Hồi 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta nghe tiếng nàng ta trên giường lăn lộn, một khắc sau liền yên lặng lại nhìn lên trần nhà. Hành động này hầu như ngày nào ta cũng nhìn thấy.

"Đã qua mấy ngày rồi?" Nàng mím môi, giọng nhẹ như có như không mà hỏi ta.

"Một tuần rồi." Ta bình tĩnh nhìn qua, ngắn gọn đáp lại.

Một tuần rồi, gần như cứ cách hai hôm nàng ta lại ra ngoài thànhmemột lần, lặp lại như vậy thành thói quen. Nàng mỗi buổi tối đều sốt ruột đến phát hoảng mà chạy lên ngóng tin tức của người nọ.

"Ngươi vẫn tiếp tục sao?" Ta hỏi, trong lòng dâng lên một cỗ cay đắng.

Nàng ta giật mình bật dậy, nhìn chằm chằm vào ta. Ánh mắt như chất vấn lại không biết nói gì, lại tránh đi.

"Ta không hiểu... Y rõ ràng là đạo lữ của ngươi... Vậy mà hiện tại ngươi lại phi thường..."

-bình tĩnh.

Hai từ cuối như thể bị kẹt lại ở cổ họng, nhưng cho dù nàng ta không nói ra, ta cũng vẫn nhìn ra ý tứ.

Nàng ta không nói tiếp, có lẽ không muốn ta cảm thấy tự trách. Nhìn bộ dạng lo lắng bất an của nàng, ta không dám tiếp lời. Ta sợ hãi phải trả lời.

-Vị kia là đạo lữ của ngươi.-

-Ngươi lúc nào cũng đem đến cho người ta cảm giác lạnh lùng, một loại cảm giác vô tâm đến cùng cực.-

-Sao ngươi lại có thể không lo lắng kia chứ?-

-Ngươi không yêu y sao?-

-Ngươi chưa từng yêu y sao?-

Ta nhìn nàng ta bi ai cuộn tròn lại, vùi đầu vào gối. Cảm giác nghẹn ngào lại dâng lên, như tràn ra khỏi ruột gan. "Ta cảm thấy y sẽ không quay lại nữa."

"..." Nàng ta im lặng không đáp, mặt vùi sâu hơn xuống gối. Tiếng thút thít nhẹ phát ra, nàng lại lật người dậy, gắt gao lấy tay dụi vào mắt.

"... Ngươi muốn từ bỏ?"

Nàng ta đè nén tiếng khóc nấc, hỏi lại ta.

"Ngươi thậm chí còn diện kiến Thân vương, ngài vậy mà chẳng thể làm gì khác. Ngươi lại có thể sao?" Ta nói, giọng gợn lên chút giận dữ khó tả. Làm sao nghe đến lời kia lại tức giận, đến bản thân ta cũng không rõ.

-Chính bản thân muốn tự mình chờ, tự mình nhìn người nọ trở lại nên mới chôn chân tại cửa sao?-

-Không phải vì bản thân nhớ đến muốn phát điên lên, phải tìm tới sự lạnh nhạt để giữ lại lý trí sao?-

Nàng ta chống tay ngồi dậy, giọng khàn đi, lại mang theo một chút vui tươi không rõ. "Vì ta là chủ tử của các ngươi. Ta cần có trách nhiệm." Tóc rũ xuống che đi nửa khuôn mặt, ta cũng không biết nàng là đang cười hay đang khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro