếm pháp kinh khủng đó nàng đã nếm thử một lần, còn có việc hắn trước khi đi ánh mắt nhìn nàng, tựa hồ áy náy, còn có thật nhiều nhu tình.

"Sư tỷ, tỷ nhận biết người đó sao?" Thủy Tinh thấy Thủy Vận ngẩn người một lúc liền nhịn không được mới hỏi.

"Ồ, không nhận ra. Hắn che mặt ta như thế nào lại nhận biết được, ta chỉ là kỳ quái như thế nào lại có người tới tìm phiền toái với chúng ta chứ?" Thủy Vận tỉnh lại, thấy bị người hoài nghi, tầm mắt liền nhanh chóng rời đi, quả nhiên bọn người Lăng Tiểu Phương bắt đầu đoán là ai từng có chuyện với bọn họ.

Thủy Vận khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không biết tại sao, cũng không muốn nói cho bọn họ đó là Tiêu Thiên Tứ.

Tiêu Thiên Tứ trở về thì trời cũng đã sáng, hắn rời khỏi chỗ ở của bọn người Lăng Tiểu Phương liền đi đến một toà nhà ngoài thành, chính là cứ điểm của Lâu Ngoại Lâu, bất quá hắn cũng không có động thân đi vào, chỉ là đi vòng vo một vòng, cố ý kinh động bọn họ, sau đó bỏ chạy. Bang nhân Lâu Ngoại Lâu luôn luôn che dấu rất bí mật, bây giờ tự nhiên bị người phát hiện được địa phương này, làm bọn họ một phen náo loạn, mục đích Tiêu Thiên Tứ muốn đat được có lẽ cũng không sai biệt lắm.

Trở lại phòng phát hiện có chuyện không bình thường, vì Đông Phương Cầm vẫn đang đợi hắn, nhìn hình dáng nàng tựa hồ rất tức giận. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Tứ, mà ánh mắt nàng, quả thực như đang muốn giết người.

"Cầm tỷ, tỷ tỉnh ngủ rồi à?" Tiêu Thiên Tứ đi tới gần nhẹ nhàng hỏi.

"Ngươi bây giờ võ công cao nên bắt đầu không để ý đến ai có đúng hay không? Có thể đơn thân độc chiến quần hùng, còn có thể tùy tiện điểm huyệt đạo ta, có đúng không?" Đông Phương Cầm là một mỹ nhân băng lãnh nhưng khi tức giận hình dáng kỳ thật cũng thật xinh đẹp.

"Cầm tỷ, không phải như thế, ý tứ ta không phải vậy. Còn nữa, tỷ nhỏ giọng một chút có được hay không?" Tiêu Thiên Tứ thấp giọng nói.

"Ta muốn lớn tiếng đó, ngươi lại muốn điểm huyệt đạo ta sao?" Đông Phương Cầm bình thường lạnh lùng, khi tức giận lại càng thêm đáng sợ.

"Ta sao lại làm thế chứ? Vừa rồi là ta không đúng, Cầm tỷ người đừng nóng giận, tiểu đệ ở đây sẽ bồi tiếp tỷ thật tốt." Đáng thương cho Tiêu Thiên Tứ bế quan lâu như vậy, công phu tăng tiến không ít, nhưng cũng có thứ công phu kém đi, hình như so với trước kia càng sợ nữ nhi hơn.

"Ta sao dám để ngươi bồi tiếp? Ta chỉ là thuộc hạ của ngươi thôi." Đông Phương Cầm nói vậy quả muốn làm khó Tiêu Thiên Tứ mà.

Tiêu Thiên Tứ không có nói nữa, bởi vì hắn phát hiện có rất nhiều người đang tới phòng của hắn, ngẫm lại cũng không kỳ quái, Đông Phương Cầm thanh âm càng lúc càng lớn, không kinh động người khác mới là kỳ quái.

"A, công tử, người đang khi dễ Cầm tỷ tỷ sao?" Phán Phán ở một bên chàng tiến đến, lời nói ra càng khiến cho Tiêu Thiên Tứ xấu hổ không thôi, hắn cùng Đông Phương Cầm hình dáng lúc này thoạt nhìn thật sự rất mập mờ.

"Phán Phán, không được nói bậy". Đông Phương Hoạ không rõ chuyện gì, vội vàng bảo Phán Phán dừng lại.

Đông Phương Cầm thấy mọi người đều tới, liếc mắt hung hăng nhìn Tiêu Thiên Tứ không có nói cái gì, Tiêu Thiên tứ chỉ có thể cười khổ, lần này không biết tất cả mọi người sẽ nghĩ như thế nào.

"Ta nói Tiêu lão đệ a, ngươi như vậy thật không đúng, ngày mốt ngươi sẽ thành thân, như thế nào lại làm như vậy chứ?" Lam Thiên Phong nói ra lúc này có vẻ không thích hợp lắm.

"Lam đại ca người đừng nói lung tung. Ngọc Nhã tỷ, tỷ đừng hiểu lầm a." Tiêu Thiên Tứ nhanh miệng giải thích với Ngọc Nhã, bất quá hắn không biết chuyện này không giải thích thì thôi, ngược lại một khi giải thích làm cho người ta càng thêm hiểu được hắn trong lòng có quỷ, đáng thương cho Tiêu Thiên Tứ lại không dám nói mình vừa làm cái gì, không thể làm gì khác hơn là cắn răng than thầm mà thôi.

"Thảo dân Lăng Tiểu Phương tham kiến điện hạ". Lăng Tiểu Phương cung thân hành lễ. Người trẻ tuổi được xưng là điện hạ khẽ xoay người lại, mày kiếm mắt sáng. Chỉ đáng tiếc trên khuôn mặt lại có mang chiếc mũi ưng, không thể thành một mỹ nam tử hoàn hảo.

Lăng thiếu môn chủ không cần đa lễ, vừa lúc Nghiêm lâu chủ cũng vừa mới tới, ta có việc chúng ta cùng nhau thương lượng. Lúc này điện hạ tự nhiên chính là nhị hoàng tử Chu Duẫn, đương kim hoàng thượng tuy hậu cung ba ngàn giai nhân, song lại chỉ để lại hai nam một nữ.

"Xin ra mắt Nghiêm lâu chủ. Lăng Tiểu Phương hướng Nghiêm Thiết Phong chắp tay vái chào.

Nghiêm lâu chủ vừa rồi nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ta, bây giờ có thể nói. Chu Duẫn thoạt nhìn đối với hai người bọn họ có chút khách khí.

"Hồi điện hạ, tối hôm qua có người lẻn vào cứ điểm của chúng ta, điều kỳ quái chính là không có ra tay công kích, chỉ có địa điểm đặt chân đã bại lộ, cho nên chúng ta chuẩn bị chuyển qua nơi khác, ta tới là muốn nói cho điện hạ phương thức sau này liên lạc cùng chúng ta. Nghe Nghiêm Thiết Phong nói Lăng Tiểu Phương trong lòng chấn động, lập tức vội hỏi:

"Không biết Nghiêm lâu chủ có thấy rõ bộ dáng của người nọ hay không?"

"Không có, ta chỉ nhìn thấy hắn một thân vận hắc y. "Nghiêm Thiết Phong tựa hồ có điểm bất mãn khi Lăng Tiểu Phương hỏi, nhìn hắn liếc mắt, bất quá không có trả lời hắn.

"Chẳng lẻ là hắn?" Lăng Tiểu Phương thì thầm nói.

"Ồ? Lăng thiểu môn chủ biết là ai sao?" Nghiêm Thiết Phong đang muốn lên tiếng hỏi, bất quá lại bị Chu Duẫn hỏi trước.

"Ta đang muốn bẩm báo với điện hạ, tối hôm qua vào lúc canh ba, Thiên Nhai Hải Giác chúng ta bị một gã hắc y nhân tập kích, ta cùng mấy thủ hạ đều bị thương, ta đang hoài nghi địch nhân tập kích chúng ta với người lẻn vào chỗ ở của Nghiêm lâu chủ là một người."

"Chẳng lẻ là người của Chu Chánh? Chẳng lẻ Chu Chánh đã biết các ngươi muốn đối phó hắn? Chu Duẫn trầm ngâm một lúc: "Các ngươi chờ một chút. Mã Thất, ngươi đi mời Quách chỉ huy sứ tới thư phòng gặp ta."

Một gã thị vệ lên tiếng rời đi.

"Hồi điện hạ, theo vi thần điều tra, thái tử gần đây thường lui tới và có quan hệ mật thiết với một môn phái vừa thành lập là Tiêu Dao môn, bất quá Tiêu Dao môn này tính luôn môn chủ Tiêu Thiên Tứ tất cả không đến mười người, trong Tiêu Dao môn võ công cao nhất chính là Đa tình công tử Lam Thiên Phong cùng Thanh bảng bài danh đệ nhất cao thủ Cốc Phong. Môn chủ Tiêu Thiên Tứ ngày mốt sẽ thành thân, ngài xem, đây chính là hỉ thiếp". Quách Ngạo Thiên đưa cho Chu Duẫn xem đại hồng thiếp tử.

"Chu Chánh bất ngờ tổ chứ hôn nhân cho hắn, xem ra quan hệ bọn họ quả thật không nhỏ." Chu Duẫn cười lạnh nói.

"Ta có thể xác định người đó không phải Lam Thiên Phong cùng Cốc Phong, võ công bọn họ ta có thể nhận biết, tối hôm qua người nọ không có khả năng là bọn hắn." Lăng Tiểu Phương khẳng định nói.

"Lăng thiếu hiệp nói đích thực không sai. Ngày hôm qua Cốc Phong cũng ở tại thái tử phủ, mà Lam Thiên Phong này lại đang dự hôn lễ của Tiêu Thiên Tứ, tối hôm qua cũng không có rời khỏi Tiêu Dao môn." Quách Ngạo Thiên tiếp lời Lăng Tiểu Phương nói.

"Chẳng lẻ việc này thật sự không quan hệ với Chu Chánh? Nhưng mà thế nào lại xảo hợp như vậy?" Chu Duẫn trầm ngâm sau nửa ngày, cũng nghĩ không ra là ai đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tieudao