Untitled Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. MẤT NHAU

Khánh Hòa nghe nói, tình yêu là cái gì tuyệt vời nhất, cũng là cái gì cay đắng nhất. Không phải sao?

Cô yêu thầm Phát Long hai năm và hai người chính thức yêu nhau cách đây ba tháng lẻ mấy ngày.

Dẫu Hòa biết rằng ngày này sẽ đến nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

Vừa mới đây, khi nắng chưa kịp tắt, hoàng hôn buông thỏng mình trên những rặng phi lao phía bên kia bờ cát trắng, sóng vỗ rì rào đừng đợt xô mạnh vào cồn bãi, để lại những vỏ sò lấp lánh như dư âm của một cuộc săn lùng ráo riết.

Long đã nói lời chia tay.

Phía xa, hàng trăm thuyền bè neo đậu, tấp nập và hối hả.

Cô và Long ngồi bên cạnh nhau, không biết là cố tình hay vô ý mà ánh mắt họ đều hướng về một nơi, phía cuối chân trời đã nhuốm màu tim tím, đo đỏ của hoàng hôn buổi chiều muộn.

Biển Mũi Né êm dịu vỗ vào mạn thuyền những tiếng boong boong không một phút ngơi nghỉ. Thuyền đã về tới, những người dân chài, già có, trẻ có, thanh niên trai tráng có, ai ai cũng hồ hởi trở về nhà với chiến lợi phẩm trong tay là mẻ cá lớn bội hoạch sau một tháng rong ruổi trên biển cả vất vả kiếm kế sinh nhai. Trên gương mặt hiện diện sự mệt mỏi ấy, vẫn dễ dàng nhận thấy đâu đó niềm hạnh phúc và hãnh diện sâu trong khóe mắt.

Chợt Long hỏi Hòa:

- Tại sao em không hỏi anh lí do chia tay?

Nước mắt Hòa không rơi nhưng không có nghĩ là cô không khóc. Vết thương nơi đáy tim không chảy máu không có nghĩa là cô không đau. Cô cũng là con gái, cũng từng mơ tưởng về thứ tình yêu vĩnh hằng, về một mái ấm hạnh phúc, về những đứa trẻ gọi cô là mẹ, gọi anh là bố... Thế nhưng lời chia tay của Long chẳng khác nào chiếc kim nhọn đâm thẳng vào quả bong bóng ảo tưởng, mỏng manh đó của cô, để rồi nó vỡ tung như chưa từng hiện hữu và biến mất mãi mãi vào khoảng không vô định.

Hòa chỉ cười nhạt, nụ cười của tuyệt vọng và đau xót:

- Nếu em hỏi vậy thì anh ấy có quay trở về bên em không?

- Anh... xin lỗi!

Lời anh nhẹ như gió nhưng không hiểu sao cô cảm thấy nặng nề đến khó thở. Tiếng khóc cứ chực trào ra lại bị lí trí tàn nhẫn đẩy ngược vào tim. Đau đớn và xót xa cô chỉ biết giữ lại cho riêng mình.

- Nếu anh nói, anh chia tay em vì một lí do bất đắc dĩ, em có tin không?

- Nếu em tin... anh ấy sẽ trở về bên em chứ?

- Anh... không biết.

Cớ sao cô vẫn còn hi vọng, dẫu rằng hi vọng đó mong manh và bất định, chỉ như một ngọn nến le lói giữa đêm khuya, chống chọi với từng cơn gió thu hắt khẽ? Cô quay sang nhìn khuôn mặt đã quá quen thuộc ấy và nói:

- Thế anh còn nói với em những lời ấy làm gì. Em không muốn biết và cũng chẳng quan tâm.

- Ừ! Em nói đúng... Có lẽ như thế sẽ tốt hơn cho cả hai.

- Anh có biết tại sao em yêu anh không?

-...

- Em cũng chẳng biết nữa.

- Hòa à! Anh xin lỗi...

Giọng Long đã trầm lại còn trầm hơn nữa, có khi cô chẳng thể hiểu anh đang nói gì. Bởi vì tiếng gió, tiếng sóng, tiếng người chen nhau mua cá tươi, tiếng dừa khô xào xạc trên đỉnh đầu của mái chòi che nắng và hình như cả tiếng sóng vỗ trong lòng cô, tiếng nấc nghẹn của trái tim đang rỉ máu của cô cũng dễ dàng lấn át đi từng lời của anh.

... Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ, có thể nào quay ngược thời gian.

Mà sao bao vết thương vẫn chưa lành vấn vương, gửi đợi chờ vào hư vô.

Cố quên trong lòng, cố gắng nuôi hi vọng.

Cố giấu chôn sâu một niềm đau.

Càng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâu.

Miệng gượng cười, lòng đau gấp trăm lần...

Giữa những âm thanh hỗn tạp kia, cớ sao những lời hát da diết, giai điệu buồn bã phát ra từ quán café lấp ló sau rặng phi lao ấy lại lọt vào tai Hòa, như cào, như xé những xúc cảm trong cô.

Lúc này, cô cảm thấy mình chẳng khác nào một con ngốc, quá hi vọng để rồi thất vọng, quá ảo tưởng để rồi biết được rằng: Chẳng qua những gì Long cho cô chỉ là những giấc mơ không thực, khi tỉnh dậy mới giật mình nhận ra, anh đã bước đi, để lại mình cô lạc lõng, cô quạnh với niềm thương ngày cũ.

Ngày mai là một ngày không anh, cô sẽ sống ra sao, sẽ sống như thế nào? Thời gian chẳng vì ai mà ngừng lại, càng không thể vì ai mà quay trở lại. Nếu có thể, cô chỉ muốn mình đừng yêu anh quá nhiều, như vậy thì bây giờ cô sẽ không quá đau. Thời gian cũng giống như tình yêu, đã đi là rất không thể quay trở lại. Nếu có quay trở lại cũng chỉ là yêu những kí ức đã trở thành cũ kĩ trong nhau.

Dẫu rằng trái đất hình tròn nhưng vô vàn hướng bước, biết đâu được anh và cô sẽ rẽ về hai hướng khác nhau và mãi mãi biến mất khỏi đời nhau.

o0o

Đêm đã buông xuống, trăng lơ lửng, lửng lơ giữa không gian. Ánh sáng mờ len lỏi qua ô cửa sổ khép hờ, chiếu vào căn phòng nhỏ bé nơi biển cả yên bình. Đã mười giờ rồi nhưng Hòa chẳng tài nào ngủ được, sau vài phút đắn đo, cuối cùng cô cũng quyết định trèo khỏi chiếc giường đệm cứng ngắc, xỏ chân vào đôi sandals màu cam nhạt, khoác lên mình chiếc áo dài tay mỏng và lẳng lặng bước ra ngoài.

Gió quất vào mặt cô bỏng rát, mái tóc ngắn chấm vai phấp phới như hòa vào cùng trò đùa của gió. Cô ôm chặt lấy hai vai lạnh ngắt và nheo mắt nhìn về phía những con sóng gợn nhẹ, lả lướt với trăng và gió, thì thào cùng cát và mây.

Căn nhà trọ cô thuê ngoảnh mặt ra biển, chỉ cần ngồi trong phòng, nhìn qua ô cửa sổ là đã cảm nhận được vị mặn chát, mùi thơm hoa sữa được trồng hai bên đường hướng ra biển thoang thoảng quện với không gian u tịch, gieo vào lòng người cảm giác ngai ngái, rạo rực đến kì lạ. Chính cảm giác đó đã kéo cô bước ra khỏi căn phòng ấm áp ấy, tìm đến cây hoa sữa, vươn mình hái vài nụ hoa còn he hé, có lẽ ngày mai nó sẽ nở sớm thôi.

- Mày ra đây làm gì đấy?

Giọng nói chua lanh lảnh của Thanh vang lên ở phía sau, theo phản xạ Hòa quay đầu lại. Cái bản mặt cáu kỉnh mỗi khi giận của nó chẳng thể lẫn vào đâu được.

- Không ngủ được nên ra đây hóng gió. - Cô cười và trả lời.

Thanh vẫy Hòa ngồi xuống chiếc ghế đá phủ đầy những bông hoa sữa nhỏ nhỏ, xinh xinh và đan hai tay lại với nhau để ở trước ngực, chân bắt chéo.

Hòa phủi phủi lớp hoa sữa xuống đất và tự động đặt mông bên cạnh Thanh. Hết nhìn vẻ gằm gằm của nó rồi lại nhìn mình, nặng nề buông tiếng thở dài.

Cô và Thanh chơi với nhau từ khi chân ướt chân ráo bước vào cấp ba cho đến bây giờ. Chả là mẹ cô và mẹ nó là chị em thân thiết hồi học đại học. Gia đình nó thuộc dạng khá giả, bố làm giám đốc công ty Vật liệu xây dựng, mẹ làm giảng viên đại học Sư Phạm Hà Nội. Nhưng chẳng hiểu sao nó lại không cảm thấy tự hào về điều đó, nó nói, nó thích những đứa con gái chân quê như Hòa, nó ước mình cũng được sinh ra ở một vùng quê yên bình, không có tiếng còi xe inh ỏi, không có khói bụi mịt trời. Cô và Hòa coi nhau như chị em ruột rà, bố mẹ nó cũng mến Hòa y như vậy. May mà nhờ có Thanh, Hòa mới không cảm thấy cô đơn khi lần đầu đặt chân đến thủ đô náo nhiệt này.

Thời gian trôi đi, tình bạn giữa cô và Thanh càng khăng khít hơn. Cô hiểu Thanh hơn ai hết và Thanh cũng vậy.

Lúc trước, khi Hòa nói với Thanh rằng cô yêu Long, nó đã ngăn cản. Nó bày ra tất cả các loại lí do này, lí do nọ, nào là Long đã từng yêu rất nhiều người nhưng chỉ được vài ba bữa lại đường ai nấy bước, nào là Long chơi bời lêu lổng,... vân vân và vân vân. Chỉ để cô đừng mơ mộng nhiều. Nhưng Hòa một mực không tin.

Chẳng hiểu sao ngày đó cô ngây thơ đến vậy?

Giờ thì mới cảm thấy hối hận, giá như ngày xưa đừng vì thứ tình yêu mù quáng đó mà bỏ lại đằng sau lời cảnh cáo của Thanh, giá như cô đừng quá tin tưởng Long thì bây giờ mọi sự đã không thành ra thế này.

Đúng là: Tình yêu chỉ là thứ con người tự tạo ra để ỷ lại vào người khác, vô tình quên mất rằng còn rất nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu ví như tình bạn chẳng hạn, để rồi khi mất đi mới ngoảnh đầu nhìn lại nhưng tiếc là chẳng còn gì cả, chỉ còn lại nước mắt và niềm đau.

May sao, Thanh vẫn đứng đằng sau chờ ngày Hòa quay đầu lại.

Một nụ hoa sữa nhỏ vô tình rớt xuống lòng bàn tay nặng trĩu nỗi niềm của Hòa. Hòa mân mê nó trong tay. Chợt nhận ra...

Những nụ hoa khi đã rớt xuống như thế này thì chẳng thể nở vào ngày mai. Cũng giống như tình yêu giữa cô và Long vậy, chưa kịp đậm sâu đã vội úa tàn.

- Đến cả tao mà mày cũng nói dối à? Tao với mày bè bạn bao nhiêu năm rồi. Nhìn vào mắt mày là tao biết mày đang có chuyện giấu tao. Cả ngày hôm nay mày không ăn, không uống. Nói tao nghe, có chuyện gì? - Giọng Thanh có chút giận dỗi.

- Không có gì đâu mà.

- Mày có biết khi nói dối mày thường hay giật mép không?

- Tao... và Long chia tay rồi. - Hòa đành phải cúi đầu thú nhận.

Chẳng cần hỏi cô cũng biết Thanh vui mừng cỡ nào, nó vứt ngay cái vẻ ngoài lạnh lùng khi nãy, ào đến ôm cô như đợt sóng dữ.

- Tốt! Tốt! Quá tốt. Chia tay từ khi nào mà không nói cho tao biết?

- Chiều hôm qua.

- Mày chia tay trước hay là anh ta?

- Long.

Thanh thay đổi thái độ ngay lập tức, nó nhảy ra đứng trước mặt Hòa, hai tay chống nạnh, mắt trợn trừng trừng như muốn nuốt chửng con mồi đang co mình sợ hãi:

- Mày... điên rồi hay sao? Tại sao thế hả? Tại sao lại để cho nó đá mày nhục nhã như thế chứ? Mày là ai? Mày là bạn tao đấy, bạn của tao đấy, mày quên rồi hay sao? Tao đã nói với mày rồi mà mày không nghe, thằng đó nó yêu mày là vì cái gì, vì mày quá ngây thơ. Mày hiểu không? Là vì quá dễ dụ đấy. - Thanh hét vào tai Hòa.

Thanh cứ thế bla, bla thêm vài câu nữa còn Hòa biết phận mình nhỏ bé nên chỉ có thể ngồi im.

- Sao mày cứ ngồi đực ra như thế?

- Suỵt. Khẽ thôi! Mày định làm cả khu trọ tỉnh giấc à?... Có phải Long muốn như thế đâu. - Cảm giác như Hòa đang nói dối chính mình.

- Suỵt cái gì mà suỵt. Mày để cho thằng đó đá mày như đá quả bóng mà mày chưa sáng mắt ra à? Được rồi, mày có ghét tao thì tao cũng nói cho mày biết. Mày cứ mở to mắt ra mà xem, sau khi nó đá mày, chỉ có mày đau thôi con ngốc ạ, còn nó, ngày mai nó lại cuỗm con khác về. Nó chán mày rồi, chẳng còn vương vấn cái gì ở mày nữa đâu mà mày phải bênh vực nó như thế, mày có khóc vì nó cũng vậy thôi, mày yêu nó nhưng nó không yêu mày, nó chỉ xem mày là con ngốc, con ngốc... hiểu chưa?

Nước bọt từ miệng Thanh văng tứ tung vào mặt Hòa. Ướt át đến khó chịu.

Hòa biết chứ, Hòa biết cô ngốc đến mức nào mà. Không cần Thanh phải nả đạn liên thông vào tai cô như thế thì cô mới biết mình ngốc cỡ nào. Cô ngốc nên mới chấp nhận yêu Long mặc sự can ngăn của nó, cô ngốc nên mới khóc vì cái thứ tình yêu đã mất, à không, phải là thứ tình yêu chưa từng tồn tại. Cô ngốc nên mới tin vào hai chữ "hi vọng" và khao khát Long nói một câu: Anh sai rồi...

Vậy đấy! Tình yêu là gì mà khiến con người ta phải nhung nhớ, phải dằn vặt, phải uất hận sau hai từ "chia tay" ? Tại sao đến phút cuối cùng người ta vẫn ước mong tất cả chỉ là một cơn ác mộng, để ngày mai thức giấc lại có thể nắm tay nhau đi men theo bờ biển dài tít tắp, cảm nhận sự đồng điệu giữa hai nhịp thở?

Hòa đã từng nghe ai đó nói với cô:

Thời gian là thước đo cho sự bền chặt của tình yêu, yêu nhau càng lâu thì tình càng sâu và chắc chắn sẽ mãi mãi bên nhau.

Nhưng, nhìn vào thực tại, nhìn vào chính câu chuyện tình của mình và Long, cô mất lòng tin với mọi loại định nghĩa tương đối.

Một năm không phải là khoảng thời gian quá dài hay sao? Hay chỉ có mình cô cảm thấy như vậy.

Hòa biết, Thanh cũng rất đau khổ với cái kết thúc vô hậu này. Nhưng bây giờ nó có rủa, thậm chí đánh cô đi chăng nữa thì thời gian cũng đâu có thể quay trở lại, cái gì thuộc về quá khứ thì mãi mãi nằm gọn ghẽ trong kí ức nhạt nhòa, nó nói cô phải làm sao để thay đổi mọi thứ đã qua đây? Cô không phải Đô - rê - mon, cũng chẳng phải cô bé Lọ Lem có các bà tiên giúp đỡ, bao bọc. Cô chỉ là một đứa con gái bình thường, thậm chí là bình thường nhất trong những đứa con gái bình thường.

- Mày nói gì đi chứ? Chỉ cần mày nói một câu, ngay bây giờ, tao sẽ đi tìm nó, ba mặt một lời.

- Thôi. Đừng làm gì cả!

- Đã thế thì mày kiếm đứa khác mà yêu quách đi cho xong. Cứ như đứa mất hồn đi ra đi vào như thế. Mày không thấy phí thời gian à?

- Hay là vậy...

Hòa ngước đôi mắt ướt lên nhìn Thanh. Không hiểu sao cô đã cố dặn lòng đừng khóc nhưng nước mắt lại cứ thế tuôn rơi? Không hiểu sao càng tự lừa dối lòng mình rằng, ngày mai mọi thứ sẽ ổn nhưng tận sâu nơi góc khuất con người cô lại không ngừng vang lên tiếng phản bác, khiến niềm đau dần se thành vết sẹo, vệt sẹo này chồng chéo lên vết sẹo khác, cứ thế, cứ thế tàn nhẫn chiếm hữu cả niềm hạnh phúc le lói trong tim cô.

Thanh quỳ xuống trước mặt cô, đưa tay quệt đi những giọt nước mắt đã thấm ướt hai bên má. Cảm giác ấm áp nơi mu bàn tay Thanh chẳng thể làm dịu đi nỗi đau đang dần đầy lên nơi khoang ngực trống của Hòa lúc này. Thanh mím chặt môi như ghìm lại tiếng khóc, nó nói:

- Mày không được khóc, khóc là nhục... Nó đá mày là nó ngu, mày không làm gì sai cả, thế nên... nín đi!

- Tao... ngốc... lắm... phải không? - Giọng Hòa trở nên đứt quãng.

- Rất ngốc, rất rất ngốc là đằng khác.

Nói rồi Thanh ôm lấy đầu Hòa, ghì chặt vào ngực mình mà dỗ dành, an ủi.

- Tao sẽ không mắng mày nữa, bởi vì mày ngốc lắm, nhỏ ạ! Nếu muốn khóc thì mày cứ khóc đi, khóc cho vơi đi nỗi đau trong lòng mày. Hãy coi tao là nó, mày đấm tao đi, đấm mạnh vào.

Lời nói của Thanh như cái lò xo, đẩy tiếng nấc trở thành tiếng khóc òa, nức nở, thương xót. Những ngón tay của Hòa víu lấy lưng áo mỏng của Thanh một cách yếu ớt, cô gào lên trong nỗi tuyệt vọng của bản thân. Chợt có một bàn tay vỗ về bờ vai đang run lên từng chặp của cô. Cô nhớ quá, cái cảm giác được ai đó ôm vào lòng, vuốt vuốt dọc sống lưng và thì thào: Em mệt rồi, ngủ đi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro