Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mở đầu


"Anh đã biết?" Từng âm tiết được thốt lên với tông giọng ngang đều, lời nói này của cậu dường như không còn là một câu nghi vấn, khối cảm xúc tội lỗi lớn dần lên và hoá thành một cảm giác phản bội lấp đầy lấy tâm hồn và thể xác, chúng cấu xé lên từng tấc da thịt, để lại một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cơ thể và khiến cậu trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết.

"Anh biết." Một chàng trai khác ngồi trong phòng khẽ gật đầu, gương mặt phảng phất một nụ cười ảm đạm.

"Từ khi nào?"

"Từ khi em được chẩn đoán." Anh đáp, "Từ ngày đầu tiên."

"Anh biết và anh không hề nói với em?!"

"Em đang chết đi và em cũng không hề nói một lời nào với anh, Jungkook!"

"Vì em không muốn anh phải lo lắng, Jimin," Jungkook buồn bã trả lời.

"Và anh cũng không muốn em lo lắng," Anh đáp lại, dồn hết mọi nỗ lực cố gắng tỏ ra mạnh mẽ vì cả hai.

"Vậy, tất cả những lần em nói anh rằng em mệt mỏi, tất cả những lần em–"

"Anh biết. Anh biết em đau đớn như thế nào và em chỉ đang cố gắng che giấu điều đó. Anh biết em đã lén lút uống thuốc trong phòng tắm vào mỗi đêm, và cả những lần em bảo anh rằng em có việc gấp cần giải quyết để em có thể đến gặp bác sĩ. Anh biết em nghỉ việc để em có thể dành nhiều thời gian hơn với anh, và anh biết–" Anh nói, hai bàn tay cuộn chặt thành quả đấm đặt sau lưng khi những thước phim ký ức bỗng chạy ùa về tâm trí của anh ngay lúc này.

Anh không thể tiếp tục được nữa. Jimin không thể tiếp tục được nữa. Anh đã dành suốt khoảng thời gian vừa qua chỉ để trốn tránh một sự thật quá đỗi đau lòng rằng anh biết tình yêu của đời mình đang chết mòn đi từng giây từng phút, tựa như một đoá hoa vốn đã từng tươi đẹp đang khô héo và úa tàn ngay trước mắt mình, ngày này qua ngày khác, và tất cả những gì anh có thể làm chính là âm thầm quan sát và chứng kiến mọi thứ diễn ra theo lẽ tự nhiên. Anh phải giả vờ như thể anh không biết bất cứ điều gì và việc này như một con dao vô hình cứa sâu vào trái tim vốn sắp vỡ vụn của anh. Khi Jimin cố gắng bình tâm trở lại, khối cảm xúc dồn nén lại và mắc nghẹn ở cổ họng, mang theo bao dư vị đau khổ như một cơn sóng vỗ cuồn cuộn lấn át hết tất cả những lời nói khiến Jimin không thể thốt lên bất kỳ câu gì. Những giọt nước mắt vô thức chực trào xuống hai bên má, mang theo tất cả những cảm xúc mà anh đã kìm nén suốt khoảng thời gian qua, cuối cùng cũng vì quá yếu đuối mà bật khóc.

"Em xin lỗi." Ba chữ ngắn gọn, và đó là những gì Jungkook nói khi cậu trông thấy Jimin oà khóc trước mặt mình.

"Đừng đi đâu cả." Jimin van xin, giọng nói khàn đặc đan xen những tiếng nức nở khiến cho từng con chữ trở nên rời rạc, hai đầu gối run rẩy ngã huỵch xuống sàn nhà, hiện thực như một đòn đánh giáng xuống anh, "Làm ơn, đừng rời khỏi anh, Kook! Đừng để anh một mình. Anh không thể tiếp tục sống mà không có em! Anh không thể– Đừng đi mà, xin em, Kook, làm ơn–"

"Em xin lỗi." Jungkook nói, khuỵu gối xuống sàn và ôm lấy Jimin vào lòng, đưa một tay vuốt ve lấy tấm lưng run bần bật của anh, miệng lặp đi lặp lại một câu nói, "Em xin lỗi, Jimin. Em xin lỗi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro